Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng
-
Chương 3
Cạch. Cạch cạch cạnh. Victoria giật bắn người tỉnh giấc, không đầy một giây, cô ngồi bật dậy.
“Victoria!”, tiếng huýt gió khe khẽ vang lên từ cửa sổ.
“Robert?” Cô bò xuống giường và hé mắt nhìn qua cửa sổ.
“Anh cần nói chuyện với em. Khẩn cấp.”
Victoria liếc quanh căn phòng, nhanh chóng kiểm tra xem mọi người đã ngủ chưa, và nói: “Được rồi. Vào đi”.
Nếu Robert thấy việc cô mời anh vào phòng cô thật lạ lùng, bởi đó là điều cô chưa bao giờ làm trước đây, thì anh cũng không đề cập đến nó. Anh trèo qua cửa sổ và ngồi xuống giường. Lạ là anh không hề cố gắng hôn hay kéo cô vào lòng, như cách thức chào đón cô thường thấy ở anh mỗi khi họ được ở một mình.
“Robert, sao thế?”
Đầu tiên anh vẫn lặng thinh, chỉ nhìn ngôi sao Bắc Đẩu bên ngoài cửa sổ.
Cô chạm vào tay áo anh. “Robert à?”
“Chúng ta phải bỏ trốn thôi”, anh nói thẳng.
“Cái gì?”
“Anh đã xét đến mọi tình thế. Không còn biện pháp nào nữa cả.”
Victoria chạm vào cánh tay anh. Anh luôn có cách tiếp cận cuộc sống rất khoa học, nghiền ngẫm mọi quyết định mỗi khi có một vấn đề cần tháo gỡ. Yêu cô rõ ràng là điều phi lý nhất anh từng thực hiện trong đời, và điều ấy càng khiến cô yêu anh nhiều hơn nữa. “Có gì không ổn sao, Robert?”, cô dịu dàng hỏi.
“Cha anh đuổi anh rồi.”
“Anh chắc chứ?”
Robert nhìn vào đôi mắt cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh sâu thẳm đến khó tin ấy, và rồi có quyết định không khiến anh thấy tự hào. “Ừ”, anh nói, “anh chắc chắn”, tránh đề cập đến việc cha anh chỉ nói “gần như”. Nhưng anh phải được đảm bảo. Anh không nghĩ việc ấy có thể xảy ra, nhưng nếu Victoria thực sự bị lóa mắt trước của cải hơn con người thật của anh thì sao?
“Robert à, điều này thật vô lý. Làm sao cha anh có thể làm vậy với anh được?”
“Victoria, em phải nghe anh.” Anh siết chặt tay cô, siết chặt với sức ép dữ tợn. “Điều đó không là vấn đề. Em còn quan trọng với anh hơn tiền của rất nhiều. Có em là anh đã có hết thảy rồi.”
“Nhưng quyền con trưởng của anh... Làm sao em có thể yêu cầu anh từ bỏ một điều như thế được?”
“Đó là lựa chọn của anh, chứ không phải của em, và anh chọn em.”
Victoria cảm thấy những giọt lệ rưng rưng trong đôi mắt. Cô chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện khiến Robert mất mát nhiều thế này. Và cô cũng biết sự coi trọng của cha anh có ý nghĩa thế nào với anh. Anh đã làm việc cật lực cả đời để gây ấn tượng với ông, luôn luôn cố gắng và tiến lên trước dù chỉ từng chút một. “Anh phải hứa với em điều này”, cô thì thầm.
“Bất cứ điều gì, Torie ạ. Em biết anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cho em.”
“Anh phải hứa sau đám cưới sẽ cố gắng cải thiện mối quan hệ với cha anh. Em...” Cô nuốt khan, khó mà tin được cô đang ra điều kiện để chấp nhận lời cầu hôn của anh thế này. “Nếu không em sẽ không lấy anh. Lương tâm em không thể an ổn nếu biết rằng em chính là nguyên nhân gây ra sự rạn nứt trong gia đình anh.”
Một biểu cảm lạ lùng lóe trên gương mặt Robert. “Torie, ông ấy là người cứng đầu bậc nhất. Ông ấy...”
“Em không nói anh phải thành công”, cô nói nhanh. “Chỉ cần anh cố gắng thôi.”
Robert nâng bàn tay cô lên môi. “Thôi được, thưa phu nhân của tôi. Tôi xin trao cho phu nhân lời thề của tôi.”
Cô tặng cho anh một nụ cười vờ nghiêm nghị. “Em vẫn chưa thành ‘phu nhân của anh’ đâu đấy.”
Robert chỉ cười nhăn nhở và hôn lên bàn tay cô. “Nếu được anh đã bỏ trốn với em ngay đêm nay rồi”, anh nói, “Nhưng anh cần thêm chút thời gian để tích góp một chút tiền và đồ dự trữ. Anh không định lôi em đi khắp mọi nơi mà không có gì trừ bọc quần áo trên lưng chúng ta cả.”
Cô chạm lên má anh. “Anh đúng là một nhà hoạch định.”
“Anh không thích phó mặc cho số phận.”
“Em biết. Đấy là một trong những điều em yêu nhất ở anh.” Cô cười e thẹn. “Em đểnh đoảng lắm. Khi mẹ em còn sống lúc nào bà cũng bảo nếu em không có cổ thì thế nào đến cái đầu cũng bị em bỏ quên mất thôi.”
Robert phì cười, “Anh rất mừng vì em có cổ. Anh rất là thích nó.”
“Đừng có ngớ ngẩn vậy”, cô nói. “Em chỉ cố gắng nói rằng thật đáng mừng khi em có anh ở đây để giúp cuộc sống của em luôn được hoạch định rõ ràng.”
Anh cúi người và lướt nụ hôn dịu dàng nhất lên môi cô. “Đó là tất cả nhưng gì anh muốn làm. Luôn cho em hạnh phúc.”
Victoria ngước đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh và dụi đầu vào vai anh.
Robert tựa cằm lên đỉnh đầu cô. “Em có thể chuẩn bị sẵn sàng trong ba ngày tới không?”
Victoria gật đầu, và họ dùng giờ tiếp theo để lên kế hoạch.
Robert rùng mình trước ngọn gió đêm, anh kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi cũng phải đến hai mươi lần. Victoria đã trễ năm phút. Không có gì đáng phải báo động vì điều đó bởi cô là người thiếu tổ chức kinh khủng và thường trễ năm đến mười phút trong những lần hẹn đi dạo của họ.
Nhưng hôm nay không phải một cuộc hẹn đi dạo thông thường.
Robert đã vạch kế hoạch bỏ trốn cho hai người họ đến từng tiểu tiết. Anh đã lấy cỗ xe song mã của anh từ chuồng ngựa ở dinh thự. Nếu được thì anh muốn một cỗ xe tiện dụng cho chuyến đi đường dài đến Scotland hơn, nhưng đây là cỗ xe thuộc về anh chứ không phải cha anh, và Robert thì không muốn chịu cảm giác mắc nợ ai bao giờ.
Theo kế hoạch, Victoria sẽ gặp anh ở đây, ở cuối con đường dẫn đến nhà cô. Họ đã quyết định để cô tự lẻn ra ngoài một mình. Nếu Robert đánh xe đến nhà cô thì sẽ gây ra quá nhiều tiếng động, còn anh thì không muốn bỏ lại cỗ xe không có ai trông nom. Victoria chỉ tốn năm phút để đến chỗ anh, và khu vực này luôn luôn rất an toàn. Nhưng chết tiệt, cô đâu rồi?
Victoria quét mắt khắp phòng, kiểm tra xem cô có còn sót lại món đồ nào không. Cô đang bị muộn. Robert hẳn đã chờ cô từ năm phút trước rồi, nhưng vào phút cuối cô quyết định mình có thể sẽ cần một chiếc váy ấm hơn, nên cô lại phải đóng gói túi đồ lại từ đầu. Việc một thiếu nữ trẻ rời nhà vào nửa đêm nửa hôm thế này không phải ngày nào cũng xảy ra. Ít nhất cô cũng nên chắc chắn mình đã đóng gói đúng những thứ cần dùng.
Bức tiểu họa! Victoria đập bộp tay lên trán khi nhận ra cô không thể đi mà không đem theo bức tranh chân dung nhỏ của mẹ cô được. Có hai bức tranh vẽ bà Lyndon mà ông Lyndon luôn nhắc Victoria và Ellie sẽ lấy mỗi người một bức khi hai người kết hôn để không bao giờ quên mẹ họ. Chúng là những bức tranh nhỏ nhắn, và bức tranh Victoria có vừa khít với lòng bàn tay cô.
Vẫn siết chặt chiếc túi da, Victoria nhón chân ra khỏi phòng để đi ra hành lang. Cô hướng đến phòng khách, lặng lẽ băng qua tấm thảm đến cuối bàn, nơi đặt bức tranh nhỏ. Cô vồ lấy nó, nhét vào trong túi, và quay trở lại phòng, nơi cô định trèo ra ngoài cửa sổ.
Nhưng khi cô quay lại, túi cô va phải chiếc đèn bằng đồng, làm nó rơi loảng xoảng xuống sàn.
Không đầy mấy giây sau mục sư Lyndon lao ầm ầm qua ngưỡng cửa. “Cái quái quỷ gì thế này?” Mắt ông nhìn thấy Victoria đang sững sờ đứng giữa căn phòng. “Victoria, con dậy làm gì? Sao lại ăn mặc thế kia?”
“Con... Con...”, Victoria run rẩy vì sợ hãi, không tài nào ép nổi một từ thoát ra khỏi miệng.
Mục sư phát hiện chiếc túi của cô. “Cái gì kia?” Bằng hai bước, ông băng qua căn phòng và chộp lấy nó khỏi tay cô. Ông kéo ra một loạt quần áo, một cuốn Kinh Thánh... Và rồi bàn tay ông đặt trên bức tiểu họa. “Con chuẩn bị chạy trốn”, ông thì thào. Ông ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm như thể không tin nổi việc một trong những đứa con gái không chịu vâng lệnh mình. “Con chuẩn bị chạy trốn với gã đàn ông kia.”
“Không, cha!”, cô hét lên. “Không!”
Nhưng cô chưa bao giờ là người giỏi nói dối.
“Lạy Chúa!”, ông Lyndon quát. “Lần sau trước khi làm trái lời ta, hãy nghĩ cho thật kĩ vào.”
“Cha, con...” Victoria không thể nói hết câu, cha cô dùng hết sức bình sinh tát vào mặt cô, khiến cô ngã ra đất. Khi cô ngước lên, cô thấy Ellie, đứng bất động trên ngưỡng cửa, vẻ mặt con bé hóa đá. Victoria ném cho em mình ánh nhìn nài nỉ.
Ellie hắng giọng. “Cha”, con bé khẽ khàng nói. “Có gì không ổn ạ?”
“Chị con đã chọn cách không vâng lời ta”, ông gầm gừ. “Giờ thì ta sẽ cho nó biết hậu quả.”
Ellie lại hắng giọng, như thể đấy là cách duy nhất giúp con bé thu được dũng khí để nói. “Cha à, con chắc chắn có hiểu lầm nghiêm trọng ở đây. Để con đưa Victoria vào phòng của chị ấy nhé?”
“Im ngay!”
Không một ai dám gây tiếng động.
Sau một quãng ngừng lại tưởng như vô tận, mục sư túm lấy tay Victoria và thô bạo lôi cô đứng dậy. “Con”, ông vừa nói vừa kéo cô không thương xót, “Đêm nay sẽ không đi đâu hết”. Ông túm cô vào phòng và ném cô lên giường. Ellie sợ hãi theo sau, rồi đứng nép vào một góc phòng ngủ của Victoria.
Ông Lyndon xỉa ngón tay về phía vai Victoria và gầm lên, “Không được cử động”. Ông lui vài bước về phía cửa, và đấy là tất cả thời gian cô cần để liều lĩnh lao về phía khung cửa sổ để mở nó ra. Nhưng vị mục sư quá nhanh, và cơn thịnh nộ càng tiếp thêm sức mạnh cho ông. “Eleanor!”, ông quát. “Lấy cho ta tấm mền.”
Ellie chớp mắt. “G... Gì cơ ạ?”
“Tấm mền!”, ông rống.
“Vâng, cha”, con bé vừa nói vừa lao vội đến buồng để chăn mền gần nhất. Một lát sau con bé xuất hiện, với một tấm mền sạch màu trắng ôm trên tay. Con bé đưa cho cha, người bắt đầu cẩn thận xé nó thành những miếng vải dài. Ông trói hai mắt cá chân của Victoria lại với nhau, rồi sau đó là buộc hai tay ra trước mặt cô. “Thế này”, ông nói khi nghiên cứu thành quả của mình, “Thì đêm nay nó sẽ không đi đâu được.”
Victoria trừng mắt chống đối nhìn cha mình. “Con hận cha”, cô thấp giọng nói. “Con sẽ mãi căm hận cha vì đã đối xử với con thế này.”
Cha cô lắc đầu. “Rồi một ngày nào đó con sẽ phải cảm ơn ta.”
“Không. Không đâu.” Victoria nuốt khan, cố gắng che lấp vẻ run run trong giọng nói. “Con đã từng coi cha là người đứng thứ hai chỉ sau Chúa, cho rằng cha là hiện thân của tất cả những gì đẹp đẽ, thanh khiết và tốt lành. Nhưng giờ... Giờ với con, cha chẳng khác gì một người đàn ông nhỏ bé với đầu óc hẹp hòi.”
Ông Lyndon run lên vì giận dữ, và ông giơ tay lên định tát cô thêm lần nữa. Nhưng phút cuối cùng tay ông lại buông thõng xuống.
Ellie đứng cắn môi trong góc phòng, rồi e dè bước lên và nói, “Chị ấy sẽ bị cảm mất, Cha à. Hãy để con đắp chăn cho chị ấy.” Con bé kéo những tấm mền để phủ lên cơ thể run run của Victoria, rồi cúi xuống thì thầm. “Em xin lỗi.”
Victoria hướng ánh mắt biết ơn cho em gái, rồi lăn người lại để nằm đối mặt với bức tường. Cô không muốn cho cha cô thỏa mãn khi nhìn thấy cô bật khóc.
Ellie ngồi trên mép giường và ngước lên nhìn cha mình với hy vọng sẽ nhìn thấy nét mặt dịu đi của ông. “Nếu cha không phiền thì con sẽ chỉ ngồi đây với chị ấy thôi. Con không nghĩ nên để chị ấy một mình ngay lúc này.”
Mắt ông Lyndon hẹp lại nghi ngờ. “Ồ, con muốn thế sao?”, ông nói. “Ta sẽ không để con cởi trói cho nó và để nó trốn đến chỗ tên khốn dối trá kia đâu.” Ông túm lấy tay Ellie và lôi con bé dậy. “Cứ như thể hắn ta sẽ cưới nó không bằng”, ông thêm vào, và bắn ánh nhìn gay gắt về phía cô con gái lớn.
Rồi ông kéo Ellie ra khỏi phòng và tiếp tục trói luôn cả con bé.
“Quỷ tha ma bắt”, Robert nghiến răng. “Cô ấy đâu rồi?”
Giờ Victoria đã muộn hơn một tiếng. Robert đã hình dung đến việc cô bị cưỡng bức, bị đánh đập, bị sát hại. Tất cả các khả năng đều rất có thể xảy đến trên quãng đường đi bộ ngắn ngủi của cô, nhưng trái tim anh vẫn run lên vì sợ hãi.
Cuối cùng anh quyết định quẳng sự thận trọng sang một bên và để mặc cỗ xe cùng tất thảy của nải không ai trông giữ để lao hết tốc lực về phía nhà cô. Các khung cửa sổ tối đen, anh rón rén len dọc mép tường đến gần cửa sổ phòng cô. Nó để mở, các tấm rèm dập dềnh trong gió.
Cảm giác buồn nôn cuộn trong bụng anh khi anh vươn người ra trước. Ở đó, trên giường là Victoria. Cô nằm quay lưng ra ngoài, nhưng mái tóc đen ấn tượng đó không lẫn đi đâu được. Thoải mái vùi mình bên dưới những tấm mền, hình như cô đang ngủ.
Robert sụp xuống đất, thành một đống im lìm.
Ngủ. Cô đã lên giường đi ngủ và bỏ mặc anh chờ đợi trong đêm. Cô thậm chí không gửi một lời nhắn.
Ruột gan anh rối bời khi nhận ra cha mình hẳn đã hoàn toàn đúng. Victoria đã quyết định anh không còn là một món béo bở khi mất đi tiền của và tước vị.
Anh nghĩ đến lúc cô nài nỉ anh làm lành với cha anh, vì việc đó chắc chắn sẽ giúp cho tài sản của anh được hoàn trả lại như ban đầu. Anh những tưởng cô đã quá lo lắng cho hạnh phúc của anh, nhưng giờ anh nhận ra cô chưa bao giờ lo lắng cho hạnh phúc của bất cứ ai ngoài bản thân cô cả.
Anh đã dâng hiến cho cô trái tim anh, linh hồn anh. Và thế vẫn chưa đủ.
Mười tám giờ sau, Victoria lao như điên qua rừng cây. Cha đã giam cô cả đêm, cả sáng và sang tận buổi chiều. Ông đã cởi trói cho cô với một bài giảng đạo nghiêm khắc về lối cư xử của cô lẫn thanh danh của cha cô, nhưng cô chỉ mất hai mươi mốt phút trước khi trèo ra cửa sổ và vắt chân lên cổ chạy.
Robert hẳn đang phát điên. Hoặc lên cơn thịnh nộ. Cô không biết nữa, và cảm thấy vô cùng e sợ khi nhận ra điều đó.
Trang viên Castleford dần hiện ra trong tầm mắt, và Victoria ép mình phải chậm lại. Cô chưa bao giờ đến nhà Robert vì anh luôn đến nhà cô. Giờ cô mới nhận ra, ngoài sự đối lập đến ác liệt giữa tước vị Hầu tước của anh với sự đính ước của họ, Robert hẳn đã sợ rằng cha anh sẽ đối xử bất nhã với cô.
Cô dùng bàn tay run rẫy gõ lên cánh cửa.
Một người hầu mặc chế phục trả lời, và Victoria nói tên của cô với ông ta, bảo ông ta rằng cô muốn được gặp Bá tước Macclesfield.
“Ngài ấy không ở đây, thưa cô” là câu trả lời.
Victoria chớp mắt. “Sao cơ?”
“Sáng sớm hôm nay ngài ấy đã lên đường đến Luân Đôn.”
“Nhưng điều đó là không thể!”
Người hầu cho cô ánh nhìn hạ cố. “Hầu tước đã yêu cầu được gặp cô, nếu cô đến.”
Cha của Robert muốn gặp cô sao? Điều này thậm chí còn khó tin hơn sự thật Robert đã bỏ đến Luân Đôn.
Victoria đờ đẫn khi được dẫn qua sảnh lớn và đi vào một phòng khách nhỏ. Cô liếc nhìn quang cảnh bao quanh. Đồ đạc đắt giá hơn bất cứ thứ gì cô cùng gia đình cô từng sở hữu rất nhiều, tuy vậy cô chắc chắn mình vẫn chưa được dẫn vào phòng khách sang trọng nhất.
Chỉ vài phút sau Hầu tước Castleford đã xuất hiện. Ông là một người đàn ông cao lớn và rất giống Robert, ngoại trừ những đường hằn màu trắng li ti quanh miệng. Và đôi mắt ông cũng khác vì có nét gì đó thẳng thừng hơn.
“Cô hẳn là cô Lyndon”, ông nói.
“Vâng”, cô đáp, giữ thẳng người. Thế giới của cô đang vụn vỡ, nhưng cô sẽ không cho người đàn ông này thấy điều đó. “Tôi đến đây để gặp Robert.”
“Con trai ta đi Luân Đôn rồi”, Hầu tước ngừng lại. “Để tìm một người vợ.”
Victoria nao núng. Cô không thể ngăn nổi phản ứng của bản thân. “Anh ấy nói với ngài như vậy sao?”
Hầu tước không nói gì, mà chọn cách dành ra chút thời gian để đánh giá tình huống. Con trai ông thú nhận đã lên kế hoạch bỏ trốn với cô gái này, nhưng không thành vì sự tráo trở của cô ta. Sự hiện diện của Victoria ở Castleford, cộng thêm thái độ gần như liều lĩnh, dường như đang minh chứng cho điều ngược lại. Rõ ràng Robert không hề nắm được toàn bộ sự thật khi điên cuồng đóng gói đồ đạc và thề sẽ không bao giờ trở lại vùng này. Nhưng Hầu tước sẽ bị nguyền rủa nếu lại để con trai ném cuộc đời đi vì người phụ nữ dân thường nhỏ bé này.
Thế nên ông cất lời: “Phải. Cũng hơi trễ để con trai ta kết hôn rồi, cô không nghĩ vậy sao?”
“Tôi không tin nổi ngài lại hỏi tôi câu đó.”
“Cô Lyndon. Cô chẳng khác gì một trò tiêu khiển. Hẳn cô cũng biết điều này.”
Victoria lặng thinh, chỉ trừng mắt nhìn ông trong kinh hoàng.
“Ta không biết con trai ta có cố gắng đùa bỡn cô hay không. Thành thực mà nói ta cũng không mấy bận tâm.”
“Ngài không thể nói với tôi kiểu đó.”
“Cô gái thân mến, ta có thể nói với cô bất cứ cách chết tiệt nào theo ý ta. Như ta nói đấy thôi, cô chỉ là một trò tiêu khiển. Đương nhiên ta cũng không thể tha thứ cho những hành động của con trai ta. Đúng là có chút xúc phạm khi lại tước đoạt trinh tiết của con gái mục sư địa phương.”
“Anh ấy không làm việc đó!”
Hầu tước nhìn cô với vẻ mặt thương hại. “Dù sao đi nữa, giữ gìn danh tiết cho bản thân là việc của cô, chứ không phải của con ta. Và nếu cố gắng ấy của cô thất bại, thì, hừm, đấy là vấn đề của cô. Con trai ta đâu có hứa hẹn gì với cô.”
“Nhưng anh ấy có hứa”, Victoria thấp giọng đáp.
Castleford nhướng một bên lông mày. “Và cô tin nó?”
Chân Victoria đột nhiên trở nên tê dại, và cô phải bấu vào lưng một chiếc ghế để chống đỡ bản thân. “Ôi, chúa nhân từ”, cô thì thào. Cha cô đã đúng về tất cả mọi chuyện. Robert sẽ không bao giờ cưới cô. Nếu anh đợi cô đủ lâu thì anh sẽ thấy vì sao cô không thể đến gặp anh. Anh rõ ràng sẽ dụ dỗ cô ở nơi nào đó trên đường đến Gretna Green[1], và rồi...
[1] Ngôi làng ở miền nam Scotland, rất nổi tiếng vì tổ chức đám cưới cho những cặp trai gái không được gia đình chấp thuận.
Victoria thậm chí không muốn nghĩ về số mệnh ập đến với cô. Cô nhớ cái cách Robert yêu cầu cô “cho anh thấy” cô yêu anh nhiều đến chừng nào, và anh đã nghiêm túc cố gắng thuyết phục rằng sự thân mật của hai người không phải là tội lỗi ra sao.
Cô rùng mình, rồi sau đó hẳn việc mất đi trinh tiết sẽ diễn ra trong vòng không đến một giây.
“Ta nghĩ cô nên rời nơi này, cô gái thân mến ạ”, Hầu tước nói. “Ta hứa sẽ không tiết lộ mối quan hệ ngắn ngủi của cô, nhưng ta không thể đảm bảo con trai ta cũng kín miệng được như ta.”
Robert. Victoria nuốt khan. Ý nghĩ gặp lại anh khiến cô đau đớn. Không nói thêm một lời, cô quay đi và rời khỏi căn phòng.
Đêm hôm đó cô trải một tờ báo lên giường, rà soát các tin quảng cáo để tìm việc. Ngày kế tiếp, cô gửi đi vài lá thư, tất cả đều xin dự tuyển vào vị trí gia sư.
Hai tuần kế tiếp, cô ra đi.
“Victoria!”, tiếng huýt gió khe khẽ vang lên từ cửa sổ.
“Robert?” Cô bò xuống giường và hé mắt nhìn qua cửa sổ.
“Anh cần nói chuyện với em. Khẩn cấp.”
Victoria liếc quanh căn phòng, nhanh chóng kiểm tra xem mọi người đã ngủ chưa, và nói: “Được rồi. Vào đi”.
Nếu Robert thấy việc cô mời anh vào phòng cô thật lạ lùng, bởi đó là điều cô chưa bao giờ làm trước đây, thì anh cũng không đề cập đến nó. Anh trèo qua cửa sổ và ngồi xuống giường. Lạ là anh không hề cố gắng hôn hay kéo cô vào lòng, như cách thức chào đón cô thường thấy ở anh mỗi khi họ được ở một mình.
“Robert, sao thế?”
Đầu tiên anh vẫn lặng thinh, chỉ nhìn ngôi sao Bắc Đẩu bên ngoài cửa sổ.
Cô chạm vào tay áo anh. “Robert à?”
“Chúng ta phải bỏ trốn thôi”, anh nói thẳng.
“Cái gì?”
“Anh đã xét đến mọi tình thế. Không còn biện pháp nào nữa cả.”
Victoria chạm vào cánh tay anh. Anh luôn có cách tiếp cận cuộc sống rất khoa học, nghiền ngẫm mọi quyết định mỗi khi có một vấn đề cần tháo gỡ. Yêu cô rõ ràng là điều phi lý nhất anh từng thực hiện trong đời, và điều ấy càng khiến cô yêu anh nhiều hơn nữa. “Có gì không ổn sao, Robert?”, cô dịu dàng hỏi.
“Cha anh đuổi anh rồi.”
“Anh chắc chứ?”
Robert nhìn vào đôi mắt cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh sâu thẳm đến khó tin ấy, và rồi có quyết định không khiến anh thấy tự hào. “Ừ”, anh nói, “anh chắc chắn”, tránh đề cập đến việc cha anh chỉ nói “gần như”. Nhưng anh phải được đảm bảo. Anh không nghĩ việc ấy có thể xảy ra, nhưng nếu Victoria thực sự bị lóa mắt trước của cải hơn con người thật của anh thì sao?
“Robert à, điều này thật vô lý. Làm sao cha anh có thể làm vậy với anh được?”
“Victoria, em phải nghe anh.” Anh siết chặt tay cô, siết chặt với sức ép dữ tợn. “Điều đó không là vấn đề. Em còn quan trọng với anh hơn tiền của rất nhiều. Có em là anh đã có hết thảy rồi.”
“Nhưng quyền con trưởng của anh... Làm sao em có thể yêu cầu anh từ bỏ một điều như thế được?”
“Đó là lựa chọn của anh, chứ không phải của em, và anh chọn em.”
Victoria cảm thấy những giọt lệ rưng rưng trong đôi mắt. Cô chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện khiến Robert mất mát nhiều thế này. Và cô cũng biết sự coi trọng của cha anh có ý nghĩa thế nào với anh. Anh đã làm việc cật lực cả đời để gây ấn tượng với ông, luôn luôn cố gắng và tiến lên trước dù chỉ từng chút một. “Anh phải hứa với em điều này”, cô thì thầm.
“Bất cứ điều gì, Torie ạ. Em biết anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cho em.”
“Anh phải hứa sau đám cưới sẽ cố gắng cải thiện mối quan hệ với cha anh. Em...” Cô nuốt khan, khó mà tin được cô đang ra điều kiện để chấp nhận lời cầu hôn của anh thế này. “Nếu không em sẽ không lấy anh. Lương tâm em không thể an ổn nếu biết rằng em chính là nguyên nhân gây ra sự rạn nứt trong gia đình anh.”
Một biểu cảm lạ lùng lóe trên gương mặt Robert. “Torie, ông ấy là người cứng đầu bậc nhất. Ông ấy...”
“Em không nói anh phải thành công”, cô nói nhanh. “Chỉ cần anh cố gắng thôi.”
Robert nâng bàn tay cô lên môi. “Thôi được, thưa phu nhân của tôi. Tôi xin trao cho phu nhân lời thề của tôi.”
Cô tặng cho anh một nụ cười vờ nghiêm nghị. “Em vẫn chưa thành ‘phu nhân của anh’ đâu đấy.”
Robert chỉ cười nhăn nhở và hôn lên bàn tay cô. “Nếu được anh đã bỏ trốn với em ngay đêm nay rồi”, anh nói, “Nhưng anh cần thêm chút thời gian để tích góp một chút tiền và đồ dự trữ. Anh không định lôi em đi khắp mọi nơi mà không có gì trừ bọc quần áo trên lưng chúng ta cả.”
Cô chạm lên má anh. “Anh đúng là một nhà hoạch định.”
“Anh không thích phó mặc cho số phận.”
“Em biết. Đấy là một trong những điều em yêu nhất ở anh.” Cô cười e thẹn. “Em đểnh đoảng lắm. Khi mẹ em còn sống lúc nào bà cũng bảo nếu em không có cổ thì thế nào đến cái đầu cũng bị em bỏ quên mất thôi.”
Robert phì cười, “Anh rất mừng vì em có cổ. Anh rất là thích nó.”
“Đừng có ngớ ngẩn vậy”, cô nói. “Em chỉ cố gắng nói rằng thật đáng mừng khi em có anh ở đây để giúp cuộc sống của em luôn được hoạch định rõ ràng.”
Anh cúi người và lướt nụ hôn dịu dàng nhất lên môi cô. “Đó là tất cả nhưng gì anh muốn làm. Luôn cho em hạnh phúc.”
Victoria ngước đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh và dụi đầu vào vai anh.
Robert tựa cằm lên đỉnh đầu cô. “Em có thể chuẩn bị sẵn sàng trong ba ngày tới không?”
Victoria gật đầu, và họ dùng giờ tiếp theo để lên kế hoạch.
Robert rùng mình trước ngọn gió đêm, anh kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi cũng phải đến hai mươi lần. Victoria đã trễ năm phút. Không có gì đáng phải báo động vì điều đó bởi cô là người thiếu tổ chức kinh khủng và thường trễ năm đến mười phút trong những lần hẹn đi dạo của họ.
Nhưng hôm nay không phải một cuộc hẹn đi dạo thông thường.
Robert đã vạch kế hoạch bỏ trốn cho hai người họ đến từng tiểu tiết. Anh đã lấy cỗ xe song mã của anh từ chuồng ngựa ở dinh thự. Nếu được thì anh muốn một cỗ xe tiện dụng cho chuyến đi đường dài đến Scotland hơn, nhưng đây là cỗ xe thuộc về anh chứ không phải cha anh, và Robert thì không muốn chịu cảm giác mắc nợ ai bao giờ.
Theo kế hoạch, Victoria sẽ gặp anh ở đây, ở cuối con đường dẫn đến nhà cô. Họ đã quyết định để cô tự lẻn ra ngoài một mình. Nếu Robert đánh xe đến nhà cô thì sẽ gây ra quá nhiều tiếng động, còn anh thì không muốn bỏ lại cỗ xe không có ai trông nom. Victoria chỉ tốn năm phút để đến chỗ anh, và khu vực này luôn luôn rất an toàn. Nhưng chết tiệt, cô đâu rồi?
Victoria quét mắt khắp phòng, kiểm tra xem cô có còn sót lại món đồ nào không. Cô đang bị muộn. Robert hẳn đã chờ cô từ năm phút trước rồi, nhưng vào phút cuối cô quyết định mình có thể sẽ cần một chiếc váy ấm hơn, nên cô lại phải đóng gói túi đồ lại từ đầu. Việc một thiếu nữ trẻ rời nhà vào nửa đêm nửa hôm thế này không phải ngày nào cũng xảy ra. Ít nhất cô cũng nên chắc chắn mình đã đóng gói đúng những thứ cần dùng.
Bức tiểu họa! Victoria đập bộp tay lên trán khi nhận ra cô không thể đi mà không đem theo bức tranh chân dung nhỏ của mẹ cô được. Có hai bức tranh vẽ bà Lyndon mà ông Lyndon luôn nhắc Victoria và Ellie sẽ lấy mỗi người một bức khi hai người kết hôn để không bao giờ quên mẹ họ. Chúng là những bức tranh nhỏ nhắn, và bức tranh Victoria có vừa khít với lòng bàn tay cô.
Vẫn siết chặt chiếc túi da, Victoria nhón chân ra khỏi phòng để đi ra hành lang. Cô hướng đến phòng khách, lặng lẽ băng qua tấm thảm đến cuối bàn, nơi đặt bức tranh nhỏ. Cô vồ lấy nó, nhét vào trong túi, và quay trở lại phòng, nơi cô định trèo ra ngoài cửa sổ.
Nhưng khi cô quay lại, túi cô va phải chiếc đèn bằng đồng, làm nó rơi loảng xoảng xuống sàn.
Không đầy mấy giây sau mục sư Lyndon lao ầm ầm qua ngưỡng cửa. “Cái quái quỷ gì thế này?” Mắt ông nhìn thấy Victoria đang sững sờ đứng giữa căn phòng. “Victoria, con dậy làm gì? Sao lại ăn mặc thế kia?”
“Con... Con...”, Victoria run rẩy vì sợ hãi, không tài nào ép nổi một từ thoát ra khỏi miệng.
Mục sư phát hiện chiếc túi của cô. “Cái gì kia?” Bằng hai bước, ông băng qua căn phòng và chộp lấy nó khỏi tay cô. Ông kéo ra một loạt quần áo, một cuốn Kinh Thánh... Và rồi bàn tay ông đặt trên bức tiểu họa. “Con chuẩn bị chạy trốn”, ông thì thào. Ông ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm như thể không tin nổi việc một trong những đứa con gái không chịu vâng lệnh mình. “Con chuẩn bị chạy trốn với gã đàn ông kia.”
“Không, cha!”, cô hét lên. “Không!”
Nhưng cô chưa bao giờ là người giỏi nói dối.
“Lạy Chúa!”, ông Lyndon quát. “Lần sau trước khi làm trái lời ta, hãy nghĩ cho thật kĩ vào.”
“Cha, con...” Victoria không thể nói hết câu, cha cô dùng hết sức bình sinh tát vào mặt cô, khiến cô ngã ra đất. Khi cô ngước lên, cô thấy Ellie, đứng bất động trên ngưỡng cửa, vẻ mặt con bé hóa đá. Victoria ném cho em mình ánh nhìn nài nỉ.
Ellie hắng giọng. “Cha”, con bé khẽ khàng nói. “Có gì không ổn ạ?”
“Chị con đã chọn cách không vâng lời ta”, ông gầm gừ. “Giờ thì ta sẽ cho nó biết hậu quả.”
Ellie lại hắng giọng, như thể đấy là cách duy nhất giúp con bé thu được dũng khí để nói. “Cha à, con chắc chắn có hiểu lầm nghiêm trọng ở đây. Để con đưa Victoria vào phòng của chị ấy nhé?”
“Im ngay!”
Không một ai dám gây tiếng động.
Sau một quãng ngừng lại tưởng như vô tận, mục sư túm lấy tay Victoria và thô bạo lôi cô đứng dậy. “Con”, ông vừa nói vừa kéo cô không thương xót, “Đêm nay sẽ không đi đâu hết”. Ông túm cô vào phòng và ném cô lên giường. Ellie sợ hãi theo sau, rồi đứng nép vào một góc phòng ngủ của Victoria.
Ông Lyndon xỉa ngón tay về phía vai Victoria và gầm lên, “Không được cử động”. Ông lui vài bước về phía cửa, và đấy là tất cả thời gian cô cần để liều lĩnh lao về phía khung cửa sổ để mở nó ra. Nhưng vị mục sư quá nhanh, và cơn thịnh nộ càng tiếp thêm sức mạnh cho ông. “Eleanor!”, ông quát. “Lấy cho ta tấm mền.”
Ellie chớp mắt. “G... Gì cơ ạ?”
“Tấm mền!”, ông rống.
“Vâng, cha”, con bé vừa nói vừa lao vội đến buồng để chăn mền gần nhất. Một lát sau con bé xuất hiện, với một tấm mền sạch màu trắng ôm trên tay. Con bé đưa cho cha, người bắt đầu cẩn thận xé nó thành những miếng vải dài. Ông trói hai mắt cá chân của Victoria lại với nhau, rồi sau đó là buộc hai tay ra trước mặt cô. “Thế này”, ông nói khi nghiên cứu thành quả của mình, “Thì đêm nay nó sẽ không đi đâu được.”
Victoria trừng mắt chống đối nhìn cha mình. “Con hận cha”, cô thấp giọng nói. “Con sẽ mãi căm hận cha vì đã đối xử với con thế này.”
Cha cô lắc đầu. “Rồi một ngày nào đó con sẽ phải cảm ơn ta.”
“Không. Không đâu.” Victoria nuốt khan, cố gắng che lấp vẻ run run trong giọng nói. “Con đã từng coi cha là người đứng thứ hai chỉ sau Chúa, cho rằng cha là hiện thân của tất cả những gì đẹp đẽ, thanh khiết và tốt lành. Nhưng giờ... Giờ với con, cha chẳng khác gì một người đàn ông nhỏ bé với đầu óc hẹp hòi.”
Ông Lyndon run lên vì giận dữ, và ông giơ tay lên định tát cô thêm lần nữa. Nhưng phút cuối cùng tay ông lại buông thõng xuống.
Ellie đứng cắn môi trong góc phòng, rồi e dè bước lên và nói, “Chị ấy sẽ bị cảm mất, Cha à. Hãy để con đắp chăn cho chị ấy.” Con bé kéo những tấm mền để phủ lên cơ thể run run của Victoria, rồi cúi xuống thì thầm. “Em xin lỗi.”
Victoria hướng ánh mắt biết ơn cho em gái, rồi lăn người lại để nằm đối mặt với bức tường. Cô không muốn cho cha cô thỏa mãn khi nhìn thấy cô bật khóc.
Ellie ngồi trên mép giường và ngước lên nhìn cha mình với hy vọng sẽ nhìn thấy nét mặt dịu đi của ông. “Nếu cha không phiền thì con sẽ chỉ ngồi đây với chị ấy thôi. Con không nghĩ nên để chị ấy một mình ngay lúc này.”
Mắt ông Lyndon hẹp lại nghi ngờ. “Ồ, con muốn thế sao?”, ông nói. “Ta sẽ không để con cởi trói cho nó và để nó trốn đến chỗ tên khốn dối trá kia đâu.” Ông túm lấy tay Ellie và lôi con bé dậy. “Cứ như thể hắn ta sẽ cưới nó không bằng”, ông thêm vào, và bắn ánh nhìn gay gắt về phía cô con gái lớn.
Rồi ông kéo Ellie ra khỏi phòng và tiếp tục trói luôn cả con bé.
“Quỷ tha ma bắt”, Robert nghiến răng. “Cô ấy đâu rồi?”
Giờ Victoria đã muộn hơn một tiếng. Robert đã hình dung đến việc cô bị cưỡng bức, bị đánh đập, bị sát hại. Tất cả các khả năng đều rất có thể xảy đến trên quãng đường đi bộ ngắn ngủi của cô, nhưng trái tim anh vẫn run lên vì sợ hãi.
Cuối cùng anh quyết định quẳng sự thận trọng sang một bên và để mặc cỗ xe cùng tất thảy của nải không ai trông giữ để lao hết tốc lực về phía nhà cô. Các khung cửa sổ tối đen, anh rón rén len dọc mép tường đến gần cửa sổ phòng cô. Nó để mở, các tấm rèm dập dềnh trong gió.
Cảm giác buồn nôn cuộn trong bụng anh khi anh vươn người ra trước. Ở đó, trên giường là Victoria. Cô nằm quay lưng ra ngoài, nhưng mái tóc đen ấn tượng đó không lẫn đi đâu được. Thoải mái vùi mình bên dưới những tấm mền, hình như cô đang ngủ.
Robert sụp xuống đất, thành một đống im lìm.
Ngủ. Cô đã lên giường đi ngủ và bỏ mặc anh chờ đợi trong đêm. Cô thậm chí không gửi một lời nhắn.
Ruột gan anh rối bời khi nhận ra cha mình hẳn đã hoàn toàn đúng. Victoria đã quyết định anh không còn là một món béo bở khi mất đi tiền của và tước vị.
Anh nghĩ đến lúc cô nài nỉ anh làm lành với cha anh, vì việc đó chắc chắn sẽ giúp cho tài sản của anh được hoàn trả lại như ban đầu. Anh những tưởng cô đã quá lo lắng cho hạnh phúc của anh, nhưng giờ anh nhận ra cô chưa bao giờ lo lắng cho hạnh phúc của bất cứ ai ngoài bản thân cô cả.
Anh đã dâng hiến cho cô trái tim anh, linh hồn anh. Và thế vẫn chưa đủ.
Mười tám giờ sau, Victoria lao như điên qua rừng cây. Cha đã giam cô cả đêm, cả sáng và sang tận buổi chiều. Ông đã cởi trói cho cô với một bài giảng đạo nghiêm khắc về lối cư xử của cô lẫn thanh danh của cha cô, nhưng cô chỉ mất hai mươi mốt phút trước khi trèo ra cửa sổ và vắt chân lên cổ chạy.
Robert hẳn đang phát điên. Hoặc lên cơn thịnh nộ. Cô không biết nữa, và cảm thấy vô cùng e sợ khi nhận ra điều đó.
Trang viên Castleford dần hiện ra trong tầm mắt, và Victoria ép mình phải chậm lại. Cô chưa bao giờ đến nhà Robert vì anh luôn đến nhà cô. Giờ cô mới nhận ra, ngoài sự đối lập đến ác liệt giữa tước vị Hầu tước của anh với sự đính ước của họ, Robert hẳn đã sợ rằng cha anh sẽ đối xử bất nhã với cô.
Cô dùng bàn tay run rẫy gõ lên cánh cửa.
Một người hầu mặc chế phục trả lời, và Victoria nói tên của cô với ông ta, bảo ông ta rằng cô muốn được gặp Bá tước Macclesfield.
“Ngài ấy không ở đây, thưa cô” là câu trả lời.
Victoria chớp mắt. “Sao cơ?”
“Sáng sớm hôm nay ngài ấy đã lên đường đến Luân Đôn.”
“Nhưng điều đó là không thể!”
Người hầu cho cô ánh nhìn hạ cố. “Hầu tước đã yêu cầu được gặp cô, nếu cô đến.”
Cha của Robert muốn gặp cô sao? Điều này thậm chí còn khó tin hơn sự thật Robert đã bỏ đến Luân Đôn.
Victoria đờ đẫn khi được dẫn qua sảnh lớn và đi vào một phòng khách nhỏ. Cô liếc nhìn quang cảnh bao quanh. Đồ đạc đắt giá hơn bất cứ thứ gì cô cùng gia đình cô từng sở hữu rất nhiều, tuy vậy cô chắc chắn mình vẫn chưa được dẫn vào phòng khách sang trọng nhất.
Chỉ vài phút sau Hầu tước Castleford đã xuất hiện. Ông là một người đàn ông cao lớn và rất giống Robert, ngoại trừ những đường hằn màu trắng li ti quanh miệng. Và đôi mắt ông cũng khác vì có nét gì đó thẳng thừng hơn.
“Cô hẳn là cô Lyndon”, ông nói.
“Vâng”, cô đáp, giữ thẳng người. Thế giới của cô đang vụn vỡ, nhưng cô sẽ không cho người đàn ông này thấy điều đó. “Tôi đến đây để gặp Robert.”
“Con trai ta đi Luân Đôn rồi”, Hầu tước ngừng lại. “Để tìm một người vợ.”
Victoria nao núng. Cô không thể ngăn nổi phản ứng của bản thân. “Anh ấy nói với ngài như vậy sao?”
Hầu tước không nói gì, mà chọn cách dành ra chút thời gian để đánh giá tình huống. Con trai ông thú nhận đã lên kế hoạch bỏ trốn với cô gái này, nhưng không thành vì sự tráo trở của cô ta. Sự hiện diện của Victoria ở Castleford, cộng thêm thái độ gần như liều lĩnh, dường như đang minh chứng cho điều ngược lại. Rõ ràng Robert không hề nắm được toàn bộ sự thật khi điên cuồng đóng gói đồ đạc và thề sẽ không bao giờ trở lại vùng này. Nhưng Hầu tước sẽ bị nguyền rủa nếu lại để con trai ném cuộc đời đi vì người phụ nữ dân thường nhỏ bé này.
Thế nên ông cất lời: “Phải. Cũng hơi trễ để con trai ta kết hôn rồi, cô không nghĩ vậy sao?”
“Tôi không tin nổi ngài lại hỏi tôi câu đó.”
“Cô Lyndon. Cô chẳng khác gì một trò tiêu khiển. Hẳn cô cũng biết điều này.”
Victoria lặng thinh, chỉ trừng mắt nhìn ông trong kinh hoàng.
“Ta không biết con trai ta có cố gắng đùa bỡn cô hay không. Thành thực mà nói ta cũng không mấy bận tâm.”
“Ngài không thể nói với tôi kiểu đó.”
“Cô gái thân mến, ta có thể nói với cô bất cứ cách chết tiệt nào theo ý ta. Như ta nói đấy thôi, cô chỉ là một trò tiêu khiển. Đương nhiên ta cũng không thể tha thứ cho những hành động của con trai ta. Đúng là có chút xúc phạm khi lại tước đoạt trinh tiết của con gái mục sư địa phương.”
“Anh ấy không làm việc đó!”
Hầu tước nhìn cô với vẻ mặt thương hại. “Dù sao đi nữa, giữ gìn danh tiết cho bản thân là việc của cô, chứ không phải của con ta. Và nếu cố gắng ấy của cô thất bại, thì, hừm, đấy là vấn đề của cô. Con trai ta đâu có hứa hẹn gì với cô.”
“Nhưng anh ấy có hứa”, Victoria thấp giọng đáp.
Castleford nhướng một bên lông mày. “Và cô tin nó?”
Chân Victoria đột nhiên trở nên tê dại, và cô phải bấu vào lưng một chiếc ghế để chống đỡ bản thân. “Ôi, chúa nhân từ”, cô thì thào. Cha cô đã đúng về tất cả mọi chuyện. Robert sẽ không bao giờ cưới cô. Nếu anh đợi cô đủ lâu thì anh sẽ thấy vì sao cô không thể đến gặp anh. Anh rõ ràng sẽ dụ dỗ cô ở nơi nào đó trên đường đến Gretna Green[1], và rồi...
[1] Ngôi làng ở miền nam Scotland, rất nổi tiếng vì tổ chức đám cưới cho những cặp trai gái không được gia đình chấp thuận.
Victoria thậm chí không muốn nghĩ về số mệnh ập đến với cô. Cô nhớ cái cách Robert yêu cầu cô “cho anh thấy” cô yêu anh nhiều đến chừng nào, và anh đã nghiêm túc cố gắng thuyết phục rằng sự thân mật của hai người không phải là tội lỗi ra sao.
Cô rùng mình, rồi sau đó hẳn việc mất đi trinh tiết sẽ diễn ra trong vòng không đến một giây.
“Ta nghĩ cô nên rời nơi này, cô gái thân mến ạ”, Hầu tước nói. “Ta hứa sẽ không tiết lộ mối quan hệ ngắn ngủi của cô, nhưng ta không thể đảm bảo con trai ta cũng kín miệng được như ta.”
Robert. Victoria nuốt khan. Ý nghĩ gặp lại anh khiến cô đau đớn. Không nói thêm một lời, cô quay đi và rời khỏi căn phòng.
Đêm hôm đó cô trải một tờ báo lên giường, rà soát các tin quảng cáo để tìm việc. Ngày kế tiếp, cô gửi đi vài lá thư, tất cả đều xin dự tuyển vào vị trí gia sư.
Hai tuần kế tiếp, cô ra đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook