Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
-
Chương 993: Đáy Lôi Phong Tháp
Dương Lỗi nhìn một lượt bóng lưng Pháp Hải rời khỏi đây. Lại nhìn một chút thông đạo phía dưới đi thông đáy tháp. Xem ra chính mình đã không có lựa chọn, đây là con đường duy nhất của chính mình.
Không có thực lực thì là như vậy đó. Nếu như chính mình có thực lực, nghĩ tới đây Dương Lỗi lại lắc đầu. Cho dù nói như thế nào thì đó cũng là cơ hội của mình.
Cho dù chính mình có đúng là huyết mạch của Kim Quan Mãng nào đó không, cho dù chính mình có đúng là có phật chủng gì đó không, dù sao cơm vẫn còn phải ăn, đường vẫn còn phải đi. Mặc dù là cá chép thì cũng có một ngày nhảy qua Vũ Môn. Chính mình là một con cờ này, cuối cùng sẽ trở thành một quân cờ bất kì ai cũng không cách nào khống chế .
Nghĩ thông suốt những điều này, Dương Lỗi dứt khoát đi xuống thông đạo kia, từng bước từng bước một.
Hắn đi rất lâu, sau khi xuyên qua một cánh cửa ánh sáng, thì Dương Lỗi đi tới dưới đáy Lôi Phong Tháp. Một cánh cửa ánh sáng này đã tách rời thế giới Mộng Huyễn ra. Nơi này là một không gian khác.
Dương Lỗi biết, cái này tất nhiên là Pháp Hải cố ý mở ra. Vừa tiến vào nơi này, Dương Lỗi phát hiện, tu vi toàn thân và tinh thần lực của mình đều bị áp chế. Mà thứ duy nhất không bị áp chế chính là lực lượng của thân thể.
Hơn nữa, vào lúc Dương Lỗi xem xét trong cơ thể của mình thì hắn phát hiện một tia khí tức tím biếc. Một tia tím biếc như mây đang đi dạo trong kinh mạch bốn phía của mình.Nó không ngừng phiêu bạt, tựa hồ thân thể của mình chính là một không gian cho nó phiêu bạt .
Màn sương mù màu tím này rốt cuộc là cái gì, điều này làm cho Dương Lỗi cực kì hiếu kỳ. Hơn nữa đám mây tía này tựa hồ căn bản không thèm để ý tình huống trong cơ thể của mình, cũng không nhìn đến sự áp chế của không gian này .
So với tinh thần lực của mình, so với Huyền Nguyên Long Lực của chính mình thì còn lợi hại hơn. Theo đạo lý mà nói, Huyền Nguyên Long Lực của chính mình mà so với Tiên Nguyên Lực bình thường thì phải cường đại hơn nhiều, hơn nữa là biến dị.
Với thực lực bây giờ của mình, Huyền Nguyên Long Lực này không ngừng ngưng tụ, so với Tiên Nguyên Lực của Đại La Kim Tiên đều phải dũng mãnh hơn, vậy mà vẫn bị áp chế. Nhưng đám sương mù màu tím kia lại không bị áp chế chút nào, tựa hồ còn có thể hấp thu lực lượng ở trong không gian cấm chế này để làm lớn mạnh chính mình.
- Ơ, không đúng, không đúng. Huyền Nguyên Long Lực của chính mình lại đang từ từ giảm bớt, bị hấp thu. Cái này... Không gian này cực kì quỷ dị.
Dương Lỗi tiếp theo liền cảm nhận được chỗ kỳ dị. Những tia mây tía trong cơ thể của mình tuy rằng đang lớn mạnh, nhưng Huyền Nguyên Long Lực của chính mình lại từ từ bị hấp thu, mặc dù chỉ rất nhỏ, nhưng lại là sự thật. Nói cách khác, không gian này, không chỉ là có thể áp chế tu vi của người ta, mà còn có thể hấp thu Tiên Nguyên Lực. Thậm chí, ngay cả tinh thần lực đều đang không ngừng bị hấp thu.
Xem ra chính mình không thể để lỡ quá nhiều thời gian, nhất định phải sớm tìm được mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ lần này đây của mình. Đương nhiên, cũng phải biết rõ ràng Bạch Tố Trinh này, và Bạch Tố Trinh kia rốt cuộc có liên lạc gì đó.
Dương Lỗi hoài nghi, Bạch Tố Trinh đang hôn mê trong cơ thể của mình rất có thể tồn tại sự liên lạc nào đó cùng vị bị nhốt ở dưới Lôi Phong Tháp này. Thậm chí, bọn họ rất có thể là một người, cái đó cũng là nói không chừng.
Cho nên mục đích đi tới nơi này, chủ yếu có hai cái.
Một cái là tìm kiếm Sinh Mệnh Bản Nguyên, vật này có khả năng làm tăng thực lực của mình lên, khiến cho Bất Tử Kim Thân Quyết của mình được thăng bậc tiến Giai.
Một cái khác, thử xem Bạch Xà Bạch Tố Trinh này, thông qua Pháp Hải thì Dương Lỗi biết, chính mình hẳn là có liên lạc cùng Bạch Tố Trinh kia trong truyền thuyết. Còn về phần rốt cuộc là liên lạc gì, có đúng là giống như Pháp Hải nói hay không, cái đó cũng là còn chờ khảo chứng.
Hít một hơi thật sâu, Dương Lỗi đánh giá bốn phía. Chỗ này cũng không giống như trong tưởng tượng của mình vậy. Không phải là một phòng giam kiên cố, mà là hoa thơm chim hót, suối chảy róc rách. Một con đường quanh co khúc khuỷu chạy thẳng về hướng phía trước. Chỉ nhìn thấy sương mù mông lung, như ẩn như hiện, hệt như Tiên Cảnh thiên đình .
Nhưng chính là lúc như vậy lại khiến cho Dương Lỗi cực kì cảnh giác, tuyệt không dám buông lỏng. Càng là những nơi xinh đẹp, kỳ thật cũng càng là nguy hiểm.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!.. .
Một tràng tiếng rống to, một đạo nhận phong ( lưỡi gió) mạnh mẽ lướt qua bên người. Nếu như không phải chính bản thân Dương Lỗi né tránh được nhanh như thế, thì mạng nhỏ liền đã gửi lại .
Dương Lỗi xoay người vừa nhìn, một con yêu thú vừa giống hổ vừa giống báo đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt kia thật giống như muốn cứ như thế xé xác chính mình .
Dương Lỗi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:
- Đi đi, ảo tưởng mà thôi, lại cũng muốn mê hoặc ta.
Chân Thực Ưng Nhãn trong nháy mắt mở ra, trong lúc nhất thời toàn bộ ảo tưởng biến mất. Xuất hiện một gian nhà gỗ, nhà gỗ cực kì thuần khiết, đơn giản. Dương Lỗi cảm giác được trong đó một cỗ khí tức quen thuộc. Lúc này Bạch Tố Trinh đang hôn mê trong cơ thể Dương Lỗi tựa hồ muốn tỉnh táo lại, có vẻ rục rịch .
Nhưng mà Dương Lỗi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Bất kể ở địa phương nào, bất kể vào lúc nào thì cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Điều này đối với một người Võ Giả mà nói, một khi buông lỏng quá mức thì rất có thể sẽ tạo thành trí mạng nguy cơ. Ít nhất trước khi thực lực của chính mình đủ sức thì không thể buông lỏng chính mình.
- Không nên sợ hãi, lại đây đi.
Lúc này một giọng nữ dễ nghe truyền vào trong tai.
- Ngươi là... Ngươi là Bạch Xà Bạch Tố Trinh?
Dương Lỗi nghe thấy âm thanh thì trong lòng chấn động. Âm thanh này so với Bạch Tố Trinh của mình thì quá tương tự.
Nhưng mà, âm thanh này có thêm một loại cảm giác mờ ảo vượt khỏi đời thường, âm thanh này làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, thật giống nhân gian khói lửa không có thực .Một hình tượng lập tức hiện lên ở trong đầu Dương Lỗi .
Lúc này Dương Lỗi suy đoán, Bạch Tố Trinh này với Bạch Tố Tố đang hiện tại đang hôn mê trong cơ thể của mình ( để phân biệt, ta gọi Bạch Xà Bạch Tố Trinh mà Dương Lỗi vốn đã thu phục là Bạch Tố Tố ), hẳn là có mối liên lạc mãnh liệt, loại dao động càng ngày càng lợi hại.
- Thiếu gia, để cho ta ra đi.
Lúc này âm thanh của Bạch Tố Tố lại vang lên trong đầu .
- Tố Tố, ngươi cảm giác được cái gì?
- Cảm giác rất quen thuộc, ở trong phòng kia có một loại triệu hoán mãnh liệt.
Bạch Tố Tố ở trong cơ thể lại nói.
- Không được.
Suy nghĩ một chút, Dương Lỗi lắc đầu. Dương Lỗi có một loại cảm giác không tốt lắm, một sự phỏng đoán, một phỏng đoán không tốt.
Đó chính là Bạch Xà Bạch Tố Tố trong cơ thể của mình, cũng là thú cưng của chính mình, rất có thể là một phân thân của Bạch Xà Bạch Tố Trinh kia. Hoặc là nói một tia thần hồn đầu thai, thậm chí có khả năng là một trong tam thi của nàng.
Không có thực lực thì là như vậy đó. Nếu như chính mình có thực lực, nghĩ tới đây Dương Lỗi lại lắc đầu. Cho dù nói như thế nào thì đó cũng là cơ hội của mình.
Cho dù chính mình có đúng là huyết mạch của Kim Quan Mãng nào đó không, cho dù chính mình có đúng là có phật chủng gì đó không, dù sao cơm vẫn còn phải ăn, đường vẫn còn phải đi. Mặc dù là cá chép thì cũng có một ngày nhảy qua Vũ Môn. Chính mình là một con cờ này, cuối cùng sẽ trở thành một quân cờ bất kì ai cũng không cách nào khống chế .
Nghĩ thông suốt những điều này, Dương Lỗi dứt khoát đi xuống thông đạo kia, từng bước từng bước một.
Hắn đi rất lâu, sau khi xuyên qua một cánh cửa ánh sáng, thì Dương Lỗi đi tới dưới đáy Lôi Phong Tháp. Một cánh cửa ánh sáng này đã tách rời thế giới Mộng Huyễn ra. Nơi này là một không gian khác.
Dương Lỗi biết, cái này tất nhiên là Pháp Hải cố ý mở ra. Vừa tiến vào nơi này, Dương Lỗi phát hiện, tu vi toàn thân và tinh thần lực của mình đều bị áp chế. Mà thứ duy nhất không bị áp chế chính là lực lượng của thân thể.
Hơn nữa, vào lúc Dương Lỗi xem xét trong cơ thể của mình thì hắn phát hiện một tia khí tức tím biếc. Một tia tím biếc như mây đang đi dạo trong kinh mạch bốn phía của mình.Nó không ngừng phiêu bạt, tựa hồ thân thể của mình chính là một không gian cho nó phiêu bạt .
Màn sương mù màu tím này rốt cuộc là cái gì, điều này làm cho Dương Lỗi cực kì hiếu kỳ. Hơn nữa đám mây tía này tựa hồ căn bản không thèm để ý tình huống trong cơ thể của mình, cũng không nhìn đến sự áp chế của không gian này .
So với tinh thần lực của mình, so với Huyền Nguyên Long Lực của chính mình thì còn lợi hại hơn. Theo đạo lý mà nói, Huyền Nguyên Long Lực của chính mình mà so với Tiên Nguyên Lực bình thường thì phải cường đại hơn nhiều, hơn nữa là biến dị.
Với thực lực bây giờ của mình, Huyền Nguyên Long Lực này không ngừng ngưng tụ, so với Tiên Nguyên Lực của Đại La Kim Tiên đều phải dũng mãnh hơn, vậy mà vẫn bị áp chế. Nhưng đám sương mù màu tím kia lại không bị áp chế chút nào, tựa hồ còn có thể hấp thu lực lượng ở trong không gian cấm chế này để làm lớn mạnh chính mình.
- Ơ, không đúng, không đúng. Huyền Nguyên Long Lực của chính mình lại đang từ từ giảm bớt, bị hấp thu. Cái này... Không gian này cực kì quỷ dị.
Dương Lỗi tiếp theo liền cảm nhận được chỗ kỳ dị. Những tia mây tía trong cơ thể của mình tuy rằng đang lớn mạnh, nhưng Huyền Nguyên Long Lực của chính mình lại từ từ bị hấp thu, mặc dù chỉ rất nhỏ, nhưng lại là sự thật. Nói cách khác, không gian này, không chỉ là có thể áp chế tu vi của người ta, mà còn có thể hấp thu Tiên Nguyên Lực. Thậm chí, ngay cả tinh thần lực đều đang không ngừng bị hấp thu.
Xem ra chính mình không thể để lỡ quá nhiều thời gian, nhất định phải sớm tìm được mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ lần này đây của mình. Đương nhiên, cũng phải biết rõ ràng Bạch Tố Trinh này, và Bạch Tố Trinh kia rốt cuộc có liên lạc gì đó.
Dương Lỗi hoài nghi, Bạch Tố Trinh đang hôn mê trong cơ thể của mình rất có thể tồn tại sự liên lạc nào đó cùng vị bị nhốt ở dưới Lôi Phong Tháp này. Thậm chí, bọn họ rất có thể là một người, cái đó cũng là nói không chừng.
Cho nên mục đích đi tới nơi này, chủ yếu có hai cái.
Một cái là tìm kiếm Sinh Mệnh Bản Nguyên, vật này có khả năng làm tăng thực lực của mình lên, khiến cho Bất Tử Kim Thân Quyết của mình được thăng bậc tiến Giai.
Một cái khác, thử xem Bạch Xà Bạch Tố Trinh này, thông qua Pháp Hải thì Dương Lỗi biết, chính mình hẳn là có liên lạc cùng Bạch Tố Trinh kia trong truyền thuyết. Còn về phần rốt cuộc là liên lạc gì, có đúng là giống như Pháp Hải nói hay không, cái đó cũng là còn chờ khảo chứng.
Hít một hơi thật sâu, Dương Lỗi đánh giá bốn phía. Chỗ này cũng không giống như trong tưởng tượng của mình vậy. Không phải là một phòng giam kiên cố, mà là hoa thơm chim hót, suối chảy róc rách. Một con đường quanh co khúc khuỷu chạy thẳng về hướng phía trước. Chỉ nhìn thấy sương mù mông lung, như ẩn như hiện, hệt như Tiên Cảnh thiên đình .
Nhưng chính là lúc như vậy lại khiến cho Dương Lỗi cực kì cảnh giác, tuyệt không dám buông lỏng. Càng là những nơi xinh đẹp, kỳ thật cũng càng là nguy hiểm.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!.. .
Một tràng tiếng rống to, một đạo nhận phong ( lưỡi gió) mạnh mẽ lướt qua bên người. Nếu như không phải chính bản thân Dương Lỗi né tránh được nhanh như thế, thì mạng nhỏ liền đã gửi lại .
Dương Lỗi xoay người vừa nhìn, một con yêu thú vừa giống hổ vừa giống báo đang nhìn mình chằm chằm. Đôi mắt kia thật giống như muốn cứ như thế xé xác chính mình .
Dương Lỗi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:
- Đi đi, ảo tưởng mà thôi, lại cũng muốn mê hoặc ta.
Chân Thực Ưng Nhãn trong nháy mắt mở ra, trong lúc nhất thời toàn bộ ảo tưởng biến mất. Xuất hiện một gian nhà gỗ, nhà gỗ cực kì thuần khiết, đơn giản. Dương Lỗi cảm giác được trong đó một cỗ khí tức quen thuộc. Lúc này Bạch Tố Trinh đang hôn mê trong cơ thể Dương Lỗi tựa hồ muốn tỉnh táo lại, có vẻ rục rịch .
Nhưng mà Dương Lỗi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Bất kể ở địa phương nào, bất kể vào lúc nào thì cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Điều này đối với một người Võ Giả mà nói, một khi buông lỏng quá mức thì rất có thể sẽ tạo thành trí mạng nguy cơ. Ít nhất trước khi thực lực của chính mình đủ sức thì không thể buông lỏng chính mình.
- Không nên sợ hãi, lại đây đi.
Lúc này một giọng nữ dễ nghe truyền vào trong tai.
- Ngươi là... Ngươi là Bạch Xà Bạch Tố Trinh?
Dương Lỗi nghe thấy âm thanh thì trong lòng chấn động. Âm thanh này so với Bạch Tố Trinh của mình thì quá tương tự.
Nhưng mà, âm thanh này có thêm một loại cảm giác mờ ảo vượt khỏi đời thường, âm thanh này làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, thật giống nhân gian khói lửa không có thực .Một hình tượng lập tức hiện lên ở trong đầu Dương Lỗi .
Lúc này Dương Lỗi suy đoán, Bạch Tố Trinh này với Bạch Tố Tố đang hiện tại đang hôn mê trong cơ thể của mình ( để phân biệt, ta gọi Bạch Xà Bạch Tố Trinh mà Dương Lỗi vốn đã thu phục là Bạch Tố Tố ), hẳn là có mối liên lạc mãnh liệt, loại dao động càng ngày càng lợi hại.
- Thiếu gia, để cho ta ra đi.
Lúc này âm thanh của Bạch Tố Tố lại vang lên trong đầu .
- Tố Tố, ngươi cảm giác được cái gì?
- Cảm giác rất quen thuộc, ở trong phòng kia có một loại triệu hoán mãnh liệt.
Bạch Tố Tố ở trong cơ thể lại nói.
- Không được.
Suy nghĩ một chút, Dương Lỗi lắc đầu. Dương Lỗi có một loại cảm giác không tốt lắm, một sự phỏng đoán, một phỏng đoán không tốt.
Đó chính là Bạch Xà Bạch Tố Tố trong cơ thể của mình, cũng là thú cưng của chính mình, rất có thể là một phân thân của Bạch Xà Bạch Tố Trinh kia. Hoặc là nói một tia thần hồn đầu thai, thậm chí có khả năng là một trong tam thi của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook