*****

Lúc Chu Hải Mạn về tới nhà, Chu Vũ Khiết đang làm công trình trên mặt, ngẩng đầu ra mở cửa cho cô. Chu Hải Mạn nhìn cô một cái, mặt không chút biểu cảm đá phăng đôi giày cao gót, chân trần bước trên thảm, “Cháu về rồi.”

“Lại không đeo dép----”

“Chân của cháu cần được nghỉ ngơi, đeo giày cao gót cả ngày mệt chết đi được. Cô, cô đoán xem hôm nay cháu gặp phải ai?”

“Ai chứ? Không phải là Chung Hán Lương chứ?”

Chu Hải Mạn trợn mắt, rõ ràng là cô cô, sao có thể còn thích mơ mộng giữa ban ngày hơn cháu gái chứ, “Chính là tên lưu manh cháu nói với cô lần trước, anh ta là em họ của chồng Trình Phi.”

Chu Vũ Khiết hứng thú sát lại gần cô, cười nói: “Thật sao? Lần này cậu ta sờ đâu cháu?”

“= =”, Chu Hải Mạn không còn gì để nói, người phụ nữ trước mặt này có phải là cô ruột cô hay không?! "Cháu không cho anh ta sắc mặt tốt, chắc anh ta lạnh cóng rồi.”

Chu Vũ Khiết nhếch nhếch môi, còn không phải, Chu Hải Mạn một khi đã lạnh mặt, nước sông trong vòng mấy chục cây số cũng đóng băng hết, trái tim người bình thường sao chịu nổi.

“Đến nỗi thế không----”

“Cái này là quấy rối tình dục, quấy rối tình dục đó, cháu không kiện anh ta, anh ta phải thắp hương cảm tạ tổ tiên rồi đó.”

Chu Vũ Khiết lấy từng miếng dưa chuột đắp trên mặt xuống: “Chỉ là sờ ngực cháu một chút thôi mà, có đến nỗi phải ghi hận người ta thành bộ dạng này không, nói hơn nữa, cô đoán nếu người ta không say rượu, mới không sờ ngực của cháu----” Chu Vũ Khiết liếc mắt nhìn phần ngực của cô rồi nói tiếp, “giống như sân bay vậy. Đều nói cháu gái giống cô, sao cháu lại không thừa hưởng được một nửa ưu điểm của cô vậy, cháu xem cô này, cúp----” Chu Vũ Khiết ưỡn ngực hóp bụng, cực lực phô bày ra thân hình đẹp của mình.

“= =, cúp D tiêu chuẩn, cô đã nói không dưới một lần rồi, cẩn thận nói nhiều bị lép xuống đó.”

“Con bé chết tiệt này nói gì thế hả, hả? Cô đã nói là cháu cũng nên thu lại bộ mặt Cương Thi đó đi, người ta thành tâm thành ý đến xin lỗi, cháu cũng nên độ lượng một chút, đừng dọa người ta chứ.”

Thành tâm thành ý sao? Chu Hải Mạn nghĩ lại nụ cười đáng đánh đòn của anh ta liền muốn cho anh ta một trận, đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, không làm việc chính đáng, chỉ chuyên dùng để tán gái.

Chu Vũ Khiết không kìm được tò mò hỏi: “Khuôn mặt đẹp ngoài dùng để tán gái còn có thể dùng để làm gì khác?”

Chu Hải Mạn: “= =, chân chính kiếm một cô bạn gái a.”

Chu Vũ Khiết: “Đó không phải tán gái sao?”

Chu Hải Mạn: “= =”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương