Sau một hồi phát tiết buồn bực trong lòng, Trần Vũ đem một thanh chủy thủ từ trong người rút ra, cũng không biết thanh chủy thủ này từ đâu mà hắn lấy được, thế nhưng nhìn hàn quang sáng lóa trên mũi dao, thì đây đúng là một thứ vũ khí vô cùng sắc bén.

Ngay sau đó, Trần Vũ hướng về phía thi thể của bầy ma trùng mà nhào tới, đem bụng, đầu của từng con ma trùng rạch ra, moi lấy ma hạch của bọn chúng. Hắn hưng phấn mà làm việc, hoàn toàn không để ý đến mệt nhọc, cũng chẳng quản đến mùi máu tanh tràn ngập khắp cơ thể. Đợi đến khi mổ bụng, lấy được viên ma hạch cuối cùng từ trên người của con Nhện Đen, Trần Vũ mới thả người ngồi xuống đất thở ra hồng hộc. Nhưng lúc này, trong lòng hắn cũng chỉ có hưng phấn mà thôi!

Sau một hồi vất vả làm việc, hắn tổng cộng thu được năm trăm sáu mươi viên ma hạch cấp một, ba trăm mười tám viên ma hạch cấp hai, chín mươi sáu viên ma hạch cấp ba, và ba viên ma hạch cấp bốn. Tổng giá trị tài sản của hắn lúc này lại vùn vụt mà tăng lên. Sau khi lưu lại ba viên ma hạch cấp bốn, Trần Vũ đem toàn bộ số ma hạch từ cấp một đến cấp ba đều bán sạch, kể cả năm viên ma hạch cấp ba còn để ở bên trong kho hàng. Trừ đi số tiền vừa rồi hắn vay mượn của hệ thống, số tiền lúc này của hắn đã lên đến một trăm hai mươi sáu ngàn xu, đây có thể nói là một con số vô cùng khủng bố. Đừng nói là một Thợ Săn trung cấp như hắn, cho dù là một cao thủ Thiên Giai một lần cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Ha ha ha! Ta phát tài rồi, ta thật sự là phát tài rồi! Ha ha ha!” Trần Vũ ngửa cổ lên trời cuồng tiếu cười to một trận, hầu như toàn bộ tâm tình tiêu cực đều bị hắn phát tiết hết ra ngoài.

Mà ở bên trong hệ thống lúc này, Tiểu Nguyệt cũng híp mắt cười liên tục, chủ nhân phát tài, nàng cũng được phát tài nha!

Lại nói, sau khi rời khỏi đầm lầy Hồ Mị Nương cũng không có tiếp tục đi về phía Âm Hồn Cốc, mà nàng quay trở lại đường cũ, muốn đi tìm bốn thị nữ đã thất lạc của mình. Hiện tại Tiểu Nguyệt đã không rõ tung tích, mà Trần Vũ thì bỏ mình trước nọc độc của ma trùng, nàng cũng không muốn tiếp tục đi lên phía trước để mạo hiểm nữa. Trên người nàng đang gánh vác một sứ mệnh rất quan trọng, nàng muốn đem sứ mệnh của mình hoàn thành, sau đó lại đến đây đón di thể của Trần Vũ trở về Băng Nguyên.

Thế nhưng nàng làm sao mà biết được, cái người mà nàng cho rằng đã bị độc chết, lúc này đang cười rất là vui vẻ. Hắn thấy mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, cũng không dám lưu lại ở chỗ này nữa. Hôm qua gặp phải cả bầy ma trùng xông tới, hôm nay ai biết là có thứ quỷ quái gì từ xung quanh lao ra. Cho nên Trần Vũ quyết định nhanh chóng đi ngược về phía hạ du, lần theo con nước mà đi xuyên qua dãy Ngũ Hồng Lĩnh. Sau đó lại vượt qua phía tây U Minh Hạ, ngược lên hướng bắc, đi về phía U Minh Thượng, đi qua chỗ núi Bồng Lai, như thế thì sẽ đến được Âm Hồn Cốc. Đoạn đường này tuy dài hơn việc băng qua Đầm Lầy Tử Vong rất nhiều, thế nhưng Trần Vũ cảm thấy nó vẫn tương đối an toàn. Hắn không muốn bước chân của mình còn chưa đặt đến được Âm Hồn Cốc, đã phải bỏ mình nơi chốn rừng thiên nước độc này rồi.

Mà Trần Vũ cũng không biết được rằng, quyết định vừa rồi của mình sáng suốt đến như thế nào. Sau khi Trần Vũ rời đi không được bao lâu, bên dưới mặt nước trong Đầm Lầy Tử Vong bỗng dưng lao ra một đầu mãng xà. Thân hình của con mãng xà này cực kỳ khổng lồ, chiều dài của nó ít nhất cũng phải đạt đến năm sáu trăm thước, mà trên cái đầu rắn của nó lại gắng một cái sừng rồng vô cùng hùng vĩ. Thế nhưng, lúc này con mãng xà lại bị một con cá sấu khổng lồ cắn lấy, muốn đem cái đầu của nó cắn ra thành hai nửa. Con cá sấu khổng lồ này, so với con Cá Sấu Chúa mà đám người Dục Hỏa dong binh đoàn săn giết phải nói là khủng bố hơn rất nhiều.

Không những hình thể của nó quá mức khổng lồ, mà kể cả vảy giáp bên ngoài của nó cũng phủ lên một lớp hoàng kim vô cùng sáng bóng. Thực lực của con Cá Sấu Chúa này ít nhất cũng đã đạt đến Thánh Cấp hậu kỳ trở lên rồi. Mà con mãng xà khổng lồ kia cũng không phải kẻ tầm thường, nó cũng là một con Thánh Thú hậu kỳ, thực lực hoàn toàn không thua kém con Cá Sấu Chúa kia một chút nào. Tuy trận chiến này diễn ra vô cùng kịch liệt, thế nhưng bằng vào thực lực của cả hai con quái vật này, cuối cùng cũng không có còn nào diệt được con nào, chỉ có thể yên lặng mà chui vào trong đầm nước, trở lại với lãnh địa của mình.

Bình thường, ngoại trừ tranh đoạt bảo vật hay vì bảo vệ lãnh thổ thì đám Thánh Thú mới có thể tranh chấp với nhau. Thế nhưng vừa rồi bọn chúng cũng không phải tranh giành bảo vật, cũng không có phân chia lãnh thổ, mà chỉ đơn thuần là một trận ta đánh ngươi giết mà thôi. Chuyện này, thật sự là không bình thường một chút nào. Vùng đầm lầy này, có vẻ như không còn yên bình nữa rồi!

Sau khi rời khỏi Đầm Lầy Tử Vong, lại theo con nước xuyên qua Ngũ Hồng Lĩnh, trên đường đi Trần Vũ đả gặp không ít ma thú. Nhưng đa phần bọn chúng đều là những con ma thú ăn thực vật, tương đối hiền lành. Với lại thực lực của bọn chúng không cao, cho nên Trần Vũ vượt qua rất dễ dàng. Thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm! Nơi này làm sao lại không có bất kỳ một con Cao Cấp ma thú nào?

Nếu như hắn nhớ không nhầm, thì tối hôm qua lúc đi ngang qua mấy chỗ này hắn còn gặp không ít ma thú Cấp Cao. Nhưng hôm nay giống như là đám ma thú này đều đã bỏ nhà chạy đi rồi vậy, hoàn toàn không có một chút tin tức nào. Đa số ma thú còn lưu lại là những con ma thú có thân thể nhỏ, hay sống trên cây, hoặc chui xuống lỗ hang. Còn lại những con ma thú có thân thể lớn, hay ăn cỏ, ăn lá cây và ma thú ăn thịt đều không thấy đâu cả.

“Chẳng lẽ bọn chúng thật sự đã dọn nhà đi rồi?” Trần Vũ kỳ quái mà lẩm bẩm trong miệng một mình.

“Ầm!”

“Ầm!”

Thế nhưng vào lúc này, bên phía xa xa rừng cây đột nhiên truyền đến từng trận tiếng động. Âm thanh này rất mãnh liệt, cũng rất cuồng bạo, giống như là có người dùng đến ma pháp phóng ra ngoài vậy.

“Là tu sĩ sao?” Trần Vũ nghi hoặc nhìn về phía rừng cây.

Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình đi đến tham gia náo nhiệt, với lại, hắn cũng không có bản lĩnh đi tham gia náo nhiệt. Cho nên Trần Vũ rất biết thân biết phận mà lặng lẽ rời đi. Hắn muốn đi đến Âm Hồn Cốc trước, sau đó lại tính sau. Nhưng mà ai biết được, hắn còn chưa đi được bao xa đột nhiên có một cái bóng đen lao nhanh về phía hắn, bay xoẹt qua người hắn, dọa cho hắn sợ đến chết khiếp.

“Tốc độ của người này, làm sao lại nhanh đến như vậy?” Trần Vũ âm thầm trợn ngược mắt lên mà nhìn cái bóng đen kia chạy đi.

Ngay sau đó, lại có hai ba cái bóng đen nữa lao tới, tốc độ hoàn toàn không thua kém người chạy phía trước một chút nào. Chỉ nghe “vụt vụt” mấy tiếng, thân hình của bọn họ nhanh chóng biến mất vào trong rừng cây. May mà lúc này Trần Vũ đã ẩn nấp ở một bên, cũng không có đi ra làm phiền bọn họ chơi trò đuổi bắt.

Nhìn thấy đám người này đã đi xa, Trần Vũ âm thầm mà thở ra một hơi: “Phù, may là ta cơ trí thông minh, không thì đã bị bọn người đó làm cho phiền phức rồi!”

Một bộ vỗ vỗ lấy ngực, một bộ cười lên vô cùng đắc ý, Trần Vũ lại hướng về phía trước đi tới. Hắn muốn nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ chân, lúc này mặt trời sắp phải xuống núi, hắn không thể cứ đi lảng vảng trong rừng được, như thế thì thật sự là quá nguy hiểm.

Thế nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, đột nhiên một cái bóng đen từ trên cao rơi “bịch” xuống đất, rơi ngay ở trước mặt hắn, dọa cho hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Cẩn thận quan sát lấy người áo đen trước mặt, lại nhìn nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này đã hoàn toàn không có ai đuổi theo, mà người áo đen này hình như chính là người đã chạy ở phía trước. Chỉ là, hắn làm sao lại ngã ở chỗ này rồi? Thật sự là kỳ quái!

Trần Vũ nhìn thấy người ở trước mặt cũng không nhúc nhích, hắn cũng không biết là người này có chết hay là chưa. Thế nhưng thấy người gặp nạn mà không cứu giúp, như vậy thì chẳng phải là quá không trượng nghĩa rồi sao? Nghĩ như vậy, cho nên Trần Vũ mới đi qua nhìn người áo đen một chút. Thế nhưng khi thấy tiêu chí hình ngọn lửa thêu trên ngực áo của người này, trong lòng Trần Vũ không khỏi nhảy bắn lên.

“Người này và bọn người hôm qua truy đuổi mình là một bọn?” Trần Vũ vẫn còn nhớ tiêu chí trên ngực áo của bọn họ, cho nên không khó để phân biệt đám người này là cùng chung một bọn.

“Thế nhưng bọn họ làm sao lại truy sát nhau?” Càng nghĩ Trần Vũ càng cảm thấy nghi hoặc. Nhưng hắn cũng không muốn dây vào chuyện này, còn người trước mặt e rằng đã bị thương hôn mê, hắn có cần phải lên cho tên này một nhát hay không? Thế nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Trần Vũ vẫn là lắc đầu bỏ đi, hắn cũng không phải là người độc ác tàn nhẫn như vậy, đã bọn họ tự mình giết nhau, vậy thì hắn cứ mặc kệ là được rồi. Nghĩ như thế, cho nên Trần Vũ rất là dứt khoác rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh của hệ thống lại đột nhiên vang lên.

“Đinh, chủ nhân có nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra thông tin hay không?”

Bước chân Trần Vũ không khỏi đứng lại, mà ánh mắt cũng đang không ngừng xoay chuyển mấy vòng: “Làm sao lại trùng hợp như vậy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương