Năm người này biết Cẩu Ngôn gặp nạn liền cùng lão đồng hành lên đường bỏ trốn.

Bọn họ là vì lão mà bỏ xứ chạy trốn, còn lão lại vì tư tâm để họ đi theo.

Muốn để họ thế mạng thay năm đứa con nuôi của lão.

Cẩu Ngôn cũng rất áy náy, nhưng lão không thể không làm vậy.

Lão tự nhận là một người rất ích kỉ, vì các con của mình mà hi sinh người khác, nhưng lão không hối hận, mọi tội lỗi đều do lão ôm hết, lão nguyện xuống địa ngục để đền tội do lão gây ra.

Chỉ mong các con của lão có thể sống chỉ vậy thôi.

Đang gấp rút chạy trốn thì bỗng một người trong đó bị trúng mũi tên mất mạng tại chỗ.

Cẩu Ngôn mắt mở trừng trừng nhìn bé trai ngã xuống.

Lão biết, bọn ác quỷ kia đã đuổi kịp.

Lão cũng biết lần này lão nhất định không trốn thoát.

Điều lão có thể làm chính là dụ địch lầm hướng để giành cơ hội sống cho các con của lão.

Chỉ là lão không nghĩ đến nhanh như vậy.

Cũng chẳng biết các con của lão đã chạy đến đâu.

Lão chỉ mong có thể cố gắng kéo thêm được lúc nào thì hay lúc đó.

Nhưng có vẻ ước nguyện của Cẩu Ngôn không thành hiện thực.

Kẻ dẫn đầu đuổi giết lão lại là một vị Tiên Thiên võ giả Hoá Khí Cảnh.

Giây phút này lão cũng hiểu rõ tuyệt vọng là gì.

Thật không biết Tần Khánh là quá coi trọng bọn họ hay quá cẩn trọng mà cử một Hoá Khí Cảnh đến giết bọn họ.

Lão cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn đây.

Cẩu Ngôn chỉ là một Hậu Thiên võ giả Tụ Huyết Cảnh trung kì làm sao có thể đấu lại được với Hoá Khí Cảnh Cảnh trung kì.

Cho dù chỉ là một chiêu lão cũng đỡ không được.

Tử Minh mắt lạnh lùng nhìn đám người Cẩu Ngôn, chỉ nhìn một cái gã cũng biết ở đây chỉ có Cẩu Ngôn, còn năm đứa con nuôi của lão thì lại không có một ai.


Gã bị người ta chơi, khốn kiếp.
"Lão già ăn mày chết tiệt, đám con nuôi của lão ở đâu? Nếu lão nói rõ, ta có thể tha cho lão được chết toàn thây.

Nếu không..."
Cẩu Ngôn nhìn Tử Minh, đáy lòng tuyệt vọng không thôi.

Cũng biết không có cách nào kéo dài thời gian.

Quyết liệt cùng đám ăn mày còn lại tự sát.

Tử Minh ánh mắt rùng mình nhìn đám Cẩu Ngôn tự sát trước mắt mình, đáy mắt là một mảnh kinh ngạc vì sự quả quyết này.

Gã không nghĩ đến đám ăn mày này lại thề sống chết bảo hộ đám ăn mày kia như vậy.

Đột nhiên không hiểu sao trong lòng Tử Minh lại có tia bất an dâng lên trong lòng.

Một đám ăn mày bình thường tuyệt không thể giống như đám này được.

Tử Minh tuy không biết lí do nhưng cũng hiểu chuyện này không bình thường.
Lúc này trong lòng Tử Minh sát ý nổi lên mạnh hơn bao giờ hết.

Bằng mọi giá gã phải giết cho bằng được đám nhãi con kia, tuyệt không thể để chúng sống.

Lúc này đám nhãi con trong miệng Tử Minh đang hối hả ngược xuôi chạy trốn ở phía đông cách Kinh Thành bốn mươi dặm.

— QUẢNG CÁO —
"Đại ca, đệ đói." Cẩu Hắc bị Cẩu Lãnh ôm trong lòng lẩm bẩm nói.

Thật sự là y quá đói.

Từ khi chạy trốn đến bây giờ cũng chưa được ăn một miếng cơm nào.

Y đói bụng muốn khóc rồi.

"Đại ca, muội cũng đói." Cẩu Liên nghe Cẩu Hắc nói thì cũng nói theo.
Nữ hài cũng thấy đói.

Dù sao nữ hài cũng còn nhỏ, tuổi nhỏ thì dễ đói.

Còn là ăn mày nên ngày thường bữa đói bữa no cũng là chuyện thường xảy ra.

Cẩu Lãnh nhìn hai hài tử trong lòng than đói cũng khẽ nhíu mày.


Hắn sao không biết hai hài tử này đói bụng, chỉ là đang lúc chạy trốn, hắn chỉ sợ dừng một giây sẽ sinh biến nên không dám dừng.

Lại quay sang nhìn Cẩu Ngân thấy nhị đệ mặc dù mệt khi ôm Cẩu Hoàng bỏ trốn nhưng cũng không than vãn thì thở dài một hơi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này bọn họ đã chạy vào rừng sâu, nghĩ nếu chỉ nghỉ ngơi một lát chắc không sao.

Liền gọi Cẩu Ngân dừng lại, đến một gốc cây gần đó ngồi xuống ăn chút lương khô nghỉ ngơi lấy sức.

Cẩu Hắc và Cẩu Liên được ăn thì vui vẻ.

Hài tử chính là vậy, vẫn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cứ vui vẻ một cách ngốc nghếch như vậy, thế cũng tốt.

Trường Thiên nhìn cái bánh bột ngô trong tay, ánh mắt hiện vẻ chán nản.

Hắn lúc này tay trói gà không chặt, chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ để chạy trốn.

Nghĩ thế nào cũng không cam tâm.
"Tại sao chúng ta phải chạy trốn như vậy? Cha nuôi sẽ không sao chứ ?" Cẩu Hắc không thể kìm nén được, vừa ăn vừa lẩm bẩm.

Thanh âm của Cẩu Hắc không nhỏ cũng không lớn, giữa ban đêm không khó khiến những người còn lại nghe được.

Nhất thời không khí càng trầm trọng thêm.

Tuy không ai nói gì nhưng đáy lòng cũng thầm biết câu trả lời.

Nhưng họ có thể trách ai đây? Trách Tam Hải sao?
Không thể trách Tam Hải được, Tam Hải không sai.

Tam Hải đạt được truyền thừa, trở thành võ giả.

— QUẢNG CÁO —
Trách Tần Khánh ác độc sao? Có lẻ có thể trách.

Nhưng trách Tần Khánh ác độc thì có thể làm gì?
Chi bằng trách bản thân quá yếu nhược mới bị người ức hiếp như vậy.

Nếu bọn họ đều là cường giả, trên đời này còn ai dám uy hiếp tính mạng của họ.

Nếu họ mạnh, nếu họ là cường giả, nếu họ...!có đủ khả năng tự vệ , tự bảo toàn mạng sống thì còn cần người thân hi sinh vì họ sao?
Trong lòng năm người lúc này trầm trọng đến không thể thở nổi.


Trường Thiên thân mang hệ thống, nhưng có thể nói lúc này hệ thống không giúp được hắn.

Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nhìn bầu trời đêm, thầm nghĩ chỉ còn lại hai canh giờ là trời sẽ sáng.

Trong lúc chạy trốn, Trường Thiên nghe hệ thống thông báo đã nhận được một sơ cấp rút thưởng vào ngày mới.

Nhưng lúc đó hắn không tiện sử dụng.

Hiện tại đang trong lúc nghỉ ngơi, Trường Thiên nghĩ muốn nghiên cứu xem thử nên dùng sơ cấp rút thưởng này ra sao.

Nói thật với cái chỉ số may mắn 5 điểm và xui xẻo 10 điểm, Trường Thiên cũng không biết liệu bản thân rút thưởng có thể nhận được thứ gì tốt, hay lại như lần đầu chỉ rút trúng ô trắng.
Bây giờ đang là lúc dầu sôi lửa bỏng, nên Trường Thiên cũng không dám mạo hiểm đánh cuộc may mắn của hắn sẽ bùng nổ.

Cho nên Trường Thiên rất sầu khổ, điểm phản phái không có, cho dù có quy đổi sơ cấp rút thưởng ra điểm phản phái thì hắn cũng chỉ có 1000 điểm.

Số điểm này cùng lắm chỉ mua được một môn công pháp nhất tinh bán.

Nhưng hắn hiện tại không có tu vi, dù có công pháp cũng không học được.

Đang lúc Trường Thiên suy tư khổ não thì bỗng cảm nhận cơ thể bị lay động, hắn vội thu hồi tinh thần mở mắt ra thì thấy bản mặt lạnh lùng đầy nghiêm trọng của Hắc Lãnh.

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta còn tưởng ngươi gặp chuyện gì chứ?" Cẩu Lãnh nhíu mày nhìn Trường Thiên mà lẩm bẩm vài câu, sau lại nheo mắt trầm giọng nói.

"Cẩu Hoàng, ngươi là người bình thường, dựa theo Thiên Luật do các Chưởng Thiên cường giả định ra, võ giả không thể đối người bình thường ra tay sát hại.

Cho nên ngươi có thể có khả năng còn sống, cũng có thể lợi dụng điều này mưu cho bản thân một con đường sống."
"Cho nên, Cẩu Hoàng, ngươi vẫn là nên một mình chạy trốn sẽ tốt hơn.

Phía trước có một thôn xóm nhỏ, người Tần gia cho dù có ác độc đến đâu cũng không thể ngang nhiên trắng trợn giết cả một thôn xóm mà không có lí do.

Tần gia dám làm như vậy thì Trịnh gia nhất định sẽ nắm cái đuôi này mà lật đổ Tần gia.

Vì vậy ngươi hãy lẫn vào thôn xóm kế tiếp, lẫn vào đám dân thường tìm cơ hội bỏ chạy."
"Còn bọn ta đều là võ giả, có đủ khả năng tự vệ.

Năm người chúng ta cứ tập trung một chỗ chạy thế này mục tiêu quá lớn.

Cho nên tất cả đều phải tản đi." — QUẢNG CÁO —
Cẩu Lãnh liếc nhìn ba người còn lại nói.

"Ta sẽ kèm theo Cẩu Hắc cùng trốn, Cẩu Ngân thì bảo vệ Cẩu Liên, Cẩu Hoàng thì lẫn vào người dân bình thường.

Nhớ, chỉ cần có thể bảo mạng, sau này mới có cơ hội báo thù.

Mạng không có, cái gì cũng hết.

Cho nên tất cả phải cố gắng còn sống."

Cẩu Lãnh ngày thường không nói chuyện, tính cách cũng âm trầm lạnh lùng, người sống chớ tới gần.

Lúc này cũng là suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.

Cả năm người ai cũng hiểu hiện tại họ chỉ còn cách này mới có thể bảo toàn mạng sống.

Người của Tần gia quá mạnh, bọn họ đấu không lại.

Còn nghĩ muốn tìm Trịnh gia để cầu giúp đỡ chỉ vì Trịnh gia là đối thủ một​ mất một còn của Tần gia là chuyện rất nguy hiểm.

Chạy trốn còn có cơ hội sống, nhưng nếu họ tìm Trịnh gia, chưa chắc đã có thể sống.

Đừng nhìn Trịnh gia đối chọi gay gắt với Tần gia mà nghĩ họ sẽ bảo vệ nhân chứng.

Có mà lợi dụng nhân chứng để bày kế hãm hại khiến Tần gia sập bẫy chịu thiệt còn tạm được, thậm chí vì kế hoạch gài bẫy Tần gia mà Trịnh gia có khi còn không màng sống chết của nhân chứng.

Đừng nghĩ cái đám Tần gia và Trịnh gia tranh đấu công bằng, toàn dùng thủ đoạn bỉ ổi thôi.

Đó là một đám điên danh xứng với thật.

Chỉ cần có thể hạ bệ đối phương thì cho dù có dùng cách đê tiện hay ti bỉ gì cũng được.

Cho nên ngay từ đầu Cẩu Ngôn đã không có ý mượn sức Trịnh gia bảo mạng.

Vì vậy họ chỉ có thể trông chờ vào chính bản thân.

Trường Thiên cũng biết bản thân hiện tại chẳng khác gì là một gánh nặng, nên rất thức thời mà đồng ý với lời Cẩu Lãnh nói.

Quyết định chủ ý, cả đám cùng tiến hành kế hoạch.

Phân nhau ra thành ba nhóm theo ba hướng khác nhau chạy trốn.

Chỉ là còn chưa kịp hành động, một mũi tên bay vút xuyên đến bắn trúng mặt đất cách Cẩu Hoàng không xa.

Năm người nhìn mũi tên thì sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Cẩu Hắc và Cẩu Liên thì sợ hãi hét lên.

Cẩu Lãnh, Cẩu Ngân, Cẩu Hoàng nhìn về phía nơi mũi tên xuất ra thì thầm hít khí lạnh.

Chỉ thấy phía trước là ba hắc y nhân, đáy lòng Cẩu Lãnh chợt trở nên tuyệt vọng khi chợt nhận ra một trong bọn họ có tu vi còn cao hơn hắn rất nhiều.

Chẳng lẻ mạng số của bọn họ phải kết thúc tại đây sao?
Tử Minh cười lạnh nhìn năm huynh đệ Cẩu gia trước mặt, khinh thường cười nói.

"Chạy, chạy nữa đi.

Ta xem các ngươi còn chạy đến bao giờ? Có giỏi thì chạy tiếp ta xem.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương