Hẹn Anh Kiếp Sau
-
C1: Chương 1
Tôi là An, năm nay 20t đang học tại một trường đại học gần nhà. Mỗi tháng tôi có về nhà một lần thăm ba mẹ và giúp đỡ họ chuyện đồng áng, gia đình tôi cũng không khá giả là bao chỉ gọi là đủ ăn và lo cho chị em tôi đi học. Ngoài việc học trên trường, thời gian rảnh tôi thường kiếm những công việc làm thêm để chi tiêu cá nhân và một số hoạt động tình nguyện của trường. Tôi không phải là người hoạt bát, tính tình tôi ôn nhu không quá nổi bật ở trường nhưng các hoạt động ở trường tôi đều tham gia đầy đủ.
Ấn tượng nhất với tôi là một người bạn khi tôi còn xa lạ với môi trường mới, con người và bạn bè mới thì bạn ấy chủ động bắt chuyện với tôi. Đó là một câu chuyện khi tôi còn là sinh viên năm nhất, chân ướt chân ráo học xa nhà.
- Này bạn ăn bánh đi. ( Bạn ấy mời tôi)
- À mình không ăn đâu bạn.
- Nhập gia tùy tục nha bạn. Ăn đi.
Cô ấy là một người hướng ngoại, hoạt ngôn và hầu hết mọi người trong lớp đều yêu quý bạn ấy, cái tính mà trái ngược với tôi hoàn toàn. Sau hôm đó, lớp tôi có họp lớp và tổ chức đi dã ngoại làm quen bạn mới( vì tôi là người nhập học sau cùng nên được mọi người chào đón) ban đầu tôi có hơi ái ngại một phần vì tính cách và một phần do công việc của mình nhưng mọi người trong lớp đều hưởng ứng và tôi cũng phải đi.
Tối đó tôi đã khóc rất nhiều vì nhớ nhà, vì tủi thân, một mình tôi trong căn phòng trọ xa lạ không ai thân thích, không ai nói chuyện. Nhưng rồi tôi kìm nén lau nước mắt và bắt đầu cho một cuộc hành trình tại nơi mới của mình. Tôi theo học thầy pháp vì bản thân tôi trước kia có nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy. Thật may sao có một người thầy đã dạy tôi nhưng thầy nhất định không nhận tôi là đệ tử và nhất quyết không cho biết lí do, tôi theo thầy cũng được 3 năm và gần như không còn sợ như mấy lần đầu nữa.
Tôi chuẩn bị đồ nghề của mình bỏ vào trong chiếc balo, 8 giờ tối xuất phát. Trước mặt tôi là một khu đất trống ở ngoại ô cách đường quốc lộ khoảng 500m, lí do tôi chọn nơi đây là điểm đến đầu tiên vì lần đầu ba chở tôi nhập học có lạc đường qua bên này, linh cảm của tôi rất nhạy nên đã cảm nhận được ở đây có vấn đề. Xung quanh đây nhà dân thưa thớt, cách một vài mảnh vườn mới thấy một nhà lấp ló ánh đèn, buổi tối ở đây lạnh lắm - sương xuống thêm ánh trăng mờ ảo, cây cối um tùm thêm vài tiếng dế, tiếng châu chấu kêu làm khung cảnh thật hiu quạnh.
Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng vì biết có một thế lực khác đang hiện diện ở đây. Tôi lấy đồ nghề ra và tiến hành những nghi thức và thủ tục như trước kia tôi vẫn hay làm.
- Xin cho tôi hỏi, có ai ở đây không ạ?
Không một tiếng ai trả lời, mà hàng cây trước mặt tôi tán lá rung lắc dữ dội. Tôi đành hỏi thêm lần nữa.
- Xin hỏi có ai ở đây không ạ, nếu có thì hãy trả lời tôi?
- Có....... ( tiếng ai đó trả lời).
Một âm thanh trầm đục văng vẳng trong không trung xé tan tiếng dế đêm khuya, tiếng nói không người làm tôi ớn lạnh ( mặc dù nó là chuyện thường xuyên nhưng vẫn sợ) nhưng vẫn có thể biết được đó là tiếng nói của một người phụ nữ trung niên khoảng 40.
- Cô cho tôi hỏi, tại sao cô lại ở đây?
- Tôi không nhớ đường về nhà cậu à!
- Nhà cô ở đâu, con cháu cô đâu?
- .......
Một tiếng cười văng vẳng và rồi âm thanh biến mất. Tôi vừa sợ vừa run và dọn đồ đi về.
Tối đó tôi nằm trằn trọc cả đêm vì ớn lạnh với tiếng nói và hình dạng của người phụ nữ đó - tóc xù, rối che kín mặt, hốc mắt đen không tròng với nụ cười quỷ dị. Và không biết tôi đã ngủ khi nào cho đến khi tỉnh dậy cũng là lúc chuông báo thức điểm 6:30 sáng. Tôi lồm cồm bò dậy chuẩn bị bữa sáng và đồ đi dã ngoại. 7:30 sáng lớp tôi tập trung tại cổng trường và bắt đầu chuyến hành trình của mình.
- Lạ chỗ ngủ không được hay sao mà mắt thâm đen vậy mài? ( lớp trưởng - Trung hỏi tôi).
Tôi cũng gật đầu rồi ừ ừ cho qua.
- Sợ ma thì bảo bạn, bạn cho ngủ nhờ hôm chứ mắt đen thế hôm nay đi có ổn không thế?( bạn gái ấy hỏi tôi - Hoa).
- Ổn.
Tôi đáp lại nhanh lẹ rồi lên ghế phụ xe ngủ, chắc do mệt quá nên tôi ngủ luôn cho đến nơi thì được bạn ngồi cạnh gọi dậy.
- Dậy dậy bạn ơi. Tới nơi rồi!
Tôi mắt nhắm mắt mở xách đồ đi theo cố vấn đến nơi đặt hẹn trước. Tôi bỏ đồ xuống một tán cây rồi bảo mn.
- Tui mệt quá! Mấy bạn khi nào dựng trại xong gọi tui nhé, tui ngủ lát, hôm qua mất ngủ...... nha nha......
- Ừ thôi ngủ đi! ( Thanh nói)
Trong giấc mơ nhất thời hiện lên một khung cảnh âm u, một đứa bé trạc 10t chạy lại lay lay cánh tay tôi.
- Em lạnh quá anh ơi, em đói, em sợ..
- Đứng lại, mày chạy đâu!
Thằng nhỏ biến mất, tôi giật mình tỉnh dậy toát hết mồ hôi, mấy đứa bạn nhìn tôi rồi lại nhìn nhau ngơ ngác, Thành hỏi tôi
- Gặp ác mộng hả bạn.
Tôi đang thở hổn hển nói không lên lời chỉ biết gật đầu. Lúc này Hoa lại hỏi tôi
- Mày mơ thấy gì?
Tôi chưa phản ứng kịp chỉ biết nhìn mọi người rồi nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong trại và giờ cũng gần trưa rồi, không ngờ tôi chỉ chợp mắt một chút mà lại nhanh đến vậy.
- Ban nãy dựng xong trại tụi tao định gọi mày dậy mà thấy mày ngủ ngon quá nên thằng Thành với thằng Hoàng khiêng mày vào đây á. Mà mày mơ thấy gì?
Tôi chưa kịp trả lời thì cố vấn bước vào dục chúng tôi ra ăn trưa.
- Ô An, em dậy rồi à. Mình đang định vào gọi em ra ăn với mọi người luôn nè! ( Mình gọi là chị Trâm, vì chị hơn tụi mình mấy tuổi).
- Nó vừa mơ ác mộng á chị.
- Thế à, nào.... ra vừa ăn vừa kể mọi người nghe xem sao nha....
- Dạ.
Ấn tượng nhất với tôi là một người bạn khi tôi còn xa lạ với môi trường mới, con người và bạn bè mới thì bạn ấy chủ động bắt chuyện với tôi. Đó là một câu chuyện khi tôi còn là sinh viên năm nhất, chân ướt chân ráo học xa nhà.
- Này bạn ăn bánh đi. ( Bạn ấy mời tôi)
- À mình không ăn đâu bạn.
- Nhập gia tùy tục nha bạn. Ăn đi.
Cô ấy là một người hướng ngoại, hoạt ngôn và hầu hết mọi người trong lớp đều yêu quý bạn ấy, cái tính mà trái ngược với tôi hoàn toàn. Sau hôm đó, lớp tôi có họp lớp và tổ chức đi dã ngoại làm quen bạn mới( vì tôi là người nhập học sau cùng nên được mọi người chào đón) ban đầu tôi có hơi ái ngại một phần vì tính cách và một phần do công việc của mình nhưng mọi người trong lớp đều hưởng ứng và tôi cũng phải đi.
Tối đó tôi đã khóc rất nhiều vì nhớ nhà, vì tủi thân, một mình tôi trong căn phòng trọ xa lạ không ai thân thích, không ai nói chuyện. Nhưng rồi tôi kìm nén lau nước mắt và bắt đầu cho một cuộc hành trình tại nơi mới của mình. Tôi theo học thầy pháp vì bản thân tôi trước kia có nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn thấy. Thật may sao có một người thầy đã dạy tôi nhưng thầy nhất định không nhận tôi là đệ tử và nhất quyết không cho biết lí do, tôi theo thầy cũng được 3 năm và gần như không còn sợ như mấy lần đầu nữa.
Tôi chuẩn bị đồ nghề của mình bỏ vào trong chiếc balo, 8 giờ tối xuất phát. Trước mặt tôi là một khu đất trống ở ngoại ô cách đường quốc lộ khoảng 500m, lí do tôi chọn nơi đây là điểm đến đầu tiên vì lần đầu ba chở tôi nhập học có lạc đường qua bên này, linh cảm của tôi rất nhạy nên đã cảm nhận được ở đây có vấn đề. Xung quanh đây nhà dân thưa thớt, cách một vài mảnh vườn mới thấy một nhà lấp ló ánh đèn, buổi tối ở đây lạnh lắm - sương xuống thêm ánh trăng mờ ảo, cây cối um tùm thêm vài tiếng dế, tiếng châu chấu kêu làm khung cảnh thật hiu quạnh.
Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng vì biết có một thế lực khác đang hiện diện ở đây. Tôi lấy đồ nghề ra và tiến hành những nghi thức và thủ tục như trước kia tôi vẫn hay làm.
- Xin cho tôi hỏi, có ai ở đây không ạ?
Không một tiếng ai trả lời, mà hàng cây trước mặt tôi tán lá rung lắc dữ dội. Tôi đành hỏi thêm lần nữa.
- Xin hỏi có ai ở đây không ạ, nếu có thì hãy trả lời tôi?
- Có....... ( tiếng ai đó trả lời).
Một âm thanh trầm đục văng vẳng trong không trung xé tan tiếng dế đêm khuya, tiếng nói không người làm tôi ớn lạnh ( mặc dù nó là chuyện thường xuyên nhưng vẫn sợ) nhưng vẫn có thể biết được đó là tiếng nói của một người phụ nữ trung niên khoảng 40.
- Cô cho tôi hỏi, tại sao cô lại ở đây?
- Tôi không nhớ đường về nhà cậu à!
- Nhà cô ở đâu, con cháu cô đâu?
- .......
Một tiếng cười văng vẳng và rồi âm thanh biến mất. Tôi vừa sợ vừa run và dọn đồ đi về.
Tối đó tôi nằm trằn trọc cả đêm vì ớn lạnh với tiếng nói và hình dạng của người phụ nữ đó - tóc xù, rối che kín mặt, hốc mắt đen không tròng với nụ cười quỷ dị. Và không biết tôi đã ngủ khi nào cho đến khi tỉnh dậy cũng là lúc chuông báo thức điểm 6:30 sáng. Tôi lồm cồm bò dậy chuẩn bị bữa sáng và đồ đi dã ngoại. 7:30 sáng lớp tôi tập trung tại cổng trường và bắt đầu chuyến hành trình của mình.
- Lạ chỗ ngủ không được hay sao mà mắt thâm đen vậy mài? ( lớp trưởng - Trung hỏi tôi).
Tôi cũng gật đầu rồi ừ ừ cho qua.
- Sợ ma thì bảo bạn, bạn cho ngủ nhờ hôm chứ mắt đen thế hôm nay đi có ổn không thế?( bạn gái ấy hỏi tôi - Hoa).
- Ổn.
Tôi đáp lại nhanh lẹ rồi lên ghế phụ xe ngủ, chắc do mệt quá nên tôi ngủ luôn cho đến nơi thì được bạn ngồi cạnh gọi dậy.
- Dậy dậy bạn ơi. Tới nơi rồi!
Tôi mắt nhắm mắt mở xách đồ đi theo cố vấn đến nơi đặt hẹn trước. Tôi bỏ đồ xuống một tán cây rồi bảo mn.
- Tui mệt quá! Mấy bạn khi nào dựng trại xong gọi tui nhé, tui ngủ lát, hôm qua mất ngủ...... nha nha......
- Ừ thôi ngủ đi! ( Thanh nói)
Trong giấc mơ nhất thời hiện lên một khung cảnh âm u, một đứa bé trạc 10t chạy lại lay lay cánh tay tôi.
- Em lạnh quá anh ơi, em đói, em sợ..
- Đứng lại, mày chạy đâu!
Thằng nhỏ biến mất, tôi giật mình tỉnh dậy toát hết mồ hôi, mấy đứa bạn nhìn tôi rồi lại nhìn nhau ngơ ngác, Thành hỏi tôi
- Gặp ác mộng hả bạn.
Tôi đang thở hổn hển nói không lên lời chỉ biết gật đầu. Lúc này Hoa lại hỏi tôi
- Mày mơ thấy gì?
Tôi chưa phản ứng kịp chỉ biết nhìn mọi người rồi nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong trại và giờ cũng gần trưa rồi, không ngờ tôi chỉ chợp mắt một chút mà lại nhanh đến vậy.
- Ban nãy dựng xong trại tụi tao định gọi mày dậy mà thấy mày ngủ ngon quá nên thằng Thành với thằng Hoàng khiêng mày vào đây á. Mà mày mơ thấy gì?
Tôi chưa kịp trả lời thì cố vấn bước vào dục chúng tôi ra ăn trưa.
- Ô An, em dậy rồi à. Mình đang định vào gọi em ra ăn với mọi người luôn nè! ( Mình gọi là chị Trâm, vì chị hơn tụi mình mấy tuổi).
- Nó vừa mơ ác mộng á chị.
- Thế à, nào.... ra vừa ăn vừa kể mọi người nghe xem sao nha....
- Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook