Hệ Thống Truy Phu
Chương 18: Gọi ngươi là Mặc Hoa được không

Cự mãng đong đưa đuôi, hào quang được kích khởi dao động từng đợt trong trận pháp, mặt đất xung quanh cũng là một bãi hỗn độn, ba vết thương vừa tạo thành trên thân rắn lại chảy máu, dính lên cây cỏ yếu ớt trên mặt đất, loang lổ những giọt máu đỏ tươi.

Hẳn là cự mãng đã cảm giác nguy hiểm cận kề, không nên giữ lại, nên dựng thẳng người trên, miệng há to, phun nội đan màu vàng óng ánh trong bụng ra, nội đan rời khỏi cơ thể cự mãng, không chỉ không có dấu hiệu rơi xuống, mà còn bay lên không trung, bay lên đỉnh đầu cự mãng, thoáng chốc ánh sáng bắn ra bốn phía, lóng lánh chói mắt.

Vân Túc thầm kêu một câu “Không tốt!” trong lòng, cự mãng kia định dùng nội đan để khôi phục thương thế, đợi thương thế của nó khôi phục hoàn toàn rồi, nội đan hồi lại vào cơ thể, trận pháp này liền vô dụng với nó, đến lúc đó y và Cung Tiểu Trúc sẽ táng thân trong bụng rắn.

Việc cấp bách bây giờ là phải ngăn cự mãng khôi phục thương thế, vậy phải làm thế nào đây? Mắt Vân Túc chợt lóe lên một tia ngoan lệ, xem ra chỉ có thể làm như vậy.

Nghĩ xong, Vân Túc chia nhỏ thần thức thành từng luồng tơ nhỏ bao quanh nội đan của cự mãng, sau đó tiếp cận nội đan, bọc lấy nó, chậm rãi định kéo về phía mình.

Nhưng quá trình này cũng không phải là dễ dàng như vậy, nội đan tỏa sáng giữa không trung không chỉ có thể giúp yêu thú khôi phục thương thế mà còn có thể chống cự công kích khác, nội đan cũng phản kháng mạnh mẽ với thần thức của Vân Túc, không ngừng giãy giụa trong tấm lưới dệt bằng thần thức, trở thành một gánh nặng cho thần thức của Vân Túc.

Mặt Vân Túc tái nhợt vô lực, môi không chút huyết sắc, hai tay nắm thành quyền, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, mồ hôi thấm ướt vạt áo, mặc dù khó mà nhìn ra trên nền áo đen.

Mà khi thần thức chạm vào nội đan, cự mãng cũng đã nhận ra chuyện không bình thường, phát hiện nội đan của mình không khống chế được, nhất thời thất kinh, bò tới nơi nội đan đang di chuyển, muốn thò đầu, nuốt nội đan lại vào miệng.

Lúc này, Cung Tiểu Trúc cũng đã phát hiện ra, có điều rất nhanh đã đoán được nguyên do, thấy cự mãng muốn cướp lại nội đan, liền phát động toàn bộ công kích của trận pháp để ngăn cản lại, kéo dài thời gian cho Vân Túc.

Cuối cùng nội đan biến mất trước mặt cự mãng, vào tay Vân Túc, Vân Túc một tay cầm nội đan, trấn định đứng thẳng, thực ra, ánh sáng của nguyên thần trong thức hải đã nhợt nhạt đi rất nhiều, tuy rằng không bị thương nhiều lắm, nhưng tiêu hao cũng rất nhiều, xem ra nguyên thần suy nhược đi không ít.

Cự mãng mất nội đan, thực lực không thể bằng trước kia, nếu nói trước kia thực lực ngang với yêu thú cấp sáu, vậy bây giờ chỉ tương đương với yêu thú cấp một, bởi dù là tu sĩ hay yêu thú, tu vi đều phụ thuộc vào đan điền, đan điền bị hủy, tu vi cũng không còn.

Tuy rằng đan điền của cự mãng không bị thương, nhưng mất nội đan, đan điền cũng chỉ như một cái xác không hồn, không còn tác dụng gì, tu vi đương nhiên cũng không còn.

Nhưng so với phàm thú thì vẫn có sự khác biệt, linh trí của nó còn, kinh nghiệm của nó còn, thực lực đương nhiên là cao hơn phàm thú, ngang hàng với yêu thú cấp một.

Lúc này đã không còn cần tới trận pháp, Cung Tiểu Trúc nện gậy sắt xuống, sức nặng như vạn quân đè lên người cự mãng, không đến nỗi thành thịt vụn thì ít nhất cũng bị đánh cho đầu váng mắt hoa.

Cự mãng quả thật cũng bị một gậy của Cung Tiểu Trúc nện xuống đến nỗi giãy giụa trên mặt đất, thét dài một tiếng, ngoan lệ nhìn Cung Tiểu Trúc, phát hiện hắn lại muốn đánh thêm một gậy nữa, lập tức phun một câu tiếng người mà quát lớn, “Tu sĩ! Ngươi dám!”

Cung Tiểu Trúc ngừng tay, kinh ngạc nhìn nó, có điều cũng không trả lời lại, chắc chắn rằng nó không thể động đậy được nữa mới yên lòng, không công kích nữa, sau đó quay đầu nhìn Vân Túc gọi một tiếng “Vân đại ca!”

Hắn biết có một vài yêu thú tới tu vi này đều có thể nói tiếng người, tuy rằng không phải yêu thú nào cũng có thể, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Có điều Cung Tiểu Trúc quên mất, tận tới lúc nghe thấy cự mãng quát lớn mới kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó mới nghĩ ra.

Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc đã đánh gục cự mãng, liền bỏ nội đan vào túi trữ vật, sau đó đi ra khỏi trận pháp che giấu mình, gật đầu với Cung Tiểu Trúc, nhìn cự mãng hỏi, “Có muốn hai người chúng ta tha cho ngươi không?”

Cự mãng đương nhiên là không tin rằng hai tu sĩ nhân loại sẽ tốt bụng thả nó ra, khinh thường nói, “Các ngươi tốt bụng thả ta đi sao, vẫn nghe nói một đám tu sĩ các ngươi đều là gian trá giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, nói không chừng là các ngươi lừa gạt ta.”

Vân Túc vô tình nói, “Đương nhiên sẽ thả ngươi ra, có điều có một điều kiện, nếu ngươi làm được, tính mạng sẽ được bảo toàn, làm không được sẽ cho ngươi vào luân hồi.” Vẻ mặt không một gợn sóng, ánh mắt ngập vẻ tính kế.

Cự mãng chần chờ, suy xét một hồi, cuối cùng cũng nói, “Được, ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, có điều ngươi nhất định phải phát thệ tâm ma, vậy ta mới dám tin ngươi.”

Vân Túc gật đầu, giơ tay lên phát thệ với thiên đạo: “Thiên đạo bên trên, nay ta Vân Túc phát thệ tâm ma, nếu lừa gạt yêu thú trước mặt này, đời này khó hồi phục tu vi, bị ngũ lôi đánh chết.”

Vừa phá thệ xong, bầu trời liền giáng một vòng sáng năm màu bao quanh Vân Túc, một lát sau lại biến mất nơi chân trời, Vân Túc buông tay nhìn cự mãng.

Cự mãng hơi gật cái đầu rắn, tin tưởng Vân Túc. Có điều chỉ số thông minh vẫn không thể so được với tu sĩ nhân loại, Cung Tiểu Trúc ở bên cạnh thì sao! Nếu không phải Vân Túc ra tay, mà là Cung Tiểu Trúc thì cũng đâu có tính là vi phạm lời thề với thiên đạo!

“Ngươi hãy chọn một trong hai người chúng ta làm chủ nhân, như vậy ngươi sẽ không phải chết nữa, ngươi có đồng ý không?”

Đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng thế, tóm lại con cự mãng này đã vào tay Vân Túc chắc rồi.

Cự mãng ủ rũ, cơ thể không động đậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn vân túc, “Làm sủng vật?”

Vân Túc gật đầu một cái, đợi nó suy nghĩ.

Làm yêu thú tự do tự tại ngọn núi này, nó chưa từng nghĩ tới chuyện lại bị người quản chế?

Nhưng tu sĩ này chỉ cần tùy tiện là có thể bóp chết nó, cơ thể cao lớn thế này cũng không còn chút tu vi nào, nguyên thần cũng mạnh hơn nó một chút, nó chưa từng cảm thấy nghẹn khuất như vậy!

Cự mãng rối rắm hồi lâu trong lòng, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói, “Được rồi! Ta đồng ý.” Sau đó lại nhìn hai người một hồi, cuối cùng nói với Vân Túc, “Ngươi làm chủ nhân của ta đi!”

Người bên cạnh quá yếu, người trước mặt này tốt xấu gì nguyên thần vẫn còn lợi hại, nói không chừng sau này còn có thể khôi phục tu vi!

Nói xong, cự mãng phát thệ với thiên đạo, “Ta nguyện ý dùng cả đời này làm tùy tùng của Vân Túc, coi Vân Túc là chủ nhân của mình, cả đời không phản bội, thời khắc đều nghe lời y, bằng không bị ngũ lôi đánh chết, cả đời tu vi không thể tăng tiến, sau khi chết hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không được vào luân hồi.”

Lại thêm một vòng ánh sáng năm màu bao phủ, lời thề được chứng giám, từ nay về sau, hai người Cung Tiểu Trúc và Vân Túc sắp sửa biến thành hai người một thú.

Sau đó cự mãng bức một giọt máu từ ấn đường ra đưa tới trước mặt Vân Túc.

Vân Túc nhận lấy giọt máu, biến mất trong ấn đường của mình, giọt máu kia liền chui vào thức hải của Vân Túc, chỉ cần vừa suy nghĩ một chút, là có thể biết cự mãng đang ở đâu, hơn nữa còn có thể dùng giọt máu kia truyền lệnh cho cự mãng.

Cung Tiểu Trúc thấy vết thương của nó nghiêm trọng, liền lấy một viên Phục Nguyên đan ra đút cho nó, không biết là có tác dụng với vết thương của yêu thú không! À không là của sủng vật.

Cự mãng không hề lo lắng rằng đan dược có gì không ổn, há to miệng, đan dược liền trượt xuống bụng, chỉ mười mấy phút sau, thương thế trên người cự mãng liền phục hồi, cơ thể cũng có thể cử động, cả người đều thoải mái, sau đó lại ngẩng đầu trông chờ nhìn Vân Túc.

Vân Túc lấy nội đan từ trong túi trữ vật ra đưa cho cự mãng, nói, “Nếu ngươi đã đi cùng ta, ta liền đặt cho ngươi một cái tên, gọi là Mặc Hoa đi!”

Mặc Hoa nuốt nội đan vào, mắt sáng lên, vừa lòng gật nhẹ đầu nói, “Ừ, tên này không tệ, thật hợp ý ta, thế nào, tên ta có phải rất khí phách không?”

Mặc Hoa nhìn Cung Tiểu Trúc hỏi, mặt đầy vẻ mau khen ngợi ta đi! Khen ta đi!

Cung Tiểu Trúc thật sự gật đầu, còn nói, “Ừ, quả thật rất khí phách, Tiểu Mặc là con rắn khí phách nhất mà ta từng gặp.”

Đong đưa cơ thể, Mặc Hoa kêu to, “Không được gọi ta là Tiểu Mặc, tu vi của ta cao hơn ngươi, ngươi phải gọi ta là tiền bối mới đúng, mau gọi thử ta nghe nào, ta nói cho ngươi biết, trước kia ta là lợi hại nhất núi này, yêu thú khác đánh không lại ta, đối thủ cùng cấp với ta cũng đều bị thu phục…”

Cung Tiểu Trúc nhìn trời, vì sao đột nhiên lại cảm thấy con rắn này lại keo kiệt như vậy, còn rất dễ tạc mao, ừm… còn có chút dong dài!

Cung Tiểu Trúc vừa nghe sự tích huy hoàng của Mặc Hoa, vừa thu hồi trận kỳ cắm trên mặt đất.

Vân Túc thấy Mặc Hoa nói đã đủ rồi, liền cắt ngang lời nó, “Được rồi, chúng ta mau lên đường thôi!”

Mặc Hoa dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên hét lớn, “Không được! Chủ nhân, hành lý của ta còn chưa thu xếp, ta muốn trở lại cái động trước kia ta ở lấy bảo vật của ta.”

Vân Túc thản nhiên hỏi, “Là những thứ gì?”

Mặc Hoa lại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “Không biết, có rất nhiều thứ ta đã quên mất rồi, đồ trong động đều là ta tích góp tận mấy trăm năm, có rất nhiều thứ.” Nói xong xoay cơ thể dài thượt, bò tới phía trước, thúc giục, “Nhanh lên đi! Chủ nhân, cả bằng hữu của chủ nhân nữa!”

Cung Tiểu Trúc cười nói, “Ta tên là Cung Tiểu Trúc, Tiểu Mặc có thể gọi ta là Tiểu Trúc.”

Mặc Hoa nghe thấy liền nói, “Được rồi! Tiểu Trúc và chủ nhân phải nhanh một chút, nhà ta cách đây không xa, rất nhanh sẽ tới thôi, đến lúc đó chủ nhân và Tiểu Trúc nhất định phải dọn bảo vật cho ta nha, ta không thể tự dọn được.”

Vì thế, Mặc Hoa dẫn đường phía trước, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc theo sát Mặc Hoa mà đi tới huyệt động, bởi địa bàn nơi này đều là của Mặc Hoa, không có yêu thú cùng cấp khác, nên rất thuận lợi đã tới trước động.

Huyệt động mà Mặc Hoa cư ngụ là khe đá giữa hai vách núi, xung quanh trụi lủi, chỉ có mấy cọng cỏ dại, không thấy cây cối cao lớn.

Hai người một đường chui vào khe đá cùng Mặc Hoa, thông đạo vốn chỉ có thể chứa được hai người dần to lên, hơn nữa vách đá trên đầu cũng hợp lại thành một khối, không sợ mưa chảy vào huyệt động hay bị chôn vùi trong động.

Hai người một thú đi tầm năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng đi tới tận cùng huyệt động.

Nhưng, Cung Tiểu Trúc co rút khóe miệng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Mặc Hoa hỏi, “Ngươi chắc chắn đây là bảo vật mà ngươi nói?”

Vân Túc cũng mang ánh mắt đầy dấu hỏi nhìn Mặc Hoa đang tự đắc, khoe khoang.

Toàn mặt đất dùng rất nhiều xương thú làm thành một cái ngai lớn, đủ rộng cho Mặc Hoa nằm xuống, hai người nhìn xương thú kia, nghĩ đây hẳn là bảo vật mà Mặc Hoa nói, tuy rằng rất khó kiếm, nhưng vẫn còn chưa tới trình độ trở thành bảo vật đâu nhỉ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương