Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao FULL
-
15: Vận Đào Hoa Nơi Nào
Vệ Tây Lẫm V: Cảm giác gia đình [Hình ảnh (món ngon mỹ vị)].
Gà hầm nấm, canh xương sườn, thịt băm sốt nước tương, rau trộn dưa chuột, cà tím muối xổi, đậu phộng xào, còn có thịt bò kho, gà rim và canh rong biển sớm nay ba Vệ ngồi xe máy ra ngoài mua, gần mười món ăn để đầy trên bàn ăn.
Vệ Tây Lẫm, Vệ Vân Phong và Mập Mạp uống rượu cùng ba Vệ.
Ba Vệ uống rượu trắng, Mập Mạp nói buổi chiều còn phải đi lên trấn trên với đám Vệ Tây Lẫm, nên ba người uống bia.
Hôm nay, mẹ Vệ rất vui, hiếm lắm mới uống hai cốc bia.
Vệ Trừng Trừng một mình độc chiếm một lon Coca.
Đồ ăn đều do mẹ Vệ tự tay làm, mùi vị thực không tệ, hương vị rất thơm ngon.
Vệ Tây Lẫm thích ăn đến nỗi bụng căng phồng đánh cái ợ.
Ăn cơm xong, ba Vệ hỏi: "Muốn đi lên trấn trên mua đồ cho Trừng Trừng sao?"
Vệ Trừng Trừng căng thẳng, sợ lão ba không cho.
"Đúng vậy." Vệ Tây Lẫm đáp.
Ba Vệ gật đầu, "Đi đi, các ngươi nhớ trông coi Trừng Trừng.
Ta và mẹ ngươi ở nhà làm vằn thắn."
"Tụi con sẽ mua nhiều đồ, chắc cần phải chất lên xe tải chở về.
Ba mẹ có muốn mua thứ gì hay không, tụi con tiện thể mua về luôn cho người." Vệ Tây Lẫm nói.
Mẹ Vệ nói: "Mua bình dấm, thêm ít hoa quả, điểm tâm nữa.
Tối nay chắc sẽ có hàng xóm đến nhà chúng ta chơi."
"Vâng." Vệ Tây Lẫm nhớ kỹ.
Ba Vệ nói: "Ba không muốn mua gì cả."
Ở nhà nghỉ ngơi hơn một giờ thì tỉnh rượu, bốn người Vệ Tây Lẫm lái xe máy đi lên trấn trên, Vệ Vân Phong chở Vệ Trừng Trừng, Mập Mạp chở Vệ Tây Lẫm.
"Trừng Trừng, em cứ nghĩ xem muốn mua cái gì đi, tới trấn trên chúng ta đi mua luôn." Vệ Tây Lẫm không thích dạo phố, bình thường có thứ cần mua mới ra cửa hàng, hơn nữa còn đi thẳng đến nơi phải đến, không lang chạ đâu cả.
Vệ Trừng Trừng ôm eo nhị ca, nghĩ nghĩ, nói: "Em muốn mua một bức màn màu hồng nhạt pha lẫn chút trắng, còn muốn mua một con gấu trúc khổng lồ nhồi bông...!cứ như thế đã." Đứa nhỏ này vẫn không dám tiêu tiền a.
Vệ Vân Phong hơi mỉm cười.
"Muốn tiết kiệm tiền cho nhị ca sao?" Vệ Tây Lẫm cười rộ lên, đơn giản không có ý sẽ theo ý Vệ Trừng Trừng, "Được rồi anh sẽ tự thu xếp cho em.
Nói tóm lại, bảo đảm sẽ trang trí phòng của em siêu siêu xinh đẹp."
"Được!" Vệ Trừng Trừng mặt đầy vẻ chờ mong, hai mắt sáng lấp lánh.
Vào trong thành phố, Vệ Tây Lẫm đi trước rút hai vạn tệ tiền mặt, sau đó bốn người tách ra phân công việc cho nhau, Vệ Vân Phong và Mập Mạp đi mua hoa quả, điểm tâm và dấm, Vệ Tây Lẫm dẫn Vệ Trừng Trừng đi mua thú nhồi bông, đồ chơi và giấy dán tường.
Một giờ sau, bốn người tập hợp tại cửa hàng gia dụng lớn nhất thành phố mua hai chiếc giường mới, một bộ màn, gối ôm, tiếp đó sang cửa hàng điện tử cách vách mua một chiếc TV, một tủ lạnh và một máy giặt, chất đầy một chiếc xe tải.
Gần ba giờ sau, bốn người mới khởi hành về nhà.
Vệ Vân Phong và Mập Mạp ngồi xe máy đi trước dẫn đường, Vệ Tây Lẫm và Trừng Trừng ngồi trong cabin lái xe tải.
Trở lại thôn, rất nhiều dân làng nghe có tiếng động đứng ở ven đường xem náo nhiệt.
Ba Vệ và mẹ Vệ nhìn thấy trên xe có hai cái giường mới liền biết một trong số đó là Vệ Tây Lẫm mua cho họ, hai người vừa vui sướng vừa đau lòng.
Mẹ Vệ kéo Vệ Vân Phong, lén hỏi: "Chỗ này tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Gần hai vạn." Vệ Vân Phong hổ thẹn trong lòng, việc này vốn là việc mà lão đại như hắn nên làm giờ lại để em trai đi trước hắn một bước rồi.
Tiễn người chở hàng đi, anh em Vệ Tây Lẫm và Mập Mạp đem đồ điện dọn vào nhà, sau đó đổi giường cũ của ba Vệ mẹ Vệ thành giường mới, cuối cùng trang hoàng lại phòng cho Vệ Trừng Trừng.
Đầu tiên là phải dọn sạch phòng.
Vệ Trừng Trừng biết mình sắp có phòng mới, toàn thân nhiệt huyết giúp việc dọn đồ.
Mấy người tiện thể quét luôn trần nhà, quét tước sạch sẽ phòng xong thì bắt đầu dán giấy dán tường.
Giấy dán tường là do Vệ Trừng Trừng tự chọn, là tường gạch có màu vàng nhạt có mấy dây leo xanh biếc cảm giác rất tươi mát.
Dán xong, dọn giường mới vào rồi trải chăn đệm và ga giường in hoa màu hồng nhạt lên.
Một con gấu bông khủng, một gối đầu mềm mại và hai gối ôm êm ái đều ném lên đó, cái màn hồng nhạt cũng ném đó luôn.
Mập Mập và ba Vệ khiêng tủ quần áo và kệ sách nhỏ mới xếp vào, đèn bàn mới đặt trên tủ đầu giường, xong xuôi thì treo chuông gió lên trên xà nhà.
Vệ Tây Lẫm và Vệ Vân Phong mở tấm lót bọt biển ra, lót bọt biển tổng cộng có bốn màu lam, cam, lục và hường phấn, vừa xinh đẹp vừa lịch sự tao nhã, Mập Mạp tiến lên chăng màn.
Rất nhanh, ngoại hình phòng Vệ Trừng Trừng biến hình 360°, thoạt nhìn không khác gì phòng cho các bé gái.
Vệ Trừng Trừng vui sướng la lên, bổ nhào lên giường ôm gấu bông lăn lộn.
"Đại ca, cảm ơn anh!" Vệ Trừng Trừng nhảy dựng lên bổ nhào vào lồng ngực Vệ Vân Phong, hôn lên má hắn một cái, xong lại nhào về phía Vệ Tây Lẫm, cũng chụt hắn một miếng, "Nhị ca, cảm ơn anh! Mập Mạp, cảm ơn anh nữa."
"Em vui là tốt rồi." Vệ Tây Lẫm cười vừa lòng.
"Em đi tìm Thuần Thuần chơi đây!" Vệ Trừng Trừng nhảy nhót trên mặt đất, gấp không chờ nổi vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài.
Ba mẹ Vệ đều cười lắc đầu.
Mập Mạp một thân đầy mồ hôi, chào hỏi xong liền về nhà tắm rửa.
Vệ Tây Lẫm đi rửa mặt, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho ba Vệ, "Ba, trong này có hai mươi vạn, ba cầm đi, trước mang đi trả tiền cho người ta, xong rồi tu sửa nhà tắm, để sau này mùa đông vẫn có nước nóng mà dùng.
Còn dư, ba thuê mặt bằng ở trấn trên, khi bán đồ ăn sẽ không sợ mưa gió.
Còn lại bao nhiêu, ba với mẹ giữ lại mà tiêu." Thật ra hắn còn muốn trùng kiến lại căn nhà nữa, ở nông thôn hai mươi vạn là có thể tậu được một biệt thự nhỏ, không giống như trong thành phố một cái ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.
Nhưng lại nghĩ đến Vệ Vân Phong là lão đại trong nhà, hắn không nên biểu hiện quá mức.
Nói cách khác, người trong thôn sẽ nói những điều không dễ nghe, sẽ gây cho Vệ Vân Phong áp lực rất lớn.
Nhà ở hiện giờ không có vấn đề gì lớn, có thể nói sau cũng được.
Mẹ Vệ giương khóe miệng, không biết nói gì trực rơi nước mắt, đầy mặt vui mừng.
Vệ Tây Lẫm mua nhiều đồ như vậy, người trong thôn đều thấy, mượn tiền người ta giờ không thể nói là chưa có tiền trả được.
Ba Vệ nhận thẻ ngân hàng, "Được rồi, trả người ta tiền trước, dư lại giữ giùm con."
"Không cần giữ, nên tiêu thì cứ tiêu đi thôi." Vệ Tây Lẫm lại lấy một tấm thẻ khác đưa cho Vệ Vân Phong, "Đại ca, trong này có mười vạn, ngươi cầm đi.
Đại học là thời kỳ mấu chốt để thành lập quan hệ, lại là đàn ông, không thể thiếu xã giao.
Ngươi cũng có thể dùng tiền này làm chút làm ăn nhỏ, thế nào cũng được.
Ngươi đừng vội từ chối, chúng ta là anh em ruột, nên giúp đỡ lẫn nhau, nếu ngươi thặt sự băn khoăn thì tương lai lại trả lại cho ta cũng được."
Vệ Quốc Bang tán đồng gật đầu, "Em trai ngươi nói đúng, các ngươi là anh em ruột, nên giúp đỡ lẫn nhau.
Chỉ là có nhiều tiền cũng không thể tiêu loạn."
Vệ Vân Phong nghĩ ngợi một chút rồi cũng nhận, dùng sức vỗ vỗ bả vai người đệ đệ, "Được, ca nhớ kỹ phần tình cảm này của ngươi."
Vệ Tây Lẫm lúc này mới cười, "Tất nhiên phải thế rồi."
"Mẹ, con mang Thuần Thuần tới chơi nè!" Vệ Trừng Trừng kéo cô bé Phương Thuần Thuần cùng tuổi chạy vào.
Phương Thuần Thuần câu nệ chào hỏi mọi người.
"Chú, dì, anh Vân Phong, anh Tây Lẫm."
Mẹ Vệ cười nói: "A, Thuần Thuần sao, vào nhà chơi đi.
Trừng Trừng nhớ lấy hoa quả cho Thuần Thuần ăn đó."
"Biết ạ." Vệ Trừng Trừng kéo Phương Thuần Thuần chạy vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, mấy người Vệ Tây Lẫm ở ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng hai đứa nhóc vui đùa ầm ĩ, thét đến chói tai, mọi người đều cười hiểu ý.
Buổi tối, qua giờ cơm chiều, dân làng cầm quạt hương bồ ra ngoài ngõ.
Tuy rằng họ không có xem chương trình chọn tài năng gì đó, nhưng nghe con cháu nhà mình kể chuyện cũng biết Vệ Tây Lẫm đạt quán quân, nhận được giải thưởng không ít tiền, chuyện này đối với thôn của họ mà nói chính là một sự kiện lớn ghê gớm.
Mọi người không hẹn mà cùng đến nhà họ Vệ, làm phòng khách nhà họ Vệ chật cứng người.
Hoa quả và điểm tâm nhà họ Vệ mua lúc chiều phát huy tác dụng, rất nhanh đã được bày ra đĩa đặt trên bàn.
"Chị Vệ, Tây Lẫm nhà các người thật có tiền đồ, mua được TV lớn này, tủ lạnh lớn này, còn có cả máy giặt nữa.
Trong thôn chúng ta, có cả ba loại đồ điện như thế, nhà ngươi chính là nhà đầu tiên đó." Cô Tú Phương cách vách đánh giá đồ dùng mới mua trong phòng mà tấm tắc, mặt đầy vẻ hâm mộ.
Thím Thôi cầm một đống kẹo cất vào trong túi, lại lấy một nắm hạt dưa trong mâm lên, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Ta nghe nói tiền thưởng là năm mươi vạn cơ mà! Tây Lẫm là đứa con hiếu thảo, nhận được nhiều tiền như vậy sao lại không mua cho ba mẹ ít thứ tốt chứ? Ai, đáng thương thay, con nhà ta không có được tiền đồ như thế."
Ngữ khí có chút chua chua làm cho vài người dân ở phía sau bật cười.
Vệ Tây Lẫm chỉ chịu trách nhiệu ngồi một bên cười phụ họa, không tham gia vào đề tài này, hắn thật sự không am hiểu việc ứng đối với mấy bà bác lớn tuổi.
Thím Thôi thích kiếm lợi có tiếng trong thôn, nếu là ngày thường, mẹ Vệ thấy thím lấy đồ ăn nhà mình mang về, chắc chắn sẽ nói thím đôi câu.
Nhưng hôm nay tâm trạng mẹ Vệ tốt, mặt mày vẫn luôn hớn hở, khi nói chuyện đều vô thức ưỡn ngực, "Đúng là có tiền thưởng, nhưng không đến năm mươi vạn đâu.
Các ngươi nghĩ lại mà xem, có hát mấy bài thôi mà, sao có thể cho nhiều tiền thế được? Người của đài truyền hình đâu phải đồ ngốc? Các ngươi nói đúng không? Năm mươi vạn chỉ là một mánh lới trên TV thôi, tuyên truyền ấy mà, để người ta đi xem chương trình của họ thôi!"
Lời này không có ai nói cho mẹ Vệ, Vệ Tây Lẫm tức khắc lau mắt mà nhìn mẹ mình.
Phụ nữ nông thôn đây sao? Đừng nhìn người ta văn hóa không cao, nhưng nói chuyện rất có kỹ xảo.
Quả nhiên, mấy người làng đều gật đầu đồng ý, không hề hoài nghi cách nói của mẹ Vệ.
Đối với họ mà nói, minh tinh thật sự quá xa vời.
Vệ Tây Lẫm chỉ là một học sinh cao trung bình thường, hát mấy bài có thể kiếm được mấy vạn tệ đã là không tồi rồi.
"Mặc kệ nói thế nào, Tây Lẫm nhà các ngươi vẫn rất có tiền đồ, tương lai có cơ hội nhất định phải đề bạt chúng ta đó.
Ha ha ha..." Một người làng khác cười khen ngợi.
"Không dám, không dám.
Nào nào, ăn trái cây, nho này là mua ở trên trấn hồi chiều đấy, rất ngọt không chua đâu." Mẹ Vệ nhiệt tình đón tiếp.
Một bên của phòng khách là ba Vệ và mấy ông bác trong thôn, ngậm thuốc lá phun sương mù, chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt, nói về Vệ Tây Lẫm, rồi nói đến hoa màu ngoài ruộng, chuyện thú vị trong trấn, không khí còn vui hơn ăn tết.
Cùng người làng ăn ăn uống uống ngắm nghía tâm sự, nhà họ Vệ náo nhiệt đến tận hơn mười hai giờ mọi người mới lục tục ra về.
Vệ Tây Lẫm cùng Vệ Vân Phong, Vệ Trừng Trừng giúp bố mẹ thu dọn đồ thừa, vội đến hơn nửa giờ mới nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Vệ Tây Lẫm đột nhiên phát hiện ánh sáng vận đào hoa trên đỉnh đầu nhạt dần đến sắp biến mất, lúc này mới nhớ ra vẫn còn một chuyện, [Tiểu Nhị, không phải ngươi nói ánh sáng vận đào hoa có hiệu lực trong ba ngày sao? Sao ta một chút cảm giác cũng không có? Thứ này sẽ không bị biến chất chứ?]
Nếu 002 mà có chân thân, khóe miệng nhất định sẽ run rẩy.
Nó khẳng định nói: [Nô-ne-vờ.
Vận đào hoa chắc chắn đã xảy ra, chỉ là ngươi không chú ý đến thôi.]
[Phải không?] Vệ Tây Lẫm tỏ vẻ hoài nghi, nằm trên giường cân nhắc nửa ngày mà vẫn không phát hiện ra có đối tượng nào lọt vào tầm đáng nghi cả.
Có điều hôm nay quả thực mệt mỏi, vậy nên hắn nhanh chóng mơ mơ màng màng, thẳng đến khi rơi vào mộng đẹp hắn vẫn chưa nghĩ ra là ai.
................
Beta lảm nhảm: Ta chờ hoài chờ hoài vẫn k thấy bae nào bình luận???? thôi thôi thôi vẫn là ta tự mình bình chọn tự mình bình luận rồi tự mềnh up chương mới tự mềnh đọc????????????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook