Hẹn Anh Kiếp Sau
-
C4: Chương 4
Buổi sáng, nắng thật ấm và đẹp làm tôi có chút xao động nhớ nhà, nhớ khoảnh khắc tuổi thơ. Tôi bất chợt nhớ đến Ngọc, có lẽ hôm qua sau khi đi nhặt củi đã có thứ gì đó theo cậu ấy. Tôi rất tò mò muốn biết liệu tôi suy nghĩ có đúng, hay là do tôi quá đa nghi.
Xe chạy bon bon trên đường qua 30 phút, chúng tôi đã trở lại thành phố. Nơi được mệnh danh là thành phố ngàn hoa, nơi nơi là hoa hồng. Sau 30 phút, chúng tôi đã tới trường, có lẽ vì quá mệt do buổi tối ngủ không được nên chúng tôi - ai về nhà nấy và hẹn khi khác gặp nhau rồi nói chuyện.
Tôi trở về phòng, về sinh cá nhân rồi lăn ra ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi thấy bản thân lạc vào một nơi nào đó rất hoang vu ''chị ơi cứu em'', lại là tiếng nói đó và cậu bé đó, tôi cố đưa tay ra nắm lấy cậu bé nhưng tôi càng cố lại gần thì đứa bé lại càng xa, theo sau là một người đàn bà rượt theo muốn bắt nó đi. Tôi giật mình tỉnh dậy, tay cầm điện thoại - hóa ra chỉ là mơ và bây giờ đã là 11h trưa rồi, tôi dậy và lục xem còn đồ gì bỏ bụng tạm rồi chiều đi mua đồ ăn. Nếu chỉ là mơ thì chỉ có một lần, đằng này tôi mơ 2 lần liên tiếp trong 2 ngày nên chắc chắn là có gì đó hoặc có ai đó đang cần tôi giúp. ''Mà khoan, dáng người phụ nữ hình như mk đã thấy ở đâu rồi'', tôi bất chợt nhớ tới điều gì đó, nhưng thôi, lấp đầy cái bụng đói vẫn quan trọng hơn.
Buổi chiều, tôi qua tạp hóa gần nhà mua ít đồ nấu ăn, đang chuẩn bị bữa tối thì điện thoại tôi reo lên.
- Alo, t nghe.
- Ê, cái Ngọc. Sáng nay đi chơi về, nó cứ ngủ suốt, từ trưa tới giờ cứ sốt li bì, nhà nó đưa nó vào bệnh viện rồi nhưng có vẻ không đỡ, nó cứ nói sảng gì á. Thầy bảo mai lớp mk đi thăm nó, sáng mai 8h á. M có bận gì không? ( Vân nói)
- À, không. Mai đợi ở trường hả?
- Không, đợi nhà t. nhà t gần bệnh viện chỗ Ngọc nằm á. Thanh biết nhà t, m đi cùng Thanh đi ( Vân nói).
- Ok, t bảo Thanh.
Nói rồi, tôi nhắn với Thanh rằng sáng mai đợi tôi qua, xong qua nhà Vân để đi thăm Ngọc và cậu ấy cũng đồng ý.
Chuyện của Ngọc làm tôi không còn nhớ đến hình ảnh của cậu bé và người phụ nữ đó nữa. Tôi chỉ đang phân vân và lo cho Ngọc, tôi sợ những điều tôi nghĩ là đúng. Sáng hôm sau, lúc 8:00 tôi và Thanh tới nhà Vân, mọi người đã đến đông đủ. Ở đó là lớp chúng tôi cùng cố vấn và thầy phụ trách chuyến dã ngoại. Chúng tôi đến bệnh viện thăm Ngọc, bước tới phòng bệnh, tôi cảm thấy nơi đây thật âm u, đi vào hỏi chuyện thì mẹ cô ấy mới nói: ''Sau khi đi dã ngoại về, con bé cứ ở lì trong phòng bác gọi không thưa, không dậy. Bác nghĩ nó mệt nên để nó ngủ, đến chiều cũng không thấy nó ra ngoài nên đi vào xem thử thì thấy người con bé nóng bừng bừng lại còn nói mớ gì đó. Bác sợ có chuyện không lành nên đưa vào bệnh viện. Rồi mới gọi thầy tổng phụ trách của mấy đứa đó''. Bác nói chuyện mà trong lòng cứ nhấp nhổm không yên, mà cũng đúng, con mk bị bệnh như vậy người làm cha mẹ ai chẳng lo lắng.
- Ngọc nói mớ là nói những gì thế bác? ( tôi hỏi).
- Bác nghe không rõ, loáng thoáng cái gì mà '' đừng'', ''tránh ra'', rồi tay nó khua loạn xạ. Nghĩ lúc đó bác cũng sợ lắm.
Tôi cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu những gì bác nói.
- Không biết hôm trước cháu nó có bị muỗi đốt rồi bị sốt rét không thầy cô, sao tôi thấy giống bị sốt rét mà hôm qua bác sĩ kiểm tra lại bảo bị cảm thôi. Tôi lo cho cháu nó quá. ( Mẹ Ngọc nói)
- Bác sĩ nói Ngọc bị cảm thì có lẽ em chỉ bị cảm thôi bác ạ, bác cứ để em hết hôm nay xem sao, sau đó nếu vẫn nặng thì mk xin chuyển lên tuyến trên ( cố vấn lớp tui nói)
Mọi người cũng gật đầu đồng ý và nhìn Ngọc nằm hôn mê ở đó. Một lúc sau, chúng tôi cũng ra về. Trước khi về tôi có nán lại nói chuyện với mẹ Ngọc đôi ba câu sau đó mới an tâm về được. Lúc này, thầy Khánh mới mời chúng tôi đi uống nước.
- Mấy đứa có muốn biết hôm trước thầy với mấy người kia nói gì không?
- Thầy nói để thầy kể mà, thầy lại còn hỏi nữa. (Vẫn là Hoa nhanh miệng nói)
- Đợi xíu thầy kể cho nghe, nghe rồi đừng sợ hen.
Sau đó chúng tôi tới quán cà phê gần chỗ ngã 5, nơi đây mệnh danh có phong cảnh đẹp, đồ uống ngon, các món ăn cũng phù hợp với túi tiền sinh viên. Thứ mà tôi ấn tượng nhất đó là phong cảnh, ngồi trong quán nhìn ra có thể thấy toàn thành phố.
- Thầy kể mấy đứa nghe, khu mk cắm trại đó, dòng suối mà mấy đứa bắt cá đó hồi trước có người mất, với khu đất chỗ mk cắm trại cũng thuộc đất dữ nên rất hiếm người qua lại ( thầy Khánh nói).
- Đã dữ lại hiếm, thế quái nào lại trúng lớp mk đi - hay thật (Trung nói - vừa nói vừa cau mày)
- Thầy kể ngọn ngành đi chứ, bữa đó e thấy thầy nói gì với bọn họ nhiều lắm mà ( tôi nói).
- Họ nói, hồi xưa chiến tranh ngta chạy nạn rồi tới nơi này, có gia đình đó có 3 người, 2 vợ chồng với thằng con khoảng 10 tuổi. Không hiểu kiểu gì, đứa nhỏ 10t đó chơi rồi té suối mất, mất ở trên thượng nguồn cơ. Rồi buổi tối họ không thấy con về thì cũng đi tìm, tìm khắp xung quanh với mấy vùng lân cận cũng không thấy. Mãi 3 ngày sau có người đi đâu đó về mới phát hiện thằng nhỏ con nhà j đó mới chuyển đến nằm ở trên thượng nguồn rồi mới kêu người nhà lên đưa nó về. Cũng chôn cất đàng hoàng.
- Gì li kì thế, tiếp thầy ( Hoa nói).
- Sau đó không biết thế nào người mẹ đó mất con đau lòng quá hay sao rồi tự thiêu, lúc người chồng đi lm về thì thấy vợ nằm một đống đó rồi. Mất vợ, mất con rồi ông ấy cũng đi biệt xứ luôn, không ai biết ổng đi đâu. Bả ấy mất hơn 1 tháng thì bắt đầu mỗi đêm sẽ nghe tiếng gào khóc gọi con rồi tiếng cười ha hả, ngta nghĩ là người mẹ đó về tìm con. Ban đầu họ còn ở, sau đó người dân ở đây dọn xuống tít hạ nguồn ở đâu có ai ở đấy nữa đâu. Thi thoảng họ có việc mới phải đi qua chỗ đó, mà mỗi lần đi sẽ đi rất nhiều người vì họ sợ có chuyện chẳng lành.
- Rồi mấy cái bếp chụm đó là người ta nấu ăn hồi trước hay sao thầy ( Thanh nói).
- Thầy cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là vậy.
- Vậy không lẽ người hôm trươc tụi t thấy là bả hả (Trung nói).
- Là bả chứ không ai hết ( Thành nói)
- Vậy tình trạng của Ngọc....
Tôi nhìn nét mặt của mọi người ai đấy cũng đều chau mày, vẻ mặt trầm ngâm. Bỗng tiếng chuông điện thoại của thầy cắt ngang bầu không khí im ắng đó.
- Thầy Khánh à, tình hình của Ngọc không ổn lắm, thầy qua xem thử đi.
Bên kia đầu dây là giọng của cố vấn lớp tui, ban nãy tụi tui đi uống nước thì chị ở lại với mẹ Ngọc theo dõi tình hình xem sao vì dù gì chị cũng là cố vấn và cũng là người đưa cả lớp đi cắm trại mà.
Xe chạy bon bon trên đường qua 30 phút, chúng tôi đã trở lại thành phố. Nơi được mệnh danh là thành phố ngàn hoa, nơi nơi là hoa hồng. Sau 30 phút, chúng tôi đã tới trường, có lẽ vì quá mệt do buổi tối ngủ không được nên chúng tôi - ai về nhà nấy và hẹn khi khác gặp nhau rồi nói chuyện.
Tôi trở về phòng, về sinh cá nhân rồi lăn ra ngủ. Trong cơn mơ màng, tôi thấy bản thân lạc vào một nơi nào đó rất hoang vu ''chị ơi cứu em'', lại là tiếng nói đó và cậu bé đó, tôi cố đưa tay ra nắm lấy cậu bé nhưng tôi càng cố lại gần thì đứa bé lại càng xa, theo sau là một người đàn bà rượt theo muốn bắt nó đi. Tôi giật mình tỉnh dậy, tay cầm điện thoại - hóa ra chỉ là mơ và bây giờ đã là 11h trưa rồi, tôi dậy và lục xem còn đồ gì bỏ bụng tạm rồi chiều đi mua đồ ăn. Nếu chỉ là mơ thì chỉ có một lần, đằng này tôi mơ 2 lần liên tiếp trong 2 ngày nên chắc chắn là có gì đó hoặc có ai đó đang cần tôi giúp. ''Mà khoan, dáng người phụ nữ hình như mk đã thấy ở đâu rồi'', tôi bất chợt nhớ tới điều gì đó, nhưng thôi, lấp đầy cái bụng đói vẫn quan trọng hơn.
Buổi chiều, tôi qua tạp hóa gần nhà mua ít đồ nấu ăn, đang chuẩn bị bữa tối thì điện thoại tôi reo lên.
- Alo, t nghe.
- Ê, cái Ngọc. Sáng nay đi chơi về, nó cứ ngủ suốt, từ trưa tới giờ cứ sốt li bì, nhà nó đưa nó vào bệnh viện rồi nhưng có vẻ không đỡ, nó cứ nói sảng gì á. Thầy bảo mai lớp mk đi thăm nó, sáng mai 8h á. M có bận gì không? ( Vân nói)
- À, không. Mai đợi ở trường hả?
- Không, đợi nhà t. nhà t gần bệnh viện chỗ Ngọc nằm á. Thanh biết nhà t, m đi cùng Thanh đi ( Vân nói).
- Ok, t bảo Thanh.
Nói rồi, tôi nhắn với Thanh rằng sáng mai đợi tôi qua, xong qua nhà Vân để đi thăm Ngọc và cậu ấy cũng đồng ý.
Chuyện của Ngọc làm tôi không còn nhớ đến hình ảnh của cậu bé và người phụ nữ đó nữa. Tôi chỉ đang phân vân và lo cho Ngọc, tôi sợ những điều tôi nghĩ là đúng. Sáng hôm sau, lúc 8:00 tôi và Thanh tới nhà Vân, mọi người đã đến đông đủ. Ở đó là lớp chúng tôi cùng cố vấn và thầy phụ trách chuyến dã ngoại. Chúng tôi đến bệnh viện thăm Ngọc, bước tới phòng bệnh, tôi cảm thấy nơi đây thật âm u, đi vào hỏi chuyện thì mẹ cô ấy mới nói: ''Sau khi đi dã ngoại về, con bé cứ ở lì trong phòng bác gọi không thưa, không dậy. Bác nghĩ nó mệt nên để nó ngủ, đến chiều cũng không thấy nó ra ngoài nên đi vào xem thử thì thấy người con bé nóng bừng bừng lại còn nói mớ gì đó. Bác sợ có chuyện không lành nên đưa vào bệnh viện. Rồi mới gọi thầy tổng phụ trách của mấy đứa đó''. Bác nói chuyện mà trong lòng cứ nhấp nhổm không yên, mà cũng đúng, con mk bị bệnh như vậy người làm cha mẹ ai chẳng lo lắng.
- Ngọc nói mớ là nói những gì thế bác? ( tôi hỏi).
- Bác nghe không rõ, loáng thoáng cái gì mà '' đừng'', ''tránh ra'', rồi tay nó khua loạn xạ. Nghĩ lúc đó bác cũng sợ lắm.
Tôi cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu những gì bác nói.
- Không biết hôm trước cháu nó có bị muỗi đốt rồi bị sốt rét không thầy cô, sao tôi thấy giống bị sốt rét mà hôm qua bác sĩ kiểm tra lại bảo bị cảm thôi. Tôi lo cho cháu nó quá. ( Mẹ Ngọc nói)
- Bác sĩ nói Ngọc bị cảm thì có lẽ em chỉ bị cảm thôi bác ạ, bác cứ để em hết hôm nay xem sao, sau đó nếu vẫn nặng thì mk xin chuyển lên tuyến trên ( cố vấn lớp tui nói)
Mọi người cũng gật đầu đồng ý và nhìn Ngọc nằm hôn mê ở đó. Một lúc sau, chúng tôi cũng ra về. Trước khi về tôi có nán lại nói chuyện với mẹ Ngọc đôi ba câu sau đó mới an tâm về được. Lúc này, thầy Khánh mới mời chúng tôi đi uống nước.
- Mấy đứa có muốn biết hôm trước thầy với mấy người kia nói gì không?
- Thầy nói để thầy kể mà, thầy lại còn hỏi nữa. (Vẫn là Hoa nhanh miệng nói)
- Đợi xíu thầy kể cho nghe, nghe rồi đừng sợ hen.
Sau đó chúng tôi tới quán cà phê gần chỗ ngã 5, nơi đây mệnh danh có phong cảnh đẹp, đồ uống ngon, các món ăn cũng phù hợp với túi tiền sinh viên. Thứ mà tôi ấn tượng nhất đó là phong cảnh, ngồi trong quán nhìn ra có thể thấy toàn thành phố.
- Thầy kể mấy đứa nghe, khu mk cắm trại đó, dòng suối mà mấy đứa bắt cá đó hồi trước có người mất, với khu đất chỗ mk cắm trại cũng thuộc đất dữ nên rất hiếm người qua lại ( thầy Khánh nói).
- Đã dữ lại hiếm, thế quái nào lại trúng lớp mk đi - hay thật (Trung nói - vừa nói vừa cau mày)
- Thầy kể ngọn ngành đi chứ, bữa đó e thấy thầy nói gì với bọn họ nhiều lắm mà ( tôi nói).
- Họ nói, hồi xưa chiến tranh ngta chạy nạn rồi tới nơi này, có gia đình đó có 3 người, 2 vợ chồng với thằng con khoảng 10 tuổi. Không hiểu kiểu gì, đứa nhỏ 10t đó chơi rồi té suối mất, mất ở trên thượng nguồn cơ. Rồi buổi tối họ không thấy con về thì cũng đi tìm, tìm khắp xung quanh với mấy vùng lân cận cũng không thấy. Mãi 3 ngày sau có người đi đâu đó về mới phát hiện thằng nhỏ con nhà j đó mới chuyển đến nằm ở trên thượng nguồn rồi mới kêu người nhà lên đưa nó về. Cũng chôn cất đàng hoàng.
- Gì li kì thế, tiếp thầy ( Hoa nói).
- Sau đó không biết thế nào người mẹ đó mất con đau lòng quá hay sao rồi tự thiêu, lúc người chồng đi lm về thì thấy vợ nằm một đống đó rồi. Mất vợ, mất con rồi ông ấy cũng đi biệt xứ luôn, không ai biết ổng đi đâu. Bả ấy mất hơn 1 tháng thì bắt đầu mỗi đêm sẽ nghe tiếng gào khóc gọi con rồi tiếng cười ha hả, ngta nghĩ là người mẹ đó về tìm con. Ban đầu họ còn ở, sau đó người dân ở đây dọn xuống tít hạ nguồn ở đâu có ai ở đấy nữa đâu. Thi thoảng họ có việc mới phải đi qua chỗ đó, mà mỗi lần đi sẽ đi rất nhiều người vì họ sợ có chuyện chẳng lành.
- Rồi mấy cái bếp chụm đó là người ta nấu ăn hồi trước hay sao thầy ( Thanh nói).
- Thầy cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là vậy.
- Vậy không lẽ người hôm trươc tụi t thấy là bả hả (Trung nói).
- Là bả chứ không ai hết ( Thành nói)
- Vậy tình trạng của Ngọc....
Tôi nhìn nét mặt của mọi người ai đấy cũng đều chau mày, vẻ mặt trầm ngâm. Bỗng tiếng chuông điện thoại của thầy cắt ngang bầu không khí im ắng đó.
- Thầy Khánh à, tình hình của Ngọc không ổn lắm, thầy qua xem thử đi.
Bên kia đầu dây là giọng của cố vấn lớp tui, ban nãy tụi tui đi uống nước thì chị ở lại với mẹ Ngọc theo dõi tình hình xem sao vì dù gì chị cũng là cố vấn và cũng là người đưa cả lớp đi cắm trại mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook