******

Chu Hải Mạn nhận được điện thoại của Tiết Thiệu Luân lúc đang cùng Lữ Thượng Khôn ăn xong trái cây ướp lạnh từ trong tiệm nhỏ đi ra, sau buổi sáng hỗn loạn ấy, tức giận trong lòng Chu Vũ Khiết khó nén, có một khoảng thời gian rất dài không gặp mặt với Thẩm Thành Lượng, nhớ lại, cũng thời gian ấy cô bắt đầu không liên lạc với Tiết Thiệu Luân.

Cô trước kia cũng chưa từng chủ động liên lạc với anh, hơn nữa lần đó say rượu thổ lộ đều khiến cô cảm thấy kỳ cục, cho nên càng thêm không thể nào gọi điện thoại hoặc là gửi nhắn tin hỏi thăm rồi.

"Alo, tôi là Chu Hải Mạn."

"Tiểu thư Chu Hải Mạn gần đây bận việc gì thế?" Trong giọng nói của anh mang theo chút mệt mỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhất quán gọi điện cho Chu Hải Mạn.

Chu Hải Mạn hơi ngẩn ra, khóe miệng không tự chủ cong lên, "Không bận, không bận chút nào, mới vừa ăn trái cây ướp lạnh xong ——"

"Ưhm, rảnh rỗi thế, anh vừa mới xong ca mổ, thầy thuốc nhân dân thật vất vả mới ra ngoài nói được một tiếng nà?"

Cô sớm thành thói quen bị anh trêu chọc, liền đưa điện thoại ra chỗ khác cúi đầu bật cười, nghe vào trong tai anh, lại tiêu bớt mấy phần mỏi mệt, "Cô của em vẫn giận à?"

"Vâng ——" Chu Hải Mạn gật đầu, "Thật ra là cô ấy đang giận Thẩm tiên sinh không chịu để cô ấy xuống cầu thang trước, hình như sau hôm ấy Thẩm tiên sinh vẫn không có liên lạc với cô."

"Không sao, hôm nay thì có lối thoát rồi."

"Hả?"

"Thẩm Thành Lượng muốn mời cô của em uống rượu tạ tội."

"A, vậy còn được." Chu Hải Mạn hài lòng gật đầu một cái, dừng một chút lại hỏi, "Anh cũng phải đi sao?"

"Ừ, Thẩm Thành Lượng lôi kéo anh đi để lấy thêm can đảm, cô của em phát điên lên, đó thật đúng là......"

"E hèm ——" Chu Hải Mạn không vui nhíu mày.

"Ha —— ha ha —— cô của em rất tốt, rất tốt, quá tốt luôn——"

Chu Hải Mạn không nhịn được bị anh chọc cười, "Vậy anh đi làm kỳ đà cản mũi đi ——"

"Haiz —— cũng không chỉ một mình anh, Thẩm Thành Lượng nói cũng mời em đi."

"Em?" Chu Hải Mạn thật là hết ý kiến, có hai người làm bóng đèn đến nơi không liên quan ăn ăn uống uống được sao, "Tại sao?”

"Ai biết được? Có thể chê anh một bóng đèn không đủ sáng——"

......

Cho nên khi Lữ Thượng Khôn và Chu Hải Mạn cùng xuất hiện ở trong quán bar thì ngay lập tức Thẩm Thành Lượng cảm thấy có phải đèn này sáng quá rồi hay không?

Nhưng người tới là khách, huống chi mình ở thời điểm không chủ định còn phiền toái người ta, vì vậy Thẩm Thành Lượng cười với Lữ Thượng Khôn, đưa tay phải về phía anh, bày ra biểu cảm chào đón.

Lữ Thượng Khôn mỉm cười đưa tay phải bắt tay đối phương, tự giới thiệu bản thân đơn giản, "Xin chào, tôi là bạn trai của Mạn Mạn, Lữ Thượng Khôn."

Người ở chỗ này trừ Lữ Thượng Khôn ôm Chu Hải Mạn tất cả đều giật mình, nhất là Tiết Thiệu Luân, cánh tay đưa ra chào Chu Hải Mạn trong nháy mắt cứng đờ giữa không trung, nụ cười trên mặt ngưng lại.

Thẩm Thành Lượng cười gượng đáp lại: "Xin chào, tôi là Thẩm Thành Lượng, lần trước thật sự là phiền anh rồi.”

Tầm mắt Lữ Thượng Khôn nhẹ nhàng lướt qua trên người Chu Hải Mạn, "Không phiền, chuyện của Mạn Mạn chính là chuyện của tôi."

Mấy người ngồi xuống vây quanh quầy rượu, Chu Hải Mạn gọi Brandy hạnh tử loại rượu bình thường thích uống nhất, nhưng làm thế nào cũng không có chút hứng thú, khi Lữ Thượng Khôn giới thiệu mình là bạn trai cô thì trong vô thức cô chỉ muốn biết phản ứng của Tiết Thiệu Luân. Còn mối quan hệ giữa cô và Lữ Thượng Khôn, vậy mà không như cô nghĩ khiến cho cô cảm thấy tự nhiên và nhẹ nhõm, nếu không, anh cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi nói ra anh là bạn trai cô.

Chu Vũ Khiết giơ lên một bình rượu tiến tới trước mặt Chu Hải Mạn, "Cô nói cô bé, cháu đưa Lữ Thượng Khôn tới không hẳn là để kích thích vị kia chứ?" Cô ấy hơi hất cằm, chỉ chỉ hướng Tiết Thiệu Luân ngồi.

Anh ta đang nhận một ly rượu từ quầy bar, thỉnh thoảng cụng nhẹ ly với Thẩm Thành Lượng, hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu. Nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua dáng vẻ cô đơn ấy, cô vẫn cho là anh không chịu được cô đơn, bởi vì không chịu được cô đơn cho nên sẽ không để cho mình có bất kỳ cơ hội nào để cô đơn, nhưng dưới ánh đèn nhấp nháy ở quầy rượu, nhìn anh đứng lên có chút cô đơn.

"Nào có?!" Chu Hải Mạn uống cạn rượu bên trong ly, giải thích, "Lúc Tiết Thiệu Luân gọi điện thoại cho cháu, cháu đang ở bên cạnh Lữ Thượng Khôn, cháu nói mọi người tập trung một chỗ uống chút rượu, anh ta liền theo tới."

"Haiz!" Chu Vũ Khiết vừa thở dài vừa lắc đầu, "Tối nay nhất định phải có người đau lòng sao, có điều như vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng là như vậy, chỉ hi vọng là cậu ấy có thể nghĩ thông một chút, cô gái không có phẩm vị như cháu, không đáng để đau lòng!"

T_T Cô à, cô lỡ lấy những lời như vậy tổn thương cháu gái ruột của mình sao?

Đơn giản là rất thích lời Lâm Hiểu Lê nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương