Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại
-
Chương 25: Mùa đông rét lạnh đã đến
Nhà xưởng hoàn toàn xong xuôi đã là hơn nửa tháng sau, một buổi chiều chạng vạng Đường Dịch dẫn Ôn Ngôn tới đó, nhìn nhà xưởng rộng rãi được quét vôi sạch sẽ khiến lòng Ôn Ngôn cực kỳ kích động.
"A Ngôn, nhà xưởng này về sau liền giao cho em quản nhé." Đường Dịch đứng sau ôm lấy Ôn Ngôn, cười nói với y.
"Dạ?" Mặc dù Ôn Ngôn biết nhà mình mở nhà xưởng nhưng không hề nghĩ rằng Đường Dịch sẽ giao nhà xưởng cho mình: "Sao em có thể quản lý được, em... Nhà xưởng lớn như vậy sao em có thể làm được chứ!"
Đường Dịch cười nói: "Sao mà không thể được, nhà xưởng nhà xây lên để em nghiên cứu sáng tạo món ăn mà, tất nhiên là do em quản lý rồi."
Ôn Ngôn mở to hai mắt của mình, hoàn toàn không dám tin rằng có ngày mình trở thành quản lý của một nhà xưởng, y cảm thấy mỗi ngày mình có thể làm một ít bánh tầng tầng và gà rán mang đi bán là tốt lắm rồi, dù sao trong thôn này tiểu ca nhi có thể nuôi gia đình chẳng có mấy người cả.
Nhưng mà Đường Dịch đột nhiên giao một nhà xưởng cho y, Ôn Ngôn có hơi cảm thấy hoảng sợ.
"Ta tin A Ngôn của ta có thể làm được rất nhiều chuyện, một cái nhà xưởng nhỏ bé này đáng là gì đâu, phải tin vào mình em nhé." Đường Dịch kích lệ nói.
"Nhưng mà em nhìn thấy mấy quản sự đội buôn trên trấn đều là người giỏi cả, em sao có thể so sánh được chứ?"
"Tất nhiên là có thể rồi, những quản sự đó tính tính sổ, A Ngôn cũng biết này, những chưởng quỹ đó biết chữ, A Ngôn nhà ta không chỉ biết chữ mà còn biết đọc sách nữa, A Ngôn còn có thể làm những món ngon độc nhất vô nhị nữa, tay nghề này bọn họ sao mà có được, như vậy là A Ngôn còn lợi hại hơn bọn họ nữa."
Mặt Ôn Ngôn đỏ ửng lên, ngại ngùng nói: "Em nào có lợi hại như vậy chứ, người ta đều đã nhìn nhiều gặp qua nhiều thứ, em cùng lắm chỉ mới lên trấn thôi, sao có thể so sánh được."
Đường Dịch cười nói: "Chờ khi em quản lý nhà xưởng rồi trải qua nhiều chuyện, có nhiều lúc đều cần em phải tự đưa ra quyết định của mình, đây chính là trải nghiệm của em, cũng là kinh nghiệm của em, A Ngôn, hãy làm đi, tướng công ở sau lưng em nên bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào ta."
Rốt cục Ôn Ngôn không lo sợ nữa, đúng vậy, mình có tướng công giỏi như thế mà, có chàng ấy ở sau thì mình cần lo cái gì chứ, chỉ cần quyết tâm hơn to gan hơn đi làm thôi!
Trong lòng vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng trước mắt càng là tương lai sáng lạn, bắt đầu từ ngày mai thì Ôn Ngôn chính là chủ nhà xưởng!
Ôn Ngôn hít vào một hơi thật sau, trong mắt tràn đầy sự nhiệt tình và sự hi vọng, Đường Dịch tán thưởng nhìn y, ghé vào tai y dịu dàng dụ dỗ: "A Ngôn, tương lai của em sẽ càng thêm rộng lớn hơn, hãy cứ mong chờ nhé!"
Nhà xưởng đi vào hoạt động, Ôn Ngôn càng thêm bận hơn ngày trước, thậm chí đến cả thời gian đọc sách cũng không có.
Y phải huấn luyện và phân công năm người mới đến.
Mỗi người đều có công việc, trách nhiệm riêng của mình. Đường Đại Hổ được sắp xếp cho công việc mua nguyên liệu, sau khi mua nguyên liệu về thì Tống Chu thị và thím Ngô thì nhào bột, nặn nhân thịt để làm bánh tầng tầng. Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ thì vặt lông làm gà, Trịnh Nghiêm phụ trợ, tiếp đó mang đi ướp tương, sau đó là chiên ngập dầu. Cuối cùng làm xong hamburger và gà rán sẽ do anh em họ Đường mang đi bán, những người còn lại quét dọn cho lần sản xuất tiếp theo.
Bận bịu gần nửa tháng thì nhà xưởng mới hoạt động trơn tru hơn, Ôn Ngôn bỏ ra rất nhiều tâm tư và công sức để người trong nhà xưởng vừa làm đúng nhiệm vụ của mình, vừa đảm bảo được lượng sản xuất cân bằng với lượng tiêu thụ, mỗi ngày không bị thừa lại, nếu lỡ có thừa cũng chỉ một ít, lúc đó do người trong nhà xưởng mang về nhà ăn, mọi người cũng rất vui.
Sau khi nhà xưởng đi vào luồng sản xuất thì Ôn Ngôn mới thở phào một hơi, bây giờ mỗi ngày y chỉ cần chuẩn bị điều phối tương và gia vị, tính toán sổ sách, rồi đi vài vòng quanh nhà xưởng là xong, dù có bận hơn trước đây nhưng càng thu hoạch được nhiều hơn, thời gian đọc sách cũng có thể đảm bảo được.
Mỗi ngày bọn họ bán được ba chuyến, sáng trưa chiều mỗi buổi một chuyến, ba người Đường Đại Hổ phân nhau chịu trách nhiệm bán ở các con đường khác nhau trên trấn, mỗi chỗ đều có tình huống khác nhau, lượng tiêu thụ cũng khác nhau, chỗ bến tàu thì sáng và chiều muộn bán tốt nhất, trong trấn thì buổi trưa bán tốt hơn, bên kia trấn thì sớm và chiều muộn thì bán được hơn, có điều gần đây bắt đầu có người ra tay muốn thương lượng chuyện nhập giá thấp bán ở trong trấn.
Ôn Tính tính toán mức thu nhập hiện nay, mỗi ngày nhà xưởng đều thu nhập ổn định, trừ đi tiền nguyên liệu và nhân công thì có thể lời được khoảng chừng một lượng bạc, có lúc có thể thu được tận hai lượng, mỗi tháng có thể khoảng mười mấy lượng bạc, đây xem như là một nhà xưởng không tệ, Ôn Ngôn cực kỳ vui vẻ, bây giờ thì y xem như là nuôi Đường Dịch rồi, toàn bộ việc học hành của Đường Dịch thì y cũng có thể cung cấp nổi.
Mà trên thực tế thì quả thực Đường Dịch phải dựa vào y nuôi, tranh của hắn nhanh chóng không còn thị trường nữa, mỗi tháng vẽ có một hai tấm nên Đường Dịch cũng lười vẽ, dứt khoát dừng bút để chuyên tâm học hành và nghiên cứu ra đồ ăn mới.
Thị trường của bánh tầng tầng và gà rán chung quy có hạn, bây giờ là nhờ sự mới mẻ và tiện lợi, một ngày nào đó thị trường trở nên quen thuộc thì lúc đó thu nhập của nhà xưởng sẽ giảm xuống.
Trước mắt thời tiết dần lạnh hơn rồi, thức ăn cũng không dễ bị hư như mùa hè nên Đường Dịch bắt đầu cân nhắc tới chuyện làm một ít đồ ăn có thể vận chuyển đi xa được.
Hắn nói ra mấy ý tưởng, còn Ôn Ngôn bắt tay thử một chút, cuối cùng quyết định trước hết làm hai loại viên thịt, bánh quy sữa bò(1) và bánh xốp(2).
Hai loại viên thịt là bò viên nước(3) và cá viên tươi(4), sau khi làm xong thì để bên ngoài một đêm liền đông cứng lại. Hai loại viên này chủ yếu do bên bến tàu và ở cửa trấn mua, rất nhiều khách thương từ nơi khác cũng rất thích, mua không ít để mang về nhà mình để người nhà có thể thử món mới, cũng có người ăn thử một lần rồi đặt lượng lớn để bán ở thôn mình. Những đồ này chỉ có thể bán vào mùa đông, nhưng vì khi tuyết lớn sẽ khiến sông đóng băng không thể nhập hàng, nên nhân lúc nhiệt độ thấp chưa có tuyết lớn tích trữ một chút, sau khi tuyết rơi thì đặt trong tuyết trữ đông, như vậy sẽ không bị biến chất.
Bánh quy cũng có thể để được lâu, nhưng mà dễ bị ẩm, điều này tạm thời vẫn chưa thể giải quyết được, khách thương hay lui tới ở bến tàu bên kia đành chịu, chỉ đành phải mua một ít rồi đặt trong rương có để cỏ khô mang về, người trong huyện thành không phải đi đường sông nên không cần phải lo lắng nhiều như vậy, người đặt hàng cũng cực kỳ nhiều.
Cân nhắc đến thành phẩm nên Ôn Ngôn cũng không tăng nhân lực trong nhà xưởng, mà y quyết định giảm bớt số lượng Bánh tầng tầng và gà rán, đặt chủ lực lên việc sản xuất viên thịt và bánh quy. Sự thực chứng minh quyết định của y là đúng, trời nhanh chóng trở nên lạnh hơn, bánh tầng tầng và gà rán chuyển lên trên trấn cũng trở nên nguội ngắt rồi, cũng có người mua về hâm nóng lại ăn nhưng chung quy vẫn không ngon như ban đầu, vì vậy lượng tiêu thụ cũng giảm đi nhiều. Do đó lúc sau y liền dứt khoát ngừng hẳn, tập trung vào việc sản xuất viên thịt và bánh quy.
Thời gian bận bịu cứ thế trôi qua từng ngày, bất tri bất giác tuyết mùa đông đã rơi rồi, khoảng thời gian này đơn hàng tăng vọt khiến Ôn Ngôn và các công nhân đều tăng ca mỗi ngày để sản xuất cho kịp, cho đến khi một trận tuyết lớn rơi xuống vào mấy ngày trước thì nhà xưởng mới dừng hoạt động.
Thế giới này chưa có hiệu ứng nhà kính nên mùa đông cực kỳ lạnh, tuyết cực lớn, Đường Dịch cuối cùng cũng hiểu rằng tại sao mùa đông có thể lạnh chết người rồi, phải nói là lạnh buốt xương luôn.
Bến tàu bên kia cũng dừng hoạt động, mặt sông rộng lớn cũng đều đóng băng hết, mọi người cơ bản cũng đều dừng công việc lại trốn trong nhà qua mùa đông lạnh lẽo này.
Đường Dịch mang theo một chồng bài tập dày đặc mà chưởng quỹ Phó giao cho mình trở về nhà, trước khi đi chưởng quỹ Phó vẫn còn luôn miệng dặn hắn không thể nghỉ xả hơi được, trời đông giá rét này ước chừng sẽ kéo dài rất lâu, đợi đến khi Đường Dịch có thể tới tiệm sách Bác Quảng chắc cũng cần tới hai tháng, nếu khoảng thời gian này mà nghỉ ngơi chơi thôi sẽ khiến những nỗ lực học hành phía trước bị bỏ phí đi.
Đường Dịch cũng hiểu điều này nên nghiêm túc đảm bảo với ông, trước đó cũng đã tặng lễ vật năm mới đã chuẩn bị trước đó cho chưởng quỹ Phó, sau đó đi tới mấy cửa hàng bán hạt dưa, mứt trái cây gì đó để mua về chuẩn bị cho mùa đông.
Bây giờ trong nhà thịt trứng sữa không thiếu cái gì cả, Ôn Ngôn đã sớm may áo bông dày ấm cho cho hai người rồi, quần áo cho tết và chăn bông dày cũng đã có, những đồ cần phải mua cũng không có nhiều.
Phòng chứa đồ trong sân được mở rộng gấp đôi hồi trước, bên trong chất đầy củi, dư sức đốt sưởi cho suốt cả mùa đông, những cái này đều do những người làm ở công xưởng chuẩn bị cho, cũng đều được chẻ thành những thanh to nhỏ để dễ dùng, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không phải lo lắng lỡ sụp xuống đè vào người mình. Đây là thời đại của quy củ, người làm bắt buộc phải làm việc cho chủ nhà, bày tỏ cảm kích vì đã cho họ công việc để họ có thể nuôi sống gia đình của mình.
Xưa nay Ôn Ngôn đều rất chu đáo, làm việc cho nhà xưởng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà năm người đều kiếm được không ít tiền, lúc đóng cửa còn nhận được bao lì xì tiền thưởng đỏ thẫm nữa, được trả công như vậy tất nhiên khiến họ càng ra sức hơn, hai thím lớn tuổi thậm chí còn giúp Ôn Ngôn lau dọn nhà nữa, khiến cả nhà liền tràn ngập không khí đón tết.
Vào một buổi sáng nào đó, Đường Dịch tỉnh dậy khi bị chói mắt bởi ánh nắng, liền biết bên ngoài rơi xuống không ít tuyết, hắn đẩy cửa sổ nhưng không đẩy ra được, chắc là đóng băng rồi. Đợi đến lúc rời kháng, đẩy cửa ra mới phát hiện tuyết đã ngập tới nửa cái cửa rồi.
Đây là trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông này.
Đường Dịch phải cảm khái rằng dù không phải ở cực Bắc mà cũng có thể có tuyết lớn như thế, Ôn Ngôn chui từ trong chăn ra, trùm thêm một cái áo bông thật dày nữa.
"Tuyết rơi thật nhiều, sắp hết năm rồi, em phải chuẩn bị thêm một ít bánh hấp(5) nữa." Ôn Ngôn xoa xao đôi mắt lim dim còn buồn ngủ của mình, dạo này trời rất lạnh, hai người ngủ càng dính nhau hơn, tên gia súc Đường Dịch kia mỗi đêm phải mượn tay y nhiều lần, cũng dày vò y nhiều lần, khiến cho Ôn Ngôn gần như không có ngày nào dậy đúng giờ được.
"Em đi chuẩn bị đi, ta đi dọn tuyết trước."
Đường Dịch thổi vài hơi cho ấm tay, mang theo bao tay cầm chổi và xẻng ra khỏi cửa.
Lúc này bên ngoài có không ít thôn dân cũng đang dọn tuyết, về sau còn có thể có thêm vài trận tuyết nữa nên lúc tuyết đọng ở một mức độ nhất định phải ra ngoài dọn sạch, nếu không cứ để vậy sẽ khiến cho sân trở nên rất lầy lội, dù sao thời đại cũng không có sân xi măng, càng không có hệ thống thoát nước tiên tiến.
Thôn dân thường sẽ dọn tuyết mang đến gần đồng ruộng hoặc rãnh nước gần đó, nhà Đường Dịch ở một góc trong thôn, bên cạnh là mảnh đất không ai trồng trọt gì nên việc dọn tuyết cũng đỡ hơn nhiều, còn nhà xưởng bên kia thì không phải lo, các công nhân dọn xong nhà mình sẽ tự nhiên đến đó dọn dẹp sạch sẽ.
Đây là chỗ tốt khi làm ông chủ, Đường Dịch và Đường Thực bây giờ đã vượt qua Lâm gia làm đậu phụ trong thôn, trở thành nhà giàu nhất và nhà giàu nhì ở trong thôn, mà tất cả những thứ này đều có được khi chưa tới một năm nữa, điều này khiến người khác không khỏi phải thổn thức.
Có điều qua mùa đông thì Lâm gia và Đường Thực ai xếp nhất ai xếp nhì cũng chưa biết được, bởi vì mùa đông này Lâm gia làm đậu phụ đông(6) bán cũng rất được. Đường Dịch và Đường Thực ngược lại cũng chẳng để ý tới cái này, cuộc sống bây giờ của bọn họ no đủ hạnh phúc, tốt hơn trước đây rất nhiều rồi nên họ đã cực kỳ hài lòng, người duy nhất để ý chắc cũng chỉ mỗi Lâm gia thôi.
"A Ngôn, nhà xưởng này về sau liền giao cho em quản nhé." Đường Dịch đứng sau ôm lấy Ôn Ngôn, cười nói với y.
"Dạ?" Mặc dù Ôn Ngôn biết nhà mình mở nhà xưởng nhưng không hề nghĩ rằng Đường Dịch sẽ giao nhà xưởng cho mình: "Sao em có thể quản lý được, em... Nhà xưởng lớn như vậy sao em có thể làm được chứ!"
Đường Dịch cười nói: "Sao mà không thể được, nhà xưởng nhà xây lên để em nghiên cứu sáng tạo món ăn mà, tất nhiên là do em quản lý rồi."
Ôn Ngôn mở to hai mắt của mình, hoàn toàn không dám tin rằng có ngày mình trở thành quản lý của một nhà xưởng, y cảm thấy mỗi ngày mình có thể làm một ít bánh tầng tầng và gà rán mang đi bán là tốt lắm rồi, dù sao trong thôn này tiểu ca nhi có thể nuôi gia đình chẳng có mấy người cả.
Nhưng mà Đường Dịch đột nhiên giao một nhà xưởng cho y, Ôn Ngôn có hơi cảm thấy hoảng sợ.
"Ta tin A Ngôn của ta có thể làm được rất nhiều chuyện, một cái nhà xưởng nhỏ bé này đáng là gì đâu, phải tin vào mình em nhé." Đường Dịch kích lệ nói.
"Nhưng mà em nhìn thấy mấy quản sự đội buôn trên trấn đều là người giỏi cả, em sao có thể so sánh được chứ?"
"Tất nhiên là có thể rồi, những quản sự đó tính tính sổ, A Ngôn cũng biết này, những chưởng quỹ đó biết chữ, A Ngôn nhà ta không chỉ biết chữ mà còn biết đọc sách nữa, A Ngôn còn có thể làm những món ngon độc nhất vô nhị nữa, tay nghề này bọn họ sao mà có được, như vậy là A Ngôn còn lợi hại hơn bọn họ nữa."
Mặt Ôn Ngôn đỏ ửng lên, ngại ngùng nói: "Em nào có lợi hại như vậy chứ, người ta đều đã nhìn nhiều gặp qua nhiều thứ, em cùng lắm chỉ mới lên trấn thôi, sao có thể so sánh được."
Đường Dịch cười nói: "Chờ khi em quản lý nhà xưởng rồi trải qua nhiều chuyện, có nhiều lúc đều cần em phải tự đưa ra quyết định của mình, đây chính là trải nghiệm của em, cũng là kinh nghiệm của em, A Ngôn, hãy làm đi, tướng công ở sau lưng em nên bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào ta."
Rốt cục Ôn Ngôn không lo sợ nữa, đúng vậy, mình có tướng công giỏi như thế mà, có chàng ấy ở sau thì mình cần lo cái gì chứ, chỉ cần quyết tâm hơn to gan hơn đi làm thôi!
Trong lòng vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng trước mắt càng là tương lai sáng lạn, bắt đầu từ ngày mai thì Ôn Ngôn chính là chủ nhà xưởng!
Ôn Ngôn hít vào một hơi thật sau, trong mắt tràn đầy sự nhiệt tình và sự hi vọng, Đường Dịch tán thưởng nhìn y, ghé vào tai y dịu dàng dụ dỗ: "A Ngôn, tương lai của em sẽ càng thêm rộng lớn hơn, hãy cứ mong chờ nhé!"
Nhà xưởng đi vào hoạt động, Ôn Ngôn càng thêm bận hơn ngày trước, thậm chí đến cả thời gian đọc sách cũng không có.
Y phải huấn luyện và phân công năm người mới đến.
Mỗi người đều có công việc, trách nhiệm riêng của mình. Đường Đại Hổ được sắp xếp cho công việc mua nguyên liệu, sau khi mua nguyên liệu về thì Tống Chu thị và thím Ngô thì nhào bột, nặn nhân thịt để làm bánh tầng tầng. Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ thì vặt lông làm gà, Trịnh Nghiêm phụ trợ, tiếp đó mang đi ướp tương, sau đó là chiên ngập dầu. Cuối cùng làm xong hamburger và gà rán sẽ do anh em họ Đường mang đi bán, những người còn lại quét dọn cho lần sản xuất tiếp theo.
Bận bịu gần nửa tháng thì nhà xưởng mới hoạt động trơn tru hơn, Ôn Ngôn bỏ ra rất nhiều tâm tư và công sức để người trong nhà xưởng vừa làm đúng nhiệm vụ của mình, vừa đảm bảo được lượng sản xuất cân bằng với lượng tiêu thụ, mỗi ngày không bị thừa lại, nếu lỡ có thừa cũng chỉ một ít, lúc đó do người trong nhà xưởng mang về nhà ăn, mọi người cũng rất vui.
Sau khi nhà xưởng đi vào luồng sản xuất thì Ôn Ngôn mới thở phào một hơi, bây giờ mỗi ngày y chỉ cần chuẩn bị điều phối tương và gia vị, tính toán sổ sách, rồi đi vài vòng quanh nhà xưởng là xong, dù có bận hơn trước đây nhưng càng thu hoạch được nhiều hơn, thời gian đọc sách cũng có thể đảm bảo được.
Mỗi ngày bọn họ bán được ba chuyến, sáng trưa chiều mỗi buổi một chuyến, ba người Đường Đại Hổ phân nhau chịu trách nhiệm bán ở các con đường khác nhau trên trấn, mỗi chỗ đều có tình huống khác nhau, lượng tiêu thụ cũng khác nhau, chỗ bến tàu thì sáng và chiều muộn bán tốt nhất, trong trấn thì buổi trưa bán tốt hơn, bên kia trấn thì sớm và chiều muộn thì bán được hơn, có điều gần đây bắt đầu có người ra tay muốn thương lượng chuyện nhập giá thấp bán ở trong trấn.
Ôn Tính tính toán mức thu nhập hiện nay, mỗi ngày nhà xưởng đều thu nhập ổn định, trừ đi tiền nguyên liệu và nhân công thì có thể lời được khoảng chừng một lượng bạc, có lúc có thể thu được tận hai lượng, mỗi tháng có thể khoảng mười mấy lượng bạc, đây xem như là một nhà xưởng không tệ, Ôn Ngôn cực kỳ vui vẻ, bây giờ thì y xem như là nuôi Đường Dịch rồi, toàn bộ việc học hành của Đường Dịch thì y cũng có thể cung cấp nổi.
Mà trên thực tế thì quả thực Đường Dịch phải dựa vào y nuôi, tranh của hắn nhanh chóng không còn thị trường nữa, mỗi tháng vẽ có một hai tấm nên Đường Dịch cũng lười vẽ, dứt khoát dừng bút để chuyên tâm học hành và nghiên cứu ra đồ ăn mới.
Thị trường của bánh tầng tầng và gà rán chung quy có hạn, bây giờ là nhờ sự mới mẻ và tiện lợi, một ngày nào đó thị trường trở nên quen thuộc thì lúc đó thu nhập của nhà xưởng sẽ giảm xuống.
Trước mắt thời tiết dần lạnh hơn rồi, thức ăn cũng không dễ bị hư như mùa hè nên Đường Dịch bắt đầu cân nhắc tới chuyện làm một ít đồ ăn có thể vận chuyển đi xa được.
Hắn nói ra mấy ý tưởng, còn Ôn Ngôn bắt tay thử một chút, cuối cùng quyết định trước hết làm hai loại viên thịt, bánh quy sữa bò(1) và bánh xốp(2).
Hai loại viên thịt là bò viên nước(3) và cá viên tươi(4), sau khi làm xong thì để bên ngoài một đêm liền đông cứng lại. Hai loại viên này chủ yếu do bên bến tàu và ở cửa trấn mua, rất nhiều khách thương từ nơi khác cũng rất thích, mua không ít để mang về nhà mình để người nhà có thể thử món mới, cũng có người ăn thử một lần rồi đặt lượng lớn để bán ở thôn mình. Những đồ này chỉ có thể bán vào mùa đông, nhưng vì khi tuyết lớn sẽ khiến sông đóng băng không thể nhập hàng, nên nhân lúc nhiệt độ thấp chưa có tuyết lớn tích trữ một chút, sau khi tuyết rơi thì đặt trong tuyết trữ đông, như vậy sẽ không bị biến chất.
Bánh quy cũng có thể để được lâu, nhưng mà dễ bị ẩm, điều này tạm thời vẫn chưa thể giải quyết được, khách thương hay lui tới ở bến tàu bên kia đành chịu, chỉ đành phải mua một ít rồi đặt trong rương có để cỏ khô mang về, người trong huyện thành không phải đi đường sông nên không cần phải lo lắng nhiều như vậy, người đặt hàng cũng cực kỳ nhiều.
Cân nhắc đến thành phẩm nên Ôn Ngôn cũng không tăng nhân lực trong nhà xưởng, mà y quyết định giảm bớt số lượng Bánh tầng tầng và gà rán, đặt chủ lực lên việc sản xuất viên thịt và bánh quy. Sự thực chứng minh quyết định của y là đúng, trời nhanh chóng trở nên lạnh hơn, bánh tầng tầng và gà rán chuyển lên trên trấn cũng trở nên nguội ngắt rồi, cũng có người mua về hâm nóng lại ăn nhưng chung quy vẫn không ngon như ban đầu, vì vậy lượng tiêu thụ cũng giảm đi nhiều. Do đó lúc sau y liền dứt khoát ngừng hẳn, tập trung vào việc sản xuất viên thịt và bánh quy.
Thời gian bận bịu cứ thế trôi qua từng ngày, bất tri bất giác tuyết mùa đông đã rơi rồi, khoảng thời gian này đơn hàng tăng vọt khiến Ôn Ngôn và các công nhân đều tăng ca mỗi ngày để sản xuất cho kịp, cho đến khi một trận tuyết lớn rơi xuống vào mấy ngày trước thì nhà xưởng mới dừng hoạt động.
Thế giới này chưa có hiệu ứng nhà kính nên mùa đông cực kỳ lạnh, tuyết cực lớn, Đường Dịch cuối cùng cũng hiểu rằng tại sao mùa đông có thể lạnh chết người rồi, phải nói là lạnh buốt xương luôn.
Bến tàu bên kia cũng dừng hoạt động, mặt sông rộng lớn cũng đều đóng băng hết, mọi người cơ bản cũng đều dừng công việc lại trốn trong nhà qua mùa đông lạnh lẽo này.
Đường Dịch mang theo một chồng bài tập dày đặc mà chưởng quỹ Phó giao cho mình trở về nhà, trước khi đi chưởng quỹ Phó vẫn còn luôn miệng dặn hắn không thể nghỉ xả hơi được, trời đông giá rét này ước chừng sẽ kéo dài rất lâu, đợi đến khi Đường Dịch có thể tới tiệm sách Bác Quảng chắc cũng cần tới hai tháng, nếu khoảng thời gian này mà nghỉ ngơi chơi thôi sẽ khiến những nỗ lực học hành phía trước bị bỏ phí đi.
Đường Dịch cũng hiểu điều này nên nghiêm túc đảm bảo với ông, trước đó cũng đã tặng lễ vật năm mới đã chuẩn bị trước đó cho chưởng quỹ Phó, sau đó đi tới mấy cửa hàng bán hạt dưa, mứt trái cây gì đó để mua về chuẩn bị cho mùa đông.
Bây giờ trong nhà thịt trứng sữa không thiếu cái gì cả, Ôn Ngôn đã sớm may áo bông dày ấm cho cho hai người rồi, quần áo cho tết và chăn bông dày cũng đã có, những đồ cần phải mua cũng không có nhiều.
Phòng chứa đồ trong sân được mở rộng gấp đôi hồi trước, bên trong chất đầy củi, dư sức đốt sưởi cho suốt cả mùa đông, những cái này đều do những người làm ở công xưởng chuẩn bị cho, cũng đều được chẻ thành những thanh to nhỏ để dễ dùng, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không phải lo lắng lỡ sụp xuống đè vào người mình. Đây là thời đại của quy củ, người làm bắt buộc phải làm việc cho chủ nhà, bày tỏ cảm kích vì đã cho họ công việc để họ có thể nuôi sống gia đình của mình.
Xưa nay Ôn Ngôn đều rất chu đáo, làm việc cho nhà xưởng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà năm người đều kiếm được không ít tiền, lúc đóng cửa còn nhận được bao lì xì tiền thưởng đỏ thẫm nữa, được trả công như vậy tất nhiên khiến họ càng ra sức hơn, hai thím lớn tuổi thậm chí còn giúp Ôn Ngôn lau dọn nhà nữa, khiến cả nhà liền tràn ngập không khí đón tết.
Vào một buổi sáng nào đó, Đường Dịch tỉnh dậy khi bị chói mắt bởi ánh nắng, liền biết bên ngoài rơi xuống không ít tuyết, hắn đẩy cửa sổ nhưng không đẩy ra được, chắc là đóng băng rồi. Đợi đến lúc rời kháng, đẩy cửa ra mới phát hiện tuyết đã ngập tới nửa cái cửa rồi.
Đây là trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông này.
Đường Dịch phải cảm khái rằng dù không phải ở cực Bắc mà cũng có thể có tuyết lớn như thế, Ôn Ngôn chui từ trong chăn ra, trùm thêm một cái áo bông thật dày nữa.
"Tuyết rơi thật nhiều, sắp hết năm rồi, em phải chuẩn bị thêm một ít bánh hấp(5) nữa." Ôn Ngôn xoa xao đôi mắt lim dim còn buồn ngủ của mình, dạo này trời rất lạnh, hai người ngủ càng dính nhau hơn, tên gia súc Đường Dịch kia mỗi đêm phải mượn tay y nhiều lần, cũng dày vò y nhiều lần, khiến cho Ôn Ngôn gần như không có ngày nào dậy đúng giờ được.
"Em đi chuẩn bị đi, ta đi dọn tuyết trước."
Đường Dịch thổi vài hơi cho ấm tay, mang theo bao tay cầm chổi và xẻng ra khỏi cửa.
Lúc này bên ngoài có không ít thôn dân cũng đang dọn tuyết, về sau còn có thể có thêm vài trận tuyết nữa nên lúc tuyết đọng ở một mức độ nhất định phải ra ngoài dọn sạch, nếu không cứ để vậy sẽ khiến cho sân trở nên rất lầy lội, dù sao thời đại cũng không có sân xi măng, càng không có hệ thống thoát nước tiên tiến.
Thôn dân thường sẽ dọn tuyết mang đến gần đồng ruộng hoặc rãnh nước gần đó, nhà Đường Dịch ở một góc trong thôn, bên cạnh là mảnh đất không ai trồng trọt gì nên việc dọn tuyết cũng đỡ hơn nhiều, còn nhà xưởng bên kia thì không phải lo, các công nhân dọn xong nhà mình sẽ tự nhiên đến đó dọn dẹp sạch sẽ.
Đây là chỗ tốt khi làm ông chủ, Đường Dịch và Đường Thực bây giờ đã vượt qua Lâm gia làm đậu phụ trong thôn, trở thành nhà giàu nhất và nhà giàu nhì ở trong thôn, mà tất cả những thứ này đều có được khi chưa tới một năm nữa, điều này khiến người khác không khỏi phải thổn thức.
Có điều qua mùa đông thì Lâm gia và Đường Thực ai xếp nhất ai xếp nhì cũng chưa biết được, bởi vì mùa đông này Lâm gia làm đậu phụ đông(6) bán cũng rất được. Đường Dịch và Đường Thực ngược lại cũng chẳng để ý tới cái này, cuộc sống bây giờ của bọn họ no đủ hạnh phúc, tốt hơn trước đây rất nhiều rồi nên họ đã cực kỳ hài lòng, người duy nhất để ý chắc cũng chỉ mỗi Lâm gia thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook