Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại
-
10: Hàng Xóm Lại Có Thảm Án
Hai mươi bức tranh được vẽ bằng màu nước rực rỡ khiến chưởng quỹ tiệm sách Bác Quảng vô cùng kích động, ông chắc chắn những bức tranh này sẽ bán được với giá cao.
"Những bức này đều dựa theo câu chuyện, tình tiết vẽ ra," Đường Dịch giới thiệu: "Vài tấm này là vẽ theo truyện tiểu thư Quý Chi, những cái này là để mô tả cơ bản hình tượng nhân vật, đính kèm với những thoại bản đó cũng được, ngài có tùy ý sắp xếp."
Chưởng quỹ cười ha ha khen ngợi, lại có chút tiếc hận nói: "Những bức họa này được vẽ theo phong cách đặc thù nên không thể in với số lượng lớn, thật đáng tiếc."
Đường Dịch cười đáp: "Vật càng ít thì càng quý mà!"
Chưởng quỹ thích những bức họa này đến nỗi không nỡ buông tay, hai người nói chuyện một lúc lâu, lúc đi còn đưa cho Đường Dịch hai lượng bạc, nói: "Này cậu cầm trước đi, những bức họa này của cậu khẳng định không chỉ có giá này, qua vài ngày nữa cậu quay lại ta sẽ bù tiền chênh lệch cho cậu."
Đường Dịch đồng ý, trong đời lần đầu thấy bạc nên hắn cực kỳ kích động, hồi trước mấy trang sức bạc gì đó hắn còn lười ngó đến, ai ngờ hôm nay thấy 2 lượng bạc mới biết khó khăn đến vậy.
Trong lúc nhất thời cao hứng như thằng nhỏ ngốc vậy, khiến chưởng quỹ cũng không nhịn được cười.
Hai lượng bạc chính là hai ngàn văn tiền, đối với Đường Dịch mà nói thì đây chính là một món tiền không nhỏ, hắn cầm bạc suy nghĩ một lúc rồi nhờ chưởng quỹ đổi một lượng thành tiền đồng.
Chưởng quỹ nghĩ một chốc rồi hiểu ra, với thôn dân mà nói thì tiền đồng còn tốt hơn bạc, hơn nữa cũng không khiến người khác chú ý.
Trước khi về nhà, Đường Dịch mua một giỏ trứng gà nhò, thêm mấy cân thịt và một sọt lớn khoai tây, còn mua thêm không ít bột mì trắng, cộng thêm một ít gia vị, còn mua thêm cho Ôn Ngôn mấy món điểm tâm, thêm mấy khối vải và một ít bông, sau bỏ ra hai đồng rưỡi mướn xe bò về nhà.
Đường Thực và Ôn Ngôn đều nói trước vụ xuân sẽ có mưa phùn kéo dài khoảng nửa tháng, khi đó đường trong thôn đều trở nên lầy lội khó đi nên không thích hợp ra ngoài.
Vì thế cần phải chuẩn bị đồ ăn đầy đủ để khỏi lúc đó phải đội mưa ra ngoài mua lương thực.
Vì vậy nên hắn mới mang theo bao lớn bao nhỏ về thôn, cũng khiến không ít người chú ý đến.
Đường Dịch này không làm thì thôi, đã làm thì phải khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ mới thay đổi gần đây thôi mà trong nhà đã có bao lớn bao nhỏ đồ rồi, quả thực khiến người ta trông mà phát thèm.
Rất nhiều người vây quanh nhà Đường Dịch hỏi đông hỏi tây, có người còn ngửi thấy mùi thịt, lại khiến người khác thêm ngưỡng mộ.
Đúng lúc Đường Thực đi ngang qua, thấy Đường Dịch cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng không hỏi gì cả, đi đến hỗ trợ Đường Dịch mang đồ đạc vào.
Mãi đến lúc mang hết đồ vào rồi mới không nhịn được hỏi: "Không phải đệ tiêu hết sạch tiền rồi đấy chứ, vậy xế chiều phải đi mua ngói thì làm sao?"
Đường Dịch đưa đồ cho Ôn Ngôn, nhỏ giọng nói: "Ca, bây giờ đệ đang làm việc cho chưởng quỹ tiệm sách Bác Quảng, ông ấy vừa mới đưa đệ tiền công."
Đường Thực cực kỳ kinh ngạc: "Đệ có thể làm việc gì trong tiệm sách chứ? Tính toán sổ sách sao?" Nhưng nhìn tiệm sách kia không hề giống vẻ bị sổ sách làm khó, từ sáng đến tối cũng chả được mấy người khách vào.
Đường Dịch hàm hồ nói: "Cái gì cũng làm, ông ấy nói đệ làm gì thì đệ làm theo, dù sao cũng trả tiền công mà."
Đường Thực hàm hậu thành thật nên cũng không nghĩ nhiều, sau đó nhắc nhở Đường Dịch buổi chiều nên đi sớm một chút, đến thôn cách vách để mua ngói.
Đường Dịch đưa chừng mười quả trứng cho hắn, Đường Thực cũng rất vui.
Đợi đến lúc Đường Thực đi rồi, Đường Dịch mới kéo Ôn Ngôn vào trong phòng, lấy ra một lượng bạc từ trong lòng ra quơ quơ trước mắt Ôn Ngôn khiến y sợ hãi kêu lên.
Đường Dịch vội vàng che miệng y lại, một cái tay khác làm dấu cấm ngôn trước miệng, Ôn Ngôn chớp chớp đôi mắt to rồi lập tức hiểu ra.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười.
Ôn Ngôn nâng một lượng bạc, mừng rỡ nói: "Chàng từ..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Đường Dịch như bị ong đốt mà thu tay về.
Đôi môi ấm mềm cọ qua lòng bàn tay thô ráp, trong lòng hai người đều xuất hiện tia run rẩy, cả cái cổ của Ôn Ngôn đều đỏ ửng lên, Đường Dịch cũng có chút lúng túng.
Mình đi tới đi lui trong bụi hoa bao nhiêu năm rồi mà sao vì chút chuyện nhỏ này lay động trái tim chứ!
Ôn Ngôn không hỏi nữa, lúng túng mang bạc chạy vào phòng khác, tìm một cái bình bình thường không có gì đáng chú ý để thả bạc vào trong.
Đường Dịch vẫn giờ tay bần thần nhìn lòng bàn tay của mình, trong tim như có gì mềm mại lướt qua, mềm đến mức khiến bản thân hắn rất kinh ngạc, mới chỉ mấy ngày thôi liền có cảm giác thích rồi? Không đến nỗi vậy chứ?
Có điều hai người vẫn không nói gì như trước, sau khi ăn trưa xong Đường Dịch liền cùng Đường Thực đi sang thôn bên cạnh mua ngói, đây không phải chuyện nhỏ nên hai người họ đến nhà lý chính mượn xe bò trước.
Thôn bên cạnh có một lò nung, Đường Dịch nhìn không hiểu nên toàn bộ đều do Đường Thực sắp xếp, cuối cùng thì bỏ ra mấy trăm văn tiền mua không ít mái ngói khiến cho Đường Thực cực kỳ khiếp sợ.
Hắn cứ nghĩ Đường Dịch chỉ muốn sửa mấy chỗ bị dột thôi, ai ngờ Đường Dịch lại muốn đổi toàn bộ mái nhà thành ngói, tốn biết bao nhiêu là tiền!
Mấy người ở lò nung ngói nhìn chằm chằm vào Đường Dịch đang đếm tiền, thường ngày chỉ có người trên trấn mới mua nhiều vậy thôi, người trong thôn gần đây đều chỉ mua mấy chục cái đắp lên mấy chỗ bị dột mà thôi, trừ khi xây nhà kết hôn chứ không có ai mua nhiều đến vậy.
Vì vậy có người trong lò hỏi: "Có phải chàng trai này sắp xây nhà cưới vợ không?"
Đường Dịch cười đáp: "Chỉ sửa lại nhà cũ mà thôi."
Người đứng xem xung quanh không ít, có một thím giúp đỡ trong lò nung lên tiếng hỏi: "Vậy chàng trai này này có muốn đón dâu không?" Điều kiện sống tốt như vậy khiến không ít người trông mà mê, nếu như chưa thành thân thì có thể hỏi thăm một chút, cùng vì con gái của mình mà suy nghĩ.
Đường Dịch đang chuyển mái ngói liền dừng tay, sau đó cười nói: "Ta đã thành thân rồi."
Mấy người thím xung quanh thấy tiếc hận không thôi, người ta thành thân rồi thì còn hỏi được gì nữa, liền bắt đầu tám nhảm mấy chuyện khác, nhưng trên tay vẫn không ngừng hỗ trợ chuyển mái ngói lên xe bò.
Sau khi chuyển hết lên xe bò, hai huynh đệ định đánh xe bò rời đo, lúc này đột nhiên có người ở bên cạnh lên tiếng: "Vị huynh đệ này, có phải là người năm ngoái đến nhà tiểu ca nhi họ Ôn cầu hôn đúng không?"
Đường Dịch và Đường Thực đồng thời quay đầu lại, Đường Dịch không đáp, hắn không có ấn tượng gì với người này, Đường Thực thì nhận ra, lúc đó quả thực có gặp qua nên đáp: "Đúng vây."
Sau đó chỉ vào Đường Dịch nói: "Đây là vị huynh đệ kia của ta, là phu quân của Ôn tiểu ca nhi, lần này mua mái ngói là tu sửa ở nhà hắn.
Đường Dịch ôn hòa cười cười với người kia, người nọ cực kỳ giật mình, hai làng cách nhau không xa nên có không ít tin được truyền tới.
Đều nói rằng vị kia của Ôn tiểu ca nhi như hung thần còn làm biếng, suốt ngày đánh đập người mà giờ nhìn lại thì thấy tướng mạo đoan chính, là thanh niên có vóc người khỏe mạnh, hơn nữa nhìn dáng vẻ sống cũng không tệ lắm, còn tu sửa lại phòng nữa.
Có người lắm miệng nói: "Thì ra là con rể thôn mình, hậu sinh Đường gia, Ôn tiểu ca nhi thôn chúng tôi sống tốt chứ?"
Đường Dịch cười cười, quang minh lỗi lạc nói: "Vẫn tốt, dù sao thì tôi có thì y cũng có."
Mọi người xung quanh nghe xong đều cười, dồn dập nói chàng trai nhà họ Đường này thật biết quan tâm.
Như vậy, Đường Dịch và Đường Thực rời đi trong tiếng cười của mọi người, hoàn toàn không biết những câu nói này nhanh chóng truyền tới tai người nhà họ Ôn.
Anh em nhà họ Đường quay về thôn liền thương lượng tìm người hỗ trợ sửa lại mái nhà, mấy ngày nay trời cứ âm u, sợ rằng trong vòng 3 ngày nữa trời sẽ mưa.
Nhất định phải lợp xong mái ngói trước khi trời mưa.
Đường Dịch nghĩ đến hai anh em Đường Đại Hổ và Đường Đại Tráng trước tiên, Đường Thực cảm thấy cũng được, hai người này đều có thể làm việc, vừa hay trên đường về nhà có tiện đường qua nhà họ, lúc đó hắn tiện thể thông báo một tiếng.
Theo thói quen trong thôn mời người làm công thì chỉ cần lo cơm nước là được, đặc biệt bây giờ là lúc người trong thôn đang nhàn rỗi không có việc gì, ngay cả tiền công cũng ít đi.
Đường Dịch nghĩ ngày mai sửa mái thì sợ rằng trong nhà không phù hợp cho việc nấu nướng, nên thương lượng với Ôn Ngôn ngày mai mượn nhà bếp của nhà họ Tống kế bên dùng tạm.
Chuyện này là chuyện lớn trong nhà, khó mà để Ôn Ngôn một mình đứng ra được, vì vậy Đường Dịch liền dẫn theo Ôn Ngôn đi cùng.
Đầu tiên Đường Dịch đứng trước cửa nhà họ Tống hô to hai tiếng, không có ai trả lời cả.
Người trong thôn ít khi xảy ra tình huống không có một ai ở nhà cả, liền nói với Ôn Ngôn: "Có thể người nhà họ Tống đều đi ra ngoài hết rồi."
Ôn Ngôn lắc đầu, nói: "Lúc nãy dọn sân em còn thấy Tống đại tẩu đi vào trong phòng, chắc vẫn còn trong nhà chứ."
Đường Dịch lại gọi hai tiếng nữa, nhưng vẫn không có người trả lời, lòng cảm thấy có gì không ổn nên trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa vào liền bị cảnh tượng trước mặt dọa gần chết.
Nhà họ Tống hai người lớn hai trẻ nhỏ, toàn bộ đều treo lên trên xà nhà...!
Đường Dịch lập tức đẩy Ôn Ngôn theo sau định bước vào, hô to: "Đừng vào, nhanh đi gọi người tới!"
Ôn Ngôn sững sờ, lập tức phản ứng lại liền nhanh chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: "Nhanh tới cứu mạng, xảy ra chuyện rồi!"
Đường Dịch mang ghế lại, tháo dây đưa từng người nhà họ Tống nằm xuống đất, những người ở gần đó đến rất nhanh, vừa vào liền thấy cảnh tượng trước mắt liền hiểu ra, không nói hai lời liền hỗ trợ cứu người.
Đại phu trong thôn gần như là bị người khác kéo đến, không kịp thở đã chạy tới hỗ trợ cứu người, may mà không lâu, hơn nữa trước đó trong lúc chờ Đường Dịch đã ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, còn ấn ngực, cũng tranh thủ cho ông được chút thời gian.
Đại phu già nhanh chóng ấn huyệt nhân trung và châm cứu lên, người nhà họ Tống liền lục tục tỉnh lại.
Lý chính gọi người đến giúp đỡ dìu người nhà họ Tống lên giường.
Lúc này Đường Dịch mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên trán, chuyện đầu tiên làm chính là quay người tìm Ôn Ngôn, mở miệng hỏi ngay: "Em không sao chứ?"
Lòng Ôn Ngôn ê ẩm, y thì có chuyện gì được chứ, y không thấy thảm trạng của nhà họ Tống, người tháo dây cũng không phải y, đợi lúc y gọi người đến rồi thì đại phu cũng tới, y căn bản không động tay vào một chút nào nhưng Đường Dịch vẫn lo lắng cho y đầu tiên.
Y lắc đầu, đi đến lấy khăn vải ra giúp Đường Dịch lau mồ hôi.
Đường Dịch thở hắt ra, nhìn vào trong phòng một chút rồi quay sang nói với Ôn Ngôn: "Đừng sợ, không sao nữa rồi, ngày mai chúng ta vẫn nấu nướng trong sân vậy."
Cổ họng Ôn Ngôn như nghẹn lại, trầm thấp đáp một tiếng: "Vâng"
Thấy Lý chính và mấy lão nhân đều có mặt ở đây, ở đây có thiếu Đường Dịch cũng không sao nên hắn dẫn Ôn Ngôn về nhà.
Trông Ôn Ngôn cứ rầu rĩ nên cho rằng y bị kinh hách, liền lấy điểm tâm đã mua ra.
Gói điểm tâm vẫn còn y nguyên, nhìn liền biết Ôn Ngôn chưa từng mở nó ra, cậu thiếu niên này luôn thành thật, chưa có sự đồng ý sẽ không tùy ý đụng vào.
"Đừng nghĩ nữa, đến ăn chút điểm tâm đi, ta không biết em thích ăn loại nào nên mua tới mấy loại, em nếm thử đi." Đường Dịch mở gói điểm tâm và đưa đến trước mặt y.
Ôn Ngôn nhìn điểm tâm đủ mọi màu sắc, hình dáng tinh xảo còn có mùi hương cực kỳ thơm nữa, đều là những thứ y chưa từng thấy nữa nói chi là ăn.
Làm gì có chuyện không thích, đứa trẻ nghèo khổ trong thôn thì làm gì có gì mà không thích.
Ôn Ngôn ngước mắt lên, thấy trong mắt Đường Dịch đều là quan tâm hỏi han, không phải là sự tùy tiện hỏi han khách sáo, mũi bỗng dưng chua xót, nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống.
Tay chân Đường Dịch trở nên luống cuống, vội đặt điểm tâm sang một bên, tay chân rồi loạn lấy ra khăn vải lau nước mắt cho Ôn Ngôn, hỏi: "Sao vậy, có phải là không thích không? Hay là em đang sợ hả?"
Ôn Ngôn càng khóc càng to, y không thể nhịn được nữa, người đàn ông này càng dịu dàng với y thì càng sợ, sợ rằng mình không thể chịu nổi khi đến kỳ hạn một tháng hắn sẽ dùng giọng điệu dịu dàng mà nói rằng ta cho em tự do, rồi những lời tạm biệt.
"A Dịch....! Chàng có thể đừng đuổi em đi không? Em...!Em sẽ hầu hạ chàng thật tốt...! Chàng muốn tìm vợ mới, em...!Không cần em nữa thì em mới đi được hay không? Em không muốn....!Em muốn bên cạnh chàng...!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook