********

Nhưng lúc cô vừa ngồi vào ghế thắt dây an toàn, có người gõ gõ cửa xe cô, lúc Chu Hải Mạn nhìn thấy khuôn mặt đó qua của sổ, không kìm được nghĩ, anh ta quả là âm hồn không tan.

Tiết Thiệu Luân cười hi hi đối diện với khuôn mặt vô cảm của Chu Hải Mạn nói: “Aiyaa, tôi quên mất mình không lái xe tới, tôi có thể quá giang không?”

Có người mặt dày như thế này sao? Chu Hải Mạn nếu như không biết bàn tính trong lòng anh, cô liền sống uổng hai mươi mấy năm rồi, “Mời lên xe.”

Tiết Thiệu Luân vòng sang một bên, ngồi vào chiếc ghế phụ bên cạnh cô, “Xe này không tồi, rất thích hợp với cô-----”

Chu Hải Mạn thành thục khởi động xe, chạy vào làn xe trong mànđêm, “Đây là xe của cô tôi, tôi chỉ thỉnh thoảng lái mà thôi. Vỗ mông ngựa mà vỗ chân ngựa mất rồi, Tiết Thiệu Luân ngượng ngùng sờ sờ mũi.

“Anh Tiết,bây giờ còn sớm, tôi định đến nhà Trình Phi một chuyến, nếu anh không ngại, có thể đi cùng tôi không?” Chu Hải Mạn quay đầu nhìn anh một cái, nói tiếp: “Có một số chuyện tôi muốn hỏi rõ một chút, nếu như có anh Tiết, thì có thể tiết kiệm không ít phiền phức không cần thiết.”

Nụ cười của Tiết Thiệu Luân còn cứng ở trên mặt, anh nên sớm nghĩ đến, giây phút anh ngồi vào chiếc xe này, trên mặt Chu Hải Mạn lướt qua một nụ cười kì dị không đơn giản, để anh vạch trần “tội danh” của Trình Phi, không hổ danh là luật sư, “Đương nhiên, đương nhiên là được-----haha------”

Chu Hải Mạn hài lòng cười, chiếc xe rẽ vào ngã tư phía trước, Tiết Thiệu Luân nhìn những ánh đèn neon của cảnh sắc ban đêm, trái trim ngày càng nhấp nháy, người phụ nữ này, quả nhiên không đơn giản.

Lúc Tiết Thiệu Luân còn đang oán hận nghĩ mình chuốc phải rắc rối lớn, thì “bịch” một tiếng, chiếc Audi màu đỏ bỗng nhiên dừng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương