Một cậu bé chừng 12,13 tuổi đang đứng một mình dưới tàng cây cổ thụ to lớn,ánh mắt cô đơn nhìn từng nhóm trẻ chơi ở phía xa.


"Anh là ai vậy,sao lại ở đây?"Một giọng nói ngọt ngào vang lên trên đỉnh đầu cậu bé,cậu ngẩn lên liền bắt gặp một cặp mắt màu xanh xinh đẹp như khối ngọc đẹp nhất.


"Anh chỉ là đi lạc,xin lỗi vì đã làm phiền."Cậu bé nhìn thấy bé gái ước chừng 5,6 tuổi,đáng yêu xinh đẹp đến động lòng người kia đang ngồi vắt vẻo trên cây,trên tay còn ôm một con thú bông nho nhỏ màu trắng xinh xắn.


"Nha,anh không có bạn cùng đi sao?"Cô bé tò mò,nhìn về thiếu niên xa lạ cô chưa từng gặp qua ở trong tộc.


"Không,anh không có bạn."Đôi mắt cậu bé khẽ cụp xuống,che đi sự cô đơn chợt loé mà qua trong đôi mắt.


"Nếu vậy,chúng ta làm bạn đi,được không?"Cô bé lúc này lại nhanh nhảu nhảy từ trên cây xuống,cậu bé hoảng sợ mà đưa tay đón lấy,ôm cô bé nhỏ kia trên tay mà vẻ mặt còn chưa rút đi hoảng sợ thì nghe cô nói.


"Bạn sao?"Cậu bé mờ mịt hỏi lại.


"Đúng nha,em sẽ là bạn của anh,hứa rồi nhé!"Cô bé kéo lấy tay cậu,vui vẻ móc tay.


Cảnh tượng lại chuyển biến,vẫn dưới tàng cây lớn kia,cậu bé lúc này đã là một bộ dáng trưởng thành là thiếu niên 16,17 tuổi còn cô bé nhỏ ôm thú bông đã thành một tiểu loli đáng yêu.


"Anh sắp rời đi rồi sao?"


"Đúng vậy,mà em vẫn không muốn nói tên thật cho anh biết sao?"


"Anh cũng biết quy định trong tộc mà,gọi tên thật đồng nghĩa với cái gì nha~"Cô bé nghịch ngợm chớp mắt nhìn thiếu niên.


"Phải không,vậy thì em làm vợ anh là được mà,em chờ anh được không?"Thiếu niên bật cười,lại nghiêm túc hỏi.


"Được nha,vậy em chờ anh trở lại,tên của em là..."


Một cơn gió thổi qua,Vũ Quân Ly giật mình ngồi bật dậy.


Lại là giấc mơ kì quái đó,hắn không nhìn thấy được rõ khuôn mặt hai đứa nhỏ kia,quần áo trên người cả hai cũng rất kì lạ.


Dù có nằm mơ bao nhiêu lần,hắn đều không tài nào nghe được tên của bé gái kia,thật kì quái.


Vì sao từ khi gặp Ninh Uyên và trở lại tinh tế,hắn hằng đêm đều mơ như vậy,cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim ngắn vậy,có đôi khi là khung cảnh cả hai đứa nhỏ chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ.


Đây rốt cuộc là vì sao đâu?


Rất nhanh Vũ Quân Ly lại đem chuyện giấc mơ ném sang một bên,xuống giường đi tìm Ninh Uyên.


Bởi vì hôm qua có bình máu của Ninh Uyên,dù bị thương cỡ nào thì hôm nay Vũ Quân Ly vẫn thoải mái tung tăng chạy nhảy như thường


Lúc này là vừa mới 8 giờ hơn,Ninh Uyên vừa xuống lầu vào phòng ăn thì gặp ngay Vũ Quân Ly mặc tạp dề,chiên trứng cho bữa sáng liền kinh ngạc.


"Anh biết nấu ăn?"


"A,chào buổi sáng,Uyên Uyên."Vũ Quân Ly đem trứng ốp ra đĩa rồi bưng tới để xuống trước mặt Ninh Uyên cùng vài lát bánh mỳ nướng bơ cùng ly sữa đậu nành.


"Anh biết nấu vài món đơn giản thôi,bất quá nếu em thích thì anh có thể học làm những món em thích ăn."Vũ Quân Ly vẻ mặt lấy lòng mà đứng nhìn Ninh Uyên từ từ ăn bữa sáng hắn làm,ân,thật hạnh phúc đâu(Yu:Ly ca,ngươi mắc bệnh run M đi?)


Vũ Quân Ly cũng đi lấy phần của mình,bưng đến ngồi xuống vị trí đối diện với Ninh Uyên,cùng cô cùng dùng bữa sáng.


"Những người khác đâu?"Ninh Uyên đang ăn thì ngẩn đầu lên nhìn,cả biệt thự đều im ắng không thấy bóng dáng của tên nào.


"Sáng nay ngài Clow cùng ngài Madara,ngài Yamamoto đi tìm Tử Dạ.Còn cái đám cấp dưới của anh thì đi chạy bộ quanh căn cứ từ lúc mặt trời chưa mọc làm tập luyện thể lực buổi sáng rồi,đến bây giờ vẫn còn chạy đâu."Vũ Quân Ly từ từ trả lời.


"Ân."Ninh Uyên lại cúi đầu xuống dùng bữa sáng,cô cảm thấy có gì đó nó quái quái.


Cái đám quân nhân tinh tế kia cũng thật khắc khổ sao,chạy nhiều giờ như vậy vẫn còn tiếp tục a.


Ninh Uyên hoàn toàn không hề biết rằng,thật ra không phải đám quân nhân kia tự nguyện mà là bị thượng tướng ma vương nhà bọn hắn phạt chạy từ 4 giờ sáng tới giờ,mà còn là chạy quanh mép tường căn cứ trải dài gần 5km đấy.


Mà đầu nguồn tai hoạ không ai khác,chính là vị Vansel thiếu tá đại nhân chuyên tìm đường chết,sáng sớm đi chọc mao thượng tướng và kết quả là cả đám tập thể 20 thành viên cùng một thiếu tá bị phạt chạy quanh căn cứ từ 4 giờ sáng,này phải nói là bọn họ rất oan uổng.


Sau khi dùng bữa sáng xong,Ninh Uyên định đi rửa chén thì lại bị Vũ Quân Ly giành mất,còn đem cô đẩy ra ngoài phòng khách.


Bởi vì sự kiên quyết của Vũ Quân Ly,Ninh Uyên cũng không tiện nói gì mà im lặng ra phòng khách ngồi đọc sách.


Vũ Quân Ly rửa xong chén đĩa,bưng trà cùng chút bánh còn trong tủ lạnh ra phòng khách.


Ninh Uyên cũng bỏ sách xuống,tiếp nhận trà mà Vũ Quân Ly đưa tới,rồi hai người lại im lặng ngồi nhìn nhau.


Căn bản là chẳng biết tìm đề tài gì để nói,cuối cùng vẫn là Vũ Quân Ly lên tiếng trước,luận kiên nhẫn thì hắn tuyệt đối không dám so với Ninh Uyên thường thả hồn trong thế giới của mình kia.


"Uyên Uyên,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao.Anh nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài,giống như là sáp nhập toàn bộ người các căn cứ sống sót lại vậy?"


"Cách đây hơn một tháng,cả bốn căn cứ sống sót khác bị đại lượng dị hình các chủng loại tấn công.Vì đại cục nên mở ra truyền tống trận tiêu hao,đem những người đó truyền tống về Uyên Thành."Ninh Uyên nhấp một ngụm trà,sau đó từ từ nói những chuyện xảy ra gần đây.


Ngay cả chuyện Nam Cung Ngọc Hân cô cũng nói cho Vũ Quân Ly,cả việc các tinh linh bị ả ta giết chết.


Vũ Quân Ly rất bình tĩnh ngồi nghe Ninh Uyên kể những chuyện đã xảy ra,sau đó hỏi một chút chuyện từ khi hắn rời đi thì như thế nào như thế nào,hiểu biết một chút tình hình căn cứ hiện tại.


"Uyên Uyên,em có từng nghĩ mang những người sống sót đi hành tinh khác không,dù sao nơi này điều kiện sinh hoạt thật ngày càng không xong.Sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp đại lượng dị hình tấn công vào đây,như vậy cũng không phải kế sách tốt nếu cứ ở lại chỗ này."Vũ Quân Ly trầm ngâm một chút,sau đó lên tiếng nói ý kiến của mình.


"Tất nhiên là em biết,nhưng mà mang họ đi hành tinh nào đây,có thể nhập cư hơn 4 triệu người dân sao?Và cả điều kiện khí hậu,đất đai cũng phải phù hợp và không sai biệt quá lớn so với địa cầu,nếu không sẽ dẫn tới một số vấn đề xấu xảy ra,như vậy càng mau diệt tộc."


Ninh Uyên không phải chưa nghĩ qua chuyện di cư,nhưng vấn đề là đi tới đâu mới được,nếu cứ rong ruổi trong vũ trụ thì còn mau chết sớm nữa.


Trong cửa hàng là có chiến hạm lẫn tàu di cư,nhưng người có khả năng điều khiển các loại thiết bị kia căn bản chỉ có một mình cô,người thao tác không có,mà nếu có thì còn máy móc nếu có hỏng hốc gì thì ai sửa,có mà chết tập thể à?


Mà hiện tại có Vũ Quân Ly tới,coi như cũng bớt được gánh nặng nhưng việc tìm kiếm nơi ở mới trên hành tinh khác cũng là một vấn đề lớn đấy.


"Thực ra,các tinh cầu ở tinh tế đều có thể buôn bán hợp pháp.Anh có tinh cầu tư nhân,khí hậu cùng điều kiện đều không sai biệt địa cầu lắm,mà diện tích đất cũng to gấp ba lần,em cũng có thể suy xét thử xem."Vũ Quân Ly mỉm cười nhìn Ninh Uyên,hắn đang chờ a.


"Giao dịch là gì,huống chi số lớn một tộc di cư đến tinh cầu đó còn phải được đế quốc công nhận là dân cư hợp pháp.Đã thế,tinh cầu kia thuộc sở hữu của anh,nếu đến đó không khác gì trở thành vật phẩm lệ thuộc của anh đi?"Ninh Uyên còn không có ngu tới mức dễ dàng chấp nhận như thế,quy tắc của các đế quốc tinh tế,cô biết rất rõ nữa là đằng khác.


Nghe di dân tới tinh cầu có vẻ dễ dàng,nhưng thủ tục trong đó không dễ vậy đâu.Nếu làm không khéo,ha hả,trở thành vật phẩm lệ thuộc vào một ai đó hoặc một gia tộc nào đó thì coi như chơi xong rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương