Hẹn Ước Mười Năm Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh
-
C11: Lời tạm biệt
Tại nhà của bà Hana, ánh nắng bình minh chiếu vào qua cửa sổ, làm dậy nỗi nhớ thương trong căn phòng trang trọng nhưng ấm cúng. Tamako, vừa mới thức dậy, ngước nhìn quanh căn phòng với ánh mắt mơ hồ và lo lắng. Bức thư tạm biệt của mẹ cô để lại trên bàn, khiến cô một cảm giác bất an
[Con yêu của mẹ,
Mẹ viết thư này cho con với hy vọng rằng con sẽ hiểu và chấp nhận lý do mà mẹ phải rời xa nhà. Mẹ biết rằng việc này có thể gây khó khăn cho con, nhưng mẹ tin tưởng vào sự thông minh và mạnh mẽ của con.
Con yêu thương của mẹ, Tamako. Mẹ hy vọng rằng con sẽ chăm sóc em Tamada bé nhỏ này thật tốt, giống như cách mà mẹ từng chăm sóc con vậy.
Mỗi tháng, mẹ sẽ cố gắng về nhà một lần để được gặp con và em. Mẹ không hề quên đi những khoảnh khắc đáng nhớ và những kỷ niệm đẹp với con. Những lần chúng ta cùng nấu ăn, những lúc mẹ ngồi bên giường con để đọc truyện cho con nghe trước khi đi ngủ, và cả những khi mẹ ôm con khi con buồn. Tất cả những điều ấy đều là những khoảnh khắc mà mẹ sẽ mãi mãi giữ trong lòng.
Mẹ biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mẹ phải đi làm vất vả để có thể nuôi con và em bé của con một cuộc sống tốt hơn. Mẹ hy vọng rằng con hiểu và luôn tự hào về mẹ, về những nỗ lực mẹ đã dành cho gia đình chúng ta.
Cuối thư này, mẹ xin gửi đến con nụ cười và những lời yêu thương chân thành nhất. Hãy giữ vững niềm tin và lòng tin vào mẹ.Mẹ mong con năm sau sẽ cố gắng đậu vào đại học tốt nhất để thay đổi số phận cả nhà mình. Mẹ có để 10 man trong ngăn bàn, con hãy lấy ra sinh hoạt đến tháng sau mẹ sẽ gửi thêm.]
Tâm trí Tamako bỗng dưng như được lấp đầy bởi một màn sương mù dày đặc, từ từ lan tỏa qua từng dòng chữ trên tờ giấy ấy. Những dòng chữ quen thuộc, mỗi từ, mỗi câu, như những hạt mưa lặng lẽ rơi xuống tâm hồn cô, khiến cô không thể nào không cảm nhận được sự đau đớn và xót xa.
Đôi mắt Tamako ngừng lại trên những từ cuối cùng của lá thư, những từ tạm biệt nhẹ nhàng nhưng cứ như cồn cào trên da thịt mỗi khi cô đọc lại
Những cảm xúc lúc này dâng trào trong Tamako như một con dòng thác cuồn cuộn. Sự cô đơn và mất mát không chỉ là về việc mẹ đã rời xa cô, mà còn là về sự thiếu vắng của người bạn đồng hành, người luôn mang lại sự an ủi và hy vọng. Mẹ đã là một bản nhạc trong cuộc sống của cô, và giờ đây, khi bản nhạc đột ngột dừng lại, âm thanh im lặng chợt tràn ngập không gian.
Bởi vì, những gì mẹ đã dành cho cô không chỉ đơn thuần là sự hiện diện vật chất, mà còn là những giá trị vô giá mà mẹ đã truyền cho cô. Những lời dặn dò, những lời khuyên, sự quan tâm và yêu thương mãnh liệt - đó mới là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã để lại cho Tamako.
Ngay tại căn bàn học của cô nằm ngay bên cạnh, đó là nơi mẹ nhắc đến trong thư. Tamako thấy bức thư của mẹ đề cập đến số tiền đã được để lại cho cô. Cô lấy chiếc chìa khoá mà mẹ đã để lại và mở ngăn bàn. Trong đó, một phong bì có chứa 10 man mà mẹ để lại. Những tờ yên Nhật có màu xanh xám nhạt, với chữ và số được in nổi rõ ràng. Tamako lấy một đống nhỏ tiền ra khỏi chiếc hộp, nhẹ nhàng đặt chúng lên lòng bàn tay mỏng manh của mình.
Mỗi tờ tiền đại diện cho một chút yêu thương và hy vọng từ mẹ. Chúng nhắc nhở cô về những lời chúc tốt đẹp và lời khuyên mà mẹ đã để lại trong bức thư. Tamako cảm thấy một chút ấm áp trong lòng khi nghĩ về tình yêu thương mẹ dành cho cô, và sự quan tâm của mẹ đối với tương lai của cô.
Tamako vội xuống bếp sau khi đã lấy được số tiền từ ngăn bàn của mẹ. Bước vào căn bếp nhỏ, cô nhìn thấy bàn ăn đã sắp xếp sẵn một bữa sáng cho cả hai chị em trước khi mẹ đi. Bên trên bàn là những chiếc bánh mì nóng hổi từ lò, một ít trái cây tươi và hai cốc nước trái cây.
Tamako ngồi xuống và bắt đầu ăn bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị. Bánh mì nóng hổi và trái cây tươi ngon miệng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề. Cô không thể kiềm chế được cảm xúc và những giọt nước mắt lăn dài trên mái mặt nhỏ bé của cô.
Những lời từ bức thư tạm biệt của mẹ vẫn cứ quay cuồng trong đầu Tamako. Cô nhớ lại những kỷ niệm với mẹ, những lúc cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau học bài và những lời khuyên từ mẹ mỗi khi cô gặp khó khăn. Bức thư tạm biệt như một lời chia tay cuối cùng với mẹ, khiến cho Tamako cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Sau khi hoàn thành bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị và đã nhận được sự an ủi từ mẹ, Tamako vẫn còn một chút xúc động nhưng cô cảm thấy sức mạnh để tiếp tục ngày mới. Cô lau nhẹ nước mắt, đứng dậy từ ghế và đi vào phòng tắm.
Phòng tắm sạch sẽ và tràn đầy ánh sáng từ cửa sổ. Tamako bật nước và tắm rửa nhanh chóng, đánh răng, rửa mặt và làm sạch cơ thể. Cô cảm thấy mình sảng khoái hơn sau khi tắm xong, sự sạch sẽ giúp cô cảm thấy tỉnh táo và chuẩn bị tinh thần cho một ngày học tập mới.
Sau khi tắm xong, Tamako mặc đồ, gọn gàng thu xếp tóc và mang theo sách vở, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày học tập trước mắt.
Tamako dẫn theo cậu em nhỏ, Tamada, đến trường. Hai chị em cùng nhau bước ra khỏi căn nhà nhỏ của họ và bắt đầu cuộc hành trình ngày học mới. Tamada, với chiếc ba lô nhỏ gọn trên lưng, cười tươi và hào hứng khi được đi cùng chị gái.
Khi đến trường, Tamako dừng lại và giúp Tamada cởi ba lô, kiểm tra xem đã chuẩn bị đầy đủ sách vở và đồ dùng học tập chưa. Cô gật đầu hài lòng khi thấy mọi thứ đều ổn. Sau đó, cô dặn Tamada: "Em nhớ nghe thầy cô, ngoan nha! Chị sẽ đón em sau giờ học."
Tamada cười và gật đầu đồng ý. Hai chị em ôm nhau một cái trước khi Tamako nhìn theo đứa em nhỏ bước vào trường học.
[Con yêu của mẹ,
Mẹ viết thư này cho con với hy vọng rằng con sẽ hiểu và chấp nhận lý do mà mẹ phải rời xa nhà. Mẹ biết rằng việc này có thể gây khó khăn cho con, nhưng mẹ tin tưởng vào sự thông minh và mạnh mẽ của con.
Con yêu thương của mẹ, Tamako. Mẹ hy vọng rằng con sẽ chăm sóc em Tamada bé nhỏ này thật tốt, giống như cách mà mẹ từng chăm sóc con vậy.
Mỗi tháng, mẹ sẽ cố gắng về nhà một lần để được gặp con và em. Mẹ không hề quên đi những khoảnh khắc đáng nhớ và những kỷ niệm đẹp với con. Những lần chúng ta cùng nấu ăn, những lúc mẹ ngồi bên giường con để đọc truyện cho con nghe trước khi đi ngủ, và cả những khi mẹ ôm con khi con buồn. Tất cả những điều ấy đều là những khoảnh khắc mà mẹ sẽ mãi mãi giữ trong lòng.
Mẹ biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Mẹ phải đi làm vất vả để có thể nuôi con và em bé của con một cuộc sống tốt hơn. Mẹ hy vọng rằng con hiểu và luôn tự hào về mẹ, về những nỗ lực mẹ đã dành cho gia đình chúng ta.
Cuối thư này, mẹ xin gửi đến con nụ cười và những lời yêu thương chân thành nhất. Hãy giữ vững niềm tin và lòng tin vào mẹ.Mẹ mong con năm sau sẽ cố gắng đậu vào đại học tốt nhất để thay đổi số phận cả nhà mình. Mẹ có để 10 man trong ngăn bàn, con hãy lấy ra sinh hoạt đến tháng sau mẹ sẽ gửi thêm.]
Tâm trí Tamako bỗng dưng như được lấp đầy bởi một màn sương mù dày đặc, từ từ lan tỏa qua từng dòng chữ trên tờ giấy ấy. Những dòng chữ quen thuộc, mỗi từ, mỗi câu, như những hạt mưa lặng lẽ rơi xuống tâm hồn cô, khiến cô không thể nào không cảm nhận được sự đau đớn và xót xa.
Đôi mắt Tamako ngừng lại trên những từ cuối cùng của lá thư, những từ tạm biệt nhẹ nhàng nhưng cứ như cồn cào trên da thịt mỗi khi cô đọc lại
Những cảm xúc lúc này dâng trào trong Tamako như một con dòng thác cuồn cuộn. Sự cô đơn và mất mát không chỉ là về việc mẹ đã rời xa cô, mà còn là về sự thiếu vắng của người bạn đồng hành, người luôn mang lại sự an ủi và hy vọng. Mẹ đã là một bản nhạc trong cuộc sống của cô, và giờ đây, khi bản nhạc đột ngột dừng lại, âm thanh im lặng chợt tràn ngập không gian.
Bởi vì, những gì mẹ đã dành cho cô không chỉ đơn thuần là sự hiện diện vật chất, mà còn là những giá trị vô giá mà mẹ đã truyền cho cô. Những lời dặn dò, những lời khuyên, sự quan tâm và yêu thương mãnh liệt - đó mới là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã để lại cho Tamako.
Ngay tại căn bàn học của cô nằm ngay bên cạnh, đó là nơi mẹ nhắc đến trong thư. Tamako thấy bức thư của mẹ đề cập đến số tiền đã được để lại cho cô. Cô lấy chiếc chìa khoá mà mẹ đã để lại và mở ngăn bàn. Trong đó, một phong bì có chứa 10 man mà mẹ để lại. Những tờ yên Nhật có màu xanh xám nhạt, với chữ và số được in nổi rõ ràng. Tamako lấy một đống nhỏ tiền ra khỏi chiếc hộp, nhẹ nhàng đặt chúng lên lòng bàn tay mỏng manh của mình.
Mỗi tờ tiền đại diện cho một chút yêu thương và hy vọng từ mẹ. Chúng nhắc nhở cô về những lời chúc tốt đẹp và lời khuyên mà mẹ đã để lại trong bức thư. Tamako cảm thấy một chút ấm áp trong lòng khi nghĩ về tình yêu thương mẹ dành cho cô, và sự quan tâm của mẹ đối với tương lai của cô.
Tamako vội xuống bếp sau khi đã lấy được số tiền từ ngăn bàn của mẹ. Bước vào căn bếp nhỏ, cô nhìn thấy bàn ăn đã sắp xếp sẵn một bữa sáng cho cả hai chị em trước khi mẹ đi. Bên trên bàn là những chiếc bánh mì nóng hổi từ lò, một ít trái cây tươi và hai cốc nước trái cây.
Tamako ngồi xuống và bắt đầu ăn bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị. Bánh mì nóng hổi và trái cây tươi ngon miệng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề. Cô không thể kiềm chế được cảm xúc và những giọt nước mắt lăn dài trên mái mặt nhỏ bé của cô.
Những lời từ bức thư tạm biệt của mẹ vẫn cứ quay cuồng trong đầu Tamako. Cô nhớ lại những kỷ niệm với mẹ, những lúc cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau học bài và những lời khuyên từ mẹ mỗi khi cô gặp khó khăn. Bức thư tạm biệt như một lời chia tay cuối cùng với mẹ, khiến cho Tamako cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Sau khi hoàn thành bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị và đã nhận được sự an ủi từ mẹ, Tamako vẫn còn một chút xúc động nhưng cô cảm thấy sức mạnh để tiếp tục ngày mới. Cô lau nhẹ nước mắt, đứng dậy từ ghế và đi vào phòng tắm.
Phòng tắm sạch sẽ và tràn đầy ánh sáng từ cửa sổ. Tamako bật nước và tắm rửa nhanh chóng, đánh răng, rửa mặt và làm sạch cơ thể. Cô cảm thấy mình sảng khoái hơn sau khi tắm xong, sự sạch sẽ giúp cô cảm thấy tỉnh táo và chuẩn bị tinh thần cho một ngày học tập mới.
Sau khi tắm xong, Tamako mặc đồ, gọn gàng thu xếp tóc và mang theo sách vở, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày học tập trước mắt.
Tamako dẫn theo cậu em nhỏ, Tamada, đến trường. Hai chị em cùng nhau bước ra khỏi căn nhà nhỏ của họ và bắt đầu cuộc hành trình ngày học mới. Tamada, với chiếc ba lô nhỏ gọn trên lưng, cười tươi và hào hứng khi được đi cùng chị gái.
Khi đến trường, Tamako dừng lại và giúp Tamada cởi ba lô, kiểm tra xem đã chuẩn bị đầy đủ sách vở và đồ dùng học tập chưa. Cô gật đầu hài lòng khi thấy mọi thứ đều ổn. Sau đó, cô dặn Tamada: "Em nhớ nghe thầy cô, ngoan nha! Chị sẽ đón em sau giờ học."
Tamada cười và gật đầu đồng ý. Hai chị em ôm nhau một cái trước khi Tamako nhìn theo đứa em nhỏ bước vào trường học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook