Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới
-
Chương 51: Truy tung và bị truy tung
“Tỷ, ngươi có thể tiếp tục lên đường được chứ?” Trần Vũ lên tiếng hỏi.
“Ừm!” Hồ Mị Nương chỉ gật đầu đáp lại.
Trần Vũ thấy vậy cũng không nói nhiều lời nữa, hắn đi qua chỗ Dã Lang Vương, thấy nó đã vẫy băng tuyết trên người đứng dậy, thì ra lệnh cho nó: “Tiểu Lang, ngươi qua bên kia bảo hộ cho nàng một chút, ta đi giải quyết những tên còn lại!”
Dã Lang Vương hiểu ý gật gật đầu, sau đó đi về phía Hồ Mị Nương ngồi phục xuống, dáng vẻ rất là nghe lời. Hồ Mị Nương nhìn thấy cũng không có lên tiếng hỏi nhiều, chỉ im lặng mà nhắm mắt lại dưỡng thần, muốn đem linh lực trong người một lần nữa bổ sung đầy đủ. Trần Vũ nhìn nàng, nhếch môi lên cười một tiếng, sau đó liền đi tới chỗ hai tên ma pháp sư đã bị đóng băng nằm dưới mặt đất. Lần này Trần Vũ đã học khôn ra rất nhiều, hắn không hề chần chừ một chút nào, liền đem lông châm phóng lên trên yết hầu của hai người bọn họ, cho đến khi nhìn thấy bọn họ đã tắt thở bỏ mình, hắn còn cẩn thận đá đá cho bọn hắn mấy cái. Sau khi thấy bọn hắn không còn nhúc nhích nữa, Trần Vũ mới an tâm cúi người xuống lục lọi vật phẩm ở trên người bọn hắn một trận. Mấy tên này mặc dù cũng là thành viên dong binh đoàn, nhưng trên người quả thật nghèo đến đáng thương. Trần Vũ lục lọi một hồi chỉ thu về được mấy bình dược tề chữa thương, mấy trăm đồng xu và một ít ma hạch cấp 2, cấp 3 cùng với hai cây pháp trượng trên người bọn hắn. Hơi có chút bất mãn, Trần Vũ đem bọn hắn đá dạt qua một bên, sau đó lại tiếp tục đi về phía bốn tên Chiến Sĩ còn lại.
Lần này Trần Vũ vẫn dùng đến chiêu cũ, không đợi cho mấy tên Chiến Sĩ này kịp kêu lên một tiếng nào, hắn liền đem lông châm giải quyết bọn hắn ngay tại chỗ, sau đó mới tiến hành lục sót. Ở trên người của bốn tên Chiến Sĩ này, Trần Vũ thu được hơn một ngàn hai trăm xu, cùng với sáu đồng tiền vàng và một viên ma hạch cấp 4, Trần Vũ cũng không biết viên ma hạch này lấy được từ trên người của tên nào, nhưng trước mắt vẫn cứ bỏ tạm vào trong không gina trữ vật của hệ thống cái đã. Sau khi giải quyết xong bốn tên Chiến Sĩ này, Trần Vũ lại đi tới tìm tòi trên người của tên Lương Vĩnh An kia một trận.
Mặc dù thân thể của Lương Vĩnh An đã bị phá nát, nhưng trên người hắn quả thật là có tiền hơn mấy tên thuộc hạ rất nhiều. Trần Vũ tìm thấy trong túi đựng tiền của hắn có tổng cộng hơn hai mươi đồng vàng, một viên ma hạch cấp 4 và mười mấy viên ma hạch cấp 3. Thậm chí trên người của tên này còn có cả một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong đựng rất nhiều đồ vật. Trong đó có thứ mà Trần Vũ cảm thấy rất hứng thú, như là kỹ năng Cao Cấp dành cho Thợ Săn, một tấm khiên hình tròn của Chiến Sĩ, một thanh bảo kiếm Cao Cấp của Kiếm Sĩ, thậm chí là bảo thạch cũng có đến mấy viên, đương nhiên mấy viên bảo thạch này chỉ đạt đến hạ phẩm, trung phẩm là nhiều, với lại kích thước cũng rất nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái mà thôi. So với bảo thạch trong cửa hàng danh vọng của hệ thống, thì mấy viên bảo thạch này hoàn toàn không hề đáng giá một chút nào.
Một phen thu hoạch đầy túi làm cho Trần Vũ rất là sảng khoải, khi hắn đi tới bên cạnh thì Hồ Mị Nương đã mở mắt ra nhìn hắn, nàng hơi hơi cong khóe môi lên, bắt đầu trêu chọc: “Theo ta thấy, đệ rất có kinh nghiệm trong chuyện này nha, đệ kiếm nhiều tiền như vậy, có phải nên chia lại cho ta một ít rồi hay không?”
“Hì hì, tỷ tỷ muốn lấy thứ gì? Chỉ cần lên tiếng với ta một cái, ta nhất định sẽ đem đồ dâng lên ngay trước mặt tỷ nha!” Trần Vũ cũng không phải là người hẹp hòi, hắn rất sảng khoái đem những thứ linh tinh thu thập được từ trên người tháo xuống.
Nhưng mà Hồ Mị Nương liếc mắt cũng không thèm liếc, khịt mũi coi thường nói: “Ta chỉ là đùa với đệ thôi, đồ của mấy tên nam nhân thối này, tỷ không có hứng thú!”
Mặc dù Trần Vũ rất sảng khoái đem đồ từ trên người lấy ra, nhưng nghe được câu này của nàng không khỏi mừng thầm một trận.
“A, nếu như vậy thì ta sẽ giữ lại vậy, nhưng sau đó tỷ có muốn thứ gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ đưa cho tỷ!” Trần Vũ một lần nữa thu dọn đồ đạc bỏ vào trong trữ vật không gian vừa lấy được từ trên tay của Lương Vĩnh An, vừa hướng về phía nàng cười nói.
“Nga, thật sao? Vậy sau này đệ đừng có hối hận đấy!” Không biết là Hồ Mị Nương đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhưng nàng đột nhiên toát ra một câu nói như vậy, làm cho Trần Vũ có chút bất an trong lòng.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Hồ Mị Nương không khỏi cười rộ lên, làm cho hai khối thịt mỡ trước ngực đánh lên liên tục, tạo thành một hình ảnh vô cùng sống động: “Tiểu đệ đệ, ngươi nha, vừa mới nói ra khỏi miệng mà đã muốn nuốt lời rồi sao?”
Trần Vũ nghe nàng cười đùa thì xấu hổ gãi đầu nói: “Không có nha!”
“Hừ!” Nàng chỉ hừ lên một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu đệ đệ, ánh mắt của ngươi từ nãy đến giờ nhìn đi đâu vậy? Có phải nhìn tỷ tỷ rất là xinh đẹp hay không?”
“Ách!” Bị nàng nói trúng tim đen, Trần Vũ vội vàng thu hồi lại ánh mắt, rồi ho khan một tiếng: “Khụ khụ, tỷ tỷ, ta thấy nơi này đã giải quyết xong rồi, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!”
Thấy hắn xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng đến trước ngực mình nữa, Hồ Mị Nương liền nhếch môi lên cười khẽ, trong ánh mắt lộ ra một chút mùi vị mà ngay cả đến nàng cũng không rõ đó là mùi vị gì nữa.
“Hì, được rồi, vậy thì chúng ta lên đường thôi! Ta nghĩ, ta đã cảm nhận được khí tức của Tiểu Nguyệt ở đâu đó gần đây rồi!”
Vừa rồi ngồi xuống điều tức một hồi, linh lực trong người mặc dù vẫn còn chưa hồi phục lại đầy đủ, nhưng hiện tại nàng đã có thể triệu hồi ra thú cưỡi, mở ra một chút kỹ năng chiến đầu bình thường. Với lại trên người của nàng vẫn còn vài viên Phục Linh Đan, chỉ cần tiêu tốn một ít thời gian là có thể khôi phục trở lại trạng thái hoàn hảo.
Thấy hai người song song rời đi, trong mắt Ngô An hiện lên một tia băng lãnh. Hắn chính là tên dong binh duy nhất còn sót lại trong đội hình đi theo Lương Vĩnh An, mặc dù thực lực của hắn không cao lắm, nhưng khả năng ẩn nấp và truy tung của hắn có thể nói là cực kỳ cao siêu. Cho dù là Hồ Mị Nương với năng lực đặc thù của Hồ tộc, hiện tại vẫn không thể nào phát hiện ra được hắn đang truy tung phía sau lưng mình.
“Đi về phía bên này!” Hồ Mị Nương ngồi trên lưng thú cưỡi nhắm mắt một hồi, sau đó liền đưa tay về một chỗ phương hướng mà chỉ tới.
Trần Vũ không có nói lời nào, cứ theo phương hướng nàng chỉ tay mà dẫn đường. Đi qua mấy lần ngang dọc rẻ trái rẻ phải như vậy, cuối cùng hai người cũng đi đến một chỗ hang đá, phía trong đều là một mảnh tối om như mực, Trần Vũ có chút nghi hoặc, hướng về phía nàng nhìn lại: “Tỷ, ngươi xác định là chỗ này sao?”
Mi đầu của Hồ Mị Nương hơi chau lại, nàng hơi đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Rất có thể là chỗ này, theo khí tức mà ta truy tung được thì Tiểu Nguyệt đã chạy đến chỗ này, thế nhưng không hiểu vì sao nàng lại không có tung tích! Trước mắt, ta nghĩ chúng ta nên tập hợp tất cả mọi người lại rồi tính sau!”
Tuy rằng không biết nàng làm thế nào lại có thể truy tung được đến đây, nhưng hắn cũng biết trên thân mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn có thể có đương nhiên các nàng cũng không thể nào lại không có. Cho nên Trần Vũ mới không hỏi nhiều, chỉ ra hiệu cho Dã Lang Vương ra lệnh cho bầy dã lang dưới trướng đem hai chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh kêu gọi tới đây, còn về phía các Hồ nữ thì chờ đợi Hồ Mị Nương bắn ra pháo hiệu.
Rất nhanh, chỉ qua tầm mười mấy phút, hai con dã lang mang theo hai chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh chạy đuổi tới. Sau đó Trần Vũ liền ra lệnh cho Dã Lang Vương đem bọn chúng đuổi đi. Hai con dã lang trông thấy thủ lĩnh của mình thì rất vui mừng, nhưng khi nghe nó ra lệnh đuổi trở về bầy thì chúng đều tỏ ra vô cùng luyến tiếc, không muốn rời đi một chút nào. Trần Vũ thấy thế cũng có chút cảm động, từ trong người lấy ra hai viên ma hạch cấp 3, ném qua cho bọn chúng. Hai con dã lang này vốn dĩ đã là ma thú Trung Cấp đỉnh phong, chỉ cần ăn vào hai viên ma hạch này liền nhất định sẽ có cơ hội đột phá lên ma thú Cao Cấp. Thế nhưng sau khi nhận được ma hạch từ tay Trần Vũ, hai con dã lang vẫn còn chưa chịu đi, đợi cho đến khi Dã Lang Vương tức giận gầm lên một tiếng chúng mới ngậm theo ma hạch mà chạy lưu luyến rời đi.
Tuy biết hai con dã lang này rất trung thành với Dã Lang Vương, nhưng Trần Vũ cũng không biết cố sự bên trong của bọn chúng. Sau khi thông qua liên hệ đặc thù giữa hắn và Dã Lang Vương, hắn mới biết được, khi hai con dã lang này vẫn chỉ là những con dã lang cấp thấp, chính Dã Lang Vương đã đem bọn chúng cứu ra từ tay của thần chết, sau đó mới đem chúng gia nhập vào trong bầy đàn. Mà hai con dã lang này lại là hai con dã lang cái rất được Dã Lang Vương sủng ái, cho nên từ đó đến nay bọn chúng đều đi theo bên cạnh nó để phục thị. Biết xong những chuyện này, trong đầu Trần Vũ không khỏi liên tưởng đến vài thứ hình ảnh không hợp với thiếu nhi. Nhưng hắn cũng không biết rằng, chỉ vì một lần tình cờ ban tặng ma hạch, mà sau này hắn đã nhận được sự đền đáp.
“Ừm!” Hồ Mị Nương chỉ gật đầu đáp lại.
Trần Vũ thấy vậy cũng không nói nhiều lời nữa, hắn đi qua chỗ Dã Lang Vương, thấy nó đã vẫy băng tuyết trên người đứng dậy, thì ra lệnh cho nó: “Tiểu Lang, ngươi qua bên kia bảo hộ cho nàng một chút, ta đi giải quyết những tên còn lại!”
Dã Lang Vương hiểu ý gật gật đầu, sau đó đi về phía Hồ Mị Nương ngồi phục xuống, dáng vẻ rất là nghe lời. Hồ Mị Nương nhìn thấy cũng không có lên tiếng hỏi nhiều, chỉ im lặng mà nhắm mắt lại dưỡng thần, muốn đem linh lực trong người một lần nữa bổ sung đầy đủ. Trần Vũ nhìn nàng, nhếch môi lên cười một tiếng, sau đó liền đi tới chỗ hai tên ma pháp sư đã bị đóng băng nằm dưới mặt đất. Lần này Trần Vũ đã học khôn ra rất nhiều, hắn không hề chần chừ một chút nào, liền đem lông châm phóng lên trên yết hầu của hai người bọn họ, cho đến khi nhìn thấy bọn họ đã tắt thở bỏ mình, hắn còn cẩn thận đá đá cho bọn hắn mấy cái. Sau khi thấy bọn hắn không còn nhúc nhích nữa, Trần Vũ mới an tâm cúi người xuống lục lọi vật phẩm ở trên người bọn hắn một trận. Mấy tên này mặc dù cũng là thành viên dong binh đoàn, nhưng trên người quả thật nghèo đến đáng thương. Trần Vũ lục lọi một hồi chỉ thu về được mấy bình dược tề chữa thương, mấy trăm đồng xu và một ít ma hạch cấp 2, cấp 3 cùng với hai cây pháp trượng trên người bọn hắn. Hơi có chút bất mãn, Trần Vũ đem bọn hắn đá dạt qua một bên, sau đó lại tiếp tục đi về phía bốn tên Chiến Sĩ còn lại.
Lần này Trần Vũ vẫn dùng đến chiêu cũ, không đợi cho mấy tên Chiến Sĩ này kịp kêu lên một tiếng nào, hắn liền đem lông châm giải quyết bọn hắn ngay tại chỗ, sau đó mới tiến hành lục sót. Ở trên người của bốn tên Chiến Sĩ này, Trần Vũ thu được hơn một ngàn hai trăm xu, cùng với sáu đồng tiền vàng và một viên ma hạch cấp 4, Trần Vũ cũng không biết viên ma hạch này lấy được từ trên người của tên nào, nhưng trước mắt vẫn cứ bỏ tạm vào trong không gina trữ vật của hệ thống cái đã. Sau khi giải quyết xong bốn tên Chiến Sĩ này, Trần Vũ lại đi tới tìm tòi trên người của tên Lương Vĩnh An kia một trận.
Mặc dù thân thể của Lương Vĩnh An đã bị phá nát, nhưng trên người hắn quả thật là có tiền hơn mấy tên thuộc hạ rất nhiều. Trần Vũ tìm thấy trong túi đựng tiền của hắn có tổng cộng hơn hai mươi đồng vàng, một viên ma hạch cấp 4 và mười mấy viên ma hạch cấp 3. Thậm chí trên người của tên này còn có cả một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong đựng rất nhiều đồ vật. Trong đó có thứ mà Trần Vũ cảm thấy rất hứng thú, như là kỹ năng Cao Cấp dành cho Thợ Săn, một tấm khiên hình tròn của Chiến Sĩ, một thanh bảo kiếm Cao Cấp của Kiếm Sĩ, thậm chí là bảo thạch cũng có đến mấy viên, đương nhiên mấy viên bảo thạch này chỉ đạt đến hạ phẩm, trung phẩm là nhiều, với lại kích thước cũng rất nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái mà thôi. So với bảo thạch trong cửa hàng danh vọng của hệ thống, thì mấy viên bảo thạch này hoàn toàn không hề đáng giá một chút nào.
Một phen thu hoạch đầy túi làm cho Trần Vũ rất là sảng khoải, khi hắn đi tới bên cạnh thì Hồ Mị Nương đã mở mắt ra nhìn hắn, nàng hơi hơi cong khóe môi lên, bắt đầu trêu chọc: “Theo ta thấy, đệ rất có kinh nghiệm trong chuyện này nha, đệ kiếm nhiều tiền như vậy, có phải nên chia lại cho ta một ít rồi hay không?”
“Hì hì, tỷ tỷ muốn lấy thứ gì? Chỉ cần lên tiếng với ta một cái, ta nhất định sẽ đem đồ dâng lên ngay trước mặt tỷ nha!” Trần Vũ cũng không phải là người hẹp hòi, hắn rất sảng khoái đem những thứ linh tinh thu thập được từ trên người tháo xuống.
Nhưng mà Hồ Mị Nương liếc mắt cũng không thèm liếc, khịt mũi coi thường nói: “Ta chỉ là đùa với đệ thôi, đồ của mấy tên nam nhân thối này, tỷ không có hứng thú!”
Mặc dù Trần Vũ rất sảng khoái đem đồ từ trên người lấy ra, nhưng nghe được câu này của nàng không khỏi mừng thầm một trận.
“A, nếu như vậy thì ta sẽ giữ lại vậy, nhưng sau đó tỷ có muốn thứ gì thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ đưa cho tỷ!” Trần Vũ một lần nữa thu dọn đồ đạc bỏ vào trong trữ vật không gian vừa lấy được từ trên tay của Lương Vĩnh An, vừa hướng về phía nàng cười nói.
“Nga, thật sao? Vậy sau này đệ đừng có hối hận đấy!” Không biết là Hồ Mị Nương đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhưng nàng đột nhiên toát ra một câu nói như vậy, làm cho Trần Vũ có chút bất an trong lòng.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Hồ Mị Nương không khỏi cười rộ lên, làm cho hai khối thịt mỡ trước ngực đánh lên liên tục, tạo thành một hình ảnh vô cùng sống động: “Tiểu đệ đệ, ngươi nha, vừa mới nói ra khỏi miệng mà đã muốn nuốt lời rồi sao?”
Trần Vũ nghe nàng cười đùa thì xấu hổ gãi đầu nói: “Không có nha!”
“Hừ!” Nàng chỉ hừ lên một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu đệ đệ, ánh mắt của ngươi từ nãy đến giờ nhìn đi đâu vậy? Có phải nhìn tỷ tỷ rất là xinh đẹp hay không?”
“Ách!” Bị nàng nói trúng tim đen, Trần Vũ vội vàng thu hồi lại ánh mắt, rồi ho khan một tiếng: “Khụ khụ, tỷ tỷ, ta thấy nơi này đã giải quyết xong rồi, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!”
Thấy hắn xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng đến trước ngực mình nữa, Hồ Mị Nương liền nhếch môi lên cười khẽ, trong ánh mắt lộ ra một chút mùi vị mà ngay cả đến nàng cũng không rõ đó là mùi vị gì nữa.
“Hì, được rồi, vậy thì chúng ta lên đường thôi! Ta nghĩ, ta đã cảm nhận được khí tức của Tiểu Nguyệt ở đâu đó gần đây rồi!”
Vừa rồi ngồi xuống điều tức một hồi, linh lực trong người mặc dù vẫn còn chưa hồi phục lại đầy đủ, nhưng hiện tại nàng đã có thể triệu hồi ra thú cưỡi, mở ra một chút kỹ năng chiến đầu bình thường. Với lại trên người của nàng vẫn còn vài viên Phục Linh Đan, chỉ cần tiêu tốn một ít thời gian là có thể khôi phục trở lại trạng thái hoàn hảo.
Thấy hai người song song rời đi, trong mắt Ngô An hiện lên một tia băng lãnh. Hắn chính là tên dong binh duy nhất còn sót lại trong đội hình đi theo Lương Vĩnh An, mặc dù thực lực của hắn không cao lắm, nhưng khả năng ẩn nấp và truy tung của hắn có thể nói là cực kỳ cao siêu. Cho dù là Hồ Mị Nương với năng lực đặc thù của Hồ tộc, hiện tại vẫn không thể nào phát hiện ra được hắn đang truy tung phía sau lưng mình.
“Đi về phía bên này!” Hồ Mị Nương ngồi trên lưng thú cưỡi nhắm mắt một hồi, sau đó liền đưa tay về một chỗ phương hướng mà chỉ tới.
Trần Vũ không có nói lời nào, cứ theo phương hướng nàng chỉ tay mà dẫn đường. Đi qua mấy lần ngang dọc rẻ trái rẻ phải như vậy, cuối cùng hai người cũng đi đến một chỗ hang đá, phía trong đều là một mảnh tối om như mực, Trần Vũ có chút nghi hoặc, hướng về phía nàng nhìn lại: “Tỷ, ngươi xác định là chỗ này sao?”
Mi đầu của Hồ Mị Nương hơi chau lại, nàng hơi đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Rất có thể là chỗ này, theo khí tức mà ta truy tung được thì Tiểu Nguyệt đã chạy đến chỗ này, thế nhưng không hiểu vì sao nàng lại không có tung tích! Trước mắt, ta nghĩ chúng ta nên tập hợp tất cả mọi người lại rồi tính sau!”
Tuy rằng không biết nàng làm thế nào lại có thể truy tung được đến đây, nhưng hắn cũng biết trên thân mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn có thể có đương nhiên các nàng cũng không thể nào lại không có. Cho nên Trần Vũ mới không hỏi nhiều, chỉ ra hiệu cho Dã Lang Vương ra lệnh cho bầy dã lang dưới trướng đem hai chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh kêu gọi tới đây, còn về phía các Hồ nữ thì chờ đợi Hồ Mị Nương bắn ra pháo hiệu.
Rất nhanh, chỉ qua tầm mười mấy phút, hai con dã lang mang theo hai chị em Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh chạy đuổi tới. Sau đó Trần Vũ liền ra lệnh cho Dã Lang Vương đem bọn chúng đuổi đi. Hai con dã lang trông thấy thủ lĩnh của mình thì rất vui mừng, nhưng khi nghe nó ra lệnh đuổi trở về bầy thì chúng đều tỏ ra vô cùng luyến tiếc, không muốn rời đi một chút nào. Trần Vũ thấy thế cũng có chút cảm động, từ trong người lấy ra hai viên ma hạch cấp 3, ném qua cho bọn chúng. Hai con dã lang này vốn dĩ đã là ma thú Trung Cấp đỉnh phong, chỉ cần ăn vào hai viên ma hạch này liền nhất định sẽ có cơ hội đột phá lên ma thú Cao Cấp. Thế nhưng sau khi nhận được ma hạch từ tay Trần Vũ, hai con dã lang vẫn còn chưa chịu đi, đợi cho đến khi Dã Lang Vương tức giận gầm lên một tiếng chúng mới ngậm theo ma hạch mà chạy lưu luyến rời đi.
Tuy biết hai con dã lang này rất trung thành với Dã Lang Vương, nhưng Trần Vũ cũng không biết cố sự bên trong của bọn chúng. Sau khi thông qua liên hệ đặc thù giữa hắn và Dã Lang Vương, hắn mới biết được, khi hai con dã lang này vẫn chỉ là những con dã lang cấp thấp, chính Dã Lang Vương đã đem bọn chúng cứu ra từ tay của thần chết, sau đó mới đem chúng gia nhập vào trong bầy đàn. Mà hai con dã lang này lại là hai con dã lang cái rất được Dã Lang Vương sủng ái, cho nên từ đó đến nay bọn chúng đều đi theo bên cạnh nó để phục thị. Biết xong những chuyện này, trong đầu Trần Vũ không khỏi liên tưởng đến vài thứ hình ảnh không hợp với thiếu nhi. Nhưng hắn cũng không biết rằng, chỉ vì một lần tình cờ ban tặng ma hạch, mà sau này hắn đã nhận được sự đền đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook