Kế tiếp là mục nhân vật tạp.

Giao diện lại thay đổi đến mục Nhân Vật Tạp.

Đó là một giao diện nhìn khá đơn giản, chỉ có một hàng gồm mười nhân vật thẻ bài, trong thẻ bài là hình ảnh nhân vật, dưới thẻ bài có ghi chú về tính danh, thân phận, xuất xứ nhân vật, công pháp, tu vi và cả bảng giá mua sắm.

Bên trên góc phải màn hình còn hiển thị thời gian đổi mới.

[Tiệm Nhân Vật Tạp là nơi mua sắm nhân vật trợ giúp.

Kí chủ khi có nhu cầu có thể sử dụng điểm phản phái hoặc nộp vật phẩm yêu cầu để mua sắm Nhân Vật Tạp.]
[Toàn bộ nhân vật trong Nhân Vật Tạp đều là các nhân vật xuất xứ từ các thế giới tiểu thuyết hoặc hiện thực, được hệ thống phục chế hoặc kéo từ các dị giới khác đến trợ giúp kí chủ.

Nhân vật sẽ được hệ thống đánh giá thực lực để định tu vi, sau đó dựa vào tu vi để phân chia cấp bậc thẻ bài.

Hậu Thiên võ giả là Bạch Tạp, chỉ cần từ 500 đến 10.000 điểm phản phái là có thể mua sắm nhân vật phản diện.

Tiên Thiên võ giả là Kim Tạp, có thể chọn một trong hai phương thức thanh toán là cần 10.000 đến 70.000 điểm phản phái và giao nộp vật phẩm yêu cầu để mua sắm.

Tông Sư võ giả là Tử Tạp, Chưởng Thiên võ giả là Ngân Tạp.

Từ Tông Sư võ giả trở lên cần đồng thời dùng điểm phản phái kèm theo vật phẩm yêu cầu thì mới có thể mua sắm nhân vật phản diện.]
[Sau khi kích hoạt Nhân Vật Tạp thì nhân vật chỉ có bảy ngày tồn tại ở hiện thực, sau bảy ngày sử dụng miễn phí cần trả phí duy trì tạm thời hoặc vĩnh viễn để duy trì sự tồn tại của nhân vật ở hiện thực, quá thời gian mà kí chủ không trả phí duy trì thì nhân vật đó sẽ biến mất và trở về hình dạng Nhân Vật Tạp.

Ngoài ra nếu nhân vật chết thì cần mua sắm Hồi Sinh Tạp để phục sinh nhân vật đã chết.]
[Cứ mười hai canh giờ, Tiệm Nhân Vật Tạp sẽ đổi mới nhân vật tạp rao bán một lần.

Kí chủ nếu không hài lòng về Nhân Vật Tạp hiển thị hiện tại cũng có thể dùng 10 điểm phản phái để đổi mới tiệm Nhân Vật Tạp một lần.]
Trường Thiên nghe đến đây thì thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến hắn không biết diễn tả ra sao.
Tuy cái Nhân Vật Tạp này nhìn thì thấy là kiểu tốn kém, nhưng ứng dụng thực tiễn thì khỏi phải chê.

Và hắn thích điều đó.

Có Nhân Vật Tạp hắn có thể triệu hoán nhân vật từ các thế giới khác phục vụ cho bản thân.

Biết được chuyện này bất chợt trong đầu hắn loé lên một kế hoạch, đè nén lại hưng phấn bình tâm tĩnh khí.

Hiện tại vẫn chưa phải lúc, còn cần một thời gian sau mới có thể thực thi.

Hắn còn không quên hiện tại nguy cơ còn chưa giải trừ đâu.

Sau vụ Thương Thành và Nhân Vật Tạp, Trường Thiên có cảm giác bản thân ngày càng yêu Hệ Thống Phản Phái này quá đi nhưng vấn đề hiện tại là điểm phản phái không đủ.

Thương Thành, Tiêu Hao Phẩm và Nhân Vật Tạp đều cần điểm phản phái để giao dịch mua sắm, cho nên nếu không có điểm phản phái thì hắn chỉ có thể ngắm mà không thể dùng.

Điều này còn tru tâm hơn là ba tính năng này chưa được kích hoạt.

Trường Thiên có cảm giác đây chính là âm mưu của hệ thống.

Biết rõ hắn không có điểm phản phái vẫn cứ mở Thương Thành, Tiêu Hao Phẩm và Nhân Vật Tạp để treo khẩu vị của hắn.


Cũng vô hình chung tạo mục tiêu cho hắn ra sức làm nhiệm vụ.

Thâm, thâm cực kì.

— QUẢNG CÁO —
Trường Thiên bội phục.

[Hiện tại kí chủ có một lần sơ cấp rút thưởng.

Không biết kí chủ có muốn sử dụng không?]
Trường Thiên ổn định lại tinh thần, mặc dù vẫn rất nghi ngờ về cái chỉ số may mắn 5 điểm và xui xẻo 10 điểm.

Nhưng hắn nghĩ dù sao cũng mới kết khế ước, dựa theo lộ trình bình thường như các tiểu thuyết hệ thống khác thì chắc lần quay rút thăm này sẽ được đồ tốt.

Nhưng đời là thế, hi vọng chỉ mãi là hi vọng và Trường Thiên đã quá trông mong vào hai chữ may mắn.

Bởi vì...
[Đinh! Chúc kí chủ may mắn lần sau.]
Vòng Quay May Mắn quay tròn một hồi thì kim rút thưởng lại chỉ trúng ô trắng.

Trường Thiên lúc này chỉ muốn chửi mịa.

Không phải chứ? Ngươi đùa ta à?
Có ai như hắn không cơ chứ.

Kí chủ nhà người khác lần đầu rút thăm được công pháp, được binh khí, kém nhất cũng bán tinh.

Còn hắn cái gì cũng không có, đen đủi đến thế là cùng.

Trường Thiên nghi ngờ bản thân vớ phải hệ thống dỏm, xưa giờ hắn chưa thấy cái hệ thống nào như hệ thống này.

Quay rút thưởng lần đầu vào ngay ô trống, thế này còn làm ăn cáo gì nữa.

Biết thế hắn đã đổi phiếu rút thưởng thành điểm phản phái rồi.

Trời ơi, 1000 điểm chứ ít gì.

Trường Thiên lúc này cực kì xót điểm phản phái, hắn cũng sắp khóc đến nơi.

Sớm biết vậy đã chẳng làm.

Có ai nghĩ đến hắn xui xẻo vậy đâu, quả nhiên không thẹn với chỉ số may mắn bằng 5 và chỉ số xui xẻo bằng 10.

Đúng là quá xui xẻo.

Được rồi, quả nhiên may mắn chỉ là thứ bỏ đi.

Thứ dùng tiền để mua và dùng thực lực để đoạt vĩnh viễn là thứ chắc ăn nhất.

May mắn ném hầm cầu đi.


Ý niệm vừa chuyển, Trường Thiên đã rời khỏi hệ thống không gian.

Nói gì thì nói, hắn cũng đã xem và đọc nhiều thể loại hệ thống này.

Chút chuyện cơ bản cũng phải biết.

Mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp tỉnh lại.

Trường Thiên thấy bản thân vẫn ở trong căn phòng rách nát như lần đầu tỉnh lại.

Quả nhiên, làm ăn mày thì không thể có nhà đẹp.

Hắn còn có thể trông cậy vào điều gì đây, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Hắn tự nghĩ nếu có bảng xếp hạng vận may kí chủ thì chắc bản thân là kí chủ xui xẻo nhất năm.

"Anh Cẩu Hoàng, cuối cùng anh cũng tỉnh.

Làm mọi người sợ hết hồn."
Còn đang suy nghĩ lung tung, Trường Thiên đã nghe một tiếng gào vui mừng.

Sửng sốt hồi lâu mới nhận ra là đang gọi hắn.

Trường Thiên đột nhiên thấy tim lại đau.

Cái tên gì đây hả trời.

Hắn đường đường là đại phản diện trong tương lai, vậy mà lại có cái tên cẩu thí thế này thì còn đâu là uy danh của hắn.

— QUẢNG CÁO —
Không được, chuyện gì cũng có thể nhẫn, riêng chuyện tên tuổi hắn nhất định phải cải danh cho mình.

Tuyệt không thể để cái tên Cẩu Hoàng này hỏng thanh danh đại gian đại ác của hắn sau này được.

"Ô ô....!Con trai đáng thương của cha.

Số con thật khổ."
Còn chưa kịp nói câu nào, Trường Thiên đã bị một lão ăn mày ôm chầm lấy.

Ngửi cái mùi hôi thối trên người lão khiến hắn có cảm giác khó chịu.

Trường Thiên định thần nhìn lại thì thấy lão ăn mày này chính là cha nuôi của Cẩu Hoàng tên Cẩu Ngôn, còn cái người lúc đầu kêu gào chính là em trai của Cẩu Hoàng tên Cẩu Hắc.

Cẩu Ngôn là một ông lão đã sáu mươi tuổi, dung mạo bình phàm, đầu hai thứ tóc như muối tiêu, thân hình gầy gò do quanh năm thiếu dinh dưỡng nhưng tinh thần còn rất tốt.

Cẩu Hắc cũng giống Cẩu Hoàng đều là do Cẩu Ngôn nhặt được nhận làm con nuôi.

Cẩu Ngôn có đến năm con nuôi, bốn nam một nữ, đều mang họ Cẩu.

Thật sự là kiểu cả gia đình họ Cẩu.


Trường Thiên bó tay toàn tập.

Nhưng bó tay thì bó tay, khinh thường thì khinh thường cái họ Cẩu này.

Có điều hắn vẫn biết bản thân không thể làm quá đáng.

Nói thế nào thì Cẩu gia này cũng là ngôi nhà đã cho nguyên chủ một mái ấm gia đình suốt mười bảy năm.

Yêu thương, chăm sóc nguyên chủ cũng là thật tình.

Mặc dù Trường Thiên không muốn mang danh Cẩu Hoàng chiếm dụng sự ấm áp này, nhưng hiện tại nếu trở mặt cũng chỉ khiến người khác nói Cẩu Hoàng là loại lòng lang dạ sói.

Mà không phải chửi Trường Thiên hắn.

Hắn cũng không có ngu ngốc đến độ bôi nhọ danh tiếng nguyên chủ.

Mặc dù sau này không tránh khỏi điều đó.

Có điều chuyện về người nhà của nguyên chủ, hắn vẫn phải giữ trọn quan hệ tốt đẹp, báo hiếu vẫn phải làm, huynh đệ tỷ muội hoà thuận cũng không thể thiếu.

Trường Thiên nghĩ vậy không khỏi thở dài.

Hắn không muốn lợi dụng thân phận của nguyên chủ để hưởng mọi nhân quả tốt đẹp và tình thân của nguyên chủ, nhưng hiện tại hắn lại bị động mà phải tiếp nhận.

Thật khiến hắn khó xử, có cảm giác cứ như đang cướp đoạt thứ vốn thuộc về người khác, mà thứ đó lại là thứ mà bản thân không thể đoạt.

Nhất là tình thân, tình cảm, tình yêu.

Nó khiến hắn khó chịu.

Xem ra hắn phải tìm cơ hội nào đó để thoát khỏi chuyện này.

"Cẩu Hoàng, con làm sao vậy? Chẳng lẽ bị đánh hỏng đầu rồi?"
Mãi vẫn không thấy Trường Thiên nói gì.

Cẩu Ngôn lo lắng mà nhìn kiểm tra người hắn, nhất là đầu.

Lão hơi lo lắng hài tử này của lão sẽ bị người ta đánh cho thành kẻ ngốc.

Nếu vậy thì thật sự là quá đáng thương rồi.

"Con không sao.

Cha không cần lo lắng." Trường Thiên bị Cẩu Ngôn lật đi lật lại kiểm tra rốt cuộc cũng hoàn hồn.

Vội mở miệng nói.

— QUẢNG CÁO —
Nếu hắn mà còn không nói chuyện, chỉ sợ vị cha nuôi này sẽ khóc lóc như đứa trẻ cho coi.

Cũng thật khó hiểu mà, Cẩu Ngôn cũng đã gần sáu mươi, ấy vậy mà tính tình trẻ con hết chỗ nói, động tí là khóc là sợ là lo lắng.

Trường Thiên nhìn thế nào cũng chỉ thấy ba từ lão ngoan đồng để diễn tả tính cách của Cẩu Ngôn.

Lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa.

Trường Thiên đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc này trong căn phòng vốn đã chật chội nay lại càng chật chội hơn.


Bởi trong phòng lúc này có khá nhiều người.

Đa số đều là người quen của nguyên chủ.

Đa phần họ đều mang vẻ lo lắng nhìn hắn, nhưng cũng có vài người thì tỏ ra bình thản.

"Không sao là tốt.

Con làm cha sợ muốn chết.

Nếu con có mệnh hệ gì thì lão già ta phải làm sao? Ô ô..."
Cẩu Ngôn vừa dứt lời lại bắt đầu khóc lên.

Doạ cho đám con nuôi hết hồn một phen.

"Cha, người nín đi.

Anh ba không sao mà.

Người không cần lo lắng." Đây là Cẩu Hắc nói, y là con trai nuôi thứ tư của Cẩu Ngôn, là một cậu thanh niên chừng mười lăm tuổi, diện mạo tuấn tú, đôi mắt to tròn sáng long lanh khá là đáng yêu.

Nếu không phải quanh năm mặt mũi lấm lem và ăn mặc rách rưới thì trông cũng không khác gì là thiếu gia giàu có.

"Cha, người nín đi, khóc thật mất mặt.

Em ba cũng đã tỉnh lại, người đáng lí phải cười mới đúng." Cẩu Ngân hơi chau mày mà nói.

Anhh hai Cẩu Ngân năm nay hai mươi tuổi, có khuôn mặt bình thường, ăn mặc y phục rách rưới bẩn thỉu có vá nhiều chỗ, tay cầm một cây gật gỗ dài.

Lúc này vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cha nuôi cảm thấy bất lực.

Cha nuôi của bọn họ chính là ưa khóc như vậy, đầu đã hai thứ tóc mà tính tình lại như một đứa trẻ.

Thật là khiến mọi người đôi lúc đau đầu không thôi.

"Phải đó, anh ba đã không sao.

Cha có thể bớt lo lắng được rồi." Đây là thanh âm của Cẩu Liên, con gái nuôi thứ năm của Cẩu Ngôn, năm nay mười ba tuổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, trên người là một kiện y phục vải thô hơi cũ nhưng không rách rưới.

Vì là con gái út trong nhà nên dĩ nhiên được yêu thương và chiều chuộng hơn, tuy không thể sống vô lo vô nghĩ nhưng ít nhất không cần cả ngày ăn mặc bẩn thỉu.

Anh cả Cẩu Lãnh chỉ im lặng không nói, ngồi đó như một pho tượng.

Khuôn mặt y lãnh ngạnh, mày rậm mắt sáng, diện mạo lạnh lùng.

Một thân áo vải thô bẩn thỉu may vá nhiều chỗ, tuổi chừng hai mươi lăm.

Trường Thiên không dấu vết đánh giá sơ bộ mọi người thì thầm nghĩ hoặc trong lòng, cảm giác Cẩu Gia này tuy là ăn mày nhưng sao cứ thấy quái quái.

Nhưng nhất thời không thể suy nghĩ kĩ càng đành để qua một bên.

Sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ mà dỗ dành Cẩu Ngôn.

"Cha, là con trai bất hiếu khiến cha lo lắng.

Người đừng khóc nữa có được không? Sau này nếu ta ăn xin kiếm được kẹo sẽ cho người.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương