Rõ ràng tránh được nụ hôn phớt lờ kia, kết quả vẫn vững vàng ăn một cái tát vào mặt, Tô Trạm giờ phút này có cảm giác bị chó cắn, cũng may y là một diễn viên rất chuyên nghiệp, hơn nữa vừa lúc kịch bản yêu cầu y phải phẫn nộ, vì thế y quyết đoán bóp miệng nữ chính thành số 8 như trong nguyên tác đã viết.

“Con nhỏ chết tiệt, cô muốn chết?” Thẩm Thiên Dục nghiến răng nghiến lợi.

Nữ chính bí đao lùn bị y vặn xoắn khuôn mặt đến mức thay hình đổi dạng, vì thế thân thể “xinh xắn lanh lợi” của cô bắt đầu giãy dụa, hoặc nên nói là khoa tay múa chân, người xung quanh cũng ùn ùn kéo đến.

“Nha nha nha ả ôi a nha nha ~” miệng nữ chính bị bóp thành số 8 mơ hồ phát ra âm thanh vô nghĩa, Phó Diệc Sâm mặt than có chút muốn cười ra tiếng.

Nhưng mà Thẩm đại thiếu gia vẫn đang phẫn nộ, âm trầm, hung hăng trừng cô ta. Phó Diệc Sâm nghẹn cười đứng xa xa nhìn, ngược lại có chút lo lắng Thẩm đại thiếu dùng sức lớn hơn chút nữa, có thể hay không biến nữ chính thành con gà công nghiệp.

“Thiên Dục ca~” Cho đến khi một âm thanh mềm mại từ phía sau đám đông truyền đến.

Phó Diệc Sâm theo giọng nói nhìn sang, đập vào mắt đầu tiên là đôi chân thon dài, rồi sau đó tới mái tóc cuộn sóng hiện đại. Nữ sinh vừa bước đến khí chất hơn người, giơ tay nhấc chân đều lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp của thiên kim đại tiểu thư, vừa vặn tạo nên đối lập cách biệt trời đất với bí đao lùn đang khua tay múa chân đến vui vẻ bên kia.

【 Nữ phụ Thích Nhã Nhi. 】 Hệ thống hợp thời nhắc nhở, bất quá giữa từ với từ còn không quên mang theo âm điệu nghiến răng nghiến lợi, Phó Diệc Sâm khó có được bổ não – một người máy hoa si ghen tị đến run rẩy toàn thân.

Cho dù không có hệ thống nhắc nhở, Phó Diệc Sâm cũng biết đây là nữ phụ Thích Nhã Nhi. Thân thế bối cảnh hùng hậu, gia cảnh chỉ xếp sau Thẩm Thiên Dục, hơn nữa, còn là thanh mai trúc mã của Thẩm Thiên Dục, tiểu thuyết Mary Sue sắp đặt hoàn toàn xứng đôi. Phó Diệc Sâm hai tay đút túi quần, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Thích Nhã Nhi, nhìn cô lướt qua mình, sau đó một đường đến bên cạnh Thẩm Thiên Dục, như tác giả đã viết, nữ phụ từ nhỏ yêu thầm nam chính, nam phụ thầm mến nữ phụ, nữ phụ lúc này vẫn còn trong sáng tốt bụng.

“Thiên Dục ca, anh đây là…” Thân là hoa khôi trường – Thích Nhã Nhi nhướng mày, xung quanh lập tức truyền đến âm thanh hít khí của các đồng chí nam. Phó Diệc Sâm nghĩ thầm rằng bạn nhỏ tác giả Mary Sue hẳn còn chưa lớn, đại khái cảm thấy chỉ cần là đàn ông gặp gái đẹp đều biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

“Con nhỏ chết tiệt!” Thẩm Thiên Dục nghiến răng nghiến lợi mới buông lỏng tay ra. Tô Tố Tố lúc này mới từng ngụm từng ngụm thở dốc, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Cô đúng là chán sống!” Thẩm Thiên Dục từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Tô Tố Tố, nửa ánh mắt cũng không lưu lại trên người hoa khôi trường bên cạnh.

Điều chỉnh hô hấp ổn định, thiếu nữ dũng cảm rốt cục ngẩng đầu lên. Phó Diệc Sâm rõ ràng nhìn thấy cô gái nhỏ mặt đối mặt với Thẩm Thiên Dục liền ngây người vài giây, vài giây kia như nguyên văn là một đoạn độc thoại thật dài trong nội tâm nữ chính, Phó Diệc Sâm ngắn gọn tổng kết bằng một câu, “Nam sinh này thật đẹp mắt.”

Bất quá chỉ trong phút chốc, cô gái nhỏ liền chuyển từ trạng thái hoa si sang trạng thái phẫn nộ, hơn nữa hoàn toàn là bộ dạng không sợ trời không sợ đất, “Sao cậu có thể vô lý như vậy? Ban nãy cũng không phải tôi cố ý, ai bảo cậu lẳng lặng đến gần chứ?”

Dịch ra là: Trách tôi đánh cậu ư? Rõ ràng phải trách cậu đến gần cho tôi đánh, 【 Mary Sue không biết xấu hổ! 】

Lý do đánh người hợp tình hợp lý đến kì diệu, hơn nữa, vừa rồi rõ ràng cũng không chạm vào môi cô ta mà, kết quả vẫn tránh không thoát một bàn tay vung đến, Tô Trạm chỉ có thể đổ lỗi cho cốt truyện quá cường đại. Thật không hiểu nổi tư duy của bạn nhỏ tác giả, có thể đối với một người như vậy “lệch một nhịp”, quá thần kỳ. Bất quá Tô Trạm dù sao cũng là một diễn viên cực kỳ có trách nhiệm, những gì y biểu hiện ra ngoài, đều đúng với tâm lý nam chính Thẩm Thiên Dục.

Ác ma giận dữ cười lạnh nói, “Nói, cô trốn vào đây bằng cách nào? Cô đến Tinh Dao có mục đích gì?” Ác ma dùng “ánh mắt ăn thịt người” nhìn cô, trong mắt lộ vẻ khinh thường từ trên cao nhìn xuống.

Vì thế thiếu nữ dũng cảm nổi giận, “Cậu đầu óc có bệnh à, không biết hai chữ lịch sự viết thế nào sao? Cái gì mà trốn với mục đích, tôi hôm nay tới đây nộp hồ sơ vào học!” Cứ thế đúng lý hợp tình sống chết chống đối ác ma nam thần, tất cả mọi người sợ ngây người, chỉ có nữ chính bí đao lùn là không hề phát giác.

Phó Diệc Sâm nổi da gà nhớ lại đoạn tác giả miêu tả nội tâm nam chính như sau, “Đối mặt với một con nhỏ khác người như vậy, trái tim Thẩm Thiên Dục lại lỡ mất một nhịp.” Về vấn đề này, một trong những thành phần vây xem Phó Diệc Sâm tỏ vẻ, cậu ta không phải là lỡ mất một nhịp, mà là thiếu mất một đoạn dây thần kinh đó.

Còn không phải mất dây thần kinh thị giác sao, tự nhiên bị ăn một bạt tai, tim còn lỡ một nhịp.

“Nộp hồ sơ? Cô cho rằng Tinh Dao muốn vào là vào được?” Thẩm Thiên Dục sau khi “lỡ một nhịp” lập tức lấy lại tinh thần cười hung dữ, đồng thời khinh bỉ lẫn chán ghét trong mắt càng thêm rõ mồn một, “Đến từ đâu thì lăn ra chỗ đó, đây cũng không phải là nơi giành cho mấy đứa ăn mày như cô.”

Thẩm thiếu gia khẩu khí muốn bao nhiêu ác liệt liền có bấy nhiêu, vì thế thiếu nữ dũng cảm thành công bị loại người có tiền này chọc giận, lúc này dùng một tràng liên thanh căm phẫn chất vấn. Như là:

“Có tiền rồi thì muốn làm gì cũng được?”

“Có tiền rồi được coi thường người khác?”

“Tiền các người tiêu còn không phải là của ba mẹ ư?”

“Ngoại trừ tiền các người còn có thứ gì đáng giá?”

Lúc này, nam chính Thẩm Thiên Dục lần đầu tiên rung động, linh hồn đều kêu gào tự hỏi, bỗng cảm thấy mặc dù người trước mặt thân hình nhỏ bé nhưng ý chí lại to lớn không ai sánh bằng, y cho tới bây giờ chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, cũng chưa từng có người dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với y.

Nhưng cho dù là vậy, mặt mũi y cũng phải lấy lại, vì thế Tô Tố Tố chưa chấm dứt màn ngôn luận “chấn động nhân tâm” đã bị Thẩm Thiên Dục khó chịu ngắt lời, “Câm miệng!” Rồi sau đó, “Cô cho là mình là ai? Cút! Cút khỏi Tinh Dao, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa.”

“Tên khốn nạn, trên đời chẳng lẽ không còn công lý?” Nữ chính ngày đầu đến Tinh Dao đã gặp đã gặp phải tên ác bá không nói lý, nháy mắt tức điên, nghĩ lớn lên đẹp trai là tốt lắm hả?

“Tôi chính là công lý!” Thẩm đại thiếu hất cằm kiêu ngạo, rồi hướng đám hoa si vây xem phía sau thản nhiên nói, “Ném ra ngoài!”

“Ngu ngốc.” Phó Diệc Sâm đang đóng vai quần chúng vây xem yên lặng phun ra hai chữ.

【 Nam thần uy vũ! Nam thần soái ngây người! Mary Sue xuống địa ngục… 】Phó Diệc Sâm cảm thấy hệ thống lại phát bệnh rồi.

Tuy rằng lời thoại rất đáng xấu hổ rất buồn nôn, nhưng bọn họ diễn không tệ, hơn nữa ôm tâm tình khán giả từ đầu đến cuối, hắn phát hiện hai đứa nhỏ này hình như đùa giỡn rất thú vị.

Có điều lúc này, đến phiên Phó Diệc Sâm hắn lên sân khấu rồi. Mắt thấy vài người xung phong tiến lên nhận việc mang Tô Tố Tố ném ra ngoài, Hạ Hầu Minh liền đứng dậy.

“Buông cô ấy ra.” Ánh mắt lạnh băng quét về phía mấy tên vừa tiến lên, ngữ khí không cho phép phản kháng, rồi sau đó thản nhiên hướng đám người đang vây xem, “Còn không lên lớp?”

Lúc này, đoàn hoa si kinh ngạc, Tô Tố Tố bị ném ngã xuống đất, khó khăn đứng dậy, mà quần chúng đang vây xem cũng nhanh chóng giải tán.

“Hạ Hầu?” Thẩm Thiên Dục có chút khó hiểu nhìn Hạ Hầu Minh, Thích Nhã Nhi cũng mang bộ dạng nghi hoặc.

Phó Diệc Sâm tự động bỏ qua ánh mắt cảm kích của nữ chính, đối diện với Thẩm Thiên Dục thản nhiên nói, “Không cần thiết phải làm khó một cô gái.”

Nghe giọng điệu Phó Diệc Sâm, rõ ràng là khá bất mãn trước hành động bắt nạt con gái như vậy, Thẩm Thiên Dục mặt lúc xanh lúc đỏ, Thích Nhã Nhi lại có chút oán trách kháng nghị một tiếng “Anh Hạ Hầu ~ “

Phó Diệc Sâm nói xong cũng mặc kệ hai người họ, trực tiếp xoay người đi về phía lớp học. Ban nãy khi đám người kia giải tán, Phó Diệc Sâm chú ý đến một cô gái khá mập mạp ôm một chồng sách, trên nhãn vở ghi, đúng là lớp bọn họ.

Lại vào đúng lúc này, Tô Tố Tố cõi lòng tràn đầy cảm kích đuổi theo, “Cái kia… Cám ơn cậu, tôi là Tô Tố Tố, thật sự vô cùng cảm ơn.” Vẻ mặt của cô gái rõ ràng muốn nói, rốt cục cũng gặp một người tốt.

Không cần quay đầu, Phó Diệc Sâm cũng biết lúc này hai mắt nữ chính đang sáng lên, trong nguyên văn cũng viết cảnh gặp nhau của hai người, nam thứ Hạ Hầu Minh đúng lúc ngăn cản đám người bắt nạt nữ chính, dẫn đến độ hảo cảm của nữ chính với nam thứ tăng mạnh, thậm chí mới bắt đầu còn ngây thơ nghĩ rằng mình thích nam thứ.

Bất quá dựa trên tính cách của Hạ Hầu Minh, lúc nữ chính tỏ vẻ biết ơn với hắn, Hạ Hầu Minh đừng nói quay đầu nhìn lại, mà ngay cả cước bộ cũng không có ý thả chậm, lạnh lùng lưu loát rời đi. Nhưng trong trường hợp là Phó Diệc Sâm thì khác, bước đầu kế hoạch, là khiến cô gái này có ấn tượng sâu sắc với mình.

Vì thế, Hạ Hầu Minh tuy bước chân không ngừng, nhưng lại hơi quay đầu, thản nhiên phun ra ba chữ, “Không cần cảm ơn.” Thanh âm tuy rằng lãnh đạm, không giống với Thẩm Thiên Dục ác liệt bá đạo, mà lạnh lẽo đẹp trai ngây người, hơn nữa, khuôn mặt của Hạ Hầu Minh tuyệt đối không thua kém Thẩm Thiên Dục, Tô Tố Tố trong nháy mắt dưới đáy lòng nổi lên bong bóng màu hồng.

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 10 】 Hệ thống máy móc lên tiếng, Phó Diệc Sâm nhíu mày, lập tức hiểu ra, đây hẳn là gợi ý tiến độ hệ thống lúc trước đã nói. Phó Diệc Sâm tỏ vẻ rất vừa lòng, đợi khi nào hắn rảnh rỗi nhất định sẽ tìm hiểu về cái độ hảo cảm này tỉ mỉ một chút.

Phó Diệc Sâm có trực giác, những ngày sau này hắn phải trường kì chiến đấu rồi.

Phó Diệc Sâm không phải chưa từng nghĩ đến sử dụng phương pháp nhanh gọn, ví dụ như trực tiếp xử lý nhóm nhân vật chính, cách này đơn giản thô bạo, hơn nữa còn thắng về tốc độ, kết cục thì khỏi phải nói, quá trình tất cả đều không còn thì tính gì đến kết cục chứ.

Đương nhiên, do trước đó, hệ thống nói cho hắn biết, ở thế giới này các nhân vật đều bắt nguồn từ văn Mary Sue, bọn họ là số liệu vì thế giới Mary Sue mà tồn tại, một khi hệ thống rời khỏi hoặc thế giới sụp đổ, những nhân vật trong này cũng lập tức biến mất.

Nói đơn giản, nếu Phó Diệc Sâm rời khỏi thế giới này, bọn họ đối với Phó Diệc Sâm chính là những con số, không khác với sự tồn tại của NPC. Nếu Phó Diệc Sâm đang sống trong thế giới này, bọn họ chính là những con người bằng xương bằng thịt, nhưng cho dù là thế nào, ở góc nhìn hiện thực mà nói, tất cả nhân vật đều là số liệu. Cho nên, dưới tình huống như thế, Phó Diệc Sâm mới lớn mật nghĩ ra phương pháp độc đáo như vậy.

Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện chưa bao giờ là đơn giản, hệ thống hoa si rất nhanh liền chặt đứt vọng tưởng của hắn, 【 Mary Sue là trung tâm của toàn bộ thế giới này nha kí chủ, nhân vật chính chết, thế giới đóng băng. 】

Phó Diệc Sâm: …

【 Nhân vật chính và cốt truyện là lý do tồn tại của thế giới nay nha, nếu cốt chuyện giữa đường đứt đoạn hoặc bị bóp méo nghiêm trọng, hoặc là nhân vật chính chết, thế giới Mary Sue sẽ sụp đổ, kí chủ, ngài cũng sẽ chết… 】

[ Vậy ngươi nói đi, ta phải thay đổi kết cục thế nào? ]  không đợi hệ thống nói hết câu, Phó Diệc Sâm âm trầm hỏi, [ Không thấy rất mâu thuẫn ư? ]

Không thể đụng tay đụng chân vào nội dung cốt chuyện, nhưng lại muốn mình làm kết cục thay đổi, đồng nghĩa với việc làm thay đổi nội dung đấy. Rõ ràng rất mâu thuẫn, Phó Diệc Sâm hoài nghi mình bị trói buộc vào một cái hệ thống hỏng hóc, cái BUG này to đùng luôn!

Hệ thống dường như bị Phó Diệc Sâm thâm trầm dọa sợ một chút, hơi tạm dừng sau đó lại nói, 【 Cốt truyện là mấu chốt của thế giới này, cốt truyện rất cường đại, không thể đụng lớn nhưng có thể đụng nhỏ, chỉ cần kết thúc cuối cùng, Mary Sue không ở bên nam chính nghĩa là đã thay đổi Mary Sue, hệ thống có thể cam đoan bảo toàn mạng sống của kí chủ, xin kí chủ đừng nghi ngờ hệ thống được không! 】

Phó Diệc Sâm một trận đau đầu, so với hắn nghĩ còn gian nan hơn. Cái này không khác gì đóng phim, nói cách khác, hắn chỉ có thể diễn theo kịch bản đặt ra, trong quá trình đó còn phải nắm bắt cơ hội, lặng lẽ thay đổi một số thứ, thậm chí còn không được thay đổi quá lớn, nếu không thế giới này vẫn sẽ sụp đổ.

[ Sự xuất hiện của ngươi thật đủ đau trứng, ngươi vốn đã là một nắm phiền phức, đã thế còn tự tạo ra thêm nhiều phiền phức khác, có bệnh. ]  Phó Diệc Sâm quả thật cạn lời.

【 Kí chủ xin đừng nghi ngờ hệ thống, sinh mạng của kí chủ phụ thuộc vào hệ thống có biết không! 】

[ Ồ. ] Phó Diệc Sâm không chút khách khí cười lạnh, một cái máy không ngờ cũng có cảm xúc của chính mình, [ Đúng rồi, làm thế nào để che chắn ngươi vậy? ] Cũng không phải lúc nào cũng cần đến nó, hơn nữa mỗi ngày đều nghe nó nói “được không”, “được không” khiến Phó Diệc Sâm rất buồn bực, hiện tại còn thêm thuộc tính hoa si với Thẩm Thiên Dục, phiền đến không chịu nổi.

【 Che chắn! 】 giọng nói máy móc cứng ngắc, 【 A… 】

Lời còn chưa dứt, âm thanh đã mất hút, Phó Diệc Sâm nghẹn họng nhìn trân trối, ước chừng sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng. Hắn chỉ cần nghĩ che chắn, liền có thể thật sự nhốt nó vào phòng tối luôn sao! Cho nên cái hệ thống hư hỏng này từ trước đến giờ là cố ý giấu diếm hắn?

Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng co giật, bất động thanh sắc bày ra bộ dạng lạnh lùng sải chân, nhưng Phó Diệc Sâm tuyệt không nghĩ đến, một màn hắn thoát tuyến nhân vật nói nhiều hơn ba chữ vừa rồi, mang đến cho Tô Trạm hiểu lầm vô cùng lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương