Hệ Thống Truy Phu
-
Chương 67
Giải quyết xong chuyện của Cẩm Hoa, Cung Tiểu Trúc thấy Cẩm Hoa chỉ biết gọi chủ nhân, cảm thấy rất thú vị, định dạy nó nói những từ khác, nhưng Cẩm Hoa không hề phản ứng với những gì Cung Tiểu Trúc nói, vẫn gọi hai chữ kia. Vì thế cuối cùng cũng đành từ bỏ tâm tư trêu đùa nó, biết khí linh không giống con người, chỉ dựa vào dạy dỗ không thể khiến linh trí của nó trưởng thành được, liền buông Cẩm Hoa ra.
Cẩm Hoa được tự do liền xoay quanh Cung Tiểu Trúc, bay tới bay lui trên không trung, lại đi quấy rối Mặc Hoa, chơi tới bất diệc nhạc hồ.
Vân Túc bên này cuối cùng cũng có thời gian thương lượng chuyện nghiêm túc với Cung Tiểu Trúc, lúc này Vân Túc mới nói tới chuyện của Tư Mộng Hàm, khéo léo nhắc nhở Cung Tiểu Trúc không nên tiếp xúc nhiều với Tư Mộng Hàm, không cẩn thận sẽ chuốc vạ vào thân, lại hoàn toàn không phát giác rằng trong giọng nói của mình có một chút vị chua ghen tuông. Lại nhắc Cung Tiểu Trúc lúc không có việc gì cũng đừng tùy tiện ra ngoài, cho dù có muốn ra ngoài cũng phải báo cho y một tiếng, y nếu không rảnh đi cùng Cung Tiểu Trúc thì vẫn còn Mặc Hoa.
Tóm lại, lần này Tư Mộng Hàm tiếp cận họ nhất định không có ý tốt.
Cung Tiểu Trúc gật đầu liên tục tỏ ý nhất định sẽ làm theo lời Vân Túc dặn, sẽ không hành động đơn độc một mình, hắn đương nhiên là biết Tư Mộng Hàm có mưu đồ, nhưng lại không cho rằng Tư Mộng Hàm lại để ý tới tu sĩ tu vi siêu thấp như mình, mục tiêu của nàng khẳng định không phải là Mặc Hoa thì cũng chính là Vân Túc. Thực ra không cần Vân Túc nhắc nhở thì hắn cũng vẫn sẽ nửa bước không rời Vân Túc, miễn cho Tư Mộng Hàm thừa cơ hạ dược Vân Túc.
Vân Túc chỉ đơn giản hàn huyên hai câu về chuyện của Tư Mộng Hàm, sau đó liền bắt đầu thảo luận xem lần này nên làm gì ở đảo Phượng Vu, Cung Tiểu Trúc nói cho Vân Túc nghe ý tưởng bản thân muốn học luyện khí luyện đan hoặc trận pháp phù lục, ý tưởng này không hẹn trước mà lại hợp với ý của Vân Túc.
Vân Túc trầm ngâm một lát, căn cứ theo tình huống tự thân của Cung Tiểu Trúc cùng với suy nghĩ kỹ càng của hai người, y liền đề nghị Cung Tiểu Trúc không cần thiết phải học hết cả bốn loại kỹ năng, tham nhiều học không thể chuyên sâu, huống hồ học tập quý ở tinh chứ không ở nhiều, nắm được một hai loại là được rồi. Thêm nữa lấy tài phú của hai người, sợ gì có thứ không thể mua? Học vài thứ này chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, nếu về sau nghèo túng còn có thể dựa vào chúng mà kiếm chút tài nguyên và linh thạch tu luyện.
Có điều họ không thể nào trở nên nghèo túng được, chuyện này tạm thời không cần đề cập tới.
Cung Tiểu Trúc suy xét một chút, cuối cùng quyết định học hai loại kỹ năng luyện đan và luyện khí, hẳn là không thể học phù lục được rồi, thật sự là bởi hồi còn ở hiện đại hắn không thể nào vẽ vời được, chế tác phù lục thì lại không thể nào thiếu khoản vẽ vời, mấy đường cong quanh co khúc khuỷu trên phù lục hắn vừa nhìn liền hoa cả mắt, nếu muốn học thành kỹ năng vẽ phù lục này, công phu bỏ ra chỉ sợ là tốn hơn rất nhiều so với các kỹ năng khác, thế nên coi như là bỏ đi.
Trận pháp thì lại càng không cần phải nói tới, hắn tuyệt không thể có thiên phú, bởi lúc ở hiện đại hắn cũng không thể nào phân biệt được phương hướng, đông tây nam bắc đều không thể nào phân rõ được, bây giờ ở giới tu chân nếu không có Vân Túc bên cạnh nhắc nhở, hắn thật sự không phân rõ đường đi thế nào. Mấu chốt là bố trí trận pháp phải dựa theo phương vị, trận pháp bình thường hắn chỉ biết dựa theo hướng dẫn sẵn có mới sử dụng được hiệu quả, nhưng học trận pháp thì lại phải tự mình nghiên cứu trận pháp trước, còn phải phát minh và cải tiến trận pháp mới.
Hắn cũng không có tinh thần tạo trận pháp mới, huống hồ Vân Túc lại tinh thông trận pháp, nếu bản thân hắn học, lại phiền Vân đại ca lên lớp cho hắn, sẽ chậm trễ Vân đại ca tu luyện, Vân đại ca chăm sóc hắn đã quá đủ rồi, không thể lại làm phiền Vân đại ca thêm nữa.
Nhìn đi, hắn đều là suy nghĩ cho Vân đại ca cả thôi!
Luyện đan với luyện khí mà nói, tuy rằng tương đối xa lạ đối với hắn, nhưng khi đồng thời luyện đan và luyện khí, sẽ có thể nâng cao tu vi của bản thân, có thể tăng cường việc khống chế linh lực, còn có thể sử dụng linh lực càng thêm linh hoạt, chân nguyên trong đan điền cũng càng thêm tinh thuần. Đồng thời, tuy rằng phí tổn luyện đan luyện khí khá lớn, nhưng một khi thành công, trở thành luyện đan sư và luyện khí sư cao cấp, địa vị sẽ không thể nào so sánh được ở giới tu chân.
Tuy rằng lúc mới đầu luyện đan và luyện khí khá tốn kém, nhưng với Cung Tiểu Trúc tư bản thì hoàn toàn không cần phải lo, cho dù Cung Tiểu Trúc có dùng hết linh thạch và linh thảo với toàn bộ tài nguyên trong trữ vật giới, thì Vân Túc cũng nhất định sẽ giúp hắn. Nhưng muốn dùng hết toàn bộ linh thạch trong trữ vật giới, trừ phi Cung Tiểu Trúc thật sự ngu ngốc mới có thể làm được tới vậy.
Trước chưa nói tới Cung Tiểu Trúc, toàn bộ tu sĩ giới tu chân cũng đều biết, đan dược trên thị trường, chưa nói tới cấp cao, những người chỉ mới bán đan dược hoàng cấp phổ thông cũng đã có thể kiếm được khá nhiều tiền, thường thường luyện đan sư luyện chế ra một lò đan dược thì thành phẩm là tận mấy chục viên, mà phí tổn lại rất thấp, càng không cần phải nói tới mấy đan dược cấp cao kia, có chút thật đúng là thiên kim khó cầu, có linh thạch cũng chưa chắc đã mua được, luyện đan sư lại càng không thể đắc tội, trừ phi ngươi không cần ăn đan dược, nhưng giới tu chân bây giờ có tu sĩ nào chưa từng dùng linh đan diệu dược cơ chứ?
Luyện khí sư cũng rất trâu bò, giới tu chân bây giờ tuy nói tu sĩ bình thường đều sẽ luyện khí, nhưng đương nhiên là không ở cùng cấp bậc với những tu sĩ chuyên luyện khí, càng đừng nói tới luyện khí tông sư, ngươi chỉ là nghiệp dư, người ta lại là chuyên nghiệp đấy có được không. Có rất nhiều tu sĩ chỉ bởi trong tay có pháp bảo quý phẩm chất lại khá cao, lúc hành tẩu bên ngoài mới có thể giữ lại tính mạng. Giữa các luyện khí sư với nhau cũng cần có chút giao tình, nếu có tu sĩ nào đắc tội với luyện khí sư, lại tìm một luyện khí sư nào khác luyện chế pháp bảo cho vị tu sĩ kia, vậy phải cẩn thận để không bị làm khó dễ, không cẩn thận, pháp bảo làm ra sẽ trở nên vô dụng, có thể có tì vết gì đó, lúc dùng khó mà có thể giữ lại được cái mạng nhỏ!
Với luyện đan và luyện khí mà nói, không có thuộc tính hỏa cũng không có nghĩa là không thể học, tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể phóng thích Tam Muội Chân Hỏa, nhưng lại có thể dựa vào Địa Tâm Chi Hỏa để luyện chế pháp bảo và đan dược, tu vi đột phá tới Trúc Cơ kỳ, có thể sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, lúc tới Kim Đan kỳ có thể phóng thích Đan Hỏa…
Thế nên, linh căn của Cung Tiểu Trúc tuy rằng có thuộc tính băng, nhưng Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể cũng không kém hơn Địa Hỏa chút nào, hơn nữa dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện chế đan dược và pháp bảo còn có thể củng cố tu vi.
Vân Túc quyết định chỉ nghiên cứu một loại kỹ năng trận pháp tới tận cùng, dù sao y cũng là kiếm tu, phương thức tu luyện chủ yếu chính là tăng cảnh giới kiếm đạo và công pháp tu luyện, không thể tiêu phí tâm tư trên những chuyện khác, chỉ bằng một thanh kiếm trong tay là đã có thể tung hoành thiên hạ. Đối với tạo nghệ trận pháp thâm sâu y có thiên phú cực cao, chỉ hơi suy nghĩ một chút là có thể địch nổi với những người đã nghiên cứu hết ngày này qua ngày khác, bởi vậy y trên phương diện trận pháp cũng không cần phải tiêu phí nhiều công phu.
Ăn cơm xong, Cung Tiểu Trúc đuổi Mặc Hoa về viện của hắn, cũng dặn hắn nhất định phải tu luyện cho tốt, không nên tham niệm chuyện ăn uống.
Vân Túc trái lại lại không quá bận tâm, Mặc Hoa đối với y mà nói thì chỉ là trợ lực, tu vi sâu cạn cũng không có bất cứ trở ngại nào đối với y, huống hồ so sánh mà nói, y vẫn càng quan tâm tới việc tu luyện của Cung Tiểu Trúc hơn.
Cung Tiểu Trúc thu Cẩm Hoa vào trữ vật giới, Vân Túc phục chế thêm một phần ngọc giản linh tinh có được từ Vân Văn nhai, hai người mỗi người giữ một phần, mấy thứ này đã trở thành vật không có gì hiếm lạ đối với họ, nhưng đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì lại là vật báu vô giá, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Vào lúc nửa đêm, trong phòng của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc hoàn toàn im lặng, hai người ngồi khoanh chân, nhắm mắt tu luyện, từng vòng linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cuối cùng tụ lại ở đan điền.
Cung Tiểu Trúc hơi giật giật tai, từ nơi xa vang lên vài tiếng lá xào xạc gần như không thể nghe ra, đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc, liền ngừng tu luyện, đang muốn mở to mắt, lại cảm thấy mê muội một hồi, mí mắt như bị nhựa cao su dính chặt lại.
Trong một khắc đánh mất ý thức kia, người cũng bổ nhào xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, trong viện có một cơn gió mát thổi qua, cửa phòng Cung Tiểu Trúc không chút tiếng động mở ra, từ ngoài cửa có một bóng người màu trắng nhẹ nhàng bước vào, người kia đứng trước mặt Cung Tiểu Trúc, rõ ràng chính là Tư Mộng Hàm, nàng từ trên cao nhìn xuống Cung Tiểu Trúc đang nằm trên mặt đất, ánh mắt sắc bén, một bàn tay giơ lên hạ vài đạo cấm chế với đan điền và nguyên thần của Cung Tiểu Trúc, còn chưa kịp thu tay lại đã phải chật vật tránh kiếm đâm tới từ đằng sau.
Bảo kiếm không hề đâm trúng Tư Mộng Hàm, chuyển một cái lại trở về trong tay Vân Túc.
Toàn thân Vân Túc nhiễm khí tức rét lạnh, vào phòng liền đi thẳng tới bên người Cung Tiểu Trúc, bế hắn lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tư Mộng Hàm.
Tư Mộng Hàm thấy còn chưa kịp ra tay với Cung Tiểu Trúc đã bị Vân Túc phát hiện, liền thu hồi ánh mắt sắc bén vừa rồi, che mặt cười khẽ, “Yêu! Vân đạo hữu đây là đang làm gì vậy? Sao lại hướng đao kiếm tới chỗ ta, nếu ta có làm gì không đúng, Vân đạo hữu có thể nói thẳng ra, giữa ta với ngươi trăm ngàn lần không nên tổn thương hòa khí.”
Nói xong, Tư Mộng Hàm nhẹ vung tay áo, hương khí tản ra trong không khí khác hoàn toàn so với hương khí làm Cung Tiểu Trúc mê man vừa rồi, loại hương khí này vô cùng ngọt ngào, tu sĩ bình thường chỉ cần vừa ngửi thấy sẽ sinh ra cảm xúc kiều diễm, tâm trí sẽ bị tình dục khống chế, thêm vào lời nói được rót linh lực vào vừa rồi của Tư Mộng Hàm, người thường căn bản không có khả năng không sinh ra một chút dục niệm.
Vân Túc hoàn toàn không có chút phản ứng nào với lời nói của nàng, đặt Cung Tiểu Trúc đang bế trên tay xuống giường, kiểm tra một chút thấy Cung Tiểu Trúc chỉ bị hạ vài đạo cấm chế, tuy rằng khó giải nhưng cũng không phải là không có cách, cũng không còn chỗ nào không thích hợp, lúc này sắc mặt mới vô cùng khó coi quay đầu lại nhìn về phía Tư Mộng Hàm, hận không thể thiên đao vạn quả nàng.
Sắc mặt Tư Mộng Hàm vẫn như thường, nhưng dưới đáy lòng lại nổi lên một cỗ e ngại, đồng thời cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ rằng mị thuật trăm lần không bại lại không hề có tác dụng với người này, nàng nguyên bản còn muốn bắt tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đi, rồi lại cưỡng bức người này song tu với nàng, dù sao trong mắt nàng, bất cứ nam tu nào cũng không hề có sức chống cự với đại mỹ nữ như nàng, huống chi nàng còn tu luyện mị thuật cực kỳ cao thâm, cho dù là một vài người tiên đạo ra vẻ đạo mạo, bề ngoài chính khí lẫm liệt, thực ra trong lòng lại xấu xa tới cực điểm, dối trá không chịu nổi.
Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ rằng người này lại khác với các tu sĩ thường lui tới kia, không chỉ tu vi cao thâm mà hơn nữa trong lòng còn không loạn, không bị mị thuật của nàng khống chế. Cho dù có chút tâm tư khác với tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, chẳng lẽ còn có thể thủ thân như ngọc vì hắn? Quả là… hiếm thấy!
Có điều nàng cũng không cảm thấy Vân Túc sẽ hạ sát thủ với nàng, nhiều nhất chỉ cảnh cáo nàng mà thôi, bởi nàng còn chưa kịp làm gì Cung Tiểu Trúc mà!
Nhưng sự thật lại không như vậy, Vân Túc đã sớm nổi sát tâm với nàng.
Vân Túc vừa nhìn thấy nàng là lại thấy ghê tởm, đừng nói tới chuyện cho nàng cơ hội ra tay, bất cứ kẻ nào chạm vào Tiểu Trúc cũng đừng mơ tưởng có thể sống tới ngày hôm sau nhìn thấy ánh thái dương.
“Vân đạo hữu đây là có ý gì? Ta đến cùng là đắc tội ngươi chỗ nào, vì sao lại phải ra tay tàn nhẫn với ta như vậy?”, hai người đánh từ trong phòng ra ngoài viện, Tư Mộng Hàm vung lụa hồng trong tay lên, tránh khỏi công kích của Vân Túc, biết rõ rồi còn cố hỏi, tựa như chuyện nàng ra tay với Cung Tiểu Trúc vừa rồi rất bình thường, vẻ mặt còn có chút nổi giận, có chút oan ức và điềm đạm đáng yêu các loại.
Vân Túc không hề mở miệng, đáp lại nàng chỉ có công kích ngày càng sắc bén.
May mà Vân Túc có bố trí một trận pháp phòng ngự nơi cửa phòng của Cung Tiểu Trúc, hai người có thể tùy ý thi triển trong viện, không cần suy xét sẽ làm phiền Cung Tiểu Trúc.
Hai người dần đánh tới lúc cao trào, một kích cuối cùng của Vân Túc tới chỗ Tư Mộng Hàm khiến cho Tư Mộng Hàm cảm thấy như bị thần chết gọi về, nàng vội rót linh lực vào lụa hồng cố gắng cuốn lấy lưỡi kiếm đang hướng về phía nàng, chỉ kiên trì được vài giây lụa hồng liền bị Phệ Hồn kiếm chém nát, Tư Mộng Hàm chật vật ngã xuống đất phun đầy máu tươi, cuộc chiến kết thúc.
Tư Mộng Hàm tuy rằng chưa bị Phệ Hồn kiếm chém trúng đầu, nhưng lúc né tránh lại bị thương vai trái, lúc này nàng nằm trên đất, máu trên vai đổ như suối, nàng giơ tay phải lên muốn làm máu ngừng chảy nhưng vẫn không thể.
Vân Túc chậm rãi đi qua, giơ một chân lên đạp vào vai trái của Tư Mộng Hàm mà giẫm, đau tới nỗi Tư Mộng Hàm hét một tiếng chói tai, tiếng kêu vô cùng thê lương.
Tư Mộng Hàm đau tới sắc mặt trắng bệch như giấy, đôi môi tiên diễm ướt át cũng biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vẫn còn chưa đủ, Vân Túc lại đưa tay phải lên, trảo một cái nơi đan điền của Tư Mộng Hàm, đan điền và kim đan trong cơ thể nháy mắt tan thành từng mảnh nhỏ, chân nguyên trút xuống, từ giờ phút này trở đi, Tư Mộng Hàm trở thành một phế nhân.
“Vân đạo hữu, xin hãy hạ thủ lưu tình.” Giọng Tư Mộng Hàm run rẩy mà cầu xin, hoàn toàn không còn khí thế vừa rồi.
Vân Túc lại không hề có thứ gọi là thương hương tiếc ngọc, y thấy nguyên thần màu sắc ảm đạm của Tư Mộng Hàm thoát ra khỏi đầu nàng, chỉ vào nó một cái, một luồng quang mang bao nguyên thần kia lại, sau đó giam cầm nó lại thức hải của Tư Mộng Hàm.
Vân Túc cúi đầu nhìn Tư Mộng Hàm áo trắng đã bị máu tươi nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ, chậm rãi nở nụ cười.
Tư Mộng Hàm thấy Vân Túc nở nụ cười tà khí, còn chưa kịp đau đớn với sự thật bản thân đã trở thành một phế nhân, đã cảm thấy kinh sợ với nụ cười tà mị của Vân Túc, nàng có một dự cảm không tốt.
“Ngươi không nên động vào hắn.” Nói xong, Vân Túc giơ tay lên, một cụm khí đen xuất hiện trong tay y, sau đó khí đen kia vút một tiếng rời khỏi bàn tay Vân Túc, chui vào trong cơ thể Tư Mộng Hàm, Tư Mộng Hàm mở to hai mắt, hoảng sợ chưa kịp hét to một tiếng người đã run rẩy, đau tới chết đi sống lại.
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang bị cụm khí đen kia chậm rãi cắn nuốt, linh căn cũng hóa thành nước đen, kinh mạch cũng bị phân hóa thành một vũng nước đen, sau đó cỗ khí đen kia chậm rãi thẩm thấu ra ngoài da nàng.
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động, bởi cả người Tư Mộng Hàm đều là màu đen, nhìn không ra dung nhan tuyệt sắc trước kia, tựa như một xác sống tuyệt vọng giãy giụa trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng xẹp xuống, một lát sau, nàng cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, mà nguyên thần cũng bị cắn nuốt thành không khí, trên mặt đất chỉ còn lại có một chiếc áo trắng bao ngoài một bộ xương, bộ xương nằm trên đất còn có một vũng chất lỏng màu đen tản ra khí tức quỷ dị.
Thần sắc Vân Túc hờ hững, ném một đan hỏa thiêu sạch nó.
Cẩm Hoa được tự do liền xoay quanh Cung Tiểu Trúc, bay tới bay lui trên không trung, lại đi quấy rối Mặc Hoa, chơi tới bất diệc nhạc hồ.
Vân Túc bên này cuối cùng cũng có thời gian thương lượng chuyện nghiêm túc với Cung Tiểu Trúc, lúc này Vân Túc mới nói tới chuyện của Tư Mộng Hàm, khéo léo nhắc nhở Cung Tiểu Trúc không nên tiếp xúc nhiều với Tư Mộng Hàm, không cẩn thận sẽ chuốc vạ vào thân, lại hoàn toàn không phát giác rằng trong giọng nói của mình có một chút vị chua ghen tuông. Lại nhắc Cung Tiểu Trúc lúc không có việc gì cũng đừng tùy tiện ra ngoài, cho dù có muốn ra ngoài cũng phải báo cho y một tiếng, y nếu không rảnh đi cùng Cung Tiểu Trúc thì vẫn còn Mặc Hoa.
Tóm lại, lần này Tư Mộng Hàm tiếp cận họ nhất định không có ý tốt.
Cung Tiểu Trúc gật đầu liên tục tỏ ý nhất định sẽ làm theo lời Vân Túc dặn, sẽ không hành động đơn độc một mình, hắn đương nhiên là biết Tư Mộng Hàm có mưu đồ, nhưng lại không cho rằng Tư Mộng Hàm lại để ý tới tu sĩ tu vi siêu thấp như mình, mục tiêu của nàng khẳng định không phải là Mặc Hoa thì cũng chính là Vân Túc. Thực ra không cần Vân Túc nhắc nhở thì hắn cũng vẫn sẽ nửa bước không rời Vân Túc, miễn cho Tư Mộng Hàm thừa cơ hạ dược Vân Túc.
Vân Túc chỉ đơn giản hàn huyên hai câu về chuyện của Tư Mộng Hàm, sau đó liền bắt đầu thảo luận xem lần này nên làm gì ở đảo Phượng Vu, Cung Tiểu Trúc nói cho Vân Túc nghe ý tưởng bản thân muốn học luyện khí luyện đan hoặc trận pháp phù lục, ý tưởng này không hẹn trước mà lại hợp với ý của Vân Túc.
Vân Túc trầm ngâm một lát, căn cứ theo tình huống tự thân của Cung Tiểu Trúc cùng với suy nghĩ kỹ càng của hai người, y liền đề nghị Cung Tiểu Trúc không cần thiết phải học hết cả bốn loại kỹ năng, tham nhiều học không thể chuyên sâu, huống hồ học tập quý ở tinh chứ không ở nhiều, nắm được một hai loại là được rồi. Thêm nữa lấy tài phú của hai người, sợ gì có thứ không thể mua? Học vài thứ này chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, nếu về sau nghèo túng còn có thể dựa vào chúng mà kiếm chút tài nguyên và linh thạch tu luyện.
Có điều họ không thể nào trở nên nghèo túng được, chuyện này tạm thời không cần đề cập tới.
Cung Tiểu Trúc suy xét một chút, cuối cùng quyết định học hai loại kỹ năng luyện đan và luyện khí, hẳn là không thể học phù lục được rồi, thật sự là bởi hồi còn ở hiện đại hắn không thể nào vẽ vời được, chế tác phù lục thì lại không thể nào thiếu khoản vẽ vời, mấy đường cong quanh co khúc khuỷu trên phù lục hắn vừa nhìn liền hoa cả mắt, nếu muốn học thành kỹ năng vẽ phù lục này, công phu bỏ ra chỉ sợ là tốn hơn rất nhiều so với các kỹ năng khác, thế nên coi như là bỏ đi.
Trận pháp thì lại càng không cần phải nói tới, hắn tuyệt không thể có thiên phú, bởi lúc ở hiện đại hắn cũng không thể nào phân biệt được phương hướng, đông tây nam bắc đều không thể nào phân rõ được, bây giờ ở giới tu chân nếu không có Vân Túc bên cạnh nhắc nhở, hắn thật sự không phân rõ đường đi thế nào. Mấu chốt là bố trí trận pháp phải dựa theo phương vị, trận pháp bình thường hắn chỉ biết dựa theo hướng dẫn sẵn có mới sử dụng được hiệu quả, nhưng học trận pháp thì lại phải tự mình nghiên cứu trận pháp trước, còn phải phát minh và cải tiến trận pháp mới.
Hắn cũng không có tinh thần tạo trận pháp mới, huống hồ Vân Túc lại tinh thông trận pháp, nếu bản thân hắn học, lại phiền Vân đại ca lên lớp cho hắn, sẽ chậm trễ Vân đại ca tu luyện, Vân đại ca chăm sóc hắn đã quá đủ rồi, không thể lại làm phiền Vân đại ca thêm nữa.
Nhìn đi, hắn đều là suy nghĩ cho Vân đại ca cả thôi!
Luyện đan với luyện khí mà nói, tuy rằng tương đối xa lạ đối với hắn, nhưng khi đồng thời luyện đan và luyện khí, sẽ có thể nâng cao tu vi của bản thân, có thể tăng cường việc khống chế linh lực, còn có thể sử dụng linh lực càng thêm linh hoạt, chân nguyên trong đan điền cũng càng thêm tinh thuần. Đồng thời, tuy rằng phí tổn luyện đan luyện khí khá lớn, nhưng một khi thành công, trở thành luyện đan sư và luyện khí sư cao cấp, địa vị sẽ không thể nào so sánh được ở giới tu chân.
Tuy rằng lúc mới đầu luyện đan và luyện khí khá tốn kém, nhưng với Cung Tiểu Trúc tư bản thì hoàn toàn không cần phải lo, cho dù Cung Tiểu Trúc có dùng hết linh thạch và linh thảo với toàn bộ tài nguyên trong trữ vật giới, thì Vân Túc cũng nhất định sẽ giúp hắn. Nhưng muốn dùng hết toàn bộ linh thạch trong trữ vật giới, trừ phi Cung Tiểu Trúc thật sự ngu ngốc mới có thể làm được tới vậy.
Trước chưa nói tới Cung Tiểu Trúc, toàn bộ tu sĩ giới tu chân cũng đều biết, đan dược trên thị trường, chưa nói tới cấp cao, những người chỉ mới bán đan dược hoàng cấp phổ thông cũng đã có thể kiếm được khá nhiều tiền, thường thường luyện đan sư luyện chế ra một lò đan dược thì thành phẩm là tận mấy chục viên, mà phí tổn lại rất thấp, càng không cần phải nói tới mấy đan dược cấp cao kia, có chút thật đúng là thiên kim khó cầu, có linh thạch cũng chưa chắc đã mua được, luyện đan sư lại càng không thể đắc tội, trừ phi ngươi không cần ăn đan dược, nhưng giới tu chân bây giờ có tu sĩ nào chưa từng dùng linh đan diệu dược cơ chứ?
Luyện khí sư cũng rất trâu bò, giới tu chân bây giờ tuy nói tu sĩ bình thường đều sẽ luyện khí, nhưng đương nhiên là không ở cùng cấp bậc với những tu sĩ chuyên luyện khí, càng đừng nói tới luyện khí tông sư, ngươi chỉ là nghiệp dư, người ta lại là chuyên nghiệp đấy có được không. Có rất nhiều tu sĩ chỉ bởi trong tay có pháp bảo quý phẩm chất lại khá cao, lúc hành tẩu bên ngoài mới có thể giữ lại tính mạng. Giữa các luyện khí sư với nhau cũng cần có chút giao tình, nếu có tu sĩ nào đắc tội với luyện khí sư, lại tìm một luyện khí sư nào khác luyện chế pháp bảo cho vị tu sĩ kia, vậy phải cẩn thận để không bị làm khó dễ, không cẩn thận, pháp bảo làm ra sẽ trở nên vô dụng, có thể có tì vết gì đó, lúc dùng khó mà có thể giữ lại được cái mạng nhỏ!
Với luyện đan và luyện khí mà nói, không có thuộc tính hỏa cũng không có nghĩa là không thể học, tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể phóng thích Tam Muội Chân Hỏa, nhưng lại có thể dựa vào Địa Tâm Chi Hỏa để luyện chế pháp bảo và đan dược, tu vi đột phá tới Trúc Cơ kỳ, có thể sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, lúc tới Kim Đan kỳ có thể phóng thích Đan Hỏa…
Thế nên, linh căn của Cung Tiểu Trúc tuy rằng có thuộc tính băng, nhưng Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể cũng không kém hơn Địa Hỏa chút nào, hơn nữa dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện chế đan dược và pháp bảo còn có thể củng cố tu vi.
Vân Túc quyết định chỉ nghiên cứu một loại kỹ năng trận pháp tới tận cùng, dù sao y cũng là kiếm tu, phương thức tu luyện chủ yếu chính là tăng cảnh giới kiếm đạo và công pháp tu luyện, không thể tiêu phí tâm tư trên những chuyện khác, chỉ bằng một thanh kiếm trong tay là đã có thể tung hoành thiên hạ. Đối với tạo nghệ trận pháp thâm sâu y có thiên phú cực cao, chỉ hơi suy nghĩ một chút là có thể địch nổi với những người đã nghiên cứu hết ngày này qua ngày khác, bởi vậy y trên phương diện trận pháp cũng không cần phải tiêu phí nhiều công phu.
Ăn cơm xong, Cung Tiểu Trúc đuổi Mặc Hoa về viện của hắn, cũng dặn hắn nhất định phải tu luyện cho tốt, không nên tham niệm chuyện ăn uống.
Vân Túc trái lại lại không quá bận tâm, Mặc Hoa đối với y mà nói thì chỉ là trợ lực, tu vi sâu cạn cũng không có bất cứ trở ngại nào đối với y, huống hồ so sánh mà nói, y vẫn càng quan tâm tới việc tu luyện của Cung Tiểu Trúc hơn.
Cung Tiểu Trúc thu Cẩm Hoa vào trữ vật giới, Vân Túc phục chế thêm một phần ngọc giản linh tinh có được từ Vân Văn nhai, hai người mỗi người giữ một phần, mấy thứ này đã trở thành vật không có gì hiếm lạ đối với họ, nhưng đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì lại là vật báu vô giá, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Vào lúc nửa đêm, trong phòng của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc hoàn toàn im lặng, hai người ngồi khoanh chân, nhắm mắt tu luyện, từng vòng linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cuối cùng tụ lại ở đan điền.
Cung Tiểu Trúc hơi giật giật tai, từ nơi xa vang lên vài tiếng lá xào xạc gần như không thể nghe ra, đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc, liền ngừng tu luyện, đang muốn mở to mắt, lại cảm thấy mê muội một hồi, mí mắt như bị nhựa cao su dính chặt lại.
Trong một khắc đánh mất ý thức kia, người cũng bổ nhào xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, trong viện có một cơn gió mát thổi qua, cửa phòng Cung Tiểu Trúc không chút tiếng động mở ra, từ ngoài cửa có một bóng người màu trắng nhẹ nhàng bước vào, người kia đứng trước mặt Cung Tiểu Trúc, rõ ràng chính là Tư Mộng Hàm, nàng từ trên cao nhìn xuống Cung Tiểu Trúc đang nằm trên mặt đất, ánh mắt sắc bén, một bàn tay giơ lên hạ vài đạo cấm chế với đan điền và nguyên thần của Cung Tiểu Trúc, còn chưa kịp thu tay lại đã phải chật vật tránh kiếm đâm tới từ đằng sau.
Bảo kiếm không hề đâm trúng Tư Mộng Hàm, chuyển một cái lại trở về trong tay Vân Túc.
Toàn thân Vân Túc nhiễm khí tức rét lạnh, vào phòng liền đi thẳng tới bên người Cung Tiểu Trúc, bế hắn lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tư Mộng Hàm.
Tư Mộng Hàm thấy còn chưa kịp ra tay với Cung Tiểu Trúc đã bị Vân Túc phát hiện, liền thu hồi ánh mắt sắc bén vừa rồi, che mặt cười khẽ, “Yêu! Vân đạo hữu đây là đang làm gì vậy? Sao lại hướng đao kiếm tới chỗ ta, nếu ta có làm gì không đúng, Vân đạo hữu có thể nói thẳng ra, giữa ta với ngươi trăm ngàn lần không nên tổn thương hòa khí.”
Nói xong, Tư Mộng Hàm nhẹ vung tay áo, hương khí tản ra trong không khí khác hoàn toàn so với hương khí làm Cung Tiểu Trúc mê man vừa rồi, loại hương khí này vô cùng ngọt ngào, tu sĩ bình thường chỉ cần vừa ngửi thấy sẽ sinh ra cảm xúc kiều diễm, tâm trí sẽ bị tình dục khống chế, thêm vào lời nói được rót linh lực vào vừa rồi của Tư Mộng Hàm, người thường căn bản không có khả năng không sinh ra một chút dục niệm.
Vân Túc hoàn toàn không có chút phản ứng nào với lời nói của nàng, đặt Cung Tiểu Trúc đang bế trên tay xuống giường, kiểm tra một chút thấy Cung Tiểu Trúc chỉ bị hạ vài đạo cấm chế, tuy rằng khó giải nhưng cũng không phải là không có cách, cũng không còn chỗ nào không thích hợp, lúc này sắc mặt mới vô cùng khó coi quay đầu lại nhìn về phía Tư Mộng Hàm, hận không thể thiên đao vạn quả nàng.
Sắc mặt Tư Mộng Hàm vẫn như thường, nhưng dưới đáy lòng lại nổi lên một cỗ e ngại, đồng thời cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ rằng mị thuật trăm lần không bại lại không hề có tác dụng với người này, nàng nguyên bản còn muốn bắt tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đi, rồi lại cưỡng bức người này song tu với nàng, dù sao trong mắt nàng, bất cứ nam tu nào cũng không hề có sức chống cự với đại mỹ nữ như nàng, huống chi nàng còn tu luyện mị thuật cực kỳ cao thâm, cho dù là một vài người tiên đạo ra vẻ đạo mạo, bề ngoài chính khí lẫm liệt, thực ra trong lòng lại xấu xa tới cực điểm, dối trá không chịu nổi.
Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ rằng người này lại khác với các tu sĩ thường lui tới kia, không chỉ tu vi cao thâm mà hơn nữa trong lòng còn không loạn, không bị mị thuật của nàng khống chế. Cho dù có chút tâm tư khác với tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, chẳng lẽ còn có thể thủ thân như ngọc vì hắn? Quả là… hiếm thấy!
Có điều nàng cũng không cảm thấy Vân Túc sẽ hạ sát thủ với nàng, nhiều nhất chỉ cảnh cáo nàng mà thôi, bởi nàng còn chưa kịp làm gì Cung Tiểu Trúc mà!
Nhưng sự thật lại không như vậy, Vân Túc đã sớm nổi sát tâm với nàng.
Vân Túc vừa nhìn thấy nàng là lại thấy ghê tởm, đừng nói tới chuyện cho nàng cơ hội ra tay, bất cứ kẻ nào chạm vào Tiểu Trúc cũng đừng mơ tưởng có thể sống tới ngày hôm sau nhìn thấy ánh thái dương.
“Vân đạo hữu đây là có ý gì? Ta đến cùng là đắc tội ngươi chỗ nào, vì sao lại phải ra tay tàn nhẫn với ta như vậy?”, hai người đánh từ trong phòng ra ngoài viện, Tư Mộng Hàm vung lụa hồng trong tay lên, tránh khỏi công kích của Vân Túc, biết rõ rồi còn cố hỏi, tựa như chuyện nàng ra tay với Cung Tiểu Trúc vừa rồi rất bình thường, vẻ mặt còn có chút nổi giận, có chút oan ức và điềm đạm đáng yêu các loại.
Vân Túc không hề mở miệng, đáp lại nàng chỉ có công kích ngày càng sắc bén.
May mà Vân Túc có bố trí một trận pháp phòng ngự nơi cửa phòng của Cung Tiểu Trúc, hai người có thể tùy ý thi triển trong viện, không cần suy xét sẽ làm phiền Cung Tiểu Trúc.
Hai người dần đánh tới lúc cao trào, một kích cuối cùng của Vân Túc tới chỗ Tư Mộng Hàm khiến cho Tư Mộng Hàm cảm thấy như bị thần chết gọi về, nàng vội rót linh lực vào lụa hồng cố gắng cuốn lấy lưỡi kiếm đang hướng về phía nàng, chỉ kiên trì được vài giây lụa hồng liền bị Phệ Hồn kiếm chém nát, Tư Mộng Hàm chật vật ngã xuống đất phun đầy máu tươi, cuộc chiến kết thúc.
Tư Mộng Hàm tuy rằng chưa bị Phệ Hồn kiếm chém trúng đầu, nhưng lúc né tránh lại bị thương vai trái, lúc này nàng nằm trên đất, máu trên vai đổ như suối, nàng giơ tay phải lên muốn làm máu ngừng chảy nhưng vẫn không thể.
Vân Túc chậm rãi đi qua, giơ một chân lên đạp vào vai trái của Tư Mộng Hàm mà giẫm, đau tới nỗi Tư Mộng Hàm hét một tiếng chói tai, tiếng kêu vô cùng thê lương.
Tư Mộng Hàm đau tới sắc mặt trắng bệch như giấy, đôi môi tiên diễm ướt át cũng biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vẫn còn chưa đủ, Vân Túc lại đưa tay phải lên, trảo một cái nơi đan điền của Tư Mộng Hàm, đan điền và kim đan trong cơ thể nháy mắt tan thành từng mảnh nhỏ, chân nguyên trút xuống, từ giờ phút này trở đi, Tư Mộng Hàm trở thành một phế nhân.
“Vân đạo hữu, xin hãy hạ thủ lưu tình.” Giọng Tư Mộng Hàm run rẩy mà cầu xin, hoàn toàn không còn khí thế vừa rồi.
Vân Túc lại không hề có thứ gọi là thương hương tiếc ngọc, y thấy nguyên thần màu sắc ảm đạm của Tư Mộng Hàm thoát ra khỏi đầu nàng, chỉ vào nó một cái, một luồng quang mang bao nguyên thần kia lại, sau đó giam cầm nó lại thức hải của Tư Mộng Hàm.
Vân Túc cúi đầu nhìn Tư Mộng Hàm áo trắng đã bị máu tươi nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ, chậm rãi nở nụ cười.
Tư Mộng Hàm thấy Vân Túc nở nụ cười tà khí, còn chưa kịp đau đớn với sự thật bản thân đã trở thành một phế nhân, đã cảm thấy kinh sợ với nụ cười tà mị của Vân Túc, nàng có một dự cảm không tốt.
“Ngươi không nên động vào hắn.” Nói xong, Vân Túc giơ tay lên, một cụm khí đen xuất hiện trong tay y, sau đó khí đen kia vút một tiếng rời khỏi bàn tay Vân Túc, chui vào trong cơ thể Tư Mộng Hàm, Tư Mộng Hàm mở to hai mắt, hoảng sợ chưa kịp hét to một tiếng người đã run rẩy, đau tới chết đi sống lại.
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang bị cụm khí đen kia chậm rãi cắn nuốt, linh căn cũng hóa thành nước đen, kinh mạch cũng bị phân hóa thành một vũng nước đen, sau đó cỗ khí đen kia chậm rãi thẩm thấu ra ngoài da nàng.
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động, bởi cả người Tư Mộng Hàm đều là màu đen, nhìn không ra dung nhan tuyệt sắc trước kia, tựa như một xác sống tuyệt vọng giãy giụa trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng xẹp xuống, một lát sau, nàng cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, mà nguyên thần cũng bị cắn nuốt thành không khí, trên mặt đất chỉ còn lại có một chiếc áo trắng bao ngoài một bộ xương, bộ xương nằm trên đất còn có một vũng chất lỏng màu đen tản ra khí tức quỷ dị.
Thần sắc Vân Túc hờ hững, ném một đan hỏa thiêu sạch nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook