Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
-
Chương 100
Tôi ngẩn ra.
Bút tiên là trò đặt câu hỏi với vong hồn đã chết thông qua môi giới là một cây bút.
Cây bút trước mặt tôi trông hơi cũ, tờ giấy vàng dưới ngòi bút được viết rất nhiều chữ Hán và cả chữ cái Latin.
“Trợ lí An, cô mau lại đây” Ngô Vũ vội vã kéo tôi ngồi xuống:
“Chúng ta nhanh chóng mời đi. Tôi đã mượn cây bút này từ người của khách sạn, nghe nói nó rất hiệu nghiệm, hầu như lần nào cũng mời được”
Nghe vậy, tôi càng thấy bất an trong lòng.
Loại chuyện như mời quỷ này có liên quan đến vị trí, người mời quy và cả môi giới.
Đông Nam Á thời này vốn đã có âm khí nặng hơn Trung
Quốc, cộng thêm thể chất thuần âm của tôi nữa, nếu cây bút này có thể dễ dàng gọi quỷ…
Tôi thực sự không dám tưởng tượng ra sẽ gọi tới thứ gì.
“Tôi không chơi đâu.” Tôi xua tay: “Các cô cũng đừng chơi, trò này kì quái lắm”
Lời nói của tôi chắc chẳn đã dội cho mọi người một gáo nước lạnh.
Một thanh niên thuộc bộ phận kinh doanh, tôi nhớ anh ta tên là Hoàng Bân, cười khẩy nói: “Đúng đó, người của phòng Chủ tịch sao có thể để ý trò chơi nhàm chán như vậy chứ. Tôi đã nói với cô từ trước là đừng gọi cô ta mà Ngô Vũ, cô còn khăng khăng đi gọi người ta, để giờ mặt nóng dán mông lạnh (1) rồi thấy chưa” Vẻ mặt của Ngô Vũ ở bên cạnh đầy phức tạp.
Sắc mặt của tôi cũng không được tốt lắm.
Tôi biết vì tin đồn giữa tôi và Tiết Xán, có rất nhiều người ngấm ngầm không ưa tôi. Tôi không muốn thấy cô gái mềm yếu Ngô Vũ này khó xử, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Được thôi, tôi chơi, nhưng hãy nhớ khi chơi bút tiên, tay không được rời khỏi cây bút trước khi kết thúc”
Tôi đã xem rất nhiều phim và tiểu thuyết về bút tiên, bình thường thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu có ai đó thả tay ra trong lúc trò chơi đang diễn ra, người đó sẽ bị quỷ được mời tới nhập vào người.
Đối với lời khuyên của tôi, Hoàng Bân chỉ cười khinh bỉ: “Biết rồi, phụ nữ đúng là nhát gan” Tôi cau mày.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu ngay đi” Ngô Vũ vội ra mặt giảng hòa và kéo tôi đến một vị trí.
Trùng hợp ở ngay bên cạnh Lưu Tử Hạo.
Tôi không muốn mọi người nhìn ra sự khác thường giữa tôi và Lưu Tử Hạo nên đành phải ngồi xuống.
“Ha ha, đã lâu không gặp” Lưu Tử Hạo lúng túng chào tôi rồi hạ giọng: “Chơi trò này có thực sự gọi tới thứ gì không sạch sẽ không?” Kể từ chuyện ở nhà họ Tiết, Lưu Tử Hạo rất sợ quý.
Tôi chẳng muốn trả lời anh ta, chỉ nắm chặt bút với mọi người.
Tôi cứ tưởng mọi người buồn chán nên chơi cho vui, không ngờ Ngô Vũ còn đặc biệt tập luyện sẵn trước.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó bừng tràn đầy thích thú của cô ấy, tôi không khỏi cạn lời.
Không ngờ một cô gái đáng yêu thế này lại thích chơi kiểu trò thần quái như vậy.
Ngô Vũ tắt đèn và chí thắp một ngọn nến ở bên cạnh, sau đó bảo chúng tôi đọc cái gọi là thần chú theo cô ấy.
“Bút tiên, bút tiên, xin hãy xuất hiện, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi” Chúng tôi liên tục lặp lại một câu, tôi bất giác cảm thấy hơi
ngu xuẩn.
Nói thật thì chúng tôi đọc bằng tiếng Trung, chữ trên giấy cũng là tiếng Trung, nhưng quy trên hòn đảo này có thể hiểu tiếng Trung không? Khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung, tôi đột nhiên cảm thấy cây bút trong tay mình khẽ di chuyển.
Rõ ràng, tôi không phải người duy nhất cảm nhận được, bởi vì nhiều người xung quanh tôi đã ngừng đọc thần chú và hoảng loạn nhìn vào cây bút ở chính giữa.
“Có ai đó… đang đẩy cây bút hả…” Một cô gái nhát gan run rẩy nói.
“Đừng buông tay” Lúc này tôi vẫn không quên nhắc nhở mọi người.
“Rồi, đọc tiếp đi” Ngô Vũ thúc giục: “Bút tiên, bút tiên, xin hãy xuất..”
Ngô Vũ đang nói nửa chừng, một luồng gió lạnh bất chợt thổi vào từ cửa sổ.
Ngay sau đó, ngọn nến bên cạnh chúng tôi liên tục chập chờn, nhưng nó vẫn không tắt.
Cùng lúc đó, cây bút trong tay chúng tôi bắt đầu di chuyển.
Đây hoàn toàn không phải do cảm giác của chúng tôi, mà là nó thực sự chậm rãi di chuyển trong tay chúng tôi, tạo ra tiếng ma sát kỳ lạ.
Tôi hơi rùng mình.
Là chúng tôi đã thực sự mời được thứ gì tới, hay có ai đó đang chơi khăm? Mọi người ở đây rối rít nhìn nhau, các cô gái hơi sợ hãi, còn mấy anh chàng thì tỏ vẻ khinh thường, rõ ràng là họ nghĩ räng có ai đó đang chơi khăm.
Ví dụ như anh chàng tên Hoàng Bân, anh ta nói thẳng: “Bút tiên à, nếu đã đến thì hãy trả lời một vài câu hỏi của chúng tôi đi? Hãy nói cho chúng tôi biết, bút tiên là nam hay nữ?”
Đầu bút di chuyển chậm chạp, cuối cùng dừng lại ở từ “nữ” trên tờ giấy.
Hóa ra đã mời đến một nữ quỷ.
“Ha ha, thì ra là nữ” Hoàng Bân càng cười không đứng đản hơn: “Vậy cô có phải là mỹ nữ không? Size ngực là bao nhiêu?” Nếu không phải tôi còn đang mời bút tiên, tôi thực sự rất muốn tát chết cái tên Hoàng Bân này! Với thái độ thiếu tôn trọng như vậy, anh ta không sợ bị nữ quý.
giết chết à! Ngay lúc này, cây bút lại di chuyển chậm rãi dưới tay chúng tôi.
Cuối cùng, mũi bút dừng lại ở “D”.
“Wow, đờ mờ, là một cô em ngực bự kìa” Hoàng Bân và vài anh chàng khác huýt sáo.
Một câu hỏi khác người như thế mà bút tiên cũng trả lời, tôi thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu có ai đang cố tình di chuyển cây bút này hay không.
Ngô Vũ hơi căng thẳng và hỏi một cách hào hứng: “Bút tiên, cô là người Trung Quốc à?” Cây bút di tới từ “phải”.
Tất cả mọi người có chút hứng thú với “bút tiên”, một người không biết liệu có tồn tại thực sự hay không.
“Chỗ nào của Trung Quốc?” Bút chuyển tới “S”.
“Thành phố S?” Một cô gái trong chúng tôi cười đùa: “Vậy.
cũng giống chúng ta hả? Trùng hợp như thế sao?” Rõ ràng rất nhiều người ở đây cho rằng, thứ gọi là “bút tiên” này là một người trong số chúng tôi đang đùa giỡn để khuấy động bầu không khí.
Nhưng tôi luôn cảm thấy không phải.
Mặc dù mắt âm dương của tôi không nhìn thấy gì, nhưng tôi cứ cảm thấy bàn tay đang nắm bút của mình lành lạnh.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nảm và di chuyển cây bút trong tay chúng tôi vậy.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Một anh chàng khác cười hì hì hỏi.
Bút dời đến “2”, rồi chuyển sang “0”.
lới hai mươi á” Ngô Vũ ngạc nhiên: “Vậy chắc còn là sinh cô học đại học S phái không?” Bút lại di đến “Phải”.
Tôi ngây người.
Nữ quỷ này là bạn cùng trường với tôi ư? “Nếu là học sinh, vậy cô cũng đến đảo M du lịch hả?” Cô nàng đầy tò mò Ngô Vũ không nhịn được dè dặt hỏi.
Quỷ sẽ chỉ ở lại nơi chúng chết. Chắc hẳn nữ quỷ này đã đi du lịch tới đảo M lúc còn sống, sau đó chết ở đây.
Bút vẫn dừng lại trên từ “phải”.
“Vậy có thể hỏi… cô… đến hòn đảo này khi nào?” Ngô Vũ hỏi khá khéo léo, thực chất là đang hỏi nữ quỷ này chết lúc nào.
Cây bút chậm rãi lướt qua bốn con số.
2,0,1, 5.
2,0,1,5.
“Thế không phải là mới chết vào năm ngoái à?” Mấy cô gái ở đây sợ đến nỗi tái mặt, nhưng dù sao cuối cùng họ vẫn còn chút lý trí nên không thả tay ra.
Tôi vừa định lên tiếng thì đột nhiên cảm thấy ai đó bên cạnh mình đang run rẩy.
{1) Mặt nóng dán mông lạnh: Chí một người nhiệt tình nhưng.
lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ đối phương.
Bút tiên là trò đặt câu hỏi với vong hồn đã chết thông qua môi giới là một cây bút.
Cây bút trước mặt tôi trông hơi cũ, tờ giấy vàng dưới ngòi bút được viết rất nhiều chữ Hán và cả chữ cái Latin.
“Trợ lí An, cô mau lại đây” Ngô Vũ vội vã kéo tôi ngồi xuống:
“Chúng ta nhanh chóng mời đi. Tôi đã mượn cây bút này từ người của khách sạn, nghe nói nó rất hiệu nghiệm, hầu như lần nào cũng mời được”
Nghe vậy, tôi càng thấy bất an trong lòng.
Loại chuyện như mời quỷ này có liên quan đến vị trí, người mời quy và cả môi giới.
Đông Nam Á thời này vốn đã có âm khí nặng hơn Trung
Quốc, cộng thêm thể chất thuần âm của tôi nữa, nếu cây bút này có thể dễ dàng gọi quỷ…
Tôi thực sự không dám tưởng tượng ra sẽ gọi tới thứ gì.
“Tôi không chơi đâu.” Tôi xua tay: “Các cô cũng đừng chơi, trò này kì quái lắm”
Lời nói của tôi chắc chẳn đã dội cho mọi người một gáo nước lạnh.
Một thanh niên thuộc bộ phận kinh doanh, tôi nhớ anh ta tên là Hoàng Bân, cười khẩy nói: “Đúng đó, người của phòng Chủ tịch sao có thể để ý trò chơi nhàm chán như vậy chứ. Tôi đã nói với cô từ trước là đừng gọi cô ta mà Ngô Vũ, cô còn khăng khăng đi gọi người ta, để giờ mặt nóng dán mông lạnh (1) rồi thấy chưa” Vẻ mặt của Ngô Vũ ở bên cạnh đầy phức tạp.
Sắc mặt của tôi cũng không được tốt lắm.
Tôi biết vì tin đồn giữa tôi và Tiết Xán, có rất nhiều người ngấm ngầm không ưa tôi. Tôi không muốn thấy cô gái mềm yếu Ngô Vũ này khó xử, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Được thôi, tôi chơi, nhưng hãy nhớ khi chơi bút tiên, tay không được rời khỏi cây bút trước khi kết thúc”
Tôi đã xem rất nhiều phim và tiểu thuyết về bút tiên, bình thường thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu có ai đó thả tay ra trong lúc trò chơi đang diễn ra, người đó sẽ bị quỷ được mời tới nhập vào người.
Đối với lời khuyên của tôi, Hoàng Bân chỉ cười khinh bỉ: “Biết rồi, phụ nữ đúng là nhát gan” Tôi cau mày.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu ngay đi” Ngô Vũ vội ra mặt giảng hòa và kéo tôi đến một vị trí.
Trùng hợp ở ngay bên cạnh Lưu Tử Hạo.
Tôi không muốn mọi người nhìn ra sự khác thường giữa tôi và Lưu Tử Hạo nên đành phải ngồi xuống.
“Ha ha, đã lâu không gặp” Lưu Tử Hạo lúng túng chào tôi rồi hạ giọng: “Chơi trò này có thực sự gọi tới thứ gì không sạch sẽ không?” Kể từ chuyện ở nhà họ Tiết, Lưu Tử Hạo rất sợ quý.
Tôi chẳng muốn trả lời anh ta, chỉ nắm chặt bút với mọi người.
Tôi cứ tưởng mọi người buồn chán nên chơi cho vui, không ngờ Ngô Vũ còn đặc biệt tập luyện sẵn trước.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó bừng tràn đầy thích thú của cô ấy, tôi không khỏi cạn lời.
Không ngờ một cô gái đáng yêu thế này lại thích chơi kiểu trò thần quái như vậy.
Ngô Vũ tắt đèn và chí thắp một ngọn nến ở bên cạnh, sau đó bảo chúng tôi đọc cái gọi là thần chú theo cô ấy.
“Bút tiên, bút tiên, xin hãy xuất hiện, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi” Chúng tôi liên tục lặp lại một câu, tôi bất giác cảm thấy hơi
ngu xuẩn.
Nói thật thì chúng tôi đọc bằng tiếng Trung, chữ trên giấy cũng là tiếng Trung, nhưng quy trên hòn đảo này có thể hiểu tiếng Trung không? Khi tôi đang nghĩ ngợi lung tung, tôi đột nhiên cảm thấy cây bút trong tay mình khẽ di chuyển.
Rõ ràng, tôi không phải người duy nhất cảm nhận được, bởi vì nhiều người xung quanh tôi đã ngừng đọc thần chú và hoảng loạn nhìn vào cây bút ở chính giữa.
“Có ai đó… đang đẩy cây bút hả…” Một cô gái nhát gan run rẩy nói.
“Đừng buông tay” Lúc này tôi vẫn không quên nhắc nhở mọi người.
“Rồi, đọc tiếp đi” Ngô Vũ thúc giục: “Bút tiên, bút tiên, xin hãy xuất..”
Ngô Vũ đang nói nửa chừng, một luồng gió lạnh bất chợt thổi vào từ cửa sổ.
Ngay sau đó, ngọn nến bên cạnh chúng tôi liên tục chập chờn, nhưng nó vẫn không tắt.
Cùng lúc đó, cây bút trong tay chúng tôi bắt đầu di chuyển.
Đây hoàn toàn không phải do cảm giác của chúng tôi, mà là nó thực sự chậm rãi di chuyển trong tay chúng tôi, tạo ra tiếng ma sát kỳ lạ.
Tôi hơi rùng mình.
Là chúng tôi đã thực sự mời được thứ gì tới, hay có ai đó đang chơi khăm? Mọi người ở đây rối rít nhìn nhau, các cô gái hơi sợ hãi, còn mấy anh chàng thì tỏ vẻ khinh thường, rõ ràng là họ nghĩ räng có ai đó đang chơi khăm.
Ví dụ như anh chàng tên Hoàng Bân, anh ta nói thẳng: “Bút tiên à, nếu đã đến thì hãy trả lời một vài câu hỏi của chúng tôi đi? Hãy nói cho chúng tôi biết, bút tiên là nam hay nữ?”
Đầu bút di chuyển chậm chạp, cuối cùng dừng lại ở từ “nữ” trên tờ giấy.
Hóa ra đã mời đến một nữ quỷ.
“Ha ha, thì ra là nữ” Hoàng Bân càng cười không đứng đản hơn: “Vậy cô có phải là mỹ nữ không? Size ngực là bao nhiêu?” Nếu không phải tôi còn đang mời bút tiên, tôi thực sự rất muốn tát chết cái tên Hoàng Bân này! Với thái độ thiếu tôn trọng như vậy, anh ta không sợ bị nữ quý.
giết chết à! Ngay lúc này, cây bút lại di chuyển chậm rãi dưới tay chúng tôi.
Cuối cùng, mũi bút dừng lại ở “D”.
“Wow, đờ mờ, là một cô em ngực bự kìa” Hoàng Bân và vài anh chàng khác huýt sáo.
Một câu hỏi khác người như thế mà bút tiên cũng trả lời, tôi thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu có ai đang cố tình di chuyển cây bút này hay không.
Ngô Vũ hơi căng thẳng và hỏi một cách hào hứng: “Bút tiên, cô là người Trung Quốc à?” Cây bút di tới từ “phải”.
Tất cả mọi người có chút hứng thú với “bút tiên”, một người không biết liệu có tồn tại thực sự hay không.
“Chỗ nào của Trung Quốc?” Bút chuyển tới “S”.
“Thành phố S?” Một cô gái trong chúng tôi cười đùa: “Vậy.
cũng giống chúng ta hả? Trùng hợp như thế sao?” Rõ ràng rất nhiều người ở đây cho rằng, thứ gọi là “bút tiên” này là một người trong số chúng tôi đang đùa giỡn để khuấy động bầu không khí.
Nhưng tôi luôn cảm thấy không phải.
Mặc dù mắt âm dương của tôi không nhìn thấy gì, nhưng tôi cứ cảm thấy bàn tay đang nắm bút của mình lành lạnh.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nảm và di chuyển cây bút trong tay chúng tôi vậy.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Một anh chàng khác cười hì hì hỏi.
Bút dời đến “2”, rồi chuyển sang “0”.
lới hai mươi á” Ngô Vũ ngạc nhiên: “Vậy chắc còn là sinh cô học đại học S phái không?” Bút lại di đến “Phải”.
Tôi ngây người.
Nữ quỷ này là bạn cùng trường với tôi ư? “Nếu là học sinh, vậy cô cũng đến đảo M du lịch hả?” Cô nàng đầy tò mò Ngô Vũ không nhịn được dè dặt hỏi.
Quỷ sẽ chỉ ở lại nơi chúng chết. Chắc hẳn nữ quỷ này đã đi du lịch tới đảo M lúc còn sống, sau đó chết ở đây.
Bút vẫn dừng lại trên từ “phải”.
“Vậy có thể hỏi… cô… đến hòn đảo này khi nào?” Ngô Vũ hỏi khá khéo léo, thực chất là đang hỏi nữ quỷ này chết lúc nào.
Cây bút chậm rãi lướt qua bốn con số.
2,0,1, 5.
2,0,1,5.
“Thế không phải là mới chết vào năm ngoái à?” Mấy cô gái ở đây sợ đến nỗi tái mặt, nhưng dù sao cuối cùng họ vẫn còn chút lý trí nên không thả tay ra.
Tôi vừa định lên tiếng thì đột nhiên cảm thấy ai đó bên cạnh mình đang run rẩy.
{1) Mặt nóng dán mông lạnh: Chí một người nhiệt tình nhưng.
lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook