Heart Aflame
-
Chương 11
Dạo quanh ngôi nhà Saxon này, Kristen thấy mình ngốc nghếch và không hòa hợp được. Đại sảnh dài và lớn hơn nhà nàng, nhưng nàng biết nó chỉ là một phần trong tòa lâu đài rộng lớn này. Nhà nàng không có sàn ở đại sảnh nên nó trông như một cái hang đá to lớn, mùa đông rất lạnh đến nổi cả gia đình thích trải qua buổi tối ở khu vực gần nhà bếp hơn. Cái sảnh này lại có sàn nhà, còn trần nhà thì khá cao nữa.
Khu nhà bếp không gần đại sảnh, cứ như nhà nàng vậy, ông của nàng cứ khăng khăng vì khói làm ông khó chịu. Việc nấu nướng ở đây được làm trên một bếp lò bằng đá chạy dài gần một nữa chiều dài của bức tường bên phải, cầu thang ở phía khác. Có một cái lò sưởi bằng đá khác, cũng dài như vậy và ở giữa bức tường dài nhất bên phải, nhưng nó lạnh tanh và trống rỗng, rõ ràng nó không được sử dụng vào những tháng hè. Đá dát từ lò sưởi lên đến trần nhà, khoảng vài feet từ nền của đại sảnh, cũng như vòng quanh các cửa ra vào.
Sàn nhà làm bằng gổ và nghe như nó hõm khi nàng đi qua, làm nàng nghĩ có lẽ có vài cái hầm bên dưới. Một chiếc thảm vuông mỏng như loại mà cha nàng tìm được ở Miền Đông, bao phủ một phần nhỏ của sàn nhà phía trước hai cửa sổ lớn, cái này ở phía trước sảnh, về bên phải. Có bàn ghế ở trên thảm, cùng với một khung cửi dệt vải và một khung thảm thêu. Nó rõ ràng là khu vực dành cho phụ nữ, và có ba người đang làm việc ở đó.
Tất cả các cửa sổ và cửa chính đều mở để ánh sáng và gió ấm lùa vào. Đối diện khu vực dành cho phụ nữ và cũng ở phía trước cửa sổ, nhưng thiên về phía chính giữa đại sảnh, có một cái thùng chứa rượu thật to với một chiếc vòi trên đó. Có những chiếc ghế dài vây quanh thùng rượu cũng như có nhiều bộ bàn nhỏ như bàn đánh bạc. Có một cái giá để dụng cụ và một cái khác, một cái bàn dài để vũ khí, ghế đẩu, thậm chí là chén gỗ, tất cả đều trong tình trạng chưa hoàn thành. Một người đàn ông đang làm những dải da mỏng ở cán dây roi da. Kristen co rúm lại, cơn đau trên lưng đột nhiên đau hơn.
Có 7 người phụ nữ trong sảnh, và tất cả bọn họ đều ngừng làm việc khi Waite bước vào trong với Kristen. Sự kết hợp của bộ quần áo đàn ông, một nữa bị rách ra và treo lòng thòng, cùng với chiều cao của nàng, chiều cao vượt hẳn những người phụ nữ này cả nữa foot (khoảng 15cm) hoặc hơn ấy chứ, làm Kristen có cảm giác mình là quái vật ấy. Tất cả bọn họ măc quần áo phủ từ cổ đến chân, thậm chí có người còn mang khăn trùm để che đi mái tóc, trong khi cánh tay nàng để trần và lưng thì lộ hết cả ra ngoài. Họ sạch sẽ và gọn gàng trong khi nàng người đầy bụi bẩn và bùn mà nàng cố ý bôi lên người để che đi làn da mịn màng.
Một phụ nữ ăn mặc trông tươm tất hơn những người khác, đứng lên và gọi Waite đứng lại. Chiếc áo choàng ngoài màu xanh nhạt của cô được thêu dọc theo lai áo, thậm chí trên ống tay áo từ khủyu tay xuống, qua phần vải trắng của tay áo ôm khít phía trên, quấn quanh chiếc eo làm lộ ra một thân hình nhỏ nhắn. Mái tóc màu nâu vàng được vấn trong một mạng chuổi hạt xâu lại với nhau. Đôi mắt màu xanh nhạt, rất sáng, giống như đôi mắt người đàn ông mà Kristen hy vọng nàng đã giết được.
Kristen nghĩ người phụ nữ này sẽ rất đẹp nếu không nhíu mày nhăn nhó như thế. Có lẽ cô ta là chủ nhân của căn nhà này vì cô có thể gọi Waite bằng cái giọng uy quyền thế kia. Kristen không ngạc nhiên chút nào việc lãnh chúa Saxon có một cô vợ xinh xắn như thế. Nàng hầu như sẽ ganh tỵ với người phụ nữ này vì có một người chồng với ngoại hình đẹp thế, nếu nàng không phải là tù binh của người chồng đó.
“Sao anh dám mang hắn vào đây hả? ” người phụ nữ gằn giọng với Waite sau khi bước thêm vài bước nhưng khoảng cách giữa họ vẫn còn xa.
“Thưa cô, hắn ta là một cô gái và ngài Royce ra lệnh cho những người khác tắm rửa cho cô ta ạ.”
“Một phụ nữ sao?” quí cô há hốc miệng, đến gần hơn, mắt cô lang thang từ đầu đến chân của Kristen, đôi chân vẫn còn bị xích lại với nhau. Cô lắc đầu, “Không, không thể nào.”
Waite lôi bím tóc dài của Kristen và đẩy nó qua vai nàng để người phụ nữ nhìn thấy. “Ngài Royce đã dùng roi đánh cô ấy và phát hiện ra mánh khóe này.” anh ta thô bạo quay người Kristen lại. “Đây không phải lưng của một người đàn ông.”
“Một cái lưng mịn màng và mái tóc dài không thể làm nên một cô gái đâu.”
Waite tủm tỉm. “Ngài Royce đã xác minh điều đó bằng một cách khác rồi, và cô chủ sẽ thấy khi cô ta tắm.”
Người phụ nữ bật ra một âm thanh của sự kinh tởm. “Và chúng ta sẽ làm gì với cô ta sau khi cô ta tắm xong chứ?”
Waite nhún vai. “Cho cô ta làm việc gì mà cô thấy hợp, thưa cô. Cô ta phải ở trong nhà này.”
“Royce đang nghĩ gì thế không biết,” người phụ nữ than vãn, “cho người ngoài vào ở trong nhà sao?”
“Ngài muốn dùng cô ta…”
“Chắc rồi!” quý cô khịt mũi. “Cũng như cách bọn Viking đó sử dụng cô ta thôi.”
“Cũng có thể như thế. ” Waite cười toe. “Nhưng hơn là một con tin đấy ạ.”
“Oh, tốt thôi.” Một tràng thở dài chán nản. “Bảo ai đó mang chìa khóa để mở cái gông này nếu muốn cô ta tắm rửa sạch sẽ. Nhưng trước tiên mang cô ta vào nhà tắm đã và cho hai người vào trông chừng cho đến khi tôi chỉ những người phụ nữ việc họ phải làm. Họ chẳng thích điều này hơn tôi đâu.”
Kristen bị bỏ lại với Uland và Aldous, dù không biết ai là ai, vì Waite chỉ đơn giản hét tên bọn họ khi anh ta đi qua đại sảnh. Phòng tắm nhỏ ở một phần phía dưới cầu thang, với một cánh cửa dẫn thẳng đến sân sau, nơi có thể lấy nước ở giếng lên. Một cánh cửa khác ở dưới cầu thang, gần khu vực nấu nướng. Bên trong có một cái bồn, không đủ lớn cho hơn một người như cái bồn trong buồng tắm nhà chú Hugh của nàng. Có vẻ như người Saxon không tắm chung với nhau.
Hai người đàn ông trông chừng nàng hình như là người hầu. Cả hai đều nhỏ con và đen, một già một trẻ, có lẽ họ là cha con. Họ nhìn nàng đầy vẻ sợ hãi như thể họ biết họ sẽ gặp vấn đề nếu nàng cố trốn đi.
Kristen không nghĩ đến việc trốn đi. Nàng mong được tắm sạch sẽ vì không phải che giấu thân phận nữa. Đống rác rưởi mà nàng đang mặc trên người cho đến bây giờ là sự thử thách ác nghiệt với sức chịu đựng của nàng. Có lẽ nàng sẽ cầu xin được tắm nếu nó chưa được ra lệnh.
Người thợ rèn vào trong để tháo cùm cho nàng, thế nhưng anh ta không mang nó đi ra. Kristen lập tức ngồi xuống trên cái ghế dài để cởi đôi ủng ra và kiểm tra mắt cá chân. Da nàng bị phồng đỏ cả lên nhưng không tấy. Nó sẽ lành sớm thôi nếu cái cùm gớm ghiếc kia được miễn đi.
Kristen ngồi yên tại chổ, bận rộn với việc tháo bím tóc trong khi người hầu mang nước từ bên ngoài vào. Trông có vẻ họ chẳng buồn đun nước cho nàng vì bồn nước gần đầy rồi. Nàng cũng chẳng phiền vì đã quen bơi trong nước lạnh rồi.
Khi năm người phụ nữ kéo vào trong căn phòng chật chội này, đó là không tính quý cô còn đứng ngoài cửa, Kristen cuối cùng cũng thấy bực mình và đứng dậy. “Tôi có thể tự tắm rửa, thưa quý cô.”
“Tạ ơn chúa, và tôi đã nghĩ tôi sẽ khó nói cho cô hiểu.”
“Tôi hoàn toàn hiểu. Tôi phải tắm. Tôi rất vui làm việc đó mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào. ”
‘Vậy là cô không hiểu hết rồi. Royce ra lệnh rằng những người này sẽ tắm cho cô và họ sẽ làm thế đấy.’
kristen không phải loại người chuyện bé xé to. Cũng không nghĩ khác đi khi sự thật đúng như thế. Nàng nhún vai không quan tâm, đợi những người đàn ông ra khỏi phòng. Khi họ còn chưa ra, những người phụ nữ đã bắt đầu xúm lại để cởi quần áo nàng. Nàng đẩy mạnh họ đến nổi hai trong số đó ngã luôn, hét ầm lên.
“Nghe này, quý cô”—Kristen phải la lớn để át đi tiếng hét của hai người vừa ngã – “Tôi cho phép họ tắm cho tôi, nhưng không phải trước mặt bọn đàn ông.”
“Cô dám nói với tôi những gì cô cho phép à? Họ ở đây để bảo vệ những phụ nữ này vì cô không đáng tin để được một mình với những người không có khả năng tự vệ này.”
Kristen gần như cười vào đó. Năm người, tính luôn nàng ta là sáu. Và họ gọi chính họ là không có khả năng tự vệ chống lại một. Có thể sẽ như thế đấy nếu họ khăng khăng cởi quần áo của nàng trước mặt những người hầu kia. Và nếu các bà sợ nàng, mắc chứng gì không trơ ra.
Nàng chỉ trỏ vào hai tên đó, họ đang tròn mắt ra mà nhìn viễn cảnh phải khuất phục nàng. “Bọn họ chính là người cần được bảo vệ nếu họ không đi khỏi đây đấy.”
Quý cô lắp ba lắp bắp vì tức và bắt đầu ra lệnh. Kristen vớ cái ghế dài nàng đang ngồi và ném vào hai tên đó.
Royce có thể nghe tiếng la hét khi bước vào đại sảnh. Anh bước vào đúng lúc nhìn thấy Uland chính xác là bị ném ra ngoài. Aldous bị vấp ngay sau Uland, trượt hụt chân và ngã lăn ra đất. Khi Royce đến phòng tắm thì nó đã yên lặng hơn nhiều rồi, thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng Darrelle rít lên ầm ĩ vì tức.
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây hả?” Royce gầm lên nơi cửa.
“Cô ta không để chúng tôi tắm cho đấy!”
“Nói cho anh ta biết tại sao đi, quý cô,” Kristen cố nói hổn hển.
Nàng đang nằm dài trên sàn với 4 người đang ngồi trên người. Họ túm được nàng từ phía sau khi nàng đuổi ông già ra ngoài, ngoéo chân cho nàng ngã xuống sàn rồi vồ lấy nàng ngay tắp lự. Nàng thở còn không nổi nữa là, với một người ngồi trên ngực và một bà khác thì trên bụng.
“Chúa tôi, Darrelle!” Royce quát lên. “Anh chỉ bảo em làm một việc đơn giản, và em biến nó thành cảnh chém giết loạn xạ thế đây!”
“Cô ta bắt đầu trước mà!” Darrelle quả quyết “Cô ta không để họ cởi quần áo. Cô ta ở một mình với một tá đàn ông cả ngày lẫn đêm, mắc chứng gì phải thẹn trước hai người hầu chứ.”
“Chúa ơi, cô ta chỉ là một phụ nữ thôi!”
“Trông chẳng có gì giống phụ nữ cả. Cô ta cũng không hành động như một phụ nữ. Và tấn công hai tên chết nhát đó bằng ghế đấy! Và anh muốn để cô ta một mình với bọn em sao?”
“Thả cô ta ra!” anh gầm lên với họ khi bước tới Kristen, đỡ nàng lên ngay khi họ nàng bỏ ra. “Cô gây thêm phiền phức đấy, cô gái, và tự tôi sẽ giải quyết vấn đề này với cô. Cô sẽ không thích nó đâu.”
“Tôi sẵn sàng để tắm rồi, và rất vui vì thế.”
Royce cau mày bực tức vì câu trả lời tỉnh bơ đó. “Vậy thì tắm đi” anh nói. Anh chỉ thị cho người phụ nữ lớn tuổi nhất trong phòng, “Eda, mang cô ta lên phòng tôi khi tắm xong cho cô ta.”
“Royce!” Darrelle phản đối.
“Chuyện gì?” anh hỏi cáu kỉnh.
“Anh không có ý ….”
“Những gì anh muốn làm là tra khảo cô ta, Darrelle, không phải là điều em nghĩ đâu. Bây giờ, lo việc của em đi. Họ không cần em giám sát việc cọ rữa đâu.”
Mặt Darrelle rạng rỡ hẳn khi đi ra khỏi phòng phía trước anh. Nhưng Royce chẳng có tâm trạng nào mà xoa dịu cô. Tất cả mọi thứ đều dị hợm! Việc tắm rửa đơn giản thậm chí không thể thực hiện mà không om sòm.
Alden đang đợi Royce trong phòng ngủ của anh trên gác, vẫn đứng ở cửa sổ, nơi anh họ anh rời đi. “Cậu nhìn thấy tất cả à?” Royce hỏi.
“Vâng, tuy nhiên em không nghe được gì cả,” Alden đáp. Anh thêm vào một cách tò mò, “Anh có thấy những gì em nghĩ là anh thấy, khi kéo cái áo đó xuống không?”
Royce làu bàu. “Thằng nhóc có cặp ngực đáng yêu.”
Alden bắt đầu cười vì nét mặt Royce, rồi đỏ mặt thay vào đó, thừa nhận, “Em nghĩ bị hạ chỉ bởi một thằng nhóc là đủ tệ rồi, giờ lại là một phụ nữ cơ đấy!”
“Thôi nào Alden. Cô ta vừa quăng hai người hầu ra khỏi phòng tắm đấy. Cô ta không phải loại phụ nữ chúng ta biết đâu.”
“Có lẽ vậy. Cô ta cao không bình thường như một phụ nữ, đủ cao để gạt chúng ta lâu như vậy. ”
“Nhưng tại sao họ lại mang theo phụ nữ khi đi cướp chứ?” Royce lấy làm lạ.
Alden nhún vai. “Tại sao không? Để phục vụ trên tàu. Cô ta đến trễ trong trận chiến đó. Em đoán cô ta bị bỏ lại trên tàu, nhưng lại nhìn thấy cuộc tấn công từ trên đó và muốn giúp. Sau cùng thì, nếu tất cả bọn Viking bị giết hết, cô ta chỉ còn lại một mình. Không có gì ngạc nhiên khi cô ta chiến đấu hết mình cùng với họ.”
“Đúng vậy. Cô ta thà bị đánh nhiều hơn chứ không chịu nói mình là phụ nữ. cô ta nói đó là để bảo vệ cô ta khỏi bị cưỡng bức bởi người Saxon.” Anh cười cay nghiệt vì điều đó. “Đàn ông nào cũng là đàn ông. Một cô gái điếm sao phải sợ một dòng giống khác nhỉ?”
“Cô ta có thể trung thành, và bất đắc dĩ mới ngủ với kẻ thù thì sao.”
“Tôi nghĩ vậy. Giờ tôi biết tại sao HỌ chịu đau thế để che giấu thân phận cô ta. Họ sẽ bị nhốt cùng với cô ta vào buổi tối, sớm thôi. Nhưng, thề có Chúa, họ thấy gì ở một người đàn bà to lớn và nam tính hơn tôi kia chứ. ”
Khu nhà bếp không gần đại sảnh, cứ như nhà nàng vậy, ông của nàng cứ khăng khăng vì khói làm ông khó chịu. Việc nấu nướng ở đây được làm trên một bếp lò bằng đá chạy dài gần một nữa chiều dài của bức tường bên phải, cầu thang ở phía khác. Có một cái lò sưởi bằng đá khác, cũng dài như vậy và ở giữa bức tường dài nhất bên phải, nhưng nó lạnh tanh và trống rỗng, rõ ràng nó không được sử dụng vào những tháng hè. Đá dát từ lò sưởi lên đến trần nhà, khoảng vài feet từ nền của đại sảnh, cũng như vòng quanh các cửa ra vào.
Sàn nhà làm bằng gổ và nghe như nó hõm khi nàng đi qua, làm nàng nghĩ có lẽ có vài cái hầm bên dưới. Một chiếc thảm vuông mỏng như loại mà cha nàng tìm được ở Miền Đông, bao phủ một phần nhỏ của sàn nhà phía trước hai cửa sổ lớn, cái này ở phía trước sảnh, về bên phải. Có bàn ghế ở trên thảm, cùng với một khung cửi dệt vải và một khung thảm thêu. Nó rõ ràng là khu vực dành cho phụ nữ, và có ba người đang làm việc ở đó.
Tất cả các cửa sổ và cửa chính đều mở để ánh sáng và gió ấm lùa vào. Đối diện khu vực dành cho phụ nữ và cũng ở phía trước cửa sổ, nhưng thiên về phía chính giữa đại sảnh, có một cái thùng chứa rượu thật to với một chiếc vòi trên đó. Có những chiếc ghế dài vây quanh thùng rượu cũng như có nhiều bộ bàn nhỏ như bàn đánh bạc. Có một cái giá để dụng cụ và một cái khác, một cái bàn dài để vũ khí, ghế đẩu, thậm chí là chén gỗ, tất cả đều trong tình trạng chưa hoàn thành. Một người đàn ông đang làm những dải da mỏng ở cán dây roi da. Kristen co rúm lại, cơn đau trên lưng đột nhiên đau hơn.
Có 7 người phụ nữ trong sảnh, và tất cả bọn họ đều ngừng làm việc khi Waite bước vào trong với Kristen. Sự kết hợp của bộ quần áo đàn ông, một nữa bị rách ra và treo lòng thòng, cùng với chiều cao của nàng, chiều cao vượt hẳn những người phụ nữ này cả nữa foot (khoảng 15cm) hoặc hơn ấy chứ, làm Kristen có cảm giác mình là quái vật ấy. Tất cả bọn họ măc quần áo phủ từ cổ đến chân, thậm chí có người còn mang khăn trùm để che đi mái tóc, trong khi cánh tay nàng để trần và lưng thì lộ hết cả ra ngoài. Họ sạch sẽ và gọn gàng trong khi nàng người đầy bụi bẩn và bùn mà nàng cố ý bôi lên người để che đi làn da mịn màng.
Một phụ nữ ăn mặc trông tươm tất hơn những người khác, đứng lên và gọi Waite đứng lại. Chiếc áo choàng ngoài màu xanh nhạt của cô được thêu dọc theo lai áo, thậm chí trên ống tay áo từ khủyu tay xuống, qua phần vải trắng của tay áo ôm khít phía trên, quấn quanh chiếc eo làm lộ ra một thân hình nhỏ nhắn. Mái tóc màu nâu vàng được vấn trong một mạng chuổi hạt xâu lại với nhau. Đôi mắt màu xanh nhạt, rất sáng, giống như đôi mắt người đàn ông mà Kristen hy vọng nàng đã giết được.
Kristen nghĩ người phụ nữ này sẽ rất đẹp nếu không nhíu mày nhăn nhó như thế. Có lẽ cô ta là chủ nhân của căn nhà này vì cô có thể gọi Waite bằng cái giọng uy quyền thế kia. Kristen không ngạc nhiên chút nào việc lãnh chúa Saxon có một cô vợ xinh xắn như thế. Nàng hầu như sẽ ganh tỵ với người phụ nữ này vì có một người chồng với ngoại hình đẹp thế, nếu nàng không phải là tù binh của người chồng đó.
“Sao anh dám mang hắn vào đây hả? ” người phụ nữ gằn giọng với Waite sau khi bước thêm vài bước nhưng khoảng cách giữa họ vẫn còn xa.
“Thưa cô, hắn ta là một cô gái và ngài Royce ra lệnh cho những người khác tắm rửa cho cô ta ạ.”
“Một phụ nữ sao?” quí cô há hốc miệng, đến gần hơn, mắt cô lang thang từ đầu đến chân của Kristen, đôi chân vẫn còn bị xích lại với nhau. Cô lắc đầu, “Không, không thể nào.”
Waite lôi bím tóc dài của Kristen và đẩy nó qua vai nàng để người phụ nữ nhìn thấy. “Ngài Royce đã dùng roi đánh cô ấy và phát hiện ra mánh khóe này.” anh ta thô bạo quay người Kristen lại. “Đây không phải lưng của một người đàn ông.”
“Một cái lưng mịn màng và mái tóc dài không thể làm nên một cô gái đâu.”
Waite tủm tỉm. “Ngài Royce đã xác minh điều đó bằng một cách khác rồi, và cô chủ sẽ thấy khi cô ta tắm.”
Người phụ nữ bật ra một âm thanh của sự kinh tởm. “Và chúng ta sẽ làm gì với cô ta sau khi cô ta tắm xong chứ?”
Waite nhún vai. “Cho cô ta làm việc gì mà cô thấy hợp, thưa cô. Cô ta phải ở trong nhà này.”
“Royce đang nghĩ gì thế không biết,” người phụ nữ than vãn, “cho người ngoài vào ở trong nhà sao?”
“Ngài muốn dùng cô ta…”
“Chắc rồi!” quý cô khịt mũi. “Cũng như cách bọn Viking đó sử dụng cô ta thôi.”
“Cũng có thể như thế. ” Waite cười toe. “Nhưng hơn là một con tin đấy ạ.”
“Oh, tốt thôi.” Một tràng thở dài chán nản. “Bảo ai đó mang chìa khóa để mở cái gông này nếu muốn cô ta tắm rửa sạch sẽ. Nhưng trước tiên mang cô ta vào nhà tắm đã và cho hai người vào trông chừng cho đến khi tôi chỉ những người phụ nữ việc họ phải làm. Họ chẳng thích điều này hơn tôi đâu.”
Kristen bị bỏ lại với Uland và Aldous, dù không biết ai là ai, vì Waite chỉ đơn giản hét tên bọn họ khi anh ta đi qua đại sảnh. Phòng tắm nhỏ ở một phần phía dưới cầu thang, với một cánh cửa dẫn thẳng đến sân sau, nơi có thể lấy nước ở giếng lên. Một cánh cửa khác ở dưới cầu thang, gần khu vực nấu nướng. Bên trong có một cái bồn, không đủ lớn cho hơn một người như cái bồn trong buồng tắm nhà chú Hugh của nàng. Có vẻ như người Saxon không tắm chung với nhau.
Hai người đàn ông trông chừng nàng hình như là người hầu. Cả hai đều nhỏ con và đen, một già một trẻ, có lẽ họ là cha con. Họ nhìn nàng đầy vẻ sợ hãi như thể họ biết họ sẽ gặp vấn đề nếu nàng cố trốn đi.
Kristen không nghĩ đến việc trốn đi. Nàng mong được tắm sạch sẽ vì không phải che giấu thân phận nữa. Đống rác rưởi mà nàng đang mặc trên người cho đến bây giờ là sự thử thách ác nghiệt với sức chịu đựng của nàng. Có lẽ nàng sẽ cầu xin được tắm nếu nó chưa được ra lệnh.
Người thợ rèn vào trong để tháo cùm cho nàng, thế nhưng anh ta không mang nó đi ra. Kristen lập tức ngồi xuống trên cái ghế dài để cởi đôi ủng ra và kiểm tra mắt cá chân. Da nàng bị phồng đỏ cả lên nhưng không tấy. Nó sẽ lành sớm thôi nếu cái cùm gớm ghiếc kia được miễn đi.
Kristen ngồi yên tại chổ, bận rộn với việc tháo bím tóc trong khi người hầu mang nước từ bên ngoài vào. Trông có vẻ họ chẳng buồn đun nước cho nàng vì bồn nước gần đầy rồi. Nàng cũng chẳng phiền vì đã quen bơi trong nước lạnh rồi.
Khi năm người phụ nữ kéo vào trong căn phòng chật chội này, đó là không tính quý cô còn đứng ngoài cửa, Kristen cuối cùng cũng thấy bực mình và đứng dậy. “Tôi có thể tự tắm rửa, thưa quý cô.”
“Tạ ơn chúa, và tôi đã nghĩ tôi sẽ khó nói cho cô hiểu.”
“Tôi hoàn toàn hiểu. Tôi phải tắm. Tôi rất vui làm việc đó mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào. ”
‘Vậy là cô không hiểu hết rồi. Royce ra lệnh rằng những người này sẽ tắm cho cô và họ sẽ làm thế đấy.’
kristen không phải loại người chuyện bé xé to. Cũng không nghĩ khác đi khi sự thật đúng như thế. Nàng nhún vai không quan tâm, đợi những người đàn ông ra khỏi phòng. Khi họ còn chưa ra, những người phụ nữ đã bắt đầu xúm lại để cởi quần áo nàng. Nàng đẩy mạnh họ đến nổi hai trong số đó ngã luôn, hét ầm lên.
“Nghe này, quý cô”—Kristen phải la lớn để át đi tiếng hét của hai người vừa ngã – “Tôi cho phép họ tắm cho tôi, nhưng không phải trước mặt bọn đàn ông.”
“Cô dám nói với tôi những gì cô cho phép à? Họ ở đây để bảo vệ những phụ nữ này vì cô không đáng tin để được một mình với những người không có khả năng tự vệ này.”
Kristen gần như cười vào đó. Năm người, tính luôn nàng ta là sáu. Và họ gọi chính họ là không có khả năng tự vệ chống lại một. Có thể sẽ như thế đấy nếu họ khăng khăng cởi quần áo của nàng trước mặt những người hầu kia. Và nếu các bà sợ nàng, mắc chứng gì không trơ ra.
Nàng chỉ trỏ vào hai tên đó, họ đang tròn mắt ra mà nhìn viễn cảnh phải khuất phục nàng. “Bọn họ chính là người cần được bảo vệ nếu họ không đi khỏi đây đấy.”
Quý cô lắp ba lắp bắp vì tức và bắt đầu ra lệnh. Kristen vớ cái ghế dài nàng đang ngồi và ném vào hai tên đó.
Royce có thể nghe tiếng la hét khi bước vào đại sảnh. Anh bước vào đúng lúc nhìn thấy Uland chính xác là bị ném ra ngoài. Aldous bị vấp ngay sau Uland, trượt hụt chân và ngã lăn ra đất. Khi Royce đến phòng tắm thì nó đã yên lặng hơn nhiều rồi, thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng Darrelle rít lên ầm ĩ vì tức.
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây hả?” Royce gầm lên nơi cửa.
“Cô ta không để chúng tôi tắm cho đấy!”
“Nói cho anh ta biết tại sao đi, quý cô,” Kristen cố nói hổn hển.
Nàng đang nằm dài trên sàn với 4 người đang ngồi trên người. Họ túm được nàng từ phía sau khi nàng đuổi ông già ra ngoài, ngoéo chân cho nàng ngã xuống sàn rồi vồ lấy nàng ngay tắp lự. Nàng thở còn không nổi nữa là, với một người ngồi trên ngực và một bà khác thì trên bụng.
“Chúa tôi, Darrelle!” Royce quát lên. “Anh chỉ bảo em làm một việc đơn giản, và em biến nó thành cảnh chém giết loạn xạ thế đây!”
“Cô ta bắt đầu trước mà!” Darrelle quả quyết “Cô ta không để họ cởi quần áo. Cô ta ở một mình với một tá đàn ông cả ngày lẫn đêm, mắc chứng gì phải thẹn trước hai người hầu chứ.”
“Chúa ơi, cô ta chỉ là một phụ nữ thôi!”
“Trông chẳng có gì giống phụ nữ cả. Cô ta cũng không hành động như một phụ nữ. Và tấn công hai tên chết nhát đó bằng ghế đấy! Và anh muốn để cô ta một mình với bọn em sao?”
“Thả cô ta ra!” anh gầm lên với họ khi bước tới Kristen, đỡ nàng lên ngay khi họ nàng bỏ ra. “Cô gây thêm phiền phức đấy, cô gái, và tự tôi sẽ giải quyết vấn đề này với cô. Cô sẽ không thích nó đâu.”
“Tôi sẵn sàng để tắm rồi, và rất vui vì thế.”
Royce cau mày bực tức vì câu trả lời tỉnh bơ đó. “Vậy thì tắm đi” anh nói. Anh chỉ thị cho người phụ nữ lớn tuổi nhất trong phòng, “Eda, mang cô ta lên phòng tôi khi tắm xong cho cô ta.”
“Royce!” Darrelle phản đối.
“Chuyện gì?” anh hỏi cáu kỉnh.
“Anh không có ý ….”
“Những gì anh muốn làm là tra khảo cô ta, Darrelle, không phải là điều em nghĩ đâu. Bây giờ, lo việc của em đi. Họ không cần em giám sát việc cọ rữa đâu.”
Mặt Darrelle rạng rỡ hẳn khi đi ra khỏi phòng phía trước anh. Nhưng Royce chẳng có tâm trạng nào mà xoa dịu cô. Tất cả mọi thứ đều dị hợm! Việc tắm rửa đơn giản thậm chí không thể thực hiện mà không om sòm.
Alden đang đợi Royce trong phòng ngủ của anh trên gác, vẫn đứng ở cửa sổ, nơi anh họ anh rời đi. “Cậu nhìn thấy tất cả à?” Royce hỏi.
“Vâng, tuy nhiên em không nghe được gì cả,” Alden đáp. Anh thêm vào một cách tò mò, “Anh có thấy những gì em nghĩ là anh thấy, khi kéo cái áo đó xuống không?”
Royce làu bàu. “Thằng nhóc có cặp ngực đáng yêu.”
Alden bắt đầu cười vì nét mặt Royce, rồi đỏ mặt thay vào đó, thừa nhận, “Em nghĩ bị hạ chỉ bởi một thằng nhóc là đủ tệ rồi, giờ lại là một phụ nữ cơ đấy!”
“Thôi nào Alden. Cô ta vừa quăng hai người hầu ra khỏi phòng tắm đấy. Cô ta không phải loại phụ nữ chúng ta biết đâu.”
“Có lẽ vậy. Cô ta cao không bình thường như một phụ nữ, đủ cao để gạt chúng ta lâu như vậy. ”
“Nhưng tại sao họ lại mang theo phụ nữ khi đi cướp chứ?” Royce lấy làm lạ.
Alden nhún vai. “Tại sao không? Để phục vụ trên tàu. Cô ta đến trễ trong trận chiến đó. Em đoán cô ta bị bỏ lại trên tàu, nhưng lại nhìn thấy cuộc tấn công từ trên đó và muốn giúp. Sau cùng thì, nếu tất cả bọn Viking bị giết hết, cô ta chỉ còn lại một mình. Không có gì ngạc nhiên khi cô ta chiến đấu hết mình cùng với họ.”
“Đúng vậy. Cô ta thà bị đánh nhiều hơn chứ không chịu nói mình là phụ nữ. cô ta nói đó là để bảo vệ cô ta khỏi bị cưỡng bức bởi người Saxon.” Anh cười cay nghiệt vì điều đó. “Đàn ông nào cũng là đàn ông. Một cô gái điếm sao phải sợ một dòng giống khác nhỉ?”
“Cô ta có thể trung thành, và bất đắc dĩ mới ngủ với kẻ thù thì sao.”
“Tôi nghĩ vậy. Giờ tôi biết tại sao HỌ chịu đau thế để che giấu thân phận cô ta. Họ sẽ bị nhốt cùng với cô ta vào buổi tối, sớm thôi. Nhưng, thề có Chúa, họ thấy gì ở một người đàn bà to lớn và nam tính hơn tôi kia chứ. ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook