Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
-
1004: Quỷ Một Mắt
Edit by Như Oanh
Tôi nhìn chằm chằm vào xung quanh chiếc xe, nơi được bao phủ bởi ánh sáng của lá bùa vàng, và tôi đã không thoát ra được.
Cho đến khi tôi phát hiện ra có vô số bóng quỷ hoang dã cô đơn không có tim bên ngoài xe, và họ đang vây quanh Hạ Lẫm muốn moi tim anh.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của tôi co rút lại.
Không, tôi không thể để Hạ Lẫm gặp nguy hiểm.
Tôi mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Một quỷ nam lách vào khe cửa xe mà tôi mở ra.
Hắn một cái lưỡi dài, đầu lưỡi trượt vào trên mặt của ta.
Có cảm giác lạnh lẽo bị liếm trên mặt, nước axit trong bụng trào lên cổ họng, axit dạ dày ùng ục ục ục đến con quỷ một mắt.
"Chà ――"
Con quái vật một mắt bị tôi hất tung thế này mà lùi lại, rồi một luồng sáng xanh đen nguy hiểm hiện ra khắp người, nó lại lao vào tôi một cách quyết liệt.
Tôi giơ tay lên, để lộ móng tay và đánh hắn ta bằng tay không trước khi tôi kịp nghĩ về điều đó.
Ta hoàn toàn quên mất hắn là quỷ, móng tay dài cắm vào trên người, ta chỉ cảm thấy móng tay giống như cắm vào trong không khí, xuyên qua.
Đòn tấn công đột ngột xuyên qua.
Đột nhiên một cơn gió mát thổi qua trên đầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Phong đang bực bội móc ra cái phù lục đánh vào trong cơ thể của con quỷ một mắt.
Con quỷ một mắt bị đấm vào lá bùa cuối cùng cơ thể của nó bị xé toạc như một mạng nhện bị nứt.
Vì để tránh cho quỷ nứt mảnh vỡ sẽ làm bị thương đến ta, ta ngay lập tức đem cửa xe đóng lại.
Tôi kinh ngạc vỗ ngực, lùi vào trong xe.
Chỉ là sau khi nhìn qua bên ngoài xe tà linh kia đối phó với Hạ Lẫm, tôi phát hiện động tác của anh ta lúc này không được suôn sẻ, dần dần trở nên mệt mỏi.
Tôi lại lo lắng.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, không ngừng dùng móng vuốt ma quái cào cửa sổ xe, linh lực ở trong cửa đang tìm cơ hội xuống xe cứu Hạ Lẫm, nhưng Tiết Phong lại ở bên tai tôi ngăn lại.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Hạ Lẫm để cho ta bảo vệ cô, cô yên tâm ở đây đừng nhúc nhích."
Tiết Phong có vẻ rất bị thuyết phục bởi lời nói của Hạ Lẫm.
Nghe xong thanh âm dừng lại của hắn, ta đột nhiên có dự định, quay đầu nhìn chằm chằm TP ánh mắt khẩn cầu.
"Ta biết ta yếu, nhưng làm ơn hãy giúp Hạ Lẫm, dù sao anh ấy cũng không am hiểu đối phó tà ma quỷ quái.
Và ta nhớ rằng Ngũ âm thuật của Tiết Xán là mạnh nhất trong ba gia tộc.
Anh với tư cách là hậu nhân của anh ta.
kế thừa một chút...!mau Giúp Hạ Lẫm! "
Tôi nhìn Tiết Phong cầu xin.
Tiết Phong mặt sắt nhìn ta chằm chằm: "Cô không nói ta cũng biết, ta đặt phù chú bảo vệ trong xe cho cô rồi đi xuống.
Cô trốn trong xe ngoan ngoãn một chút, không phải tôi có thể bảo vệ chiếu cố cô mọi lúc.”
Tiết Phong nói không tốt lắm, dường như rất gấp, lời nói ra mang theo vài phần bốc đồng.
Tôi lúng túng cắn môi và không nói gì, anh ấy nói đúng, tôi an phận một chút sẽ không để hai người họ lo lắng nhọc lòng.
Sau khi Tiết Phong dán một phù chú bảo vệ, tôi đeo một bùa bảo vệ bằng giấy tam giác lên cổ tay.
"Đừng cởi ra."
Nói xong anh ta mở cửa bước ra khỏi xe.
Tôi lo lắng nhìn bóng lưng anh, nhìn anh nhanh chóng đóng cửa sau khi nhảy xuống.
Tôi liếc nhìn tờ giấy bùa hình tam giác trên cổ tay, sau đó rất lo lắng dựa vào cửa sổ xe, rất lo lắng cho sự an toàn của Hạ Lẫm và Tiết Phong.
Trận chiến vẫn đang diễn ra.
Hạ Lẫm cùng Tiết Phong cũng hao tổn thể lực.
Ngũ Huyền Thuật Hạ Lẫm không tinh thông, Tiết Phong xuống xe đã chật vật rồi.
"Tiết Phong, anh có thể giải quyết.
Ta sẽ liên hệ với Hạ gia, thị vệ nhà họ Tiết."
Cứ tiếp tục như thế này thì khó mà đánh được.
Ta nhìn thấy Hạ Lẫm qua cửa sổ xe, xử lý ác ma, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tôi không biết anh ấy đang trò chuyện với ai, tôi chỉ có thể xem vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của anh ấy để nghiên cứu xem lúc này giọng điệu trò chuyện của anh ấy thờ ơ và bình tĩnh đến mức nào.
Chỉ là anh ấy còn chưa nói xong.
Chiếc điện thoại trên tay anh đã bị một quyền đập vỡ bởi những bóng quỷ xung quanh.
Nhìn thấy mục tiêu tiếp theo của con quỷ là Hạ Lẫm, nhịp tim căng thẳng của tôi nhảy ra khỏi cổ họng.
"Hạ Lẫm! Anh Cẩn thận bên trái!"
Nhà dột còn gặp mưa, Hạ Lẫm bị tấn công trước mặt không tính, nhưng lại bị hai ác ma vô tình đánh gãy tay chân hai bên.
Hạ Lẫm nguy hiểm né tránh trái phải, nhưng lại bị bóng quỷ không đầu tóm lấy trước mặt.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu tôi ong ong, chết lặng.
Lời căn dặn của Tiết Phong trước khi xuống xe hoàn toàn quên mất, tôi vội vàng mở cửa xe nhảy xuống xe.
Tôi ném mình vào ý thức cứu Hạ Lẫm, không để ý rằng mình đã bị bao vây bởi vô số ác linh sau khi xuống xe.
Tiết Phong bận đối phó với Trăm ma quỷ, nhất thời không để ý tới hành vi kỳ quái của ta.
Hạ Lẫm bị hồn ma không đầu ép phải lui ra phía sau, anh lại càng không quan tâm đến ta.
"Đi tìm cái chết!"
Khi tôi bước đến chỗ Hạ Lẫm, con ngươi trong mắt tôi đã thay đổi, trở nên điên cuồng và méo mó.
Hiện tại Hạ Lẫm ngẩng đầu, ta vô ý thức vươn tay xé rách góc quần áo, đặt ở trước mắt anh.
Khi Hạ Lẫm kéo góc quần áo tôi dùng để che mắt anh ta, tôi nhanh chóng vụt đến bên cạnh con quỷ không đầu kia, dùng tay không bẻ gãy cổ hắn, rồi tan nát linh hồn của hắn.
"Đoá Nhã!"
Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói của Hạ Lẫm.
Ta cả người hưng phấn, đại não hỗn loạn đột nhiên bị một mảnh giấy trắng khôi phục ý thức làm chủ.
Tôi thẫn thờ nhìn nơi bóng quỷ không đầu biến mất, rồi vào lòng bàn tay.
Vừa rồi chính mình là người đánh chết con quỷ không đầu sao?
"Đoá Nhã!"
Tiếng hét của Hạ Lẫm một lần nữa cưỡng ép kéo ý thức tự do của tôi trở lại.
Với nhận thức muộn màng, tôi ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Lẫm, có chút tố cáo.
"Đồ ngốc, ai cho cô ra ngoài!"
Khi Hạ Lẫm nói, anh ta lao về phía tôi và chặn một cuộc tấn công lén lút của một con quỷ đối với tôi.
Nhưng chúng tôi đều quên rằng con đường hiện tại là ở ngoại ô, xung quanh là đường núi dốc.
Ta bị Hạ Lẫm quật cường, đẩy ra khỏi đường cao tốc, hướng thẳng đường núi bên đường đi.
Chúng tôi lăn xuống bên con đường dốc núi.
Tạm thời thoát ly bách quỷ tầm mắt phạm vi công kích, nhưng lại bị ngã phải toàn thân mình đầy thương tích.
May mắn thay, ngay từ lúc ngã xuống, tôi đã bị mắc kẹt trong vòng tay của Hạ Lẫm, nhưng thân thể của Hạ Lẫm đã bị cành cây và gai xung quanh đâm vào, một chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ máu.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết máu, ta hoảng sợ, nhất thời nhìn thấy Hạ Lẫm nhắm chặt hai mắt lại, không cảm nhận được hơi thở.
Điều này khiến tôi sợ hãi đến mức không nhận ra rằng tôi và Hạ Lẫm đã rơi xuống cửa một bệnh viện bỏ hoang.
"Hạ Lẫm, Hạ Lẫm, tỉnh lại!"
Tôi sợ hãi ôm đầu Hạ Lẫm, không ngừng gọi tên anh ấy.
Chỉ là từ trên đường lớn ngã xuống, lại không cao, làm sao liền không có hô hấp đâu.
"Hạ Lẫm...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook