Quay lại trong phòng, Chu Dung đã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, Đường Thực xua xua thôn dân vây xem, hai huynh đệ mới vào phòng ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Đường Thực than thở nói: "Hôm nay ta mới biết được thì ra Ôn tiểu ca nhi bị bắt ép gả đi, năm đó lúc mợ y gả y đi nói rằng y nguyện ý, y cũng không phản bác gì nên ta cứ tưởng đây là thật, ôi, đứa nhỏ số khổ."

Đường Dịch ngồi bên cạnh Ôn Ngôn, trầm mặc một lát nói: "Anh à, huynh giúp đệ hai việc nhé."

"Đệ nói đi."

"Giúp đệ lên trấn một chuyến, đầu tiên nói cho chưởng quỹ Phó của tiệm sách Bác Quảng rằng hai ngày này đệ không thể đến học được, sau đó tìm đến quản sự ở bến tàu chúng ta làm việc hồi đó."

"Tìm hắn ta làm gì?"

"Ôn thị nói cha mẹ của A Ngôn ở trấn Chương Hồi của phủ Thái Châu, phủ Thái Châu cách chỗ chúng ta quá xa, chúng ta không thể đi tới được nhưng chủ của quản sự kia có đoàn tàu buôn bán lui tới, nhờ hắn ta hỏi thăm một chút, nói không chừng sẽ có tin tức gì."

Đường Thực không nói hai lời liền đồng ý: "Được, một lát nữa ta sẽ đi, nếu có thể tìm được cha mẹ của Ôn Ngôn thì là chuyện không thể tốt hơn được."

Đường Dịch im lặng, Đường Thực đề nghị nói: "Về sau mỗi buổi sáng đệ phải đi lên trấn, ta thấy Ôn tiểu ca nhi ở nhà một mình cũng không thể khiến người ta yên tâm được, bên cạnh nhà ta có một mảnh đất trống, ta thấy không bằng hai chúng ta hợp lực xây nhà mới ở phía bên đó, sau đó dù đệ không có ở nhà thì cũng có thể tiện chiếu cố cho Ôn tiểu ca nhi."

Đường Dịch nói: "Vậy không thể tốt hơn được, chỉ là nếu là nhà mới của đệ thì sao có thể để đại ca bỏ tiền ra được, đệ trả là đủ rồi, mỗi tháng đệ có thể lĩnh chút tiền ở tiệm sách Bác Quảng, gánh được mà."

Đường Thực tranh cãi với hắn vài câu, cuối cùng cũng đành nghe theo hắn, có điều thấy qua khối bạc mà Đường Dịch đưa cho lý chính, Đường Thực biết Đường Dịch quả thực kiến được chút tiền nên cũng không quá lo lắng, tiện tay đi sắp xếp.

Thương lượng xong liền đi làm việc, Đường Thực dẫn theo Chu Dung đi, hắn ta phải lên trấn, Chu Dung phải đi lấy thuốc, còn phải chuẩn bị cơm tối nữa.

Đường Dịch ngồi một mình bên cạnh Ôn Ngôn, trong lòng chua xót không thôi, người thiếu niên này tuy rằng gần đây mập ra chút thịt nhưng mà trông vẫn gầy, thường ngày thì rón rén như một bé mèo vậy, ngay cả khi ngủ cũng cuộn người ngủ nghiêng thành một nắm nhỏ, dưới tấm chăn rộng lớn trông dáng vẻ đấy cực kỳ nhỏ bé bất lực.

Tiểu thiếu gia nhà họ Đường chưa từng biết cuộc sống khó khăn đến vậy, hôm nay xem như đã trải qua một lần đả kích tâm hồn, hăn như đã biết đến có nhiều người số khổ phải sống khổ ra sao, thậm chí có người ngay cả dãy giụa cũng không thể.

Đường Dịch nghĩ, nếu như mình không tới thì Ôn Ngôn sẽ sống như thế nào nhỉ?

Vừa ra đời đã bị người khác trộm đi từ cha mẹ ruột, từ nhỏ đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhận hết sự khinh thường từ nhà cậu mà người mẹ của mình cũng không bỏ sức ra che chở mình, chỉ ép y luôn phải chịu đựng, nhẫn nhịn. Sau đó lớn lên một chút liền bắt đầu làm việc, những việc khổ sở mệt nhọc của cả một nhà đều do y làm hết, mùa đông trên tay đầy vết vết thương, mùa hè thì lưng đẫm mồ hôi, cuối cùng còn bị mợ ghét bỏ bán cho một thằng khốn nạn.

Có thể thiếu niên ấy không biết người đó là một thằng khốn, mang theo sự hi vọng mong ngóng về cuộc sống mới, cho rằng cuối cùng cũng có thể thở ra được một hơi rồi. Lại không nghĩ rằng mình bước vào vực sâu dưới địa ngục, từ đây không chỉ ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà còn phải thường xuyên chịu đòn roi, không chịu nổi muốn chạy trốn lại phát hiện không có chỗ để đi, chỉ đành quay về nhà mẹ đẻ nhưng mà chính người thân duy nhất của mình, người mẹ - tia hy vọng duy nhất của mình lại tự tay đưa y trở về, ép y phải biết nhẫn nhịn.

Ngày ngày sống trong thống khổ và tuyệt vọng, thiếu niên mười sáu tuổi bắt đầu thay đổi trở nên tê dại, tuyệt vọng, nhút nhát, coi một ngày không bị đánh là một ngày may mẵ, xem một bữa ăn từ bột tạp lương là bữa cơm là nguyện vọng cuối cùng của đời mình.

Dù cho tên ác ma đánh chửi y xảy ra chuyện mê man mấy ngày, y cũng không chạy trốn vì y không có chỗ để đi.

Đúng vậy, y có thể đi đâu được, một thiếu niên một thân một mình, còn là tiểu ca nhi yếu thế, mẹ y cũng không muốn y, y có thể đi chỗ nào được.

Chỉ có thể trông coi tên ác ôn này, ngày qua ngày trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, giãy dụa cầu sinh, có lẽ sẽ có một ngày mình bị bán đi, có lẽ sẽ có một ngày bị bệnh rồi cứ thế chết đi, chết rồi cũng chẳng có ai đến đưa tiễn y, tùy tùy tiện tiện ném ra sau núi là xong chuyện.

Đây là nhân sinh thê thảm và tuyệt vọng cỡ nào chứ!



Đường Dịch hai mắt mờ đi, ngón tay nhẹ nhàng đặt giữa hai chân mày của Ôn Ngôn.

Đường Dịch đôi mắt mơ hồ, ngón tay nhẹ nhàng phất qua Ôn Ngôn nhíu chặt giữa chân mày.

Nhưng mà người thiếu niên này, dù cho y trải qua nhiều như vậy vẫn lương thiện như thế, sạch sẽ như thế. Bất quá chỉ cho y mấy bữa cơm no thôi y liền có thể hồi đầy máu, lại tràn đầy hi vọng với cuộc sống, bên trong đôi mắt to tròn trong suốt kia tràn đầy dịu dàng và khát vọng với tương lại, đối với tri thức y tràn đầy khát cầu, y run rẩy, cẩn thận, do dự, không dám đụng tới màng ngăn cách với cuộc sống mới kia.

Y tự ti. Y vẫn cho rằng mình không xứng sống trong cuộc sống lý tưởng như vậy.

Cho nên cơ hội có ở ngay trước mặt cũng không dám giơ tay.

Vẫn nhờ sự cổ vũ của Đường Dịch mới có dũng khí học chữ, đọc sách.

Y là bông hoa cúc trắng non nớt nở rỗ trong vùng lầy, nhỏ yếu nhưng cứng cỏi. Y là đóa hoa mân côi mọc ở biển tối, dù vẫn đang trong bóng tối nhưng vẫn yếu ớt tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Về sau, sẽ không để em chịu khổ nữa, Đường Dịch lưu lại trên trán Ôn Ngôn một nụ hôn.

Em đã có ta, ta đến rồi, tuy đến chậm nhưng vẫn may là chưa quá muộn.

Ôn Ngôn mê man mãi tới chạng vạng mới tỉnh lại, trong mắt người thiếu niên tội nghiệp này toàn là bất lực và đau đớn.

Đường Dịch đút cho y chút nước, hỏi y có muốn ăn chút gì không, trong nhà có điểm tâm mà y thích ăn.

Ôn Ngôn lắc đầu, dựa vào lòng Đường Dịch, hỏi: "Bà ấy đi chưa?" Giọng khàn đi, như sỏi đá thô ráp cọ vào lòng Đường Dịch.

Đường Dịch nhẹ giọng nói: "Đi rồi, đi hết rồi, trong nhà chỉ có em và ta thôi."

Ôn Ngôn nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi mới chậm rãi nói: "Tướng công à, em nên làm gì đây?"

Một tiếng nỉ non này bất lực như lông chim rơi vào trong tai Đường Dịch, nhưng lại hóa thành bàn tay khổng lồ trong lòng hắn, nhéo tim hắn toàn là đau đớn.

"Có ta rồi, không phải sợ gì cả."

Ôn Ngôn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Đường Dịch, ngạc nhiên hỏi: "Sao chàng khóc, chàng đừng khóc mà, em không sao..."

Nói xong liền muốn lau mắt cho Đường Dịch, nhưng bàn tay mảnh khảnh ấy bị Đường Dịch bắt được, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

"Ta đã nhờ người đi tìm cha mẹ của em", Đường Dịch nói rằng: "Dù cho có hay không có kết quả thì em vẫn là phu lang của ta, có thể dựa vào ta, về sau chúng ta cùng nhau học hành, cùng nhau viết chữ, cùng nhau kiếm tiền, có được hay không?"

Ôn Ngôn run nhẹ một cái như không thể nhận ra, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nhằm ngoan trong lòng Đường Dịch, rầu rĩ gật gật đầu.

"Em vẫn ổn, thật sự." Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: "Em biết mẹ ruột của mình không phải là không muốn em, cũng không muốn tự tay đẩy em vào hố lửa, càng không muốn thấy em bị người khác bắt nạt, bà ấy chỉ là, không tìm được em mà thôi."

Tay Đường Dịch đột nhiên nắm chặt lấy.

"Bà ấy nhất định rất nhớ em, mười sáu năm qua mỗi ngày đều lo lắng em ăn có no không, mặc có đủ ấm không, sống có tốt không, cao như thế nào, là mập hay gầy...."



"Cho nên em nhất định phải ăn cơm thật ngon, phải nghiêm túc sống, trải qua cuộc sống thật tốt mới xứng đáng với mong nhớ của bà ấy."

"Em còn muốn cầu phúc cho nàng ấy, cũng cầu cho người nhà khác của em, nguyện rằng họ có thể sống thật tốt, không để em phải lo lắng..."

Tim Đường Dịch như vỡ thành mảnh vụn, rốt cuộc là linh hồn trong sáng dịu dàng đến cỡ nào thì mới có thể phát ra ánh sáng tốt đẹp như thế dù trải qua rất nhiều gian khổ, nước mắt không kìm được rơi xuống, làm ướt một mảnh áo sau lưng Ôn Ngôn, nhưng Ôn Ngôn cũng không ngẩng đầu lên bởi vì phần áo trước ngực Đường Dịch đã thấm ướt một mảng lớn từ lâu.

Hai người ôm nhau khóc một lúc lâu mới cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều, tới lúc Ôn Ngôn ngẩng đầu lên từ trong lòng Đường Dịch, hai người thế mà vừa chảy nước mắt vừa nở nụ cười.

Chuyện cũ bất kham, về sau bọn họ chỉ có nhau, cùng nhau đồng hành, cùng nhau hướng tới tương lai.

Đang nói những lời thủ thỉ thì ngoài cửa truyền tới âm thanh của Đường Thực, Đường Dịch ra ngoài nghênh đón thì phát hiện phía sau còn có thêm một người nữa.

"Tiên sinh!" Đường Dịch vội vàng đi tới đỡ chưởng quỹ Phó: "Sao ngài lại đến đây?"

Chưởng quỹ Phó nói: "Nghe nói nhà trò xảy ra chuyện, lòng thầy bất an nên tới đây xem một chút."

Đường Dịch nhanh chóng mời chưởng quỹ Phó vào nhà, nói: "Phiền thầy quan tâm ạ, phu lang của trò đã tỉnh rồi, không có gì đáng ngại nữa."

Đường Thực ở phía sau nói: "Ôn tiểu ca nhi tỉnh rồi sao? Vậy ta phải nhanh chóng gọi chị dâu của đệ đến." Nói xong liền chạy đi.

Ôn Ngôn nghe thấy động tĩnh liền vội vã xuống giường, tiên sinh của phu quân tới đây, sao có thể để cho trưởng bối tới xem mình được.

Chưởng quỹ Phó thấy Ôn Ngôn vội vàng liền xua tay để y ngồi xuống, thấy Ôn Ngôn là thiếu niên tuấn tú, trong lòng cũng cảm thấy thích, liền kiên nhẫn nói rất nhiều lời giảng dạy, Ôn Ngôn thụ sủng nhược kinh gật đầu mạnh.

Đường Thực nhanh chóng dẫn theo Chu Dung đến, chưởng quỹ Phó thấy vậy liền muốn rời đi. Đường Dịch vốn định giữ ông lại ăn cơm nhưng chưởng quỹ Phó không muốn làm phiền họ, liền mượn cớ sắc trời đã muộn rồi cần phải quay lại sớm, liền để Đường Thực đưa ông trở về.

Chu Dung mang theo cơm và thuốc đến, buổi trưa Đường Dịch và Ôn Ngôn chưa ăn cơm, lần này tâm lý thả lỏng rồi nên ăn không ít, Ôn Ngôn ngoan ngoãn uống thuốc, nhìn ra lòng Chu Dung cũng nhẹ nhõm xuống.

Buổi tối Ôn Ngôn không phát sốt, nghĩ chắc đã giải tỏa được tích tụ trong lòng, hỏa khí cũng giảm xuống. Nhưng Đường Dịch biết y không dễ dàng như vậy mà buông xuống hoàn toàn, liền bày cách chọc cho y vui.

Cách tốt nhất để dời đi lực chú ý là học tập.

Sáng sớm hôm sau, ăn xong cơm sáng Chu Dung đưa tới, Đường Dịch liền lấy ra giấy bút rồi gọi Ôn Ngôn tới bên hắn, nói: "Xong rồi nhất định phải cùng nhau học tập, thì bắt đầu từ hôm nay nhé, còn nhớ đoạn thiên tự văn ngày hôm trước không? Em đọc một câu, ta viết một câu, nào đến đây."

Ôn Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở bàn, suy nghĩ một chút liền bắt đầu đọc, Đường Dịch yên lặng liền mạch viết, tuy rằng chứ của hắn không ra sao nhưng cũng được xem là ngay ngắn, rõ ràng. Ôn Ngôn thấy câu mình đọc được ghi thành thành chữ trên giấy liền thấy cực kỳ hưng phấn, rất nhanh liền dời đi lực chú ý.

Đọc một lúc thì Đường Dịch dạy Ôn Ngôn nhận biết mặt chữ rồi cầm tay viết, bắt đầu từ những nét đơn giản nhất nhưng Ôn Ngôn vẫn nghiêm túc học, cuối ngày nhận biết được không ít chữ.

Hai người cứ vậy chăm chú ở nhà học tập mà bình bình ổn ổn qua vài ngày, mãi đến khi Ôn Ngôn cường điệu y đã không sao, gần như là mạnh mẽ đẩy Đường Dịch đi tiệm sách Bác Quảng thì Đường Dịch mới chính thức yên lòng. Bắt đầy đặt trọng điểm lên việc học hành, đọc sách, mỗi ngày dậy sớm, tiếp tục việc học và kiếm sống của hắn.

Đường Thực biết được liền nói Chu Dung đến ở cạnh Ôn Ngôn mỗi ngày, người xây nhà đã tìm xong rồi, nhưng thôn dân mua công thức làm phân bón đại đa số đều hết lòng tuân thủ cam kết, chủ động tới hỗ trợ, mấy ngày nay đã có thể khởi công đào móng rồi, trước khi khởi công liền để Chu Dung chạy qua bên đây, nhưng sau khi khởi công thì ngay cả Ôn Ngôn cũng phải chạy qua bên đây, y phải cùng Chu Dung làm cơm cho nhưng người xây nhà.

Sau khi Đường Dịch ra khỏi nhà thì các loại thông tin truyền vào tai thì hắn mới biết sau khi ba người Ôn thị về nhà gặp phải chuyện gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương