[ Rác rưởi, cho ta xem độ hảo cảm nhân vật. ]  Đêm khuya, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhìn chằm chằm đỉnh giường nói.

Sau khi từ chỗ Lãnh Thiên Thương trở về, tâm tình Phó Diệc Sâm vẫn luôn nặng nề, cơm nước đơn giản, nằm trên giường lại không tài nào ngủ được, lăn qua lộn lại chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng muốn phát hoảng, suy nghĩ rất nhiều, rồi lại cảm thấy cuộn chỉ này càng gỡ càng rồi, cũng không thể lấy kéo cắt đứt, vì thế nửa đêm, Phó Diệc Sâm đột nhiên muốn trò chuyện với hệ thống.

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính: 3】

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ: 46】

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam ba: 93】

Trong lòng nữ chính có người nào, đã quá rõ ràng.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính: -2】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ phụ: 5】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: 95】

95, Phó Diệc Sâm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng vô thức câu lên, nhưng trong đầu bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ của một người khác, khiến nụ cười trên môi lập tức cứng lại. Phó Diệc Sâm đột nhiên nhớ tới, độ hảo cảm của Thẩm Thiên Dục lúc ấy cũng một đường tăng vùn vụt, cuối cùng còn vượt qua chín mươi, nhưng khi đó Phó Diệc Sâm vẫn luôn hoài nghi y là người hai nhân cách, thậm chí nghi ngờ hệ thống có bug, hơn nữa tại khoảnh khắc cuối cùng cũng không chiếm được đáp án từ miệng y, hiện tại xem ra, là do mình quá ngu ngốc trì độn.

Tưởng tượng như vậy, Phó Diệc Sâm đột nhiên lâm vào rối rắm, chẳng lẽ mình lại là tên lăng nhăng khốn kiếp? Nhận thức được điều này, Phó Diệc Sâm vô cùng phỉ nhổ chính mình, hắn tự nhận mình không phải loại người như vậy, nhưng hắn lại không cách nào giải thích được tình cảm của mình đối với bọn họ, nhất là thỉnh thoảng ở trên người Lãnh Thiên Thương, hắn nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thiên Dục, điều này khiến tâm tình Phó Diệc Sâm vừa phức tạp, vừa sinh ra cảm giác tội lỗi.

Cho nên lựa chọn vừa rồi của Lãnh Thiên Thương, đối với Phó Diệc Sâm mà nói, thật ra cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất hắn càng thêm quyết đoán với nước cờ tiếp theo.

Bởi vì Phó Diệc Sâm liên tục cản trở, một nhân vật quan trọng như nữ phụ càng ngày càng bị lu mờ, nên Phó Diệc Sâm không định đem nàng đặt vào phạm vi suy xét, ngược lại nam ba đánh đòn phản công thật khiến người bất ngờ.

【 Độ hảo cảm nam ba đối với nữ chính: 94】

【 Độ hảo cảm nam ba đối với nam chính: -10】

【 Độ hảo cảm nam ba đối với nam phụ: -40】

Phó Diệc Sâm khóe miệng co rút, Minh Nguyệt quả thật hận Hiên Viên Tàn Dạ đến xương tủy. Nhưng bởi vậy, Phó Diệc Sâm cơ bản có thể kết luận, thay đổi kết cục của nam nữ chính, hắn thành công rồi, hơn nữa cốt truyện cũng đang dần đi đến kết thúc.

[ Cứ theo đà này, ta có thể thoát khỏi đây? ]  Thành công đã ở ngay trước mặt, Phó Diệc Sâm ngược lại không hề hưng phấn như trong tưởng tượng.

【 Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng là vậy, kí chủ. 】 Hệ thống bình tĩnh nói, thanh âm máy móc dường như lại mất đi cảm xúc của nhân loại, nếu Phó Diệc Sâm rời đi, đồng nghĩ với việc nó giải trừ buộc định với Phó Diệc Sâm, nói cách khác, nó có khả năng sẽ biến mất. Bất quá nói xong, vẫn bổ sung thêm một câu, 【 Bất quá, tình tiết vẫn chưa xong, không thể kết luận nha kí chủ. 】

[ Ngươi không hy vọng ta rời đi? ]  Phó Diệc Sâm nhướng mày. Hắn đương nhiên biết nếu cốt truyện không hoàn đồng nghĩa sẽ không đi đến kết cục, hắn cũng sẽ không cách nào rời đi, đây cũng là điểm khiến Phó Diệc Sâm vẫn luôn rối rắm.

【 Nha nha nha, đương nhiên hy vọng, hệ thống xoay chuyển Mary Sue tồn tại chỉ để thay đổi kết cục Mary Sue đến được với nam chính, hệ thống đương nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ.】

Phó Diệc Sâm lại thở dài, nam nữ chính từng người đều yêu những đối tượng khác, ngăn cản kết cục Mary Sue đến với nam chính hắn hiển nhiên đã làm được, cho nên chỉ kém một chút nữa thôi, bản tiểu thuyết này có thể kết thúc.

Kết cục câu chuyện, đó cũng là nguyên nhân khiến Phó Diệc Sâm cả đêm mất ngủ. Trong nguyên văn, nam nữ chính thoát khỏi huyền nhai cũng là lúc Đại Hội Võ Lâm chấm dứt, sau đó bọn họ gặp gỡ nam phụ, cũng chính lúc này, nam chính Lãnh Thiên Thương phát hiện Hiên Viên Tàn Dạ đối với nữ chính có điểm khác thường, vì thế bản tính phúc hắc bại lộ, y lợi dụng nữ chính kéo dài thời gian của Hiên Viên Tàn Dạ, mà y thì suốt đêm cưỡi ngựa chạy về kinh thành, nhân lúc hoàng đế không tại phát động cung biến.

Hơn mười năm trù bị, trong vòng một đêm, thiên hạ đổi chủ, mà lúc này, Hiên Viên Tàn Dạ còn đang cùng mỹ nhân du sơn ngoạn thủy, đến lúc tin tức truyền đến tai Hiên Viên Tàn Dạ, cho dù hắn có lửa giận ngập trời, cũng đã vô lực trở lại, sau đó Hiên Viên Tàn Dạ bắt đầu cuộc sống trốn chui trốn lủi.

Mà nữ chính sau khi biết mình bị lợi dụng, dĩ nhiên một phen đau thấu tim gan, đại khái là văn Mary Sue này đi trên con đường ngược ngược nữa ngược mãi, nam chính ngay từ đầu luôn xem thường nữ chính hoặc là ngược thân ngược tâm, mất đi mới biết đau lòng, vì nàng muốn chết muốn sống, rốt cục nhận ra tình cảm của chính mình, nam chính lại là một phen khổ tâm truy đuổi nữ chính, cứ viết vậy liền sang quyển kế tiếp, muốn viết đến bốn năm chục chương không thành vấn đề.

Nam phụ lang bạt trong dân gian, nam chính nhanh chóng trở thành người đứng đầu thiên hạ, nữ chính thì thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa còn nữ nhân duy nhất của hoàng đế, khiến người trong thiên hạ ước ao muốn chết. Vì thế, trong lòng Hiên Viên Tàn Dạ chỉ còn lại cừu hận, một ngày chưa chết, hắn chính là cái mũi kim kề tim nam nữ chính.

Đại kết cục là Hiên Viên Tàn Dạ lửa giận ngập trời đột nhập vào cung cưỡng ép nữ chính, uy hiếp nam chính, lại không nghĩ vẫn không cách nào hạ thủ được với nữ chính, sau đó bị nam chính và nam ba nhân lúc sơ hở liên thủ giết chết, dù sao cũng là BOSS phản diện số một của bản tiểu thuyết này, võ công đương nhiên đứng đầu.

Có thể nói, kết cục của nam phụ vô cùng thảm thiết. Tóm lại, hiện tại kịch bản chỉ dư lại hai tình tiết quan trọng, một là Lãnh Thiên Thương lên ngôi hoàng đế, một cái khác là cái chết của Hiên Viên Tàn Dạ.

Nhưng hiện tại, dựa trên tình cảm Lãnh Thiên Thương dành cho Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm vô cùng tin tưởng Lãnh Thiên Thương sẽ không động thủ với mình, nhưng bởi vì cốt truyện đã đặt ra, dã tâm của y đối với ngôi vị hoàng đế chỉ sợ vẫn còn. Cho nên hiện tại, Phó Diệc Sâm cần phải trợ giúp y một tay, hoàn thành tình tiết trong kịch bản.

Sau khi hạ quyết tâm, Phó Diệc Sâm thở ra một hơi. Trời vừa tảng sáng, hắn liền bí mật đi gặp nam phụ số ba Minh Nguyệt. Đối diện với ánh mắt chất chứa nồng đậm cừu hận của Minh Nguyệt, Phó Diệc Sâm chỉ lạnh lùng nói, “Ngươi thích Thiên vương phi?”

Minh Nguyệt ngơ ngẩn, Phó Diệc Sâm nâng khóe miệng, “Vậy thì, ngươi hãy làm một cuộc giao dịch với trẫm.”

Vì thế, đồng dạng một đêm không ngủ đấu trí với cốt truyện, Tô Trạm ngày hôm sau liền nghe tin mình và người kia phải tách ra.

“Hoàng Thượng không hồi kinh?” Tô Trạm có chút kinh ngạc. Y cả đêm suy nghĩ không dưới mười loại vấn đề, hoàng đế sẽ không ở lại bồi nữ chính mà hồi kinh, vậy thì y phải làm thế nào mới duy trì được kịch bản? Làm thế nào cùng nữ chính bên nhau mà còn ngồi được lên long ỷ? Làm thế nào để đem thương tổn hắn phải chịu đựng hạ đến mức thấp nhất? Y hoàn toàn không nghĩ tới Hiên Viên Tàn Dạ lại chủ động không muốn quay về, hắn không phải không coi trọng nữ chính ư? Vì sao vẫn không thể tránh? Trong nháy mắt, trong thâm tâm Tô Trạm không khỏi nổi lên lo lắng.

Đối mặt với Lãnh Thiên Thương vô cùng kinh ngạc, Phó Diệc Sâm lại chỉ cười nhạt nói, “Trẫm lần này xuất cung là có việc muốn làm, ngươi trước cùng Thiên vương phi hồi kinh dưỡng thương.”

Tô Trạm mấp máy môi, không nói gì, y cho rằng lấy quan hệ hiện tại của bọn họ, người này nhất định sẽ trở về cùng y, kết quả vẫn không thể tránh khỏi, mọi việc sau này Tô Trạm không dám nghĩ, mà những chuyện sau khi về kinh, y cũng không muốn đối mặt. Nhất thời, Tô Trạm cúi đầu không nói được lời nào.

“Trẫm tiễn ngươi một đoạn.”

Phó Diệc Sâm lại làm như không phát hiện, có chút ngựa quen đường cũ xoay người ôm lấy y, rồi sau đó tự mình bế Lãnh Thiên Thương lên xe ngựa. Cả quá trình, Lãnh Thiên Thương không nói được câu nào, Phó Diệc Sâm cũng không nói gì, nhưng khi đem y đặt vào trong xe, Phó Diệc Sâm đột nhiên không hề báo trước một tay kéo người vào lồng ngực, tiếp đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Lãnh Thiên Thương, trực tiếp hôn xuống.

“Ưm ~” Tô Trạm không kìm lòng nổi nắm chặt vạt áo trước ngực của đối phương.

Nụ hôn có chút bá đạo pha lẫn hỗn loạn và bi thống khó nói thành lời, Tô Trạm lúc ấy có chút mơ màng, chỉ cảm thấy đại não cùng thân thể đã thoát khỏi khống chế, thẳng đến khi môi răng chia lìa y mới hơi bình tĩnh lại, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt phóng đại của đối phương.

Phó Diệc Sâm gắt gao nhìn sâu vào mắt Lãnh Thiên Thương, có chút lưu luyến liếm môi y, lúc này mới mở miệng nói, “Đi đường cẩn thận.” Không hề có lời dư thừa.

“Ngươi…” Tô Trạm nhìn thấy hắn xoay người liền vô thức nắm lấy tay hắn, cứ cảm thấy lần từ biệt này khiến y xúc động thở không nổi, nhưng vừa mở miệng định nói, đến đầu lưỡi rồi lại lộn trở về trong bụng, chỉ có thể chớp mắt, rồi lại chớp mắt nhìn hắn.

Phó Diệc Sâm cũng là hiếm khi tươi cười với y, vươn tay xoa xoa đầu y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán, lúc này mới nói, “Trẫm làm xong việc sẽ lập tức hồi kinh.”

Bị đôi đồng tử kim sắc nhìn chằm chằm, Tô Trạm khó hiểu run lên, nhưng ngữ khí của hắn làm người rất an tâm, Tô Trạm không tự chủ buông lỏng tay, chờ y hoàn hồn, người kia đã xuống xe ngựa, chỉ để lại màn xe hơi đung đưa, trong lòng Tô Trạm không hiểu sao nổi lên một trận khó chịu. Rất không nỡ, bất luận là kịch bản hay nhiệm vụ, hoặc là hiện thực, hết thảy đều gây áp lực lên người y, khiến y không thở nổi.

Đúng lúc đó, bỗng bên ngoài vàng lên một giọng nói trầm thấp, “Hoàng Thượng, ma đầu kia đêm qua đã chạy thoát.”

Tô Trạm chấn động, vừa định đứng dậy vén màn xe hỏi tình huống chi tiết, nhưng chỉ nghe xa phu kêu lên một tiếng, giây tiếp theo xe ngựa rầm rập khởi động, chờ y vén màn xe quay đầu lại, đã không còn thấy thân ảnh cao lớn của người kia.

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm đứng dưới mái hiên khách điếm, vẫn luôn nhìn theo cho đến khi xe ngựa biến mất ở cửa thành mới thở dài.

Trở lại kinh thành nửa tháng, cái chân gãy của Tô Trạm bằng kỳ tích nào đó đã khỏi hẳn, nhưng Tô Trạm lại không chút nào vui vẻ, không phải bởi vì nữ chính bị y nhốt trong phòng luôn làm ầm ĩ, cũng không phải vì đám phụ tá mỗi ngày đều tận tình khuyên nhủ y nắm lấy cơ hội đoạt vị, mà là bởi vì Hiên Viên Tàn Dạ.

Từ Tần Sơn trở lại kinh thành đã qua nửa tháng, theo lý mà nói, nữ chính đã được y mang về kinh thành, Hiên Viên Tàn Dạ có muốn làm đại sự cũng nên trở lại từ lâu, chính là không hề có động tĩnh.

Hoàng Thượng không tại, như rắn mất đầu, tình hình kinh thành xao động thật lớn. Hiên Viên Tàn Dạ hơn nửa tháng không tại đã khiến toàn bộ triều đình lung lạc, nhất là khi Tô Trạm trở lại kinh thành, sóng ngầm lưu truyền càng thêm mãnh liệt.

Phụ tá mà nam chính dày công đào tạo mười mấy năm qua, cùng với các vị quan lớn lòng mang hận ý đối với bạo quân Hiên Viên Tàn Dạ, không ngừng đi đi lại lại trước mặt Tô Trạm. Mục đích chỉ có một: Thừa dịp hắn không biết sống chết ở đâu, chúng ta ủng hộ ngươi.

Hiên Viên Tàn Dạ không ở, đây có thể coi là cơ hội tuyệt hảo để Tô Trạm hoàn thành nốt câu chuyện, tình huống bây giờ xem như mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu một cái gật đầu của y. Nhưng Tô Trạm vẫn do dự không quyết, y đối với nhân vật hư ảo này rất để ý, có thể nói là đã hoàn toàn vượt tầm kiểm soát của mình.

Y căn bản làm không nổi, mỗi ngày mỗi đêm chỉ cần nhắm mắt, khuôn mặt người nọ lại hiện ra, nhất cử nhất động của hắn, nhất là nụ hôn trước lúc chia tay lần đó… Tô Trạm cuối cùng trắng đêm mất ngủ. Đoạt ngôi vị hoàng đế, việc này so với lấy mạng của hắn có khác gì nhau? Y làm không được.

Thẳng đến một ngày, Tô Trạm đột nhiên thu được một tin tức khiến y cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, “Hoàng Thượng trên đường hồi kinh, gặp chuyện bỏ mình.”

Trong nháy mắt đó, Tô Trạm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, thân thể không khống chế được lảo đảo ngã xuống, một lúc lâu sau, người báo tin mới thấy sắc mặt tái nhợt của y có động tĩnh, đôi môi khô khốc cất lên vài chữ, “Thi… Thi thể đâu?”

“Rớt xuống huyền nhai, chưa tìm thấy xác.”

Trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Trạm đột nhiên dấy lên một tia hy vọng, dù sao bọn họ đã từng rơi xuống vực sâu vạn trượng như vậy, hơn nữa lại còn sống, nhưng Tô Trạm lập tức nghĩ đến một vấn đề, “Người nào làm?”

“Giáo chủ ma giáo, Minh Nguyệt.”

Trước mắt Tô Trạm tối sầm, hy vọng vừa mới dấy lên nháy mắt bị một mồi lửa thiêu rụi. Theo như nguyên tác, nam chính liên hợp với Minh Nguyệt giết chết Hiên Viên Tàn Dạ, quan trọng nhất là, tình tiết dường như sắp chạy đến kết thúc, đồng nghĩa với việc Hiên Viên Tàn Dạ chết đi là lẽ đương nhiên. Quả nhiên… y không thể sửa đổi bất cứ thứ gì.

Ẩn vệ báo tin chỉ thấy Vương gia gã theo hơn mười năm trời, mặt mũi trắng bệch nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài cửa số, đáy mắt trong vắt mất đi màu sắc, trở nên trống rỗng, vô thần, nhợt nhạt, thậm chí chén trà y cầm trên tay cũng sớm rơi trên mặt đất từ khi nào, mà Vương gia vừa đứng, chính là suốt cả một buổi tối.

Qua bảy ngày sau, rốt cục, tin tức Hoàng Thượng băng hà truyền khắp đại giang nam bắc, thế mà cả nước lại ầm ĩ chúc mừng, có thể nói, Hiên Viên Tàn Dạ làm hoàng đế có bao nhiêu thất bại. Nhưng trên thực tế, trong mắt Phó Diệc Sâm, hoàng đế này trừ bỏ hành động tàn bạo ở ngoài, kỳ thật hắn cũng đã tận tâm tận lực. Đương nhiên, phản ứng của dân chúng hết thảy đều bắt nguồn từ tam quan tác giả.

Lúc này, Phó Diệc Sâm tránh ở chỗ tối rốt cục thở phào một hơi, tâm tình vừa phức tạp vừa đau lòng. Trên thực tế, hắn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh nơi Lãnh Thiên Thương, sau khi y trở lại kinh thành cũng không hề có động tác khác, lãng phí cơ hội tốt nhất, Phó Diệc Sâm đối với việc này là vừa vui mừng, lại cảm thấy khó chịu.

Y càng không hạ thủ được chứng minh y đã hoàn toàn hãm sâu, như vậy, Phó Diệc Sâm cũng càng thêm khổ sở, nhưng đại khái, đàn ông trời sinh đôi khi quả quyết đến tàn nhẫn, cho nên xem như Phó Diệc Sâm thay y quyết định, thành toàn cho y. Kỳ thật sớm đã đoán được, nếu không Phó Diệc Sâm cũng sẽ không tìm Minh Nguyệt làm giao dịch.

Sau đó, thuận lý thành chương, tân hoàng đăng cơ, cả nước chúc mừng, Lãnh Thiên Thương trở thành nhất đại minh quân đức độ nhân ái, cưới nữ phụ Tam công chúa lập hoàng hậu, mà nữ chính bên kia thì cùng nam ba một chỗ, văn này kết thúc. Phó Diệc Sâm thì lặng yên không một tiếng động rời khỏi thế giới này, trở lại hiện thực tiếp tục theo đuổi giấc mộng diễn xuất, đến khi đó, hắn sẽ xem như lần này xuyên qua chỉ là giấc mộng chân thật cả đời không thể quên.

Nhưng mà, ngay khi Phó Diệc Sâm tránh ở chỗ tối, một bên thương tâm, một bên yên lặng chờ đợi đại kết cục, một tin tức truyền đến tai khiến hắn hoảng hốt.

Tân hoàng sắc phong Thiên vương phi trở thành người đứng đầu hậu cung, cũng tuyên bố đời này chỉ yêu duy nhất một mình hoàng hậu, giải tán hậu cung. Tin tức một khi công bố, cả thiên hạ khiếp sợ, bên ngoài ai nấy đều ước ao.

Phó Diệc Sâm lại là ngạc nhiên muốn rớt cằm, hắn làm nhiều chuyện như vậy, tại sao vẫn dẫn đến loại kết cục này? Nữ chính cắm sừng y, y vẫn còn muốn? Hơn nữa, ngay cả độ hảo cảm cũng dưới 0, y còn muốn cưới… hoặc là, xem như không tính đến hết thảy mấy thứ ở trên, cũng không tính công sức hắn bỏ ra thành vô ích, cái câu “đời này chỉ yêu duy nhất một mình hoàng hậu” là có ý gì?

Phó Diệc Sâm tức giận, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, vì thế hắn quyết định, mạo hiểm tiến cung tìm hiểu! Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc tại sao y lại làm ra một việc hoang đường như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương