Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới
-
Chương 102: Nỗi niềm thiếu nữ
Nhìn thấy khí tức của Trần Bửu đột nhiên tăng lên, Vương Thiết không khỏi nhíu chặt chân mày. Mà Trần Vũ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người này vậy mà có thể lâm trận đột phá?
Thế nhưng ngay khi thân hình của Trần Bửu vừa bổ nhào tới, cái đuôi của Hắc Long đã tức tốc quét ngang.
“Ầm!”
Chỉ nghe được một tiếng chấn động thật lớn vang lên, cả thân hình của Trần Bửu như một khối thịt lớn, bắn thẳng về phía vách tường sau lưng.
“Răng rắc!”
Bên tai vang lên một tiếng gãy vỡ, không biết là vách tường gỗ bị chấn gãy, hay là xương cốt của Trần Bửu đã vỡ vụn rồi. Chỉ là, lúc này trong miệng Trần Bửu cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu to. Sau đó đầu óc của hắn đều là một trận tối tăm mù mịt.
Hắn không phải vừa mới đột phá cảnh giới sao? Hắn không phải thực lực bạo tăng sao? Làm sao đến cả một kích mà hắn cũng không thể đỡ được? Chẳng lẽ đầu Hắc Long này mạnh đến không hợp thói thường như vậy sao?
Trong lúc trong đầu Trần Bửu là một trận mê mang bất định, thì ánh mắt khinh miệt của Hắc Long lại lần nữa nhìn đến, nó dùng giọng nói lạnh nhạt của mình nói ra: “Hừ, kiến hôi cũng chỉ là kiến hôi mà thôi, ở trước mặt bản Long thì ít nhảy múa đi!”
Cả thân hình Trần Bửu đều bị chấn động mạnh. Hắn có cảm giác như mình vừa mới bước chân lên cảnh cửa thiên đường, con chưa kịp nhìn thấy hào quang xung quanh, thì bất chợt bị một bàn tay lạnh lùng vô tình kéo xuống, kéo xuống đến tận mười tám tầng địa ngục.
Trong lòng Trần Bửu tràn đầy tuyệt vọng, hắn không nhịn được mà phun ra máu tươi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh đi.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người mới có thể kịp thời phản ứng lại. Bọn họ đều một mặt ngơ ngác mà nhìn lấy nhau, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không phải vừa rồi ngươi còn rất hung hăng sao, không phải vừa rồi ngươi còn phát ra hào quang vạn trượng sao? Như thế nào bây giờ lại bị người ta đập cho ngất xỉu luôn rồi?
Thật sự thì trận giao đấu này chỉ diễn ra trong một chớp mắt, ngay lúc Trần Bửu vừa mới đột phá cảnh giới, sau đó liền xông lên tấn công Trần Vũ. Đáng lý ra đây phải là một trận nghiền ép mới đúng, nhưng ai biết được Hắc Long chỉ cần dùng đến một cái đuôi rồng liền trấn áp Trần Bửu ngay tại chỗ? Đây quả nhiên cũng là một trận nghiền ép, nhưng cái này lại là một thứ kết quả ngược lại, mọi người hoàn toàn không thể nào ngờ đến được!
Trần Vũ nhìn lấy Trần Bửu đang nằm hôn mê dưới đất, lại nhìn lấy Trần Tiền một bộ sợ hãi mà đứng run rẩy ở một bên, trong lòng của hắn âm thầm thở ra một hơi. Thật tình hắn cũng không muốn đi đến bước đường này, nhưng mà những kẻ ở đây cứ ép buộc cho hắn ra tay. Giờ thì hay rồi, kẻ nên phế thì bị phế, kẻ nên đánh thì cũng đã đánh đến bất tỉnh, Trần Vũ cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Cho nên lúc này hắn mới xoay lưng lại nói: “Coi như hôm nay ta nể mặt các ngươi nhiều năm trông nom biên ải, cho nên tạm thời tha cho các ngươi một mạng, nếu như sau này còn để cho ta bắt gặp các ngươi làm ra những chuyện như thế này nữa, thì đừng trách ta ra tay độc ác!”
Trần Vũ nói xong những lời này, liền phất tay mà rời đi. Đám người Trần Long cũng không dám đuổi theo nửa bước. Đợi cho đến lúc bóng dáng của Trần Vũ đi khuất, bọn hắn mới bắt đầu dáo dát đem vị trưởng thôn Trần Bửu này đi chữa thương.
…
“Hiện tại ngươi tính thế nào?” Sau khi ra khỏi cửa nhà trưởng thôn, Vương Thiết liền hướng về phía Trần Vũ hỏi thăm.
Trần Vũ nghe xong liền nhún nhún vai nói: “Còn thế nào nữa, ta bây giờ phải rời khỏi chỗ này rồi! Hy vọng sau này còn có thể gặp lại đại sư!”
Vương Thiết biết tên thiếu niên này một khi rời đi, thì hai đứa học trò kia của hắn cũng sẽ đi theo, cho nên khóe mắt hơi giật giật một chút, sau đó mới thản nhiên cười nói: “Vậy thì hẹn gặp lại đi, không biết chừng ta cũng phải chuẩn bị rời khỏi chỗ đây rồi!”
“Là vì thân thế của ngài sao?” Trần Vũ hơi có chút lo lắng nhìn lấy Vương Thiết.
Vương Thiết cũng không biết là Trần Vũ nhờ có hệ thống nên đã biết được tất cả về thân thế của mình, cho nên lúc này Vương Thiết chỉ lắc đầu cười nói: “Thân thế của ta thì có gì đặc biệt mà lo lắng chứ? Ta chẳng qua là ở lâu một chỗ cũng cảm thấy nhàm chán, muốn đi đến một nơi mới mẻ để thử thời vận mà thôi. Biết đâu lúc đó ta lại may mắn rèn ra được một món bảo bối tốt, như vậy thanh danh của ta không phải sẽ càng vang xa hay sao?”
Trần Vũ biết là Vương Thiết không muốn nhắc đến chuyện cũ của mình, cho nên hắn chỉ nói thêm mấy lời cảm ơn, sau đó dẫn theo mấy người Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh cùng Hắc Long rời đi.
Mà lần này, Trần Vũ cũng không có trở lại quán trọ trước kia, hắn trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa thôn, đi đến một chỗ đã được ước định từ trước. Sau khi nhìn thấy mấy người Trần Vũ đi tới, Ái Lệ Na liền dẫn theo nhóm Trần Minh cùng Trần Tiểu Phương đi tới. Còn tên Mục Tân kia không biết đã trốn đi đâu mất rồi.
Trần Tiểu Phương vừa mới nhìn thấy Trần Vũ, bên trong khóe mắt nhịn không được mà tuôn trào ra hai dòng lệ nóng. Ngay sau đó nàng như một cơn gió nhẹ, lao thẳng vào trong lồng ngực của hắn mà khóc lớn lên.
Trần Vũ biết là nàng đã bị làm cho một trận kinh sợ, e rằng trong lòng sẽ có rất nhiều khó chịu. Nhưng hắn cũng khôg nghĩ đến là, Trần Tiểu Phương vừa mới khóc xong, đột nhiên há miệng ra cắn mạnh lên trên vai của hắn một cái, làm cho hắn đau đến phát rống lên.
“Đồ điên, ngươi làm sao lại cắn ta?” Trần Vũ tức giận quát lớn, nhưng hắn cũng không dám đem nàng đẩy ra ngoài.
Mà Ái Lệ Na thấy một màn như vậy, trong mắt liền tuôn ra một luồng sát khí, chuẩn bị đi tới đem Trần Tiểu Phương giải quyết ngay tại chỗ. Nhưng lúc này Trần Tiểu Phương lại đột nhiên nhô đầu ra, thúc thít nói: “Vũ, ta thật sự là rất nhớ ngươi, ngươi sau này đừng có rời xa ta được không?”
Nhìn thấy nàng thương tâm như vậy, trái tim Trần Vũ trở nên mềm nhũn ra. Hắn nhịn không được mà đưa tay vuốt ve lấy khuôn mặt của nàng, cũng quên mất vết cắn trên vai còn đang rỉ máu.
“Được rồi, chỉ cần sau này ngươi không cần điêu ngoa, tùy hứng, suốt ngày cứ thích tìm chuyện gây sự với ta, thì cho dù ngươi có muốn bỏ đi, ta cũng sẽ không cho ngươi đi!” Trần Vũ thật lòng nói.
“Thật sao?” Ánh mắt của Trần Tiểu Phương lúc này hơi chớp động.
“Ừ!” Mà Trần Vũ lúc này cũng gật đầu đáp lại.
Bỗng dưng lúc này, khóe môi của Trần Tiểu Phương hơi hơi nhếch lên, sau đó nàng mặt đỏ ứng nói: “Vũ, hôn ta đi!”
Trái tim Trần Vũ nhất thời trở nên đập loạn, sắc mặt cũng hơi quái dị mà nhìn lấy nàng. Bị hắn nhìn như vậy, nàng nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà nàng không giống với nữ nhân khác, cũng không có nhiều e thẹn như vậy. Không đợi Trần Vũ đáp ứng, nàng đã đem môi của mình dán sát vào trên môi hắn, bắt đầu chậm rãi mà nhấp nháp lấy hương vị ngọt ngào của người nam nhân trước mặt.
Thấy nàng trở nên chủ động như vậy, thân là một tên nam nhân như hắn, chẳng lẽ chấp nhận thua kém hay sao?
Cho nên lúc này Trần Vũ cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh nữa, hắn trực tiếp hạ tay xuống đem cái eo nhỏ nhắn của nàng kéo sát vào trong bụng mình, còn miệng thì liên tục đáp trả lấy những cái hôn nồng nhiệt của nàng.
Mấy người Trần Minh lúc này đều đang trợn to mắt mà nhìn lấy cảnh tượng trước mặt. Phải đợi cho Ái Lệ Na tằng hắng lên một tiếng, bọn họ mới xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác. Chỉ có điều, lúc này trong lòng của Ái Lệ Na thật sự là phức tạp vô cùng, đáng lý ra nàng nhìn thấy Trần Vũ như vậy thì nàng phải đi lên cho hắn một dao mới đúng. Nhưng không hiểu sao, nàng lại không có chút nào ghét bỏ hắn, thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong một ngày được hắn kề cận như vậy.
Tuy là như vậy, nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn về phía Trần Tiểu Phương rõ ràng là trở nên chán ghét vô cùng. Dù sao Trần Vũ cũng là đàn ông của nàng, bị một nữ nhân khác chen chân đi vào, tuy biết rằng người ta là người tới trước, nhưng nàng có thể bao dung mà bỏ qua như vậy sao? Đáp án đương nhiên là không rồi, nếu như không phải độ trung thành của nàng đối với Trần Vũ là tuyệt đối, nàng đã ra tay đánh chết Trần Tiểu Phương từ lâu rồi.
Sau khi nồng nhiệt hôn môi một hồi, Trần Vũ cũng sợ mọi người chờ lâu sẽ sinh lòng oán hận, cho nên mới nhẹ nhàng thì thầm vào trong tai của Trần Tiểu Phương, nói: “Mọi người đang chờ, chúng ta mau lên đường thôi, lần sau ta sẽ bù đắp cho nàng!”
Lúc đầu nàng vì nhớ nhung Trần Vũ nên quên hết tất thảy mọi thứ xung quanh, nhưng khi nghe xong mấy lới này của hắn, lại nhìn thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn về phía mình, trong lòng nàng liền nổ lên lộp bộp. May là nàng không phải người thường, còn không đến mức xấu hổ để không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Lúc này nàng chỉ hơi đỏ mặt một chút, sau đó làm bộ như chưa phát sinh ra chuyện gì, ôn ôn nhu nhu mà đứng ở bên cạnh Trần Vũ, như thể là một vị hiền thê lương mẫu đứng bên cạnh chồng vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Minh có chút mộng, đây không phải là em gái hắn a?
Mà mấy thiếu nữ thì càng cảnh giác nhìn lên, nữ nhân này thật sự là không đơn giản!
Chỉ có Tần Mục lúc này lười biếng từ trong chiến xa chui đi ra, trên miệng còn ngậm lấy một cái đùi gà, không biết là hắn lấy trộm từ trong nhà nào, vừa nhai vừa nói: “Này, các người có muốn lên đường hay là không đây?”
Chiến xa này là do hắn từ trong nhà của Trần Bửu trộm lấy, cũng chỉ có hắn mới có thể điều khiển được. Bởi vì trong này ngoài trận pháp còn có thêm các cấm chế, chỉ có người trong gia tộc họ Trần mới có thể tìm hiểu được. Mà chuyện này đối với Tần Mục thì quá đơn giản, hắn đã ngắm nghía thứ này từ lâu, mày mò thêm một chút liền có thể giải khai ra một cách dễ dàng.
Lúc này, mọi người nghe Tần Mục hô lên, cũng không đứng ở đây dài dòng nữa, mà bắt đầu hướng về phương hướng Phượng Hoàng trấn để rời đi.
Thế nhưng ngay khi thân hình của Trần Bửu vừa bổ nhào tới, cái đuôi của Hắc Long đã tức tốc quét ngang.
“Ầm!”
Chỉ nghe được một tiếng chấn động thật lớn vang lên, cả thân hình của Trần Bửu như một khối thịt lớn, bắn thẳng về phía vách tường sau lưng.
“Răng rắc!”
Bên tai vang lên một tiếng gãy vỡ, không biết là vách tường gỗ bị chấn gãy, hay là xương cốt của Trần Bửu đã vỡ vụn rồi. Chỉ là, lúc này trong miệng Trần Bửu cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu to. Sau đó đầu óc của hắn đều là một trận tối tăm mù mịt.
Hắn không phải vừa mới đột phá cảnh giới sao? Hắn không phải thực lực bạo tăng sao? Làm sao đến cả một kích mà hắn cũng không thể đỡ được? Chẳng lẽ đầu Hắc Long này mạnh đến không hợp thói thường như vậy sao?
Trong lúc trong đầu Trần Bửu là một trận mê mang bất định, thì ánh mắt khinh miệt của Hắc Long lại lần nữa nhìn đến, nó dùng giọng nói lạnh nhạt của mình nói ra: “Hừ, kiến hôi cũng chỉ là kiến hôi mà thôi, ở trước mặt bản Long thì ít nhảy múa đi!”
Cả thân hình Trần Bửu đều bị chấn động mạnh. Hắn có cảm giác như mình vừa mới bước chân lên cảnh cửa thiên đường, con chưa kịp nhìn thấy hào quang xung quanh, thì bất chợt bị một bàn tay lạnh lùng vô tình kéo xuống, kéo xuống đến tận mười tám tầng địa ngục.
Trong lòng Trần Bửu tràn đầy tuyệt vọng, hắn không nhịn được mà phun ra máu tươi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh đi.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người mới có thể kịp thời phản ứng lại. Bọn họ đều một mặt ngơ ngác mà nhìn lấy nhau, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không phải vừa rồi ngươi còn rất hung hăng sao, không phải vừa rồi ngươi còn phát ra hào quang vạn trượng sao? Như thế nào bây giờ lại bị người ta đập cho ngất xỉu luôn rồi?
Thật sự thì trận giao đấu này chỉ diễn ra trong một chớp mắt, ngay lúc Trần Bửu vừa mới đột phá cảnh giới, sau đó liền xông lên tấn công Trần Vũ. Đáng lý ra đây phải là một trận nghiền ép mới đúng, nhưng ai biết được Hắc Long chỉ cần dùng đến một cái đuôi rồng liền trấn áp Trần Bửu ngay tại chỗ? Đây quả nhiên cũng là một trận nghiền ép, nhưng cái này lại là một thứ kết quả ngược lại, mọi người hoàn toàn không thể nào ngờ đến được!
Trần Vũ nhìn lấy Trần Bửu đang nằm hôn mê dưới đất, lại nhìn lấy Trần Tiền một bộ sợ hãi mà đứng run rẩy ở một bên, trong lòng của hắn âm thầm thở ra một hơi. Thật tình hắn cũng không muốn đi đến bước đường này, nhưng mà những kẻ ở đây cứ ép buộc cho hắn ra tay. Giờ thì hay rồi, kẻ nên phế thì bị phế, kẻ nên đánh thì cũng đã đánh đến bất tỉnh, Trần Vũ cũng không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Cho nên lúc này hắn mới xoay lưng lại nói: “Coi như hôm nay ta nể mặt các ngươi nhiều năm trông nom biên ải, cho nên tạm thời tha cho các ngươi một mạng, nếu như sau này còn để cho ta bắt gặp các ngươi làm ra những chuyện như thế này nữa, thì đừng trách ta ra tay độc ác!”
Trần Vũ nói xong những lời này, liền phất tay mà rời đi. Đám người Trần Long cũng không dám đuổi theo nửa bước. Đợi cho đến lúc bóng dáng của Trần Vũ đi khuất, bọn hắn mới bắt đầu dáo dát đem vị trưởng thôn Trần Bửu này đi chữa thương.
…
“Hiện tại ngươi tính thế nào?” Sau khi ra khỏi cửa nhà trưởng thôn, Vương Thiết liền hướng về phía Trần Vũ hỏi thăm.
Trần Vũ nghe xong liền nhún nhún vai nói: “Còn thế nào nữa, ta bây giờ phải rời khỏi chỗ này rồi! Hy vọng sau này còn có thể gặp lại đại sư!”
Vương Thiết biết tên thiếu niên này một khi rời đi, thì hai đứa học trò kia của hắn cũng sẽ đi theo, cho nên khóe mắt hơi giật giật một chút, sau đó mới thản nhiên cười nói: “Vậy thì hẹn gặp lại đi, không biết chừng ta cũng phải chuẩn bị rời khỏi chỗ đây rồi!”
“Là vì thân thế của ngài sao?” Trần Vũ hơi có chút lo lắng nhìn lấy Vương Thiết.
Vương Thiết cũng không biết là Trần Vũ nhờ có hệ thống nên đã biết được tất cả về thân thế của mình, cho nên lúc này Vương Thiết chỉ lắc đầu cười nói: “Thân thế của ta thì có gì đặc biệt mà lo lắng chứ? Ta chẳng qua là ở lâu một chỗ cũng cảm thấy nhàm chán, muốn đi đến một nơi mới mẻ để thử thời vận mà thôi. Biết đâu lúc đó ta lại may mắn rèn ra được một món bảo bối tốt, như vậy thanh danh của ta không phải sẽ càng vang xa hay sao?”
Trần Vũ biết là Vương Thiết không muốn nhắc đến chuyện cũ của mình, cho nên hắn chỉ nói thêm mấy lời cảm ơn, sau đó dẫn theo mấy người Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh cùng Hắc Long rời đi.
Mà lần này, Trần Vũ cũng không có trở lại quán trọ trước kia, hắn trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa thôn, đi đến một chỗ đã được ước định từ trước. Sau khi nhìn thấy mấy người Trần Vũ đi tới, Ái Lệ Na liền dẫn theo nhóm Trần Minh cùng Trần Tiểu Phương đi tới. Còn tên Mục Tân kia không biết đã trốn đi đâu mất rồi.
Trần Tiểu Phương vừa mới nhìn thấy Trần Vũ, bên trong khóe mắt nhịn không được mà tuôn trào ra hai dòng lệ nóng. Ngay sau đó nàng như một cơn gió nhẹ, lao thẳng vào trong lồng ngực của hắn mà khóc lớn lên.
Trần Vũ biết là nàng đã bị làm cho một trận kinh sợ, e rằng trong lòng sẽ có rất nhiều khó chịu. Nhưng hắn cũng khôg nghĩ đến là, Trần Tiểu Phương vừa mới khóc xong, đột nhiên há miệng ra cắn mạnh lên trên vai của hắn một cái, làm cho hắn đau đến phát rống lên.
“Đồ điên, ngươi làm sao lại cắn ta?” Trần Vũ tức giận quát lớn, nhưng hắn cũng không dám đem nàng đẩy ra ngoài.
Mà Ái Lệ Na thấy một màn như vậy, trong mắt liền tuôn ra một luồng sát khí, chuẩn bị đi tới đem Trần Tiểu Phương giải quyết ngay tại chỗ. Nhưng lúc này Trần Tiểu Phương lại đột nhiên nhô đầu ra, thúc thít nói: “Vũ, ta thật sự là rất nhớ ngươi, ngươi sau này đừng có rời xa ta được không?”
Nhìn thấy nàng thương tâm như vậy, trái tim Trần Vũ trở nên mềm nhũn ra. Hắn nhịn không được mà đưa tay vuốt ve lấy khuôn mặt của nàng, cũng quên mất vết cắn trên vai còn đang rỉ máu.
“Được rồi, chỉ cần sau này ngươi không cần điêu ngoa, tùy hứng, suốt ngày cứ thích tìm chuyện gây sự với ta, thì cho dù ngươi có muốn bỏ đi, ta cũng sẽ không cho ngươi đi!” Trần Vũ thật lòng nói.
“Thật sao?” Ánh mắt của Trần Tiểu Phương lúc này hơi chớp động.
“Ừ!” Mà Trần Vũ lúc này cũng gật đầu đáp lại.
Bỗng dưng lúc này, khóe môi của Trần Tiểu Phương hơi hơi nhếch lên, sau đó nàng mặt đỏ ứng nói: “Vũ, hôn ta đi!”
Trái tim Trần Vũ nhất thời trở nên đập loạn, sắc mặt cũng hơi quái dị mà nhìn lấy nàng. Bị hắn nhìn như vậy, nàng nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà nàng không giống với nữ nhân khác, cũng không có nhiều e thẹn như vậy. Không đợi Trần Vũ đáp ứng, nàng đã đem môi của mình dán sát vào trên môi hắn, bắt đầu chậm rãi mà nhấp nháp lấy hương vị ngọt ngào của người nam nhân trước mặt.
Thấy nàng trở nên chủ động như vậy, thân là một tên nam nhân như hắn, chẳng lẽ chấp nhận thua kém hay sao?
Cho nên lúc này Trần Vũ cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh nữa, hắn trực tiếp hạ tay xuống đem cái eo nhỏ nhắn của nàng kéo sát vào trong bụng mình, còn miệng thì liên tục đáp trả lấy những cái hôn nồng nhiệt của nàng.
Mấy người Trần Minh lúc này đều đang trợn to mắt mà nhìn lấy cảnh tượng trước mặt. Phải đợi cho Ái Lệ Na tằng hắng lên một tiếng, bọn họ mới xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác. Chỉ có điều, lúc này trong lòng của Ái Lệ Na thật sự là phức tạp vô cùng, đáng lý ra nàng nhìn thấy Trần Vũ như vậy thì nàng phải đi lên cho hắn một dao mới đúng. Nhưng không hiểu sao, nàng lại không có chút nào ghét bỏ hắn, thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong một ngày được hắn kề cận như vậy.
Tuy là như vậy, nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn về phía Trần Tiểu Phương rõ ràng là trở nên chán ghét vô cùng. Dù sao Trần Vũ cũng là đàn ông của nàng, bị một nữ nhân khác chen chân đi vào, tuy biết rằng người ta là người tới trước, nhưng nàng có thể bao dung mà bỏ qua như vậy sao? Đáp án đương nhiên là không rồi, nếu như không phải độ trung thành của nàng đối với Trần Vũ là tuyệt đối, nàng đã ra tay đánh chết Trần Tiểu Phương từ lâu rồi.
Sau khi nồng nhiệt hôn môi một hồi, Trần Vũ cũng sợ mọi người chờ lâu sẽ sinh lòng oán hận, cho nên mới nhẹ nhàng thì thầm vào trong tai của Trần Tiểu Phương, nói: “Mọi người đang chờ, chúng ta mau lên đường thôi, lần sau ta sẽ bù đắp cho nàng!”
Lúc đầu nàng vì nhớ nhung Trần Vũ nên quên hết tất thảy mọi thứ xung quanh, nhưng khi nghe xong mấy lới này của hắn, lại nhìn thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn về phía mình, trong lòng nàng liền nổ lên lộp bộp. May là nàng không phải người thường, còn không đến mức xấu hổ để không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Lúc này nàng chỉ hơi đỏ mặt một chút, sau đó làm bộ như chưa phát sinh ra chuyện gì, ôn ôn nhu nhu mà đứng ở bên cạnh Trần Vũ, như thể là một vị hiền thê lương mẫu đứng bên cạnh chồng vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Minh có chút mộng, đây không phải là em gái hắn a?
Mà mấy thiếu nữ thì càng cảnh giác nhìn lên, nữ nhân này thật sự là không đơn giản!
Chỉ có Tần Mục lúc này lười biếng từ trong chiến xa chui đi ra, trên miệng còn ngậm lấy một cái đùi gà, không biết là hắn lấy trộm từ trong nhà nào, vừa nhai vừa nói: “Này, các người có muốn lên đường hay là không đây?”
Chiến xa này là do hắn từ trong nhà của Trần Bửu trộm lấy, cũng chỉ có hắn mới có thể điều khiển được. Bởi vì trong này ngoài trận pháp còn có thêm các cấm chế, chỉ có người trong gia tộc họ Trần mới có thể tìm hiểu được. Mà chuyện này đối với Tần Mục thì quá đơn giản, hắn đã ngắm nghía thứ này từ lâu, mày mò thêm một chút liền có thể giải khai ra một cách dễ dàng.
Lúc này, mọi người nghe Tần Mục hô lên, cũng không đứng ở đây dài dòng nữa, mà bắt đầu hướng về phương hướng Phượng Hoàng trấn để rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook