Trước ngày đại hôn.

Khuya: Phòng Hạ Thiên Lăng.

Dưới ánh nến chập chờn, Hạ Thiên Lăng thẫn thờ nâng y phục tân lang trên tay, hắn khẽ vuốt nhẹ. Hắn từng mong sẽ mặc nó vào ngày trọng đại nhất của cuộc đời mình, nắm tay người hắn yêu bước vào lễ đường.... Nhưng giờ đây có lẽ đó chỉ mãi là ước mơ xa vời trong lòng hắn mà thôi.

- Lăng nhi, con đã ngủ chưa?

Tiếng Vân Thanh Hi từ ngoài cửa phòng vang lên.

- Chưa ạ. Mẫu thân vào đi.

Vân phu nhân bước vào, dáng người nàng cao quý trang phục màu xanh lam nhã nhặn toát lên sự nhẹ nhàng, điềm đạm, ánh mắt hiền từ bước dần đến bên Hạ Thiên Lăng.

- Lăng nhi à, con hãy nói rõ sự thật với mẫu thân đi. Tại sao con lại muốn lấy Như Ngữ Tuyết?

Hạ Thiên Lăng ngẩn người giây lát, hắn không hiểu tại sao mẫu thân lại hỏi chuyện này. Lẽ nào mẫu thân hắn đã biết được điều gì đó.

- Nhi tử yêu nàng ấy và muốn lấy nàng làm thê.

....Tại sao người lại hỏi vậy?

Vân phu nhân khẽ lắc đầu.

- Con đang nói dối... Trong ánh mắt con không hề có sự vui vẻ và mong chờ của một tân lang khi sắp lấy được người mình yêu.



- Nhi tử chỉ là căng thẳng một chút thôi.

Hạ Thiên Lăng vội vàng giải thích.

Nàng im lặng một lát rồi nói tiếp.

- Ta đã nhìn thấy tờ giấy giao ước con vò nát rồi.

Hạ Thiên Lăng vẻ mặt ngạc nhiên rồi chuyển sang lo lắng nhìn mẫu thân của mình.

- Con trai ngoan. Con làm tất cả chỉ vì muốn cứu hai ông bà già vô dụng này!!!

Vân phu nhân nước mắt rưng rưng đưa tay nắm lấy tay Hạ Thiên Lăng. Nàng cảm thấy vô cùng thấy hổ thẹn, nhi tử của nàng đã hy sinh hạnh phúc cuộc dời mình vì để cứu mạng nàng.

- Mẫu thân, người đừng như vậy. Mẫu thân và phụ thân đã vất vả nuôi dưỡng nhi tử suốt bao năm qua, đó là chuyện mà con phải làm.

- Nhưng....

- Xin mẫu thân đừng nói nữa, lòng con đã quyết rồi.

- Mẫu thân vừa mới khỏe lại, người mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi.

Vân phu nhân nghe Hạ Thiên Lăng đã kiên quyết như vậy, nàng cũng đành quay về phòng của mình trước.

- Vậy mẫu thân về đây....Con hãy nghỉ ngơi đi.



- Vâng.

Nàng bước ra khỏi phòng với tâm trạng nặng nề.

Chuyện đến nước này, nàng cũng không biết làm cách nào để ngăn cản hôn sự này dù sao nhà họ cũng có ơn đối với nàng. Nàng không tiếc khối gia sản kia nhưng nàng biết rõ người mà nhi tử nàng thích là Hàn Vũ mà không phải ai khác. Nàng không hề kì thị mối quan hệ mà người đương thời cho là sai trái này. Nàng cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, sẵn sàng làm tất cả vì nhau thì không cần phân biệt tôn ti, tuổi tác và giới tính.

Nàng khẽ thở dài, nàng chỉ mong con trai mình có thể sống một cuộc sông an ổn bình yên bên người mà nó yêu. Nhưng có lẽ đây đã được định sẵn là một mối nghiệt duyên không có kết quả rồi......

.........................

Phủ Bình Quốc Công.

Ngày đại hôn, khung cảnh huyên náo, sắc đỏ bay đầy trời, tiếng kèn thổi tưng bừng. Trên môi những người khách cười cười nói nói. Họ mừng cho một mối hôn sự môn đăng hộ đối, tân lang thì phong thái xuất chúng, tân nương dung mạo tuyệt trần và đều là danh gia vọng tộc. Nhưng họ đâu biết đây là một cuộc hôn nhân sắp đặt, không hề có tình yêu, sẽ mang đến đau khổ cho cả hai người và thậm chí là những người trong cuộc.

Giờ lành đã đến tân lang, tân nương cùng bước vào lễ đường. Hai người bước vào, vận trên mình trang phục thành hôn rực rỡ, đẹp mắt nhưng trong họ cùng mang trong mình một tâm trạng là đau khổ. Hắn thì gượng cười nắm tay tân nương, nhưng trong lòng như hàng ngàn mũi đao đâm vào ngực, đau tận tâm can. Nàng thì cũng nhẹ nhàng đưa tay nắm lại bàn tay hắn nhưng dưới voan che đầu thì lại lặng lẽ rơi nước mắt.

Thật ra nàng cũng là kẻ mệnh khổ. Nàng vốn trót yêu một kẻ thư sinh họ Lê. Hai tháng trước hắn nói hắn phải lên núi Hoa Sơn bái sư học đạo. Hắn hứa rằng sau khi làm nên thành tựu sẽ quay về mười dặm hồng trang cưới nàng về. Nàng tin hắn sẽ thành công và cũng tin hắn sẽ quay về cưới nàng làm thê. Nhưng sau khi hắn đi, nàng mới hay tin mình đã có thai, đứa con mang dòng máu của hắn.

Nàng đã kiên trì viết gần trăm bức thư để thông báo tin mừng với hắn và mong hắn mau quay về, nàng sợ chuyện này sẽ không giấu nỗi. Nàng cũng sợ ảnh hướng đến việc học hành của hắn nhưng đứa con của nàng phải làm sao....Chẳng lẽ để nó sinh ra không có cha, bị người đời cười nhạo, xa lánh

Thế nhưng thư của nàng đã gửi suốt hai tháng không có lấy một hồi âm. Núi Hoa Sơn cách nàng cả ngàn dậm nàng không thể đi chỉ đành nghe ngóng thông tin từ những người định lên núi học hành và những người từ núi về lại quê cũ. Nhưng tất cả đều vô ích, người từ núi tu đạo về đều nói không hề biết trên núi có đệ tử mới tên Lê Trường Thanh. Nàng tuyệt vọng, nhưng trong lòng vẫn tin y sẽ quay về.

Nhưng rồi " cái kim trong bọc lâu ngày cũng có ngày lòi ra" dù nàng đã giấu rất kỹ chuyện mình đã mang thai. Nhưng những biểu hiện nôn ói bất thường của nàng đã khiến mẫu thân nàng - Trình Nhược Yên nghi ngờ. Và cuối cùng mọi chuyện cũng vỡ lở, mẫu thân nàng ép nàng lấy Hạ Thiên Lăng để bảo toàn danh dự phủ Lễ bộ thượng thư.

Nàng liều mình chạy trốn nhưng từ nhỏ thân thể nàng đã yếu ớt. Vốn linh lực nàng chỉ đạt Bát Vi Tịnh bậc Trọng nhưng may mà nhờ uống Thuần Hoàn Đan mới có thể cứu vớt lên Thất Ninh Quân bậc Kim. Nàng không chạy thoát gia đinh truy đuổi cũng như không thể chạy thoát được vận mệnh đã trói buộc lấy nàng. Nàng tuyệt thực, không ăn không uống để uy hiếp phụ mẫu nàng để nàng đi. Nhưng điều đó là vô dụng, dưới lời khuyên của mẫu thân phải biết nghĩ cho đứa con mình và không thể bất hiếu với đấng sinh thành nàng đành cúi đầu mặc lên lễ phục tân nương nhưng trên mặt nàng chỉ toàn nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương