Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
-
Chương 5: Người tiếp theo, chính là mày
Lúc này Nhậm Oánh đang nằm úp sấp bên cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cô ấy liền khựng lại và quay đầu nhìn.
Tôi chưa hề chuẩn bị, cứ như thế mà chạm mặt với cô ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy máu trên người mình đều đông hết lại.
Lời Tiết Phong nhắc nhở tôi ban nãy vẫn vang vọng bên tai.
Đừng nhìn vào ánh mắt của nữ quỷ đó, nếu để cô ta phát hiện em nhìn thấy mình, cô ta sẽ ám em.
Thôi xong rồi.
Tôi còn chưa kịp dời mắt của mình sang chỗ khác, Nhậm Oánh đã bất thình lình nhảy qua cửa sổ, lao về phía tôi.
Cô ấy nhanh tới mức tôi chỉ vừa mới chuẩn bị bỏ chạy thì đã bị cô ấy đè vào vách tường.
Hốc mắt trống rỗng chảy máu không ngừng, mặt cô ấy tràn ngập vẻ điên cuồng phấn khích.
“An Tố, mày nhìn thấy tao đúng không? Vậy nên tao vẫn chưa chết đúng không?” Cô ấy kích động liên tục gặng hỏi tôi.
“Cậu đã chết rồi!” Tôi sợ tới mất hồn mất vía, tới mức chẳng quan tâm được gì hơn mà quát thẳng vào mặt cô ấy.
Khuôn mặt Nhậm Oánh lập tức thay đổi từ phấn khích sang tức giận.
“Nói dối! Mày là đồ dối trá! Làm sao tao có thể chết được!” Cô ấy gầm thét, há mồm muốn cắn vào cổ tôi.
Tôi hoảng sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy cô ấy ra, nhưng lại phát hiện cô ấy nặng như cả tấn, không hề nhúc nhích chút nào.
Lúc răng nanh trắng hếu của cô ấy sắp cắm vào cổ tôi, một luồng gió lạnh rít gào đột nhiên ùa tới.
Dường như có một bàn tay vô hình bắt lấy Nhậm Oánh, cô ấy đột nhiên bị tách khỏi người tôi, giống như một con rối đứt dây, đập mạnh xuống mặt đất.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang từ từ bước đến từ hành lang xa xa.
Tà áo màu đen bị gió thổi bay bay, ôm quanh thân hình xuất chúng của hắn, bước đi bình thản, mang theo hơi thở của bậc đế vương, khiến cho người ta vô tình sinh lòng kính sợ.
Là Tiết Xán.
Tiết Xán đi tới đứng bên cạnh tôi, đôi mắt rũ xuống. Khi nhìn tới cánh tay bị cô ấy làm cho bâm tím ứ máu của tôi, đôi mắt đen của hắn trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi cả gan làm loạn cái gì đó.” Hắn lạnh lùng thốt ra vài chữ, tôi chỉ thấy Tiết Xán vung ống tay áo lên, Nhậm Oánh bỗng nhiên hét lên thảm thiết.
Sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng chạy tới giữ chặt tay áo của Tiết Xán: “Anh muốn làm cái gì?” “Cô ta làm tổn thương nàng, đương nhiên phải hồn bay phách tán.” Tiết Xán mặt không biến sắc đáp lại.
Tôi hoảng sợ trong lòng.
Đều là ma quỷ cả, hắn làm người ta hồn bay phách tán mà không thèm chớp mắt một cái? “Đừng mài” Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Nhậm Oánh, tôi vội vàng mở miệng: “Cô ấy chỉ là không biết mình đã chết nên mới làm ra những việc này, cũng không phải cố tình muốn làm tôi bị thương, tốt xấu gì lúc còn sống cô ấy cũng là bạn cùng phòng với tôi…
Tiết Xán liếc nhìn tôi một cái.
Một lát sau, hắn phất tay lên, Nhậm Oánh cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, không dám đứng lại thêm một giây nào nữa, cô ấy chạy vụt đi ngay.
Tôi thở dài một hơi.
Giờ chắc Nhậm Oánh cũng đã nhận ra mình đã chết, yên tâm đi đầu thai rồi nhỉ? Tôi dựa vào bờ tường, cảm thấy sức cùng lực kiệt như vừa chạy đua đường dài xong.
Nhưng tôi còn chưa kịp lấy lại nhịp thở, cánh tay đột nhiên lạnh ngắt.
Tôi ngẩng đầu liền thấy ngón tay mảnh khảnh của Tiết Xán lướt trên những vết bâm máu ở cánh tay tôi.
Hắn chạm tay tới đâu, vết máu bầm biến mất tới đó.
“Cảm ơn” Tôi cúi đầu nói.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn ân oán rõ ràng, mặc dù tôi cực kỳ chán ghét con quỷ này, nhưng việc hắn cứu tôi vẫn là sự thật.
Đáp lại lời tôi là cảm giác dưới cằm lạnh buốt.
Tiết Xán nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn.
“Ta không bao giờ thích cảm ơn bằng miệng.” Giọng điệu của hắn mờ ám, vừa dứt lời liền nghiêng người tới và ép tôi vào góc tường, môi cũng nhân tiện hôn tôi.
“Không!” Tôi vội vàng quay đầu né tránh.
Đôi mắt đen của Tiết Xán trào cơn giận.
Lúc này đây, tôi biết cho dù mình chống cự cỡ nào cũng vô ích, chỉ khiến con ma này tức giận hơn, bởi vậy tôi đành kiếm cớ nói: “Tôi còn phải đi học!” Tiết Xán nhìn tôi với cặp mắt sâu không thấy đáy, khiến tôi chẳng thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cổ tay mình chợt lạnh.
Tôi cúi đầu, thấy Tiết Xán đả lồng vào tay trái tôi một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc.
“Đây là tín vật đính hôn của chúng ta, lần trước ta quên đưa cho nàng.” Tiết Xán nói nhỏ bên tai tôi.
“Chuyện đó… tôi còn đang học….
Tôi không nghe kỹ lắm lời hắn nói, chỉ né tránh hắn ta, vội vàng kiếm cớ: “Tôi đi trước đây…
Nói xong, tôi tránh khỏi hắn, hốt hoảng chạy về phía phòng học.
Lần này, Tiết Xán không ngăn cản tôi.
Tôi chạy một mạch như điên về lớp học, nửa tiết học sau đó, tôi cố gắng không nhìn vào con quỷ nhỏ bên cạnh trợ giảng Nghê. Khó khăn lắm mới nhịn được tới lúc chuông tan học vang lên, tôi nhanh chóng kéo tay Phương Tình và Hồng Hà rời đi.
Ba người chúng tôi vừa về tới tâng một ký túc xá liên thấy một nam sinh đang đi lòng vòng ở đó.
“A, đó không phải là bạn trai của Nhậm Oánh sao?” Hồng Hà ngạc nhiên nói.
Tôi sững sỜ.
Trong số ba người chúng tôi, chỉ có Hồng Hà đã từng gặp bạn trai của Nhậm Oánh, tôi và Phương Tình đều là lân đầu thấy mặt.
Nam sinh kia cao ráo đẹp trai, làn da trắng ngần, đúng là một chàng trai sáng sủa.
Lúc nhìn thấy chúng tôi, nam sinh kia liền vẫy vẫy tay với Hồng Hà.
Mười phút sau, chúng tôi được sự cho phép của bác gái quản lý, dẫn theo bạn trai Nhậm Oánh lên phòng ký túc.
Bạn trai Nhậm Oánh tên là Dư Đào.
Nhà của Nhậm Oánh cách thành phố S rất xa, cha mẹ cô ấy muốn tới đây có lẽ cũng phải mất rất nhiều ngày, bởi vậy nên chúng tôi đã để Dư Đào tới trước thu dọn một số di vật của Nhậm Oánh.
Dư Đào vô cùng xúc động, vừa nhìn thấy đồ vật của Nhậm Oánh liền khóc không thành tiếng.
Ba người chúng tôi cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào.
“Tôi thật sự không thể tin được…
Làm sao Tiểu Oánh lại có thể tự sát…” Dư Đào nức nở nói.
Trong số bốn nữ sinh cùng phòng ký túc chúng tôi, quan hệ của tôi, Hồng Hà và Phương Tình rất thân thiết, còn Nhậm Oánh tính tình hơi quái gở nên không thân thiết lắm với ba người chúng tôi.
Nhưng tốt xấu gì cũng chung sống cùng nhau ba năm, với hiểu biết của chúng tôi về cô ấy, Nhậm Oánh quả thật không giống người sẽ tự sát.
Nhất là, nếu như Nhậm Oánh thật sự tự sát, làm sao có thể không nhận ra bản thân đã chết rồi? Chẳng lẽ Nhậm Oánh bị người ta giết hại? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, tôi lập tức nhảy dựng lên.
Nhậm Oánh thường ngày là cô gái rất trâm tính, ai lại muốn giết chết cô ấy? THÁI T Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe Dư Đào đang thu xếp di vật của Nhậm Oánh ở một góc hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
- Làm sao vậy?” Ba nữ sinh chúng tôi nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.
“Tường… trên tường có chữ viết…” Dư Đào run rẩy nói.
Chúng tôi nhìn theo hướng tay của hắn, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Trên chiếc bàn ban đầu bày đầy những thứ đồ đạc linh tinh của Nhậm Oánh, bây giờ khi Dư Đào thu dọn hết các vật dụng mới để lộ ra bức tường phía sau.
Đó là một hàng chữ màu đỏ máu.
“Người tiếp theo, chính là mày.” Sau khi nhìn thấy dòng chữ bằng máu đó, chúng tôi đều khiếp sợ.
Tuy Phương Tình vẫn kiên quyết cho rằng đây là trò đùa quái ác của kẻ nào đó rãnh rỗi, nhưng tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Buổi tối sau khi tắt đèn, tôi, Phương Tình và Hồng Hà chẳng đứa nào dám ngủ, đồng loạt chui rúc trên một cái giường.
Điều tồi tệ nhất của việc thức đêm chính là, bạn rất dễ buồn đi vệ sinh.
Nửa đêm, Hồng Hà thật sự không nhịn nổi, tôi và Phương Tình đành phải đi cùng cô ấy tới nhà vệ sinh.
Ba người chúng tôi câm đèn pin bước đi trên hành lang tối đen như mực, trái tim đã nảy lên tận cổ họng.
Đường đi tới nhà vệ sinh cũng chỉ hơn một trăm mét, nhưng chúng tôi lại cảm thấy giống như mấy ngàn mét vậy.
Khó khăn lắm mới vào tới nhà vệ sinh, hai người tôi và Phương Tình không buồn tè cũng bị dọa sợ tới té đái.
Nghĩ rằng cũng đã ra tới đây rồi, không thể lãng phí, hai chúng tôi đều quyết định đi vệ sinh.
Sau khi ngồi xổm xuống bồn cầu, tôi có thể cảm nhận được quả tim mình đang đập như trống bỏi.
Giải quyết xong, tôi vừa đứng dậy thì cảm thấy mặt hơi ướt.
Tôi chạm vào nó theo bản năng rồi dùng đèn pin chiếu vào.
“ÁJ” Tôi gào đến rách cả cổ họng!
Tôi chưa hề chuẩn bị, cứ như thế mà chạm mặt với cô ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm thấy máu trên người mình đều đông hết lại.
Lời Tiết Phong nhắc nhở tôi ban nãy vẫn vang vọng bên tai.
Đừng nhìn vào ánh mắt của nữ quỷ đó, nếu để cô ta phát hiện em nhìn thấy mình, cô ta sẽ ám em.
Thôi xong rồi.
Tôi còn chưa kịp dời mắt của mình sang chỗ khác, Nhậm Oánh đã bất thình lình nhảy qua cửa sổ, lao về phía tôi.
Cô ấy nhanh tới mức tôi chỉ vừa mới chuẩn bị bỏ chạy thì đã bị cô ấy đè vào vách tường.
Hốc mắt trống rỗng chảy máu không ngừng, mặt cô ấy tràn ngập vẻ điên cuồng phấn khích.
“An Tố, mày nhìn thấy tao đúng không? Vậy nên tao vẫn chưa chết đúng không?” Cô ấy kích động liên tục gặng hỏi tôi.
“Cậu đã chết rồi!” Tôi sợ tới mất hồn mất vía, tới mức chẳng quan tâm được gì hơn mà quát thẳng vào mặt cô ấy.
Khuôn mặt Nhậm Oánh lập tức thay đổi từ phấn khích sang tức giận.
“Nói dối! Mày là đồ dối trá! Làm sao tao có thể chết được!” Cô ấy gầm thét, há mồm muốn cắn vào cổ tôi.
Tôi hoảng sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy cô ấy ra, nhưng lại phát hiện cô ấy nặng như cả tấn, không hề nhúc nhích chút nào.
Lúc răng nanh trắng hếu của cô ấy sắp cắm vào cổ tôi, một luồng gió lạnh rít gào đột nhiên ùa tới.
Dường như có một bàn tay vô hình bắt lấy Nhậm Oánh, cô ấy đột nhiên bị tách khỏi người tôi, giống như một con rối đứt dây, đập mạnh xuống mặt đất.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang từ từ bước đến từ hành lang xa xa.
Tà áo màu đen bị gió thổi bay bay, ôm quanh thân hình xuất chúng của hắn, bước đi bình thản, mang theo hơi thở của bậc đế vương, khiến cho người ta vô tình sinh lòng kính sợ.
Là Tiết Xán.
Tiết Xán đi tới đứng bên cạnh tôi, đôi mắt rũ xuống. Khi nhìn tới cánh tay bị cô ấy làm cho bâm tím ứ máu của tôi, đôi mắt đen của hắn trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi cả gan làm loạn cái gì đó.” Hắn lạnh lùng thốt ra vài chữ, tôi chỉ thấy Tiết Xán vung ống tay áo lên, Nhậm Oánh bỗng nhiên hét lên thảm thiết.
Sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng chạy tới giữ chặt tay áo của Tiết Xán: “Anh muốn làm cái gì?” “Cô ta làm tổn thương nàng, đương nhiên phải hồn bay phách tán.” Tiết Xán mặt không biến sắc đáp lại.
Tôi hoảng sợ trong lòng.
Đều là ma quỷ cả, hắn làm người ta hồn bay phách tán mà không thèm chớp mắt một cái? “Đừng mài” Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Nhậm Oánh, tôi vội vàng mở miệng: “Cô ấy chỉ là không biết mình đã chết nên mới làm ra những việc này, cũng không phải cố tình muốn làm tôi bị thương, tốt xấu gì lúc còn sống cô ấy cũng là bạn cùng phòng với tôi…
Tiết Xán liếc nhìn tôi một cái.
Một lát sau, hắn phất tay lên, Nhậm Oánh cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, không dám đứng lại thêm một giây nào nữa, cô ấy chạy vụt đi ngay.
Tôi thở dài một hơi.
Giờ chắc Nhậm Oánh cũng đã nhận ra mình đã chết, yên tâm đi đầu thai rồi nhỉ? Tôi dựa vào bờ tường, cảm thấy sức cùng lực kiệt như vừa chạy đua đường dài xong.
Nhưng tôi còn chưa kịp lấy lại nhịp thở, cánh tay đột nhiên lạnh ngắt.
Tôi ngẩng đầu liền thấy ngón tay mảnh khảnh của Tiết Xán lướt trên những vết bâm máu ở cánh tay tôi.
Hắn chạm tay tới đâu, vết máu bầm biến mất tới đó.
“Cảm ơn” Tôi cúi đầu nói.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn ân oán rõ ràng, mặc dù tôi cực kỳ chán ghét con quỷ này, nhưng việc hắn cứu tôi vẫn là sự thật.
Đáp lại lời tôi là cảm giác dưới cằm lạnh buốt.
Tiết Xán nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn.
“Ta không bao giờ thích cảm ơn bằng miệng.” Giọng điệu của hắn mờ ám, vừa dứt lời liền nghiêng người tới và ép tôi vào góc tường, môi cũng nhân tiện hôn tôi.
“Không!” Tôi vội vàng quay đầu né tránh.
Đôi mắt đen của Tiết Xán trào cơn giận.
Lúc này đây, tôi biết cho dù mình chống cự cỡ nào cũng vô ích, chỉ khiến con ma này tức giận hơn, bởi vậy tôi đành kiếm cớ nói: “Tôi còn phải đi học!” Tiết Xán nhìn tôi với cặp mắt sâu không thấy đáy, khiến tôi chẳng thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cổ tay mình chợt lạnh.
Tôi cúi đầu, thấy Tiết Xán đả lồng vào tay trái tôi một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc.
“Đây là tín vật đính hôn của chúng ta, lần trước ta quên đưa cho nàng.” Tiết Xán nói nhỏ bên tai tôi.
“Chuyện đó… tôi còn đang học….
Tôi không nghe kỹ lắm lời hắn nói, chỉ né tránh hắn ta, vội vàng kiếm cớ: “Tôi đi trước đây…
Nói xong, tôi tránh khỏi hắn, hốt hoảng chạy về phía phòng học.
Lần này, Tiết Xán không ngăn cản tôi.
Tôi chạy một mạch như điên về lớp học, nửa tiết học sau đó, tôi cố gắng không nhìn vào con quỷ nhỏ bên cạnh trợ giảng Nghê. Khó khăn lắm mới nhịn được tới lúc chuông tan học vang lên, tôi nhanh chóng kéo tay Phương Tình và Hồng Hà rời đi.
Ba người chúng tôi vừa về tới tâng một ký túc xá liên thấy một nam sinh đang đi lòng vòng ở đó.
“A, đó không phải là bạn trai của Nhậm Oánh sao?” Hồng Hà ngạc nhiên nói.
Tôi sững sỜ.
Trong số ba người chúng tôi, chỉ có Hồng Hà đã từng gặp bạn trai của Nhậm Oánh, tôi và Phương Tình đều là lân đầu thấy mặt.
Nam sinh kia cao ráo đẹp trai, làn da trắng ngần, đúng là một chàng trai sáng sủa.
Lúc nhìn thấy chúng tôi, nam sinh kia liền vẫy vẫy tay với Hồng Hà.
Mười phút sau, chúng tôi được sự cho phép của bác gái quản lý, dẫn theo bạn trai Nhậm Oánh lên phòng ký túc.
Bạn trai Nhậm Oánh tên là Dư Đào.
Nhà của Nhậm Oánh cách thành phố S rất xa, cha mẹ cô ấy muốn tới đây có lẽ cũng phải mất rất nhiều ngày, bởi vậy nên chúng tôi đã để Dư Đào tới trước thu dọn một số di vật của Nhậm Oánh.
Dư Đào vô cùng xúc động, vừa nhìn thấy đồ vật của Nhậm Oánh liền khóc không thành tiếng.
Ba người chúng tôi cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào.
“Tôi thật sự không thể tin được…
Làm sao Tiểu Oánh lại có thể tự sát…” Dư Đào nức nở nói.
Trong số bốn nữ sinh cùng phòng ký túc chúng tôi, quan hệ của tôi, Hồng Hà và Phương Tình rất thân thiết, còn Nhậm Oánh tính tình hơi quái gở nên không thân thiết lắm với ba người chúng tôi.
Nhưng tốt xấu gì cũng chung sống cùng nhau ba năm, với hiểu biết của chúng tôi về cô ấy, Nhậm Oánh quả thật không giống người sẽ tự sát.
Nhất là, nếu như Nhậm Oánh thật sự tự sát, làm sao có thể không nhận ra bản thân đã chết rồi? Chẳng lẽ Nhậm Oánh bị người ta giết hại? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, tôi lập tức nhảy dựng lên.
Nhậm Oánh thường ngày là cô gái rất trâm tính, ai lại muốn giết chết cô ấy? THÁI T Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe Dư Đào đang thu xếp di vật của Nhậm Oánh ở một góc hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
- Làm sao vậy?” Ba nữ sinh chúng tôi nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn.
“Tường… trên tường có chữ viết…” Dư Đào run rẩy nói.
Chúng tôi nhìn theo hướng tay của hắn, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Trên chiếc bàn ban đầu bày đầy những thứ đồ đạc linh tinh của Nhậm Oánh, bây giờ khi Dư Đào thu dọn hết các vật dụng mới để lộ ra bức tường phía sau.
Đó là một hàng chữ màu đỏ máu.
“Người tiếp theo, chính là mày.” Sau khi nhìn thấy dòng chữ bằng máu đó, chúng tôi đều khiếp sợ.
Tuy Phương Tình vẫn kiên quyết cho rằng đây là trò đùa quái ác của kẻ nào đó rãnh rỗi, nhưng tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Buổi tối sau khi tắt đèn, tôi, Phương Tình và Hồng Hà chẳng đứa nào dám ngủ, đồng loạt chui rúc trên một cái giường.
Điều tồi tệ nhất của việc thức đêm chính là, bạn rất dễ buồn đi vệ sinh.
Nửa đêm, Hồng Hà thật sự không nhịn nổi, tôi và Phương Tình đành phải đi cùng cô ấy tới nhà vệ sinh.
Ba người chúng tôi câm đèn pin bước đi trên hành lang tối đen như mực, trái tim đã nảy lên tận cổ họng.
Đường đi tới nhà vệ sinh cũng chỉ hơn một trăm mét, nhưng chúng tôi lại cảm thấy giống như mấy ngàn mét vậy.
Khó khăn lắm mới vào tới nhà vệ sinh, hai người tôi và Phương Tình không buồn tè cũng bị dọa sợ tới té đái.
Nghĩ rằng cũng đã ra tới đây rồi, không thể lãng phí, hai chúng tôi đều quyết định đi vệ sinh.
Sau khi ngồi xổm xuống bồn cầu, tôi có thể cảm nhận được quả tim mình đang đập như trống bỏi.
Giải quyết xong, tôi vừa đứng dậy thì cảm thấy mặt hơi ướt.
Tôi chạm vào nó theo bản năng rồi dùng đèn pin chiếu vào.
“ÁJ” Tôi gào đến rách cả cổ họng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook