Ứng dụng trên điện thoại tổng giám đốc Thẩm chưa hoàn toàn thoát ra, cho nên trên màn hình vẫn hiện lên cửa sổ phòng phát sóng trực tiếp, mơ hồ có thể thấy làn sóng bình luận nho nhỏ.

—— Tôi ghen tỵ, tôi cũng muốn được trao đổi ánh mắt với anh Lương.

—— Cái quỷ gì đây, đã nói là phát sóng trực tiếp sinh hoạt hằng ngày, kết quả cặp chồng chồng này dùng điện thoại để giao lưu? Như vậy còn phát sóng trực tiếp cái quỷ gì!
—— Tổng giám đốc Thẩm cũng quá chân thật, vốn dĩ trước mặt luôn có một cái máy quay, người bình thường sao có thể thích ứng nhanh như vậy được?
—— Hmmm cảm giác đôi này không giống như trong tưởng tượng, hy vọng là diễn.

—— Các người nói diễn kịch đủ rồi đó! Thẩm Thị là tập đoàn có trình độ thế nào chứ, tổng giám đốc Thẩm còn phải diễn kịch trước mặt các người sao?
—— Cá nhân tôi cảm thấy, cho dù là diễn kịch, thì cũng đủ để thấy ảnh đế Lương được cưng chiều như thế nào, mấy người xem chủ tịch đánh cậu ấy như đang âu yếm vậy.

—— Tổng tài bá đạo công và nhảy lên nhảy xuống tìm đường chết thụ! Thể loại này tôi chịu!
—— Lầu trên cất bốn chữ “Tổng tài bá đạo” đi, tổng giám đốc Thẩm không có bá đạo nha.

Thẩm Úc Tiều nhìn thấy thể loại công thụ kia, cố ý bấm mở video toàn màn hình, rồi chụp lại đưa cho Lương Trung Tuyền xem.

Ảnh đế Lương phát huy sức tưởng tượng phong phú của mình cẩn thận tưởng tượng một chút, khung cảnh bảo bối ấn mình vào tường dạy dỗ ngay lập tức hiện lên trong não.

Lương Trung Tuyền: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Khung cảnh trong phòng phát sóng trực tiếp, đầu tiên ảnh đế Lương nhìn vào điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, cười đến nỗi cả người đều nằm gục trên vai Thẩm Úc Tiều, run rẩy cả người.

Mà tổng giám đốc Thẩm lại dung túng để cậu dựa vào, lúc ảnh đế Lương cười đến nỗi suýt nữa trượt xuống từ trên vai anh, còn vươn tay ra đỡ phía sau của đối phương, đến khi thấy cậu không ngã xuống, mới khó khăn buông cánh tay ra.

Trong phòng phát sóng trực tiếp số một, khi Nguyệt Minh làm nũng nhảy vào lồng ngực người đại diện nhà mình, người đại diện Chung Phong cũng làm hành động như vậy, làn sóng bình luận đều bị cảm giác âm thầm bảo vệ này ngọt đến hít thở không thông, các bình luận “A a a a a” phủ kín màn hình.

Mà ở chỗ của tổng giám đốc Thẩm và ảnh đế Lương, cư dân mạng lại chỉ muốn một điều.


—— Yêu cầu tổ tiết mục tịch thu điện thoại của họ!
Xem phát sóng trực tiếp của người ta, đồng thời còn có thể nhìn dáng vẻ của thần tượng trong đời sống hiện thực, thỏa mãn khát vọng nhìn trộm và lòng tò mò của mọi người.

Nhưng xem hai vị này phát sóng trực tiếp, lại làm cho người làm có cảm giác như là ba người tụ tập, hai người họ nói tới khí thế ngất trời, rõ ràng là tới giao lưu cùng họ, kết quả lại chỉ có thể nhìn họ ve vãn đánh yêu hoặc là ha ha cười lớn, hoàn toàn không biết vì sao họ cười! Cái này ai có thể chịu được?
Mọi người không kiềm chế được khóc la cầu xin hai người đừng lặng lẽ tâm tình trong phòng phát sóng trực tiếp nữa.

Ảnh đế Lương đại phát từ bi, lấy điện thoại tổng giám đốc Thẩm, đút lại vào trong túi, cười nói: “Chúng ta nói thẳng đi, nếu tiếp tục dùng điện thoại nhắn tin, Tôn Duệ sẽ đến đây đánh em mất.


Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng nhìn cậu: “Do em bày ra trước.


Fans trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức đau lòng
—— Người đại diện không nên bắt nạt anh trai của chúng tôi!
—— Tuyền Tuyền là thần tiên tiểu khả ái! Cầu xin người đại diện thủ hạ lưu tình! Chúng tôi chỉ cần nhìn mặt thôi, không nói lời nào cũng sẽ không tức giận nha!
—— Ô ô anh trai là vì chiếu cố tổng giám đốc Thẩm mới dùng điện thoại á! Không được bắt nạt anh trai!
Tôn Duệ ở cách vách: Ngồi không cũng dính đạn…
Màn ảnh bên này, ảnh đế Lương hoàn toàn không có áp lực tâm lý với việc đổ vỏ cho người đại diện, cậu biết bảo bối nhà mình cũng không chìm đắm vào công việc, nên ngả đầu vào bàn làm việc cứng ngắc của tổng giám đốc Thẩm, ngoan ngoãn hỏi: “Chúng ta phải làm gì đây? Anh muốn đi dạo phố không?”
Tổng giám đốc Thẩm cúi đầu nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Em muốn mua gì à?”
Ảnh đế Lương chớp chớp mắt, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Làn sóng bình luận cũng một lời khó nói hết, không phải muốn mua đồ mới có thể đi dạo phố! Rốt cuộc tổng giám đốc Thẩm có phải gay không? Sao lại thẳng như vậy chứ?
Tổng giám đốc Thẩm ý thức được mình đã làm mất hứng, anh suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Nếu không thì… Đi chơi bóng?”
“Chơi bóng?” Lương Trung Tuyền sửng sốt một chút, nhớ tới chuyện mình đã từng tham gia một buổi tụ tập cùng tổng giám đốc Thẩm, hỏi dò: “Bida? Hay golf?”
“Không phải,” Tổng giám đốc Thẩm chớp chớp mắt: “Bóng rổ.



“Bóng rổ?” Ảnh đế Lương càng sửng sốt, kết hôn lâu như vậy rồi, vận động kịch liệt nhất của bảo bối chỉ là chạy bộ trong phòng tập thể thao, mình chưa từng nghe nói Thẩm Úc Tiều biết chơi bóng rổ nha?
Đối diện với mắt to nghi hoặc của ảnh đế Lương, Thẩm Úc Tiều cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Bởi vì lúc anh từ chối đi dạo phố, hệ thống đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ 【Ting, nhiệm vụ chín: Chơi bóng rổ cùng người yêu; thời hạn: Hai mươi tiếng; Khen thưởng: 1 chỉ số tình cảm; Trừng phạt khi thất bại: – 2 chỉ số tình cảm.


Bóng rổ đối với Thẩm Úc Tiều mà nói, cũng không phải vận động đơn giản.

Lúc tổng giám đốc Thẩm học đại học năm nhất, cũng không xa cách lạnh lùng như bây giờ, trình độ giả vờ cũng chỉ dừng lại ở lúc đạt thành tích cao nhất nhưng vẫn thốt ra câu “Tôi vẫn cần nỗ lực hơn nữa”, nhưng thái độ đối với người khác và trình độ miệng lưỡi cay độc lại không thể so sánh với bây giờ.

Tính cách không hợp nhau, hơn nữa còn có thân phận con nhà giàu, khiến cho bạn bè cùng trang lứa và cả bạn cùng phòng đều cố tình xa lánh anh.

Một đứa nhóc choai choai, luôn cần có bạn bè, tuy rằng lúc đó toàn bộ thời gian sau giờ học tổng giám đốc Thẩm đều nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có bạn đến tìm mình, cùng đi ra ngoài chơi.

Nhưng các bạn học thấy anh có quan hệ tốt với giáo viên, càng không muốn để ý đến anh, cho đến cuối kỳ trường học tổ chức ba đợt thi đấu lớn, trong lúc thi đấu bóng rổ với khoa công thương, khoa lý đã thất bại vì người tiên phong lợi hại nhất trong đội bị thương, hội trưởng Hội Học Sinh khoa công thương đến châm chọc khiêu khích, Thẩm Úc Tiều từ trước nay không thể chấp nhận mình có liên quan đến từ “Thua” tức giận.

Anh thay quần áo của người tiên phong đã bị thương, đấu đá lung tung trên sân bóng, dùng hai mươi phút ngắn ngủi như quán quân thế giới mà đoạt được thắng lợi.

Từ sau sự kiện đó, bên cạnh Thẩm Úc Tiều xuất hiện một đám người gọi anh là “đại ca” thường xuyên tới kêu anh đi chơi bóng rổ, lúc đầu đại ca luôn rụt rè từ chối, sau đó bởi vì mọi người năn nỉ ỉ ôi nên “bất đắc dĩ” ra tay, tàn sát tứ phương trên sân bóng, ngược lại làm mấy người bạn học khóc đến mức kêu cha gọi mẹ.

Đáng tiếc lúc lên năm ba cha đã chuyển toàn bộ Thẩm Thị cho anh, bạn học còn ở câu lạc bộ vô ưu vô lo và Thẩm Úc Tiều đã ra xã hội dần dần trở thành hai tầng lớp khác nhau, đừng nói chơi bóng, ngoài thời gian đi học, ngay cả lúc thấy mặt nhau đều khó khăn.

Bóng rổ đối với Thẩm Úc Tiều mà nói, là minh chứng cho việc anh không lạnh lùng khó gần như thế, cũng đại diện cho đoạn thời gian vô tư tập trung làm việc mình thích.


Những đoạn hồi ức kia là thứ anh muốn trốn tránh, cho nên sau khi kết hôn, đã lâu anh không chạm vào bóng rổ, cũng chưa từng nhắc đến với Lương Trung Tuyền, anh tin rằng mình sẽ mãi mãi không nói với Lương Trung Tuyền.

Nếu vậy thì sao hệ thống biết được chứ?
Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng so với chân tướng, thì chồng trước mắt mới là quan trọng nhất, tổng giám đốc Thẩm kiềm chế việc chất vấn hệ thống, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt ảnh đế Lương.

Lương Trung Tuyền không tim không phổi, bị nhéo một cái, tâm trạng lập tức tốt lên, không hề nghi ngờ mà đột nhiên ngồi thẳng, dào dạt đắc ý cười nói: “Muốn chơi bóng rổ thì anh tìm đúng người rồi, lúc học cao trung em là đội trưởng đội bóng rổ đó! Nói trước là em sẽ không nhường anh đâu.


Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy, giương mắt nhìn cậu, lộ ra biểu tình rụt rè của đại ca bóng rổ mười hai năm trước, hơi hơi nhướng mày: “Không cần nhường đâu.


Khác với phòng phát sóng trực tiếp thứ hai đang trang điểm, hành động của cặp chồng chồng nhà này thật quá kinh người, hai người thương lượng chuyện ra ngoài xong rồi đi chuẩn bị vài phút, làn sóng bình luận còn chưa kịp phàn nàn hoạt động không giống hẹn hò này, Lương Trung Tuyền đã ở trước cửa thay giày rồi.

Tổng giám đốc Thẩm đi ra hành lang, theo thói quen giơ tay lên lấy miếng xỏ giày của cậu.

“Làm sao vậy?” Ảnh đế Lương ôm anh từ phía sau, thừa dịp tổng giám đốc Thẩm không để ý, hôn lên trên lỗ tai của anh một cái.

Thẩm Úc Tiều: Miếng xỏ giày…
“Hả? Ngày hôm qua lúc ra cửa còn thấy mà…” Lương Trung Tuyền không nhìn thấy miếng xỏ giày, nghi hoặc mở tủ giày ở trước cửa ra: “Chỗ này cũng không có, sao…”
Nói đến một nửa, ảnh đế Lương đột nhiên im lặng, lén chọt vào tổng giám đốc Thẩm một cái.

Tổng giám đốc Thẩm bị chọt một cái, lập tức nhớ ra đêm qua Lương Trung Tuyền đã nói cái gì mà “nuốt rắm” rồi mình cầm miếng xỏ giày đánh cậu.

Cậu mới nuốt rắm hơi đó, tổng giám đốc Thẩm nghĩ tới là giận, trở tay đấm lên cơ ngực rắn chắc của ảnh đế Lương.

Ảnh đế Lương biết nguyên nhân mình bị đánh, da mặt dày cười ha ha, chột dạ dùng tay cọ xát trên vai tổng giám đốc Thẩm: “Không có gì không có gì, không có miếng xỏ giày không quan trọng, em chính là miếng xỏ giày của anh.


Nói xong cậu ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn dùng ngón tay lót dưới gót chân của tổng giám đốc Thẩm.

Thẩm Úc Tiều được hầu hạ quen rồi, cảm thấy việc chồng ngồi xổm xuống mang giày cho mình không có gì không đúng, tự nhiên xỏ giày vào.


Người xem lại bị cảnh tượng này kích thích.

Ở xã hội hiện đại, còn có ai yêu cầu người khác hầu hạ mang giày chứ? Cong eo xuống rất khó sao? Cho rằng bản thân là công tử thời phong kiến sao?
Hơn nữa Lương Trung Tuyền có thể không làm vậy không? Vì sao phải hèn mọn ngồi xổm xuống mang giày cho người ta?
Người qua đường và antifans không xem trọng hai người lập tức hưng phấn, điên cuồng spam bình luận, nói tổng giám đốc Thẩm không tim không phổi ăn hiếp người khác, rồi nói ảnh đế Lương không có tự trọng.

Mà fans ảnh đế Lương đã sớm quen việc chửi bới như vậy, nên không có để ý tới những bình luận đó, ngược lại còn thảo luận về miếng xỏ giày đột nhiên biến mất.

—— Vì sao đột nhiên họ lại không tìm miếng xỏ giày nữa?
—— Ha ha ha ha nhỡ đâu cái đó bị cầm đi làm việc kỳ quái gì thì sao?
—— Lầu trên đừng nói, đừng nói, có mùi rồi!
—— Không phải đâu, sức tưởng tượng của mấy người quá mạnh rồi, cái đó thì có thể sử dụng làm gì chứ.

Nhậm Duy sở hữu tài khoản VIP đột nhiên đổi chữ của mình thành màu vàng.

—— Ủa? Sao tôi lại thay đổi màu sắc rồi?
Lúc này tổng giám đốc Thẩm không thấy bình luận, nên cũng không biết mình lại bị nói là ngược đãi Lương Trung Tuyền, nhìn đỉnh đầu chồng mình có một nhúm tóc nhỏ đáng yêu, thì không nhịn được vươn ngón tay chọc chọc.

“Hửm?” Cảm nhận được đỉnh đầu bị chọc, ảnh đế Lương ngẩng đầu: “Sao vậy, Đại Vương muốn ăn thịt ta sao?”
Tổng giám đốc Thẩm nắm lỗ tai cậu xách lên, xoay người mở cửa.

Ảnh đế Lương đi theo phía sau, còn tiếp tục chơi xấu: “Đại Vương, thịt ta không ăn được, ngươi vẫn nên ăn con khỉ kia trước đi!”
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy, cái chân đang bước ra cửa đột nhiên dừng lại.

Ảnh đế Lương nở nụ cười ngốc nghếch: “Hửm? Sao lại không đi nữa?”
Chỉ thấy tổng giám đốc Thẩm khoa trương quay người lại, áp cậu lên tường ở hành lang, bá đạo dần sát lại gần: “Chàng trai, em nói nhiều quá rồi đó.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương