Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng
-
Chương 22
Bà Brightbill đã hóa thân thành một nhà hoạch định đáng sợ, và Victoria phát hiện mình cứ lăng xăng chạy hết từ cửa hàng này sang cửa hàng khác với sự chính xác của một bậc thầy. Dễ dàng thấy rằng khả năng lập kế hoạch và chuyên tâm thực hiện của Robert được thừa hưởng từ đâu. Dì Brightbill là người phụ nữ của hành động, và không thứ gì có thể cản nổi bà.
Bình thường họ sẽ không thể mua bộ váy thích hợp trong trường hợp ngắn thế này, nhưng lần này công việc trước đây của Victoria đã mang đến thuận lợi cho cô. Nhân viên ở cửa hàng của Madame Lambert đã rất hoan hỉ khi được gặp lại cô, và họ đã làm việc suốt ngày đêm để đảm bảo bộ váy của cô sẽ không ai có thể sánh bằng.
Victoria có có chút lơ đãng trong suốt quá trình chuẩn bị. Cuối cùng cô cũng xác định rõ ràng là mình thực sự yêu Robert, nhưng cô lại hoàn toàn không biết phải thổ lộ với anh ra sao. Đáng nhẽ việc đó phải rất đơn giản - cô biết anh yêu cô và anh sẽ rất vui dù anh có dùng cách nào để nói với anh đi chăng nữa. Nhưng cô muốn thật hoàn hảo, và khó mà nghĩ ra được điều gì hoàn hảo khi có bốn cô thợ may thi nhau cắm ghim ở một bên. Và thậm chí còn khó hăn hơn khi mà dì Brightbill quát mệnh lệnh liên hồi như một vị tướng quân đội.
Vẫn còn, đương nhiên, đêm nay nữa, nhưng Victoria không muốn nói trong cơn đam mê cháy bỏng. Cô muốn chắc chắn cho anh thấy tình yêu của cô dành cho anh dựa trên những điều vượt qua khao khát thể xác rất nhiều.
Và rồi, đến lúc cô đang chuẩn bị cho buổi vũ hội, cô vẫn chưa nói được với anh, Cô đang ngồi trước bàn trang điểm, suy nghĩ về điều này suốt lúc cô hầu gái làm tóc cho cô. Một tiếng gõ cửa vang lên, và Robert bước vào không đợi lời đáp lại từ bên trong. “Buổi tối tốt lành, em yêu”, anh vừa nói vừa cúi xuống định hôn lên trán cô.
“Không phải tóc!”, Victoria và cô hầu gái đồng thanh hét.
Robert kịp ngừng lại khi chỉ cách đầu cô vài phân. “Anh đã biết vì sao anh đồng ý chỉ tham gia một buổi vũ hội thôi. Anh rất thích làm rối tóc em.”
Victoria mỉm cười, đã sẵn sàng để thốt ra tình yêu với anh ngay rồi, nhưng không muốn làm thế trước mặt cô hầu gái.
“Đêm nay trong em cực kì đáng yêu”, anh nói, rồi uể oải ngồi xuống chiếc ghế gần đó. “Bộ váy mới là hợp nhất. Em nên mặc màu này thường xuyên hơn.” Anh điên cuồng chớp mắt. “Nó gọi là màu gì?”
“Hoa cà.”
“Phải rồi. Hoa cà. Anh không thể hiểu nổi sao phụ nữ lại phải phát minh ra quá nhiều cái tên buồn cười về màu sắc như vậy. Hồng thôi là cũng đủ rồi.”
“Người ta cho rằng bọn em cần làm gì đó giết thời gian trong khi đàn ông các anh chu du khắp thế giới mà.”
Anh mỉm cười. “Anh nghĩ em có thể cần thứ gì đó đi kèm với bộ váy mới. Anh không chắc thứ này có hợp với màu hoa cà không” - anh lôi ra một chiếc hộp trang sức từ sau lưng và mở nó - “nhưng anh nghe người ta bảo kim cương hợp với tất cả mọi thứ".
Victoria thở hổn hển.
Cô hầu gái của cô còn hổn hển to hơn.
Robert thực sự đã đỏ mặt, trông anh có hơi xấu hổ.
“Ôi Robert!” Victoria nói, gần như e sợ khi vươn tay và chạm lên chiếc vòng cổ cùng đôi hoa tai đồng bộ đang sáng lấp lánh. “Em chưa bao giờ trông thấy thứ gì đáng yêu hơn nhường này.”
“Anh thì thấy rồi.” Anh rì rầm, chạm lên má cô.
Cô hầu gái, người Pháp và rất tinh ý, lẳng lặng rời khỏi phòng.
“Chúng quá quý giá”, Victoria nói, vươn tay chạm vào chúng với vẻ kinh ngạc trong đôi mắt.
Robert cầm chiếc vòng cổ lên và định đeo nó cho cô. “Cho phép anh nhé?” Trước cái gật đầu của cô, anh di chuyển ra sau lưng cô. “Xin dành tiền vào thứ gì nữa bây giờ?”
“Em... Em không biết”, Victoria lắp bắp, thực sự thích cảm giác những viên đá quý nằm trên xương ức mặc cho sự kháng nghị của mình. “Em chắc hẳn phải có thứ gì đáng giá hơn.”
“Nhưng em chẳng có gì cho anh.”
Anh cúi xuống tay cô và lịch thiệp hôn lên đó. “Sự hiện diện của em trong đời anh là đã đủ rồi”, anh rì rầm. “Mặc dù…”
“Mặc dù?” Cô thúc giục. Cô quá háo hức muốn tặng anh thứ anh cần.
“Một đứa trẻ có thể sẽ thích hơn.” Anh nói với nụ cười ngượng ngùng. “Nếu em có thể tặng cho anh một trong số…”
Victoria đỏ mặt. “Trước tần suất của chúng ta, em thấy không vấn đề gì với cái đó cả.”
“Tốt. Giờ thì, nếu em có thể nỗ lực hơn để biến ra một cô bé trông giống hệt như em…”
“Em nào có kiểm soát được cái đó”, cô bật cười. Rồi gương mặt trở nên điềm tĩnh. Lời yêu anh ở ngay trên đầu lưỡi cô. Tất cả các cơ trong người cô sẵn sàng ném cô vào vòng tay anh và nói “Em yêu anh” hết lần này đến lần khác. Nhưng cô không muốn anh nghĩ rằng cô mơ hồ giữa tình yêu và lòng biết ơn, cho nên cô quyết định đợi cho đến thời điểm muộn hơn của đêm nay. Cô sẽ châm một cây nến thơm trong phòng họ, đợi cho đến khi tâm trạng trở nên thích hợp...
“Sao em đột nhiên lại có vẻ mơ màng thế?”, Robert chạm vào cằm cô và hỏi.
Victoria nở nụ cười bí ẩn. “Ồ, không có gì. Chỉ là em có chút bất ngờ cho anh trong tối nay thôi.”
“Thật sao?” Đôi mắt anh cháy lên trông đợi. “Trong buổi vũ hội hay sau đó?”
“Sau đó.”
Ánh mắt anh trở nên nặng nhọc và đầy nhục dục, “Anh khó mà chờ được.”
Một giờ sau họ đã sẵn sàng đế bước vào tòa dinh thự của nhà Lindworthy. Bà Brightbill và Harriet đang đứng ngay phía sau cặp đôi mới cưới, họ xác định sẽ dễ dàng hơn nếu tất cả bốn người cùng đi chung xe ngựa.
Robert nhìn xuống cô vợ mới cưới ánh mắt lo lắng. “Em vẫn căng thẳng phải không?”
Cô ngước lên nhìn anh ngạc nhiên. “Sao anh biết em căng thẳng?”
“Hôm qua lúc dì Brightbill tuyên bố đưa em ra ngoài để giới thiệu ngay lập tức, anh nghĩ trông em như thể muốn phun hết bữa sáng ra vậy.”
Cô cười yếu ớt. “Trông em thể hiện rõ thế cơ à?”
“Chỉ anh thấy thôi, em yêu ạ.” Anh đưa tay cô lên môi và đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên khớp ngón tay cô. “Nhưng em chưa trả lời câu hỏi của anh. Em vẫn còn căng thẳng à?”
Victoria hơi lắc đầu. “Em sẽ không thể sống nếu không có chút căng thẳng, nhưng không, em không sợ.”
Robert quá tự hào về cô ngay giây phút này đến mức anh tự hỏi liệu gia đình anh có thể thấy ngực anh nở ra vì điều đó không. “Điều gì làm em thay đổi thái độ?”
Cô nhìn sâu vào trong mắt anh. “Vì anh.”
Tất cả những gì anh có thể làm là kéo cô vào vòng ôm siết chặt của anh. Lạy Chúa, anh yêu người phụ nữ này xiết bao. Cảm giác như anh đã yêu cô từ trước khi cô sinh ra trên đời này. “Ý em là sao?” Anh hỏi, dù biết tình cảm anh hiển hiện ngay trong đôi mắt và thậm chí không buồn quan tâm.
Cô nuốt khan, rồi khẽ nói, “Chỉ biết rằng đó là vì có anh ở với em, rằng em có anh bên cạnh. Anh sẽ không bao giờ để điều gì xấu xảy đến với em”.
Cái siết tay của anh trở nên nóng bỏng. “Anh sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ em, Torie ạ. Chắc chắn em biết điều đó.”
“Em cũng vậy”, cô dịu dàng đáp lại. “Nhưng cuộc nói chuyện này thật ngớ ngẩn. Em chắc chắn chúng ta được sinh ra để sống hạnh phúc và yên ổn bên nhau.”
Anh chăm chú nhìn cô với xúc cảm mãnh liệt. “Tuy nhiên, anh sẽ...”
“Bá tước và Nữ bá tước Macclesfield!”
Robert và Victoria giật mình rời khỏi nhau khi quản gia của nhà Lindworthy hô tên của họ, nhưng họ đã kịp tạo ra hư tổn. Chắc chắn người ta sẽ còn bàn tán suốt nhiều năm tiếp theo - cái nhìn đầu tiên của giới thượng lưu về một cặp đôi mới cưới, những kẻ trên thực tế đang ngấu nghiến lấy nhau bằng ánh mắt. Sự im lặng bao trùm cả đám đông, rồi một người phụ nữ hom hem khúc khích, “À, đó là cuộc hôn nhân vì tình yêu lần đầu tiên ta chứng kiến”.
Môi Robert bật ra một nụ cười khi anh chìa tay cho vợ mình. “Anh nghĩ những tai tiếng xấu nhất đã thuộc về chúng ta rồi đây.”
Câu trả lời của cô chỉ là nụ cười toe toét thấp thoáng.
Và rồi đêm bắt đầu.
Ba giờ sau Robert không hề cảm thấy vui mừng. Vì sao? Vì anh đã phải dành ba giờ vừa rồi nhìn cả giới thượng lưu quan sát vợ anh. Và họ cỏ vẻ đã quan sát cô với sự quý mến vượt trội. Nhất là đàn ông.
Nếu có thêm gã người Corin’ nào nữa đến và hôn tay cô… Robert tự gầm gừ, cố gắng ngăn chặn thôi thúc muốn túm lấy cà vạt của hắn ta. Cứ phải bước lui lại và mỉm cười lịch sự thế này đúng là địa ngục, khi Công tước Ashbourne - người được nhất trí phong danh hiệu gã phóng đãng uy quyền của giới thượng lưu - lẩm bẩm chào Victoria.
Anh cảm giác bàn tay ngăn giữ của dì anh trên cánh tay. “Cố gắng kiềm chế bản thân đi”, bà thì thầm.
“Dì có thấy cái cách hắn ta nhìn cố ấy không?” Anh rít lên. “Cháu đang dự định...”
“Đang dự định thôi là chính xác rồi”, bà Brightbill đáp trả. “Victoria cư xử rất tuyệt, và Ashbourne chưa bao giờ là kiểu thích dây dưa với phụ nữ có chồng. Bên cạnh đó, cậu ta đang bám sát mấy cô nàng người Mỹ kìa. Giờ thì ngừng phàn nàn và cười lên.”
“Cháu đang cười đây”, anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Nếu đó là một nụ cười, ta sẽ rùng mình khi thấy cháu cười thành tiếng.”
Robert trao cho bà một nụ cười ngọt ngào đến đáng ngại.
“Đừng lo lắng nữa”, bà Brightbill vỗ nhẹ vào cánh tay anh và nói. “Basil yêu dấu đây rồi. Ta sẽ bảo nó mời Victoria một điệu nhảy.”
“Cháu sẽ nhảy với cô ấy.”
“Không, không được. Cháu đã nhảy với con bé ba lần. Người ta đang đàm tiếu rồi đấy.”
Trước khi Robert có thể đáp lại, Basil đã xuất hiện bên cạnh họ. “Chào mẹ, anh họ”, cậu ta lên tiếng.
Robert chỉ gật đầu với cậu ta, đôi mắt anh chưa bao giờ rời Victoria.
“Đang tận hưởng buổi ra mắt giới thượng lưu đầu tiên với người vợ đáng yêu của anh à?”, Basil hỏi.
Robert nhìn cậu em họ, quên cả việc Basil luôn là một trong những đứa em yêu quý nhất của anh. “Im mồm đi, Brightbill”, anh nghiến răng trèo trẹo. “Chú biết thừa anh đang khốn khổ.”
“A, phải rồi, lời nguyền của cô vợ xinh đẹp. Không lạ hay sao khi một thiếu nữ bảo vệ được trinh tiết bản thân trước những kẻ phóng đãng, nhưng một người phụ nữ đã có chồng - người đã thề trước chúa sẽ chung thủy với một người đàn ông duy nhất - liệu có được cho là mục tiêu thoải mái tấn công không nhỉ?”
“Đấy là điều chú đang tìm hiểu hả, Brightbill?”
Robert nhìn xuống hai tay, rồi nhìn vào cổ họng đứa em họ, ước tính làm sao để câu trước vừa vặn bao quanh điều đề cập phía sau.
“Không có gì”, Basil nhún khẽ vai. “Đơn giản là kế hoạch rút khỏi giới thượng lưu một thời gian của anh rõ ràng rất khôn ngoan. Anh có phát hiện cái cách đám đàn ông nhìn chằm chằm chị ấy không?”
“Basil!”, Bà Brightbill la lên. “Ngừng trêu anh họ con ngay.” Bà quay sang Robert. “Thằng nhỏ chỉ đang đùa cháu thôi.”
Robert trông như sẵn sàng bùng nổ. Đúng là thử thách cho lòng can đảm của bà Brightbill khi bà không hề di dịch bàn tay khỏi cánh tay anh.
Basil thì chỉ cười, rõ ràng rất phấn khích khi trêu Robert thành công đến mức này. “Hai người thứ lỗi cho con, con phải đi chào hỏi người họ hàng yêu quý nhất của con đây.”
“Anh tưởng anh là người họ hàng yêu quý nhất của chú”, Robert châm biếm.
“Cứ như anh có thể so sánh được vậy”. Basil nói với cái lắc đầu chầm chậm, gần như thương tiếc.
“Basil!,” Victoria nhiệt thành nói khi cậu ta đến bên cô. “Thật mừng lại được gặp em tối nay?”
Robert từ bỏ tất thảy thái độ ôn hòa và bình tĩnh vờ vịt của anh và đến chỗ cô bằng hai bước chân.
“Robert!” cô nói, và anh nghĩ giọng cô chắc phải nhiệt tình gấp hai lần lúc cô nói với Basil. Anh nhe răng cười ngốc nghếch.
“Em chỉ đang tận hưởng cuộc chuyện trò với vợ anh thôi mà” Basil nói.
“Tính toán sao cho đừng tận hưởng quá nhiều” Robert quát.
Victoria trễ môi. “Sao thế, Robert, anh ghen à?”
“Không hề”, anh nói dối.
“Anh không tin em sao?”
“Đương nhiên là anh tin” anh cáu kỉnh. “Là anh không tin nó.”
“Em á?”, Basil nói với gương mặt thành thật đáng kinh ngạc.
“Anh không tin bất cứ ai trong bọn họ”, Robert gầm gừ.
Harriet, vẫn đứng im lặng cạnh Victoria, thúc vào người cô và nói: “Thấy chưa, em đã bảo anh ấy yêu chị mà”.
“Đủ rồi!”, Robert nói, “Cô ấy thừa biết. Tin anh đi”.
“Tất cả bọn em đều yêu chị”, Basil nhe răng cười.
Robert rền rĩ. “Mình toàn bị họ hàng phiền nhiễu.”
Victoria chạm vào cánh tay anh và mỉm cười. “Còn em thì bị sự mệt mỏi phiền nhiễu đây. Anh không phiền nếu em vào phòng nghỉ một chút chứ?”
Mắt anh ngay lập tức phủ đầy lo lắng. “Em ốm à? Nếu vậy để anh gọi…”
“Em không ốm”, Victoria nói khẽ. “Em chỉ cần vào trong phòng nghỉ thôi. Em đang cố tỏ ra lịch sự.”
“Ồ”, Robert đáp, “Anh sẽ hộ tống em”.
“Không, đừng có ngốc thế. Chỉ cần xuống sảnh thôi. Em sẽ trở lại trước khi anh phát hiện em vắng mặt.”
“Anh luôn phát hiện ra khi nào em vắng mặt.”
Victoria vươn tay chạm lên má anh. “Anh toàn nói những điều ngọt nhào nhất thôi.”
“Ngừng chạm vào nó ngay!”, Bà Brightbill thở dốc. “Người ta sẽ nói hai đứa đắm đuối nhau mất!”
“Thế thì có cái quái gì là sai đâu?” Robert quay sang dì mình vặn vẹo.
“Theo như nguyên tắc mà nói, thì không sai. Nhưng tình yêu không thời thượng tí nào.”
Basil cười khùng khục. “Em sợ anh bị bẫy trong một trò khôi hài tệ hại vô cùng, anh họ ạ.”
“Và không nhìn thấy lối thoát”, Harriet lập lờ.
Victoria nhân cơ hội để bước đi. “Nếu mọi người thứ lỗi cho” cô lẩm bẩm. Cô đi dọc mé ngoài phòng khiêu vũ cho đến khi tới chỗ cánh cửa đôi dẫn ra hành lang. Bà Brightbill đã chỉ phòng vệ sinh cho cô từ sớm, và Victoria rất dễ dàng tìm ra nó.
Phòng nghỉ dành cho các quý bà quý cô thực tế được chia làm hai phần. Victoria lướt qua gian ngoài gắn đầy gương và vào đúng phòng vệ sinh, khóa cánh cửa lại sau lưng. Cô nghe thấy ai đó bước vào gian ngoài, cô nhanh chóng giải quyết cho xong vì nghĩ một quý cô khác cũng đang cần dùng căn phòng. Victoria vuốt nhanh làn váy và mở cửa, một nụ cười thân thiện dán lên gương mặt.
Nụ cười của cô kéo dài không đến một giây.
“Buổi tối tốt lành, phu nhân Macclesfield.”
“Eversleigh!”, cô thở dốc. Gã đàn ông đã tấn công cô ở bữa tiệc tại gia nhà Hollingwood. Victoria đột nhiên phát hiện bản thân đang chống lại thôi thúc muốn nôn mửa. Rồi cô ngừng cố gắng, bởi nghĩ rằng nếu cô muốn nôn cho bằng hết, cô có thể nhắm đến bàn chân hắn ta.
“Cô em vẫn còn nhớ tên tôi”, hắn lẩm bẩm. “Quả là vinh dự.”
“Anh làm gì ở đây? Đây là phòng dành cho nữ.”
Hắn ta nhún vai. “Quý cô nào cố vào đây sẽ phát hiện cửa đã bị khóa. May mắn cho chúng ta là nhà Lindworthy có thêm một phòng nghỉ khác ở phần bên kia ngôi nhà.”
Victoria lao qua hắn và thử mở cửa. Nó không nhúc nhích.
“Mời cô em tìm kiếm chìa khóa”, hắn xấc xược nói. “Nó trên người tôi thôi.”
“Đồ thần kinh!”
“Không hề”, hắn nói, dồn cô vào tường. “Chỉ điên tiết. Không ai biến tao thành thằng ngốc thế này.”
“Chồng ta sẽ giết chết ngươi”, cô trầm giọng. “Anh ấy biết ta ở đâu. Nếu anh ấy tìm thấy ngươi ở đây…”
“Hắn ta sẽ chỉ nghĩ cô em đang cắm sừng hắn ta”, Eversleigh kết thúc câu hộ cô, lần dọc bờ vai trần của cô với sự vuốt ve gây phẫn nộ.
Victoria biết Robert sẽ không bao giờ tin tưởng, nhất là khi đã biết lối cư xử của Eversleigh trong quá khứ. “Anh ấy sẽ giết ngươi”, cô lặp lại.
Tay Eversleigh trượt xuống eo cô. “Tôi tự hỏi không biết cô em đã bẫy hắn ta kết hôn với cô em thế nào. Xem cách cô em đã trở thành một con nhỏ gia sư mưu mô này.”
“Bỏ tay khỏi người ta”, cô rít lên.
Hắn lờ cô đi, ôm lấy đường cong trên hông cô. “Sức quyến rũ của cô em rất rõ ràng”, hắn mơ màng, “nhưng không phải cô em kết hôn vì mang thai đứa bé thừa kế tước Hầu”.
Victoria cố lờ đi cơn khó ở cuộn trong bụng. “Ta yêu cầu ngươi thêm lần nữa, bỏ tay khỏi người ta, ta cảnh cáo.”
“Hoặc không cô em sẽ làm gì nào?” Hắn nói với nụ cười thích thú, rõ ràng tin rằng cô không phải mối nguy hại đối với hắn.
Victoria giậm mạnh lên chân hắn với toàn bộ sức lực, và rồi, trong lúc hắn còn kinh ngạc rú lên, cô lên gối thúc thẳng vào háng hắn. Eversleigh ngay lập tức ngã vật ra sàn. Hắn rít lên câu gì đó. Victoria nghĩ hắn có thể gọi cô là con khốn, nhưng hắn đau đến không thốt ra được một lời rõ ràng. Cô phủi phủi tay, nở nụ cười thỏa mãn. “Ta đã học được một hai điều kể từ lần gặp cuối cùng chúng ta”, cô nói.
Trước khi cô có thể nói gì thêm, ai đó bắt đầu gõ lên cửa. Robert, cô nghĩ, và rồi được chứng minh là chính xác khi nghe thấy anh rống tên cô trong hành lang.
Cô giật tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. “Chết tiệt”, cô làu bàu, rồi nhớ ra Eversleigh đã khóa nó. “Một lúc thôi, Robert”, cô gọi to.
“Có chuyện quái gì trong đấy thế?” Anh hỏi. “Em đã đi đến hàng tiếng rồi.”
Chắn chắn làm gì đến hàng tiếng, nhưng Victoria không thấy có sơ hở nào để tranh cãi với anh cả. Cô muốn thoát khỏi căn phòng kinh khủng này cũng như anh vậy. “Em ra ngay đây”, cô nói với cánh cửa. Rồi cô quay lại và nhìn cái đống thảm thương trên sàn. “Đưa ta chìa khóa.”
Eversleigh, thậm chí trong tình trạng khốn khổ của hắn, bằng cách nào đó vẫn cười khúc khích cho được.
“Em đang nói chyện với ai đó?”, Robert hét.
Victoria lờ anh đi. “Chìa khóa!” Cô quát, găm ánh mắt giận dữ lên Eversleigh. “Không ta thề sẽ làm thêm lần nữa.”
“Làm cái gì lần nữa?”, Robert hỏi. “Victoria, anh yêu cầu em mở cửa ngay.”
Bực mình, Victoria chống tay lên hông và hét lại. “Em sẽ mở nếu em có được cái chìa khóa chết tiệt đó đã!” cô quay sang Eversleigh và nghiến răng. “Chìa khóa”.
“Không bao giờ.”
Victoria giơ chân. “Lần này ta sẽ đá ngươi. Ta thề có thể làm hại ngươi với bàn chân nhiều hơn đầu gối đấy.”
“Đứng tránh ra khỏi cửa, Torie!”, Robert thét. “Anh phá nó đây.”
“Ôi, Robert, em thực sự mong anh…” Cô nhảy lui lại đúng lúc để tránh cú va đập rầm rầm.
Robert đứng ngay ngưỡng cửa, thở phập phồng vì cố sức và giận dữ. Cánh cửa đung đưa như say rượu trên bản lề. “Em ổn chứ?”, anh xông đến bên cô và nói. Rồi anh nhìn xuống. Gương mặt anh gần như tím bầm vì thịnh nộ. “Hắn đang làm cái quái gì trên sàn vậy?”, anh lạnh giọng hỏi.
Victoria biết đây không phải lúc để bật cười, nhưng cô không nhịn được. “Em khiến hắn nằm đấy đấy”, cô nói.
“Phiền em giải thích thêm một chút được không?” Robert yêu cầu, đá lên bụng Eversleigh và nện đế giày lên lưng gã đàn ông.
“Anh có nhớ chuyến đi của chúng ta từ Ramsgate không?”
“Tường tận.”
“Không phải phần đó”, Victoria đỏ mặt nói nhanh. “Lúc em… À… Lúc em nhỡ thúc vào anh…”
“Anh nhớ”, anh cắt ngang. Giọng anh cụt lủn, nhưng Victoria nghĩ mình có thể dò ra căn nguyên của sự hài hước trong đó.
“Phải rồi”, cô đáp. “Em cố gắng học hỏi từ sai lầm của em, và em không thể nào ngăn được trừ nhớ lại anh đã bất lực thế nào. Em nghĩ cách đó có thể hiệu quả với Eversleigh.”
Toàn thân Robert bắt đầu rung lên vì cười.
Victoria nhún vai và ngừng cố gắng không cho mình cười. “Hắn nhận được những phần cần thiết”, cô giải thích.
Robert giơ tay anh lên. “Không cần giải thích thêm nữa đâu”, anh vừa khùng khục cười vừa nói cùng lúc. “Em lúc nào cũng nhiều thủ đoạn, phu nhân của anh ạ, và anh yêu em.”
Victoria thở dài, hoàn toàn quên đi sự hiện diện của Eversleigh. “Và em yêu anh”, cô thở dài. “Rất nhiều.”
“Nếu tôi có thể cắt ngang cảnh cảm động này”, Eversleigh nói.
Robert đá hắn. “Không thể.” Mắt anh quay trở lại với vợ. “Ôi, Victoria, em thật sự có ý đó sao?”
“Với cả trái tim em.”
Anh vươn tay để ôm cô, nhưng Eversleigh chặn ngang. “Có cái cửa sổ nào ở đây không?”, anh hỏi, hất đầu về phía phòng vệ sinh.
Victoria gật đầu.
“Đủ to cho một người đàn ông không?”
Môi cô xoắn lại. “Em có thể nói thế.”
“Tiện quá.” Robert dùng tay xách cổ và đũng quần của Eversleigh lên, và đẩy nửa người hắn ra ngoài cửa sổ. “Lần cuối mày tấn công vợ tao, tao tin rằng đã bảo sẽ xé xác cho mày tàn phế nếu mày lặp lại hành động xúc phạm này.”
“Lúc đó cô ta chưa phải vợ mày”, Eversleigh cãi lại.
Robert thụi vào bụng hắn, rồi quay sang Victoria nói, “Cảm giác tuyệt lắm em ạ. Em có muốn thử không?”
“Không, cảm ơn anh. Em sẽ phải chạm vào hắn, anh thấy đấy.”
“Thật không ngoan”, Robert lẩm bẩm. Hướng sự chú ý trở lại với Eversleigh, anh nói: “Cuộc hôn nhân của tao đã cho tao khiếu hài hước phi thường, và đây cũng là lý do duy nhất khiến tao không giết mày ngay bây giờ. Nhưng nếu mày dám lại gần vợ tao thêm lần nữa, tao sẽ không ngần ngại găm một viên đạn giữa hai mắt mày. Tao nói rõ rồi chứ?”.
Eversleigh có thể đã cố gât đầu, nhưng thật khó mà nói được khi hắn đang bị treo ngược bên ngoài cửa sổ thế này.
“Tao nói rõ rồi chứ?”, Robert rống lên. Victoria phải bước lui lại. Cô không biết anh lại giận dữ thế này vì anh lúc nào cũng kiểm soát chặt chẽ các xúc cảm của anh.
“Rồi, chết tiệt nhà mày!”, Eversleigh thét.
Robert thả hắn xuống.
Victoria lao đến cửa sổ. “Không quá cao so với mặt đất chứ?”, cô hỏi.
Robert ngó ra. “Không quá cao. Nhưng nhà Lindworthy có nuôi chó không nhỉ?”
“Chó á? Em không biết, vì sao?”
Anh mỉm cười. “Ngoài đó trông có hơi bẩn thỉu một chút. Anh chỉ thắc mắc thôi.”
Victoria che tay lên miệng. “Anh có…? Chúng ta có…?”
“Chắc chắn rồi. hầu phòng của Eversleigh sẽ tốn thời gian để gội đầu cho hắn lắm đây.”
Lần này không gì kìm được nụ cười của cô nữa. Victoria gập đôi người cười ngặt nghẽo, cố gắng thở nhưng chỉ có thể hổn hển, “Đi ra, để em nhìn!”. Cô hé mắt nhìn qua cửa sổ vào đúng lúc bắt gặp Eversleigh đang rũ đầu như một con cún trong lúc thoát đi, trong lúc luôn mồm tuôn những tràng lăng mạ. Cô rụt đầu vào trong. “Mùi chắc chắn phải độc hại lắm”, cô bình luận.
Nhưng mặt Robert trởi nên nghiêm túc. “Victoria,” anh bắt đầu lúng túng, “điều em vừa nói… Liệu em…”.
“Vâng, ý em đúng là như vậy mà”, cô nói, đón lấy tay anh. “Em yêu anh. Từ trước đến giờ em chỉ không có khả năng thốt ra thôi.”
Anh chớp mắt. “Em có cần phải lên gối vào hạ bộ của một người đàn ông trước khi có thể nói rằng em yêu anh thế không?”
“Không!” Rồi cô ngẫm nghĩ đến lời của anh. “Ừm, phải rồi, Theo khía cạnh nào đó. Em luôn sợ hãi rằng anh sẽ chạy trốn khỏi cuộc đời em. Nhưng em hiểu rằng có được anh không đồng nghĩa với việc em không thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
“Em chắc chắn có thể làm vài việc với Eversleigh.”
Cô nâng cằm lên chút ít và cho phép bản thân nở nụ cười tự mãn. “Phải rồi, em làm được, không phải vậy sao? Nhưng anh biết không, em nghĩ rằng mình không thể làm được nếu không có anh.”
“Victoria, em tự mình thực hiện hết mà. Anh thậm chí còn không xuất hiện.”
“Có đấy.” Cô cầm tay anh và đặt nó lên trái tim cô. “Anh ở đây. Và anh khiến em mạnh mẽ.”
“Torie, em là người phụ nữ mạnh mẽ nhất anh từng biết. Lúc nào cũng vậy.”
Cô thậm chí không cố ngăn những giọt nước mắt lăn trên má. “Em giỏi hơn rất nhiều khi có anh bên cạnh. Robert, em yêu anh nhiều lắm.”
Robert cúi xuống hôn cô, rồi nhận ra cánh cửa phòng nghỉ vẫn treo lủng lẳng trên bản lề. Anh đóng cánh cửa ngách và khóa nó lại. “Ở nơi này”, anh lẩm bẩm với chất giọng hy vọng là phóng đãng nhất của mình. “Giờ em hoàn toàn thuộc về anh rồi.”
“Hẳn là vậy rồi, thưa ngài. Hẳn là vậy.”
Rất nhiều phút sau, Victoria dứt môi một chút khỏi môi anh. “Robert”, cô nói, “anh có nhận ra…”.
“Trật tự nào em, anh đang cố hôn em, và chỗ này chỉ có tí tẹo không gian thôi.”
“Vâng, nhưng anh có nhận ra…”
Anh dùng miệng chặn ngang cô lại. Victoria đầu hàng trước nụ hôn của anh thêm một phút nữa, nhưng rồi cô lại bứt ra. “Điều em muốn nói với anh…”
Anh thở dài thảm thiết. “Điều gì?”
“Ngày nào đó những đứa con của chúng ta sẽ hỏi đâu là khoảnh khắc ý nghĩa nhất cuộc đời chúng ta. Và chúng sẽ muốn biết địa điểm diễn ra việc đó.”
Robert nâng đầu lên và quan sát phòng vệ sinh chật hẹp, rồi cười khùng khục. “Em yêu à, chúng ta sẽ phải nói dối và bảo chúng ta đã du lịch đến Trung Quốc em ạ, bởi vì sẽ chẳng ai tin nổi chuyện này đâu.”
Rồi anh lại hôn cô.
Phần kết
Bảy tháng sau Victoria đang ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ trên xe ngựa nhà Macclesfield, bởi cô cùng Robert đang trở về nhà sau bữa ăn ở Castleford. Robert không muốn đến thăm cha anh, nhưng cô khăng khăng họ cần chấm dứt chiến tranh với gia đình trước khi nghĩ đến việc bắt đầu một gia đình của riêng hai người.
Cuộc sống sum vầy của Victoria và cha cô đã diễn ra từ hai tuần trước. Ban đầu quả thật rất khó khăn, và Victoria vẫn không thể nói mối quan hệ của họ hoàn toàn bình thường, nhưng ít nhất quá trình hàn gắn cũng được bắt đầu. Sau chuyến viếng thăm Castleford, cô cảm giác Robert và cha anh cũng đã chạm đến điểm tương tự trong mối quan hệ của hai người.
Cô buông tiếng thở dài khe khẽ và quay trở lại nhìn bên trong xe. Robert thiếp ngủ, hàng lông mi dài đến tội lỗi nằm yên ả trên má anh. Cô vươn tay gạt mớ tóc lòa xòa của anh, làm mí mắt anh chớp mở.
Anh ngáp. “Anh ngủ thiếp đi à?”
“Chỉ một lát thôi”, Victoria nói. Rồi cô cũng ngáp. “Trời ạ, cái này dễ lây thật đấy.”
Robert mỉm cười. “Ngáp ấy hả?”
Victoria gật đầu, mồm vẫn ngáp.
“Anh không nghĩ chúng ta lại ở đó muộn thế này”, Robert nói.
“Em mừng vì chúng ta đã làm thế. Em muốn anh dành thời gian ở với cha anh. Ông là người tốt. Có hơi sai lầm một chút, nhưng ông yêu anh, và đó mới là điều quan trọng.”
Robert kéo cô lại gần hơn. “Victoria, em là người có trái tim nhân hậu nhất trong số tất cả những người anh từng gặp gỡ. Làm sao em có thể tha thứ cho ông sau cái cách ông đối xử với em thế được?”
“Là anh đã tha thứ cho ông”, cô chỉ ra.
“Bởi vì em ra lệnh cho anh làm thế.”
Victoria đập vào vai anh. “Nếu không thì sao chúng ta có thể rút ra bài học từ những sai lầm của họ. Dành cho lúc chúng ta có con.”
“Không biết có ai tìm ra được cái may trong cái rủi ấy không”, anh làu bàu.
Em hy vọng chúng ta có thể biết được sớm thôi”, cô nhấn mạnh.
Robert rõ ràng vẫn đang buồn ngủ, bởi anh không nhận ra ẩn ý của cô và chỉ gật đầu một cái theo nghĩa vụ với cô.
“Rất là sớm”, Victoria lặp lại. “Có lẽ đến đầu hè.”
Anh không đần đến mức bỏ lỡ ý của cô đến hai lần. “Cái gì?” Anh há hốc miệng rồi ngồi thẳng dậy.
Cô gật đầu, và anh đặt tay lên bụng cô.
“Em chắc chứ? Em đâu có bị nôn. Anh hẳn đã nhận ra nếu em thấy không khỏe mỗi sáng rồi.”
Victoria cho anh nụ cười thích thú. “Anh đang thất vọng vì em không gặp rắc rối với việc nuốt bữa ăn sáng đấy à?”
“Không, đương nhiên là không rồi, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao, hả Robert?”
Cổ họng anh nhấp nhô, Victoria kinh ngạc khi thấy một giọt nước ngưng đọng trong đôi mắt anh. Cô thậm chí còn kinh ngạc hơn nữa khi anh không lau nó đi.
Anh quay sang và hôn nhẹ lên má cô. “Khi chúng ta cuối cùng cũng kết hôn, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc nào anh cảm thấy hạnh phúc hơn giờ khắc ấy, nhưng em đã đến và chứng minh cho anh thấy mình đã sai.”
“Chứng minh anh sai hết lần này đến lần khác thú vị lắm đấy.” Cô bật cười. Rồi Robert đột ngột cứng người khiến cô giật mình. “Sao vậy?”
“Anh mà nói chắc em sẽ nghĩ anh bị điên”, anh lên tiếng, nghe có chút rối rắm.
“Có lẽ, nhưng rất có thể chỉ theo lối dễ thương nhất thôi”, cô ghẹo.
“Vầng trăng”, anh nói, “Anh thề nó vừa nháy mắt với anh”.
Victoria quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm. “Trông hoàn toàn bình thường với em.”
“Hẳn là một nhánh cây”, Robert lẩm bẩm, “cắt ngang trước cửa sổ xe chúng ta”.
Victoria mỉm cười. “Anh không thấy cái cách vầng trăng theo chân mọi người dù họ có đi đâu rất thú vị sao?”
“Có một giải thích khoa học cho…”
“Em biết rồi, em biết rồi. Nhưng em thích nghĩ nó đang đi theo em hơn.”
Robert ngước lên nhìn vầng trăng, vẫn bàng hoàng với cái nháy mắt ban nãy. “Em có nhớ lúc anh hứa dâng cho em vầng trăng không?”, anh hỏi. “Khi anh hứa sẽ dâng cho em hết thảy cùng vầng trăng ấy?”
Cô ngái ngủ gật đầu. “Em đã có hết thảy những gì em cần ngay trong cỗ xe ngựa này rồi. Em không cần thêm vầng trăng nữa.”
Robert dõi theo vầng trăng đang theo chân cỗ xe của họ, nó lại đang nháy mắt với anh thêm lần nữa. “Cái quỷ gì thế này?” Anh nghển cổ lên để tìm xem có nhánh cây nào không. Nhưng không thấy cái nào cả.
“Sao vậy?”, Victoria lẩm bẩm, dụi người vào bên cạnh anh.
Robert nhìn vầng trăng chằm chằm, thầm thách đố nó nháy mắt thêm lần nữa. Nhưng nó vẫn tròn vành vạnh nhạo báng anh. “Em yêu à”, anh điên cuồng nói, “về vầng trăng…”
“Vâng?”
“Anh không nghĩ còn là vấn đề dù em có muốn hay không.”
“Anh đang nói gì thế?”
“Vầng trăng ấy. Anh nghĩ nó là của em.”
Victoria ngáp, không buồn mở mắt. “Thôi được rồi. Em rất vui khi có nó.”
“Nhưng…” Robert lắc đầu. Đúng là càng ngày anh càng hay tưởng tượng. Mặt trăng không thuộc về vợ anh. Nó cũng không di theo cô, bảo vệ cô. Nó cũng chắc chắn không nháy mắt với bất cứ ai.
Nhưng anh vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ suốt quãng đường về nhà, biết đâu được đấy.
Bình thường họ sẽ không thể mua bộ váy thích hợp trong trường hợp ngắn thế này, nhưng lần này công việc trước đây của Victoria đã mang đến thuận lợi cho cô. Nhân viên ở cửa hàng của Madame Lambert đã rất hoan hỉ khi được gặp lại cô, và họ đã làm việc suốt ngày đêm để đảm bảo bộ váy của cô sẽ không ai có thể sánh bằng.
Victoria có có chút lơ đãng trong suốt quá trình chuẩn bị. Cuối cùng cô cũng xác định rõ ràng là mình thực sự yêu Robert, nhưng cô lại hoàn toàn không biết phải thổ lộ với anh ra sao. Đáng nhẽ việc đó phải rất đơn giản - cô biết anh yêu cô và anh sẽ rất vui dù anh có dùng cách nào để nói với anh đi chăng nữa. Nhưng cô muốn thật hoàn hảo, và khó mà nghĩ ra được điều gì hoàn hảo khi có bốn cô thợ may thi nhau cắm ghim ở một bên. Và thậm chí còn khó hăn hơn khi mà dì Brightbill quát mệnh lệnh liên hồi như một vị tướng quân đội.
Vẫn còn, đương nhiên, đêm nay nữa, nhưng Victoria không muốn nói trong cơn đam mê cháy bỏng. Cô muốn chắc chắn cho anh thấy tình yêu của cô dành cho anh dựa trên những điều vượt qua khao khát thể xác rất nhiều.
Và rồi, đến lúc cô đang chuẩn bị cho buổi vũ hội, cô vẫn chưa nói được với anh, Cô đang ngồi trước bàn trang điểm, suy nghĩ về điều này suốt lúc cô hầu gái làm tóc cho cô. Một tiếng gõ cửa vang lên, và Robert bước vào không đợi lời đáp lại từ bên trong. “Buổi tối tốt lành, em yêu”, anh vừa nói vừa cúi xuống định hôn lên trán cô.
“Không phải tóc!”, Victoria và cô hầu gái đồng thanh hét.
Robert kịp ngừng lại khi chỉ cách đầu cô vài phân. “Anh đã biết vì sao anh đồng ý chỉ tham gia một buổi vũ hội thôi. Anh rất thích làm rối tóc em.”
Victoria mỉm cười, đã sẵn sàng để thốt ra tình yêu với anh ngay rồi, nhưng không muốn làm thế trước mặt cô hầu gái.
“Đêm nay trong em cực kì đáng yêu”, anh nói, rồi uể oải ngồi xuống chiếc ghế gần đó. “Bộ váy mới là hợp nhất. Em nên mặc màu này thường xuyên hơn.” Anh điên cuồng chớp mắt. “Nó gọi là màu gì?”
“Hoa cà.”
“Phải rồi. Hoa cà. Anh không thể hiểu nổi sao phụ nữ lại phải phát minh ra quá nhiều cái tên buồn cười về màu sắc như vậy. Hồng thôi là cũng đủ rồi.”
“Người ta cho rằng bọn em cần làm gì đó giết thời gian trong khi đàn ông các anh chu du khắp thế giới mà.”
Anh mỉm cười. “Anh nghĩ em có thể cần thứ gì đó đi kèm với bộ váy mới. Anh không chắc thứ này có hợp với màu hoa cà không” - anh lôi ra một chiếc hộp trang sức từ sau lưng và mở nó - “nhưng anh nghe người ta bảo kim cương hợp với tất cả mọi thứ".
Victoria thở hổn hển.
Cô hầu gái của cô còn hổn hển to hơn.
Robert thực sự đã đỏ mặt, trông anh có hơi xấu hổ.
“Ôi Robert!” Victoria nói, gần như e sợ khi vươn tay và chạm lên chiếc vòng cổ cùng đôi hoa tai đồng bộ đang sáng lấp lánh. “Em chưa bao giờ trông thấy thứ gì đáng yêu hơn nhường này.”
“Anh thì thấy rồi.” Anh rì rầm, chạm lên má cô.
Cô hầu gái, người Pháp và rất tinh ý, lẳng lặng rời khỏi phòng.
“Chúng quá quý giá”, Victoria nói, vươn tay chạm vào chúng với vẻ kinh ngạc trong đôi mắt.
Robert cầm chiếc vòng cổ lên và định đeo nó cho cô. “Cho phép anh nhé?” Trước cái gật đầu của cô, anh di chuyển ra sau lưng cô. “Xin dành tiền vào thứ gì nữa bây giờ?”
“Em... Em không biết”, Victoria lắp bắp, thực sự thích cảm giác những viên đá quý nằm trên xương ức mặc cho sự kháng nghị của mình. “Em chắc hẳn phải có thứ gì đáng giá hơn.”
“Nhưng em chẳng có gì cho anh.”
Anh cúi xuống tay cô và lịch thiệp hôn lên đó. “Sự hiện diện của em trong đời anh là đã đủ rồi”, anh rì rầm. “Mặc dù…”
“Mặc dù?” Cô thúc giục. Cô quá háo hức muốn tặng anh thứ anh cần.
“Một đứa trẻ có thể sẽ thích hơn.” Anh nói với nụ cười ngượng ngùng. “Nếu em có thể tặng cho anh một trong số…”
Victoria đỏ mặt. “Trước tần suất của chúng ta, em thấy không vấn đề gì với cái đó cả.”
“Tốt. Giờ thì, nếu em có thể nỗ lực hơn để biến ra một cô bé trông giống hệt như em…”
“Em nào có kiểm soát được cái đó”, cô bật cười. Rồi gương mặt trở nên điềm tĩnh. Lời yêu anh ở ngay trên đầu lưỡi cô. Tất cả các cơ trong người cô sẵn sàng ném cô vào vòng tay anh và nói “Em yêu anh” hết lần này đến lần khác. Nhưng cô không muốn anh nghĩ rằng cô mơ hồ giữa tình yêu và lòng biết ơn, cho nên cô quyết định đợi cho đến thời điểm muộn hơn của đêm nay. Cô sẽ châm một cây nến thơm trong phòng họ, đợi cho đến khi tâm trạng trở nên thích hợp...
“Sao em đột nhiên lại có vẻ mơ màng thế?”, Robert chạm vào cằm cô và hỏi.
Victoria nở nụ cười bí ẩn. “Ồ, không có gì. Chỉ là em có chút bất ngờ cho anh trong tối nay thôi.”
“Thật sao?” Đôi mắt anh cháy lên trông đợi. “Trong buổi vũ hội hay sau đó?”
“Sau đó.”
Ánh mắt anh trở nên nặng nhọc và đầy nhục dục, “Anh khó mà chờ được.”
Một giờ sau họ đã sẵn sàng đế bước vào tòa dinh thự của nhà Lindworthy. Bà Brightbill và Harriet đang đứng ngay phía sau cặp đôi mới cưới, họ xác định sẽ dễ dàng hơn nếu tất cả bốn người cùng đi chung xe ngựa.
Robert nhìn xuống cô vợ mới cưới ánh mắt lo lắng. “Em vẫn căng thẳng phải không?”
Cô ngước lên nhìn anh ngạc nhiên. “Sao anh biết em căng thẳng?”
“Hôm qua lúc dì Brightbill tuyên bố đưa em ra ngoài để giới thiệu ngay lập tức, anh nghĩ trông em như thể muốn phun hết bữa sáng ra vậy.”
Cô cười yếu ớt. “Trông em thể hiện rõ thế cơ à?”
“Chỉ anh thấy thôi, em yêu ạ.” Anh đưa tay cô lên môi và đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên khớp ngón tay cô. “Nhưng em chưa trả lời câu hỏi của anh. Em vẫn còn căng thẳng à?”
Victoria hơi lắc đầu. “Em sẽ không thể sống nếu không có chút căng thẳng, nhưng không, em không sợ.”
Robert quá tự hào về cô ngay giây phút này đến mức anh tự hỏi liệu gia đình anh có thể thấy ngực anh nở ra vì điều đó không. “Điều gì làm em thay đổi thái độ?”
Cô nhìn sâu vào trong mắt anh. “Vì anh.”
Tất cả những gì anh có thể làm là kéo cô vào vòng ôm siết chặt của anh. Lạy Chúa, anh yêu người phụ nữ này xiết bao. Cảm giác như anh đã yêu cô từ trước khi cô sinh ra trên đời này. “Ý em là sao?” Anh hỏi, dù biết tình cảm anh hiển hiện ngay trong đôi mắt và thậm chí không buồn quan tâm.
Cô nuốt khan, rồi khẽ nói, “Chỉ biết rằng đó là vì có anh ở với em, rằng em có anh bên cạnh. Anh sẽ không bao giờ để điều gì xấu xảy đến với em”.
Cái siết tay của anh trở nên nóng bỏng. “Anh sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ em, Torie ạ. Chắc chắn em biết điều đó.”
“Em cũng vậy”, cô dịu dàng đáp lại. “Nhưng cuộc nói chuyện này thật ngớ ngẩn. Em chắc chắn chúng ta được sinh ra để sống hạnh phúc và yên ổn bên nhau.”
Anh chăm chú nhìn cô với xúc cảm mãnh liệt. “Tuy nhiên, anh sẽ...”
“Bá tước và Nữ bá tước Macclesfield!”
Robert và Victoria giật mình rời khỏi nhau khi quản gia của nhà Lindworthy hô tên của họ, nhưng họ đã kịp tạo ra hư tổn. Chắc chắn người ta sẽ còn bàn tán suốt nhiều năm tiếp theo - cái nhìn đầu tiên của giới thượng lưu về một cặp đôi mới cưới, những kẻ trên thực tế đang ngấu nghiến lấy nhau bằng ánh mắt. Sự im lặng bao trùm cả đám đông, rồi một người phụ nữ hom hem khúc khích, “À, đó là cuộc hôn nhân vì tình yêu lần đầu tiên ta chứng kiến”.
Môi Robert bật ra một nụ cười khi anh chìa tay cho vợ mình. “Anh nghĩ những tai tiếng xấu nhất đã thuộc về chúng ta rồi đây.”
Câu trả lời của cô chỉ là nụ cười toe toét thấp thoáng.
Và rồi đêm bắt đầu.
Ba giờ sau Robert không hề cảm thấy vui mừng. Vì sao? Vì anh đã phải dành ba giờ vừa rồi nhìn cả giới thượng lưu quan sát vợ anh. Và họ cỏ vẻ đã quan sát cô với sự quý mến vượt trội. Nhất là đàn ông.
Nếu có thêm gã người Corin’ nào nữa đến và hôn tay cô… Robert tự gầm gừ, cố gắng ngăn chặn thôi thúc muốn túm lấy cà vạt của hắn ta. Cứ phải bước lui lại và mỉm cười lịch sự thế này đúng là địa ngục, khi Công tước Ashbourne - người được nhất trí phong danh hiệu gã phóng đãng uy quyền của giới thượng lưu - lẩm bẩm chào Victoria.
Anh cảm giác bàn tay ngăn giữ của dì anh trên cánh tay. “Cố gắng kiềm chế bản thân đi”, bà thì thầm.
“Dì có thấy cái cách hắn ta nhìn cố ấy không?” Anh rít lên. “Cháu đang dự định...”
“Đang dự định thôi là chính xác rồi”, bà Brightbill đáp trả. “Victoria cư xử rất tuyệt, và Ashbourne chưa bao giờ là kiểu thích dây dưa với phụ nữ có chồng. Bên cạnh đó, cậu ta đang bám sát mấy cô nàng người Mỹ kìa. Giờ thì ngừng phàn nàn và cười lên.”
“Cháu đang cười đây”, anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Nếu đó là một nụ cười, ta sẽ rùng mình khi thấy cháu cười thành tiếng.”
Robert trao cho bà một nụ cười ngọt ngào đến đáng ngại.
“Đừng lo lắng nữa”, bà Brightbill vỗ nhẹ vào cánh tay anh và nói. “Basil yêu dấu đây rồi. Ta sẽ bảo nó mời Victoria một điệu nhảy.”
“Cháu sẽ nhảy với cô ấy.”
“Không, không được. Cháu đã nhảy với con bé ba lần. Người ta đang đàm tiếu rồi đấy.”
Trước khi Robert có thể đáp lại, Basil đã xuất hiện bên cạnh họ. “Chào mẹ, anh họ”, cậu ta lên tiếng.
Robert chỉ gật đầu với cậu ta, đôi mắt anh chưa bao giờ rời Victoria.
“Đang tận hưởng buổi ra mắt giới thượng lưu đầu tiên với người vợ đáng yêu của anh à?”, Basil hỏi.
Robert nhìn cậu em họ, quên cả việc Basil luôn là một trong những đứa em yêu quý nhất của anh. “Im mồm đi, Brightbill”, anh nghiến răng trèo trẹo. “Chú biết thừa anh đang khốn khổ.”
“A, phải rồi, lời nguyền của cô vợ xinh đẹp. Không lạ hay sao khi một thiếu nữ bảo vệ được trinh tiết bản thân trước những kẻ phóng đãng, nhưng một người phụ nữ đã có chồng - người đã thề trước chúa sẽ chung thủy với một người đàn ông duy nhất - liệu có được cho là mục tiêu thoải mái tấn công không nhỉ?”
“Đấy là điều chú đang tìm hiểu hả, Brightbill?”
Robert nhìn xuống hai tay, rồi nhìn vào cổ họng đứa em họ, ước tính làm sao để câu trước vừa vặn bao quanh điều đề cập phía sau.
“Không có gì”, Basil nhún khẽ vai. “Đơn giản là kế hoạch rút khỏi giới thượng lưu một thời gian của anh rõ ràng rất khôn ngoan. Anh có phát hiện cái cách đám đàn ông nhìn chằm chằm chị ấy không?”
“Basil!”, Bà Brightbill la lên. “Ngừng trêu anh họ con ngay.” Bà quay sang Robert. “Thằng nhỏ chỉ đang đùa cháu thôi.”
Robert trông như sẵn sàng bùng nổ. Đúng là thử thách cho lòng can đảm của bà Brightbill khi bà không hề di dịch bàn tay khỏi cánh tay anh.
Basil thì chỉ cười, rõ ràng rất phấn khích khi trêu Robert thành công đến mức này. “Hai người thứ lỗi cho con, con phải đi chào hỏi người họ hàng yêu quý nhất của con đây.”
“Anh tưởng anh là người họ hàng yêu quý nhất của chú”, Robert châm biếm.
“Cứ như anh có thể so sánh được vậy”. Basil nói với cái lắc đầu chầm chậm, gần như thương tiếc.
“Basil!,” Victoria nhiệt thành nói khi cậu ta đến bên cô. “Thật mừng lại được gặp em tối nay?”
Robert từ bỏ tất thảy thái độ ôn hòa và bình tĩnh vờ vịt của anh và đến chỗ cô bằng hai bước chân.
“Robert!” cô nói, và anh nghĩ giọng cô chắc phải nhiệt tình gấp hai lần lúc cô nói với Basil. Anh nhe răng cười ngốc nghếch.
“Em chỉ đang tận hưởng cuộc chuyện trò với vợ anh thôi mà” Basil nói.
“Tính toán sao cho đừng tận hưởng quá nhiều” Robert quát.
Victoria trễ môi. “Sao thế, Robert, anh ghen à?”
“Không hề”, anh nói dối.
“Anh không tin em sao?”
“Đương nhiên là anh tin” anh cáu kỉnh. “Là anh không tin nó.”
“Em á?”, Basil nói với gương mặt thành thật đáng kinh ngạc.
“Anh không tin bất cứ ai trong bọn họ”, Robert gầm gừ.
Harriet, vẫn đứng im lặng cạnh Victoria, thúc vào người cô và nói: “Thấy chưa, em đã bảo anh ấy yêu chị mà”.
“Đủ rồi!”, Robert nói, “Cô ấy thừa biết. Tin anh đi”.
“Tất cả bọn em đều yêu chị”, Basil nhe răng cười.
Robert rền rĩ. “Mình toàn bị họ hàng phiền nhiễu.”
Victoria chạm vào cánh tay anh và mỉm cười. “Còn em thì bị sự mệt mỏi phiền nhiễu đây. Anh không phiền nếu em vào phòng nghỉ một chút chứ?”
Mắt anh ngay lập tức phủ đầy lo lắng. “Em ốm à? Nếu vậy để anh gọi…”
“Em không ốm”, Victoria nói khẽ. “Em chỉ cần vào trong phòng nghỉ thôi. Em đang cố tỏ ra lịch sự.”
“Ồ”, Robert đáp, “Anh sẽ hộ tống em”.
“Không, đừng có ngốc thế. Chỉ cần xuống sảnh thôi. Em sẽ trở lại trước khi anh phát hiện em vắng mặt.”
“Anh luôn phát hiện ra khi nào em vắng mặt.”
Victoria vươn tay chạm lên má anh. “Anh toàn nói những điều ngọt nhào nhất thôi.”
“Ngừng chạm vào nó ngay!”, Bà Brightbill thở dốc. “Người ta sẽ nói hai đứa đắm đuối nhau mất!”
“Thế thì có cái quái gì là sai đâu?” Robert quay sang dì mình vặn vẹo.
“Theo như nguyên tắc mà nói, thì không sai. Nhưng tình yêu không thời thượng tí nào.”
Basil cười khùng khục. “Em sợ anh bị bẫy trong một trò khôi hài tệ hại vô cùng, anh họ ạ.”
“Và không nhìn thấy lối thoát”, Harriet lập lờ.
Victoria nhân cơ hội để bước đi. “Nếu mọi người thứ lỗi cho” cô lẩm bẩm. Cô đi dọc mé ngoài phòng khiêu vũ cho đến khi tới chỗ cánh cửa đôi dẫn ra hành lang. Bà Brightbill đã chỉ phòng vệ sinh cho cô từ sớm, và Victoria rất dễ dàng tìm ra nó.
Phòng nghỉ dành cho các quý bà quý cô thực tế được chia làm hai phần. Victoria lướt qua gian ngoài gắn đầy gương và vào đúng phòng vệ sinh, khóa cánh cửa lại sau lưng. Cô nghe thấy ai đó bước vào gian ngoài, cô nhanh chóng giải quyết cho xong vì nghĩ một quý cô khác cũng đang cần dùng căn phòng. Victoria vuốt nhanh làn váy và mở cửa, một nụ cười thân thiện dán lên gương mặt.
Nụ cười của cô kéo dài không đến một giây.
“Buổi tối tốt lành, phu nhân Macclesfield.”
“Eversleigh!”, cô thở dốc. Gã đàn ông đã tấn công cô ở bữa tiệc tại gia nhà Hollingwood. Victoria đột nhiên phát hiện bản thân đang chống lại thôi thúc muốn nôn mửa. Rồi cô ngừng cố gắng, bởi nghĩ rằng nếu cô muốn nôn cho bằng hết, cô có thể nhắm đến bàn chân hắn ta.
“Cô em vẫn còn nhớ tên tôi”, hắn lẩm bẩm. “Quả là vinh dự.”
“Anh làm gì ở đây? Đây là phòng dành cho nữ.”
Hắn ta nhún vai. “Quý cô nào cố vào đây sẽ phát hiện cửa đã bị khóa. May mắn cho chúng ta là nhà Lindworthy có thêm một phòng nghỉ khác ở phần bên kia ngôi nhà.”
Victoria lao qua hắn và thử mở cửa. Nó không nhúc nhích.
“Mời cô em tìm kiếm chìa khóa”, hắn xấc xược nói. “Nó trên người tôi thôi.”
“Đồ thần kinh!”
“Không hề”, hắn nói, dồn cô vào tường. “Chỉ điên tiết. Không ai biến tao thành thằng ngốc thế này.”
“Chồng ta sẽ giết chết ngươi”, cô trầm giọng. “Anh ấy biết ta ở đâu. Nếu anh ấy tìm thấy ngươi ở đây…”
“Hắn ta sẽ chỉ nghĩ cô em đang cắm sừng hắn ta”, Eversleigh kết thúc câu hộ cô, lần dọc bờ vai trần của cô với sự vuốt ve gây phẫn nộ.
Victoria biết Robert sẽ không bao giờ tin tưởng, nhất là khi đã biết lối cư xử của Eversleigh trong quá khứ. “Anh ấy sẽ giết ngươi”, cô lặp lại.
Tay Eversleigh trượt xuống eo cô. “Tôi tự hỏi không biết cô em đã bẫy hắn ta kết hôn với cô em thế nào. Xem cách cô em đã trở thành một con nhỏ gia sư mưu mô này.”
“Bỏ tay khỏi người ta”, cô rít lên.
Hắn lờ cô đi, ôm lấy đường cong trên hông cô. “Sức quyến rũ của cô em rất rõ ràng”, hắn mơ màng, “nhưng không phải cô em kết hôn vì mang thai đứa bé thừa kế tước Hầu”.
Victoria cố lờ đi cơn khó ở cuộn trong bụng. “Ta yêu cầu ngươi thêm lần nữa, bỏ tay khỏi người ta, ta cảnh cáo.”
“Hoặc không cô em sẽ làm gì nào?” Hắn nói với nụ cười thích thú, rõ ràng tin rằng cô không phải mối nguy hại đối với hắn.
Victoria giậm mạnh lên chân hắn với toàn bộ sức lực, và rồi, trong lúc hắn còn kinh ngạc rú lên, cô lên gối thúc thẳng vào háng hắn. Eversleigh ngay lập tức ngã vật ra sàn. Hắn rít lên câu gì đó. Victoria nghĩ hắn có thể gọi cô là con khốn, nhưng hắn đau đến không thốt ra được một lời rõ ràng. Cô phủi phủi tay, nở nụ cười thỏa mãn. “Ta đã học được một hai điều kể từ lần gặp cuối cùng chúng ta”, cô nói.
Trước khi cô có thể nói gì thêm, ai đó bắt đầu gõ lên cửa. Robert, cô nghĩ, và rồi được chứng minh là chính xác khi nghe thấy anh rống tên cô trong hành lang.
Cô giật tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. “Chết tiệt”, cô làu bàu, rồi nhớ ra Eversleigh đã khóa nó. “Một lúc thôi, Robert”, cô gọi to.
“Có chuyện quái gì trong đấy thế?” Anh hỏi. “Em đã đi đến hàng tiếng rồi.”
Chắn chắn làm gì đến hàng tiếng, nhưng Victoria không thấy có sơ hở nào để tranh cãi với anh cả. Cô muốn thoát khỏi căn phòng kinh khủng này cũng như anh vậy. “Em ra ngay đây”, cô nói với cánh cửa. Rồi cô quay lại và nhìn cái đống thảm thương trên sàn. “Đưa ta chìa khóa.”
Eversleigh, thậm chí trong tình trạng khốn khổ của hắn, bằng cách nào đó vẫn cười khúc khích cho được.
“Em đang nói chyện với ai đó?”, Robert hét.
Victoria lờ anh đi. “Chìa khóa!” Cô quát, găm ánh mắt giận dữ lên Eversleigh. “Không ta thề sẽ làm thêm lần nữa.”
“Làm cái gì lần nữa?”, Robert hỏi. “Victoria, anh yêu cầu em mở cửa ngay.”
Bực mình, Victoria chống tay lên hông và hét lại. “Em sẽ mở nếu em có được cái chìa khóa chết tiệt đó đã!” cô quay sang Eversleigh và nghiến răng. “Chìa khóa”.
“Không bao giờ.”
Victoria giơ chân. “Lần này ta sẽ đá ngươi. Ta thề có thể làm hại ngươi với bàn chân nhiều hơn đầu gối đấy.”
“Đứng tránh ra khỏi cửa, Torie!”, Robert thét. “Anh phá nó đây.”
“Ôi, Robert, em thực sự mong anh…” Cô nhảy lui lại đúng lúc để tránh cú va đập rầm rầm.
Robert đứng ngay ngưỡng cửa, thở phập phồng vì cố sức và giận dữ. Cánh cửa đung đưa như say rượu trên bản lề. “Em ổn chứ?”, anh xông đến bên cô và nói. Rồi anh nhìn xuống. Gương mặt anh gần như tím bầm vì thịnh nộ. “Hắn đang làm cái quái gì trên sàn vậy?”, anh lạnh giọng hỏi.
Victoria biết đây không phải lúc để bật cười, nhưng cô không nhịn được. “Em khiến hắn nằm đấy đấy”, cô nói.
“Phiền em giải thích thêm một chút được không?” Robert yêu cầu, đá lên bụng Eversleigh và nện đế giày lên lưng gã đàn ông.
“Anh có nhớ chuyến đi của chúng ta từ Ramsgate không?”
“Tường tận.”
“Không phải phần đó”, Victoria đỏ mặt nói nhanh. “Lúc em… À… Lúc em nhỡ thúc vào anh…”
“Anh nhớ”, anh cắt ngang. Giọng anh cụt lủn, nhưng Victoria nghĩ mình có thể dò ra căn nguyên của sự hài hước trong đó.
“Phải rồi”, cô đáp. “Em cố gắng học hỏi từ sai lầm của em, và em không thể nào ngăn được trừ nhớ lại anh đã bất lực thế nào. Em nghĩ cách đó có thể hiệu quả với Eversleigh.”
Toàn thân Robert bắt đầu rung lên vì cười.
Victoria nhún vai và ngừng cố gắng không cho mình cười. “Hắn nhận được những phần cần thiết”, cô giải thích.
Robert giơ tay anh lên. “Không cần giải thích thêm nữa đâu”, anh vừa khùng khục cười vừa nói cùng lúc. “Em lúc nào cũng nhiều thủ đoạn, phu nhân của anh ạ, và anh yêu em.”
Victoria thở dài, hoàn toàn quên đi sự hiện diện của Eversleigh. “Và em yêu anh”, cô thở dài. “Rất nhiều.”
“Nếu tôi có thể cắt ngang cảnh cảm động này”, Eversleigh nói.
Robert đá hắn. “Không thể.” Mắt anh quay trở lại với vợ. “Ôi, Victoria, em thật sự có ý đó sao?”
“Với cả trái tim em.”
Anh vươn tay để ôm cô, nhưng Eversleigh chặn ngang. “Có cái cửa sổ nào ở đây không?”, anh hỏi, hất đầu về phía phòng vệ sinh.
Victoria gật đầu.
“Đủ to cho một người đàn ông không?”
Môi cô xoắn lại. “Em có thể nói thế.”
“Tiện quá.” Robert dùng tay xách cổ và đũng quần của Eversleigh lên, và đẩy nửa người hắn ra ngoài cửa sổ. “Lần cuối mày tấn công vợ tao, tao tin rằng đã bảo sẽ xé xác cho mày tàn phế nếu mày lặp lại hành động xúc phạm này.”
“Lúc đó cô ta chưa phải vợ mày”, Eversleigh cãi lại.
Robert thụi vào bụng hắn, rồi quay sang Victoria nói, “Cảm giác tuyệt lắm em ạ. Em có muốn thử không?”
“Không, cảm ơn anh. Em sẽ phải chạm vào hắn, anh thấy đấy.”
“Thật không ngoan”, Robert lẩm bẩm. Hướng sự chú ý trở lại với Eversleigh, anh nói: “Cuộc hôn nhân của tao đã cho tao khiếu hài hước phi thường, và đây cũng là lý do duy nhất khiến tao không giết mày ngay bây giờ. Nhưng nếu mày dám lại gần vợ tao thêm lần nữa, tao sẽ không ngần ngại găm một viên đạn giữa hai mắt mày. Tao nói rõ rồi chứ?”.
Eversleigh có thể đã cố gât đầu, nhưng thật khó mà nói được khi hắn đang bị treo ngược bên ngoài cửa sổ thế này.
“Tao nói rõ rồi chứ?”, Robert rống lên. Victoria phải bước lui lại. Cô không biết anh lại giận dữ thế này vì anh lúc nào cũng kiểm soát chặt chẽ các xúc cảm của anh.
“Rồi, chết tiệt nhà mày!”, Eversleigh thét.
Robert thả hắn xuống.
Victoria lao đến cửa sổ. “Không quá cao so với mặt đất chứ?”, cô hỏi.
Robert ngó ra. “Không quá cao. Nhưng nhà Lindworthy có nuôi chó không nhỉ?”
“Chó á? Em không biết, vì sao?”
Anh mỉm cười. “Ngoài đó trông có hơi bẩn thỉu một chút. Anh chỉ thắc mắc thôi.”
Victoria che tay lên miệng. “Anh có…? Chúng ta có…?”
“Chắc chắn rồi. hầu phòng của Eversleigh sẽ tốn thời gian để gội đầu cho hắn lắm đây.”
Lần này không gì kìm được nụ cười của cô nữa. Victoria gập đôi người cười ngặt nghẽo, cố gắng thở nhưng chỉ có thể hổn hển, “Đi ra, để em nhìn!”. Cô hé mắt nhìn qua cửa sổ vào đúng lúc bắt gặp Eversleigh đang rũ đầu như một con cún trong lúc thoát đi, trong lúc luôn mồm tuôn những tràng lăng mạ. Cô rụt đầu vào trong. “Mùi chắc chắn phải độc hại lắm”, cô bình luận.
Nhưng mặt Robert trởi nên nghiêm túc. “Victoria,” anh bắt đầu lúng túng, “điều em vừa nói… Liệu em…”.
“Vâng, ý em đúng là như vậy mà”, cô nói, đón lấy tay anh. “Em yêu anh. Từ trước đến giờ em chỉ không có khả năng thốt ra thôi.”
Anh chớp mắt. “Em có cần phải lên gối vào hạ bộ của một người đàn ông trước khi có thể nói rằng em yêu anh thế không?”
“Không!” Rồi cô ngẫm nghĩ đến lời của anh. “Ừm, phải rồi, Theo khía cạnh nào đó. Em luôn sợ hãi rằng anh sẽ chạy trốn khỏi cuộc đời em. Nhưng em hiểu rằng có được anh không đồng nghĩa với việc em không thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
“Em chắc chắn có thể làm vài việc với Eversleigh.”
Cô nâng cằm lên chút ít và cho phép bản thân nở nụ cười tự mãn. “Phải rồi, em làm được, không phải vậy sao? Nhưng anh biết không, em nghĩ rằng mình không thể làm được nếu không có anh.”
“Victoria, em tự mình thực hiện hết mà. Anh thậm chí còn không xuất hiện.”
“Có đấy.” Cô cầm tay anh và đặt nó lên trái tim cô. “Anh ở đây. Và anh khiến em mạnh mẽ.”
“Torie, em là người phụ nữ mạnh mẽ nhất anh từng biết. Lúc nào cũng vậy.”
Cô thậm chí không cố ngăn những giọt nước mắt lăn trên má. “Em giỏi hơn rất nhiều khi có anh bên cạnh. Robert, em yêu anh nhiều lắm.”
Robert cúi xuống hôn cô, rồi nhận ra cánh cửa phòng nghỉ vẫn treo lủng lẳng trên bản lề. Anh đóng cánh cửa ngách và khóa nó lại. “Ở nơi này”, anh lẩm bẩm với chất giọng hy vọng là phóng đãng nhất của mình. “Giờ em hoàn toàn thuộc về anh rồi.”
“Hẳn là vậy rồi, thưa ngài. Hẳn là vậy.”
Rất nhiều phút sau, Victoria dứt môi một chút khỏi môi anh. “Robert”, cô nói, “anh có nhận ra…”.
“Trật tự nào em, anh đang cố hôn em, và chỗ này chỉ có tí tẹo không gian thôi.”
“Vâng, nhưng anh có nhận ra…”
Anh dùng miệng chặn ngang cô lại. Victoria đầu hàng trước nụ hôn của anh thêm một phút nữa, nhưng rồi cô lại bứt ra. “Điều em muốn nói với anh…”
Anh thở dài thảm thiết. “Điều gì?”
“Ngày nào đó những đứa con của chúng ta sẽ hỏi đâu là khoảnh khắc ý nghĩa nhất cuộc đời chúng ta. Và chúng sẽ muốn biết địa điểm diễn ra việc đó.”
Robert nâng đầu lên và quan sát phòng vệ sinh chật hẹp, rồi cười khùng khục. “Em yêu à, chúng ta sẽ phải nói dối và bảo chúng ta đã du lịch đến Trung Quốc em ạ, bởi vì sẽ chẳng ai tin nổi chuyện này đâu.”
Rồi anh lại hôn cô.
Phần kết
Bảy tháng sau Victoria đang ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ trên xe ngựa nhà Macclesfield, bởi cô cùng Robert đang trở về nhà sau bữa ăn ở Castleford. Robert không muốn đến thăm cha anh, nhưng cô khăng khăng họ cần chấm dứt chiến tranh với gia đình trước khi nghĩ đến việc bắt đầu một gia đình của riêng hai người.
Cuộc sống sum vầy của Victoria và cha cô đã diễn ra từ hai tuần trước. Ban đầu quả thật rất khó khăn, và Victoria vẫn không thể nói mối quan hệ của họ hoàn toàn bình thường, nhưng ít nhất quá trình hàn gắn cũng được bắt đầu. Sau chuyến viếng thăm Castleford, cô cảm giác Robert và cha anh cũng đã chạm đến điểm tương tự trong mối quan hệ của hai người.
Cô buông tiếng thở dài khe khẽ và quay trở lại nhìn bên trong xe. Robert thiếp ngủ, hàng lông mi dài đến tội lỗi nằm yên ả trên má anh. Cô vươn tay gạt mớ tóc lòa xòa của anh, làm mí mắt anh chớp mở.
Anh ngáp. “Anh ngủ thiếp đi à?”
“Chỉ một lát thôi”, Victoria nói. Rồi cô cũng ngáp. “Trời ạ, cái này dễ lây thật đấy.”
Robert mỉm cười. “Ngáp ấy hả?”
Victoria gật đầu, mồm vẫn ngáp.
“Anh không nghĩ chúng ta lại ở đó muộn thế này”, Robert nói.
“Em mừng vì chúng ta đã làm thế. Em muốn anh dành thời gian ở với cha anh. Ông là người tốt. Có hơi sai lầm một chút, nhưng ông yêu anh, và đó mới là điều quan trọng.”
Robert kéo cô lại gần hơn. “Victoria, em là người có trái tim nhân hậu nhất trong số tất cả những người anh từng gặp gỡ. Làm sao em có thể tha thứ cho ông sau cái cách ông đối xử với em thế được?”
“Là anh đã tha thứ cho ông”, cô chỉ ra.
“Bởi vì em ra lệnh cho anh làm thế.”
Victoria đập vào vai anh. “Nếu không thì sao chúng ta có thể rút ra bài học từ những sai lầm của họ. Dành cho lúc chúng ta có con.”
“Không biết có ai tìm ra được cái may trong cái rủi ấy không”, anh làu bàu.
Em hy vọng chúng ta có thể biết được sớm thôi”, cô nhấn mạnh.
Robert rõ ràng vẫn đang buồn ngủ, bởi anh không nhận ra ẩn ý của cô và chỉ gật đầu một cái theo nghĩa vụ với cô.
“Rất là sớm”, Victoria lặp lại. “Có lẽ đến đầu hè.”
Anh không đần đến mức bỏ lỡ ý của cô đến hai lần. “Cái gì?” Anh há hốc miệng rồi ngồi thẳng dậy.
Cô gật đầu, và anh đặt tay lên bụng cô.
“Em chắc chứ? Em đâu có bị nôn. Anh hẳn đã nhận ra nếu em thấy không khỏe mỗi sáng rồi.”
Victoria cho anh nụ cười thích thú. “Anh đang thất vọng vì em không gặp rắc rối với việc nuốt bữa ăn sáng đấy à?”
“Không, đương nhiên là không rồi, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao, hả Robert?”
Cổ họng anh nhấp nhô, Victoria kinh ngạc khi thấy một giọt nước ngưng đọng trong đôi mắt anh. Cô thậm chí còn kinh ngạc hơn nữa khi anh không lau nó đi.
Anh quay sang và hôn nhẹ lên má cô. “Khi chúng ta cuối cùng cũng kết hôn, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc nào anh cảm thấy hạnh phúc hơn giờ khắc ấy, nhưng em đã đến và chứng minh cho anh thấy mình đã sai.”
“Chứng minh anh sai hết lần này đến lần khác thú vị lắm đấy.” Cô bật cười. Rồi Robert đột ngột cứng người khiến cô giật mình. “Sao vậy?”
“Anh mà nói chắc em sẽ nghĩ anh bị điên”, anh lên tiếng, nghe có chút rối rắm.
“Có lẽ, nhưng rất có thể chỉ theo lối dễ thương nhất thôi”, cô ghẹo.
“Vầng trăng”, anh nói, “Anh thề nó vừa nháy mắt với anh”.
Victoria quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm. “Trông hoàn toàn bình thường với em.”
“Hẳn là một nhánh cây”, Robert lẩm bẩm, “cắt ngang trước cửa sổ xe chúng ta”.
Victoria mỉm cười. “Anh không thấy cái cách vầng trăng theo chân mọi người dù họ có đi đâu rất thú vị sao?”
“Có một giải thích khoa học cho…”
“Em biết rồi, em biết rồi. Nhưng em thích nghĩ nó đang đi theo em hơn.”
Robert ngước lên nhìn vầng trăng, vẫn bàng hoàng với cái nháy mắt ban nãy. “Em có nhớ lúc anh hứa dâng cho em vầng trăng không?”, anh hỏi. “Khi anh hứa sẽ dâng cho em hết thảy cùng vầng trăng ấy?”
Cô ngái ngủ gật đầu. “Em đã có hết thảy những gì em cần ngay trong cỗ xe ngựa này rồi. Em không cần thêm vầng trăng nữa.”
Robert dõi theo vầng trăng đang theo chân cỗ xe của họ, nó lại đang nháy mắt với anh thêm lần nữa. “Cái quỷ gì thế này?” Anh nghển cổ lên để tìm xem có nhánh cây nào không. Nhưng không thấy cái nào cả.
“Sao vậy?”, Victoria lẩm bẩm, dụi người vào bên cạnh anh.
Robert nhìn vầng trăng chằm chằm, thầm thách đố nó nháy mắt thêm lần nữa. Nhưng nó vẫn tròn vành vạnh nhạo báng anh. “Em yêu à”, anh điên cuồng nói, “về vầng trăng…”
“Vâng?”
“Anh không nghĩ còn là vấn đề dù em có muốn hay không.”
“Anh đang nói gì thế?”
“Vầng trăng ấy. Anh nghĩ nó là của em.”
Victoria ngáp, không buồn mở mắt. “Thôi được rồi. Em rất vui khi có nó.”
“Nhưng…” Robert lắc đầu. Đúng là càng ngày anh càng hay tưởng tượng. Mặt trăng không thuộc về vợ anh. Nó cũng không di theo cô, bảo vệ cô. Nó cũng chắc chắn không nháy mắt với bất cứ ai.
Nhưng anh vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ suốt quãng đường về nhà, biết đâu được đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook