Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
-
Chương 120: Giúp cô bắt quỷ
Vẻ mặt Tiết Xán càng lạnh lùng hơn
“Làm phiền hai người rồi” Hắn khẽ nói với Phương Tình và Hồng Hà một câu, rồi đón lấy tôi.
“Không… Không phiền đâu..” Hồng Hà và Phương Tình đang căng thắng muốn chết, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
“Cứ giao cô ấy cho tôi” Tiết Xán thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy về”
Hồng Hà và Phương Tình do dự nhìn tôi, dường như có hơi lo lắng.
Tôi vẫy vẫy tay với bọn họ: “Đừng lo, hắn sẽ không làm gì tớ đâu! Ha ha, nói chính xác hơn là hắn không thèm làm gì tớ ấy”
Mặc dù đó là những lời tôi nói lúc say, nhưng Phương Tình và Hồng Hà rõ ràng cũng cảm thấy có lý, sau khi họ cám ơn Tiết Xán thì đứng nhìn tôi bị Tiết Xán lôi vào trong chiếc xe Bentley màu đen.
Vừa vào trong xe, tôi đã hoa mắt chóng mặt ngã xuống.
Tiết Xán ôm lấy tôi.
“An Tố” Hắn ngửi được mùi rượu nồng đượm trên người tôi, sắc mặt sa sầm tới nỗi có thể nhỏ ra mực: “Lá gan của em thật sự ngày càng lớn rồi đấy, bây giờ còn dám uống rượu sau lưng tôi?”
Tôi ngước mắt nhìn về phía Tiết Xán, vẫn chưa kịp phản ứng:
“Anh nói gì cơ?”
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi ứng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Tôi thấy tròng mắt đen của Tiết Xán co rút lại, cổ họng hắn thắt lại.
*An Tố” Giọng nói của Tiết Xán hơi khàn khàn một chút, mơ hồ ẩn chứa sự giận dữ: “Đủ rồi đó”
“Cái gì đú?” Đầu óc tôi nửa mê nửa tỉnh, giống như bây giờ mới nhận ra người trước mặt là Tiết Xán, tôi bỗng nhiên cảm thấy một cơn nóng giận kỳ lạ dâng lên trong lồng ngực và hét lên: “Anh mới đủ! Dựa vào cái gì mà anh nói đủ là đủ hả! Anh nghĩ anh là ai chứ!” Tôi mượn rượu, thật sự có thể nói là to gan lớn mật, thậm chí còn thẳng thừng căn một cái vào tay Tiết Xán.
Cánh tay của Tiết Xán vừa cứng vừa lạnh, tôi ra sức cắn nhưng cũng chỉ cảm thấy đau răng, cản tới chảy cả nước mắt, giống như giải tỏa hết nỗi ấm ức trong lòng nhiều ngày nay.
“Cắn đủ chưa?” Trước sự kích động của tôi, Tiết Xán không những không tức giận, hẳn trái lại còn đưa tay xoa tóc tôi, cất giọng dịu dàng: “Khóc đủ chưa?”
Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy càng khiến tôi không ngăn được nước mắit.
Tại sao lại đối xử dịu dàng với tôi như thế? Rõ ràng là anh không thích tôi, tại sao còn dịu dàng đến vậy?
Nghĩ tới đây, tôi càng không thể kìm nén được cảm xúc của mình mà ra sức cắn, kêu khóc: “Tôi ghét anh! Tối rất ghét anh!” Cuối cùng Tiết Xán cũng không chịu nổi nữa, hẳn túm lấy cánh tay của tôi rồi quát lên: “An Tố, em bị bợm rượu ám rồi hả? Sao lại không chịu nói lý như thế” Tôi nhìn hắn, hiểu rằng hẳn hoàn toàn chẳng biết tôi đang tức giận cái gì.
“Đúng vậy!” Đầu óc tôi ngất ngây choáng váng, vò đã mẻ còn sợ gì sứt (*): “Tôi đúng là bị bợm rượu ám đó, tôi không phải An Tố, cho nên anh mau buông tôi ra!” (*) Vò đã mẻ còn sợ gì sứt: chuyện đã tệ rồi thì có tệ hơn cũng chẳng sao.
Con ngươi đen của Tiết Xán träm xuống.
Tôi lập tức ý thức được, hắn đang rất tức giận.
Tôi rụt cổ, muốn lùi lại theo bản năng, nhưng cánh tay dài của Tiết Xán đã bao lấy tôi, lôi tôi vào trong lồng ngực.
Ngay lập tức, tôi ngã nhào vào lòng hắn, gương mặt hai chúng tôi chỉ cách nhau năm xentimet.
“Bơm rượn sao?” Ánh mắt hắn u ám: “Vậy tôi phải nghĩ cách, đuổi tên bợm rượu này đi mới được” “Anh… anh muốn làm gì?” Tôi hơi hoang mang.
Tiết Xán đang có ý gì? Hắn đương nhiên nhận ra, tôi hoàn toàn không bị quỷ ám.
“Bắt quỷ”
Tiết Xán ném cho tôi hai chữ gọn gàng, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, hôn tôi mạnh bạo.
Tôi sợ hãi trợn tròn mắt.
Tôi quả thật không biết nên đón nhận nụ hôn này với thái độ như thế nào.
Ban đầu Tiết Xán dường như chỉ muốn trừng phạt tôi, nhưng.
khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, hắn đột nhiên giống như không khống chế được, bàn tay bỗng dưng dùng sức.
Ngay tức khắc, tôi và hắn càng dính chặt lấy nhau hơn, hần hung hăng xâm nhập vào bên trong miệng tôi.
Từ khi ở đảo M tới nay, đây là lần đầu tiên Tiết Xán hôn tôi.
Chúng tôi đã không còn bất kỳ cảm giác xa lạ nào với nhau.
Tôi thậm chí còn phát hiện ra một điều chết tiệt, là tôi hơi nhớ nhung nụ hôn của hắn.
Hơn nữa tôi cảm thấy, Tiết Xán có hơi bất thường.
Hắn như đang đấu tranh với chính bản thân, lúc lạnh lùng, khi điên cuồng, dường như có hai Tiết Xán đang không ngừng giằng co trong lòng hắn.
Nước mắt của tôi càng không thể ngăn lại được.
Khi nước mắt chảy tới bờ môi đang dán sát lấy nhau của chúng tôi, cơ thể Tiết Xán cứng đờ.
Giây tiếp theo, hắn buông tôi ra và cúi xuống nhìn tôi, hỏi: “Con ma men kia đã đi chưa?” Tôi biết hắn đang hỏi tôi đã tỉnh táo lại chưa, nhưng tôi chỉ cúi đầu không đáp lại.
Tiết Xán cau mày, hắn túm lấy cằm tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn hẳn Hắn liền nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của tôi.
“An Tố” Vẻ mặt Tiết Xán thoáng bối rối, hắn vươn tay lau.
nước mắt tôi rồi hỏi: “Em rốt cuộc làm sao vậy hả?” €ó lẽ là do tác dụng của cồn, hoặc là vì Tiết Xán trước mặt quá dịu dàng.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy những gì kìm nén trong lồng ngực, cuối cùng cũng vỡ òa, đầu óc như không thể vận hành được, hoàn toàn để tình cảm chỉ phối cơ thể.
Tôi túm lấy Tiết Xán, chất vấn hẳn: “Tiết Xán, tại sao anh lại giá vờ như không biết?” Tiết Xán ngạc nhiên: “Giả vờ như không biết cái gì?” “Gia vờ như không biết tôi thích anh!” Chút lý trí cuối cùng.
của tôi sụp đổ, tôi quát lên với hắn.
Trong phút chốc, cả xe hoàn toàn yên tính.
Ánh đèn trong xe quá mờ, đầu óc tôi cũng choáng váng nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt Tiết Xán.
Nhưng tôi cảm nhận thấy, bàn tay hắn nắm lấy tay tôi hơi cứng đờ.
Một lát sau, hắn hạ giọng nói: “Hôm đó ở bệnh viên, em nghe.
thấy hết rồi sao?” cúi đầu không đáp lại.
Xán cau mày, hắn túm lấy cảm tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn hẳn Hắn liền nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của tôi.
“An Tố” Vẻ mặt Tiết Xán thoáng bối rối, hẳn vươn tay lau.
nước mắt tôi rồi hỏi: “Em rốt cuộc làm sao vậy hả?” €ó lẽ là do tác dụng của cồn, hoặc là vì Tiết Xán trước mặt quá dịu dàng.
Lúc này tôi chí cảm thấy những gì kìm nén trong lồng ngực, cuối cùng cũng vỡ òa, đầu óc như không thể vận hành được, hoàn toàn để tình cảm chỉ phối cơ thể.
Tôi túm lấy Tiết Xán, chất vấn hẳn: “Tiết Xán, tại sao anh lại giá vờ như không biết?” Tiết Xán ngạc nhiên: “Giả vờ như không biết cái gì?” “Gia vờ như không biết tôi thích anh!” Chút lý trí cuối cùng.
của tôi sụp đổ, tôi quát lên với hẳn.
Trong phút chốc, cả xe hoàn toàn yên tính.
Ánh đèn trong xe quá mờ, đầu óc tôi cũng choáng váng nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt Tiết Xán.
Nhưng tôi cảm nhận thấy, bàn tay hắn nắm lấy tay tôi hơi cứng đờ.
Một lát sau, hắn hạ giọng nói: “Hôm đó ở bệnh viên, em nghe.
thấy hết rồi sao?” Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã về tới nhà.
Tài xế phía trước đã bị trận chiến giữa tôi và Tiết Xán làm cho sợ hãi, ông ấy run run nói: “À… cô An, chú tịch Tiết, chúng ta về tới nơi rồi” Tiết Xán nói với hẳn: “Ông đưa cô An lên nhà” Tôi và tài xế kia đều sững sờ.
“Vậy chủ tịch Tiết.” Tài xế kia vội vàng nói.
“Sau khi ông đưa cô An lên nhà, hãy chở tôi tới khách sạn” Giọng nói của Tiết Xán hơi mỏi mệt.
Tài xế nhanh chóng xuống xe tới mở cửa cho tôi, nhưng tôi chỉ cần môi, không chịu cử động.
“Ngày mai tôi sẽ dọn đi” Tôi khẽ nói: “Về phần thú tục giải trừ đám cưới ma, làm phiền anh vậy” Dứt lời, tôi xoay người chuẩn bị đi xuống.
Nhưng Tiết Xán đột nhiên túm lấy tay tôi.
Hắn dùng sức rất mạnh, đau tới nỗi tôi phải hít hà, hắn lập tức buông tôi ra.
“Em không cần phải dọn đi” Một lát sau, Tiết Xán lên tiếng: “Căn nhà này được mua dưới tên của em, tôi sẽ dọn đi” Đầu óc tôi choáng váng, giờ tôi hoàn toàn không còn sức lực.
để tiếp tục bàn bạc vấn đề nhà cửa với hẳn nữa, tôi vội vàng xuống xe.
“Làm phiền hai người rồi” Hắn khẽ nói với Phương Tình và Hồng Hà một câu, rồi đón lấy tôi.
“Không… Không phiền đâu..” Hồng Hà và Phương Tình đang căng thắng muốn chết, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
“Cứ giao cô ấy cho tôi” Tiết Xán thản nhiên nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy về”
Hồng Hà và Phương Tình do dự nhìn tôi, dường như có hơi lo lắng.
Tôi vẫy vẫy tay với bọn họ: “Đừng lo, hắn sẽ không làm gì tớ đâu! Ha ha, nói chính xác hơn là hắn không thèm làm gì tớ ấy”
Mặc dù đó là những lời tôi nói lúc say, nhưng Phương Tình và Hồng Hà rõ ràng cũng cảm thấy có lý, sau khi họ cám ơn Tiết Xán thì đứng nhìn tôi bị Tiết Xán lôi vào trong chiếc xe Bentley màu đen.
Vừa vào trong xe, tôi đã hoa mắt chóng mặt ngã xuống.
Tiết Xán ôm lấy tôi.
“An Tố” Hắn ngửi được mùi rượu nồng đượm trên người tôi, sắc mặt sa sầm tới nỗi có thể nhỏ ra mực: “Lá gan của em thật sự ngày càng lớn rồi đấy, bây giờ còn dám uống rượu sau lưng tôi?”
Tôi ngước mắt nhìn về phía Tiết Xán, vẫn chưa kịp phản ứng:
“Anh nói gì cơ?”
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi ứng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Tôi thấy tròng mắt đen của Tiết Xán co rút lại, cổ họng hắn thắt lại.
*An Tố” Giọng nói của Tiết Xán hơi khàn khàn một chút, mơ hồ ẩn chứa sự giận dữ: “Đủ rồi đó”
“Cái gì đú?” Đầu óc tôi nửa mê nửa tỉnh, giống như bây giờ mới nhận ra người trước mặt là Tiết Xán, tôi bỗng nhiên cảm thấy một cơn nóng giận kỳ lạ dâng lên trong lồng ngực và hét lên: “Anh mới đủ! Dựa vào cái gì mà anh nói đủ là đủ hả! Anh nghĩ anh là ai chứ!” Tôi mượn rượu, thật sự có thể nói là to gan lớn mật, thậm chí còn thẳng thừng căn một cái vào tay Tiết Xán.
Cánh tay của Tiết Xán vừa cứng vừa lạnh, tôi ra sức cắn nhưng cũng chỉ cảm thấy đau răng, cản tới chảy cả nước mắt, giống như giải tỏa hết nỗi ấm ức trong lòng nhiều ngày nay.
“Cắn đủ chưa?” Trước sự kích động của tôi, Tiết Xán không những không tức giận, hẳn trái lại còn đưa tay xoa tóc tôi, cất giọng dịu dàng: “Khóc đủ chưa?”
Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy càng khiến tôi không ngăn được nước mắit.
Tại sao lại đối xử dịu dàng với tôi như thế? Rõ ràng là anh không thích tôi, tại sao còn dịu dàng đến vậy?
Nghĩ tới đây, tôi càng không thể kìm nén được cảm xúc của mình mà ra sức cắn, kêu khóc: “Tôi ghét anh! Tối rất ghét anh!” Cuối cùng Tiết Xán cũng không chịu nổi nữa, hẳn túm lấy cánh tay của tôi rồi quát lên: “An Tố, em bị bợm rượu ám rồi hả? Sao lại không chịu nói lý như thế” Tôi nhìn hắn, hiểu rằng hẳn hoàn toàn chẳng biết tôi đang tức giận cái gì.
“Đúng vậy!” Đầu óc tôi ngất ngây choáng váng, vò đã mẻ còn sợ gì sứt (*): “Tôi đúng là bị bợm rượu ám đó, tôi không phải An Tố, cho nên anh mau buông tôi ra!” (*) Vò đã mẻ còn sợ gì sứt: chuyện đã tệ rồi thì có tệ hơn cũng chẳng sao.
Con ngươi đen của Tiết Xán träm xuống.
Tôi lập tức ý thức được, hắn đang rất tức giận.
Tôi rụt cổ, muốn lùi lại theo bản năng, nhưng cánh tay dài của Tiết Xán đã bao lấy tôi, lôi tôi vào trong lồng ngực.
Ngay lập tức, tôi ngã nhào vào lòng hắn, gương mặt hai chúng tôi chỉ cách nhau năm xentimet.
“Bơm rượn sao?” Ánh mắt hắn u ám: “Vậy tôi phải nghĩ cách, đuổi tên bợm rượu này đi mới được” “Anh… anh muốn làm gì?” Tôi hơi hoang mang.
Tiết Xán đang có ý gì? Hắn đương nhiên nhận ra, tôi hoàn toàn không bị quỷ ám.
“Bắt quỷ”
Tiết Xán ném cho tôi hai chữ gọn gàng, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, hôn tôi mạnh bạo.
Tôi sợ hãi trợn tròn mắt.
Tôi quả thật không biết nên đón nhận nụ hôn này với thái độ như thế nào.
Ban đầu Tiết Xán dường như chỉ muốn trừng phạt tôi, nhưng.
khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, hắn đột nhiên giống như không khống chế được, bàn tay bỗng dưng dùng sức.
Ngay tức khắc, tôi và hắn càng dính chặt lấy nhau hơn, hần hung hăng xâm nhập vào bên trong miệng tôi.
Từ khi ở đảo M tới nay, đây là lần đầu tiên Tiết Xán hôn tôi.
Chúng tôi đã không còn bất kỳ cảm giác xa lạ nào với nhau.
Tôi thậm chí còn phát hiện ra một điều chết tiệt, là tôi hơi nhớ nhung nụ hôn của hắn.
Hơn nữa tôi cảm thấy, Tiết Xán có hơi bất thường.
Hắn như đang đấu tranh với chính bản thân, lúc lạnh lùng, khi điên cuồng, dường như có hai Tiết Xán đang không ngừng giằng co trong lòng hắn.
Nước mắt của tôi càng không thể ngăn lại được.
Khi nước mắt chảy tới bờ môi đang dán sát lấy nhau của chúng tôi, cơ thể Tiết Xán cứng đờ.
Giây tiếp theo, hắn buông tôi ra và cúi xuống nhìn tôi, hỏi: “Con ma men kia đã đi chưa?” Tôi biết hắn đang hỏi tôi đã tỉnh táo lại chưa, nhưng tôi chỉ cúi đầu không đáp lại.
Tiết Xán cau mày, hắn túm lấy cằm tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn hẳn Hắn liền nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của tôi.
“An Tố” Vẻ mặt Tiết Xán thoáng bối rối, hắn vươn tay lau.
nước mắt tôi rồi hỏi: “Em rốt cuộc làm sao vậy hả?” €ó lẽ là do tác dụng của cồn, hoặc là vì Tiết Xán trước mặt quá dịu dàng.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy những gì kìm nén trong lồng ngực, cuối cùng cũng vỡ òa, đầu óc như không thể vận hành được, hoàn toàn để tình cảm chỉ phối cơ thể.
Tôi túm lấy Tiết Xán, chất vấn hẳn: “Tiết Xán, tại sao anh lại giá vờ như không biết?” Tiết Xán ngạc nhiên: “Giả vờ như không biết cái gì?” “Gia vờ như không biết tôi thích anh!” Chút lý trí cuối cùng.
của tôi sụp đổ, tôi quát lên với hắn.
Trong phút chốc, cả xe hoàn toàn yên tính.
Ánh đèn trong xe quá mờ, đầu óc tôi cũng choáng váng nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt Tiết Xán.
Nhưng tôi cảm nhận thấy, bàn tay hắn nắm lấy tay tôi hơi cứng đờ.
Một lát sau, hắn hạ giọng nói: “Hôm đó ở bệnh viên, em nghe.
thấy hết rồi sao?” cúi đầu không đáp lại.
Xán cau mày, hắn túm lấy cảm tôi, bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn hẳn Hắn liền nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của tôi.
“An Tố” Vẻ mặt Tiết Xán thoáng bối rối, hẳn vươn tay lau.
nước mắt tôi rồi hỏi: “Em rốt cuộc làm sao vậy hả?” €ó lẽ là do tác dụng của cồn, hoặc là vì Tiết Xán trước mặt quá dịu dàng.
Lúc này tôi chí cảm thấy những gì kìm nén trong lồng ngực, cuối cùng cũng vỡ òa, đầu óc như không thể vận hành được, hoàn toàn để tình cảm chỉ phối cơ thể.
Tôi túm lấy Tiết Xán, chất vấn hẳn: “Tiết Xán, tại sao anh lại giá vờ như không biết?” Tiết Xán ngạc nhiên: “Giả vờ như không biết cái gì?” “Gia vờ như không biết tôi thích anh!” Chút lý trí cuối cùng.
của tôi sụp đổ, tôi quát lên với hẳn.
Trong phút chốc, cả xe hoàn toàn yên tính.
Ánh đèn trong xe quá mờ, đầu óc tôi cũng choáng váng nên không thấy rõ được biểu cảm trên mặt Tiết Xán.
Nhưng tôi cảm nhận thấy, bàn tay hắn nắm lấy tay tôi hơi cứng đờ.
Một lát sau, hắn hạ giọng nói: “Hôm đó ở bệnh viên, em nghe.
thấy hết rồi sao?” Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã về tới nhà.
Tài xế phía trước đã bị trận chiến giữa tôi và Tiết Xán làm cho sợ hãi, ông ấy run run nói: “À… cô An, chú tịch Tiết, chúng ta về tới nơi rồi” Tiết Xán nói với hẳn: “Ông đưa cô An lên nhà” Tôi và tài xế kia đều sững sờ.
“Vậy chủ tịch Tiết.” Tài xế kia vội vàng nói.
“Sau khi ông đưa cô An lên nhà, hãy chở tôi tới khách sạn” Giọng nói của Tiết Xán hơi mỏi mệt.
Tài xế nhanh chóng xuống xe tới mở cửa cho tôi, nhưng tôi chỉ cần môi, không chịu cử động.
“Ngày mai tôi sẽ dọn đi” Tôi khẽ nói: “Về phần thú tục giải trừ đám cưới ma, làm phiền anh vậy” Dứt lời, tôi xoay người chuẩn bị đi xuống.
Nhưng Tiết Xán đột nhiên túm lấy tay tôi.
Hắn dùng sức rất mạnh, đau tới nỗi tôi phải hít hà, hắn lập tức buông tôi ra.
“Em không cần phải dọn đi” Một lát sau, Tiết Xán lên tiếng: “Căn nhà này được mua dưới tên của em, tôi sẽ dọn đi” Đầu óc tôi choáng váng, giờ tôi hoàn toàn không còn sức lực.
để tiếp tục bàn bạc vấn đề nhà cửa với hẳn nữa, tôi vội vàng xuống xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook