Khánh Tường kinh ngạc hỏi.
- Sao hôm nay cha mẹ lại về nhà ngủ vậy? Không ngủ ở nhà máy à?
Cha Thu Thủy đáp.
- Có anh Hai mày ở đó rồi.

Cũng phải để tao với mẹ mày nghỉ ngơi chút chứ.

Mần hoài sao?
Thu Nhã ngược lại rất hiểu chuyện, lập tức mang trà nước lên cho cha mẹ.

Họ dĩ nhiên là rất hài lòng, còn khen cô vài câu.

Thu Nhã tỏ ra khiêm nhường một chút, rồi định tìm cơ hội nói chuyện của cô và Khánh Tường.

Tuy nhiên, cô chưa mở miệng thì đột nhiên mẹ Thu Thủy đã lên tiếng.
- Thủy à! Thật ra hôm nay cha mẹ muốn nói với con một việc.

Trông có vẻ nghiêm trọng nhỉ?
Thu Nhã lo lắng hỏi.
- Cha mẹ có chuyện gì ạ?
Hai ông bà nhìn nhau, người đẩy qua, kẻ đẩy lại, ngập ngừng cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Thu Nhã thấy hai người khó xử như vậy, nên cô nghĩ chắc là họ muốn nói ra thân phận thật sự của nguyên chủ.

Vì thế cô đã bạo dạn nói.
- Cha mẹ không cần nói, con đã biết hết rồi!
Hai ông bà vô cùng ngạc nhiên.

Đồng thanh hô.
- Hả? Con đã biết!
Thu Nhã gật đầu.

- Đúng vậy.

Anh ba nói cho con biết cả rồi!
Ông bà lại ngạc nhiên nhìn sang Khánh Tường.
Lúc này Khánh Tường cảm thấy nhiệm vụ đang ở bờ vực thất bại rồi.

Trong lòng đang tìm cách để cứu vãn tình thế.

Thì đột nhiên, nghe cha Thu Thủy nói.
- Sao mày biết chuyện tao với mẹ mày định gả con Thủy cho thằng Minh mà mày nói cho nó biết.
Ầm….
Cả Thu Nhã và Khánh Tường nghe như sấm rền bên tai.

Lập tức đồng thanh hô.
- Cái gì? Gả cho thằng Minh?
Khánh Tường nhanh miệng hỏi.
- Có phải là thằng Minh làm trong nhà máy mình, có một bà mẹ nay ốm mai đau đó hả?
Cha Thu Thủy gật đầu.
- Đúng rồi… tao với mẹ mày….
- Không… không… không thể gả con Thủy cho thằng đó được, nó có người yêu rồi.

Mà hôm qua còn kéo cả đám chặn đường đánh ghen con Thủy nữa.

Cha mẹ tuyệt đối không được gả con Thủy cho thằng Minh.

Hơn nữa phá uyên ương cũng là tội ác đấy.

Cha Thu Thủy chưa nói hết câu thì đã bị Khánh Tường nhảy vô họng ngồi chồm hổm ở trỏng.

Anh ta làm một lèo khiến cha mẹ Thu Thủy đều trợn mắt há hốc mồm.

Họ hoàn toàn không biết điều này nha.

Hôm qua, họ tình cờ nghe được công nhân trong nhà máy nói Thu Thủy đột nhiên chủ động nói chuyện với thằng Minh.

Mà xưa nay Thu Thủy có bao giờ chủ động nói chuyện với ai đâu.

Không phải là do Thu Thủy khi người mà là do mặc cảm mình xấu mới không dám tiếp xúc ai, sợ người ta giễu cợt.

Cho nên Thu Thủy mới ế đến giờ.

Dạo gần đây ông bà thấy Thu Thủy đã ốm đi rất nhiều, thân hình cũng thon thả hơn rồi, mặc dù mặt vẫn đầy tàn nhang nhưng tính ra cũng đỡ hơn trước.

Nếu như Thu Thủy thích thằng Minh thì ông bà cũng không ngại gã Thu Thủy cho nó.

Tuy rằng gia cảnh thằng Minh quá nghèo nhưng còn đỡ hơn để con gái phải ế.

Tuy nhiên, bây giờ lại nghe Khánh Vương nói vậy, ông bà cũng hoàn toàn ngây người rồi.

Lại hỏi sang Thu Nhã.
- Chuyện anh ba mày nói là thật?
Thu Nhã gật đầu.
- Đúng vậy ạ!
Hai ông bà nhìn nhau.


Sau đó thì cùng nhau thở dài.
- Haiiii…..

Xem ra Thu Thủy lại phải ế nữa rồi.

Nhưng cũng may là họ mới chỉ bàn riêng nhau thôi, rồi lập tức về nhà hỏi Thu Thủy, cũng còn chưa có hành động nào, nếu không chắc đội quần với thiên hạ.

Nhưng đột nhiên, cha Thu Thủy nhận ra điều gì đó, đột nhiên nhìn vào Khánh Tường.
- Mà chuyện này tao với mẹ mày chỉ mới nói riêng với nhau thôi, sao mày biết được?
Khánh Tường chưa kịp mở miệng thì Thu Nhã đã lên tiếng.
- Không phải đâu cha! Con tưởng là cha nói đến chuyện con không phải con ruột của cha mẹ thôi.

Chuyện này thì anh ba đã nói với con…
Ầm….
Lại như một trận sấm sét đánh mạnh xuống cột điện.
Cha mẹ Thu Thủy đều trợn mắt há hốc mồm cả rồi.

Còn Khánh Tường thì thật sự muốn trả xác lại cho nguyên chủ ngay.

Anh ta muốn chạy trốn.

Nhưng mà nhiệm vụ chưa hoàn thành anh ta muốn đi cũng đâu thể được.

Trừ phi là anh ta chịu nhiệm vụ thất bại thôi.

Nhưng thất bại đồng nghĩa với việc anh ta không những sẽ bị trừ điểm mà còn bị phạt nữa.

Cho nên hiện tại chỉ có thể tới đâu thì ứng phó tới đó thôi.
Tuy nhiên, cha của Thu Thủy lại một phen run giọng nhìn Khánh Tường nói.
- Sao… sao… mày biết?
Khánh Tường: "..."
Ồ! Hóa ra đó lại là sự thật sao?
Khánh Tường ho khan một tiếng.
- Khụ… à… thì…
Khi Khánh Tường đang cố vận dụng hết chất xám để tìm lý do hợp lý nhất.

Thì đột nhiên bà mẹ lại lên tiếng hỏi.
- Ông! Chuyện này là sao? Ông nói gì lạ vậy? Con Thủy không phải con ruột của mình?
Hả? Bà mẹ không biết điều này sao? Vụ gì vậy?
Cả Khánh Tường và Thu Nhã đều vô cùng ngạc nhiên.


Lại nghe ông cha nói.
- Đúng vậy! Con Thủy nó không phải là con ruột của chúng ta.
Ông kể, năm đó lúc bà mẹ đi sinh thì đứa con đã chết.

Nhưng mà không ai dám nói cho bà biết sợ bị sản hậu sẽ nguy hiểm.

Tuy nhiên, cơ duyên xảo hợp thế nào có người cũng đồng thời sinh cùng lúc với bà, có điều sinh xong đã bỏ con lại và trốn khỏi nhà bảo sanh.

Ông có quen biết với bà mụ trong đó nên xin nuôi luôn, thay thế đứa con đã chết đem đến cho bà mẹ để bà mẹ cho bú, cho nên bà mẹ mới không hề biết gì, đó cũng chính là Thu Thủy bây giờ.

Ông cũng không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết.

Đơn giản là ông nghĩ Thu Thủy chính là đứa con mà ông trời đã cho mình.

Chứ nếu không sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.

Hơn nữa, cũng đã hơn 25 năm, mà cũng chẳng ai đi tìm lại Thu Thủy thì ông lại càng tin tưởng.
Bà mẹ nghe xong ban đầu hơi đau lòng một chút nhưng rồi cũng bình thường trở lại.

Ông cha nói đúng! Cho dù Thu Thủy không chui ra từ trong bụng bà nhưng mà lại bú sữa của bà, lớn lên từ trong vòng tay của bà.

Hơn 25 năm nuôi dưỡng dĩ nhiên là đâu khác chi con ruột.

Dù bây giờ biết Thu Thủy không phải con mình sinh ra nhưng bà vẫn không hề giảm đi tình thương chút nào.

Tuy nhiên, sau đó ông cha vẫn không bỏ qua cho Khánh Tường.
- Còn mày chưa trả lời câu hỏi của tao.

Tại sao mày biết?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương