Trương Sâm hắng giọng một cái mới nói tiếp: "Từ lúc cậu ra khỏi nhà, tôi vẫn theo dõi cậu bằng camera giám sát.

Cậu hẳn cũng phát hiện rồi, bằng không cậu sẽ chẳng chọn đường gắn nhiều camera nhất để tới trường."
Dứt lời gã căng thẳng dò xét ánh mắt Lâm Quát, thấy cậu không tỏ ra tức giận, lúc này mới tiếp tục: "Căn cứ vào các đoạn ghi hình, từ đầu tới cuối tôi đều thấy cậu cầm một cái vòi hoa sen trong tay, tôi nghĩ trong đó chắc hẳn giấu mật mã tử vong của cậu.

Cuối cùng tôi nhìn thấy cậu bỏ vòi hoa sen vào tủ chuyển phát nhanh, tôi đoán phải chăng cậu cố ý dẫn dụ tôi ra, vì thế tôi tranh thủ thời gian đến tìm cậu."
Lâm Quát mím môi nhìn Trương Sâm, có rất nhiều điểm nghi hoặc, thế nhưng cậu chỉ âm thầm ghi nhớ nó trong đầu, định bụng sau cùng mới hỏi Trương Sâm: "Tiếp tục."
Trương Sâm nói: "Hết rồi."
Lâm Quát: "Trả tôi trà sữa."
Trương Sâm: "..."
Thấy Lâm Quát thực sự muốn lấy đi cốc trà sữa của mình, Trương Sâm cấp tốc cứu vãn tình hình nói: "Lượng thông tin nhiều lắm, tôi trái lại không biết nên nói cái gì, nếu không như vậy đi, cậu có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi tôi."
Lâm Quát dừng động tác trên tay, Trương Sâm thấy vậy vội vàng đoạt cốc trà sữa về, để tránh Lâm Quát đòi lại lần nữa, gã cắm luôn ống hút vào cốc, hớp mạnh vài ngụm lớn.
Lâm Quát phức tạp liếc gã một cái, sau đó bắt đầu hỏi: "Đây là phó bản một người, anh không phải người tham dự, thân phận của anh là gì?"
Trương Sâm gật gật đầu lại lắc đầu, giải thích: "Tôi xác thực không phải người tham dự phó bản lần này, đương nhiên, tôi chắc hẳn cũng không phải Tà Thần."

Lâm Quát bắt được từ mấu chốt "lần này", "chắc hẳn".
Trương Sâm nói: "Nếu như phó bản Vây Thành không có người thông qua sẽ tiếp tục tồn tại, phải đến khi có người tham dự thông qua mới có thể chấm dứt.

Nói như vậy, tôi hẳn phải tính là tiền bối của cậu, trước đây tôi chọn là người tham dự ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, chỉ có điều… tôi chết trong phó bản này."
Trương Sâm bất đắc dĩ cười nói: "Có phải cảm thấy rất nhảm hay không? Hết cách rồi, sự thật chính là như vậy.

Tôi đoán cậu nhất định sẽ hỏi tôi sống lại thế nào, kỳ thực tôi cũng không biết, tôi lần nữa mở mắt và rơi vào tình huống hiện tại, tôi quả thực còn mơ hồ hơn cậu, mơ hồ qua đi tôi liền nghĩ tới chắc hẳn có người mới lựa chọn ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, trong tình huống mà tôi không rõ, tôi đã sống lại rồi."
"Xem như tạm thời nhặt về một cái mạng đi, cũng không biết lúc nào lại bị lấy mất.

Giờ tôi chính là mang tâm thế của bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, có thể sống lâu một ngày thì tốt một ngày." Trương Sâm nói đến đây, hơi ngừng lại: "Nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn, đoán chừng tôi sống lại khẳng định có liên quan đến cậu, liền nghĩ nếu mật mã tử vong của cậu giấu được thêm một ngày vậy có phải tôi cũng được sống lâu thêm một ngày."
"Ba vấn đề." Lâm Quát hỏi: "Thời gian sống lại, vì sao anh chết, và làm cách nào anh xác định tôi chính là người tham dự."
Trương Sâm nói: "Thời gian sống lại vào khoảng chiều qua đi, tôi tỉnh dậy thấy mặt trời sắp xuống núi, hẳn là khoảng năm sáu giờ chiều."
Lâm Quát nhấp một ngụm trà sữa, thời gian Trương Sâm sống lại chính là lúc Lâm Chi loại bỏ "vui chết".
Trương Sâm gãi đầu một cái: "Tôi nuốt mật mã tử vong vào trong bụng, nào biết ngày đó Tà Thần đúng lúc thử nghiệm tôi có phải bị mổ bụng chết hay không, kết quả tìm được mật mã tử vong của tôi, liền theo phương thức ấy giết tôi.


Mật mã tử vong của tôi là "già chết", sau đó tôi liền thấy mình già đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng là chết."
Trương Sâm vẫn còn sợ hãi trả lời vấn đề thứ ba của Lâm Quát: "Xác định cậu rất đơn giản, bởi vì tôi ở tầng trên nhà cậu." Sợ Lâm Quát không tin, Trương Sâm nói trước một bước: "Đừng hỏi tôi vì sao trùng hợp như vậy, lúc tôi phát hiện điều này cũng rất khiếp sợ.

Tối qua nhà cậu có động tĩnh phải không, tôi còn đặc biệt nhắc nhở cậu."
Lâm Quát nhíu mày.
Trương Sâm cẩn thận gợi ý từng chút một: "Là con mẹ nó, hộ khẩu nhà cậu vốn có mình cậu hay sao, không sợ làm ồn đến giờ nghỉ của người khác? Khi ấy cậu không trả lời tôi, tôi nói nửa đêm không để bên trên ngủ, cho cậu về với tổ tiên đó, có ấn tượng không?"
Lâm Quát: "Có."
Trương Sâm: "Hắc hắc."
Lâm Quát liếc gã một cái, ý vị sâu xa hỏi: "Anh cảm thấy mình rất hài hước?"
Trương Sâm ngượng ngùng nói: "Vậy thì có cách nào? Tôi lại chẳng dám trực tiếp nhắc nhở cậu, hai câu kia là cộng dồn dũng khí lớn nhất cả đời tôi.

Nhặt về được cái mạng quý giá, hôm nay tôi muốn xem tình huống của cậu, cũng không dám xuống thẳng lầu, vừa vặn lại biết chút kỹ thuật hacker, liền dùng camera theo dõi cậu.


Ai biết lại khiến cậu hiểu lầm, tôi không ngừng nghỉ chạy tới như vậy, gặp cậu cũng để nói chuyện này, cậu vì dẫn dụ tôi xuất hiện, cứ thế nhét mật mã tử vong vào tủ chuyển phát nhanh, cậu không muốn sống nữa hả?"
(Thằng cha này nói nhiều vãi, chỉ khổ đứa dịch -.-)
Lâm Quát: "Tôi không có ý đó."
Trương Sâm còn muốn lảm nhảm thêm, Lâm Quát hờ hững nói: "Trùng hợp quá nhiều đồng nghĩa không có trùng hợp, anh thao thao bất tuyệt cảm thấy mình rất hài hước?"
Trương Sâm lời đến khóe miệng thì kẹt lại.
Lâm Quát lạnh băng nhấn mạnh từng chữ: "Tà thần trong nhà tôi bị giới hạn phạm vi hoạt động, tôi nghĩ bản thân anh cũng bị giới hạn gì đó đúng chứ, ban thưởng phẩm."
Trương Sâm ủ rũ: "Cậu đã nói như vậy, tôi thực không tìm ra lời phản bác.

Khả năng tôi sống lại chính là vì cậu, nhưng tôi có thể khẳng định cho cậu biết, từ khi sống lại đến giờ chỉ gặp một mình cậu, tôi không biết cậu nói giới hạn là ý gì, nếu cậu ám chỉ tôi làm giao ước với Tà Thần, đáp án là không có, suy nghĩ duy nhất của tôi hiện tại chính là trợ giúp cậu giấu kỹ mật mã tử vong, như vậy tôi mới có thể sống lâu hơn nữa, tôi không muốn chết."
Trương Sâm nói đến quá mức chân thành, Lâm Quát quan sát gã một hồi mới mở miệng: "Tà Thần nói với anh, lấy được mật mã tử vong của tôi anh liền có thể hồi sinh, anh sẽ làm thế nào?"
Trương Sâm: "Tôi không bị ngốc, nếu tìm được mật mã tử vong của cậu, ta liền cùng đi với cậu."
Lâm Quát nhấn mạnh: "Giả sử!"
Trương Sâm ôm đầu ngẫm nghĩ: "...!Vậy, vậy chỉ có thể xin lỗi huynh đệ rồi."
Lâm Quát: "..."
Cậu đây là lần đầu tiên gặp được người không biết giấu diếm như vậy, thực ra nếu cẩn thận đánh giá Trương Sâm, có thể phát hiện trong lời của gã không có bất cứ ý đồ lừa gạt nào, bằng không sẽ chẳng thành thật nói cho cậu biết thời gian gã sống lại, cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận bản thân là kẻ theo dõi cậu qua camera.
Trương Sâm ngượng ngùng cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tôi quả thực không có hứng thú với mật mã tử vong của cậu, cậu dù nói đáp án cho tôi cũng chẳng muốn biết đâu, tôi chỉ quan tâm cậu có giấu kỹ nó hay không." Nói đến đây, Trương Sâm có chút kích động: "Cậu coi tủ chuyển phát nhanh như két sắt ngân hàng Thụy Sĩ hả? Đối với Tà Thần, két sắt dù bảo mật cấp cao nhất nói muốn phá liền có thể phá, tôi thực không biết cậu đang nghĩ gì, tôi vì vớt lại một cái mạng đã dùng hết biện pháp, cậu lại cứ thế… ài…"
Lâm Quát: "Trách ai?"

Trương Sâm hệt như quả bóng da xì hơi, tức thì chẳng dám ho he nữa.
Lâm Quát lúc này mới nói: "Tôi không bị ngốc như anh tưởng, tôi đã lấy mật mã tử vong trong vòi hoa sen ra rồi, đặt ở ngăn tủ chuyển phát nhanh khác."
"...!A." Trương Sâm nghệt ra: "Pha xử lý này của huynh đài ngầu cực kỳ, giương đông kích tây khiến tại hạ vô cùng bội phục, nhưng mà tại hạ muốn hỏi một câu, khác nhau ở chỗ nào? Không phải vẫn còn trong tủ chuyển phát nhanh sao?"
"Khác." Lâm Quát liếc gã: "Mật mã tử vong cụ thể ở đâu trong tủ, anh biết không?"
Trương Sâm sặc một cái, ấm ức nhìn Lâm Quát: "Anh bạn à, cậu đây là không tin tôi hả."
Lâm Quát lạnh mặt không lên tiếng.
Trương Sâm thở dài: "Cũng phải, dù sao không thể không phòng bị người khác mà, có thể lý giải có thể lý giải, chỉ là lòng tự trọng bị đả kích chút chút, trông tôi thế này không giống người tốt sao?"
Cốc trà sữa của Lâm Quát đã thấy đáy, cậu đứng dậy muốn rời đi.

Trương Sâm mau mải đuổi theo: "Ài ài ài, cậu đi đâu?"
Lâm Quát: "Tìm một ban thưởng phẩm khác."
Trương Sâm nói có thể giúp một tay, Lâm Quát liếc gã một cái: "Giữa các anh có cảm ứng?"
Trương Sâm nhắm mắt lại, dường như thực sự đang thử nghiệm giữa mình với một ban thưởng phẩm khác có cảm ứng hay không, lúc sau mới mở mắt tiếc nuối nói: Không có cái trò này."
Lâm Quát không tiếp tục để mắt đến gã, rời khỏi tiệm trà sữa, Trương Sâm hệt như cái đuôi một mực đi theo cậu, Lâm Quát đi vài bước thì dừng lại, xoay người nhìn gã: "Đừng đi theo tôi."
Trương Sâm oan ức nói: "Chỉ là tôi không có chỗ nào đi, lại chẳng biết đường, về lầu dưới nhà là cái thứ kia, tôi sợ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương