Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới
-
Chương 41: Thú sủng
“Tiểu đệ đệ, ngươi làm như vậy thật sự sẽ không hối hận sao?” Sau khi đi ra khỏi Trần Gia thôn được một đoạn, Hồ Mị Nương đột nhiên quay sang nhìn Trần Vũ hỏi.
“Hối hận? Tại sao ta phải hối hận?” Trần Vũ nghi hoặc nhìn nàng.
“A! Đệ đệ, chẳng phải các ngươi đã từng ấy ấy với nhau rồi sao? Chẳng lẽ ngươi lại không thích nàng, hay là nói, ngươi có mới thì nới cũ?” Nhìn biểu hiện của Trần Vũ, nàng không khỏi trừng mắt lên nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể đừng dùng những từ ngữ có tính hình tượng như vậy được không? Chúng ta ấy ấy với nhau là ấy ấy cái gì? Với lại, ta thật sự rất trong sáng!” Trần Vũ rất bất mãn nói.
“Có quỷ mới tin ngươi!” Nàng liếc mắt lườm hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nói: “Nói tóm lại là, đệ có thích nàng ta hay là không?”
“Thích!” Trần Vũ hơi do dự một chút, rồi cũng gật đầu đáp.
“Thế tại sao ngươi lại muốn bỏ đi?” Mặc dù biểu hiện do dự của hắn làm cho nàng rất không vui, nhưng nàng vẫn muốn hỏi tiếp.
“Tỷ tỷ, chuyện này thật sự quan trọng với tỷ như vậy sao? Ta không muốn trả lời có được không?” Trần Vũ thấy nàng hiếu kỳ như vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu.
“Không được, đệ nhất định phải trả lời cho ta! Với lại, ta nhìn thấy nàng ta đáng thương như vậy, bị ngươi bỏ rơi, nàng nhất định sẽ rất thương tâm!” Không hiểu sao trong lúc này, ánh mắt của nàng lại trở nên xa xăm vô tận, giống như đang nhớ về một thứ hồi ức đau buồn nào đó.
“Tỷ, chẳng lẽ ngươi không thấy nàng lần này rất là quá đáng hay sao? Ta với Tuyệt Ảnh vốn dĩ chẳng có gì cả. Lúc đó là do nàng bị tê chân nên mới té ngã vào trong người ta, vậy mà nàng ta lại nổi đóa lên, còn hung hăng đòi đánh, đòi đuổi. Nếu như Tuyệt Ảnh là một người bình thường, nhất định đã bị nàng ta đánh chết rồi!” Trần Vũ cũng không kiềm nén được những cảm xúc trong lòng, tức giận nói ra.
“Ngươi với ả ta thật sự không có gì sao?” Hồ Mị Nương cũng không để ý đến sự tức giận của hắn, nàng chỉ liếc mắt đảo qua vị trí giữa hắn và Tuyệt Ảnh, rồi hỏi.
Cái liếc mắt này của nàng, thật sự làm cho Trần Vũ cảm thấy vô cùng chột dạ, mà Tuyệt Ảnh cũng vội vàng cúi thấp mặt xuống đất, tránh đi.
“Tỷ, chuyện này…”
Trần Vũ đang muốn làm ra giải thích, thì Hồ Mị Nương liền phất tay nói: “Ta không cần biết ngươi với ả ta có chuyện gì hay không, ta chỉ muốn biết, ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?”
Bị nàng liên tục dò hỏi như vậy, trong lòng Trần Vũ cũng bắt đầu hiện lên những hình ảnh lúc hắn và Trần Tiểu Phương vừa mới quen nhau. Lúc đó, bọn họ quả thật là như nước với lửa vậy. Nhưng kỳ quái là, dù nàng có xấu tính như thế nào, thì hắn cũng chưa từng ghét bỏ nàng, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy nàng rất đáng yêu. Càng nghĩ, trong lòng Trần Vũ càng thêm hỗn loạn, rốt cuộc thì, hắn có thấy hối hận hay không?
“Làm sao? Không trả lời được à? Hay là ngươi không muốn trả lời?” Hồ Mị Nương nhìn thấy Trần Vũ vẫn đứng lặng thinh một hồi, còn không chịu trả lời câu hỏi của nàng, cho nên mới tức giận, mỉa mai nói.
Nghe được lời này của nàng, hắn thu hồi lại tâm trạng phức tạp trong lòng, rồi ngửa đầu lên trời hít xuống một hơi thật sâu, sau đó mới nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, câu hỏi này ta tạm thời không thể trả lời được, đợi khi lấy được Cổ Hồn Hoa trở về, ta nhất định sẽ trả lời cho tỷ biết, được không?”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng mặc dù cảm thấy không vui, thế nhưng nàng vẫn không có tiếp tục hỏi nữa.
Qua một hồi lau, sau khi đã đi ra khỏi Trần Gia thôn hơn một dặm đường, Trần Vũ mới hướng về phía các nàng nói: “Tỷ, từ đây đi đến Âm Hồn Cốc không biết là phải đi bao xa, hay là chúng ta dùng phương tiện gì đó để di chuyển cho nhanh đi, chứ ta thấy đi như thế này, thì bao giờ mới tới nơi được?”
Hồ Mị Nương cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, mà nàng hướng về phía bốn thiếu nữ Hồ tộc nói: “Được rồi, tất cả đều lấy thú cưỡi ra sử dụng đi! Tranh thủ thời gian tiến về Rừng Rậm U Minh!”
“Vâng!”
Các thiếu nữ Hồ tộc đều rất nghe lời, các nàng “dạ” lên một tiếng, sau đó liền lấy túi sủng vật ra dùng. Ngay sau đó, bên cạnh các nàng đã xuất hiện mấy con ma thú hình thù rất xinh đẹp. Bọn chúng đều là những con ma thú thuộc họ nhà chồn, có bộ lông trắng mượt như tuyết, đôi mắt to tròn, thân hình thon dài đầy khả ái. Thế nhưng hình thể của chúng lại nhanh chóng biến lớn, vừa đủ để cho một người ngồi lên trên. Mà điều đặc biệt là, thực lực của đám ma thú này đều đạt đến Cao Cấp.
Lại liếc mắt nhìn qua Hồ Mị Nương, lúc này bên cạnh nàng cũng xuất hiện một con ma thú màu trắng. So với bốn con ma thú của các thị nữ, thì con ma thú này của nàng nhìn có vẻ khác biệt hơn một chút, thân hình của nó không lớn hơn bốn con ma thú kia bao nhiêu, thế nhưng đẳng cấp của nó phải cao hơn chúng một bậc, đã đạt đến Thiên Giai rồi. Mà điều đặc biệt nhất là, trên người của con ma thú này còn có lôi điện quấn quanh, nhìn có vẻ rất là lợi hại.
Nhìn thấy các nàng đã lấy ra thú cưỡi của mình, Trần Vũ cũng bắt đầu triệu hồi Thố Vương ra ngoài. Con thỏ trắng này sau khi bị Trần Vũ nhốt ở bên trong không gian sủng vật của hệ thống, dường như rất an phận. Nhưng khi vừa được thả ra ngoài, ánh mắt của nó đã đảo lên liên tục. Dường như chỉ cần có chuuts sơ sảy là nó sẽ chạy biến mất vậy. Chỉ là, khi nó cảm nhận được khí tức của con Thiểm Điện Hồ cùng với khí tức cường đại của Hồ Mị Nương bên cạnh, nó liền bị dọa cho sợ đến co rúm người lại, rồi lập tức phóng người trốn ở phía sau chân của Trần Vũ.
Nhìn thấy biểu hiện này của nó, mặt Trần Vũ suýt chút nữa thì đen lại, trong miệng không khỏi lầm bầm mắng: “Tiểu Ngọc, ngươi dù sao cũng là Cao Cấp ma thú có được hay không? Làm sao lại nhát gan như thế, thật sự là quá mất mặt!”
Nhưng cho dù hắn có nói như thế nào đi chăng nữa, thì con thỏ trắng nhỏ này cũng không thèm quan tâm, nó chỉ cố gắng tránh né không để cho con Thiểm Điện Hồ kia nhìn thấy là được rồi. Mấy thiếu nữ Hồ tộc ban đầu thấy hắn lấy ra một con thỏ trắng thì đã muốn tức cười đến lộn ruột, bây giờ nhìn thấy biểu hiện nhát gan của nó các nàng càng không thể nào nhìn được nữa, lập tức che miệng cười lên ha hả, thậm chí có nàng còn cười mạnh đế mức ngực rung lên thình thịch. Suýt chút nữa là dọa cho Trần Vũ sợ hết hồn, hắn rất nghi ngờ, các nàng có thể cười đến rớt ngực ra ngoài hay không?
Hồ Mị Nương liếc mắt lườm hắn, sau đó lại trêu chọc nói: “Tiểu đệ đệ, con thỏ này của đệ ta nghĩ là đệ dùng không được rồi, hay là đi chung với ta đi, có được hay không?”
Nhìn nụ cười đầy mị hoặc của nàng, thiếu chút nữa là Trần Vũ đã gật đầu đồng ý, may là hắn có kinh nghiệm từ lần trước, lập tức trừng mắt lên nhìn nàng nói: “Không cần!”
Ngay sau đó, hắn không hề khách khí một chút nào, lập tức đem con thỏ trắng nhỏ nắm ở trong tay, rồi giơ lên cao mắng: “Tiểu Ngọc, ngươi dù sao cũng là Cao Cấp ma thú, lần sau mà còn làm ta mất mặt như vậy nữa, thì đừng trách ta đem ngươi lột da, hầm canh đấy!”
Con thỏ trắng nhỏ nghe mấy lời này của hắn, liền bị dọa sợ cho hết hồn, cả người đều run lên lẩy bẩy, trong lòng thì cực kỳ bất mãn, nghĩ: “Nữ nhân Hồ tộc này với con quái vật kia đáng sợ như vậy, người ta sợ hãi không được hay sao? Hừ hừ, ngươi chỉ giỏi ăn hiếp ta, đợi cho thực lực của ta tăng lên, ta nhất định sẽ cắn chết ngươi! Đồ chủ nhân xấu xa!”
Trần Vũ đương nhiên là không nghe ra được suy nghĩ trong lòng của nó, nếu không thì hắn đã bị dọa cho sợ rồi. Thế nhưng lúc này Tuyệt Ảnh lại nhịn không được, nàng nhìn con thỏ trắng này thật sự rất đáng thương, giống như là thân phận của nàng hiện tại vậy. Cho nên, nàng đã cắn răng đi tới, cầm lấy tay của Trần Vũ, hai mắt mở to van nài: “Chủ nhân, xin người đừng dọa cho nó sợ nữa, được không?”
Con thỏ trắng nhỏ vừa nhìn thấy nàng, lại ngửi được mùi hương quen thuộc từ trên người nàng, trong mắt của nó không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, đồng thời tròng mắt cũng không ngừng đảo quanh. Mà Trần Vũ lúc này bị ánh mắt của Tuyệt Ảnh nhìn đến, trong lòng đã rung lên liên tục, may là tâm trí của hắn tương đối kiên định, chỉ thất thần một chút, liền trừng mắt lên nhìn con thỏ trắng trên tay rồi mắng: “Lần này coi như ta tha cho ngươi một mạng, lần sau mà còn tái phạm nữa, thì lúc đó đừng có trách ta! Còn bây giờ mau biến lớn lên cho ta!”
Bị hắn dọa cho một trận, trong lòng con thỏ trắng nhỏ tràn đầy một bụng ủy khuất, thế nhưng dù sao nó cũng đứng dưới mái hiên của hắn, cho nên đành phải cúi đầu mà thôi.
Sau khi con thỏ trắng biến thân, Trần Vũ liền trèo lên trên lưng nó, sau đó hướng về phía hai thiếu nữ Người thỏ phất tay, nói: “Nào, các ngươi cũng lên đây đi!”
Các nàng rất nhu thuận nghe lời, liền lần được nắm lấy tay hắn kéo lên trên. Đợi cho mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Hồ Mị Nương liền phất tay hô lớn: “Xuất phát!”
Như vậy là, sau một thời gian ngắn ngủi ở Trần Gia thôn, Trần Vũ lại một lần nữa chạy đến Rừng Rậm U Minh, tìm kiếm Cổ Hồn Hoa về giao cho Độc sư Trần Y Minh. Thế nhưng, cuộc hành trình lần này liệu rằng có yên bình như lần trước. Và chờ đợi bọn họ sẽ là những chuyện gì xảy ra tiếp theo? Xin mời tất cả các bạn độc giả đón hãy đón chờ phần hành trình vô cùng đặc sắc và thú vị của Trần Vũ trong Rừng Rậm U Minh nhé!
“Hối hận? Tại sao ta phải hối hận?” Trần Vũ nghi hoặc nhìn nàng.
“A! Đệ đệ, chẳng phải các ngươi đã từng ấy ấy với nhau rồi sao? Chẳng lẽ ngươi lại không thích nàng, hay là nói, ngươi có mới thì nới cũ?” Nhìn biểu hiện của Trần Vũ, nàng không khỏi trừng mắt lên nhìn hắn.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể đừng dùng những từ ngữ có tính hình tượng như vậy được không? Chúng ta ấy ấy với nhau là ấy ấy cái gì? Với lại, ta thật sự rất trong sáng!” Trần Vũ rất bất mãn nói.
“Có quỷ mới tin ngươi!” Nàng liếc mắt lườm hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nói: “Nói tóm lại là, đệ có thích nàng ta hay là không?”
“Thích!” Trần Vũ hơi do dự một chút, rồi cũng gật đầu đáp.
“Thế tại sao ngươi lại muốn bỏ đi?” Mặc dù biểu hiện do dự của hắn làm cho nàng rất không vui, nhưng nàng vẫn muốn hỏi tiếp.
“Tỷ tỷ, chuyện này thật sự quan trọng với tỷ như vậy sao? Ta không muốn trả lời có được không?” Trần Vũ thấy nàng hiếu kỳ như vậy, trong lòng thật sự rất khó chịu.
“Không được, đệ nhất định phải trả lời cho ta! Với lại, ta nhìn thấy nàng ta đáng thương như vậy, bị ngươi bỏ rơi, nàng nhất định sẽ rất thương tâm!” Không hiểu sao trong lúc này, ánh mắt của nàng lại trở nên xa xăm vô tận, giống như đang nhớ về một thứ hồi ức đau buồn nào đó.
“Tỷ, chẳng lẽ ngươi không thấy nàng lần này rất là quá đáng hay sao? Ta với Tuyệt Ảnh vốn dĩ chẳng có gì cả. Lúc đó là do nàng bị tê chân nên mới té ngã vào trong người ta, vậy mà nàng ta lại nổi đóa lên, còn hung hăng đòi đánh, đòi đuổi. Nếu như Tuyệt Ảnh là một người bình thường, nhất định đã bị nàng ta đánh chết rồi!” Trần Vũ cũng không kiềm nén được những cảm xúc trong lòng, tức giận nói ra.
“Ngươi với ả ta thật sự không có gì sao?” Hồ Mị Nương cũng không để ý đến sự tức giận của hắn, nàng chỉ liếc mắt đảo qua vị trí giữa hắn và Tuyệt Ảnh, rồi hỏi.
Cái liếc mắt này của nàng, thật sự làm cho Trần Vũ cảm thấy vô cùng chột dạ, mà Tuyệt Ảnh cũng vội vàng cúi thấp mặt xuống đất, tránh đi.
“Tỷ, chuyện này…”
Trần Vũ đang muốn làm ra giải thích, thì Hồ Mị Nương liền phất tay nói: “Ta không cần biết ngươi với ả ta có chuyện gì hay không, ta chỉ muốn biết, ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?”
Bị nàng liên tục dò hỏi như vậy, trong lòng Trần Vũ cũng bắt đầu hiện lên những hình ảnh lúc hắn và Trần Tiểu Phương vừa mới quen nhau. Lúc đó, bọn họ quả thật là như nước với lửa vậy. Nhưng kỳ quái là, dù nàng có xấu tính như thế nào, thì hắn cũng chưa từng ghét bỏ nàng, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy nàng rất đáng yêu. Càng nghĩ, trong lòng Trần Vũ càng thêm hỗn loạn, rốt cuộc thì, hắn có thấy hối hận hay không?
“Làm sao? Không trả lời được à? Hay là ngươi không muốn trả lời?” Hồ Mị Nương nhìn thấy Trần Vũ vẫn đứng lặng thinh một hồi, còn không chịu trả lời câu hỏi của nàng, cho nên mới tức giận, mỉa mai nói.
Nghe được lời này của nàng, hắn thu hồi lại tâm trạng phức tạp trong lòng, rồi ngửa đầu lên trời hít xuống một hơi thật sâu, sau đó mới nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, câu hỏi này ta tạm thời không thể trả lời được, đợi khi lấy được Cổ Hồn Hoa trở về, ta nhất định sẽ trả lời cho tỷ biết, được không?”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng mặc dù cảm thấy không vui, thế nhưng nàng vẫn không có tiếp tục hỏi nữa.
Qua một hồi lau, sau khi đã đi ra khỏi Trần Gia thôn hơn một dặm đường, Trần Vũ mới hướng về phía các nàng nói: “Tỷ, từ đây đi đến Âm Hồn Cốc không biết là phải đi bao xa, hay là chúng ta dùng phương tiện gì đó để di chuyển cho nhanh đi, chứ ta thấy đi như thế này, thì bao giờ mới tới nơi được?”
Hồ Mị Nương cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, mà nàng hướng về phía bốn thiếu nữ Hồ tộc nói: “Được rồi, tất cả đều lấy thú cưỡi ra sử dụng đi! Tranh thủ thời gian tiến về Rừng Rậm U Minh!”
“Vâng!”
Các thiếu nữ Hồ tộc đều rất nghe lời, các nàng “dạ” lên một tiếng, sau đó liền lấy túi sủng vật ra dùng. Ngay sau đó, bên cạnh các nàng đã xuất hiện mấy con ma thú hình thù rất xinh đẹp. Bọn chúng đều là những con ma thú thuộc họ nhà chồn, có bộ lông trắng mượt như tuyết, đôi mắt to tròn, thân hình thon dài đầy khả ái. Thế nhưng hình thể của chúng lại nhanh chóng biến lớn, vừa đủ để cho một người ngồi lên trên. Mà điều đặc biệt là, thực lực của đám ma thú này đều đạt đến Cao Cấp.
Lại liếc mắt nhìn qua Hồ Mị Nương, lúc này bên cạnh nàng cũng xuất hiện một con ma thú màu trắng. So với bốn con ma thú của các thị nữ, thì con ma thú này của nàng nhìn có vẻ khác biệt hơn một chút, thân hình của nó không lớn hơn bốn con ma thú kia bao nhiêu, thế nhưng đẳng cấp của nó phải cao hơn chúng một bậc, đã đạt đến Thiên Giai rồi. Mà điều đặc biệt nhất là, trên người của con ma thú này còn có lôi điện quấn quanh, nhìn có vẻ rất là lợi hại.
Nhìn thấy các nàng đã lấy ra thú cưỡi của mình, Trần Vũ cũng bắt đầu triệu hồi Thố Vương ra ngoài. Con thỏ trắng này sau khi bị Trần Vũ nhốt ở bên trong không gian sủng vật của hệ thống, dường như rất an phận. Nhưng khi vừa được thả ra ngoài, ánh mắt của nó đã đảo lên liên tục. Dường như chỉ cần có chuuts sơ sảy là nó sẽ chạy biến mất vậy. Chỉ là, khi nó cảm nhận được khí tức của con Thiểm Điện Hồ cùng với khí tức cường đại của Hồ Mị Nương bên cạnh, nó liền bị dọa cho sợ đến co rúm người lại, rồi lập tức phóng người trốn ở phía sau chân của Trần Vũ.
Nhìn thấy biểu hiện này của nó, mặt Trần Vũ suýt chút nữa thì đen lại, trong miệng không khỏi lầm bầm mắng: “Tiểu Ngọc, ngươi dù sao cũng là Cao Cấp ma thú có được hay không? Làm sao lại nhát gan như thế, thật sự là quá mất mặt!”
Nhưng cho dù hắn có nói như thế nào đi chăng nữa, thì con thỏ trắng nhỏ này cũng không thèm quan tâm, nó chỉ cố gắng tránh né không để cho con Thiểm Điện Hồ kia nhìn thấy là được rồi. Mấy thiếu nữ Hồ tộc ban đầu thấy hắn lấy ra một con thỏ trắng thì đã muốn tức cười đến lộn ruột, bây giờ nhìn thấy biểu hiện nhát gan của nó các nàng càng không thể nào nhìn được nữa, lập tức che miệng cười lên ha hả, thậm chí có nàng còn cười mạnh đế mức ngực rung lên thình thịch. Suýt chút nữa là dọa cho Trần Vũ sợ hết hồn, hắn rất nghi ngờ, các nàng có thể cười đến rớt ngực ra ngoài hay không?
Hồ Mị Nương liếc mắt lườm hắn, sau đó lại trêu chọc nói: “Tiểu đệ đệ, con thỏ này của đệ ta nghĩ là đệ dùng không được rồi, hay là đi chung với ta đi, có được hay không?”
Nhìn nụ cười đầy mị hoặc của nàng, thiếu chút nữa là Trần Vũ đã gật đầu đồng ý, may là hắn có kinh nghiệm từ lần trước, lập tức trừng mắt lên nhìn nàng nói: “Không cần!”
Ngay sau đó, hắn không hề khách khí một chút nào, lập tức đem con thỏ trắng nhỏ nắm ở trong tay, rồi giơ lên cao mắng: “Tiểu Ngọc, ngươi dù sao cũng là Cao Cấp ma thú, lần sau mà còn làm ta mất mặt như vậy nữa, thì đừng trách ta đem ngươi lột da, hầm canh đấy!”
Con thỏ trắng nhỏ nghe mấy lời này của hắn, liền bị dọa sợ cho hết hồn, cả người đều run lên lẩy bẩy, trong lòng thì cực kỳ bất mãn, nghĩ: “Nữ nhân Hồ tộc này với con quái vật kia đáng sợ như vậy, người ta sợ hãi không được hay sao? Hừ hừ, ngươi chỉ giỏi ăn hiếp ta, đợi cho thực lực của ta tăng lên, ta nhất định sẽ cắn chết ngươi! Đồ chủ nhân xấu xa!”
Trần Vũ đương nhiên là không nghe ra được suy nghĩ trong lòng của nó, nếu không thì hắn đã bị dọa cho sợ rồi. Thế nhưng lúc này Tuyệt Ảnh lại nhịn không được, nàng nhìn con thỏ trắng này thật sự rất đáng thương, giống như là thân phận của nàng hiện tại vậy. Cho nên, nàng đã cắn răng đi tới, cầm lấy tay của Trần Vũ, hai mắt mở to van nài: “Chủ nhân, xin người đừng dọa cho nó sợ nữa, được không?”
Con thỏ trắng nhỏ vừa nhìn thấy nàng, lại ngửi được mùi hương quen thuộc từ trên người nàng, trong mắt của nó không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, đồng thời tròng mắt cũng không ngừng đảo quanh. Mà Trần Vũ lúc này bị ánh mắt của Tuyệt Ảnh nhìn đến, trong lòng đã rung lên liên tục, may là tâm trí của hắn tương đối kiên định, chỉ thất thần một chút, liền trừng mắt lên nhìn con thỏ trắng trên tay rồi mắng: “Lần này coi như ta tha cho ngươi một mạng, lần sau mà còn tái phạm nữa, thì lúc đó đừng có trách ta! Còn bây giờ mau biến lớn lên cho ta!”
Bị hắn dọa cho một trận, trong lòng con thỏ trắng nhỏ tràn đầy một bụng ủy khuất, thế nhưng dù sao nó cũng đứng dưới mái hiên của hắn, cho nên đành phải cúi đầu mà thôi.
Sau khi con thỏ trắng biến thân, Trần Vũ liền trèo lên trên lưng nó, sau đó hướng về phía hai thiếu nữ Người thỏ phất tay, nói: “Nào, các ngươi cũng lên đây đi!”
Các nàng rất nhu thuận nghe lời, liền lần được nắm lấy tay hắn kéo lên trên. Đợi cho mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Hồ Mị Nương liền phất tay hô lớn: “Xuất phát!”
Như vậy là, sau một thời gian ngắn ngủi ở Trần Gia thôn, Trần Vũ lại một lần nữa chạy đến Rừng Rậm U Minh, tìm kiếm Cổ Hồn Hoa về giao cho Độc sư Trần Y Minh. Thế nhưng, cuộc hành trình lần này liệu rằng có yên bình như lần trước. Và chờ đợi bọn họ sẽ là những chuyện gì xảy ra tiếp theo? Xin mời tất cả các bạn độc giả đón hãy đón chờ phần hành trình vô cùng đặc sắc và thú vị của Trần Vũ trong Rừng Rậm U Minh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook