Hẹn Ước Mười Năm
-
Chương 58
Ngay khi vòng chung kết của “Cô Nàng Tỏa Sáng” kết thúc, các bài viết liên quan lập tức xuất hiện ồ ạt trên Công đoàn Đại học Châu Xuyên. Từ thí sinh, nhà tài trợ, khách mời đặc biệt, giới truyền thông, địa điểm diễn ra… đều bị đưa ra thảo luận.
Ban đầu, mọi người cho rằng cuộc thi này dù có thành công đến đâu thì cũng chỉ là một sự kiện cho sinh viên. Mọi người đều đã quen thuộc với một số thí sinh chủ chốt, đội ngũ hỗ trợ của bọn họ vẫn giữ cố định.
Vì vậy, tuy mọi người đều theo dõi vòng chung kết, nhưng đều nghĩ rằng sức ảnh hưởng sẽ chỉ đến đó thôi. Không ai ngờ điểm nhấn của đêm hôm đó lại không phải là thí sinh, mà là khách mời đặc biệt biểu diễn.
Trịnh Thanh Xuyên và ban nhạc của cậu ấy đột ngột xuất hiện, nhanh chóng chiếm trọn spotlight của trang bìa. Nhiều người đến xem đã đăng video màn trình diễn của ban nhạc Trịnh Thanh Xuyên được quay bằng điện thoại của mình lên mạng. Ở thời điểm này, pixel điện thoại khá thấp, hiệu quả thu âm cũng không tốt, nhưng vẫn có thể thấy được sự hào hứng và phiêu diêu của ban nhạc, cũng như cảm nhận được sự hoang dã và bắt tai của âm nhạc.
Nhất là gương mặt của Trịnh Thanh Xuyên, dù trong trạng thái mờ nhòe cũng có thể nhìn thấy nét tinh tế và cao quý.
Cả diễn đàn đều sục sôi vì Trịnh Thanh Xuyên.
CLB Hers và CLB Hải Nghệ đều không lường trước được kết quả này. Tuy nhiên, các cô chỉ tổ chức sự kiện cho sinh viên, không phải tạo ra một cuộc thi tìm kiếm ngôi sao thực sự. Về mặt lý thuyết, cuộc thi kết thúc đồng nghĩa với sự kiện kết thúc, những chủ đề sau đó chỉ là độ hot tăng thêm. Chính vì vậy, vòng chung kết có một cao trào như thế quả thật là niềm vui bất ngờ đối với các cô. Thế là các cô cũng đổ dầu vào lửa, đăng hình rõ nét mà các nhân viên chụp cho hội Trịnh Thanh Xuyên tại hậu trường vào chủ đề đặc biệt, một lần nữa dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi.
Lúc toàn bộ diễn đàn Đại học Châu Xuyên đang phát cuồng vì Trịnh Thanh Xuyên, Giang Thu Thu vừa khéo hoàn tất công việc sau vòng chung kết, đảm bảo không còn việc gì khác mới quay về trường cùng Trịnh Tự – người đã giúp cô thu dọn.
Tối nay, khu đô thị đại học chắc chắn rất náo nhiệt. Mặc dù đã không còn sớm, nhưng đi trên đường vẫn có thể bắt gặp những khán giả vẫn chưa thỏa mãn, loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang thảo luận về cuộc thi.
Trong đó, cái tên bị nhắc đến nhiều nhất tất nhiên là Trịnh Thanh Xuyên.
So với xúc động Trịnh Tự càng tò mò về cách làm của Giang Thu Thu hơn, quay sang nhìn cô, “Sao em lại nghĩ đến việc mời Thanh Xuyên đến biểu diễn?”
“Hả?” Giang Thu Thu lấy lại tinh thần, lơ đãng đáp: “Vì cậu ấy rất thích hợp với sân khấu.”
Cô trả lời một nẻo. Trịnh Tự chú ý đến sự thất thần của cô, sự thật là cả buổi tối cô đều lơ đãng.
“Thu Thu.” Trịnh Tự dừng bước, cúi đầu nhìn cô, “Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?”
Sau khi anh nói ra chuyện cổ phần OneDay và sửa điện thoại xong, Giang Thu Thu như muốn nói gì đó với anh, nhưng bị màn trình diễn của Trịnh Thanh Xuyên cắt ngang.
Bây giờ nghĩ lại, Giang Thu Thu hồn vía lên mây suốt cả buổi tối có lẽ có liên quan đến chuyện này.
“Đàn anh.” Giang Thu Thu gọi anh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kể từ khi cô phát hiện mình xuyên không, hóa ra rất nhiều chuyện của năm 2018 đều có liên quan đến sự xuất hiện của cô. Cô đã liên tục suy ngẫm về tình hình hiện tại ở chỗ cô, và những gì mình biết về năm 2018.
Cô suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối không thể chắc chắn đó chỉ là trùng hợp, hay là chuyện hiển nhiên.
Rốt cuộc năm 2018 mà cô biết chỉ là một thế giới song song, hay là một điều tất yếu sẽ xảy ra: Là một thế giới cuối cùng sẽ đi đến của dòng thời gian mà cô hiện đang sống.
Nếu đó là một thế giới song song, tại sao thế giới đó lại trùng khớp chính xác với từng chuyện mà cô chứng kiến ngay lúc này?
Nếu đó là thế giới mà cô đang sống, vậy cô phải dùng thân phận gì mới được tiếp tục sống ở đây? Thế giới này đã có một Giang Thu Thu rồi, Giang Thu Thu kia sẽ từ từ trưởng thành, trở thành cô của hiện tại. Đến lúc đó, cô là ai?
Thật ra Giang Thu Thu luôn muốn nói cho Trịnh Tự biết sự thật, nhưng cô không thể lý giải được mâu thuẫn trong chuyện này.
Cho đến tối nay, khi dì Trần nói cho cô biết cửa hàng sẽ đổi tên thành Tuyết Dạng, Trịnh Thanh Xuyên tỏa sáng khắp trường như trong ký ức.
Và tất cả những chuyện liên tục xảy ra trong khoảng thời gian này: Việc thành lập OneDay, Trịnh Thanh Xuyên tố giác vụ tham nhũng của Hứa Huy Hàng. Tất cả mọi thứ đều trùng khớp từng chút một với thế giới mà cô biết.
Cô không thể lừa dối bản thân được nữa.
Đây không phải là thế giới song song, đây chính là thế giới mà cô biết. Thời gian của thế giới này sẽ tiếp tục phát triển đến thời điểm trước khi cô xuyên không.
Ở nơi đó sẽ có một Giang Thu Thu 18 tuổi.
Thế nhưng điều đó không đúng.
Nếu chỉ có một thế giới, vậy cũng chỉ nên có một Giang Thu Thu, mà cô đã ở đây rồi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trịnh Tự, nghiêm túc hỏi: “Đàn anh, em hỏi anh. Nếu có một ngày em rơi xuống sông, Thần sông cho anh một Thu Thu vàng, một Thu Thu bạc, anh sẽ chọn Thu Thu nào?”
Trịnh Tự:???
Câu hỏi gì kỳ cục thế này? Cú pháp câu hỏi thông thường lẽ ra phải là cô ấy và mẹ cùng rơi xuống nước sẽ cứu ai chứ?
Anh ngỡ ngàng nhìn bạn gái, lẽ nào đây là thử thách mới cho trai thẳng? Anh vẫn chưa học thêm đâu!
Trịnh Tự lưỡng lự một hồi, thử trả lời theo mạch não của bạn gái: “Anh chọn cả hai?”
Giang Thu Thu:?? Đàn anh đã học thói xấu rồi!
Giang Thu Thu: “Haiz.”
Thấy dáng vẻ buồn bực của cô, Trịnh Tự mới nhận ra cô không phải đang nói đùa, “… Em đang hỏi nghiêm túc à?”
“Đúng vậy.” Giang Thu Thu nói: “Anh nói xem nếu trên thế giới có hai em, thế giới sẽ trở nên như thế nào? Cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên ra sao?”
Câu hỏi của cô ấy hơi kỳ lạ, Trịnh Tự không hiểu rõ lý do.
Một lúc sau, anh khẽ cười, “Đối với anh, trên thế giới chỉ có một Thu Thu.”
Giang Thu Thu nhìn anh, “Nhưng nếu có hai người thì sao?”
“Đối với anh cũng chỉ có một.” Trịnh Tự trả lời: “Chỉ có người đứng trước mặt anh mới là Thu Thu của anh.”
Giang Thu Thu: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Trịnh Tự vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai cô, đầu ngón tay chạm vào gò má cô, “Thu Thu, anh có món đồ muốn tặng em.”
Giang Thu Thu: “Cái gì ạ?”
Trịnh Tự lấy một chiếc hộp vuông nhỏ cổ điển từ trong túi áo ra, mở ra đưa đến trước mặt cô, “Cái này.”
Bên trong hộp vuông, một chiếc nhẫn màu trắng bạc có kiểu dáng đơn giản đang nằm yên dưới đáy hộp.
Trước đây Trịnh Tự chưa từng hẹn hò, cũng không rành về quy trình yêu đương. Anh không biết mình và Giang Thu Thu đã đến giai đoạn nào.
Anh chỉ biết rằng anh chưa từng thích người nào đến vậy.
Thích đến nỗi ngay khi bọn họ vừa quen nhau, anh đã sẵn sàng sống chung với cô cả đời.
Chính vì vậy, hôm nay sau khi họp xong với Di Cảnh, anh đã sẵn tiện đi mua cái này.
Trong tay Giang Thu Thu có cổ phần của Tuyết Dạng và OneDay, điện thoại của cô cũng đã sửa xong, danh tính của cô sẽ sớm được xác định.
Bọn họ sẽ có một tương lai lâu dài.
Trịnh Tự vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa, tìm một nơi thích hợp và lãng mạn hơn để trao chiếc nhẫn này cho Giang Thu Thu.
Nhưng tối nay, sự bất an đột ngột của cô lại khiến anh thay đổi ý định. Anh muốn cho cô một lời hứa, cho dù điện thoại của cô có cái gì, cho dù cô sẽ đối mặt với những gì trong tương lai.
Cô mãi mãi là Giang Thu Thu của anh.
Anh nói: “Bây giờ vẫn còn đang đi học, cho nên anh tặng em một chiếc nhẫn đơn giản trước, có thể đeo vào dây chuyền. Đợi sau khi chúng ta tốt nghiệp…”
Anh chưa nói hết vì đã nhận ra mặt của Giang Thu Thu bỗng cắt không còn giọt máu, chỉ còn lại vẻ tái nhợt.
“Thu Thu?” Trịnh Tự nhận thấy có gì đó không ổn, nhẹ nhàng đỡ vai cô bằng một tay. Vừa mới đỡ, anh phát hiện bờ vai của Giang Thu Thu lại run nhẹ.
Trái tim Trịnh Tự bỗng thắt lại, bàn tay đang đỡ Giang Thu Thu dùng chút sức lực, “Em sao vậy?”
Giang Thu Thu ngơ ngác nhìn chiếc hộp trên tay Trịnh Tự, cùng với chiếc nhẫn trong hộp.
Cô biết chiếc hộp và chiếc nhẫn đó.
Trước khi cô xuyên không về năm 2008, tại lễ khai giảng năm 2018 của cô, lúc Trịnh Tự 28 tuổi cầu hôn cô đã cầm chiếc nhẫn này.
Ngay lúc này, cuối cùng tất cả màn sương dày đặc từng chắn ngang đều đã biến mất.
Cuối cùng, tất cả do dự, may mắn, những mâu thuẫn khó hiểu và khó nói rõ đều đã có lời giải thích.
Cuối cùng, thế giới này chỉ có thể có một Giang Thu Thu.
Ngay lúc này, Trịnh Tự lấy chiếc nhẫn này ra trao cho cô. Nhưng Trịnh Tự của năm 2018 vẫn cầm chiếc nhẫn này cầu hôn cô.
Tất cả mọi chuyện đều cho thấy một điều rằng sau tất cả, cô của hiện tại sẽ không ở bên Trịnh Tự.
Vì vậy, Trịnh Tự mới đợi đến mười năm sau để cầu hôn cô ở năm 2018.
Cô cố gắng nhớ lại những gì Trịnh Tự 28 tuổi đã nói trong lúc cầu hôn.
Anh nói: “Giang Thu Thu, lấy anh nhé.”
Anh còn nói: “Giang Thu Thu, em đã nói sẽ đồng ý mà.”
Vậy nên lời cầu hôn của anh hoàn toàn không phải là vừa gặp đã yêu, lời nói của anh không phải bậy bạ.
Là vì anh đã biết cô từ lâu.
Là vì bọn họ đã có lời hứa hẹn từ lâu.
Đây là lời cầu hôn đã chờ đợi suốt mười năm.
“Đàn anh.” Giang Thu Thu ôm chặt lấy eo của Trịnh Tự, vùi mặt vào lòng anh.
Bọn họ không phải chưa từng có những hành động thân mật, nhưng mà chưa bao giờ nóng bỏng như thế này. Trịnh Tự ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, giống như một nơi ẩn náu kiên cố.
“Thu Thu, anh ở đây.”
Trong vòng tay của anh, Giang Thu Thu run nhẹ như đang sợ gì đó. Đó là một mặt của cô mà Trịnh Tự chưa từng thấy qua.
Anh bỗng cảm thấy rất bất an.
Không biết qua bao lâu, Giang Thu Thu mới ủ rũ mở miệng, giọng nói đanh lại, “Đàn anh, em rất thích anh.”
Cô chưa từng bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn như vậy. Trái tim Trịnh Tự thắt lại, càng ôm chặt cô hơn, “Anh cũng vậy.”
“Nhưng mà, nhưng mà… Em cảm thấy chúng ta sẽ không thể ở bên nhau.” Giang Thu Thu nói tiếp.
Trịnh Tự nhẹ nhàng buông cô ra, khó hiểu nhìn cô, “Em nói gì cơ?”
Giang Thu Thu lặng lẽ nhìn anh, “Đàn anh, thật ra em không bị mất trí nhớ. Chẳng qua em không biết giải thích lai lịch của em cho anh biết như thế nào.”
Giọng nói của cô có vẻ mơ hồ trong đêm đông.
“Thật ra em không phải là người của năm 2008, em đến từ năm 2018.”
Sáng hôm sau, chuông điện thoại đánh thức Quản Kiệt. Cậu mơ màng nhấn tắt chuông báo thức, leo xuống giường, chuẩn bị đến thư viện chiếm chỗ học. Kết quả là vừa chạm chân xuống đất, cậu bỗng giật mình, tỉnh táo hẳn ra.
“Trịnh Tự, ông đang làm gì vậy?” Quản Kiệt hỏi.
Cậu thấy Trịnh Tự đang lẳng lặng ngồi bên cạnh chỗ của mình, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Đôi mắt mất đi sức sống thường ngày, dưới mắt còn có một quầng thâm màu xanh nhạt, cả người trông rất hốc hác..
Quản Kiệt lấy làm kinh hãi, “Ông thức trắng cả đêm à?”
Trịnh Tự xua tay, không trả lời câu hỏi của Quản Kiệt. Hiện giờ anh cũng không muốn nói gì cả.
Một đêm đã trôi qua, trong đầu anh vẫn là tiếng “vo ve”. Cảnh tượng Giang Thu Thu “bộc bạch” với anh liên tục ùa về.
Trước đó, Trịnh Tự đã đoán được có lẽ Giang Thu Thu không bị mất trí nhớ, chẳng qua cô muốn giấu giếm gì đó thôi.
Anh từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện liên quan đến cô, bao gồm tình huống xấu nhất. Có phải xuất thân của Giang Thu Thu có vấn đề gì không? Có phải có mâu thuẫn với người nhà? Trong quá khứ có gặp phải chuyện gì không? Thậm chí có từng làm chuyện gì phạm pháp không?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, có thể chấp nhận kết quả xấu nhất.
Anh không thể nào ngờ rằng những gì Giang Thu Thu nói đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy tính của anh.
Không xấu, nhưng lạ thường.
Thậm chí ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của anh là bật cười. Anh bảo: “Thu Thu, em có thể không nhận chiếc nhẫn này, nhưng em không thể dùng lý do như vậy.”
Nhưng vẻ mặt của Giang Thu Thu lại nghiêm túc chưa từng có, “Đàn anh, những gì em nói đều là thật.”
Cô nói cho anh biết cô đến năm 2008 như thế nào, nói cho anh biết những chuyện được cho là sẽ xảy ra trong tương lai.
Khu vực Kim Châu Phong sẽ trở thành một khu công nghiệp công nghệ cao ở thành phố Châu Xuyên, giá nhà đất sẽ tăng vọt gần gấp mười lần trong vòng mười năm;
CLB Hers sẽ trở thành đoàn hội sinh viên lớn nhất của Đại học Châu Xuyên, đồng thời ra mắt các sản phẩm đồng thương hiệu “Hers”;
Tuyết Sam sẽ trở thành thương hiệu số một trên thị trường làm đẹp cho sinh viên, Tuyết Dạng sẽ trở thành đại lý hợp tác lớn nhất của Tuyết Sam;
OneDay sẽ trở thành một trong những công ty Internet lớn nhất trong nước, giá trị vốn hóa thị trường hàng trăm tỷ;
Trịnh Thanh Xuyên sẽ trở thành siêu sao nổi tiếng khắp cả nước, còn được mệnh danh là “Quý công tử” chưa từng văng tục;
Và một số chuyện khác.
Cô miêu tả rất chắc chắn, rất cụ thể. Miêu tả của cô không phải là bức tranh khoa trương như mọi người tưởng tượng trong phim khoa học viễn tưởng, mà đó là dự báo, là hiện thực. Thậm chí, cô còn có thể nói ra hướng phát triển một cách chi tiết.
Đó không phải là bức tranh dựa trên năng lực dự đoán, hay là dựa vào tưởng tượng mà xây dựng nên.
Nhưng Trịnh Tự vẫn khó mà chấp nhận đó là thế giới hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh, và không thể giải thích bằng kiến thức mà nhân loại đã biết, cũng như không thể thực hiện bằng công nghệ hiện có.
Giang Thu Thu còn nói có lẽ cô chưa bao giờ thuộc về thế giới này, có lẽ cuối cùng bọn họ sẽ rời xa nhau.
Nghe rất giống cái cớ hoàn hảo trước khi chia tay.
Cho dù Trịnh Tự biết Giang Thu Thu không phải là hạng người như vậy.
Anh không biết mình đi về ký túc xá như thế nào. Anh suy nghĩ cả buổi tối, nhìn vừng đông đã hửng sáng, dòng suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng.
Suốt một đêm đủ để anh xâu chuỗi từng mảnh vụn đã xảy ra, đủ để anh phân tích logic trong lời nói của Giang Thu Thu là hợp lý.
Nếu tiền đề được thành lập, vậy thì tất cả mọi chuyện đã có lời giải thích hợp lý nhất.
Nếu tiền đề có thể thành lập.
Trịnh Tự siết tay thành nắm đấm, đặt lên trán xoa xoa, cố gắng để đầu óc mệt mỏi của mình tỉnh táo lại.
Hội của Quản Kiệt chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Trịnh Tự, nhưng trước giờ Trịnh Tự đều có suy nghĩ của mình. Bọn họ cũng không dám quấy rầy anh, rón rén rửa mặt xong rồi chạy ra ngoài.
Bạn bè cùng phòng rời đi chưa được bao lâu đã có người gõ cửa phòng, “Chú, là cháu. Chú có ở trong đấy không?”
Là giọng nói của Trịnh Thanh Xuyên.
Trịnh Tự mệt mỏi đáp: “Vào đi.”
Trịnh Thanh Xuyên hớn hở chạy vọt vào, còn chưa đi đến trước mặt Trịnh Tự đã nóng lòng nói lớn: “Chú, chú biết không! Sáng sớm hôm nay có công ty quản lý gọi cho cháu, nói là đã xem video biểu diễn tối hôm qua của ban nhạc tụi cháu, muốn ký hợp đồng với tụi cháu để ra mắt với tư cách là minh tinh!”
Khó khăn lắm cậu mới hóa giải hiềm khích trước đây với Trịnh Tự, tối hôm qua phấn khích cả buổi, nghĩ ngợi mình có nên tranh thủ bồi đắp tình cảm với chú cho kịp thời cơ hay không. Nhưng cậu lại lo lắng mình sẽ tỏ ra vồn vã.
Không ngờ sáng sớm nhận được cú điện thoại đó, thế là cậu đến tận nơi trao đổi với Trịnh Tự.
Trịnh Tự quay đầu nhìn cậu, “Cháu nói sao?”
Bộ dạng hốc hác của anh khiến Trịnh Thanh Xuyên sợ hết hồn.
Trịnh Thanh Xuyên trừng mắt, “Sao chú lại ra nông nổi thế kia? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Tự không để ý đến câu hỏi của cậu, tiếp tục truy hỏi: “Công ty quản lý nào liên lạc với cháu?”
Trịnh Thanh Xuyên trả lời theo bản năng: “Là công ty rất nổi tiếng trong nước, tên là Mộc Quả. Chú đã nghe qua chưa?”
Trịnh Tự: “…”
Tối hôm qua vừa mới nghe qua, Giang Thu Thu nói cho anh biết.
Lời nói của cô đã được chứng thực.
Trịnh Thanh Xuyên cho rằng Trịnh Tự quan tâm đến chuyện của mình, bèn tự giác nói nhiều hơn: “Công ty đó còn rất chuyên nghiệp. Sau khi xem xong video còn thiết kế một hình tượng cho tụi cháu.”
Nói đến đây, giọng điệu của cậu lộ vẻ đắc ý, “Người của Mộc Quả nói hình tượng và khí chất của cháu rất tốt. Nếu ra mắt sẽ có thể đi theo con đường quý công tử. Chú xem có phải công ty này rất tinh mắt hay không?”
Trịnh Tự vô cảm, “Vậy bọn họ có nói nếu đi theo con đường quý công tử, sau này cháu sẽ không thể văng tục không?”
Trịnh Thanh Xuyên “Ớ” lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao chú biết?”
Trịnh Tự càng đau đầu hơn, “Nếu không có chuyện gì thì cháu về trước đi, hôm khác chú sẽ đến gặp cháu.”
Trịnh Thanh Xuyên có chậm tiêu đi chăng nữa cũng nhìn ra được tâm trạng của chú ấy không tốt cho lắm. Mặc dù không đành lòng rời đi, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Trước khi đi, cậu lại nhớ đến một chuyện, đưa cái hộp đang cầm cho Trịnh Tự, “Đúng rồi, lúc nãy cháu gặp Tiểu Lưu ở dưới lầu. Anh ấy bảo cháu đưa cái này cho chú.”
Tiểu Lưu là tài xế của nhà họ Trịnh.
Trịnh Tự nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại màn hình tràn viền và không có bàn phím, màn hình còn lớn hơn điện thoại nhái mà anh từng thấy. Tuy nhiên, chiếc điện thoại này có cảm ứng rất tốt, độ nặng và chất liệu kim loại chắc chắn, hoàn toàn khác với chất liệu nhựa, kém chất lượng của điện thoại nhái.
Trịnh Thanh Xuyên cũng nhận ra chiếc điện thoại đó, hiếu kỳ hỏi: “Thì ra là điện thoại của Giang Thu Thu, cuối cùng đã sửa xong rồi à? Sao màn hình vẫn bị hỏng thế?”
“Ừ.” Trịnh Tự giơ điện thoại lên, dùng ngón tay vuốt qua màn hình. Do không tìm được màn hình thay thế nên chỉ có thể tiếp tục sử dụng màn hình hỏng nguyên gốc.
Anh lại lật ra đằng sau, nhìn logo quả táo trên vỏ sau.
“Nhà sản xuất này đúng là bị điên, logo Apple nhái có gì hấp dẫn chứ?” Trịnh Thanh Xuyên không nhịn được nói móc, sau đó bảo: “Đúng rồi, Tiểu Lưu nói người sửa điện thoại hỏi điện thoại này mua ở đâu, có thể mua giúp bọn họ một chiếc để nghiên cứu hay không? Họ nói là chưa từng thấy công nghệ của điện thoại này, nhưng chắc chắn là công nghệ tiên tiến hơn bây giờ… Chú nói xem có phải bọn họ bị khùng không?”
Trịnh Tự mặc kệ mấy lời lảm nhảm của cậu ta, xoay điện thoại về mặt trước, ấn vào nút duy nhất trên màn hình theo thói quen.
Trịnh Thanh Xuyên nói tiếp: “À, bọn họ còn nói màn hình bị khóa, công nghệ của họ không thể mở được, cũng không dám gỡ bậy. Bọn họ hỏi chú sau khi mở khóa có thể cho bọn họ xem thử không…”
Lúc này, màn hình sáng lên theo thao tác bấm của Trịnh Tự, hiển thị hình nền khóa của điện thoại.
Hình nền là một bức ảnh chỉnh sửa của một người đàn ông, trông khá quen mắt.
Trịnh Thanh Xuyên:!!!!
“Quả óc chó lại dùng người đàn ông khác làm hình nền, cháu phải lên án cô ấy!” Trịnh Thanh Xuyên vừa nói, vừa kê đầu lại gần, “Ai vậy?”
Ngay sau đó, cậu không kìm được mà hét lên sợ hãi, “Đù má!!!”
Tại sao màn hình khóa của Giang Thu Thu lại là hình của cậu??!!!
Trịnh Thanh Xuyên: Bàn tay không cầm điếu thuốc khẽ run.
Cậu nuốt nước miếng, chầm chậm nhìn về phía Trịnh Tự. Trịnh Tự cũng nhìn về phía cậu.
Trịnh Thanh Xuyên lập tức bắt chéo hai tay trước ngực, chửi ầm lên đầy hoang mang: “Chú, cháu rất trong sạch! Cháu thật sự không biết thím có suy nghĩ rất gì và này nọ với cháu!”
Ban đầu, mọi người cho rằng cuộc thi này dù có thành công đến đâu thì cũng chỉ là một sự kiện cho sinh viên. Mọi người đều đã quen thuộc với một số thí sinh chủ chốt, đội ngũ hỗ trợ của bọn họ vẫn giữ cố định.
Vì vậy, tuy mọi người đều theo dõi vòng chung kết, nhưng đều nghĩ rằng sức ảnh hưởng sẽ chỉ đến đó thôi. Không ai ngờ điểm nhấn của đêm hôm đó lại không phải là thí sinh, mà là khách mời đặc biệt biểu diễn.
Trịnh Thanh Xuyên và ban nhạc của cậu ấy đột ngột xuất hiện, nhanh chóng chiếm trọn spotlight của trang bìa. Nhiều người đến xem đã đăng video màn trình diễn của ban nhạc Trịnh Thanh Xuyên được quay bằng điện thoại của mình lên mạng. Ở thời điểm này, pixel điện thoại khá thấp, hiệu quả thu âm cũng không tốt, nhưng vẫn có thể thấy được sự hào hứng và phiêu diêu của ban nhạc, cũng như cảm nhận được sự hoang dã và bắt tai của âm nhạc.
Nhất là gương mặt của Trịnh Thanh Xuyên, dù trong trạng thái mờ nhòe cũng có thể nhìn thấy nét tinh tế và cao quý.
Cả diễn đàn đều sục sôi vì Trịnh Thanh Xuyên.
CLB Hers và CLB Hải Nghệ đều không lường trước được kết quả này. Tuy nhiên, các cô chỉ tổ chức sự kiện cho sinh viên, không phải tạo ra một cuộc thi tìm kiếm ngôi sao thực sự. Về mặt lý thuyết, cuộc thi kết thúc đồng nghĩa với sự kiện kết thúc, những chủ đề sau đó chỉ là độ hot tăng thêm. Chính vì vậy, vòng chung kết có một cao trào như thế quả thật là niềm vui bất ngờ đối với các cô. Thế là các cô cũng đổ dầu vào lửa, đăng hình rõ nét mà các nhân viên chụp cho hội Trịnh Thanh Xuyên tại hậu trường vào chủ đề đặc biệt, một lần nữa dấy lên cuộc thảo luận sôi nổi.
Lúc toàn bộ diễn đàn Đại học Châu Xuyên đang phát cuồng vì Trịnh Thanh Xuyên, Giang Thu Thu vừa khéo hoàn tất công việc sau vòng chung kết, đảm bảo không còn việc gì khác mới quay về trường cùng Trịnh Tự – người đã giúp cô thu dọn.
Tối nay, khu đô thị đại học chắc chắn rất náo nhiệt. Mặc dù đã không còn sớm, nhưng đi trên đường vẫn có thể bắt gặp những khán giả vẫn chưa thỏa mãn, loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang thảo luận về cuộc thi.
Trong đó, cái tên bị nhắc đến nhiều nhất tất nhiên là Trịnh Thanh Xuyên.
So với xúc động Trịnh Tự càng tò mò về cách làm của Giang Thu Thu hơn, quay sang nhìn cô, “Sao em lại nghĩ đến việc mời Thanh Xuyên đến biểu diễn?”
“Hả?” Giang Thu Thu lấy lại tinh thần, lơ đãng đáp: “Vì cậu ấy rất thích hợp với sân khấu.”
Cô trả lời một nẻo. Trịnh Tự chú ý đến sự thất thần của cô, sự thật là cả buổi tối cô đều lơ đãng.
“Thu Thu.” Trịnh Tự dừng bước, cúi đầu nhìn cô, “Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?”
Sau khi anh nói ra chuyện cổ phần OneDay và sửa điện thoại xong, Giang Thu Thu như muốn nói gì đó với anh, nhưng bị màn trình diễn của Trịnh Thanh Xuyên cắt ngang.
Bây giờ nghĩ lại, Giang Thu Thu hồn vía lên mây suốt cả buổi tối có lẽ có liên quan đến chuyện này.
“Đàn anh.” Giang Thu Thu gọi anh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kể từ khi cô phát hiện mình xuyên không, hóa ra rất nhiều chuyện của năm 2018 đều có liên quan đến sự xuất hiện của cô. Cô đã liên tục suy ngẫm về tình hình hiện tại ở chỗ cô, và những gì mình biết về năm 2018.
Cô suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối không thể chắc chắn đó chỉ là trùng hợp, hay là chuyện hiển nhiên.
Rốt cuộc năm 2018 mà cô biết chỉ là một thế giới song song, hay là một điều tất yếu sẽ xảy ra: Là một thế giới cuối cùng sẽ đi đến của dòng thời gian mà cô hiện đang sống.
Nếu đó là một thế giới song song, tại sao thế giới đó lại trùng khớp chính xác với từng chuyện mà cô chứng kiến ngay lúc này?
Nếu đó là thế giới mà cô đang sống, vậy cô phải dùng thân phận gì mới được tiếp tục sống ở đây? Thế giới này đã có một Giang Thu Thu rồi, Giang Thu Thu kia sẽ từ từ trưởng thành, trở thành cô của hiện tại. Đến lúc đó, cô là ai?
Thật ra Giang Thu Thu luôn muốn nói cho Trịnh Tự biết sự thật, nhưng cô không thể lý giải được mâu thuẫn trong chuyện này.
Cho đến tối nay, khi dì Trần nói cho cô biết cửa hàng sẽ đổi tên thành Tuyết Dạng, Trịnh Thanh Xuyên tỏa sáng khắp trường như trong ký ức.
Và tất cả những chuyện liên tục xảy ra trong khoảng thời gian này: Việc thành lập OneDay, Trịnh Thanh Xuyên tố giác vụ tham nhũng của Hứa Huy Hàng. Tất cả mọi thứ đều trùng khớp từng chút một với thế giới mà cô biết.
Cô không thể lừa dối bản thân được nữa.
Đây không phải là thế giới song song, đây chính là thế giới mà cô biết. Thời gian của thế giới này sẽ tiếp tục phát triển đến thời điểm trước khi cô xuyên không.
Ở nơi đó sẽ có một Giang Thu Thu 18 tuổi.
Thế nhưng điều đó không đúng.
Nếu chỉ có một thế giới, vậy cũng chỉ nên có một Giang Thu Thu, mà cô đã ở đây rồi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trịnh Tự, nghiêm túc hỏi: “Đàn anh, em hỏi anh. Nếu có một ngày em rơi xuống sông, Thần sông cho anh một Thu Thu vàng, một Thu Thu bạc, anh sẽ chọn Thu Thu nào?”
Trịnh Tự:???
Câu hỏi gì kỳ cục thế này? Cú pháp câu hỏi thông thường lẽ ra phải là cô ấy và mẹ cùng rơi xuống nước sẽ cứu ai chứ?
Anh ngỡ ngàng nhìn bạn gái, lẽ nào đây là thử thách mới cho trai thẳng? Anh vẫn chưa học thêm đâu!
Trịnh Tự lưỡng lự một hồi, thử trả lời theo mạch não của bạn gái: “Anh chọn cả hai?”
Giang Thu Thu:?? Đàn anh đã học thói xấu rồi!
Giang Thu Thu: “Haiz.”
Thấy dáng vẻ buồn bực của cô, Trịnh Tự mới nhận ra cô không phải đang nói đùa, “… Em đang hỏi nghiêm túc à?”
“Đúng vậy.” Giang Thu Thu nói: “Anh nói xem nếu trên thế giới có hai em, thế giới sẽ trở nên như thế nào? Cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên ra sao?”
Câu hỏi của cô ấy hơi kỳ lạ, Trịnh Tự không hiểu rõ lý do.
Một lúc sau, anh khẽ cười, “Đối với anh, trên thế giới chỉ có một Thu Thu.”
Giang Thu Thu nhìn anh, “Nhưng nếu có hai người thì sao?”
“Đối với anh cũng chỉ có một.” Trịnh Tự trả lời: “Chỉ có người đứng trước mặt anh mới là Thu Thu của anh.”
Giang Thu Thu: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Trịnh Tự vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai cô, đầu ngón tay chạm vào gò má cô, “Thu Thu, anh có món đồ muốn tặng em.”
Giang Thu Thu: “Cái gì ạ?”
Trịnh Tự lấy một chiếc hộp vuông nhỏ cổ điển từ trong túi áo ra, mở ra đưa đến trước mặt cô, “Cái này.”
Bên trong hộp vuông, một chiếc nhẫn màu trắng bạc có kiểu dáng đơn giản đang nằm yên dưới đáy hộp.
Trước đây Trịnh Tự chưa từng hẹn hò, cũng không rành về quy trình yêu đương. Anh không biết mình và Giang Thu Thu đã đến giai đoạn nào.
Anh chỉ biết rằng anh chưa từng thích người nào đến vậy.
Thích đến nỗi ngay khi bọn họ vừa quen nhau, anh đã sẵn sàng sống chung với cô cả đời.
Chính vì vậy, hôm nay sau khi họp xong với Di Cảnh, anh đã sẵn tiện đi mua cái này.
Trong tay Giang Thu Thu có cổ phần của Tuyết Dạng và OneDay, điện thoại của cô cũng đã sửa xong, danh tính của cô sẽ sớm được xác định.
Bọn họ sẽ có một tương lai lâu dài.
Trịnh Tự vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa, tìm một nơi thích hợp và lãng mạn hơn để trao chiếc nhẫn này cho Giang Thu Thu.
Nhưng tối nay, sự bất an đột ngột của cô lại khiến anh thay đổi ý định. Anh muốn cho cô một lời hứa, cho dù điện thoại của cô có cái gì, cho dù cô sẽ đối mặt với những gì trong tương lai.
Cô mãi mãi là Giang Thu Thu của anh.
Anh nói: “Bây giờ vẫn còn đang đi học, cho nên anh tặng em một chiếc nhẫn đơn giản trước, có thể đeo vào dây chuyền. Đợi sau khi chúng ta tốt nghiệp…”
Anh chưa nói hết vì đã nhận ra mặt của Giang Thu Thu bỗng cắt không còn giọt máu, chỉ còn lại vẻ tái nhợt.
“Thu Thu?” Trịnh Tự nhận thấy có gì đó không ổn, nhẹ nhàng đỡ vai cô bằng một tay. Vừa mới đỡ, anh phát hiện bờ vai của Giang Thu Thu lại run nhẹ.
Trái tim Trịnh Tự bỗng thắt lại, bàn tay đang đỡ Giang Thu Thu dùng chút sức lực, “Em sao vậy?”
Giang Thu Thu ngơ ngác nhìn chiếc hộp trên tay Trịnh Tự, cùng với chiếc nhẫn trong hộp.
Cô biết chiếc hộp và chiếc nhẫn đó.
Trước khi cô xuyên không về năm 2008, tại lễ khai giảng năm 2018 của cô, lúc Trịnh Tự 28 tuổi cầu hôn cô đã cầm chiếc nhẫn này.
Ngay lúc này, cuối cùng tất cả màn sương dày đặc từng chắn ngang đều đã biến mất.
Cuối cùng, tất cả do dự, may mắn, những mâu thuẫn khó hiểu và khó nói rõ đều đã có lời giải thích.
Cuối cùng, thế giới này chỉ có thể có một Giang Thu Thu.
Ngay lúc này, Trịnh Tự lấy chiếc nhẫn này ra trao cho cô. Nhưng Trịnh Tự của năm 2018 vẫn cầm chiếc nhẫn này cầu hôn cô.
Tất cả mọi chuyện đều cho thấy một điều rằng sau tất cả, cô của hiện tại sẽ không ở bên Trịnh Tự.
Vì vậy, Trịnh Tự mới đợi đến mười năm sau để cầu hôn cô ở năm 2018.
Cô cố gắng nhớ lại những gì Trịnh Tự 28 tuổi đã nói trong lúc cầu hôn.
Anh nói: “Giang Thu Thu, lấy anh nhé.”
Anh còn nói: “Giang Thu Thu, em đã nói sẽ đồng ý mà.”
Vậy nên lời cầu hôn của anh hoàn toàn không phải là vừa gặp đã yêu, lời nói của anh không phải bậy bạ.
Là vì anh đã biết cô từ lâu.
Là vì bọn họ đã có lời hứa hẹn từ lâu.
Đây là lời cầu hôn đã chờ đợi suốt mười năm.
“Đàn anh.” Giang Thu Thu ôm chặt lấy eo của Trịnh Tự, vùi mặt vào lòng anh.
Bọn họ không phải chưa từng có những hành động thân mật, nhưng mà chưa bao giờ nóng bỏng như thế này. Trịnh Tự ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, giống như một nơi ẩn náu kiên cố.
“Thu Thu, anh ở đây.”
Trong vòng tay của anh, Giang Thu Thu run nhẹ như đang sợ gì đó. Đó là một mặt của cô mà Trịnh Tự chưa từng thấy qua.
Anh bỗng cảm thấy rất bất an.
Không biết qua bao lâu, Giang Thu Thu mới ủ rũ mở miệng, giọng nói đanh lại, “Đàn anh, em rất thích anh.”
Cô chưa từng bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn như vậy. Trái tim Trịnh Tự thắt lại, càng ôm chặt cô hơn, “Anh cũng vậy.”
“Nhưng mà, nhưng mà… Em cảm thấy chúng ta sẽ không thể ở bên nhau.” Giang Thu Thu nói tiếp.
Trịnh Tự nhẹ nhàng buông cô ra, khó hiểu nhìn cô, “Em nói gì cơ?”
Giang Thu Thu lặng lẽ nhìn anh, “Đàn anh, thật ra em không bị mất trí nhớ. Chẳng qua em không biết giải thích lai lịch của em cho anh biết như thế nào.”
Giọng nói của cô có vẻ mơ hồ trong đêm đông.
“Thật ra em không phải là người của năm 2008, em đến từ năm 2018.”
Sáng hôm sau, chuông điện thoại đánh thức Quản Kiệt. Cậu mơ màng nhấn tắt chuông báo thức, leo xuống giường, chuẩn bị đến thư viện chiếm chỗ học. Kết quả là vừa chạm chân xuống đất, cậu bỗng giật mình, tỉnh táo hẳn ra.
“Trịnh Tự, ông đang làm gì vậy?” Quản Kiệt hỏi.
Cậu thấy Trịnh Tự đang lẳng lặng ngồi bên cạnh chỗ của mình, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Đôi mắt mất đi sức sống thường ngày, dưới mắt còn có một quầng thâm màu xanh nhạt, cả người trông rất hốc hác..
Quản Kiệt lấy làm kinh hãi, “Ông thức trắng cả đêm à?”
Trịnh Tự xua tay, không trả lời câu hỏi của Quản Kiệt. Hiện giờ anh cũng không muốn nói gì cả.
Một đêm đã trôi qua, trong đầu anh vẫn là tiếng “vo ve”. Cảnh tượng Giang Thu Thu “bộc bạch” với anh liên tục ùa về.
Trước đó, Trịnh Tự đã đoán được có lẽ Giang Thu Thu không bị mất trí nhớ, chẳng qua cô muốn giấu giếm gì đó thôi.
Anh từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện liên quan đến cô, bao gồm tình huống xấu nhất. Có phải xuất thân của Giang Thu Thu có vấn đề gì không? Có phải có mâu thuẫn với người nhà? Trong quá khứ có gặp phải chuyện gì không? Thậm chí có từng làm chuyện gì phạm pháp không?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, có thể chấp nhận kết quả xấu nhất.
Anh không thể nào ngờ rằng những gì Giang Thu Thu nói đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy tính của anh.
Không xấu, nhưng lạ thường.
Thậm chí ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của anh là bật cười. Anh bảo: “Thu Thu, em có thể không nhận chiếc nhẫn này, nhưng em không thể dùng lý do như vậy.”
Nhưng vẻ mặt của Giang Thu Thu lại nghiêm túc chưa từng có, “Đàn anh, những gì em nói đều là thật.”
Cô nói cho anh biết cô đến năm 2008 như thế nào, nói cho anh biết những chuyện được cho là sẽ xảy ra trong tương lai.
Khu vực Kim Châu Phong sẽ trở thành một khu công nghiệp công nghệ cao ở thành phố Châu Xuyên, giá nhà đất sẽ tăng vọt gần gấp mười lần trong vòng mười năm;
CLB Hers sẽ trở thành đoàn hội sinh viên lớn nhất của Đại học Châu Xuyên, đồng thời ra mắt các sản phẩm đồng thương hiệu “Hers”;
Tuyết Sam sẽ trở thành thương hiệu số một trên thị trường làm đẹp cho sinh viên, Tuyết Dạng sẽ trở thành đại lý hợp tác lớn nhất của Tuyết Sam;
OneDay sẽ trở thành một trong những công ty Internet lớn nhất trong nước, giá trị vốn hóa thị trường hàng trăm tỷ;
Trịnh Thanh Xuyên sẽ trở thành siêu sao nổi tiếng khắp cả nước, còn được mệnh danh là “Quý công tử” chưa từng văng tục;
Và một số chuyện khác.
Cô miêu tả rất chắc chắn, rất cụ thể. Miêu tả của cô không phải là bức tranh khoa trương như mọi người tưởng tượng trong phim khoa học viễn tưởng, mà đó là dự báo, là hiện thực. Thậm chí, cô còn có thể nói ra hướng phát triển một cách chi tiết.
Đó không phải là bức tranh dựa trên năng lực dự đoán, hay là dựa vào tưởng tượng mà xây dựng nên.
Nhưng Trịnh Tự vẫn khó mà chấp nhận đó là thế giới hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh, và không thể giải thích bằng kiến thức mà nhân loại đã biết, cũng như không thể thực hiện bằng công nghệ hiện có.
Giang Thu Thu còn nói có lẽ cô chưa bao giờ thuộc về thế giới này, có lẽ cuối cùng bọn họ sẽ rời xa nhau.
Nghe rất giống cái cớ hoàn hảo trước khi chia tay.
Cho dù Trịnh Tự biết Giang Thu Thu không phải là hạng người như vậy.
Anh không biết mình đi về ký túc xá như thế nào. Anh suy nghĩ cả buổi tối, nhìn vừng đông đã hửng sáng, dòng suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng.
Suốt một đêm đủ để anh xâu chuỗi từng mảnh vụn đã xảy ra, đủ để anh phân tích logic trong lời nói của Giang Thu Thu là hợp lý.
Nếu tiền đề được thành lập, vậy thì tất cả mọi chuyện đã có lời giải thích hợp lý nhất.
Nếu tiền đề có thể thành lập.
Trịnh Tự siết tay thành nắm đấm, đặt lên trán xoa xoa, cố gắng để đầu óc mệt mỏi của mình tỉnh táo lại.
Hội của Quản Kiệt chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Trịnh Tự, nhưng trước giờ Trịnh Tự đều có suy nghĩ của mình. Bọn họ cũng không dám quấy rầy anh, rón rén rửa mặt xong rồi chạy ra ngoài.
Bạn bè cùng phòng rời đi chưa được bao lâu đã có người gõ cửa phòng, “Chú, là cháu. Chú có ở trong đấy không?”
Là giọng nói của Trịnh Thanh Xuyên.
Trịnh Tự mệt mỏi đáp: “Vào đi.”
Trịnh Thanh Xuyên hớn hở chạy vọt vào, còn chưa đi đến trước mặt Trịnh Tự đã nóng lòng nói lớn: “Chú, chú biết không! Sáng sớm hôm nay có công ty quản lý gọi cho cháu, nói là đã xem video biểu diễn tối hôm qua của ban nhạc tụi cháu, muốn ký hợp đồng với tụi cháu để ra mắt với tư cách là minh tinh!”
Khó khăn lắm cậu mới hóa giải hiềm khích trước đây với Trịnh Tự, tối hôm qua phấn khích cả buổi, nghĩ ngợi mình có nên tranh thủ bồi đắp tình cảm với chú cho kịp thời cơ hay không. Nhưng cậu lại lo lắng mình sẽ tỏ ra vồn vã.
Không ngờ sáng sớm nhận được cú điện thoại đó, thế là cậu đến tận nơi trao đổi với Trịnh Tự.
Trịnh Tự quay đầu nhìn cậu, “Cháu nói sao?”
Bộ dạng hốc hác của anh khiến Trịnh Thanh Xuyên sợ hết hồn.
Trịnh Thanh Xuyên trừng mắt, “Sao chú lại ra nông nổi thế kia? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Tự không để ý đến câu hỏi của cậu, tiếp tục truy hỏi: “Công ty quản lý nào liên lạc với cháu?”
Trịnh Thanh Xuyên trả lời theo bản năng: “Là công ty rất nổi tiếng trong nước, tên là Mộc Quả. Chú đã nghe qua chưa?”
Trịnh Tự: “…”
Tối hôm qua vừa mới nghe qua, Giang Thu Thu nói cho anh biết.
Lời nói của cô đã được chứng thực.
Trịnh Thanh Xuyên cho rằng Trịnh Tự quan tâm đến chuyện của mình, bèn tự giác nói nhiều hơn: “Công ty đó còn rất chuyên nghiệp. Sau khi xem xong video còn thiết kế một hình tượng cho tụi cháu.”
Nói đến đây, giọng điệu của cậu lộ vẻ đắc ý, “Người của Mộc Quả nói hình tượng và khí chất của cháu rất tốt. Nếu ra mắt sẽ có thể đi theo con đường quý công tử. Chú xem có phải công ty này rất tinh mắt hay không?”
Trịnh Tự vô cảm, “Vậy bọn họ có nói nếu đi theo con đường quý công tử, sau này cháu sẽ không thể văng tục không?”
Trịnh Thanh Xuyên “Ớ” lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao chú biết?”
Trịnh Tự càng đau đầu hơn, “Nếu không có chuyện gì thì cháu về trước đi, hôm khác chú sẽ đến gặp cháu.”
Trịnh Thanh Xuyên có chậm tiêu đi chăng nữa cũng nhìn ra được tâm trạng của chú ấy không tốt cho lắm. Mặc dù không đành lòng rời đi, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Trước khi đi, cậu lại nhớ đến một chuyện, đưa cái hộp đang cầm cho Trịnh Tự, “Đúng rồi, lúc nãy cháu gặp Tiểu Lưu ở dưới lầu. Anh ấy bảo cháu đưa cái này cho chú.”
Tiểu Lưu là tài xế của nhà họ Trịnh.
Trịnh Tự nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại màn hình tràn viền và không có bàn phím, màn hình còn lớn hơn điện thoại nhái mà anh từng thấy. Tuy nhiên, chiếc điện thoại này có cảm ứng rất tốt, độ nặng và chất liệu kim loại chắc chắn, hoàn toàn khác với chất liệu nhựa, kém chất lượng của điện thoại nhái.
Trịnh Thanh Xuyên cũng nhận ra chiếc điện thoại đó, hiếu kỳ hỏi: “Thì ra là điện thoại của Giang Thu Thu, cuối cùng đã sửa xong rồi à? Sao màn hình vẫn bị hỏng thế?”
“Ừ.” Trịnh Tự giơ điện thoại lên, dùng ngón tay vuốt qua màn hình. Do không tìm được màn hình thay thế nên chỉ có thể tiếp tục sử dụng màn hình hỏng nguyên gốc.
Anh lại lật ra đằng sau, nhìn logo quả táo trên vỏ sau.
“Nhà sản xuất này đúng là bị điên, logo Apple nhái có gì hấp dẫn chứ?” Trịnh Thanh Xuyên không nhịn được nói móc, sau đó bảo: “Đúng rồi, Tiểu Lưu nói người sửa điện thoại hỏi điện thoại này mua ở đâu, có thể mua giúp bọn họ một chiếc để nghiên cứu hay không? Họ nói là chưa từng thấy công nghệ của điện thoại này, nhưng chắc chắn là công nghệ tiên tiến hơn bây giờ… Chú nói xem có phải bọn họ bị khùng không?”
Trịnh Tự mặc kệ mấy lời lảm nhảm của cậu ta, xoay điện thoại về mặt trước, ấn vào nút duy nhất trên màn hình theo thói quen.
Trịnh Thanh Xuyên nói tiếp: “À, bọn họ còn nói màn hình bị khóa, công nghệ của họ không thể mở được, cũng không dám gỡ bậy. Bọn họ hỏi chú sau khi mở khóa có thể cho bọn họ xem thử không…”
Lúc này, màn hình sáng lên theo thao tác bấm của Trịnh Tự, hiển thị hình nền khóa của điện thoại.
Hình nền là một bức ảnh chỉnh sửa của một người đàn ông, trông khá quen mắt.
Trịnh Thanh Xuyên:!!!!
“Quả óc chó lại dùng người đàn ông khác làm hình nền, cháu phải lên án cô ấy!” Trịnh Thanh Xuyên vừa nói, vừa kê đầu lại gần, “Ai vậy?”
Ngay sau đó, cậu không kìm được mà hét lên sợ hãi, “Đù má!!!”
Tại sao màn hình khóa của Giang Thu Thu lại là hình của cậu??!!!
Trịnh Thanh Xuyên: Bàn tay không cầm điếu thuốc khẽ run.
Cậu nuốt nước miếng, chầm chậm nhìn về phía Trịnh Tự. Trịnh Tự cũng nhìn về phía cậu.
Trịnh Thanh Xuyên lập tức bắt chéo hai tay trước ngực, chửi ầm lên đầy hoang mang: “Chú, cháu rất trong sạch! Cháu thật sự không biết thím có suy nghĩ rất gì và này nọ với cháu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook