Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
-
Chương 89: Diệt Vong Thời Mạt Thế 8
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rốt cuộc 1 tháng cũng đã kết thúc. Cô ngồi trong lớp nhìn ra bên ngoài, đêm nay lúc đồng hồ điểm 12h. Thì sự chết chóc của những thứ kinh tởm và thối rửa sẽ bao phủ cả địa cầu. Lời nguyền máu sẽ nhấn chìm con người vào nơi sâu thẳm của địa ngục. Những cái xác không hồn lễnh đểnh bước đi vô định, tìm kiếm con mồi và xé xác chúng như một con dã thú điên cuồng. Đó sẽ là sự kết thúc cho nhân loại...
Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh, tiếng chuông reo vang lên. Diệp Cơ và Âu Nghi từ ngoài đi vào, Âu Nghi nhìn thấy cô liền vui vẻ
" Dao Sương! Chúng ta đến võ đường thôi "
Cô nhìn qua gật nhẹ đầu sau đó nhùn qua Diệp Cơ nói
" Tối nay cậu ở nhà tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc, không hiểu hỏi
" Sao vậy? "
" Tối sẽ biết, giờ chúng ta đi thôi "
Cô cùng Âu Nghi và Diệp Cơ đến võ đường, nhìn Tử Ân đã thay đồ sẵn và đang luyện tập mà cười nhạt. Cô bước lại gần Ngô lão sư hỏi
" Thưa thầy! Em muốn biết đỉnh cao tối thượng của karate "
Mọi người nghe xong kinh ngạc, cả Ngô lão sư cũng giật mình. Nheo mài lại
" Em đang nói gì vậy? "
" Đã nói rất rõ "
Ngô lão sư nhìn đến cô
" Đỉnh cao tối thượng của karate? Em đủ tư cách để học được? "
" Chắc chắn "
Lời nói cô lạnh nhạt, Ngô lão sư cười to
" Ha ha ha! Một học sinh mới vào có 1 tháng mà đã muốn đạt đến đỉnh cao của Karate. Thật nực cười "
Cô vẫn đứng yên đó, bỗng một thứ gì đó vụt qua. Cô đưa chân lên đỡ, đó chính là cú đá của Ngô lão sư. Ông ta đang thử cô...
Mọi người kinh ngạc, Ngô lão sư nheo mắt. Một lát sau hạ chân xuống, thở dài
" Đi theo ta "
Cô đi theo Ngô lão sư, bước trên dãy hành lang yên tỉnh. Ngô lão đưa cô đến một căn phòng, là phòng chứa bàn thờ. Nhan khói tỏa ra khắp nơi, Ngô lão sư ngồi xuống xếp bằng nghiêm nghị, nói
" Chủ võ đường đã giao hết mọi quyền hành cho thầy, em muốn biết được đỉnh tối cao của karate thì phải vượt qua một cửa ải "
Ngô lão sư lấy ra một ván cờ đã được sắp sẵn, cô ngồi xuống nhìn ván cờ đó. Ván cờ này rất phức tạp, Ngô lão sư nói
" Hãy giải được nó "
Cô nhìn những quân cờ, đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Thời gian yên tỉnh trôi qua, cô vẫn không động đậy. Nụ cười cô vươn lên, đưa tay thẳng ngang về phía trước, hạ xuống
Rầm!
Bàn cờ gãy ra làm đôi, cô đã dùng tay chẽ nó ra. Ngô lão sư nhìn cô cười nhẹ, nói
" Đây là bàn cờ làm từ loại đá cứng nhất, đó chính là lời giải. Cũng chính là câu trả lời "
Cô kinh ngạc, nhìn hai mảnh bàn bị cô chẽ ra. Đôi mắt cô hiện lên sự suy tư, sau đó nói
" Biến bản thân thành kiếm? "
" Ha ha ha! Phải, ngươi quả là một nhân tài. Đỉnh tối cao của karate chính là biến bản thân thành kiếm. Dù là bất cứ thứ gì cũng có thể chặt đứt, vừa là kiếm vừa là đá. Không thể đâm xuyên... "
Ngô lão sư đứng lên, bước đến bàn thờ cao nhấc xuống thanh kiếm dài. Bàn tay trái của Ngô lão sư hóa thành màu đen. Cô kinh ngạc nhìn, Ngô lão sư cầm thanh kiếm đâm xuống tay mình.
Leng keng...
Cây kiếm uốn éo sau đó trở lại vị trí ban đầu, chứng tỏ nó vừa đâm phải một thứ gì đó rất cứng. Giống như đâm vào đá...
Ngô lão sư đưa bàn tay trái lên, nó đang trở lại bình thường. Và không hề bị một chút thương tổn nào... Cô nheo mài lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo. Sau đó đứng lên cúi đầu bước ra ngoài...
Cô đã hiểu được, thì cũng không còn lý do gì để ở lại. Cô quay về phòng tập thu dọn đồ, Âu Nghi thấy liền kinh ngạc
" Cậu đi đâu vậy? "
Cô cầm balo lên nhìn đến Âu Nghi nói
" Mọi việc đã xong, Diệp Cơ. Cậu đi theo tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc, lo lắng hỏi
" Có chuyện gì sao? "
" Không! Đi thôi... hẹn gặp lại "
Cô bước ra khỏi phòng cùng Diệp Cơ, ai nấy cũng kinh ngạc. Tử Ân nhìn theo cô nheo mài lại...
_________________
Buổi tối cũng đã tới, cô nhìn ra ngoài trời. Tiểu Bát Đản bên cạnh cô nói
" Ký chủ! Sắp tới rồi "
Cô nhếch môi nhìn đồng hồ đã điểm 23h58'... Diệp Cơ từ ngoài bước ra. Cô đã bảo Diệp Cơ chuẩn bị quần áo, thu dọn những đồ cần thiết. Khiến cho Diệp Cơ không hiểu gì
" Chuyện này là sao? Cậu muốn đưa tớ đi đâu à? "
Cô đem hành lý của Diệp Cơ lên xe 16 chỗ mà cô đã mua, rất rộng rãi và bền vững. Nếu thây ma có tấn công cũng sẽ không bị hư hỏng, cô còn trang bị thêm vũ khí như kiếm, súng dài và đạn. Thậm chí là bom để phòng hờ, tất cả cô đều cất ở chỗ không ai thấy. Cô đưa Diệp Cơ lên xe, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn một ít. Cô vào chỗ ngồi lái, nhìn đồng hồ đeo tai đang trôi qua từng giây. Diệp Cơ nhìn thấy hành động của cô cũng căng thẳng theo. Tiểu Bát Đản lơ lửng trong xe, nói
" Giống trốn nợ quá = ̄ω ̄= "
Tích tách... tích tách... Boong...
Cây kim ngắn điểm 12h đêm, bầu trời bỗng chốc hóa thành màu đỏ như máu. Mặt trăng cũng hóa thành đỏ, bỗng một cơn mưa máu như bão giông đỗ xuống. Diệp Cơ kinh hãi không hiểu chuyện gì...
" Dao Sương! Chuyện gì vậy? "
Cô nhìn ra bên ngoài, gió mạnh thổi qua khiến cơn mưa càng dữ dội. Tiếng mưa đổ xuống lạnh lẽo, Diệp Cơ ngồi phía sau nhìn ra ô cửa, đôi mắt hiện lên hoảng hốt. Cô lạnh nhạt nói
" Tớ nằm mơ thấy trái đất biến thành tan hoan, một cơn mưa máu đổ xuống khiến tất cả sụp đổ. Con người hóa thành thây ma, nên đã chuẩn bị mọi thứ "
" Điềm báo sao? "
Diệp Cơ kinh ngạc, cô lạnh nhạt nói
" Phải! Không ngờ nó lại là sự thật... "
" Vậy còn mọi người thì sao? "
" Ai dính phải cơn mưa này đều sẽ hóa thành zoombie "
Diệp Cơ sợ hãi, nước mắt chảy dài
" Tại sao lại như vậy? "
Cô nhìn đồng hồ đã 15' trôi qua, cô bảo Diệp Cơ
" Cậu ngủ chút đi "
" Tớ làm sao ngủ được cơ chứ? "
Cô nhìn qua Diệp Cơ, cầm lấy ống tiêm chích vào tay. Đẩy một chất lỏng vào người Diệp Cơ.
" Cậu làm gì vậy? "
Diệp Cơ nheo mài hỏi, bỗng đầu nặng trĩu. Ánh mắt nhìn cô mông lung rồi ngã vào ghế dựa
" Thuốc gây mê "
Lời nói cô vang lên, nhìn ra ngoài nở một nụ cười hứng thú. Tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Như đang chơi trốn tìm "
Cô tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần. Thời gian trôi qua, bỗng cô nghe được tiếng
Két kéttttttt...
Cô nhìn ra cửa sổ, một gương mặt thối rửa tựa vào cửa kiến. Tiểu Bát Đản kinh hãi co rút người nép vào ghế. Cô lạnh nhạt nhìn gương mặt đầy máu, những vết nứt loang lổ. Xung quanh là một đám thây ma đang bao vây lấy chiếc xe của cô
- Grừ... grừ...
Tiếng rống vang lên, cô nhếch môi đạp bàn đạp xoay vô lăng chạy đi. Cán qua đám thây ma đó, cô nhìn qua cửa kiến, đám thây ma thân người đầy máu đứng dậy đi từng bước đuổi theo. Cô chạy đi tìm Âu Nghi và Tử Ân, nhìn mọi nơi đều có thây ma đi trên phố. Theo như định vị thì đám người sống đang ở nơi bảo an mong được giúp đỡ. Nhưng họ đâu biết là đám thây ma đã sớm ở trong đó, nên bây giờ tình hình chắc rất rối loạn. Cả Đình Lan, Di Anh, Âu Nghi và Tử Ân đều ở đó. May là 3 người kia biết võ, nếu không cũng biến thành zoombie từ lâu. Còn Đình Lan thì được Di Anh bảo vệ, mà dù sao cô ta cũng có pháp thuật nên chắc cũng không sao...
' Bị đám thây ma kia xé xác là nhiệm vụ hoàn thành rồi... haizzz '
Tiểu Bát Đản đọc được suy nghĩ của cô liền nói
" Không dễ đâu ký chủ "
Cô chạy tới chỗ của bọn họ, Âu Nghi nhìn thấy xe liền kinh ngạc. Cô mở cửa ra cho bọn họ bước vào, mùi hôi thối xộc vào trong xe. Cô khó chịu, tiểu Bát Đản hiểu ý liền dùng lá chắn bao phủ xe lại. Khi đám người bước lên xe, cô liền đóng cửa chạy đi. Âu Nghi thấy cô mà kinh ngạc
" Dao Sương? "
Cô nhếch môi nhìn qua Tử Ân, hắn thấy vậy liền chườm lên. Cô rời khỏi vị trí láy để cho Tử Ân thế vào. Đình Lan thấy cô và Diệp Cơ lành lặn mà đáy mắt hiện lên căm tức. Cô đưa cho Di Anh hai chai nước
" Uống đi "
Di Anh nhìn hai chai nước trên tay mà ngẩn người, đưa qua cho Đình Lan. Sau đó nói
" Cảm ơn... "
Âu Nghi nhìn đám zoombie phía sau hỏi
" Sao cậu biết bọn tớ ở đây? "
" Trên đài "
Cô lạnh nhạt nói, đắp chăn cho Diệp Cơ đang ngủ say. Âu Nghi sợ hãi hỏi
" Chúng ta nên đi đâu đây? "
Cô nhìn qua Âu Nghi, lạnh nhạt
" Đến thành phố chính, nơi đó chắc chắn có nơi trú ẩn và lực lượng phòng vệ "
Đình Lan mỉm cười nhẹ
" Sao cậu có thể chuẩn bị trước mọi thứ và tìm hiểu thông tin nhanh như vậy? "
" Điềm báo "
" Điềm báo sao? "
Đình Lan kinh ngạc, tiểu Bát Đản khinh bỉ
" Hừ! Nếu không phải do tên nam9 kia nghiên cứu ba cái ôn dịch gì đó. Rồi dùng tên lửa phóng lên trời gây ra hiện tượng này thì đâu có chuyện như thế xảy ra. Khiến tất cả mọi người đều biến thành zoombie... "
Bỗng dưng Đình Lan cảm nhận được cỗ hơi lạnh lẽo và áp bức. Ôm người nhìn xung quanh, Di Anh thấy liền hỏi
" Có chuyện gì sao? "
" K...không... không có, chỉ là tớ hơi lạnh "
Di Anh nhìn qua cô hỏi
" Còn chăn không? "
" Không "
Cô lạnh nhạt nói, Di Anh tức giận. Đình Lan nắm lấy tay Di Anh lắc đầu
" Không sao! Tớ chịu được "
Cô cười lạnh, tiểu Huyết dựa đầu vào người tiểu Bát Đản. Nói với cô
" Chủ nhân! Chúng ta trở lại không gian đây. Ở cùng bọn họ khiến ta khó chịu "
' Ừ! '
" Tiểu Hắc Hắc, đi cùng không? "
Tiểu Bát Đản hỏi, tiểu Hắc lắc đầu
" Ta ở lại với chủ nhân "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết biến mất, sự áp bức cũng tan theo. Đình Lan thở phào nhẹ nhõm, rơi vào trầm tư...
Cô nhếch môi tựa vào ghế nghỉ ngơi, nhìn Tử Ân nói
" Vất vả rồi "
Tử Ân không nói gì gật nhẹ đầu, đôi mắt nhìn Đình Lan qua kính chiếu hậu. Đáy mắt đen sâu thẳm ánh lên lạnh lẽo...
Đôi mắt cô ánh lên tia sáng lạnh, tiếng chuông reo vang lên. Diệp Cơ và Âu Nghi từ ngoài đi vào, Âu Nghi nhìn thấy cô liền vui vẻ
" Dao Sương! Chúng ta đến võ đường thôi "
Cô nhìn qua gật nhẹ đầu sau đó nhùn qua Diệp Cơ nói
" Tối nay cậu ở nhà tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc, không hiểu hỏi
" Sao vậy? "
" Tối sẽ biết, giờ chúng ta đi thôi "
Cô cùng Âu Nghi và Diệp Cơ đến võ đường, nhìn Tử Ân đã thay đồ sẵn và đang luyện tập mà cười nhạt. Cô bước lại gần Ngô lão sư hỏi
" Thưa thầy! Em muốn biết đỉnh cao tối thượng của karate "
Mọi người nghe xong kinh ngạc, cả Ngô lão sư cũng giật mình. Nheo mài lại
" Em đang nói gì vậy? "
" Đã nói rất rõ "
Ngô lão sư nhìn đến cô
" Đỉnh cao tối thượng của karate? Em đủ tư cách để học được? "
" Chắc chắn "
Lời nói cô lạnh nhạt, Ngô lão sư cười to
" Ha ha ha! Một học sinh mới vào có 1 tháng mà đã muốn đạt đến đỉnh cao của Karate. Thật nực cười "
Cô vẫn đứng yên đó, bỗng một thứ gì đó vụt qua. Cô đưa chân lên đỡ, đó chính là cú đá của Ngô lão sư. Ông ta đang thử cô...
Mọi người kinh ngạc, Ngô lão sư nheo mắt. Một lát sau hạ chân xuống, thở dài
" Đi theo ta "
Cô đi theo Ngô lão sư, bước trên dãy hành lang yên tỉnh. Ngô lão đưa cô đến một căn phòng, là phòng chứa bàn thờ. Nhan khói tỏa ra khắp nơi, Ngô lão sư ngồi xuống xếp bằng nghiêm nghị, nói
" Chủ võ đường đã giao hết mọi quyền hành cho thầy, em muốn biết được đỉnh tối cao của karate thì phải vượt qua một cửa ải "
Ngô lão sư lấy ra một ván cờ đã được sắp sẵn, cô ngồi xuống nhìn ván cờ đó. Ván cờ này rất phức tạp, Ngô lão sư nói
" Hãy giải được nó "
Cô nhìn những quân cờ, đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Thời gian yên tỉnh trôi qua, cô vẫn không động đậy. Nụ cười cô vươn lên, đưa tay thẳng ngang về phía trước, hạ xuống
Rầm!
Bàn cờ gãy ra làm đôi, cô đã dùng tay chẽ nó ra. Ngô lão sư nhìn cô cười nhẹ, nói
" Đây là bàn cờ làm từ loại đá cứng nhất, đó chính là lời giải. Cũng chính là câu trả lời "
Cô kinh ngạc, nhìn hai mảnh bàn bị cô chẽ ra. Đôi mắt cô hiện lên sự suy tư, sau đó nói
" Biến bản thân thành kiếm? "
" Ha ha ha! Phải, ngươi quả là một nhân tài. Đỉnh tối cao của karate chính là biến bản thân thành kiếm. Dù là bất cứ thứ gì cũng có thể chặt đứt, vừa là kiếm vừa là đá. Không thể đâm xuyên... "
Ngô lão sư đứng lên, bước đến bàn thờ cao nhấc xuống thanh kiếm dài. Bàn tay trái của Ngô lão sư hóa thành màu đen. Cô kinh ngạc nhìn, Ngô lão sư cầm thanh kiếm đâm xuống tay mình.
Leng keng...
Cây kiếm uốn éo sau đó trở lại vị trí ban đầu, chứng tỏ nó vừa đâm phải một thứ gì đó rất cứng. Giống như đâm vào đá...
Ngô lão sư đưa bàn tay trái lên, nó đang trở lại bình thường. Và không hề bị một chút thương tổn nào... Cô nheo mài lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo. Sau đó đứng lên cúi đầu bước ra ngoài...
Cô đã hiểu được, thì cũng không còn lý do gì để ở lại. Cô quay về phòng tập thu dọn đồ, Âu Nghi thấy liền kinh ngạc
" Cậu đi đâu vậy? "
Cô cầm balo lên nhìn đến Âu Nghi nói
" Mọi việc đã xong, Diệp Cơ. Cậu đi theo tớ "
Diệp Cơ kinh ngạc, lo lắng hỏi
" Có chuyện gì sao? "
" Không! Đi thôi... hẹn gặp lại "
Cô bước ra khỏi phòng cùng Diệp Cơ, ai nấy cũng kinh ngạc. Tử Ân nhìn theo cô nheo mài lại...
_________________
Buổi tối cũng đã tới, cô nhìn ra ngoài trời. Tiểu Bát Đản bên cạnh cô nói
" Ký chủ! Sắp tới rồi "
Cô nhếch môi nhìn đồng hồ đã điểm 23h58'... Diệp Cơ từ ngoài bước ra. Cô đã bảo Diệp Cơ chuẩn bị quần áo, thu dọn những đồ cần thiết. Khiến cho Diệp Cơ không hiểu gì
" Chuyện này là sao? Cậu muốn đưa tớ đi đâu à? "
Cô đem hành lý của Diệp Cơ lên xe 16 chỗ mà cô đã mua, rất rộng rãi và bền vững. Nếu thây ma có tấn công cũng sẽ không bị hư hỏng, cô còn trang bị thêm vũ khí như kiếm, súng dài và đạn. Thậm chí là bom để phòng hờ, tất cả cô đều cất ở chỗ không ai thấy. Cô đưa Diệp Cơ lên xe, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn một ít. Cô vào chỗ ngồi lái, nhìn đồng hồ đeo tai đang trôi qua từng giây. Diệp Cơ nhìn thấy hành động của cô cũng căng thẳng theo. Tiểu Bát Đản lơ lửng trong xe, nói
" Giống trốn nợ quá = ̄ω ̄= "
Tích tách... tích tách... Boong...
Cây kim ngắn điểm 12h đêm, bầu trời bỗng chốc hóa thành màu đỏ như máu. Mặt trăng cũng hóa thành đỏ, bỗng một cơn mưa máu như bão giông đỗ xuống. Diệp Cơ kinh hãi không hiểu chuyện gì...
" Dao Sương! Chuyện gì vậy? "
Cô nhìn ra bên ngoài, gió mạnh thổi qua khiến cơn mưa càng dữ dội. Tiếng mưa đổ xuống lạnh lẽo, Diệp Cơ ngồi phía sau nhìn ra ô cửa, đôi mắt hiện lên hoảng hốt. Cô lạnh nhạt nói
" Tớ nằm mơ thấy trái đất biến thành tan hoan, một cơn mưa máu đổ xuống khiến tất cả sụp đổ. Con người hóa thành thây ma, nên đã chuẩn bị mọi thứ "
" Điềm báo sao? "
Diệp Cơ kinh ngạc, cô lạnh nhạt nói
" Phải! Không ngờ nó lại là sự thật... "
" Vậy còn mọi người thì sao? "
" Ai dính phải cơn mưa này đều sẽ hóa thành zoombie "
Diệp Cơ sợ hãi, nước mắt chảy dài
" Tại sao lại như vậy? "
Cô nhìn đồng hồ đã 15' trôi qua, cô bảo Diệp Cơ
" Cậu ngủ chút đi "
" Tớ làm sao ngủ được cơ chứ? "
Cô nhìn qua Diệp Cơ, cầm lấy ống tiêm chích vào tay. Đẩy một chất lỏng vào người Diệp Cơ.
" Cậu làm gì vậy? "
Diệp Cơ nheo mài hỏi, bỗng đầu nặng trĩu. Ánh mắt nhìn cô mông lung rồi ngã vào ghế dựa
" Thuốc gây mê "
Lời nói cô vang lên, nhìn ra ngoài nở một nụ cười hứng thú. Tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Như đang chơi trốn tìm "
Cô tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần. Thời gian trôi qua, bỗng cô nghe được tiếng
Két kéttttttt...
Cô nhìn ra cửa sổ, một gương mặt thối rửa tựa vào cửa kiến. Tiểu Bát Đản kinh hãi co rút người nép vào ghế. Cô lạnh nhạt nhìn gương mặt đầy máu, những vết nứt loang lổ. Xung quanh là một đám thây ma đang bao vây lấy chiếc xe của cô
- Grừ... grừ...
Tiếng rống vang lên, cô nhếch môi đạp bàn đạp xoay vô lăng chạy đi. Cán qua đám thây ma đó, cô nhìn qua cửa kiến, đám thây ma thân người đầy máu đứng dậy đi từng bước đuổi theo. Cô chạy đi tìm Âu Nghi và Tử Ân, nhìn mọi nơi đều có thây ma đi trên phố. Theo như định vị thì đám người sống đang ở nơi bảo an mong được giúp đỡ. Nhưng họ đâu biết là đám thây ma đã sớm ở trong đó, nên bây giờ tình hình chắc rất rối loạn. Cả Đình Lan, Di Anh, Âu Nghi và Tử Ân đều ở đó. May là 3 người kia biết võ, nếu không cũng biến thành zoombie từ lâu. Còn Đình Lan thì được Di Anh bảo vệ, mà dù sao cô ta cũng có pháp thuật nên chắc cũng không sao...
' Bị đám thây ma kia xé xác là nhiệm vụ hoàn thành rồi... haizzz '
Tiểu Bát Đản đọc được suy nghĩ của cô liền nói
" Không dễ đâu ký chủ "
Cô chạy tới chỗ của bọn họ, Âu Nghi nhìn thấy xe liền kinh ngạc. Cô mở cửa ra cho bọn họ bước vào, mùi hôi thối xộc vào trong xe. Cô khó chịu, tiểu Bát Đản hiểu ý liền dùng lá chắn bao phủ xe lại. Khi đám người bước lên xe, cô liền đóng cửa chạy đi. Âu Nghi thấy cô mà kinh ngạc
" Dao Sương? "
Cô nhếch môi nhìn qua Tử Ân, hắn thấy vậy liền chườm lên. Cô rời khỏi vị trí láy để cho Tử Ân thế vào. Đình Lan thấy cô và Diệp Cơ lành lặn mà đáy mắt hiện lên căm tức. Cô đưa cho Di Anh hai chai nước
" Uống đi "
Di Anh nhìn hai chai nước trên tay mà ngẩn người, đưa qua cho Đình Lan. Sau đó nói
" Cảm ơn... "
Âu Nghi nhìn đám zoombie phía sau hỏi
" Sao cậu biết bọn tớ ở đây? "
" Trên đài "
Cô lạnh nhạt nói, đắp chăn cho Diệp Cơ đang ngủ say. Âu Nghi sợ hãi hỏi
" Chúng ta nên đi đâu đây? "
Cô nhìn qua Âu Nghi, lạnh nhạt
" Đến thành phố chính, nơi đó chắc chắn có nơi trú ẩn và lực lượng phòng vệ "
Đình Lan mỉm cười nhẹ
" Sao cậu có thể chuẩn bị trước mọi thứ và tìm hiểu thông tin nhanh như vậy? "
" Điềm báo "
" Điềm báo sao? "
Đình Lan kinh ngạc, tiểu Bát Đản khinh bỉ
" Hừ! Nếu không phải do tên nam9 kia nghiên cứu ba cái ôn dịch gì đó. Rồi dùng tên lửa phóng lên trời gây ra hiện tượng này thì đâu có chuyện như thế xảy ra. Khiến tất cả mọi người đều biến thành zoombie... "
Bỗng dưng Đình Lan cảm nhận được cỗ hơi lạnh lẽo và áp bức. Ôm người nhìn xung quanh, Di Anh thấy liền hỏi
" Có chuyện gì sao? "
" K...không... không có, chỉ là tớ hơi lạnh "
Di Anh nhìn qua cô hỏi
" Còn chăn không? "
" Không "
Cô lạnh nhạt nói, Di Anh tức giận. Đình Lan nắm lấy tay Di Anh lắc đầu
" Không sao! Tớ chịu được "
Cô cười lạnh, tiểu Huyết dựa đầu vào người tiểu Bát Đản. Nói với cô
" Chủ nhân! Chúng ta trở lại không gian đây. Ở cùng bọn họ khiến ta khó chịu "
' Ừ! '
" Tiểu Hắc Hắc, đi cùng không? "
Tiểu Bát Đản hỏi, tiểu Hắc lắc đầu
" Ta ở lại với chủ nhân "
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết biến mất, sự áp bức cũng tan theo. Đình Lan thở phào nhẹ nhõm, rơi vào trầm tư...
Cô nhếch môi tựa vào ghế nghỉ ngơi, nhìn Tử Ân nói
" Vất vả rồi "
Tử Ân không nói gì gật nhẹ đầu, đôi mắt nhìn Đình Lan qua kính chiếu hậu. Đáy mắt đen sâu thẳm ánh lên lạnh lẽo...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook