Hàng nghìn ý nghĩ rượt đuổi trong đầu tôi. Thôi được rồi, chỉ khoảng sáu hay bảy gì đó bởi vì hàng nghìn thì nhiều quá. Thử đếm ý nghĩ của bạn và xem mất bao lâu để đạt đến số 1000. Cho dù thế, chẳng có ý nghĩ nào của tôi là tốt đẹp cả.

"Nhưng thậm chí tôi cũng không phải là nhân chứng!" Tôi khóc thét. "Tôi không thể nhận diện hắn ta nếu cuộc sống của tôi có phụ thuộc vào điều đó đi chăng nữa." Lại tiếp rồi, cũng chẳng phải một ý nghĩ hay ho bởi vì chỉ là có lẽ thôi mà."

"Hắn không biết điều đó."

"Có thể hắn là bạn trai cô ta. Thường là bạn trai hoặc chồng phải không? Có lẽ đó là hành động phạm tội vì tình và hắn không thực sự có trái tim của kẻ giết người, khi các anh túm được hắn, hắn sẽ thú nhận." Điều đó không thể sao? Hay là đòi hỏi quá nhiều?

"Có lẽ," anh ta nói nhưng biểu hiện chả có chút gì là có hi vọng.

"Nhưng sẽ ra sao nếu hắn không phải là bạn trai cô ta? Sẽ ra sao nếu là ma tuý hay gì đó?" Tôi đứng dậy và bắt đầu đi tới đi lui trong văn phòng anh ta, cái văn phòng chả đủ chỗ để đi tới đi lui đúng nghĩa và có quá nhiều vật cản ở lối đi như những cái tủ hồ sơ và giá sách. Tôi đi lắt léo quanh đống đồ đạc hơn là đi tới đi lui. "Tôi không thể rời xứ này. Anh thậm chí còn chả cho tôi ra cái khỏi thị trấn đang ở trong tình trạng tồi tệ khó kiểm soát này, anh biết đấy."

Anh ta cũng không thể ngăn tôi lại, tôi nhận ra, trừ khi bắt giữ tôi hay đưa tôi vào trường hợp được giám hộ, bảo vệ, và vì tôi không thể nhận diện kẻ giết người, tôi không nghĩ rằng anh ta có thể bào chữa cho phán quyết đó của anh ta. Vì thế tại sao anh ta còn bảo tôi không được rời khỏi thị trấn? Và tại sao anh ta lại nói với tôi điều đó khi phản ứng hiển nhiên nhất, thông minh nhất sẽ thoát khỏi địa ngục Dodge này?"

Anh ta lờ tít những lời bình phẩm của tôi về sắc lệnh của anh ta. "Điều kỳ lạ là em vẫn ổn và cô Goodwin bị giết là vì lý do cá nhân. Nếu may mắn bọn anh sẽ làm sáng tỏ trong 1 hay 2 ngày nữa."

"1 hay 2 ngày," tôi lặp lại. Có quá nhiều chuyện có thể xảy đến trong 1 hay hai ngày. Một là tôi có thể bị giết. Không đời nào tôi đi lung tung để cho điều này xảy ra. Bất chấp trung uý Bloodsworth nói gì với tôi, tôi vẫn sẽ rời thị trấn. Kệ cha cái sự cho phép của anh ta, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng tôi chả bao giờ cần nó dù có chuyện gì xảy ra đi nữa; vào lúc anh ta biết tôi đã đi khỏi thì cũng quá muộn rồi. Tôi sẽ nói với Siana liên lạc với anh ta và bảo anh ta nếu như anh ta cần tôi thì hãy liên hệ với Siana bởi vì lẽ dĩ nhiên tôi sẽ cho gia đình tôi biết tôi đang ở đâu. Dù sao Great Bods sẽ bị đóng cửa một ngày hoặc hơn nữa nên tôi cũng có thể có một kỳ nghỉ ngắn chứ. Nàng thỏ yêu biển trong tôi cả hai năm nay rồi đã chả được ra biển, cũng đến lúc nuông chiều nó một chút chứ.

Khi tôi về nhà tôi sẽ lăn ra ngủ khoảng 2 tiếng, nếu tôi có thể. Nếu tôi không thể thì tôi sẽ gói ghém đồ đạc. Tôi sẽ sẵn sàng lên đường ngay khi nào người ta mang xe đến cho tôi.

"Anh chả có dư thừa người để canh gác và anh không thể biện minh với mình là có mối đe doạ nào đáng tin cả - anh không có nói là em hoàn toàn không phải nhân chứng vì em không thể nhận diện ai." Anh ta ngả người ra sau ghế và nhìn tôi nghiền ngẫm. "Anh sẽ nói với báo chí là các nhân chứng giấu tên đã nhìn thấy người đàn ông rời khỏi hiện trường. Điều đó sẽ làm loãng sự tập trung vào mình em."

"Này, được đấy!" Tôi nói phấn khởi. Nếu có nhiều hơn 1 nhân chứng thì giết tôi sẽ chả có ý nghĩa gì đúng không? Không phải là tôi định đi lung tung để bị tìm thấy. Bây giờ tôi sẽ nghĩ về nó, ít ngày tuyệt vời được lười biếng trên bãi biển thật hay. Tôi có một bộ bikini màu ngọc lam mua năm ngoái và chưa có cơ hội được mặc bao giờ. Tiffany - nàng thỏ yêu biển trong tôi - sẽ hào hứng lắm đây.

Tôi đứng dậy, nhặt tập ghi chép lên trước khi anh ta có thể ngăn tôi lại và xé toạc tờ trên cùng. Cứ như tôi sẽ quên mất danh sách tội lỗi của anh ta vậy, phải không? Khi tôi gập gọn tờ giấy lại, tôi nói, "Giờ thì tôi sẵn sàng về nhà rồi. Thật đấy, trung uý Bloodsworth, anh có thể nói với tôi về tất cả chuyện này này ở Great Bods, anh biết đấy. Anh không phải cư xử thô bạo với tôi trước mặt tất cả mọi người và lôi tôi đến đấy chỉ để chứng minh rằng anh là cảnh sát cỡ bự." Tôi gầm gừ giống kiểu Tim Allen nhưng tôi chả thể làm được.

Anh ta tỏ ra thích thú và khoát tay. "Đưa đây."

Tôi khịt mũi. "Đừng mơ. Thậm chí nếu anh có xé nát nó ra, anh nghĩ tôi không nhớ những gì trong cái danh sách này ư?"

"Không phải vấn đề đó. Đưa đây."

Thay vì thế, tôi nhét nó vào túi và kéo khoá lại. "Vậy là vấn đề gì, bởi vì có vẻ tôi đang bỏ qua cái gì đó."

Chuyển động của đôi chân anh ta mạnh mẽ và uyển chuyển nhắc tôi nhở anh ta đã từng là vận động viên gì. "Vấn đề," anh ta nói khi đi vòng quanh cái bàn và điềm tĩnh lấy cái túi của tôi, "là những người đàn ông trong cuộc đời em có thể giết chết em trước khi để em ra đi - nói một cách bóng bẩy - bởi vì em đáng yêu chết đi được nhưng anh sẽ không sa vào con đường đó đâu. Em đang ở trên địa phận của anh và anh đã nói là đưa nó cho anh, nên nếu em không làm vậy thì anh sẽ lấy nó. Đó là vấn đề."

Tôi nhìn anh ta mở khoá túi và lôi cái danh sách ra và nhét vào túi quần mình. Tôi có thể châm ngòi một cuộc chiến không đàng hoàng khác, nhưng thậm chí nếu tôi thắng - không có vẻ vậy - giành lại cái danh sách cũng có nghĩa là tôi phải thọc tay vào túi quần anh ta và tôi thì không được sinh ra ngày hôm qua. Đó là một cuộc chiến mà tốt hơn là tôi không nên chiến đấu. Vì thế tôi nhún vai. "Vậy thì tôi sẽ viết tờ khác khi tôi về nhà, nơi, tiện đây tôi nói luôn, nơi mà tôi muốn ở đó cả tiếng đồng hồ trước. Anh cũng nên thực sự giải quyết vấn đề của mình đi, anh đã cá nhân hoá mọi thứ, trung uý Bloodsworth." Tôi gọi anh ta như vậy thay vì gọi là Wyatt bởi vì tôi biết nó sẽ làm anh ta điên tiết lên. "Trong công việc của anh, điều đó có thể thực sự là vấn đề đấy."

"Những gì giữa chúng ta hoàn toàn là việc cá nhân." Anh ta vặn lại khi đưa trả túi cho tôi.

"Không. Không hứng thú. Xin lỗi. Liệu tôi có thể về nhà được chưa?" Có thể nếu như tôi cứ nói như vậy thường xuyên đến mức độ nào đó, anh ta sẽ mệt mỏi vì nghe. Một cái ngáp rõ to chấm hết câu và tôi thề tôi không giả vờ. Tôi che đi nhưng đó là cái ngáp sái cả quai hàm và dường như chả bao giờ kết thúc. Tôi chảy cả nước mắt khi ngáp xong. "Tôi xin lỗi." Tôi lại nói và dụi mắt.

Đôi mắt chết tiệt của anh ta, anh ta cười toe toét. "Cứ việc nói em không hứng thú thường xuyên đi và có lẽ đến năm 90 tuổi em sẽ tin điều đó. Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà trước khi em suy sụp hoàn toàn." Anh ta nói trước khi tôi kịp phản ứng lại câu đầu tiên, anh ta đặt tay quanh eo tôi và thúc tôi đi ra phía cửa.

Kết thúc! Tôi quá vui mừng được về nhà đến nỗi tôi chẳng chú ý xem tay anh ta để đâu và trông nó ra sao. Anh ta rướn người ra trước để mở cửa cho tôi và khi tôi bước qua cửa, như thể hàng trăm cặp mặt đang đổ dồn theo chúng tôi. Các sĩ quan tuần tra trong đồng phục, thám tử trong thường phục và một vài người rõ ràng đang bị cưỡng bách - cái phòng này như tổ ong hoạt động bất chấp thời gian muộn màng này. Nếu tôi có chú ý, tôi sẽ nhận thấy những giọng nói ngắt quãng và tiếng chuông điện thoại reo bên ngoài cánh cửa đang đông nhưng tôi đang chú tâm vào cuộc chiến với Wyatt.

Tôi nhìn thấy đủ thái độ: tò mò, thích thú, thèm khát. Chỉ có một biểu hiện tôi không thấy là sự ngạc nhiên. Tôi phát hiện thám tử MacInnes đang giấu một nụ cười khi anh ta nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn mình.

Ừm, tôi có thể mong đợi gì đây? Để họ chứng kiến sự bất đồng giữa chúng tôi và kết thúc là anh ta nhét tôi vào trong xe anh ta ư - chỉ có mỗi phần cuối là họ thấy, họ chả thấy sự bất đồng giữa chúng tôi - nhưng giờ tôi nhận ra rằng Wyatt chắc chắn đã nói gì đó cho thấy chúng tôi có quan hệ riêng tư. Cái con chuột lén lút này đang cố ngăn cản sự chống đối của tôi, nhưng điều quan trọng hơn là anh ta đã chắc chắn rằng không ai trong số người của mình gây cản trở cuộc tranh cãi của chúng tôi.

"Cứ tưởng mình khôn ngoan lắm đấy." Tôi lầm bầm khi bước vào thang máy.

"Anh không được như vậy đâu, nếu không anh đã tránh xa em ra rồi" anh trả lời nhẹ nhàng khi anh ấn phím tầng cuối cùng.

"Vậy sao anh không nâng cao IQ của mình và bám theo ai đó muốn anh đi?"

"Ồ, em muốn anh, được rồi. Em không thích điều đó nhưng em muốn anh."

"Đã muốn thôi. Quá khứ rồi. Không phải bây giờ. Anh đã có cơ hội."

"Anh vẫn còn cơ hội. Tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là một chặng nghỉ thôi mà."

Miệng tôi mở to ngạc nhiên khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ta. "Anh gọi hai năm qua là chặng nghỉ ư? Tôi có tin mới cho anh đây, cậu bé to xác: cơ hội của anh đã kết thúc vào ngày hẹn hò cuối cùng của chúng ta rồi."

Thang máy dừng lại và cở mở ra - không mất nhiều thời gian lắm để chu du 3 tầng nhà - và Wyatt lại làm cái việc tay-quanh-eo-tôi lần nữa, đưa tôi qua một phòng nhỏ và bước vào bãi đỗ xe. Mưa đã ngừng rơi, cám ơn Chúa, mặc dùng cây cối và đường điện vẫn nhỏ nước tong tong. Chiếc Crown Vic màu trắng của anh ta đỗ ở khu số bốn với biển đề "Trung uý Bloodsworth". Bãi đỗ được rào xung quanh và có cổng để không một nhà báo nào có thể đợi bên ngoài lối vào đó. Dù sao cũng không có nhiều lắm, ở thị trấn này chỉ có một tờ nhật báo và 1 tờ tuần báo, 4 kênh truyền thanh và một chi nhánh của kênh truyền hình ABC. Thậm chí nếu tất cả các kênh truyền hình đều cử phóng viên đến, điều sẽ chẳng xảy ra, thì cũng chỉ có tổng cộng 7 người là cùng.

Tỏ ra thông minh, tôi với tay cầm cửa sau. Wyatt gầm gừ và đẩy tôi ra trước khi anh mở cửa trước. "Em là đồ phiền phức, biết không?"

"Như thế nào?" Tôi ngồi và cài dây an toàn.

"Em không biết khi nào thì ngừng tự đề cao mình." Anh ta đóng sập cửa lại và đi vòng ra cửa cho lái xe. Anh ta chui vào, khởi động xe, rồi quay ra đối diện tôi và gác một tay sau lưng ghế. "Giờ thì chúng ta không ở trong thang máy, không có camera theo dõi từng chuyển động, vậy hãy nói lại cho anh xem làm thế nào mà cơ hội của anh với em đã kết thúc và em không còn muốn anh."

Anh ta đang thử thách tôi, thực tế là làm tôi rối tung lên để tôi nói gì đó hấp tấp để anh ta có lý do làm gì đó hấp tấp như hôn tôi chẳng hạn. Đèn bãi đỗ xe vẫn đủ sáng để tôi thấy được sự lấp lánh trong mắt anh ta khi anh ta chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi muốn phun ra những lời nguyền rủa anh ta nhưng điều đó sẽ làm tôi cuốn theo trò chơi của anh ta và tôi quá mệt mỏi, tôi biết tôi không ở đỉnh cao sung sức. Vì thế tôi ngáp và lầm bầm. "Không thể đợi được à? Tôi quá mệt và tôi không thể thấy rõ ràng được."

Anh ta tặc lưỡi khi quay đi và cài dây an toàn của mình. "Hèn nhát."

OK, anh ta không chịu thua. Quan trọng là anh ta quyết định không thúc giục.

Tôi cho anh ta thấy. Tôi ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại, bất kể lượng cà phê tôi uống suốt đêm qua, tôi vẫn ngủ thiếp đi khi chúng tôi còn chưa ra khỏi bãi đỗ. Đó là tài năng của tôi; cha tôi gọi là Lights Out Blair. Tôi chưa từng trằn trọc và mất ngủ ban đêm nhưng tôi nghĩ với tất cả sự căng thẳng cùng với cà phê, tôi sẽ có một đêm không ngủ. Không phải lo lắng, đèn vẫn sáng như thường.

Tôi thức dậy khi anh ta mở cửa xe và cúi xuống tháo dây an toàn cho tôi. Tôi nhấp nháy mắt buồn ngủ nhìn anh ta, cố gắng nhìn rõ. "Chúng ta đã đến nơi chưa?"

"Đến rồi. Dậy nào, người đẹp ngủ trong rừng." Anh ta nhặt cái túi của tôi đang ở dưới sàn xe lên rồi lôi tôi ra khỏi xe.

Tôi sống ở vùng Beacon Hills - vùng công quản có tên là Beacon Hills, mà nghĩa gốc là tất cả những con đường dẫn lên và xuống những ngọn đồi. Khu công quản Beacon Hills bao gồm 11 toà nhà riêng biệt, mỗi toà nhà gồm 4 đơn nguyên 3 tầng. Tôi sống ở toà nhà thứ 3, đơn nguyên đầu tiên nghĩa là cửa sổ nhà tôi trổ ra ba mặt chứ không phải hai. Đơn nguyên ngoài đắt hơn đơn nguyên giữa nhưng đối với tôi, những cái của sổ đáng giá như vậy. Một phụ phí lớn thêm vào là tôi có thể đỗ xe dưới mái vòm. Những đơn nguyên giữa phải đỗ ở ngoài trời. Vâng, mái vòm cũng làm tăng giá của đơn nguyên ngoài cùng. Vậy thì sao? Tôi không phải đỗ chiếc Mercedes của mình ngoài trời vì thế mài vòm đáng với chi phí đó. Đã từng đến đây trước kia, Wyatt đỗ xe dưới mái vòm.

Có một lối vào phía trước, tất nhiên thế nhưng có một lối ngách nối với mái vòm để đặt máy giặt và máy sấy rồi dẫn đến nhà bếp. Tôi gần như chưa từng dùng cửa trước trừ những lúc tôi về nhà sau cuộc hẹn hò và những ngọn đèn bên cạnh cửa ngách được hẹn giờ. Nó bật lên vào 9h tối nên tôi chưa bao giờ phải lần mò trong bóng tối.

Tôi lấy lại túi của mình khỏi anh ta và lục chìa khoá. "Cám ơn anh đã đưa tôi về nhà." Tôi nói lịch sự. Tôi thậm chí còn chẳng chỉ ra rằng tôi muốn bắt taxi hơn.

Anh hiện ra lù lù trước mặt tôi, đứng quá gần và tôi nắm chặt chìa khoá lại trong vô thức đề phòng anh ta cố gắng giật nó khỏi tay tôi. "Anh muốn kiểm tra khoá cửa và cửa sổ nhà em."

"Mai bố tôi có thể làm việc đó. Đêm nay tôi sẽ ổn thôi bởi vì không ai biết được tôi chứng kiến chuyện gì trừ phi báo chí đưa ra."

"Bố em có kiến thức về an ninh không?"

Không nhiều hơn tôi, nhưng, này, tôi có hệ thống báo động và tôi có thể tự mình kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ. "Trung uý Bloodsworth," Tôi nói kiên quyết như tôi có thể ngáp lần nữa. "Về nhà đi. Để tôi yên." Khi tôi nói, tôi mở khoá cửa và di chuyển vì thế tôi chặn anh ta lại.

Anh ta dựa vào thành cửa và cười xuống với tôi. "Anh không định dùng vũ lực, em biết đấy."

"Vậy thì tốt. Tại sao chúng ta không giả thiết anh là ma cà rồng và không thể vào trừ khi tôi mời anh nhỉ?"

"Em đã mời anh rồi, nhớ không?"

Ồ. Đã thế thật. "Tôi đã trang trí lại kể từ sau đó. Kết thúc mọi thứ. Về nhà đi."

"Anh cũng khá nhừ tử rồi. Em trang trí lại à? Có gì không ổn với cách trang trí cũ à?"

Tôi nhướng mắt lên. "Tôi chắc là anh rất thích cách trang trí bên trong. Về nhà. Đi đi. Nhưng phải chắc chắn điều đầu tiên trong sáng mai là anh phải cử người mang xe đến cho tôi đấy nhá, OK? Tôi không thể bị mắc kẹt ở đây mà không có nó được."

"Anh sẽ quan tâm đến việc này." Anh ta với ra và ôm mặt tôi, ngón tay cái của anh ta nhè nhẹ mơn man môi tôi. Tôi nhảy lùi lại, trừng trừng nhìn anh ta và anh ta cười. "Anh sẽ không hôn em đâu. Chưa đâu, dù sao đi chăng nữa. Có lẽ không có ai quanh đây nhìn ngó vào khoảng thời gian này trong đêm - đúng hơn là buổi sáng - nhưng vì quần áo em có xu hướng rơi ra hết khi anh hôn em, nên tốt hơn là chúng ta đợi đến lúc riêng tư hơn và cả hai được ngủ một chút."

Anh ta nói như thể tôi bắt đầu cởi đồ bất cứ khi nào anh ta chạm vào tôi ấy. Tôi ném cho anh ta nụ cười ngọt ngào độc hại. "Tôi có ý kiến hay hơn. Sao anh không ních..."

"Ừ ừ," anh ta chặn trước, đặt ngón tay lên môi tôi. "Em không muốn đôi môi ngỗ ngược này làm em rắc rối. Vậy thì vào trong đi, khoá cửa và đi ngủ. Anh sẽ gặp em sau."

Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi không nhận ra đó là lời khuyên hay ho khi tôi nghe nó. Tôi luôn luôn nhận ra điều đó, thực tế là làm theo nó lại là việc khác. Trong trường hợp này, tôi đã làm một việc khôn quan và lách vào trong, khoá cửa đúng như anh ta bảo. Ừ, anh ta có thể nghĩ rằng thực tế tôi đang làm theo chỉ đạo của anh ta nhưng quá tình cờ là chỉ đạo của anh ta cũng phù hợp với bản năng tồn tại của tôi.

Tôi bật đèn bếp và đứng ở cửa chờ đến khi anh ta đi khỏi trước khi tôi tắt điện ngoài. Rồi tôi đứng giữa phòng bếp ấm cúng thân thuộc của mình và để mọi thứ đã xảy ra đêm đó tràn vào trong tôi.

Cảm giác như mọi thứ đều không có thực, như thể tôi đã tách khỏi khỏi vũ trụ này. Những thứ xung quanh tôi là của tôi, nhưng lúc này chúng dường như xa lạ một cách khó hiểu như thể chúng thuộc về người nào đó khác. Tôi vừa kiệt sức vừa bồn chồn, thật là sự kết hợp không tốt chút nào.

Đầu tiên, tôi bật tất cả đèn tầng trệt rồi kiểm tra tất cả cửa sổ, chúng đều được khoá chắc chắn. Cũng như vậy với cửa ra vào. Góc phòng ăn có cửa đôi kiểu Pháp dẫn lên trên hành lang có mái che nơi tôi trang trí dây đèn màu trắng nho nhỏ dọc theo các cột trụ, góc mái và quấn quanh những cây lê Bradford non. Tôi gần như bật toàn bộ những ngọn đèn đó tất cả các đêm tôi ở nhà bởi vì tôi yêu cái vẻ của chúng nhưng đêm nay, tôi cảm thấy có thể bị thương bởi tất cả những gì làm bằng thuỷ tinh nên tôi kéo những tấm rèm nặng nề để che cánh cửa kiểu Pháp đi.

Sau khi bật hệ thống an ninh, tôi làm cái việc tôi đã chờ đợi hàng giờ là gọi cho mẹ.

Dĩ nhiên là bố tôi trả lời. Điện thoại nằm cạnh giường ngủ bên phía bố bởi vì mẹ không thích trả lời. "A lô," Giọng bố lầm bầm ngái ngủ.

"Bố, con Blair đây. Có một án mạng xảy ra tại nhà thể dục đêm nay, và con muốn để bố mẹ biết con ổn."

"A - cái gì? Con nói án mạng à?" Giờ thì giọng bố có vè tỉnh táo hơn rồi.

"Một hội viên bị giết ở bãi đỗ phía sau" - Tôi nghe tiếng mẹ nói dữ dội, "Đưa máy cho em!"và tôi biết bố giữ máy được vài giây - "sau 9h một chút, và con - Con chào mẹ."

"Blair. Con ổn chứ?"

"Con ổn. Con không định gọi đâu, nhưng con sợ lại có ai đấy sẽ gọi, và con muốn bố mẹ biết là con vẫn ổn."

"Ơn Chúa," mẹ nói, và cả hai chúng tôi đều rùng mình khi nghĩ đến chuyện mẹ có thể làm nếu bà biết có đứa con nào của mình bị thương. "Ai bị giết vậy?"

"Nicole Goodwin."

"Con mèo bắt chước?"

"Đúng cô ta ạ." Tôi có thể phàn nàn về Nicole hàng giờ với gia đình tôi. "Cô ta đỗ ở bãi đỗ sau, đợi con - bọn con có cuộc cãi lộn nhỏ lúc chiều-"

"Cảnh sát có nghĩ con làm không?"

"Không, không," Tôi xoa dịu mẹ mặc dù đã có lúc tôi chắc chắn là Tình Nghi Số Một. Dẫu thế, mẹ không cần phải biết điều đó. "Con vừa mới bước ra ngoài và khoá cửa khi người đàn ông đó bắn cô ta và hắn không nhìn thấy con. Hắn lái chiếc xe bốn chỗ màu tối bỏ đi."

"Ôi, Chúa ơi, con là nhân chứng à?"

"Không hoàn toàn," Tôi nói rầu rĩ. "Trời tối và mưa nên con chẳng có cách nào nhận diện hắn. Con gọi 911, cảnh sát đến và đó là tất cả những gì con biết. Họ vừa mới đưa con về nhà."

"Cái gì làm họ lâu thế?"

"Hiện trường vụ án. Cần vô khối thời gian để họ xem xét mọi thứ." Tôi không nhắc đến việc tôi có thể về nhà sớm hơn 2 tiếng nếu như tôi không ở cùng với tên trung uý đó.

"Ừ... họ đưa con về à? Sao con không lái xe về?"

"Bởi vì xe con đang ở trong khu vực chăng dây nên họ không cho con quay lại đó. Một sĩ quan nói sẽ mang nó về cho con sáng nay." Sáng nay nghĩa là một lúc nào đó sau khi ánh mặt trời lên bởi vì bây giờ đã là buổi sáng rồi. Tôi mong được nhìn thấy chiếc xe của tôi trong khoảng từ 8 đến 10h và tôi sẽ may mắt biết bao nếu như một sĩ quan nào đó không phải là Wyatt mang nó đến." "Great Bods cũng sẽ phải đóng cửa hai ngày, thậm chí lâu hơn. Con nghĩ con sẽ đi biển."

"Ý kiến tuyệt đấy," mẹ nói kiên quyết. "Hãy ra khỏi Dodge đi."

Đôi khi thật đáng sợ vì mẹ và tôi nghĩ rất giống nhau.

Tôi đoan chắc với mẹ lần nữa rằng tôi ổn, rằng tôi sẽ đi ngủ bởi vì tôi kiệt sức rồi và cảm giác lửng lơ này sẽ khá hơn. Mẹ không nói từ đó- đó, chẳng giống mẹ chút nào, nhưng tôi tránh bất cứ chuyện tầm phào có thiện chí nào sẽ làm tổn thương bà.

Tôi định gọi Siana nhưng tôi quá mệt để nhớ được danh sách những lời phàn nàn đã rơi khỏi đầu tôi. Sau khi tôi ngủ một chút, tôi sẽ viết lại chúng. Siana sẽ giải quyết vụ cãi lộn của tôi với trung uý Bloodsworth bởi vì nó biết về mối quan hệ trong quá khứ của chúng tôi.

Chẳng có gì tôi muốn hơn là ngủ vì thế tôi tắt tất cả đèn ngoại trừ ngọn đèn mờ ở cầu thang; rồi tôi leo lên phòng ngủ, cởi quần áo và trần truồng ngã vật vào trong đám mây trên giường mình. Tôi gầm lên nhẹ nhõm khi tôi duỗi người ra rồi tôi phá huỷ khoảnh khắc vui sướng đấy bằng sự tưởng tượng Wyatt trần truồng trên người tôi.

Gã đàn ông khốn kiếp đó là mối đe doạ. Trước khi tưởng tượng của tôi đi xa hơn, tôi nhắc mình gợi lại tất cả những chi tiết về cuộc hẹn hò cuối cùng khi anh ta hành động như thể một con lừa.

Đó. Nghĩ vậy được đó.

Cảm giác an bình, tôi lăn qua lăn lại và thiếp đi. Lights Out, Blair.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương