*********

Buổi chiều đầu tiên vào ở nhà Tiết Thiệu Luân, Chu Hải Mạn khá mất tự nhiên, dù sao nhiều năm như vậy, cô luôn ở cạnh chu Vũ Khiết. Hiện tại, đột nhiên ở dưới cùng một mái nhà với một người đàn ông,  chỉ vừa nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy không dễ chịu. Chớ nói chi là khi Tiết Thiệu Luân mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, xoa tóc ướt từ trong phòng tắm đi ra, trong lòng cô đã quặn lại thành cái bánh quai chèo rồi.

*Bánh quai chèo có hình xoắn, vặn lại như dây thừng

Vậy mà sự tồn tại của cô đối với Tiết Thiệu Luân giống như đã sớm thành thói quen, bỏ khăn mặt lau tóc xuống, cười nói với cô: "Anh tắm xong rồi, em vào tắm đi."

Anh buộc áo choàng tắm rất lỏng, rộng thùng thình, có thể thấy được rõ ràng cơ ngực đã từng xuất hiện trước mặt cô, tóc ẩm ướt nhũn như con chi chi vương trên trán, có giọt nước nhỏ lướt qua vành tai của anh, rồi chảy xuống vòm ngực màu lúa mạch.

= =, Chu Hải Mạn muốn lựa chọn không nhìn, nhưng mà cảnh sắc trước mắt rất hiếm thấy, cho nên con ngươi của cô không động đậy, nhìn chằm chằm lên dáng vẻ mỹ nam mặc đồ tắm, vừa thưởng thức vừa hung hăng thầm mắng Tiết Thiệu Luân, thật thích!

Nhận được hiệu quả như mong muốn, Tiết Thiệu Luân khẽ nhếch môi, khi đi tới trước mặt cô còn cố ý làm một động tác đủ để cho người khác chảy máu mũi. Anh nhẹ nhàng nhếch miệng một cái, cúi thấp người, mùi đặc trưng của người đàn ông hòa lẫn hương thơm sau khi tắm rửa lập tức vây quanh cô, nhất là khi anh chậm rãi mở miệng, toàn bộ hơi thở ẩm thấp phả lên mặt Chu Hải Mạn, có cảm giác như lông vũ mềm mại nhẹ nhàng phất qua, "Sao vậy, muốn anh giúp em hả?"

Ách, choáng —— một khắc kia, Chu Hải Mạn cảm thấy đại não của mình gần như trống rỗng, hô hấp đều là hơi thở của anh, thấy lồng ngực hấp dẫn mê người của anh, trong đầu lóe lên cảnh tượng anh ôm cô hôn sâu...... Xong rồi, xong rồi, muốn chảy máu mũi —— Chu Hải Mạn vừa nhắc nhở mình phải có tiền đồ, vừa nhẹ nhàng vòng qua anh đi tới cửa phòng tắm, "Không cần, tự em sẽ tắm."

Tiết Thiệu Luân sờ cằm hả hê nghĩ, cái này có tính là chạy trối chết không? Trước kia luôn là anh thích cô đến thần hồn điên đảo, hiện tại cuối cùng cũng hòa nhau rồi.

Cũng may sau khi tắm rửa, Tiết Thiệu Luân không tiếp tục dở bản tính lưu manh nữa, lúc thân thể nhỏ nhắn của cô khoác áo choàng tắm đi ra, Tiết Thiệu Luân chỉ nhẹ nhàng liếc cô một cái rồi xoay người sang chỗ khác, "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon."

Bởi vì là ngày thứ nhất vào ở, cần thu dọn và chuẩn bị, hơn nữa sợ Tiết Thiệu Luân biến thái muốn "ăn khuya" cho nên vẫn kéo dài tới bây giờ mới tắm xong, Chu Hải Mạn quay về phía lưng Tiết Thiệu Luân ngáp một cái, thần kinh vẫn còn căng thẳng, "Ừ, ngủ ngon."

Quay lưng lại với cô, Tiết Thiệu Luân cười khẽ một tiếng, ngủ ngon...... Đứa ngốc, em không biết ngủ ngon có ý nghĩa là anh yêu em sao?

Buổi tối ngày thứ nhất, trằn trọc trở mình, không phải vì sợ sắc lang nào đó sẽ phá cửa xông vào, cửa phòng đã được cô gia cố thêm vững chắc, cho dù anh có thần lực trời cho cũng không xông vào được. diễnđànlêquýđôn Mà là trong đại não Chu Hải Mạn bỗng hiện ra vóc người khiêu gợi cùng khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của người nào đó, "Thình thịch, thình thịch ——" tim đập càng lúc càng nhanh, cô sợ nếu tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ không có tiền đồ mà phụt ra hai dòng máu mũi mất.

Mà Tiết Thiệu Luân ở gian phòng đối diện cũng giống Chu Hải Mạn, trằn trọc không ngủ được, nhưng thật ra là một người rất có định lực, tuy có rất nhiều bạn bè không tốt, xung quanh đều là các cô gái đẹp. Anh đứng tại chỗ bất động cũng sẽ có người đẹp tuyệt sắc tiến đến gần, nhưng xưa nay anh luôn là "Vạn hoa tùng trung quá - Phiến diệp bất triêm thâm" (Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng), không phải không chơi nổi, mà là không có hứng thú chơi. Trong bệnh viện, y tá xinh đẹp, thuần khiết có nhiều không kể xiết, dù đáng yêu hay yểu điệu cũng không thể khiến anh có ý muốn bảo vệ, cho nên anh nói, họ chỉ là đồng nghiệp ở bệnh viện mà thôi.

Cho đến khi gặp Chu Hải Mạn, cho đến khi anh phát hiện anh thích Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân không chỉ một lần cảm thán. Có lẽ nhiều năm qua anh" thủ thân như ngọc", chỉ vì để gặp được cô, cô làm cho anh mê muội rồi, hình như đã đoạt đi mọi ánh mắt và nhịp tim của anh, không có dấu hiệu cũng không có lý do, chỉ vì một người như vậy, khiến cho anh cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Chỉ có điều, dẫn một người phụ nữ như yêu tinh như vậy tới nhà, thật ra thì chính là hành hạ chính anh, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Anh cũng là đàn ông, đối mặt với người phụ nữ mình thích tự nhiên cũng có dục vọng, nhất là khi cô mặc áo choàng tắm đi ra từ trong phòng tắm thì anh chỉ dám nhìn cô một cái bởi vì nếu nhìn nữa, anh sợ mình sẽ không chế được bản thân mất.....

Tiết Thiệu Luân buồn bực lật người, nhớ tới lúc cô đối mặt với vẻ hấp dẫn của anh mà còn có thể duy trì vẻ ngoài trấn định, mà anh chỉ là liếc mắt một cái thấy đôi chân nhỏ ẩn dưới áo choàng tắm trong lòng cũng đã sôi sục không kiềm chế được, quả nhiên là anh tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn sao?

Ha ha, người phụ nữ kia, Tiết Thiệu Luân nhìn về phía màn đêm hư không mỉm cười hạnh phúc, ít nhất bây giờ cô cũng ở cùng một chỗ với anh, một ngày nào đó, khi anh làm cho cô không nhịn được nữa, cô sẽ là của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương