Sáng thì Uyên Ninh tập đàn, chiều thì luyện tập thể lực, bằng việc gánh nước, chạy quanh nhà, làm việc thay phần người làm, tối lại tập đàn.
Trần phu nhân không thể nhìn con gái mình tiếp tục "làm vớ làm vẩn" suốt ngày không có quy củ gì.

Sáng hôm sau, bà đã cho người báo với Nguyên Sơ nhờ chỉ dạy cho con gái luyện tập sao cho ra cái hình hài gì, chứ bà không thể nhìn Uyên Ninh tiếp tục thế này mãi được.
Sáng sáng, Uyên Ninh đang tập đàn, tiếng đàn đã "trong trẻo" hơn trước không còn tù, mà dần lắng đọng và da diết hơn.

Trương Mị Ni rất có lời khen cho Uyên Ninh, có năng lực và tiến bộ rất nhanh, Ám cũng ngạc nhiên về khả năng của tiểu thư mình.

Thật không ngờ sau khi gặp được thầy là có thể vượt trội như vậy, dần dần nàng cũng ít đến thanh lâu hơn.

Vốn dĩ một tiểu thư cành vàng lá ngọc như vậy không nên đến chốn trăng hoa ồn ã, nhưng qua thời gian nàng cũng hiểu và thân thiết với con người Mị Ni hơn.
Phu nhân và Trần thượng thư vẫn chưa biết việc này, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, chỗ lang y không biết thế nào rồi, lâu nay chưa có động tĩnh gì cả.
Chiều Uyên Ninh đến phủ Phạm tướng quân như mẹ đã nói, hiện giờ là quá trưa mà trời vẫn thưa nắng, Ám đưa tiểu thư đến trước cổng thấy nàng vào trong rồi thì trở về.

Lâu lâu mới không phải theo sau bảo vệ tiểu thư, nhân cơ hội ở cùng Nguyên Sơ liền đẩy hết an toàn của tiểu thư lên người anh, để bản thân nhàn tản một buổi...
- Biết sao được, tiểu thư lâu lâu mới ở cùng người thầy mà ai cũng muốn học võ, đặc biệt là với các nữ tử.

Tiểu thư người không cần phải lo lắng gì khi được Nguyên Sơ dạy bảo cả.
Uyên Ninh vào trong phủ Phạm tướng quân thấy Nguyên Sơ đang ngồi trên bậc thềm đọc sách thì rất ngạc nhiên.

Nhìn dáng vẻ chăm chú đọc sách này nàng tự nhiên muốn tậu vài cuốn về nhà đọc, cũng lâu rồi chưa đọc sách.


Dáng vẻ có vài phần quen thuộc lại làm nàng nhớ đến giấc mơ nhiều ngày trước, nhớ Thành Không và Minh Chi tiên nữ.

Hầy, sau đó là biết đến hội nhóm kia lại làm nàng đôn đáo học đàn bầu, nàng biết mình đang đối đầu với những gì, nó khó khăn nguy hiểm và đen tối thế nào.

Có thể nơi này sẽ đầy rẫy cạm bẫy làm người ta sao nhãng mục tiêu bản chất ban đầu.

Uyên Ninh thực chất là Huyền Trang đã gặp qua nhiều mặt trái từng thế giới khác nhau nhưng đâu chắc chắn rằng nàng sẽ không bị chúng làm ảnh huởng.
Nguyên Sơ, anh giống như một ánh trăng sáng tỏ giữa nơi trắng đen xảo trá đầy hiểm ác đen tối này, không bị nhiễm bẩn hủy hoại bởi chúng.

Nhìn anh Uyên Ninh cảm thấy như tâm trạng mình bình yên nhẹ nhõm đến lạ thường, bình dị đơn giản trong vắt, những lo lắng trong nhiệm vụ lần này được vơi bớt và cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Nguyên Sơ ngẩng đầu thấy nàng đang đứng đó thì đặt sách xuống, gọi nàng lại gần:
- Uyên Ninh đến rồi thì lại đây đi, sao đứng giữa trời lạnh như thế.
Nàng lại gần chỗ anh ngồi hơn, chào Nguyên Sơ rồi ngồi cạnh anh, nhìn cuốn sách anh đang đọc.

Trong nhà, Nguyệt chạy ra ôm chầm lấy nàng, nói cười ríu rít:
- Chị Uyên Ninh, chị đến nhà em rồi, em đã mong gặp chị mãi.

Chị đã khỏe hơn chưa, còn đau ốm chỗ nào không? Chúng em đều một tay anh dạy hết, anh Sơ rất được nhiều người muốn tìm nhờ dạy võ đó chị.

Chị không cần phải lo gì hết.
- Cảm ơn em, chị đã khỏe lại rất nhiều, những ngày qua nghỉ ngơi nhàn rỗi ở nhà chị còn tập đàn bầu.


Nay chắc đã có thể tập võ được rồi.
- Chị chơi đàn bầu ạ, sao chị giỏi quá vậy.

Em cũng muốn nghe chị đàn, anh Sơ cũng thích bàn bầu lắm đấy chị.
- Vậy để khi nào chị tiến bộ hơn sẽ đánh đàn cho em nghe.
- Vâng ạ, thôi, em không làm phiền hai người nữa, em ra ngoài đây, anh đừng quá nghiêm khắc với chị đấy.
- Nguyệt, làm gì nhớ cẩn thận.
- Anh không cần lo cho em đâu.

Em đi đây.
Nguyệt ra ngoài để lại hai anh em, Phạm tướng quân đã đi hàn huyên cùng những người bạn già, còn nhị công tử - Nguyên Trạch đang tính toán sổ sách.

Lúc này Nguyên Sơ mới nói:
- Về chuyện dạy võ, ta sẽ dạy em từ cơ bản lên dần, rồi về sau theo thể chất em ta sẽ dạy một môn phòng thân cụ thể.

Có thể cung tên, kiếm pháp, võ...!cái nào tiện lợi với em nhất.
- Vâng ạ.

Em rất thích học một môn võ nào đấy, vậy là em sẽ học dài dài đúng không ạ?
- Trước mắt tạm thời sẽ như vậy.


Bây giờ ta sẽ tập nhẹ nhàng thôi.

Được rồi trước tiên ta sẽ kiểm tra thể lực em, trước tiên em sẽ đứng tấn trong vòng một tuần hương, nghỉ ngơi một lát giãn gân cốt rồi tập tay.
- Vâng ạ.
Uyên Ninh làm theo lời anh nói, sau một tuần hương những suy nghĩ tốt đẹp lúc đầu về anh rút lại hết.

Phải nói là mệt không tả nổi, chân đã tê rần khó mà nhấc lên đi bình thường được.

Nguyên Sơ thấy vậy không nằm ngoài dự đoán, cho nàng nghỉ hai tuần trà, còn mình pha trà hoa cúc mời nàng uống.
- Nghỉ ngơi hãy thư giãn tứ chi và thả lỏng tinh thần, sau hai tuần hương này em sẽ tập nặng hơn một chút, cũng sẽ lâu hơn.

Em mới tập võ còn cần thời gian thích nghi, nếu thấy em không tiếp tục được ta sẽ cho em nghỉ ngơi rồi sau mới tiếp tục.

Nay là buổi đầu để làm quen, ta sẽ không bắt ép em nhiều.
Nói rồi anh lấy cây kiếm bên cạnh đưa cho nàng cầm thử, chỉ nàng cách cầm để xem có vừa tay không.
- Em có thấy vừa vặn thuận tay không, kiếm có nặng hay khó cử động không?
- Không ạ, em thấy kiếm rất nhẹ, tay cầm cũng rất vừa.

Anh đã làm kiếm này riêng cho em ạ?
- Vì học kiếm thì cần một thanh kiếm phù hợp và tốt.

Em mới học nên chưa biết, ta cũng tiện làm luôn cho ta.

Hợp là tốt rồi.
- Em thích lắm ạ, giờ em đã có kiếm của riêng mình rồi, em sẽ giữ gìn nó thật tốt.
- Nhìn kìa, em y như đứa trẻ nhận được quà vậy, mà vậy cũng không phải xấu cứ thoải mái tận hưởng hiện tại, giờ có mấy ai làm được.

- Thật ra em cũng không hẳn tốt giống như anh nói đâu, nhiều khi em cũng không thể nào sống trong hiện tại như chấp nhận những việc xảy ra hay cố phớt lờ nó.

Em ở bên trong không hẳn luôn tốt như bên ngoài.
- Ai cũng sẽ vậy thôi.

- Nguyên Sơ xoa đầu nàng - Nhưng những lúc bình dị thế này không phải em vẫn luôn vui vẻ hào hứng tận hưởng hiện tại sao.

Không ai có thể biết trước được kết quả tiếp theo sau việc mình đã làm, nên đừng quá đắn đo về kết quả, hãy nghĩ đến điều tốt nhất cho mình hiện tại.

Người tính không bằng trời tính, ta muốn dạy võ cho em chỉ đơn giản là không muốn em bị thương nặng để người khác ức hiếp, mà có thể tự mình đánh trả hay ít nhất là chạy thoát nhanh chóng để phòng thân.

Chỉ vậy thôi.
- Mọi chuyện đối với anh thật nhẹ nhàng, có lẽ em đã quá nghiêm túc khi đối mặt với những việc này.
- Em chỉ cần biết rằng phía sau em có rất nhiều người bảo vệ hỗ trợ, những lúc khó khăn quá hãy đến tìm hỏi chúng ta, cha mẹ anh của em, Ám hay cả ta lúc nào cũng sẵn sàng giúp em trong khả năng của mình.
Nguyên Sơ nhìn nàng như muốn nàng nói ra điều gì đấy, trong ánh mắt là một sự mong chờ sẽ giãi bày tất cả, nhưng Uyên Ninh không làm như vậy, nàng cứ ngồi im vậy thôi.

Sau hai tuần trà nàng tiếp tục luyện tập theo sự chỉ đạo của Nguyên Sơ rồi trở về nhà sau đó.

Tối Nguyệt nói với anh mình:
- Em không ngờ cây kiếm kia anh rèn cho chị Uyên Ninh đấy, để ở nhà ta gần hai tuần lễ rồi, Đến em anh còn hiếm khi rèn hộ, thế này là thế nào đây, có phải anh thiên vị với em hay...!có gì khác nữa.
- Đừng nói linh tinh, anh chưa có thời điểm thích hợp để đưa thôi, Uyên Ninh học từ anh thì anh phải chỉ bảo hướng dẫn bằng cả tâm huyết chứ, đấy là điều mà anh luôn tâm niệm khi làm thầy ai đó.

Cũng muộn rồi còn không mau đi ngủ đi.
- Vâng..., anh cũng đi ngủ sớm đi, cũng không phải mai không có việc bận..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương