Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Hiểu Ngạn bị tiếng chim hót dễ nghe lay tỉnh. Ừm, tuyệt nhỉ, thiệt ra là bị một trận tiếng chim hót tranh cãi ầm ĩ đánh thức, kéo tấm rèm cửa sổ sang bên cạnh, mặt trời đã bắt đầu từ từ ngoi lên từ đường chân trời. Kỷ Hiểu Ngạn mãi mới hít vào một hơi, duỗi cái thắt lưng làm biếng một cái rồi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, cái quan trọng nhất trong một ngày. 

Bèm bẹp đi xuống lầu, Kỷ Hiểu Ngạn nhanh nhẹn đi tới phòng bếp, trải qua đợt bổ sung hôm qua, tủ lạnh trong bếp đã được nồi đầy thức ăn. Kỷ Hiểu Ngạn vốn chỉ định làm một món nay thấy tủ lạnh tràn đầy đồ ăn bèn quyết định làm thêm nhiều một chút. 

Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn nghĩ nghĩ xem trẻ em thì thích hợp ăn loại đồ ăn gì, đột nhiên lại nhớ ra cháu trai mình trước kia thường xuyên ăn bánh sủi cảo của trẻ con, lại nghĩ đến bé Phil đã hơn một tuổi rồi, mỗi ngày lại suốt ngày ăn thức ăn lỏng, trong lòng đột nhiên có chút 囧. 

Cẩn thận nhớ lại một chút, giống như, hình như, có lẽ sau bốn tháng là có thể bổ sung lượng thức ăn được rồi, mà tiểu Phong đã hơn một tuổi, lại trừ ăn thức ăn lỏng ra thì chưa từng ăn loại thức ăn nào khác. 

Kỷ Hiểu Ngạn 囧 xong bắt đầu nấu nướng, làm bánh sủi cảo trẻ em nho nhỏ.(*Là loại sủi cảo cho trẻ con, rất nhỏ và mềm, có loại còn có hình động vật đáng yêu như thỏ trắng, cá vàng,...) 

Kỷ Hiểu Ngạn lấy từ tủ lạnh ra cà rốt, tôm, đậu hũ, rong biển và bột mì từ trong tủ lạnh ra, trước tiên rửa sạch cà rốt, một nửa cà rốt thì ép thành nước, còn lại thì đem cắt thành các sợi ngắn. Lúc này là phần Kỷ Hiểu Ngạn thích nhất, đổ ra một lượng bột mì nhỏ, nhào kĩ bột mì sau đó rót nước cà rốt vào, sau đó nhào bột cho đến khi cảm thấy nước cà rốt đã hòa vào trong bột mì, đại khái là sau 5 phút Kỷ Hiểu Ngạn đã làm xong để bột sang một bên, bắt đầu xử lý nhân sủi cảo. 

Bởi vì là đồ ăn cho trẻ con cho nên vật liệu dùng cho nhân cũng tương đối đơn giản, cầm túi tôm đã qua một đêm trong tủ lạnh lên ngây người, thật sự là khiến người ta khó tin nổi mà, nó cư nhiên thoạt nhìn vẫn như vừa mới mua xong. Cái này thật khiến cho người ta không thể không thán phục ngăn sống tủ lạnh, không thể không nói đây là sự tồn tại quá mạnh mẽ. So sánh với nó thì tủ lạnh ở thế kỉ 21 thật sự là quá yếu! Hoàn toàn không thể so sánh a! 

Vì tôm đã để trong ngăn sống tủ lạnh một đêm cho nên cũng không cần phải giã đông, chỉ cần bỏ vỏ, cắt râu, nhẹ nhàng lột xong toàn bộ vỏ tôm, Kỷ Hiểu Ngạn đem chỗ tôm đã được lột sạch đặt lên thớt gỗ, cầm dao nhỏ, đè tôm lại, rồi dùng dao cắt một đường nông dọc theo thân tôm. 

Cầm tôm lột sạch sẽ ra khỏi phòng bếp, Kỷ Hiểu Ngạn lấy máy xay vừa mua hôm qua ra, đổ tôm vào trong máy xay, cho thêm một ít nước sạch, xay nhiễn. 

Lấy thìa đập vụn đậu hũ bên cạnh, sau đó Kỷ Hiểu Ngạn đổ một ít nước củ cải vào trong bát đậu hũ, bỏ thêm một chút muối vào bát tôm xay quấy đều rồi để sang một bên. 

Lấy cán bột và nước rau mình mới đặt một bên qua, Kỷ Hiểu Ngạn dùng cán chà bột thành dải, cho đến khi nó thành một cục, Kỷ Hiểu Ngạn nhẹ nhàng lấy một cục bột đặt lên tay vê tròn, rồi cán bẹp nó ra. 

Sau đó cho nhân vào rồi bọc bột lại, bánh sủi cảo trẻ em nho nhỏ của Kỷ Hiểu Ngạn trên cơ bản đã hoàn thành, cuối cùng chỉ cần nấu một chút trước khi ăn là xong. 

Ban đầu muốn nếm thử hương vị một chút để còn làm canh loãng, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cũng không muốn làm canh nữa, chỉ cho một ít rong biển vào để tăng hương vị. 

Làm xong sủi cảo nhỏ, Kỷ Hiểu Ngạn suy xét một hồi, con mình lần đầu tiên ăn thức ăn rắn có khả năng sẽ cảm thấy không quen, thế nên Kỷ Hiểu Ngạn vẫn làm thêm một bát cháo trứng muối, đây hiện là món con mình thích nhất, tuy rằng con trai mình còn chưa ăn thử rất nhiều đồ ăn. 

Bận bịu ở phòng bếp xong, Kỷ Hiểu Ngạn xoa xoa tay rồi lên lầu nhìn con, căn cứ vào kinh nghiệm thường ngày, con trai nhà mình hẳn là sắp dậy rồi. 

Quả nhiên, Kỷ Hiểu Ngạn vừa mở cửa phòng ngủ ra đã thấy con trai đang gặm ngón chân của mình, nước miếng chảy một hàng. 

Tiểu Phong nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, thấy Kỷ Hiểu Ngạn liền cười "ha ha", khóe miệng vẫn còn dính nước miếng óng ánh khiến người ta nhịn không được ôm bụng cười to. 

Hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, Kỷ Hiểu Ngạn ôm con đi. Cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau khuôn mặt nỏ nhắn nộn nộn của con, trong lòng hắn vất vả khắc chế xúc động muốn véo một cái. 

Dùng khăn voan lau sạch sẽ cái miệng của con, Kỷ Hiểu Ngạn ôm tiểu Bạch đang ở trên ghế sô pha đến bên cạnh tiểu Phong, bản thân lại đi vào phòng bếp. 

Mở nổi ra nhìn một cái, bánh sủi cảo nhỏ của tiểu Phong vẫn hoàn hảo, cả cháo cũng vậy, suy xét đến mấy khối răng ít ỏi của con mình, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn cảm thấy nên nấu kỹ bánh sủi cảo một chút. 

Trong lúc chờ, Kỷ Hiểu Ngạn đem số bánh sủi cảo còn lại đóng gói rồi để vào lạnh, lại lấy từ trong đó bắp cải cắt lát trong đó ra, cho một lượng nhỏ dấm và ớt vào, quấy một chút, rồi bỏ vào tủ lạnh cho đông lại. 

Đây là bữa trưa của Kỷ Hiểu Ngạn, làm xong đồ ăn hàng ngày cho con, bản thân cũng không cần chú ý như vậy, một ít cháo hoa và cải muối chua làm khai vị là chuyện rất đơn giản. 

Đem cải trắng bỏ vào tủ lạnh, Kỷ Hiểu Ngạn gắp bánh sủi cảo vào chén nhỏ, trước tiên cho con ăn đỡ đói đã. 

Nhìn tiểu Bạch ngoan ngoan chơi đùa với tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn thật vô tình chia rẽ chút, đặt tiểu Bạch qua một bên, ôm lấy con mình, cầm muỗng nhỏ chọt vỡ lớp vỏ sủi cảo. 

"Tiểu Phong, đến, hôm nay ba ba đổi thức ăn cho con nè, có vui không?" 

Nhìn vỏ sủi cảo hồng hồng trong muỗng của ba ba, tiểu Phong nghiêng đầu giống như đang tự hỏi gì đó. Nhưng khi cha lại đưa thìa đến trước mặt, nó vẫn há miệng ăn vỏ sủi cảo. 

"Ba ba, ăn, ăn" có thể là bởi vì đột nhiên được ăn thứ trước đây chưa từng ăn thử, cho nên tiểu Phong sốt ruột mở miệng với cha, không ngừng thúc giục Kỷ Hiểu Ngạn vẫn không nhanh không chậm. 

Nhìn bộ dạng sốt ruột của con, Kỷ Hiểu Ngạn thật không phúc hậu nở nụ cười, ban đầu tiểu Phong vẫn còn hoài nghi thứ đó rốt cuộc có thể ăn được không hay ba ba bị ngốc, ngay lật tức bị thuyết phục. 

Bón tiểu Phong từng chút một, cho đến khi năm cái sủi cảo và non nửa bát cháo đã biến mất, tiểu Phong mới ngừng lại. 

Kỷ Hiểu Ngạn nhìn cái bụng tròn vo của tiểu Phong liền biết con đã hoàn toàn no bụng rồi, nhưng rất tròn a, Kỷ Hiểu Ngạn bất đắc dĩ đành giúp con mình vận động tiêu thực sau khi ăn cơm — xoa bụng. 

Một hồi lâu sau, Kỷ Hiểu Ngạn mới giao tiểu Phong ăn uống no đủ cho tiểu Bạch một lần nữa, hắn thì đi giải quyết vấn đề no ấm. 



Phần lớn thời gian buổi sáng đã dành để giải quyết vấn đề bón con ăn. Thời gian còn lại này Kỷ Hiểu Ngạn muốn viết xong các tình tiết trong 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》. 

Hôm qua vì chuyện của tiểu Phong quấy rầy kế hoạch ban đầu của mình, chỉ có thể bổ sung ngay hôm nay, tránh đêm dài lắm mộng, hoàn thành sớm một chút vẫn yên tâm hơn. 

Nghĩ con trai không chịu rời khỏi mình, Kỷ Hiểu Ngạn quyết định hôm nay trực tiếp mang xuống đại sảnh viết, thuận tiện trông con mình luôn. 

Nghĩ là làm liền, ngay cả chip cũng lười lên lấy, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên phải sa lông cạnh con, mở máy, bước vào hệ thống Thiên thành, bắt đầu hoạt động viết văn hôm nay của mình. 

Mọi người đều nói khi đàn ông nghiêm túc là lúc gã đẹp nhất, nhìn ba ba nghiêm túc làm việc, tiểu Phong tuy rằng không có cảm giác đẹp hay không đẹp gì cả nhưng cũng có trực giác tự nhủ là không nên quấy rầy ba ba, bởi vậy là không ngoan. 

Dưới sự ăn ý của hai cha con, công việc của Kỷ Hiểu Ngạn tiến triển rất thuận lợi, lúc ăn trưa lại bón sủi cảo đơn giản cho con, sau đó Kỷ Hiểu Ngạn lại chôn đầu vào trong đống chữ viết của mình. 

Cho đến khi màn đêm buông xuống, câu chuyện của Kỷ Hiểu Ngạn cũng đã hoàn thành, duỗi duỗi người, hình như có thể nghe được tiếng xương cốt vang lên "răng rắc". 

Sau đó Kỷ Hiểu Ngạn lại đặt thời gian gửi bản thảo, rồi mở bảng điều khiển bài viết của mình ra, nhìn nhìn các số liệu trước mặt. 

Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, dù sao cũng mới gửi công văn đi một ngày, lượt xem vẫn thật sự rất thấp a, trách không được nói Thiên thành hỗn loạn. 

Ngẫm lại những cái đó vô luận là xuyên qua chỗ nào cũng chỉ cần viết văn đạt một chút là tiểu thuyết có thể chuyển đỏ rồi, Kỷ Hiểu Ngạn chợt có cảm giác đau từ trong trứng đau ra. Rốt cuộc là tiểu thuyết gạt người sao? Hay là nhân phẩm của bản thân thật sự không đạt nhỉ? 

Nhìn mấy cái số liệu thảm hại, Kỷ Hiểu Ngạn yên lặng thở ra một hơi, đóng mày lại, đi chuẩn bị bừa tối hôm nay cho hai cha con. 

Chỉ là, Kỷ Hiểu Ngạn tắt máy tính đi nên không nhìn thấy được ngay sau khi hắn vừa tắt máy tính đi, lượng truy cập trong khoảng thời gian đó đã đột ngột tăng mạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương