Edit by Như Oanh
Vẫn còn một căn phòng bí mật dưới bậc thang đá hàng trăm tầng.

Sau khi đèn bật sáng mà không có lý do, tôi và Hạ Lẫm phát hiện ra rằng bên trong có một căn phòng bí mật sâu hơn.

Nó lại là một đường hầm bí mật trong một căn phòng bí mật kia.

Chưa rõ tại sao lại có những căn phòng bí mật hay những lối đi bí mật trong bệnh viện hoang vắng.

Có một giọng nói nói với chúng tôi rằng mọi thứ ở bệnh viện này không hề đơn giản.

Không có tiếng kêu của người phụ nữ, căn phòng dường như trống trải rất nhiều.

Tôi thoát khỏi vòng tay của Hạ Lẫm, đi xuống đất, thần sắc lo lắng theo bên cạnh Hạ Lẫm, nhìn kỹ lại, tôi nhận ra có một đường cong hẹp kéo dài tứ phía.

Có năm góc, hai ở bên trái và bên phải Hạ Lẫm và một ở giữa.

Và chúng tôi thấy rằng con đường ở giữa sáng hơn nhiều so với bốn con đường còn lại.

Tôi không biết có phải là ảo giác của mình không, tôi nghĩ con ở giữa nguy hiểm hơn những con khác rất nhiều.

Cho nên khi Hạ Lẫm chuẩn bị đi về phía đường giữa, ta liền ngăn cản hắn không nói lời nào.

"Chờ đã, đừng đi hướng này.

"
Tôi không muốn đặt Hạ Lẫm vào bất cứ nơi nguy hiểm nào.

Nhưng không ngờ ngay khi tôi nói ra lời này, Hạ Lẫm lại trả lời tôi như thế này.

Anh ấy nhìn tôi rất nghiêm túc và hỏi tôi: "Đoá Nhã, em có phát hiện thấy gì sao?"
đã phát hiện thấy gì?

Tôi nghi ngờ nhìn Hạ Lẫm, nhưng không hiểu ý của anh ta.

Ta một cái linh lực yếu kém có thể phát hiện cái gì? Chẳng lẽ tôi dùng trực giác thứ sáu của phụ nữ để cảm thấy con đường này nguy hiểm?
Rõ ràng là tôi chỉ có thể nghĩ đến ý tưởng này, và khi tôi nói ra nó, thật là nhàm chán.

Hạ Lẫm thấy tôi chưa lên tiếng, ánh mắt dần dần giảm bớt, cảm thấy khó chịu, vẫn không trả lời anh.

Hạ Lẫm không có ép buộc tôi trả lời, nhưng anh không tiếp tục đi đường giữa.

Thay vào đó, anh lấy một chiếc khăn sạch từ tay áo, xé nó thành năm mảnh và đặt chúng lần lượt vào trung tâm của năm ngõ hẹp.

Ta kỳ quái nhìn anh đang làm cái gì đó, cho đến khi nhìn thấy một trong năm con đường hẹp, sau khi khăn quàng cổ khẽ nhúc nhích, Hạ Lẫm đột nhiên kéo cánh tay của tôi.

"Đến đây.

"
Hạ Lẫm đưa tôi đi tới con đường hẹp thứ hai bên trái.

Tôi không biết tại sao anh ấy lại chọn cái này.

Mặc dù tôi không từ chối con đường này, nhưng dùng khăn quàng cổ để chọn hướng đi vẫn là phản khoa học.

Anh ta ngay cả phù lục đều không có lấy ra quan sát dưới, ai biết phía trước nói đường có hay không yêu ma quỷ quái ở nơi đó chờ lấy chúng ta.

Tôi đã đi bộ rất lâu.

Tôi không nghe thấy Hạ Lẫm trả lời tôi, cho đến khi tôi nghĩ rằng Hạ Lẫm đã quên trả lời tôi.

Anh đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bức tường hẹp, dường như suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: ""Nguyên bản lựa chọn con đường này, là bởi vì khăn quàng múa một góc, ta coi là con đường này sẽ là khác một cái cửa ra, bây giờ nhìn lại, an toàn hoặc là hiểm cảnh, liền cũng chưa biết.

"
Sau khi Hạ Lẫm nói xong, anh buông ra tay đang ôm ta, giơ tay sờ soạng trên tường bên trái.

Tôi theo hướng ngón tay của anh ta và kiểm tra xung quanh, chỉ để thấy rằng hai chúng tôi đã đi vào ngõ cụt.

Ngoại trừ đường lui, ba mặt phía trước đều được bao phủ bởi những bức tường đen xám.

Điều kỳ lạ là khi Hạ Lẫm đang kéo tôi lại, cơ thể tôi đột nhiên bị thứ gì đó nặng nề đẩy về phía trước.

"Ai.

"
Ta dưới sức nhào về phía trước, nếu không phải Hạ Lẫm kéo ta, ta liền đụng vào tường.

"Chuyện gì đã xảy ra?"
Hạ Lẫm dùng tay trái mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của ta, khó hiểu nhìn ta.

Tôi đưa tay và chạm vào lưng trái của mình, nơi vẫn còn cảm giác đau nhức khi bị đẩy.

"Anh không phải vừa mới đẩy tôi sao? Tôi vừa mới bị đẩy tới.

Sao lại hỏi ngược lại tôi?"
Trong con đường hẹp này chỉ có hai người, Hạ Lẫm, tôi, tôi theo lẽ tự nhiên bắt đầu chất vấn Hạ Lẫm.

Nhưng câu trả lời của Hạ Lẫm khiến cả hai chúng tôi đều chìm trong suy tư và đột nhiên trở nên cảnh giác trước những nguy hiểm không biết trước.

"Ta không có đẩy cô.


"
"Anh không đẩy ta?"
Khi tôi nghe câu trả lời của anh ấy, tôi nhìn nhìn bốn phía dò xét, ngay cả cái bóng người đều không có.

Chẳng lẽ ——
Có phải có quỷ đang đẩy tôi?
Vừa nghĩ tới đây, Hạ Lẫm đột nhiên xoay người tôi về phía sau nửa vòng, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của tôi, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Tôi bị ánh mắt của anh ta làm cho khiếp sợ, tôi nằm trên tường không yên và hỏi Hạ Lẫm sau lưng.

"Sao vậy, đột nhiên nhìn chằm chằm ta, phía sau có chuyện gì sao?"
Ta đợi hồi lâu cũng không có chờ Hạ Lẫm trả lời, không khỏi quay đầu lại, sau lưng khẽ nâng quần áo.

Để ý kỹ hơn, dấu trắng phủ trên lưng tôi là gì?
Lòng bàn tay nhỏ, năm ngón ngắn, dấu trắng.

Chết tiệt, đây không phải là dấu tay của một đứa trẻ sao?
"Dấu tay của nhi tử!"
Ta nói ra suy nghĩ trong lòng, nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn Hạ Lẫm.

"Ở đây, ngoài tôi và anh, không có người thứ ba, và sẽ không có con nít.

Trừ khi! "
"Có quỷ!"
Hai chúng tôi nói những gì chúng tôi nghĩ cùng một lúc.

Không mưu mà hợp ăn ý cũng không có để ta cảm thấy có gì có thể quang vinh, ánh mắt của ta sắc bén ở chung quanh bắn phá.

Tôi lo lắng rằng con quỷ nhỏ ra tay đột ngột.

ngôn tình hài
Một tiểu nhỏ, với sức mạnh tương đương với một người lớn.

Nếu không phải Hạ Lẫm, đầu của ta trên tường thành lỗ máu cũng không có.

" "Chúng ta tựa lưng vào nhau tay trong tay, từng bước trở về xê dịch, phòng ngừa nguy hiểm, phát sinh cái gì ngay lập tức báo cho đối phương mức độ nguy hiểm.

"
Tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm thấy đứa nhỏ đột nhiên đẩy mình, Hạ Lẫm đề nghị chúng ta đi về phía sau nắm tay.


Thời gian trôi đi từng chút một, bầu không khí xung quanh cũng có chút căng thẳng, chúng tôi quay lại nhưng cảm thấy quãng đường quay trở lại lần này dài ra một cách khó hiểu.

Tôi rõ ràng cảm thấy rằng chúng tôi đã đi bộ một giờ, nhưng giống như đi bộ tại chỗ, chúng tôi không thể thoát ra khỏi con đường hẹp này.

"Hạ Lẫm, chúng ta nên làm cái gì? Chúng ta giống như một mực đang đi tại chỗ.

"
Hạ Lẫm suy nghĩ một chút, buông ra bàn tay đang ôm tôi, cắn đầu ngón tay, rút ra một tấm bùa vô hình.

Nhưng lá bùa của anh ta còn chưa được hoàn thành, cơ thể tôi đã thực sự bị đẩy một lần nữa.

Lần này, Hạ Lẫm mạnh mẽ đến mức ta lại không để ý, thân thể ta phút chốc xông về phía trước, trực tiếp nhào tới Hạ Lẫm tường kiên cố đối diện.

Vốn dĩ, Hạ Lẫm có thể ngăn cản lực đẩy tôi.

Điều mà chúng tôi không ngờ tới là một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện ở giữa chúng tôi, tay Hạ Lẫm run lên, linh lực đột nhiên biến mất trong tầm tay.

Tôi thậm chí không có bất kỳ sự kháng cự nào với anh ta và chúng tôi đã đâm trực diện vào tường.

"Đoá Nhã——"
Vào lúc nguy cấp, Hạ Lẫm ôm ta trực tiếp đẩy vào tường.

Anh ấy nghĩ điều này sẽ làm giảm sức mạnh khi bị đẩy, nhưng anh ấy không quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Tôi cũng không muốn anh ấy bị thương hoặc chết, tôi nghiến răng và đặt cánh tay của tôi sau đầu anh ấy, để tránh làm đầu anh bị thương.

May mắn thay, chúng tôi dường như không có đụng vào nơi nào.

Ngược lại là, cả hai cơ thể xuyên vào tường, và những gì nhìn thấy là một cảnh ly kỳ khác.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương