Trong thời gian nghỉ hè, cả trường học vô cùng yên tĩnh, học sinh ở lại trong trường cũng không nhiều.

Nhà ăn của trường cũng đóng cửa, Vương Tiên thường ngày đều ra ngoài ăn. 

Nhưng đại học Giang Thành không nằm ở vùng ngoại ô hoang vắng như những trường đại học khác.

Trường đại học Giang Thành nằm trong trấn đại học Giang Thành, trong khi thành phố đại học Giang Thành có tổng cộng năm trường, trong đó có ba trường đại học và ba trường cao đẳng nghề.

Khu vực xung quanh đại học Giang Thành rất thịnh vượng, ở đây có một con phố cổ, nghe nói là phố cổ nhưng thực ra nó mới toanh, chẳng qua chỉ là kiến trúc cổ xưa thôi.

Phố cổ là con phố sầm uất nhất ở trấn đại học Giang Thành, tập trung sinh viên của sáu trường, xung quanh có một số khu dân cư cao cấp, cho dù là nghỉ hè cũng có rất nhiều người ở đây.

Nhưng hôm nay trời mưa to nên trên đường đi không có nhiều người. 

Vương Tiên nhìn các nhà hàng xung quanh: “Đi ăn một bữa ngon thôi.”

Trước đây, hắn sống tiết kiệm đến mức nhiều nhất chỉ có thể tiêu mười lăm tệ một bữa và hắn thường ăn mì gói để sống qua ngày.

Nhưng hôm nay hắn có được cơ duyên, tuy rằng vẫn không có tiền nhưng hắn cũng đã nghĩ ra cách để kiếm tiền, nên muốn một bữa xa xỉ cho đã.

Hắn nhìn nhà hàng xung quanh mình và dừng chân tại một nhà hàng hải sản tên là Nhất Phẩm Các.

Nhất Phẩm Các là nhà hàng đắt tiền nhất trên con phố này, hắn nghe bạn cùng phòng trong ký túc xá nói rằng ăn ở đây sẽ có giá từ sáu đến bảy trăm tệ cho hai người.

Mức tiêu thụ bình quân đầu người là ba bốn trăm, đây chắc chắn là mức giá mà trước đây hắn không thể theo kịp.

Nhưng đổi lại, thức ăn ở đây cũng là món ngon nhất trên đường phố này.

"Vào đây thôi." Vương Tiên quyết định ăn một bữa thật ngon.

"Kính chào quý khách." Hai người lễ tân đứng ở cửa cúi đầu chào đón nhiệt tình.

"Thưa anh, hãy đặt dù của anh ở đây ạ." Một giọng nói trong trẻo vang lên, lễ tân bên phải nói với hắn. 

"Được.” Vương Tiên nhẹ gật đầu.

"A?" Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn cô gái, trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc. 

Cô gái thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm thì vẫn mỉm cười lịch sự.

"Quan Thư Tình, một mỹ nhân nổi tiếng trong khoa Quan Thư Tình." Vương Tiên phục hồi tinh thần lại, nhận ra cô gái đang chào đón mình chính là cô gái cùng lớp với bọn họ.

Một cô gái rất xinh đẹp, là một trong những học sinh giỏi nhất toàn trường, Quan Thư Tình.

Tuy nhiên, hai người không học cùng lớp, đối phương lại càng không biết một vô danh tiểu tốt như hắn.

Quan Thư Tình ở trường học có rất nhiều người theo đuổi, chấn động nhất là một người giàu có thế hệ thứ hai lái chiếc Ferrari, phía sau cốp xe bày đầy hoa tươi nhưng cuối cùng lại bị Quan Thư Tình cự tuyệt.

"Không ngờ Quan Thư Tình lại đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè."

Vương Tiên nghĩ, một cô gái xinh đẹp như cô muốn có tiền sẽ dễ dàng hơn nhiều, giống như cô… hiện tại…

"Nhưng đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người thích Quan Thư Tình."

Vương Tiên khẽ lắc đầu, hắn không hay để ý chuyện trong trường, cho nên hắn cũng không rõ tình huống của Quan Thư Tình.

"Anh đi mấy người ạ?" Một nhân viên phục vụ đi tới hỏi.

"Một người."

"Mời anh qua đây."

Nhân viên phục vụ dẫn hắn vào trong, Vương Tiên nhìn quanh thấy có rất nhiều người đang ăn, nơi này đúng là buôn bán rất tốt.

Đi tới chỗ ngồi, Vương Tiên nhìn vào các món ăn trên thực đơn.

"Thế mà lại có bào ngư hai đầu trị giá hai mươi vạn, không hổ là Nhất Phẩm Các." Vương Tiên nhìn giá các món ăn.

Có bào ngư hai đầu đắt tiền, sashimi thì giá bảy đến tám tệ một phần và trứng cá muối có giá vài nghìn tệ một phần.

Ngoài ra còn có Úc Long ba bốn cân bốn năm cân, giá trị gần hai ngàn một con.

"Đắt thật!" Vương Tiên có chút tặc lưỡi, hắn gọi hàu với hai món ăn rẻ và một món canh, tổng cộng hơn hai trăm tệ. 

"Quý khách xin chờ một chút, đồ ăn sẽ tới ngay thôi." Nhân viên phục vụ xinh đẹp ngọt ngào nói.

"Ừm." Vương Tiên nhẹ gật đầu, nhà hàng tốt thì dịch vụ khác hẳn, ngay cả những người phục vụ cũng đều là những mỹ nhân trẻ trung.

Rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, vẻ mặt Vương Tiên hưng phấn bắt đầu ăn, khoảng thời gian trước các loại mì ăn liền với thịt bò kho tàu, thịt bò cà chua, thịt bò cay, cải chua lão đàn hắn đã ăn muốn ngấy, hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể cải thiện được món ăn của mình.

Ăn xong, Vương Tiên không nhịn được ợ một hơi, rồi uống mấy ngụm trà trên bàn.

"Đồ ăn quả thực rất ngon, sau này có tiền, mỗi ngày có thể dẫn em gái tới đây ăn." Vương Tiên nói trong lòng.

"Phục vụ, tính tiền."

Vương Tiên chào hỏi một tiếng, thanh toán một bữa ăn hơn hai trăm tệ, bữa cơm này, tương đương hơn một tuần tiền ăn trước kia của hắn.

Đưa tiền xong, hắn vui vẻ mỉm cười rời đi.

"Rắc!"

"A!"

Nhưng ngay khi hắn đứng dậy, hắn nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị vỡ và một tiếng hét hoảng loạn phát ra từ cửa chính. 

Vương Tiên sửng sốt một lát, không để ý tiếp tục đi ra ngoài.

Khi vừa bước ra ngay cửa, hắn nhìn thấy một bể cá cao khoảng một mét tám đang nằm trên mặt đất, còn có ba con cá và một ít nước.

Một người đàn ông trung niên cuống quít hô lớn: "Mau lấy nước lại đây, nhanh lên, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện."

Vừa nói người đàn ông trung niên vừa đi đến bên cạnh ba con cá, hai con vẫn ổn, còn một con thì hơi thoi thóp vì không có áp lực từ mặt kính bể cá.

"Ông chủ, xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy." Một nhân viên lễ tân nhà hàng mặc đồng phục sắc mặt tái nhợt nói xin lỗi.

"Không cần nói xin lỗi với tôi, nếu như Long Ngư không sao thì còn tốt, nếu như có chuyện đem bán cô cũng không bồi thường nổi đâu." Sắc mặt ông chủ trung niên đầy phẫn nộ quát cô gái lễ tân kia.

Cô gái lễ tân sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt ửng đỏ.

"Này Lý tổng, có chuyện gì vậy? Sao ba con Long Ngư này lại rơi xuống đất thế?" Lúc này có một ông lão đi tới, vẻ mặt kinh ngạc nói.

Lý tổng ngẩng đầu nhìn về phía ông lão, vội vàng nói: "Lão Triệu, khi công nhân đang di chuyển đồ bị một cô gái nhỏ vô tình đụng phải, liền rớt xuống đất. Đến xem ba con cá này.”

"Ba con Long Ngư này chính là ba con của lão Vương, ba con Long Ngư trị giá năm đến sáu trăm vạn, lão Vương coi như bảo bối, sao lại để Lý tổng mượn được." Lão Triệu vội vàng đi tới ngồi xổm trên mặt đất, kiểm tra ba con Long Ngư.

Lúc này, vài nhân viên khách sạn đã mang tới một chậu nước lớn.

Lão Triệu cũng bắt đầu kiểm tra tình trạng của ba con Long Ngư.

Cô gái lễ tân đứng một bên nghe được lời của ông lão, sắc mặt lại trắng bệch.

Vương Tiên nghe ông lão nói cũng ngẩn ra, ba con cá giá trị năm đến sáu trăm vạn á?

"Ba con Long Ngư trị giá năm đến sáu trăm vạn? Vậy một con không phải trị giá một hoặc hai trăm vạn sao?" Vương Tiên kinh ngạc nhìn cô gái lễ tân, lập tức nhíu mày: "Là Quan Thư Tình!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương