Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới
-
Chương 35: Ám sát
Mặc dù tiếng hô của Hồ Mị Nương đã chậm, thế nhưng mấy Hồ Nữ đi theo bên cạnh nàng cũng không phải là hàng trưng bày, mà bọn người Trần Vũ cũng không phải ăn chay, cho nên đợt tập kích vừa rồi, bọn họ đã kịp thời tránh né.
Trong khi đó, tình cảnh của Hồ Mị Nương cũng không tốt hơn một chút nào, nàng bị năm tên Cao Cấp Kiếm Sĩ và một tên Thiên Giai Chiến Sĩ vây công. Tên Thiên Giai Chiến Sĩ làm nhiệm vụ phòng ngự, liên tục chặn lại các đòn công kích của nàng, còn năm tên Cao Cấp Kiếm Sĩ thì bày ra trận hình, không ngừng di chuyển để xông tới, phát ra những đòn công kích sắc lẹm. Một đội hình như vậy, có thể nói là công thủ vẹn toàn, ép cho nàng liên tục rơi vào thế hạ phong.
Phần còn lại, nhóm người Trần Vũ thì bị một đám thích khách vây công, ngoài ra còn có bốn năm tên pháp sư ở phía sau công kích tới, bố trí đội hình cực kỳ hợp lý, tạo thành từng tầng từng tầng công kích, liên miên không dứt, thật sự là nguy nan trùng trùng. Nhìn bọn họ phối hợp và bố trí đội hình nhuần nhuyên như vậy, mọi người không khó để nhận ra bọn họ đều được huấn luyện cực kỳ bài bản. Mà những người như vậy, thường thường chỉ có ở trong quân đội hoặc là các dong binh đoàn lớn mà thôi. Nhìn ra điểm này, Hồ Mị Nương tức giận hô lên một tiếng: “Là ai phái các ngươi tới?”
Nhưng lúc này, chẳng có kẻ nào đứng ra để trả lời cho nàng biết, mục tiêu của bọn họ là đem các nàng bắt sống rồi tính sau.
“Các ngươi là người của Trần Tiền hay Trần Biên?” Lúc này, Trần Tiểu Phương đột nhiên đánh lui một tên thích khách, rồi hô lên một tiếng.
“Đều không phải!” Tên thích khách dường như có chút chột dạ, chợt hô lên.
Ánh mắt Trần Tiểu Phương không khỏi sáng lên một cái, sau đó trong lòng liền cực kỳ tức giận: “Hừ, thật sự là hai tên khốn kiếp này, đúng là khinh người quá đáng!”
“Ta đã nói là không phải rồi mà!” Tên thích khách có vẻ rất buồn bực, làm sao lời hắn nói mà nàng vẫn không tin?
“Chớ nói nhảm nữa, hành động nhanh lên, không nên để ra sai sót!” Tên Thiên Giai Chiến Sĩ nghe tên thích khách kia cứ lải nhải không thôi, không khỏi tức giật quát lên một tiếng, sau đó đội ngũ của hắn cũng tăng cường tốc độ công kích, muốn đem chiến trường ở bên này giải quyết cho nhanh.
“Ngươi có thể thắng được ta sao? Cứ mơ đi!” Trên khóe môi của Hồ Mị Nương đột nhiên hiện lên một nụ cười lạnh, ngay sau đó, trên tay nàng bỗng dưng xuất hiện một cây băng cung, phát ra một luồng hàn khí cực kỳ kinh người.
“Nguy rồi! Đây là thánh khí, tất cả mau tản ra!” Vừa nhìn thấy hàn khí trên cây băng cung này của nàng, tên Thiên Giai Chiến Sĩ không khỏi kinh hãi hét lên thành tiếng.
“Đã muộn rồi!” Trong ánh mắt của Hồ Mị Nương lóe lên một vệt hàn quang, ngay sau đó một mũi băng tiễn được nàng bắn ra.
“Xoẹt!”
“Ầm!”
Mũi băng tiễn vừa lao tới, chạm vào tấm khiên chắn ở trên tay của tên Thiên Giai Chiến Sĩ, liền bộc phát ra một trận tiếng vang cực kỳ kinh người. Cả người tên Thiên Giai Chiến Sĩ cứ như thế bay rớt ra ngoài, mà tấm khiên chắn trên tay hắn cũng đóng thành băng tảng, sau đó liền vỡ vụn ra thành từng mảnh. Một cơn gió vừa thổi nhẹ qua, ngay lập tức những tảng băng này đều bị tan mất, trên mặt đất chỉ còn lưu lại mấy vệt nước bảo chứng cho sự tồn tại của nó.
“Khốn kiếp! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thánh khí của Hồ tộc?” Tên Thiên Giai Chiến Sĩ lúc này đã thật sự là kinh hoảng, tấm khiên chắn của hắn mặc dù không phải là thánh khí, nhưng ít ra cũng là vật phẩm thiên cấp, vậy mà không thể nào đỡ nổi một đòn. Nếu không phải đã từng lăn lộn trên chiến trường, gang dạ hơn người, hắn đã bị một màn này dọa cho tè ra quần rồi.
“Ngươi không có tư cách để biết! Hãy đi chết đi!” Nàng nói xong, cũng không cho tên Thiên Giai Chiến Sĩ này cơ hội chạy trốn, muốn tiếp tục bắn ra một mũi tên nữa, nhân tiện tiễn hắn lên đường luôn.
Nhưng ai ngờ vào lúc này, tên Thiên Giai Chiến Sĩ tức giận cắn răng một cái, sau đó đem một tờ phù lục ném lên mặt đất, tiếp theo liền biến mất không thấy đâu nữa.
“Chết tiệt, là truyền tống phù lục! Trên người hắn tại sao lại có truyền tống phù lục?” Nàng không thể đem tên Thiên Giai Chiến Sĩ kia bắn chết ngay tại chỗ, trong lòng liền vô cùng tức giận, mà mấy tên Kiếm Sĩ kia không có được nhiều may mắn đến như vậy, trên người bọn hắn cũng không có Truyền Tống Phù a?
“Tất cả các ngươi đều đi chết đi!” Tên Thiên Giai Chiến Sĩ kia đã chạy thoát, những người còn lại mặc dù có trận hình để chóng đỡ, thế nhưng thiếu đi một chiến sĩ phòng ngự, dù lực công kích của bọn họ có mạnh đế như thế nào, trận hình cũng nhanh chóng bị nàng đánh cho tan vỡ.
Nhìn thấy tình thế không ổn, mấy tên thích khách và mấy tên pháp sư đang vây công đám người Trần Vũ ở bên kia, cũng nhanh chóng làm ra quyết định.
“Chạy mau!” Không biết là tên nào đó hô lên, mà mấy tên còn lại cũng đã mặc kệ, không nhân cơ hội này để chạy trốn, còn ở đây để mà nộp mạng hay sao?
Thấy đám người áo đen vây công mình muốn chạy trốn, mấy thiếu nữ Hồ tộc liền tức giận hô lên: “Muốn đi, đâu có dễ dàng như vậy!”
Từ nãy đến giờ bị cả đam người này chèn ép liên tục, mấy thiếu nữ Hồ tộc đã nín lửa trong lòng, vừa thấy bọn họ muốn chạy, các nàng làm sao có thể buông tha.
Không biết là trên người các nàng có không gian phảp bảo gì hay không, mà chỉ thấy các này động niệm một cái, trên tay mỗi người đã nhiều ra một cây băng cung. Đương nhiên những cây băng cung này cũng không thể nào có thể so sánh được với uy lực của cây băng cung ở trên tay Hồ Mị Nương, thế nhưng đẳng cấp của chúng đều không hề thấp một chút nào, dùng để đối phó với mấy tên Trung Cấp và Cao Cấp áo đen này có thể nói là dư xài.
Các nàng động, bọn người Trần Vũ, Trần Tiểu Phương cũng động. Trong đó, Trần Tiểu Phương là người căm giận nhất, đám người này đến đây chắc chắn là có ý đồ xấu với nàng, mà chuyện tốt của nàng với Trần Vũ còn chỉ mới bắt đầu đây, lại bị bọn chúng phá hư, thật sự là đáng hận!
“Hừ, nhanh để mạng lại cho ta!” Khi nàng thật sự nổi giận, thì khí chất trên người cũng bắt đầu bạo phát đi ra, hai thanh đoản kiếm trên tay cũng lập tức hiện ra một tầng nướ với lửa. Đây là hai thanh thủy hỏa kiếm do Vương Thiết đại sư đặc biệt chế tạo riêng cho nàng, uy lực của nó một khí bộc phát hoàn toàn, có thể nói là rất đáng sợ, huống hồ độ sắc bén của hai thanh đoản kiếm này thì càng không thể bàn đến nữa rồi.
Nàng vừa lao tới, liền đem một tên thích khách ở gần đó đánh ngã. Mà tên thích khách này, thật sự là quá xui xẻo! Mặc dù thực lực của hắn so với nàng phải mạnh hơn một chút, thế nhưng nàng đã nổi giận rồi, thì cho dù đó có là một con ma thú cao hơn nàng hai, ba tầng, nàng cũng có thể làm thịt được nó, huống hồ chỉ là một tên thích khách chỉ cao hơn nàng có một cấp. Đánh bại được tên thích khách này rồi, nàng lại tiếp tục lao đến, tìm kiếm một con mồi khác. Trần Vũ nhìn theo bóng lưng của nàng chỉ có thể âm thầm thở dài: “Ài, nữ nhân nha, làm sao lại thích bạo lực như vậy chứ? Phải chi hiền ngoan như lúc này thì có tốt hơn không?”
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám thì thầm trong miệng, lúc này hắn thật sự là không nên chọc giận nàng. Sau một hồi, Trần Vũ lại hướng về phía tên thích khách đang nằm xuống đất, chậm rãi đi tới: “Người anh em, ngươi gặp được ta thật sự là may mắn của người, nếu như để người khác bắt được ngươi, ngươi nhất định sẽ có kết cục rất bi thảm!”
Tên thích khách nhìn thấy Trần Vũ chỉ là một Trung Cấp Thợ Săn tầng ba, mặt mũi lại non nớt như vậy, liền rất khịt mũi khinh thường. Thế nhưng quả thật đúng như là hắn nói, gặp những người khác, e rằng kết cục của hắn có thể sẽ bi thảm hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, trong đầu hắn chợt lóe re linh quang, hướng về phía Trần Vũ cười nói: “Người anh em, trên người ta có một vài thứ rất có giá trị, ngươi chỉ cần thả cho ta rời đi, ta sẽ đưa đồ vật cho người. Sau này ta cũng không đến đây tập kích các ngươi nữa! Thế nào?”
“Ồ, thật sao?” Hai mắt Trần Vũ đột nhiên sáng lên, lộ ra một vẻ tham lam không thể nào che dấu được.
Tên thích khách càng cười lạnh trong bụng, nói: “Đương nhiên là thật! Ngươi không tin có thể cúi xuống sờ trong người ta đi, đồ ta để ở trong ngực áo!”
Trần Vũ nghe vậy, càng gấp gáp không thể chờ đợi được nữa, liền vội vàng cúi xuống, muốn đem đồ vật trên người của tên thích khách này lấy đi. Ngay tại thời khắc mà Trần Vũ cúi xuống, trên mặt của tên thích khách cũng không thể nào che dấu được nụ cười lạnh, sau đó là một mũi dao sáng lấp lánh, từ trên tay của hắn phóng tới, hương ngay vị trí trái tim của Trần Vũ mà đâm vào.
Động tác này của tên thích khách cực kỳ mau lẹ và dứt khoát, hoàn toàn không có một phần dư thừa nào. Cho dù là một tu sĩ Cao Cấp, lúc này bị tập kích như vậy, mười phần thì hết chín phần đã bị xử lý ngay tại chỗ rồi. Thế nhưng, lúc này mũi dao chỉ còn cách trước ngực Trần Vũ có năm phân nữa, thì động tác của tên thích khách đột nhiên dừng lại, mà vẻ mặt của hắn hiện lên một tia khó tin.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” Hắn chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê rần, cổ tay bắt đầu vô lực, mũi dao cũng bị rớt xuống đất.
Trong khi đó, tình cảnh của Hồ Mị Nương cũng không tốt hơn một chút nào, nàng bị năm tên Cao Cấp Kiếm Sĩ và một tên Thiên Giai Chiến Sĩ vây công. Tên Thiên Giai Chiến Sĩ làm nhiệm vụ phòng ngự, liên tục chặn lại các đòn công kích của nàng, còn năm tên Cao Cấp Kiếm Sĩ thì bày ra trận hình, không ngừng di chuyển để xông tới, phát ra những đòn công kích sắc lẹm. Một đội hình như vậy, có thể nói là công thủ vẹn toàn, ép cho nàng liên tục rơi vào thế hạ phong.
Phần còn lại, nhóm người Trần Vũ thì bị một đám thích khách vây công, ngoài ra còn có bốn năm tên pháp sư ở phía sau công kích tới, bố trí đội hình cực kỳ hợp lý, tạo thành từng tầng từng tầng công kích, liên miên không dứt, thật sự là nguy nan trùng trùng. Nhìn bọn họ phối hợp và bố trí đội hình nhuần nhuyên như vậy, mọi người không khó để nhận ra bọn họ đều được huấn luyện cực kỳ bài bản. Mà những người như vậy, thường thường chỉ có ở trong quân đội hoặc là các dong binh đoàn lớn mà thôi. Nhìn ra điểm này, Hồ Mị Nương tức giận hô lên một tiếng: “Là ai phái các ngươi tới?”
Nhưng lúc này, chẳng có kẻ nào đứng ra để trả lời cho nàng biết, mục tiêu của bọn họ là đem các nàng bắt sống rồi tính sau.
“Các ngươi là người của Trần Tiền hay Trần Biên?” Lúc này, Trần Tiểu Phương đột nhiên đánh lui một tên thích khách, rồi hô lên một tiếng.
“Đều không phải!” Tên thích khách dường như có chút chột dạ, chợt hô lên.
Ánh mắt Trần Tiểu Phương không khỏi sáng lên một cái, sau đó trong lòng liền cực kỳ tức giận: “Hừ, thật sự là hai tên khốn kiếp này, đúng là khinh người quá đáng!”
“Ta đã nói là không phải rồi mà!” Tên thích khách có vẻ rất buồn bực, làm sao lời hắn nói mà nàng vẫn không tin?
“Chớ nói nhảm nữa, hành động nhanh lên, không nên để ra sai sót!” Tên Thiên Giai Chiến Sĩ nghe tên thích khách kia cứ lải nhải không thôi, không khỏi tức giật quát lên một tiếng, sau đó đội ngũ của hắn cũng tăng cường tốc độ công kích, muốn đem chiến trường ở bên này giải quyết cho nhanh.
“Ngươi có thể thắng được ta sao? Cứ mơ đi!” Trên khóe môi của Hồ Mị Nương đột nhiên hiện lên một nụ cười lạnh, ngay sau đó, trên tay nàng bỗng dưng xuất hiện một cây băng cung, phát ra một luồng hàn khí cực kỳ kinh người.
“Nguy rồi! Đây là thánh khí, tất cả mau tản ra!” Vừa nhìn thấy hàn khí trên cây băng cung này của nàng, tên Thiên Giai Chiến Sĩ không khỏi kinh hãi hét lên thành tiếng.
“Đã muộn rồi!” Trong ánh mắt của Hồ Mị Nương lóe lên một vệt hàn quang, ngay sau đó một mũi băng tiễn được nàng bắn ra.
“Xoẹt!”
“Ầm!”
Mũi băng tiễn vừa lao tới, chạm vào tấm khiên chắn ở trên tay của tên Thiên Giai Chiến Sĩ, liền bộc phát ra một trận tiếng vang cực kỳ kinh người. Cả người tên Thiên Giai Chiến Sĩ cứ như thế bay rớt ra ngoài, mà tấm khiên chắn trên tay hắn cũng đóng thành băng tảng, sau đó liền vỡ vụn ra thành từng mảnh. Một cơn gió vừa thổi nhẹ qua, ngay lập tức những tảng băng này đều bị tan mất, trên mặt đất chỉ còn lưu lại mấy vệt nước bảo chứng cho sự tồn tại của nó.
“Khốn kiếp! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thánh khí của Hồ tộc?” Tên Thiên Giai Chiến Sĩ lúc này đã thật sự là kinh hoảng, tấm khiên chắn của hắn mặc dù không phải là thánh khí, nhưng ít ra cũng là vật phẩm thiên cấp, vậy mà không thể nào đỡ nổi một đòn. Nếu không phải đã từng lăn lộn trên chiến trường, gang dạ hơn người, hắn đã bị một màn này dọa cho tè ra quần rồi.
“Ngươi không có tư cách để biết! Hãy đi chết đi!” Nàng nói xong, cũng không cho tên Thiên Giai Chiến Sĩ này cơ hội chạy trốn, muốn tiếp tục bắn ra một mũi tên nữa, nhân tiện tiễn hắn lên đường luôn.
Nhưng ai ngờ vào lúc này, tên Thiên Giai Chiến Sĩ tức giận cắn răng một cái, sau đó đem một tờ phù lục ném lên mặt đất, tiếp theo liền biến mất không thấy đâu nữa.
“Chết tiệt, là truyền tống phù lục! Trên người hắn tại sao lại có truyền tống phù lục?” Nàng không thể đem tên Thiên Giai Chiến Sĩ kia bắn chết ngay tại chỗ, trong lòng liền vô cùng tức giận, mà mấy tên Kiếm Sĩ kia không có được nhiều may mắn đến như vậy, trên người bọn hắn cũng không có Truyền Tống Phù a?
“Tất cả các ngươi đều đi chết đi!” Tên Thiên Giai Chiến Sĩ kia đã chạy thoát, những người còn lại mặc dù có trận hình để chóng đỡ, thế nhưng thiếu đi một chiến sĩ phòng ngự, dù lực công kích của bọn họ có mạnh đế như thế nào, trận hình cũng nhanh chóng bị nàng đánh cho tan vỡ.
Nhìn thấy tình thế không ổn, mấy tên thích khách và mấy tên pháp sư đang vây công đám người Trần Vũ ở bên kia, cũng nhanh chóng làm ra quyết định.
“Chạy mau!” Không biết là tên nào đó hô lên, mà mấy tên còn lại cũng đã mặc kệ, không nhân cơ hội này để chạy trốn, còn ở đây để mà nộp mạng hay sao?
Thấy đám người áo đen vây công mình muốn chạy trốn, mấy thiếu nữ Hồ tộc liền tức giận hô lên: “Muốn đi, đâu có dễ dàng như vậy!”
Từ nãy đến giờ bị cả đam người này chèn ép liên tục, mấy thiếu nữ Hồ tộc đã nín lửa trong lòng, vừa thấy bọn họ muốn chạy, các nàng làm sao có thể buông tha.
Không biết là trên người các nàng có không gian phảp bảo gì hay không, mà chỉ thấy các này động niệm một cái, trên tay mỗi người đã nhiều ra một cây băng cung. Đương nhiên những cây băng cung này cũng không thể nào có thể so sánh được với uy lực của cây băng cung ở trên tay Hồ Mị Nương, thế nhưng đẳng cấp của chúng đều không hề thấp một chút nào, dùng để đối phó với mấy tên Trung Cấp và Cao Cấp áo đen này có thể nói là dư xài.
Các nàng động, bọn người Trần Vũ, Trần Tiểu Phương cũng động. Trong đó, Trần Tiểu Phương là người căm giận nhất, đám người này đến đây chắc chắn là có ý đồ xấu với nàng, mà chuyện tốt của nàng với Trần Vũ còn chỉ mới bắt đầu đây, lại bị bọn chúng phá hư, thật sự là đáng hận!
“Hừ, nhanh để mạng lại cho ta!” Khi nàng thật sự nổi giận, thì khí chất trên người cũng bắt đầu bạo phát đi ra, hai thanh đoản kiếm trên tay cũng lập tức hiện ra một tầng nướ với lửa. Đây là hai thanh thủy hỏa kiếm do Vương Thiết đại sư đặc biệt chế tạo riêng cho nàng, uy lực của nó một khí bộc phát hoàn toàn, có thể nói là rất đáng sợ, huống hồ độ sắc bén của hai thanh đoản kiếm này thì càng không thể bàn đến nữa rồi.
Nàng vừa lao tới, liền đem một tên thích khách ở gần đó đánh ngã. Mà tên thích khách này, thật sự là quá xui xẻo! Mặc dù thực lực của hắn so với nàng phải mạnh hơn một chút, thế nhưng nàng đã nổi giận rồi, thì cho dù đó có là một con ma thú cao hơn nàng hai, ba tầng, nàng cũng có thể làm thịt được nó, huống hồ chỉ là một tên thích khách chỉ cao hơn nàng có một cấp. Đánh bại được tên thích khách này rồi, nàng lại tiếp tục lao đến, tìm kiếm một con mồi khác. Trần Vũ nhìn theo bóng lưng của nàng chỉ có thể âm thầm thở dài: “Ài, nữ nhân nha, làm sao lại thích bạo lực như vậy chứ? Phải chi hiền ngoan như lúc này thì có tốt hơn không?”
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám thì thầm trong miệng, lúc này hắn thật sự là không nên chọc giận nàng. Sau một hồi, Trần Vũ lại hướng về phía tên thích khách đang nằm xuống đất, chậm rãi đi tới: “Người anh em, ngươi gặp được ta thật sự là may mắn của người, nếu như để người khác bắt được ngươi, ngươi nhất định sẽ có kết cục rất bi thảm!”
Tên thích khách nhìn thấy Trần Vũ chỉ là một Trung Cấp Thợ Săn tầng ba, mặt mũi lại non nớt như vậy, liền rất khịt mũi khinh thường. Thế nhưng quả thật đúng như là hắn nói, gặp những người khác, e rằng kết cục của hắn có thể sẽ bi thảm hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, trong đầu hắn chợt lóe re linh quang, hướng về phía Trần Vũ cười nói: “Người anh em, trên người ta có một vài thứ rất có giá trị, ngươi chỉ cần thả cho ta rời đi, ta sẽ đưa đồ vật cho người. Sau này ta cũng không đến đây tập kích các ngươi nữa! Thế nào?”
“Ồ, thật sao?” Hai mắt Trần Vũ đột nhiên sáng lên, lộ ra một vẻ tham lam không thể nào che dấu được.
Tên thích khách càng cười lạnh trong bụng, nói: “Đương nhiên là thật! Ngươi không tin có thể cúi xuống sờ trong người ta đi, đồ ta để ở trong ngực áo!”
Trần Vũ nghe vậy, càng gấp gáp không thể chờ đợi được nữa, liền vội vàng cúi xuống, muốn đem đồ vật trên người của tên thích khách này lấy đi. Ngay tại thời khắc mà Trần Vũ cúi xuống, trên mặt của tên thích khách cũng không thể nào che dấu được nụ cười lạnh, sau đó là một mũi dao sáng lấp lánh, từ trên tay của hắn phóng tới, hương ngay vị trí trái tim của Trần Vũ mà đâm vào.
Động tác này của tên thích khách cực kỳ mau lẹ và dứt khoát, hoàn toàn không có một phần dư thừa nào. Cho dù là một tu sĩ Cao Cấp, lúc này bị tập kích như vậy, mười phần thì hết chín phần đã bị xử lý ngay tại chỗ rồi. Thế nhưng, lúc này mũi dao chỉ còn cách trước ngực Trần Vũ có năm phân nữa, thì động tác của tên thích khách đột nhiên dừng lại, mà vẻ mặt của hắn hiện lên một tia khó tin.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” Hắn chỉ cảm thấy cánh tay của mình tê rần, cổ tay bắt đầu vô lực, mũi dao cũng bị rớt xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook