Hệ Thống Truy Phu
Chương 33

Vân Túc ôn nhu nói với Cung Tiểu Trúc, “Chúng ta lên thôi!” Lại nhìn lướt qua Mặc Hoa, thản nhiên nói, “Ngươi cũng lên đi.” Sau đó lấy Phệ Hồn kiếm từ trong tu di giới ra, rót linh lực vào, Phệ Hồn kiếm liền tự động bay lên giữa không trung, chiều dài từ bằng một bàn tay nháy mắt biến dài ra một trượng, thân kiếm cũng rất rộng.

Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc khinh thân bay lên đứng trên Phệ Hồn kiếm, Mặc Hoa cũng ngoan ngoãn lắc người một cái đứng sau hai người, Thiên Hương lư từ lúc Cung Tiểu Trúc vừa ra ngoài liền vây quanh hắn cũng không cam tâm chịu rớt lại phía sau, bay lên vai Cung Tiểu Trúc ngồi.

Thế là Vân Túc xòe hai tay ra, chầm chậm giơ lên, mấy chục trượng xung quanh sinh ra một cỗ khí khổng lồ, tựa như lốc xoáy mà quét tới, lúc này, toàn bộ rừng trúc đều lay động, thanh thế cực lớn, toàn bộ Tử Thanh Phượng Vĩ trúc đều đột ngột bật rễ khỏi mặt đất, sau đó tựa như một dòng nước lũ cuốn về hướng Vân Túc, biến mất trước mặt Vân Túc.

Hẳn là bị Vân Túc thu vào tu di giới rồi…

Tận đến cuối cùng, xung quanh là trụi lủi, chỉ có vài búp măng thưa thớt cùngnhà tranh và trận pháp bao phủ nơi đó, ngoài ra cũng không còn lại thứ gì.

Vân Túc thủ thế vừa thu lại, dòng khí biến mất, xung quanh tĩnh lặng, y mang theo mọi người đạp kiếm hướng thẳng tới nơi sơn động.

Cung Tiểu Trúc đứng sau kéo y phục của Vân Túc, vận chuyển linh lực trên người tạo thành một đạo phòng ngự ngăn cản dòng khí.

Chỉ một chớp mắt sau, mọi người đã tới bên trên cửa động, sau đó rơi xuống mặt đất

Vân Túc thu kiếm vào trữ vật giới, cùng Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa đi vào động.

Mặc Hoa sau khi vào động liền khôi phục lại nguyên hình, cuộn người nằm trên đất không quấy rầy hai người, hắn biết Vân Túc và Cung Tiểu Trúc còn có chuyện phải làm.

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc xếp bằng ngồi đối mặt nhau, Cung Tiểu Trúc trao đổi thu hoạch trong động phủ một chút, rồi nói chuyện nhiệm vụ hệ thống vừa rồi, liền gọi Thiên Hương lư tới cạnh mình rồi cầm trong tay.

Cung Tiểu Trúc bức một giọt tinh huyết trên tay ra nhỏ lên lư hương, sau đó ném nó lên không trung, bấm vài thủ quyết với nó, Thiên Hương lư liền phát ra ánh sáng mỏng manh, sau đó càng lúc càng mạnh hơn, tận tới lúc cũng bao phủ cả Cung Tiểu Trúc.

Một lát sau, Cung Tiểu Trúc ngừng lại, hắn cầm Thiên Hương lư vào tay, cảm thấy bản thân và Thiên Hương lư sinh ra một kết nối kì lạ, cũng mơ hồ cảm thấy nhận được suy nghĩ, tâm tình của Thiên Hương lư.

Vân Túc thấy hắn đã thu linh lực lại, Thiên Hương lư đã nhận chủ xong, liền vừa lòng gật đầu nói, “Trước ngồi thiền khôi phục chân nguyên một chút đi đã, một hồi nữa cho Phượng Hoàng cầm nhận chủ đi.”

Cung Tiểu Trúc buông Thiên Hương lư ra, lập tức hỏi, “Vân đại ca, ngươi giúp ta xem xem chiếc đàn này làm pháp bảo bản mạng có được không?” Nói xong lấy Phượng Hoàng cầm ra đưa cho Vân Túc.

Thiên Hương lư thoát khỏi trói buộc rồi liền lại vây quanh Cung Tiểu Trúc không ngừng xoay qua xoay lại, Cung Tiểu Trúc cảm thấy nó vô cùng cao hứng, liền truyền cho nó một ý niệm đi sang bên cạnh chơi đi, Thiên Hương lư ngoan ngoãn chạy tới cạnh Mặc Hoa.

Vân Túc cẩn thận xem xét, tài chất rất tốt, vạn dặm mới tìm được một món, đẳng cấp phòng ngự cũng cao, làm pháp bảo bản mạng không thể tốt hơn, dù sao pháp bảo thời Thượng Cổ cũng khó mà có được, liền nói, “Không tệ, rất uy lực, phòng ngự cực cao, linh lực tiêu hao lại nhỏ, làm pháp bảo bản mạng rất thích hợp.” Nói xong đưa đàn lại.

Cung Tiểu Trúc gật đầu, cất đàn vào trong trữ vật giới, nhắm mắt bắt đầu hấp thu linh khí bổ sung chân nguyên,Vân Túc cũng bắt đầu vận chuyển tâm pháp tu luyện.

Nửa canh giờ sau, Cung Tiểu Trúc cảm thấy chân nguyên trong đan điền đã đầy liền mở mắt, cầm Phượng Hoàng cầm ra chuẩn bị luyện hóa.

Vân Túc lúc Cung Tiểu Trúc vừa mở mắt cũng ngừng tu luyện, mở mắt ra nhìn Cung Tiểu Trúc, hộ pháp cho hắn.

Cung Tiểu Trúc rót linh lực vào đàn, Phượng Hoàng cầm thoát ra khỏi tay hắn, trôi nổi trong không trung, Cung Tiểu Trúc bức một giọt tinh huyết ra bắn lên thân đàn, nháy mắt liền rót vào trong đàn. Hắn lại đánh ra vài pháp quyết đẩy lên Phượng Hoàng cầm, một ánh sáng bắn từ trong lòng bàn tay về phía Phượng Hoàng cầm, sau đó linh lực không ngừng được đưa vào trong Phượng Hoàng cầm.

Cung Tiểu Trúc cảm thấy một giọt tinh huyết có vẻ còn chưa đủ, lại bức thêm hai giọt nữa bắn tới, lại biến mất trên thân đàn, lúc này sắc mặt của Cung Tiểu Trúc đã tái nhợt, có phần huyết khí không đủ.

Đợi đến lúc Cung Tiểu Trúc cảm thấy chân nguyên của bản thân đã tiêu hao tám phần, Phượng Hoàng cầm cuối cùng cũng bị luyện hóa hoàn toàn, trán hắn rịn ra chút mồ hôi. Vì thế hắn thu Phượng Hoàng cầm vào trong đan điền của mình, dùng chân nguyên để ôn dưỡng. Thời gian càng dài, Phượng Hoàng cầm sẽ có quan hệ càng mật thiết với bản thân, pháp bảo có thể phát huy uy lực càng mạnh.

Làm xong tất cả, Cung Tiểu Trúc mỉm cười nói với Vân Túc, “Vân đại ca, ta hộ pháp cho ngươi.”

Vân Túc gật đầu, giơ tay ra, Phệ Hồn kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, đây là một ma kiếm, chuôi kiếm đen như mực, thân kiếm đỏ tươi như màu, trừ một vài hoa văn ra, chính là chạm khắc lên chỉ có thể dùng thần thức mới có thể nhìn thấy rất nhiều phù văn, trận pháp và cấm chế kỳ quái.

Vân Túc cũng giống như Cung Tiểu Trúc vừa rồi, bức ba giọt tinh huyết ra tiến hành luyện hóa Phệ Hồn kiếm, sắc mặt không đổi, không hề có chút nào không ổn.

Cho Phệ Hồn kiếm nhận chủ xong, Vân Túc liền thu vào đan điền, rồi hai người cùng ngồi thiền khôi phục chân nguyên…

Sau một đêm, hai người cùng mở mắt, lên tiếng chào nhau xong liền bắt đầu trao đổi thu hoạch ở động phủ.

Hai người lấy hết luyện đan, luyện khí, phù lục, trận pháp, tất cả mọi thứ thu hoạch được ở khảo nghiệm cùng với ngọc giản và sách ra, bên trong không chỉ có phẩm chất của đan dược mà còn có phương pháp luyện chế pháp bảo, phương pháp vẽ phù lục, phương pháp bố trí trận pháp, ngoài ra còn có kinh nghiệm, suy ngẫm của Phiêu Miểu Tiên Tôn, khó mà có được.

Chuyện này cho thấy Phiêu Miểu Tiên Tôn quả là một con người có tài, đọc rộng, kỹ năng gì cũng biết.

Hai người thảo luận một chút, quyết định tạm thời cất mấy thứ này đi, đợi về sau có cơ hội sẽ tùy thuộc vào thiên phú sẵn có mà học một hai kỹ năng. Chưa nói tới việc bây giờ ngoài lý luận tri thức, không có đan lô, phù bút, phù lục, chu sa, linh căn của Cung Tiểu Trúc còn là thuộc tính thủy, mà hơn nữa, công pháp của hai người cũng phải luyện không ngừng, pháp bảo bản mạng cũng phải thuần thục, không thì tới lúc lên trên gặp phải đối thủ sẽ không tốt, dù sao cũng không thể lẫn lộn đầu đuôi, chểnh mảng việc tu luyện.

Vì thế Cung Tiểu Trúc giao hết mấy thứ này cho Vân Túc cất đi, không hề bàn cãi gì về chuyện này nữa.

Tu vi của hai người đều đã ngoài Trúc Cơ kỳ, đương nhiên không cần ăn thức ăn, vì thế toàn tâm toàn ý bắt đầu tu luyện. Họ khi thì luyện các loại pháp thuật, cân nhắc kỹ thuật đánh nhau; khi thì làm quen với pháp bảo bản mạng một chút, Vân Túc hướng dẫn cho Cung Tiểu Trúc một phen.

Lúc buổi tối, hai người lại cùng nhau tu luyện trong sơn động, hấp thu linh khí tăng tu vi lên một chút.

Một tháng trôi qua, Cung Tiểu Trúc nảy ra một ý, bản thân mình có linh căn thuộc tính thủy, tu luyện ở nơi có nước hẳn là càng nhanh hơn, bởi nơi đó linh lực thủy nhiều hơn những nơi khác.

Vì thế, Cung Tiểu Trúc nói với Vân Túc một tiếng rồi định đi tới bờ hồ.

Vân Túc suy nghĩ hai ba giây, đứng dậy đi cùng với Cung Tiểu Trúc, mấy ngày nay hai người đều tu luyện cùng nhau, không hề tách rời, tuy rằng yêu thú dưới vách này đã không còn có thể uy hiếp hai người nhưng vẫn không yên tâm để Cung Tiểu Trúc đi một mình.

Mặc Hoa thấy chủ nhân và Cung Tiểu Trúc đi, đương nhiên cũng vội vàng theo sau, Thiên Hương lư cũng tự nhiên là theo sau Mặc Hoa ra khỏi động.

Không thể từ chối yêu cầu của Vân Túc, kết quả cuối cùng chính là Cung Tiểu Trúc mang theo cả nhà đi tới ven hồ.

Quả nhiên, linh khí ở gần hồ nước nhiều hơn những nơi khác nhiều, vì thế, Cung Tiểu Trúc bắt đầu hấp thu linh khí ở nơi họ rơi xuống từ trên vách núi.

Lại thêm một tháng trôi qua, một ngày nọ, Cung Tiểu Trúc đang tu luyện ven hồ, Vân Túc cách đó không xa đang mài kiếm ý.

Bỗng nhiên, nơi chính giữa hồ nước bỗng xuất hiện một lốc xoáy lực lượng cực lớn, Cung Tiểu Trúc không kịp phản ứng nên bị hút vào. Vân Túc nhìn thấy Cung Tiểu Trúc bị hút vào trong hồ nước trước mặt rồi biến mất, sắc mặt đại biến, mắt thấy lốc xoáy sắp biến mất, cũng vội vàng chạy qua nhảy xuống theo.

Mặc Hoa bởi vì thuộc tính linh căn là hỏa nên lúc hai người tu luyện ven hồ nước không hề tới gần, ở trong sơn động cùng Thiên Hương lư.

Cung Tiểu Trúc cảm thấy có một nguồn lực kéo mình vào trong nước, hắn lại không thể phản kháng, thử vận chuyển linh lực trong người, lại phát hiện không làm được, vì thế thấp thỏm bất an rất lâu, cuối cùng bị đưa tới cửa huyệt động ở đáy hồ, bị ném xuống đất, đau tới nhe răng trợn mắt.

Hắn xoa mông đứng dậy, phát hiện bản thân có thể vận chuyển linh lực an tâm hơn nhiều, vì thế bắt đầu quan sát nơi mình bị đưa tới.

Theo quan sát của Cung Tiểu Trúc, nơi này chính là đáy hồ, động này rộng hai trượng, cao một trượng, không có nước, tối đen một màu, trong vòng mấy chục trượng xung quanh đều có thể nhìn thấy vô số sinh vật quái nước kì quái bơi qua bơi lại, có điều đều là yêu thú cấp thấp, thậm chí chỉ là phàm thú, không có chút uy hiếp nào với Cung Tiểu Trúc, còn có tảo biển, rùa lớn, san hô mọc lên từ mặt đất.

Cung Tiểu Trúc phát hiện nơi này đã bị trận pháp cách ly, nên không có nước, nền đất là màu nâu bằng phẳng trơn nhẵn, mà cửa động cạnh vách núi lại là màu vàng, cửa động bị một cái chắn phong màu lam đậm bít kín.

Cung Tiểu Trúc suy đoán trận lốc xoáy vừa rồi có thể phát ra từ động, về phần vì sao lại đưa hắn tới đây, Cung Tiểu Trúc tỏ vẻ thật sự không rõ.

Vân Túc trong nước không ngừng hướng tới đáy hồ mà bơi, qua thật lâu, còn chưa tới đáy, y cảm thấy nôn nóng trong lòng, đột nhiên phát hiện cách đó không xa có một luồng sáng xanh, y mơ hồ cảm thấy Cung Tiểu Trúc đang ở nơi đó liền đẩy nhanh tốc độ bơi qua.

Cung Tiểu Trúc nhìn cửa động còn đang suy xét có nên vào trong hay không, đột nhiên nghe thấy Vân Túc truyền tới một đạo thần thức, quay đầu vừa thấy, Vân đại ca thế mà cũng cùng xuống dưới, vì thế hắn vẫy tay gọi, “Vân đại ca!”

Vân Túc hạ xuống bên cạnh Cung Tiểu Trúc, thấy Cung Tiểu Trúc chỉ vào cửa động, cảm thấy bên trong truyền tới từng đợt hàn ý, y trầm ngâm một lát, quyết đoán nói, “Chúng ta vào tìm hiểu một phen đi.” Nếu trận lốc xoáy vừa rồi mang Tiểu Trúc xuống dưới, bên trong nói không chừng có cơ duyên của hắn.

Vì thế, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc chậm rãi tiếp cận cái chắn màu lam đậm kia, Vân Túc giơ tay tìm kiếm trên cái chắn, vừa mới chạm vào, nơi đó liền sinh ra một lực kéo, Vân Túc vội ôm Cung Tiểu Trúc vào lòng, hai người cùng bị hút vào trong.

Một hồi trời đất rung lên, chờ tới lúc hai người đứng vững rồi liền nhìn cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác biệt, nơi này mặt đất, tường, đều bị băng lạnh bao bọc, khắc băng tố hỏa, tuyết trắng một màu, khí lạnh dày đặc, thấu vào cốt tủy. Thông đạo trước mặt hai người trải dài, uốn lượn, nhìn không tới điểm cuối, hơn nữa khí lạnh cũng ngày càng nặng thêm.

Tác giả có lời muốn nói: o(n_n)o ha ha ~, thủy linh căn biến thành băng linh căn có phải là rất thích không, xuẩn tác giả có phải rất thông minh không nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương