[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi
Chương 447: Lời nguyền của quỷ - thế giới trừng phạt 16

- --16---#Tiểu Đào Đào.

Dường như lúc này, đôi cánh tay mục nát kia xoay cả người lẫn ghế của Mộ Thiên Thiên với tốc độ nhanh chóng tới vài vòng.

Lúc này Mộ Thiên Thiên cúi xuống dưới chân ghế. Liền nhìn thấy đôi chân trần trắng nhợt ước nhẹp, sát vào người của mình..

Tim cô ta đập nhanh như đánh trống, trong đầu văng vằng liên tục vài câu..

- Đừng tiếp tục... chạy đi....chạy đi....

Dù có như vậy, thì cái hình dạng nữ quỷ kinh khủng khiếp kia không hề biến mất. Mà nó còn đưa ngón tay hôi thối, mục nát kia đưa lên miệng, rút con dao nhỏ từ trong mặt ra..

Ghé sát gương mặt quỷ dị vào sát mặt Mộ Thiên Thiên. Nó cười ma quái, văng vẳng khiến Mộ Thiên Thiên không thể nào động đậy. Chỉ còn cách trừng hai mắt nhìn con quỷ trước mặt mình..

" Nào, hãy nói đi..cô muốn tôi thực hiện nguyện vọng gì.. mau nói đi....

" Nói đi.....

Mộ Thiên Thiên sợ hãi như muốn thét lên, nhưng cô ta theo bản năng. Thốt thành, nói thật nguyện mà bản thân mình muốn nhất..

" Tôi.. tôi.. muốn  Từ U Niệm... Muốn anh ta.. muốn....muốn..

- Ha ha ha... ha ha..

- Tóc -- Róc rách..... vù vù...

Nước từ trên người nữ quỷ nhỏ xuống từng giọt dính dính. Mộ Thiên Thiên nuốt nuốt bọt xuống. Cẩn thận nhìn nước nhiễm xuống sàn nhà. Thứ đó không phải nước.. mà đó là máu và ròi bọ đang nhúc nhích.. nhúc nhích bò lên hai bàn chân của cô..

Âm thanh văng vẳng quỷ dị vang lên, gió vẫn rít gào lên từng đợt. Nước trong chậu sôi lên sùng sục...

" Được! Nhưng.. tôi muốn giọng nói của cô. Phải đánh đổi...phải đánh đổi..

Toàn thân Mộ Thiên Thiên co rúm lại. Lúc này cô ta sợ, thật sự sợ hãi.. Nhưng đã gọi vong quỷ lên, không trao đổi.

Chỉ sợ bản thân sống không được bao lâu...

" Đổi... tôi đổi...:" Mộ Thiên Thiên run rẫy, hai hàm răng va chạm nhau cầm cập...

" Rất tốt.... tôi sẽ giúp cô.. Từ U Niệm. phải không... Từ U Niệm...

Lúc này toàn thân Mộ Thiên Thiên như căng ra, cổ họng cô ta đau nhức! bỏng rát. Như có bàn tay vô hình đang nắm. lấy cổ họng mình, mạnh mẽ lôi kéo ra ngoài..

" Ưm..ô... ô.... ô:"

Vài phút sau.

Nữ quỷ biến mất, chỉ còn lại vũng máu đen thui in rõ hình bàn chân trên sàn nhà. Búp bê vãi thấm đỏ máu tươi nổi lên trên bề mặt nước..

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)

Cửa sổ đóng chặt lại, Mộ Thiên Thiên sợ hãi nhảy lên giường. Ôm cứng lấy gối, cô ta không thể tin được, bản thân mình vừa giao dịch với quỷ..

Thật sự giao dịch với quỷ

Cô ta thử cất giọng nói lên, lập tức âm thanh khàn khàn khản đục, ồm ồm vang lên, ngay tức thì cô ta ôm lấy cổ của mình...

- ---- Từ Gia...

Lúc này Uyển Nhi đang bật sáng đèn, nghiên cứu kĩ càng nhật kí mà Mễ Bà viết lại bằng tay. Có nhiều từ ngữ cổ, khiến cô mất thời gian dịch không ít..

Tức khắc từ trong quấn nhật kí rơi ra tấm hình, người con trai duy nhất sống tới khi đại học gửi về cho Mễ Bà..

Uyển Nhi nhìn tấm hình, liền thấy nam nhân đẹp không có góc chết nở nụ cười rạng rỡ. Sau bao nhiêu năm hắn không hề cười..

Nhưng vài giây sau, tấm hình trắng đen hiện lên hai bàn tay đang kéo căng cơ mặt nam nhân trong hình, tạo ra nụ cười kinh dị như Từ U Niệm đêm qua..

Uyển Nhi giật thót mình, vứt tấm hình xuống dưới đất. Cô nhịn không được chữi thề

" Chết Tiệt, Hù chết lão nương..

- -- Ở thôn làng hẻo lánh..

Mễ Bà vừa mới bắt được một tiểu quỷ quấn thân vào đứa bé 4 tuổi. Chỉ là sau khi đứa bé ngừng khóc... nó quay người lại cười với Mễ Bà. Nụ cười khiến Mễ Bà kinh sợ..

" Mễ Bà..Ha ha ha

" Chúng ta còn gặp lại... ha ha haha..

Mễ Bà choáng váng gục người xuống nền đất lạnh. Ngọn đèn dầu le lói, chỉ sáng được một góc tường...

Bà thở ra thườn thượt. Hai mắt già nua nhìn dáng người đứa bé nắm tay mẹ mìn dần khuất dạng..

" Oan Oan tương báo, tới bao giờ mới dứt... mày đã mang 7 đứa con của tao đi rồi.. Đừng tạo nghiệp nữa..... đừng.. tạo nghiệp nữa..

- Không..:" Âm thanh vô hình đáp lại trong hư không...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương