Hệ Thống Toàn Năng Hóa
-
Chương 105: Xem phế vật bọn ta làm gì nè!
Trương Minh tuy bán tín bán nghi với những lời nói của Khải Minh, nhưng đối mặt với sinh tử, thà tin còn hơn, vì thế, hắn liền lệnh cho tiểu đội của hắn, cùng với một số người khác trong đoàn thương nhân, chuẩn bị chiến đấu.
Nhất Lang thì cũng không biết làm gì khác, đành phải sắp xếp người, chuẩn bị chiến đấu cùng với Trương Minh.
Một bên khác, nhóm người của Khải Minh thì vẫn là vô cùng bình thản, điều này cũng khiến cho đám người kia nghi ngờ, chả nhẽ là Khải Minh đang đùa giỡn với bọn họ sao?
Khải Minh nhìn thấy bọn họ dùng ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng chỉ biết lắc đầu, quả thật muốn làm cho người khác tin, thật sự là rất khó.
Bỗng bất ngờ, từ phía xa xa trong sâm lâm, liên tục vang lên tiếng bước chân vội vã, như là đang chạy, ở phía xa hơn thì phát ra rất nhiều tiếng hú, như là tiếng Sói tru.
Một lát sau, trời đã chuyển tối, ba thân ảnh của ba vị thiếu nữ kia, liền xuất hiện trước mặt họ, bộ dáng thì vô cùng chật vật, thân thể thì có một số chỗ bị thương, phía sau họ, thì có khoảng tám con yêu thú cũng nhào ra, ánh mắt của chúng trong màn đêm đỏ rực, mười phần đáng sợ.
"Cứu, cứu bọn ta!" Nam Cung Tuyết là bị thương nặng nhất, nàng giọng điệu yếu ớt, nói ra.
"Các ngươi cùng hợp lực với bọn ta, tiêu diệt bọn chúng, bọn chúng cao nhất cũng chỉ là yêu thú Tam Giai trung kỳ thôi, không đáng lo." Lâm Ngọc Nhi, giọng điệu vẫn có phần cao ngạo, nàng nhìn đám người nói.
"Hà tất gì bọn ta phải giúp các ngươi, chẳng phải là do các ngươi tự chuốc lấy sao, giờ còn lên giọng ra lệnh với bọn ta!" Hoàng Bằng ánh mắt khinh thường nói ra.
"Ta là nhờ bọn họ, không nhờ đám phế vật các ngươi!" Lâm Ngọc Nhi, giở khí thế cao ngạo của một vị công chúa, nhìn nhóm người Khải Minh khinh miệt.
"Ngươi........!" Hoàng Bằng định tiếp tục nói gì đó, thì liền lập tức bị Khải Minh ngăn lại.
"Xin lỗi các ngươi, do Ngọc Nhi không hiểu, các ngươi đừng trách muội ấy!" Nam Cung Tuyết tuy bị thương cũng không nhẹ, nhưng vẫn nói đỡ cho vì công chúa cao ngạo kia.
"Đúng vậy đấy, mấy vị thông cảm cho!" Tô Linh Ngọc cũng buôn thêm vài câu vào.
Khải Minh và nhóm người của hắn, không hiểu được là vị công chúa này có cái gì tốt, mà để cho bọn họ bênh vực thế.
"Vị cô nương này nói chí phải, bọn ta đây chỉ là Phế Vật, nếu cùng chiến đấu ắt hẳn sẽ làm vướng tay vướng chân, như vậy đi, bọn ta sẽ bảo vệ cho đám người thương nhân và hàng hóa, như thế có được không?" Khải Minh nhìn đám người chung quanh, giọng điệu từ tốn nói ra.
Thấy mọi người không có ai nói câu gì, Khải Minh liền ra hiệu cho ba tên kia đi theo hắn, tiến về chỗ đám người thương nhân.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ta nhiệm vụ chỉ là bảo vệ đám người thương nhân và hàng hóa, vậy thì chúng ta cứ làm đúng theo nhiệm vụ là được rồi!" Khải Minh nói xong, liền nhìn về phía những con Phong Lang kia.
Những con Phong Lang này thân hình cũng khá giống loài Sói, chỉ là răng nanh của bọn chúng dài và sắc nhọn hơn, có bộ lông màu trắng, bộ vuốt thì vô cùng dũng mãnh, sắc bén.
Thân hình của bọn chúng thì cũng khá to lớn, những con yêu thú Nhất Giai thì đều có chiều cao khoảng một mét, Nhị Giai thì khoảng một mét rưỡi đến một mét tám, riêng Tam Giai thì gần hai mét, Tứ Giai thì có chiều cao đến ba mét.
Hình dạng là vô cùng kinh khủng.
Một lát sau, từ bốn phương tám hướng, liền xuất hiện hơn hai mươi con Phong Lang khác.
Sau khi hai mươi con Phong Lang kia xuất hiện, thì làm cho tất cả những người ở đây đều sợ ngây người.
"Tại sao lại nhiều như vậy?" Nam Cung Tuyết ánh mắt hoảng sợ nói ra.
"Nhiều,... nhiều thật!" Tô Linh Ngọc cũng không kém.
Cả những người trong đoàn thương nhân và đệ tử của Vân Huyền tông, cũng có chút hoảng sợ.
Liền sau đó, bầy yêu thú lao vào tấn công đám người, lúc này đám người mới khôi phục lại tinh thần.
"Giữ vững đội hình, giết!" Trương Minh hét lớn, sau đó chặn đầu một con Phong Lang Tam Giai trung kỳ.
Nhất Lang cũng dẫn đầu ba vị nam đệ tử còn lại kia, xông lên chém giết.
Cuộc chiến không cân sức, chính thức bắt đầu!
Thế tại sao lại được gọi đây là trận chiến không cân sức, đó là vì trừ nhóm của Khải Minh ra, thì bọn người họ chỉ có hai mươi tám người, trong số đó thì hết một nửa là chỉ có tu vi Đồ cảnh, cũng chính là đám người thương nhân, không hề có lực chiến đấu nào, những người có thể chiến đấu thì chỉ khoảng mười lăm người, trong đó cũng chỉ có hai Sĩ cảnh.
Ngược lại bên bầy yêu thú kia, thì hiện tại có một con Tam Giai hậu kỳ, ngang với Sĩ cảnh hậu kỳ, nhưng yêu thú lúc nào cũng mạnh hơn võ giả một bật, vì thế, nếu không phải có cường giả Sư cảnh, ắt hẳn không hề đánh thắng được nó.
Nếu Trương Minh đối đầu với con yêu thú Tam Giai hậu kỳ này, thì chỉ có thể giữ an toàn thôi, bất quá là về thế hoà, chứ không thể nào mà thắng được.
Ngoài ra, còn có hai Tam Giai trung kỳ, bốn Tam Giai sơ kỳ và hơn hai mươi con Nhất Giai Nhị Giai khác nữa.
Đơn giản so sánh, thì thực lực hai bên cách nhau một trời một vực.
Nhất Lang cùng ba tên nam đệ tử kia thì bao vây lấy một con Tam Giai trung kỳ, cô công chúa kia thì đánh với một con yêu thú Tam Giai sơ kỳ, những người khác thì tập hợp lại, hình thành thành một vòng bảo vệ, bảo vệ đoàn thương nhân.
Trận chiến diễn ra vô cùng căng thẳng, lợi thế nghiêng về bên bầy yêu thú, cho nên đoàn người có phần chật vật, lâu lâu liền có người bị thương.
Khải Minh chăm chú quan sát trận chiến, hắn chú ý đến một thiếu nữ trong tiểu đội của Trương Minh.
Thiếu nữ này nhan sắc tuy không nổi bật mấy, nhưng khuôn mặt lại rất dễ nhìn, nàng biểu hiện vô cùng thân thiện, hoà ái và dễ gần, và cũng chắc là nàng hiện đang mặc một bộ trang phục có phần bình thường, cho nên vẻ đẹp của nàng không thể nổi bật.
Điều mà Khải Minh chú ý đến nàng, là do nàng tuy đang ở trong một trận chiến, nhưng vẫn chạy đây chạy kia, giúp đỡ cho người khác, không phối hợp giết yêu thú thì cũng là chữa trị thương thế cho bọn họ.
Qua Khải Minh quan sát, thì nàng có tên là Huyền Ngọc, tu vi Võ cảnh ngũ tầng.
Khải Minh bất chợt nhìn thấy con Phong Lang Tam Giai hậu kỳ kia, nó không lao vào trận chiến, ma đứng ở bên ngoài, quan sát đám người.
Bỗng bất ngờ, nó lao vào tấn công vị công chúa kia, cô công chúa kia do bị đánh bất ngờ nên không thể trở tay kịp, chỉ có thể giơ kiếm lên đoán đỡ móng vuốt như ma trảo kia đánh tới.
"Phốc!"
Do thực lực cách nhau quá xa, nên Lâm Ngọc Nhi ngay lập tức bị lực đạo của con yêu thú kia, trực tiếp làm nàng phun ra một ngụm máu, không chỉ vậy, nàng còn bị đánh bay về phía đoàn người.
Tình cảnh diễn ra khá bất ngờ, nên ngay lập tức làm cho mọi người đang chiến đấu khá sững sốt, ngay lập tức mọi người liền dừng trận chiến lại, lui về chỗ đám người.
"Tam,..... ta...Tam Giai hậu kỳ, không thể nào!" Trương Minh hoảng sợ nói ra.
"Cái gì, Tam Giai hậu kỳ, sao nó lại xuất hiện ở đây chứ!"
"Không xong rồi, lần này chúng ta chết chắc!"
Mọi người liên tục xôn xao, có sợ hãi, có hoảng loạn.
Bầy yêu thú thì bao vây bọn họ, từ từ tiến tới, nhe răng múa vuốt, trông vô cùng đáng sợ.
"Huyền Ngọc cẩn thận!" Trương Minh bất ngờ hét lớn.
Nàng nghe tiếng hét của Trương Minh, thì liền quay lại, thì bất chợt có một con yêu thú Tam Giai sơ kỳ, hướng nàng vồ tới.
Nàng hoảng sợ không biết làm gì, chỉ biết theo bản năng nhắm mắt giơ tay lên chống đỡ, nhưng mất một lúc lâu, nàng vẫn không cảm nhận được gì, đến khi nàng mở mắt ra, thì trước mặt nàng là thân ảnh của một thiếu niên cầm một thanh trường thương, đầu của thương thì đâm vào đầu của con yêu thú kia, và con yêu thú kia thì cũng chả còn chút sinh cơ nào.
Người thanh niên này không phải ai khác, mà chính là Triệu Long.
Tình cảnh này khiến cho tất cả mọi người đều ngốc trệ, ngay cả ba vị mỹ nữ kia hay là Trương Minh đang lao tới cứu kia, thậm chí là cả bầy Phong Vạn, đều sững sờ, tất cả bọn họ đều không dám tin vào mắt của mình nữa.
Một chiêu! Chỉ một chiêu liền nhẹ nhõm giết chết yêu thú Tam Giai sơ kỳ.
Khải Minh thấy tình huống như thế, cũng chả biết phải nói gì, tên Triệu Long này cũng quá lắm đi, đã đi cứu người thì chí ít cũng phải diễn một chút chứ, ít nhất cũng phải giả vờ đánh với con yêu thú này khoảng vài chục chiêu rồi hẵng giết này, đằng này lại giết nó quá sớm, như thế chẳng phải liền bại lộ thực lực rồi sao?
< Đinh, kích hoạt nhiệm vụ Dị Giới.
Chi tiết nhiệm vụ: Giết chết sạch toàn bộ bầy Phong Lang, không chừa lại hoặc để thoát bất kỳ con nào.
Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được mười viên đan dược Linh cảnh.
Nhiệm vụ thất bại: Hạ một đại cảnh giới.>
Bỗng bất chợt, âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên, khiến cho Khải Minh sững sờ.
"Triệu Long, Hoàng Bằng, Man Sơn, cùng ta giết sạch bọn chúng, không để thoát bất kỳ một con Phong Lang nào." Khải Minh nhìn ba người kia nói.
"Để ta cho các ngươi thấy, phế vật bọn ta như thế nào?" Khải Minh còn đối với Lâm Ngọc Nhi và đám người, để lại một câu, rồi sau đó mới lao vào đám yêu thú.
Hắn biết, không chỉ Lâm Ngọc Nhi, mà còn có một bộ phận người khác, vẫn thường khinh thường bọn họ.
Nhất Lang thì cũng không biết làm gì khác, đành phải sắp xếp người, chuẩn bị chiến đấu cùng với Trương Minh.
Một bên khác, nhóm người của Khải Minh thì vẫn là vô cùng bình thản, điều này cũng khiến cho đám người kia nghi ngờ, chả nhẽ là Khải Minh đang đùa giỡn với bọn họ sao?
Khải Minh nhìn thấy bọn họ dùng ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu nhìn hắn, hắn cũng chỉ biết lắc đầu, quả thật muốn làm cho người khác tin, thật sự là rất khó.
Bỗng bất ngờ, từ phía xa xa trong sâm lâm, liên tục vang lên tiếng bước chân vội vã, như là đang chạy, ở phía xa hơn thì phát ra rất nhiều tiếng hú, như là tiếng Sói tru.
Một lát sau, trời đã chuyển tối, ba thân ảnh của ba vị thiếu nữ kia, liền xuất hiện trước mặt họ, bộ dáng thì vô cùng chật vật, thân thể thì có một số chỗ bị thương, phía sau họ, thì có khoảng tám con yêu thú cũng nhào ra, ánh mắt của chúng trong màn đêm đỏ rực, mười phần đáng sợ.
"Cứu, cứu bọn ta!" Nam Cung Tuyết là bị thương nặng nhất, nàng giọng điệu yếu ớt, nói ra.
"Các ngươi cùng hợp lực với bọn ta, tiêu diệt bọn chúng, bọn chúng cao nhất cũng chỉ là yêu thú Tam Giai trung kỳ thôi, không đáng lo." Lâm Ngọc Nhi, giọng điệu vẫn có phần cao ngạo, nàng nhìn đám người nói.
"Hà tất gì bọn ta phải giúp các ngươi, chẳng phải là do các ngươi tự chuốc lấy sao, giờ còn lên giọng ra lệnh với bọn ta!" Hoàng Bằng ánh mắt khinh thường nói ra.
"Ta là nhờ bọn họ, không nhờ đám phế vật các ngươi!" Lâm Ngọc Nhi, giở khí thế cao ngạo của một vị công chúa, nhìn nhóm người Khải Minh khinh miệt.
"Ngươi........!" Hoàng Bằng định tiếp tục nói gì đó, thì liền lập tức bị Khải Minh ngăn lại.
"Xin lỗi các ngươi, do Ngọc Nhi không hiểu, các ngươi đừng trách muội ấy!" Nam Cung Tuyết tuy bị thương cũng không nhẹ, nhưng vẫn nói đỡ cho vì công chúa cao ngạo kia.
"Đúng vậy đấy, mấy vị thông cảm cho!" Tô Linh Ngọc cũng buôn thêm vài câu vào.
Khải Minh và nhóm người của hắn, không hiểu được là vị công chúa này có cái gì tốt, mà để cho bọn họ bênh vực thế.
"Vị cô nương này nói chí phải, bọn ta đây chỉ là Phế Vật, nếu cùng chiến đấu ắt hẳn sẽ làm vướng tay vướng chân, như vậy đi, bọn ta sẽ bảo vệ cho đám người thương nhân và hàng hóa, như thế có được không?" Khải Minh nhìn đám người chung quanh, giọng điệu từ tốn nói ra.
Thấy mọi người không có ai nói câu gì, Khải Minh liền ra hiệu cho ba tên kia đi theo hắn, tiến về chỗ đám người thương nhân.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ta nhiệm vụ chỉ là bảo vệ đám người thương nhân và hàng hóa, vậy thì chúng ta cứ làm đúng theo nhiệm vụ là được rồi!" Khải Minh nói xong, liền nhìn về phía những con Phong Lang kia.
Những con Phong Lang này thân hình cũng khá giống loài Sói, chỉ là răng nanh của bọn chúng dài và sắc nhọn hơn, có bộ lông màu trắng, bộ vuốt thì vô cùng dũng mãnh, sắc bén.
Thân hình của bọn chúng thì cũng khá to lớn, những con yêu thú Nhất Giai thì đều có chiều cao khoảng một mét, Nhị Giai thì khoảng một mét rưỡi đến một mét tám, riêng Tam Giai thì gần hai mét, Tứ Giai thì có chiều cao đến ba mét.
Hình dạng là vô cùng kinh khủng.
Một lát sau, từ bốn phương tám hướng, liền xuất hiện hơn hai mươi con Phong Lang khác.
Sau khi hai mươi con Phong Lang kia xuất hiện, thì làm cho tất cả những người ở đây đều sợ ngây người.
"Tại sao lại nhiều như vậy?" Nam Cung Tuyết ánh mắt hoảng sợ nói ra.
"Nhiều,... nhiều thật!" Tô Linh Ngọc cũng không kém.
Cả những người trong đoàn thương nhân và đệ tử của Vân Huyền tông, cũng có chút hoảng sợ.
Liền sau đó, bầy yêu thú lao vào tấn công đám người, lúc này đám người mới khôi phục lại tinh thần.
"Giữ vững đội hình, giết!" Trương Minh hét lớn, sau đó chặn đầu một con Phong Lang Tam Giai trung kỳ.
Nhất Lang cũng dẫn đầu ba vị nam đệ tử còn lại kia, xông lên chém giết.
Cuộc chiến không cân sức, chính thức bắt đầu!
Thế tại sao lại được gọi đây là trận chiến không cân sức, đó là vì trừ nhóm của Khải Minh ra, thì bọn người họ chỉ có hai mươi tám người, trong số đó thì hết một nửa là chỉ có tu vi Đồ cảnh, cũng chính là đám người thương nhân, không hề có lực chiến đấu nào, những người có thể chiến đấu thì chỉ khoảng mười lăm người, trong đó cũng chỉ có hai Sĩ cảnh.
Ngược lại bên bầy yêu thú kia, thì hiện tại có một con Tam Giai hậu kỳ, ngang với Sĩ cảnh hậu kỳ, nhưng yêu thú lúc nào cũng mạnh hơn võ giả một bật, vì thế, nếu không phải có cường giả Sư cảnh, ắt hẳn không hề đánh thắng được nó.
Nếu Trương Minh đối đầu với con yêu thú Tam Giai hậu kỳ này, thì chỉ có thể giữ an toàn thôi, bất quá là về thế hoà, chứ không thể nào mà thắng được.
Ngoài ra, còn có hai Tam Giai trung kỳ, bốn Tam Giai sơ kỳ và hơn hai mươi con Nhất Giai Nhị Giai khác nữa.
Đơn giản so sánh, thì thực lực hai bên cách nhau một trời một vực.
Nhất Lang cùng ba tên nam đệ tử kia thì bao vây lấy một con Tam Giai trung kỳ, cô công chúa kia thì đánh với một con yêu thú Tam Giai sơ kỳ, những người khác thì tập hợp lại, hình thành thành một vòng bảo vệ, bảo vệ đoàn thương nhân.
Trận chiến diễn ra vô cùng căng thẳng, lợi thế nghiêng về bên bầy yêu thú, cho nên đoàn người có phần chật vật, lâu lâu liền có người bị thương.
Khải Minh chăm chú quan sát trận chiến, hắn chú ý đến một thiếu nữ trong tiểu đội của Trương Minh.
Thiếu nữ này nhan sắc tuy không nổi bật mấy, nhưng khuôn mặt lại rất dễ nhìn, nàng biểu hiện vô cùng thân thiện, hoà ái và dễ gần, và cũng chắc là nàng hiện đang mặc một bộ trang phục có phần bình thường, cho nên vẻ đẹp của nàng không thể nổi bật.
Điều mà Khải Minh chú ý đến nàng, là do nàng tuy đang ở trong một trận chiến, nhưng vẫn chạy đây chạy kia, giúp đỡ cho người khác, không phối hợp giết yêu thú thì cũng là chữa trị thương thế cho bọn họ.
Qua Khải Minh quan sát, thì nàng có tên là Huyền Ngọc, tu vi Võ cảnh ngũ tầng.
Khải Minh bất chợt nhìn thấy con Phong Lang Tam Giai hậu kỳ kia, nó không lao vào trận chiến, ma đứng ở bên ngoài, quan sát đám người.
Bỗng bất ngờ, nó lao vào tấn công vị công chúa kia, cô công chúa kia do bị đánh bất ngờ nên không thể trở tay kịp, chỉ có thể giơ kiếm lên đoán đỡ móng vuốt như ma trảo kia đánh tới.
"Phốc!"
Do thực lực cách nhau quá xa, nên Lâm Ngọc Nhi ngay lập tức bị lực đạo của con yêu thú kia, trực tiếp làm nàng phun ra một ngụm máu, không chỉ vậy, nàng còn bị đánh bay về phía đoàn người.
Tình cảnh diễn ra khá bất ngờ, nên ngay lập tức làm cho mọi người đang chiến đấu khá sững sốt, ngay lập tức mọi người liền dừng trận chiến lại, lui về chỗ đám người.
"Tam,..... ta...Tam Giai hậu kỳ, không thể nào!" Trương Minh hoảng sợ nói ra.
"Cái gì, Tam Giai hậu kỳ, sao nó lại xuất hiện ở đây chứ!"
"Không xong rồi, lần này chúng ta chết chắc!"
Mọi người liên tục xôn xao, có sợ hãi, có hoảng loạn.
Bầy yêu thú thì bao vây bọn họ, từ từ tiến tới, nhe răng múa vuốt, trông vô cùng đáng sợ.
"Huyền Ngọc cẩn thận!" Trương Minh bất ngờ hét lớn.
Nàng nghe tiếng hét của Trương Minh, thì liền quay lại, thì bất chợt có một con yêu thú Tam Giai sơ kỳ, hướng nàng vồ tới.
Nàng hoảng sợ không biết làm gì, chỉ biết theo bản năng nhắm mắt giơ tay lên chống đỡ, nhưng mất một lúc lâu, nàng vẫn không cảm nhận được gì, đến khi nàng mở mắt ra, thì trước mặt nàng là thân ảnh của một thiếu niên cầm một thanh trường thương, đầu của thương thì đâm vào đầu của con yêu thú kia, và con yêu thú kia thì cũng chả còn chút sinh cơ nào.
Người thanh niên này không phải ai khác, mà chính là Triệu Long.
Tình cảnh này khiến cho tất cả mọi người đều ngốc trệ, ngay cả ba vị mỹ nữ kia hay là Trương Minh đang lao tới cứu kia, thậm chí là cả bầy Phong Vạn, đều sững sờ, tất cả bọn họ đều không dám tin vào mắt của mình nữa.
Một chiêu! Chỉ một chiêu liền nhẹ nhõm giết chết yêu thú Tam Giai sơ kỳ.
Khải Minh thấy tình huống như thế, cũng chả biết phải nói gì, tên Triệu Long này cũng quá lắm đi, đã đi cứu người thì chí ít cũng phải diễn một chút chứ, ít nhất cũng phải giả vờ đánh với con yêu thú này khoảng vài chục chiêu rồi hẵng giết này, đằng này lại giết nó quá sớm, như thế chẳng phải liền bại lộ thực lực rồi sao?
< Đinh, kích hoạt nhiệm vụ Dị Giới.
Chi tiết nhiệm vụ: Giết chết sạch toàn bộ bầy Phong Lang, không chừa lại hoặc để thoát bất kỳ con nào.
Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được mười viên đan dược Linh cảnh.
Nhiệm vụ thất bại: Hạ một đại cảnh giới.>
Bỗng bất chợt, âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên, khiến cho Khải Minh sững sờ.
"Triệu Long, Hoàng Bằng, Man Sơn, cùng ta giết sạch bọn chúng, không để thoát bất kỳ một con Phong Lang nào." Khải Minh nhìn ba người kia nói.
"Để ta cho các ngươi thấy, phế vật bọn ta như thế nào?" Khải Minh còn đối với Lâm Ngọc Nhi và đám người, để lại một câu, rồi sau đó mới lao vào đám yêu thú.
Hắn biết, không chỉ Lâm Ngọc Nhi, mà còn có một bộ phận người khác, vẫn thường khinh thường bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook