Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
-
Chương 59: Ngoại Truyện : Chấp Niệm (3)
Đó là một buổi chiều tuyết rơi trắng xóa, cửa tầng hầm bỗng dưng lại bị người gõ vang. Khi đó, ta đã đi ra ngoài mở cửa.
Chỉ thấy bên ngoài đang đứng một người phụ nữ cùng một đứa bé trai. Người phụ nữ có nụ cười hiền lành, ôn hòa còn đứa bé trai lại ngây thơ đáng yêu. Thế nhưng, cả hai đều là quần áo dơ bẩn, gầy gò ốm yếu như bị thiếu chất dinh dưỡng lâu ngày.
Khi đó, bọn họ đã van xin ta cho bọn họ ở nhờ một hôm để tránh bão tuyết. Sau đó bọn họ sẽ rời đi.
Bởi vì thánh mẫu tâm lại trỗi dậy, khi nhìn đến tình cảnh của bọn họ, ta đã gật đầu đồng ý. Một lần nữa tin vào ánh mắt của mình.
"Ca ca...người xấu...người xấu..."
Lúc đó, Bồng Bồng đã trốn ở sau lưng của ta. Liên tục sợ hãi nói ra.
Thế nhưng, ta cũng chỉ cho rằng nàng là sợ người lạ mà không để ý đến gương mặt của hai mẹ con kia đang thoáng cứng lại.
Ta cúi đầu nói với nàng, không cần sợ. Bọn họ là người tốt, sẽ không hại nàng.
Mỗi khi nhớ lại lúc này, ta đều đau khổ đến quằn quại. Chỉ hận không thể đem chính mình đánh chết cho rồi.
Bởi vì, cứu nhân nhân trả oán là có thật...
Ta rời khỏi hầm trú đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn mới cho Bồng Bồng. Lại đi đến cửa hàng trang sức lấy cho nàng một chiếc vòng cổ xinh đẹp.
Ta thầm nghĩ, khi nhận được nó, nàng nhất định sẽ vui vẻ đến nhảy cẩng lên. Sau đó liền giống như một con chim nhỏ chạy lòng vòng quanh ta, nghêu ngao một ca khúc tối nghĩa nào đó.
Nắm trong tay sợi dây chuyền nhỏ nhắn, ta đưa tay mở ra cửa tầng hầm.
Dây chuyền rơi xuống...
Tim của ta cũng đi theo rơi vào nền tuyết, vừa đau lại vừa lãnh...
"Con trai, ăn mau đi rồi đi a, đợi cái tên ngu ngốc kia trở về thì sẽ phiền phức to..."
"Khoan đã mẹ a, đợi ta ăn thêm một chút đi. Con bé này thịt rất mềm, ngon hơn thịt của những kẻ trước kia mà chúng ta từng ăn..."
"........."
Chỉ thấy lúc này, người phụ nữ hiền lành mà ta suy nghĩ lại đang dùng vải bọc lại một đống tay chân đứt gãy.
Mà đứa bé trai đáng yêu mà ta nói cư nhiên lại đang nhai lấy một khối thịt, trên miệng cùng mặt đều là máu me đầm đìa.
Ta là tang thi, ta không ăn thịt người.
Bọn họ là người, lại ăn thịt lẫn nhau.
Vậy thì, giữa tang thi và con người, khác nhau ở điểm nào?
Không biết vì sao, lúc đó, ta lại phá lệ bình tĩnh. Ta chỉ nắm lấy rìu chữa cháy treo trên tường, từng bước từng bước một đi đến bên cạnh hai người bọn họ.
Lúc đó, bọn họ đã vội vàng ném mọi thứ sang một bên. Liên tục quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ...
"Xin lỗi, xin lỗi a, xin cậu tha cho chúng tôi đi. Chúng tôi chỉ là quá đói mà thôi..."
"Ô ô...ca ca a, tha cho đệ đi mà. Ô ô, thật sự xin lỗi..."
Xin lỗi, lại là tiếng xin lỗi...
Xin lỗi thì có ích gì a. Tại sao mỗi lần làm hại ta, bọn họ đều nói tiếng xin lỗi?
Xin lỗi ta, liền không tính phản bội ta?
Xin lỗi ta, vậy thì bao nhiêu thời gian bị tra tấn trên bàn mổ của ta sẽ quay trở về như lúc ban đầu?
Xin lỗi ta, thì Bồng Bồng liền sẽ sống lại?
Xin lỗi, xin lỗi. Ta căm hận từ xin lỗi này...
Vì thế, ta thẳng tay đem bọn họ đều giết chết. Đem bọn họ tế bái cho vong hồn của Bồng Bồng.
"Là ca ca sai, ca ca không tốt. Bọn họ không phải là ăn ngươi hay sao a? Ta liền sẽ ăn bọn họ..."
Khi đó, ta ở một chỗ, thì thào như một tên điên.
Ta bắt đầu từng chút, từng chút một ăn thịt của bọn họ. Mùi máu tươi tanh tưởi khiến cho ta vô cùng buồn nôn. Thế nhưng, ta vẫn ăn...
Không có nước mắt, ta chỉ ôm lấy đầu lâu bị đập đến vỡ nát rồi cắt ra của Bồng Bồng.
Ta biết, khóc có ích gì? Khóc cho ai xem?
"Bồng Bồng, ca ca có mắt như mù, hết lần này đến lần khác chỉ tin vào ánh mắt của mình..."
Bồng Bồng bị mù, nhưng lại biết được ai tốt ai xấu.
Còn ta có mắt, ngay cả một người mù cũng không bằng.
Cho nên...
Ta tự tay đem đôi mắt của mình đào ra, từ nay về sau sống trong bóng tối. Ta sẽ không cần dùng mắt để xem nhân tâm nữa.
Ta đem thi cốt của Bồng Bồng chôn xuống nền đất, lại ngồi ngâm nga bài hát mà nàng hay hát.
Ta chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, như vậy...khó lắm sao?
Bọn họ bức ta, ông trời bức ta, vận mệnh cũng bức ta...
Thế nhân báng ta, lấn ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, xấu ta, gạt ta.
Ta nhẫn hắn, nhường hắn, từ hắn, tránh hắn, kính hắn... Nhưng cuối cùng lại không phải là không quan tâm đến hắn, mà là...
Diệt hắn...
Nếu mọi đau khổ cứ đổ lên đầu của ta, ta liền sẽ chủ động gieo rắc đau khổ cho kẻ khác. Như vậy, ta liền sẽ không đau khổ nữa.
Đem màn thầu của Bồng Bồng tặng quấn trong một miếng vải cất vào ngực. Ta liền đi...
Ta bắt đầu phát hiện bản thân có thể khống chế tang thi. Từ đó, ta liền tập hợp tang thi vây quanh căn cứ hay giết chết những nhân loại ở bên ngoài.
Mặc dù mỗi lần trở về ta đều sẽ thương tích đầy mình, thế nhưng, ta bắt đầu có được kinh nghiệm.
Ta sẽ giả vờ làm nhân loại, lẻn vào trong căn cứ rồi cùng tang thi nội ứng ngoại hợp.
Ta cũng sẽ tạo vũ trang cho tang thi, dạy những tang thi có trí tuệ cao sử dụng vũ khí lạnh hay các cách chiến đấu cận thân.
Dần dần, ta cũng phát hiện bản thân còn có một năng lực nữa. Đó là cướp đoạt dị năng của kẻ khác. Kể cả tang thi lẫn loài người.
15 năm.
Ta chiến đấu hơn 15 năm. Thuở ban đầu, khi nghe đến tiếng nhân loại giãy giụa đau khổ, ta cũng sẽ sinh ra lòng trắc ẩn.
Thế nhưng, mỗi khi ta thương cảm kẻ nào, ta liền sẽ ép buộc chính mình ăn thịt kẻ đó. Cho nên...
Theo thời gian trôi qua, ta liền dần dần trở nên chết lặng, trái tim cũng đã bị làm cho chai sạn. Tâm hồn thánh mẫu của ta cũng đã bị chính ta cho gặm cắn mất.
Theo dị năng của ta ngày càng nhiều, trí nhớ của ta cũng dần dần mơ hồ. Có khi, ta không nhớ được mình tên gì, tại sao lại phải diệt nhân loại...
Thế nhưng, mỗi khi nắm trong tay cái màn thầu đã trở thành một đống mốc meo kia. Ta liền nhớ được...ta cần làm gì...
Một ngày cuối thu, ta thành công diệt đi căn cứ cuối cùng của nhân loại. Cũng chính là căn cứ do Trương Kiệt làm chủ.
Ta giết hết tất cả nhân loại khác, chỉ để lại một mình Trương Kiệt cùng Triệu Tử Hi.
Khi đó, ta quăng cho bọn họ một cây dao, nói rằng một trong hai người bọn họ, chỉ có một kẻ là được sống.
Ta vừa dứt lời, Triệu Tử Hi liền đã nắm đao đem Trương Kiệt đâm thành cái sàn. Tử trạng thê thảm.
"Tiểu Minh a, ô ô, ta biết ngươi trước kia rất yêu ta. Ta cũng rất yêu ngươi nha, ngươi đừng giết ta, ta xin lỗi a..."
15 năm, Triệu Tử Hi đã trở thành một cái nữ nhân trung niên già nua xấu xí.
15 năm, ta vẫn là một cái thiếu niên suất khí như trước kia.
Thế nhưng, buồn cười thay, thì ra trước kia nàng cho rằng ta là yêu nàng cho nên mới lợi dụng ta?
Ha ha, Huyết Minh ta, sống suốt hai kiếp người vẫn chưa từng yêu một kẻ nào cả. Nếu như nàng đã cho rằng ta yêu nàng, vậy thì...
"Ăn đi..."
Phất tay ra lệnh cho đám tang thi, ta liền quay lưng rời đi. Sau lưng của ta cũng liên tục truyền tới tiếng hét thảm thiết của Triệu Tử Hi cùng với tiếng chửi rủa.
"Aaaa, Từ Huyết Minh, ngươi là đồ dối trá a.... Ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân, vĩnh viễn đều không có được tình yêu..."
Từ Huyết Minh, đã chết từ rất lâu rồi.
Ta đã tự tay đem chữ "Từ", cũng tức là lòng nhân từ của mình cho vứt bỏ.
Ta chỉ còn gọi là Huyết Minh, tìm ánh sáng bên trong huyết tinh và đau khổ.
Còn có, bọn họ không phải đã dạy ta như thế nào là dối trá hay sao? Vậy thì ta sẽ lừa cả thế gian, lừa dối cả chính bản thân mình.
Còn về tình yêu, một ác ma như ta, căn bản là không cần.
Lúc còn thiện lương, ta đã không biết yêu. Như vậy, khi đã trở thành ác quỷ, ta càng sẽ không biết yêu.
Khi Triệu Tử Hi chết, cũng tức là nhân loại hoàn toàn diệt vong. Bầu trời xung quanh ta bắt đầu vỡ nát như một tấm gương.
Ta biết, ta sắp tan biến giữa thiên địa này. Sẽ không còn ai nhớ đến một kẻ có tên gọi là Huyết Minh nữa.
Nắm trong tay chiếc màn thầu xa xưa, ta không oán trời cũng không trách đất.
Bởi vì, chiếc màn thầu này tượng trưng cho quá khứ đen tối cùng tâm hồn đã từng lương thiện của ta. Đồng thời, nó cũng chính là thời gian ấm áp cũng như tia sáng duy nhất mà ta đã từng nhận được.
Mà ta, từ lâu đã không còn là một người bình thường nữa...
Ta đã trở thành một con rối sống nương tựa vào chấp niệm...
Chấp niệm có thể nắm lấy vận mệnh của người khác trong lòng bàn tay...
Có thể tự mình điều khiển được vận mệnh của mình...
Nếu trời đã từng muốn diệt ta, ta cũng đã phá hủy luôn cả trời.
Muốn nắm được vận mệnh của mình, kẻ khác nổ lực một lần, ta sẽ nổ lực gấp trăm lần.
Kẻ khác nổ lực gấp ngàn lần, ta sẽ nổ lực gấp trăm ngàn lần.
Vận mệnh của ta, ta sẽ tự mình nắm lấy.
**Từ đầu truyện đến giờ có rất nhiều bạn bảo ta viết cho Huyết Minh có tình cảm hay dịu dàng với nữ chính gì đó. Thế nhưng, mới trải qua 2 kiếp người thôi mà tâm của HM đã lạnh như vậy. Vậy còn 17 kiếp nữa thì tâm của hắn sẽ như thế nào? Mọi người thử nghĩ đi.
**Còn có, đến ngay cả bản thân ( đôi mắt) của mình HM còn không tin được thì hắn sẽ tin ai đây? ( Hệ thống hắn cũng không tin mà.)
**Mới 50 chương đầu, HM cùng mọi người căn bản chính là chưa từng trải qua hoạn nạn gì cả. Nếu để hắn gặp ai cũng yêu thương, yêu từ lần đầu gặp mặt thì bộ truyện này sẽ trở thành gì đây? Ngựa giống não tàn sao? Hay ngôn tình? Dù sao HM nhà ta cũng không phải là Tiêu Nại. ( yêu em từ cái nhìn đầu tiên.)
Chỉ thấy bên ngoài đang đứng một người phụ nữ cùng một đứa bé trai. Người phụ nữ có nụ cười hiền lành, ôn hòa còn đứa bé trai lại ngây thơ đáng yêu. Thế nhưng, cả hai đều là quần áo dơ bẩn, gầy gò ốm yếu như bị thiếu chất dinh dưỡng lâu ngày.
Khi đó, bọn họ đã van xin ta cho bọn họ ở nhờ một hôm để tránh bão tuyết. Sau đó bọn họ sẽ rời đi.
Bởi vì thánh mẫu tâm lại trỗi dậy, khi nhìn đến tình cảnh của bọn họ, ta đã gật đầu đồng ý. Một lần nữa tin vào ánh mắt của mình.
"Ca ca...người xấu...người xấu..."
Lúc đó, Bồng Bồng đã trốn ở sau lưng của ta. Liên tục sợ hãi nói ra.
Thế nhưng, ta cũng chỉ cho rằng nàng là sợ người lạ mà không để ý đến gương mặt của hai mẹ con kia đang thoáng cứng lại.
Ta cúi đầu nói với nàng, không cần sợ. Bọn họ là người tốt, sẽ không hại nàng.
Mỗi khi nhớ lại lúc này, ta đều đau khổ đến quằn quại. Chỉ hận không thể đem chính mình đánh chết cho rồi.
Bởi vì, cứu nhân nhân trả oán là có thật...
Ta rời khỏi hầm trú đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn mới cho Bồng Bồng. Lại đi đến cửa hàng trang sức lấy cho nàng một chiếc vòng cổ xinh đẹp.
Ta thầm nghĩ, khi nhận được nó, nàng nhất định sẽ vui vẻ đến nhảy cẩng lên. Sau đó liền giống như một con chim nhỏ chạy lòng vòng quanh ta, nghêu ngao một ca khúc tối nghĩa nào đó.
Nắm trong tay sợi dây chuyền nhỏ nhắn, ta đưa tay mở ra cửa tầng hầm.
Dây chuyền rơi xuống...
Tim của ta cũng đi theo rơi vào nền tuyết, vừa đau lại vừa lãnh...
"Con trai, ăn mau đi rồi đi a, đợi cái tên ngu ngốc kia trở về thì sẽ phiền phức to..."
"Khoan đã mẹ a, đợi ta ăn thêm một chút đi. Con bé này thịt rất mềm, ngon hơn thịt của những kẻ trước kia mà chúng ta từng ăn..."
"........."
Chỉ thấy lúc này, người phụ nữ hiền lành mà ta suy nghĩ lại đang dùng vải bọc lại một đống tay chân đứt gãy.
Mà đứa bé trai đáng yêu mà ta nói cư nhiên lại đang nhai lấy một khối thịt, trên miệng cùng mặt đều là máu me đầm đìa.
Ta là tang thi, ta không ăn thịt người.
Bọn họ là người, lại ăn thịt lẫn nhau.
Vậy thì, giữa tang thi và con người, khác nhau ở điểm nào?
Không biết vì sao, lúc đó, ta lại phá lệ bình tĩnh. Ta chỉ nắm lấy rìu chữa cháy treo trên tường, từng bước từng bước một đi đến bên cạnh hai người bọn họ.
Lúc đó, bọn họ đã vội vàng ném mọi thứ sang một bên. Liên tục quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ...
"Xin lỗi, xin lỗi a, xin cậu tha cho chúng tôi đi. Chúng tôi chỉ là quá đói mà thôi..."
"Ô ô...ca ca a, tha cho đệ đi mà. Ô ô, thật sự xin lỗi..."
Xin lỗi, lại là tiếng xin lỗi...
Xin lỗi thì có ích gì a. Tại sao mỗi lần làm hại ta, bọn họ đều nói tiếng xin lỗi?
Xin lỗi ta, liền không tính phản bội ta?
Xin lỗi ta, vậy thì bao nhiêu thời gian bị tra tấn trên bàn mổ của ta sẽ quay trở về như lúc ban đầu?
Xin lỗi ta, thì Bồng Bồng liền sẽ sống lại?
Xin lỗi, xin lỗi. Ta căm hận từ xin lỗi này...
Vì thế, ta thẳng tay đem bọn họ đều giết chết. Đem bọn họ tế bái cho vong hồn của Bồng Bồng.
"Là ca ca sai, ca ca không tốt. Bọn họ không phải là ăn ngươi hay sao a? Ta liền sẽ ăn bọn họ..."
Khi đó, ta ở một chỗ, thì thào như một tên điên.
Ta bắt đầu từng chút, từng chút một ăn thịt của bọn họ. Mùi máu tươi tanh tưởi khiến cho ta vô cùng buồn nôn. Thế nhưng, ta vẫn ăn...
Không có nước mắt, ta chỉ ôm lấy đầu lâu bị đập đến vỡ nát rồi cắt ra của Bồng Bồng.
Ta biết, khóc có ích gì? Khóc cho ai xem?
"Bồng Bồng, ca ca có mắt như mù, hết lần này đến lần khác chỉ tin vào ánh mắt của mình..."
Bồng Bồng bị mù, nhưng lại biết được ai tốt ai xấu.
Còn ta có mắt, ngay cả một người mù cũng không bằng.
Cho nên...
Ta tự tay đem đôi mắt của mình đào ra, từ nay về sau sống trong bóng tối. Ta sẽ không cần dùng mắt để xem nhân tâm nữa.
Ta đem thi cốt của Bồng Bồng chôn xuống nền đất, lại ngồi ngâm nga bài hát mà nàng hay hát.
Ta chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, như vậy...khó lắm sao?
Bọn họ bức ta, ông trời bức ta, vận mệnh cũng bức ta...
Thế nhân báng ta, lấn ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, xấu ta, gạt ta.
Ta nhẫn hắn, nhường hắn, từ hắn, tránh hắn, kính hắn... Nhưng cuối cùng lại không phải là không quan tâm đến hắn, mà là...
Diệt hắn...
Nếu mọi đau khổ cứ đổ lên đầu của ta, ta liền sẽ chủ động gieo rắc đau khổ cho kẻ khác. Như vậy, ta liền sẽ không đau khổ nữa.
Đem màn thầu của Bồng Bồng tặng quấn trong một miếng vải cất vào ngực. Ta liền đi...
Ta bắt đầu phát hiện bản thân có thể khống chế tang thi. Từ đó, ta liền tập hợp tang thi vây quanh căn cứ hay giết chết những nhân loại ở bên ngoài.
Mặc dù mỗi lần trở về ta đều sẽ thương tích đầy mình, thế nhưng, ta bắt đầu có được kinh nghiệm.
Ta sẽ giả vờ làm nhân loại, lẻn vào trong căn cứ rồi cùng tang thi nội ứng ngoại hợp.
Ta cũng sẽ tạo vũ trang cho tang thi, dạy những tang thi có trí tuệ cao sử dụng vũ khí lạnh hay các cách chiến đấu cận thân.
Dần dần, ta cũng phát hiện bản thân còn có một năng lực nữa. Đó là cướp đoạt dị năng của kẻ khác. Kể cả tang thi lẫn loài người.
15 năm.
Ta chiến đấu hơn 15 năm. Thuở ban đầu, khi nghe đến tiếng nhân loại giãy giụa đau khổ, ta cũng sẽ sinh ra lòng trắc ẩn.
Thế nhưng, mỗi khi ta thương cảm kẻ nào, ta liền sẽ ép buộc chính mình ăn thịt kẻ đó. Cho nên...
Theo thời gian trôi qua, ta liền dần dần trở nên chết lặng, trái tim cũng đã bị làm cho chai sạn. Tâm hồn thánh mẫu của ta cũng đã bị chính ta cho gặm cắn mất.
Theo dị năng của ta ngày càng nhiều, trí nhớ của ta cũng dần dần mơ hồ. Có khi, ta không nhớ được mình tên gì, tại sao lại phải diệt nhân loại...
Thế nhưng, mỗi khi nắm trong tay cái màn thầu đã trở thành một đống mốc meo kia. Ta liền nhớ được...ta cần làm gì...
Một ngày cuối thu, ta thành công diệt đi căn cứ cuối cùng của nhân loại. Cũng chính là căn cứ do Trương Kiệt làm chủ.
Ta giết hết tất cả nhân loại khác, chỉ để lại một mình Trương Kiệt cùng Triệu Tử Hi.
Khi đó, ta quăng cho bọn họ một cây dao, nói rằng một trong hai người bọn họ, chỉ có một kẻ là được sống.
Ta vừa dứt lời, Triệu Tử Hi liền đã nắm đao đem Trương Kiệt đâm thành cái sàn. Tử trạng thê thảm.
"Tiểu Minh a, ô ô, ta biết ngươi trước kia rất yêu ta. Ta cũng rất yêu ngươi nha, ngươi đừng giết ta, ta xin lỗi a..."
15 năm, Triệu Tử Hi đã trở thành một cái nữ nhân trung niên già nua xấu xí.
15 năm, ta vẫn là một cái thiếu niên suất khí như trước kia.
Thế nhưng, buồn cười thay, thì ra trước kia nàng cho rằng ta là yêu nàng cho nên mới lợi dụng ta?
Ha ha, Huyết Minh ta, sống suốt hai kiếp người vẫn chưa từng yêu một kẻ nào cả. Nếu như nàng đã cho rằng ta yêu nàng, vậy thì...
"Ăn đi..."
Phất tay ra lệnh cho đám tang thi, ta liền quay lưng rời đi. Sau lưng của ta cũng liên tục truyền tới tiếng hét thảm thiết của Triệu Tử Hi cùng với tiếng chửi rủa.
"Aaaa, Từ Huyết Minh, ngươi là đồ dối trá a.... Ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân, vĩnh viễn đều không có được tình yêu..."
Từ Huyết Minh, đã chết từ rất lâu rồi.
Ta đã tự tay đem chữ "Từ", cũng tức là lòng nhân từ của mình cho vứt bỏ.
Ta chỉ còn gọi là Huyết Minh, tìm ánh sáng bên trong huyết tinh và đau khổ.
Còn có, bọn họ không phải đã dạy ta như thế nào là dối trá hay sao? Vậy thì ta sẽ lừa cả thế gian, lừa dối cả chính bản thân mình.
Còn về tình yêu, một ác ma như ta, căn bản là không cần.
Lúc còn thiện lương, ta đã không biết yêu. Như vậy, khi đã trở thành ác quỷ, ta càng sẽ không biết yêu.
Khi Triệu Tử Hi chết, cũng tức là nhân loại hoàn toàn diệt vong. Bầu trời xung quanh ta bắt đầu vỡ nát như một tấm gương.
Ta biết, ta sắp tan biến giữa thiên địa này. Sẽ không còn ai nhớ đến một kẻ có tên gọi là Huyết Minh nữa.
Nắm trong tay chiếc màn thầu xa xưa, ta không oán trời cũng không trách đất.
Bởi vì, chiếc màn thầu này tượng trưng cho quá khứ đen tối cùng tâm hồn đã từng lương thiện của ta. Đồng thời, nó cũng chính là thời gian ấm áp cũng như tia sáng duy nhất mà ta đã từng nhận được.
Mà ta, từ lâu đã không còn là một người bình thường nữa...
Ta đã trở thành một con rối sống nương tựa vào chấp niệm...
Chấp niệm có thể nắm lấy vận mệnh của người khác trong lòng bàn tay...
Có thể tự mình điều khiển được vận mệnh của mình...
Nếu trời đã từng muốn diệt ta, ta cũng đã phá hủy luôn cả trời.
Muốn nắm được vận mệnh của mình, kẻ khác nổ lực một lần, ta sẽ nổ lực gấp trăm lần.
Kẻ khác nổ lực gấp ngàn lần, ta sẽ nổ lực gấp trăm ngàn lần.
Vận mệnh của ta, ta sẽ tự mình nắm lấy.
**Từ đầu truyện đến giờ có rất nhiều bạn bảo ta viết cho Huyết Minh có tình cảm hay dịu dàng với nữ chính gì đó. Thế nhưng, mới trải qua 2 kiếp người thôi mà tâm của HM đã lạnh như vậy. Vậy còn 17 kiếp nữa thì tâm của hắn sẽ như thế nào? Mọi người thử nghĩ đi.
**Còn có, đến ngay cả bản thân ( đôi mắt) của mình HM còn không tin được thì hắn sẽ tin ai đây? ( Hệ thống hắn cũng không tin mà.)
**Mới 50 chương đầu, HM cùng mọi người căn bản chính là chưa từng trải qua hoạn nạn gì cả. Nếu để hắn gặp ai cũng yêu thương, yêu từ lần đầu gặp mặt thì bộ truyện này sẽ trở thành gì đây? Ngựa giống não tàn sao? Hay ngôn tình? Dù sao HM nhà ta cũng không phải là Tiêu Nại. ( yêu em từ cái nhìn đầu tiên.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook