Hẹn Gặp Lại Trong Mơ
-
Chương 6: Mơ thấy ở trường học
Mở mắt ra Thịnh thấy mình đang đứng cùng một nhóm người trước cửa phòng "Hiệu trưởng". Nhìn xung quanh, ở đây có cả mấy đứa mới lớn với bà già nữa, cậu cảm thấy bất ổn, lần đầu tiên cậu thấy có nhiều người như này cùng vào một giấc mơ. Một số người khác cũng đang hoang mang nhìn xung quanh. Không có người mới nào trong nhóm này, mọi người đều mặc đồng phục học sinh áo trắng sơ vin quần đen. Đây là một đoạn hành lang khuất, cậu cho là vậy, ánh sáng khá tối và không có đèn nhưng cậu vẫn nhận ra tường gạch, hành lang kiểu này là trường học xây theo lối chia từng toà nhà, có sân ở giữa, mà hiện tại hai bên hành lang đều là tường.
Mọi người đi dần vào căn phòng duy nhất ở đây, Thịnh đi cuối cùng, cậu đếm ra tám người tính cả cậu là chín. Khi vừa bước chân vào căn phòng, không gian ngay lập tức biến thành hành lang ở trên tầng, chỉ còn cậu và một bà lão đầu đội khăn mỏ quạ. Ánh nắng buổi sáng chiếu trên nền gạch, tuy vậy không thể nhìn xuống sân trường được vì quá chói.
Tùng! Một tiếng trống inh tai. Cậu thoáng giật mình, rồi ầm ầm tiếng chạy và tiếng nói chuyện xôn xao của học sinh, rõ ràng là âm thanh cười đùa nhưng nghe giống tiếng kêu thảm thiết thì đúng hơn. Bà lão nhỏ bé kia vẫn còn đang hoảng hồn thì không gian im lặng lại, rất bóng đen giống như bóng đen của người hiện lên nhờ ánh sáng xuất hiện ở chỗ ngoặt hành lang, tất cả đều đang chạy về phía cậu và bà lão. Không có đường chạy khác, cậu chưa kịp định thần lại thì có một bóng đen chạy qua cậu mà vào cửa phòng học sau cậu. Linh tính mách bảo không ổn, cậu liền để tay sau lưng bà lão vừa đỡ vừa đẩy đi.
"Bà ơi mình chạy đi thôi."
"Hả? Ờ, ờ..." Bà cụ được Thịnh đẩy đi vẫn còn chưa định thần lại.
Hai người trực tiếp chạy về phía chỗ ngoặt hành lang kia, cố gắng tránh được càng nhiều bóng đen càng tốt. Khi một bóng đen đi xuyên qua hai người, Thịnh nhận ra quả nhiên là bị đẩy lại, căn phòng những bóng đen này đang chạy vào đó rất nguy hiểm. Đoạn đường ngắn ngủi để đến chỗ ngoặt thật tốn sức, ở đây là cầu thang đi xuống, cậu không để cho bà cụ lấy sức mà dìu đi xuống luôn. Cầu thang rất tối do tương phản với ánh sáng bên ngoài, bỗng có tiếng nhạc phát ra, hình như nó là một bài hát ru. Bà cụ hơi chùn bước, được cậu dìu đi tiếp, bà ta bảo:
"Bé Na của tôi rất thích nghe tôi hát, đến lớn rồi nó còn mở điện thoại ra nghe suốt."
"Vâng ạ! Cố lên chút nữa thôi ạ." Thịnh đáp qua loa không để ý lời nói, cậu định để bà trải lòng cho bớt sợ hãi với hoàn cảnh hiện tại.
Bà cụ lẩm nhẩm, dường như đang hát. Tinh! Tiếng báo tin nhắn, rồi ở góc cầu thang sáng lên ánh đèn điện thoại. Đó là một chiếc điện thoại cảm ứng đời cũ, cậu nhìn ra tin nhắn bên trong, tin nhắn cứ hiện lên theo từng câu hát của bà lão. "Con yêu mẹ!!!", tin nhắn đó xuất hiện, bà cụ liền thút thít khóc. Còn Thịnh thì lạnh cả sống lưng, có thứ gì đó đang ở đây, gần ngay bên hai người, đây lại là nơi tối nhất của cầu thang. Cậu chưa kịp bảo lấy tiếng thì bà cụ khóc nức nở gào lên:
"Lan ơi! Mẹ yêu con."
Bà lão cứ thế rời ra khỏi tay Thịnh, vươn tay ra với đôi bàn tay đang chìa ra, chạy vào nơi đen kịt của cầu thang. Ngay lập tức, cậu chạy thục mạng xuống tầng dưới đến nỗi bước hụt bậc cuối cùng mà ngã xuống đất. Dưới cầu thang lại là một căn phòng sáng ánh điện, có một bộ bàn ghế tiếp khách và một bàn để máy tính. Một cậu thanh niên tóc xoăn đeo kính đang ngồi trước máy tính, cậu ta còn không buồn ngoảnh lại xem chuyện gì vừa xảy ra. Thịnh tiến tới bắt chuyện với cậu ta:
"Bạn ơi, chỗ này là... đâu vậy?" Thịnh biết là mình vừa lỡ mồm.
Cậu trai ngẩng đầu nhìn Thịnh khó hiểu, rồi quay mặt lại vào máy tính.
"Tôi không biết."
"Bạn tên gì thế?" Thịnh cố mỉm cười hỏi
"Hào!"
"Mình là Thịnh."
Hào không có nói gì, Thịnh cũng ngại không biết nói gì nữa. Cậu nhìn vào máy tính xem Hào làm gì, cậu ta ra khỏi ổ C gần như trống không, vào ổ D mở từng tệp ra. Tệp cuối cùng có file word "Hiệu trưởng", mở ra thì hiện lên một bức ảnh có hai người một nam một nữ đều hướng ra phía cửa sổ đen kịt, mặt cả hai đều cau có, chắc là đang cãi nhau, căn phòng trong bức ảnh được thắp sáng bằng một cây nến để ở trên bàn, khắp nơi đều là giấy vương vãi. Hào bôi đen dòng ở dưới bức ảnh, hàng chữ xuất hiện:
"Em nói ánh trăng thật đẹp, nhưng ngoài trời đang mưa mà."
Đúng lúc máy tính được tắt, từ cửa chính một cậu học sinh tóc vàng cùng một cô học sinh tóc nâu dài bước vào.
"Xin..."
Cô học sinh chưa kịp lên tiếng chào, cửa sổ đối diện cửa chính mở ra, một bà cô tóc vàng ngắn nhảy vào. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau. Xem ra nơi này là không gian vô hạn rồi. Bà cô kia lấy lại tinh thần hô lên:
"Chạy đi!"
Bà ta chạy ra cửa chính, từ trong màn đen ở cửa sổ thò ra một con dao dài nhọn hoắt, thấy vậy mọi người cuống cuồng chạy ra khỏi phòng. Bên ngoài là hành lang thẳng tắp không có cửa sổ. Thịnh chạy cuối cùng vì cậu phản ứng chậm nhất, đến ngã ba, cậu thấy ba người kia chạy về trước còn Hào lại rẽ trái, cậu chạy theo ba người kia. Mọi người vào một căn phòng rộng chứa toàn thùng các tông to nhỏ xếp chồng lên nhau, mỗi người tìm một chỗ nấp. Qua một lúc không có động tĩnh gì, bốn người đi ra khỏi chỗ trốn. Cô gái lên tiếng:
"Cái thứ kia là sao vậy?"
"Lúc bị chia ra tôi đứng ở cầu thang cùng một cô gái, tôi không biết cô ta bị sao đột nhiên lại nhìn gương cười như điên, hình ảnh cô ta trong gương... cái mặt ý tự nhiên rơi lả tả, mặt hiện ra nhăn nheo tóc tai bù xù, rồi nó chui ra khỏi gương... móng tay nhọn hoắt đâm thủng mặt cô gái." Bà cô kể lại, tặc lưỡi: "Kinh khủng!"
"Sao chị lại đi qua cửa sổ vậy?" Thịnh hỏi, cậu muốn xác nhận lại không gian ở đây.
"Tôi mở cửa một căn phòng đấy chứ, đến lúc vào nó lại thành cửa sổ."
"Con quái vật kia đuổi cũng gần chị đấy chứ, thế mà chị dám mở cửa chạy vào một không gian kín."
"Ừ thì..."
"Suỵt!" Cậu học sinh đánh tiếng mọi người giữ im lặng.
Bà cô tóc vàng thấy vậy chạy đi ngay, bà ta chui qua cửa sổ trong phòng. Cậu trai lấy ra một con dao gấp đi từ từ, nhẹ nhàng ra phía cửa, cô gái cầm chùm chìa khoá thành cái tay gấu cũng theo, Thịnh muốn cản lại hai người nhưng cậu không dám lên tiếng. Đẩy cửa ra không có gì cả, cậu trai bước ra ngó chút rồi quay lại đóng cửa. Từ trong góc cửa một bàn tay đen ngòm lướt qua cổ cậu ta, máu phun ra tung toé bắn đầy lên cửa. Cô gái đứng gần đó hét toáng lên, đồng thời Thịnh chạy đến ô cửa sổ, nhảy qua nó.
Mọi người đi dần vào căn phòng duy nhất ở đây, Thịnh đi cuối cùng, cậu đếm ra tám người tính cả cậu là chín. Khi vừa bước chân vào căn phòng, không gian ngay lập tức biến thành hành lang ở trên tầng, chỉ còn cậu và một bà lão đầu đội khăn mỏ quạ. Ánh nắng buổi sáng chiếu trên nền gạch, tuy vậy không thể nhìn xuống sân trường được vì quá chói.
Tùng! Một tiếng trống inh tai. Cậu thoáng giật mình, rồi ầm ầm tiếng chạy và tiếng nói chuyện xôn xao của học sinh, rõ ràng là âm thanh cười đùa nhưng nghe giống tiếng kêu thảm thiết thì đúng hơn. Bà lão nhỏ bé kia vẫn còn đang hoảng hồn thì không gian im lặng lại, rất bóng đen giống như bóng đen của người hiện lên nhờ ánh sáng xuất hiện ở chỗ ngoặt hành lang, tất cả đều đang chạy về phía cậu và bà lão. Không có đường chạy khác, cậu chưa kịp định thần lại thì có một bóng đen chạy qua cậu mà vào cửa phòng học sau cậu. Linh tính mách bảo không ổn, cậu liền để tay sau lưng bà lão vừa đỡ vừa đẩy đi.
"Bà ơi mình chạy đi thôi."
"Hả? Ờ, ờ..." Bà cụ được Thịnh đẩy đi vẫn còn chưa định thần lại.
Hai người trực tiếp chạy về phía chỗ ngoặt hành lang kia, cố gắng tránh được càng nhiều bóng đen càng tốt. Khi một bóng đen đi xuyên qua hai người, Thịnh nhận ra quả nhiên là bị đẩy lại, căn phòng những bóng đen này đang chạy vào đó rất nguy hiểm. Đoạn đường ngắn ngủi để đến chỗ ngoặt thật tốn sức, ở đây là cầu thang đi xuống, cậu không để cho bà cụ lấy sức mà dìu đi xuống luôn. Cầu thang rất tối do tương phản với ánh sáng bên ngoài, bỗng có tiếng nhạc phát ra, hình như nó là một bài hát ru. Bà cụ hơi chùn bước, được cậu dìu đi tiếp, bà ta bảo:
"Bé Na của tôi rất thích nghe tôi hát, đến lớn rồi nó còn mở điện thoại ra nghe suốt."
"Vâng ạ! Cố lên chút nữa thôi ạ." Thịnh đáp qua loa không để ý lời nói, cậu định để bà trải lòng cho bớt sợ hãi với hoàn cảnh hiện tại.
Bà cụ lẩm nhẩm, dường như đang hát. Tinh! Tiếng báo tin nhắn, rồi ở góc cầu thang sáng lên ánh đèn điện thoại. Đó là một chiếc điện thoại cảm ứng đời cũ, cậu nhìn ra tin nhắn bên trong, tin nhắn cứ hiện lên theo từng câu hát của bà lão. "Con yêu mẹ!!!", tin nhắn đó xuất hiện, bà cụ liền thút thít khóc. Còn Thịnh thì lạnh cả sống lưng, có thứ gì đó đang ở đây, gần ngay bên hai người, đây lại là nơi tối nhất của cầu thang. Cậu chưa kịp bảo lấy tiếng thì bà cụ khóc nức nở gào lên:
"Lan ơi! Mẹ yêu con."
Bà lão cứ thế rời ra khỏi tay Thịnh, vươn tay ra với đôi bàn tay đang chìa ra, chạy vào nơi đen kịt của cầu thang. Ngay lập tức, cậu chạy thục mạng xuống tầng dưới đến nỗi bước hụt bậc cuối cùng mà ngã xuống đất. Dưới cầu thang lại là một căn phòng sáng ánh điện, có một bộ bàn ghế tiếp khách và một bàn để máy tính. Một cậu thanh niên tóc xoăn đeo kính đang ngồi trước máy tính, cậu ta còn không buồn ngoảnh lại xem chuyện gì vừa xảy ra. Thịnh tiến tới bắt chuyện với cậu ta:
"Bạn ơi, chỗ này là... đâu vậy?" Thịnh biết là mình vừa lỡ mồm.
Cậu trai ngẩng đầu nhìn Thịnh khó hiểu, rồi quay mặt lại vào máy tính.
"Tôi không biết."
"Bạn tên gì thế?" Thịnh cố mỉm cười hỏi
"Hào!"
"Mình là Thịnh."
Hào không có nói gì, Thịnh cũng ngại không biết nói gì nữa. Cậu nhìn vào máy tính xem Hào làm gì, cậu ta ra khỏi ổ C gần như trống không, vào ổ D mở từng tệp ra. Tệp cuối cùng có file word "Hiệu trưởng", mở ra thì hiện lên một bức ảnh có hai người một nam một nữ đều hướng ra phía cửa sổ đen kịt, mặt cả hai đều cau có, chắc là đang cãi nhau, căn phòng trong bức ảnh được thắp sáng bằng một cây nến để ở trên bàn, khắp nơi đều là giấy vương vãi. Hào bôi đen dòng ở dưới bức ảnh, hàng chữ xuất hiện:
"Em nói ánh trăng thật đẹp, nhưng ngoài trời đang mưa mà."
Đúng lúc máy tính được tắt, từ cửa chính một cậu học sinh tóc vàng cùng một cô học sinh tóc nâu dài bước vào.
"Xin..."
Cô học sinh chưa kịp lên tiếng chào, cửa sổ đối diện cửa chính mở ra, một bà cô tóc vàng ngắn nhảy vào. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau. Xem ra nơi này là không gian vô hạn rồi. Bà cô kia lấy lại tinh thần hô lên:
"Chạy đi!"
Bà ta chạy ra cửa chính, từ trong màn đen ở cửa sổ thò ra một con dao dài nhọn hoắt, thấy vậy mọi người cuống cuồng chạy ra khỏi phòng. Bên ngoài là hành lang thẳng tắp không có cửa sổ. Thịnh chạy cuối cùng vì cậu phản ứng chậm nhất, đến ngã ba, cậu thấy ba người kia chạy về trước còn Hào lại rẽ trái, cậu chạy theo ba người kia. Mọi người vào một căn phòng rộng chứa toàn thùng các tông to nhỏ xếp chồng lên nhau, mỗi người tìm một chỗ nấp. Qua một lúc không có động tĩnh gì, bốn người đi ra khỏi chỗ trốn. Cô gái lên tiếng:
"Cái thứ kia là sao vậy?"
"Lúc bị chia ra tôi đứng ở cầu thang cùng một cô gái, tôi không biết cô ta bị sao đột nhiên lại nhìn gương cười như điên, hình ảnh cô ta trong gương... cái mặt ý tự nhiên rơi lả tả, mặt hiện ra nhăn nheo tóc tai bù xù, rồi nó chui ra khỏi gương... móng tay nhọn hoắt đâm thủng mặt cô gái." Bà cô kể lại, tặc lưỡi: "Kinh khủng!"
"Sao chị lại đi qua cửa sổ vậy?" Thịnh hỏi, cậu muốn xác nhận lại không gian ở đây.
"Tôi mở cửa một căn phòng đấy chứ, đến lúc vào nó lại thành cửa sổ."
"Con quái vật kia đuổi cũng gần chị đấy chứ, thế mà chị dám mở cửa chạy vào một không gian kín."
"Ừ thì..."
"Suỵt!" Cậu học sinh đánh tiếng mọi người giữ im lặng.
Bà cô tóc vàng thấy vậy chạy đi ngay, bà ta chui qua cửa sổ trong phòng. Cậu trai lấy ra một con dao gấp đi từ từ, nhẹ nhàng ra phía cửa, cô gái cầm chùm chìa khoá thành cái tay gấu cũng theo, Thịnh muốn cản lại hai người nhưng cậu không dám lên tiếng. Đẩy cửa ra không có gì cả, cậu trai bước ra ngó chút rồi quay lại đóng cửa. Từ trong góc cửa một bàn tay đen ngòm lướt qua cổ cậu ta, máu phun ra tung toé bắn đầy lên cửa. Cô gái đứng gần đó hét toáng lên, đồng thời Thịnh chạy đến ô cửa sổ, nhảy qua nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook