CHƯƠNG 8

Ngực! Ngực!! Ngực!!!

Cậu thế mà có bộ ngực ít nhất cũng cup D!

Đệt! Thế giới này điên rồi!

Hà Duy là đực rựa hàng thật giá thật, bảo đảm không lừa gạt người già và trẻ nhỏ.

Hơn nữa, cậu vẫn là xử nam chưa có mảnh tình vắt vai nào, chưa từng đụng chạm con gái, có thể nói là thuần khiết tới độ không thể thuần khiết hơn.

Nhưng dù chưa từng tiếp xúc với con gái, dù chỉ kết bạn tốt với tay phải, điều đó cũng không chứng tỏ cậu có thể tiếp nhận việc mình có thêm cặp ngực nha, hố cha chết được!

Chẳng thèm quan tâm gì khác nữa, Hà Duy đánh giá bản thân từ trên xuống dưới, tuy nhìn không tới mặt, nhưng có thể khẳng định hình thể của cậu đã thay đổi, từ thiếu niên cao gầy nhoáng cái biến thành thiếu nữ thon thả, làn da càng trắng trẻo mịn màng hơn, khoa trương nhất là đôi tay, ngón tay trắng như đầu hành, mềm mại không xương…

A a a! Hà Duy phát rồ mất thôi, sao lại hóa thành con gái?

Đầu óc rối thành một nùi, cậu buộc mình tỉnh táo lại, nhất định phải xác nhận chuyện quan trọng nhất.

Dẫu sao cậu cũng đang đứng trên một đống đổ nát, người sống duy nhất còn hôn mê, căn bản không cần lo bị người ta nhìn thấy. Cố chống chọi áp lực tâm lý khổng lồ, cậu chậm chạp cởi quần áo, sau đó dòm xuống.

Phừng phừng phừng, hơi nóng trào lên, mặt Hà Duy nháy mắt đỏ lựng, bộ ngực này rất, mịa nó rất, cậu chẳng cách nào nhìn xuống bên dưới được!

Không thể nhìn thẳng vào bộ ngực, Hà Duy đành phô bày tư thế càng thêm đáng khinh: Cậu khom lưng lột cái quần nhỏ mỏng manh xuống, đập vào mắt chính là cặp chân dài trắng nõn không tỳ vết và thứ vô cùng quen thuộc ở giữa, cậu em gắn bó bên cậu mấy chục năm.

Gặp được bạn tốt thân quen, Hà Duy thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, tôn nghiêm nam tính vẫn còn.

Khoan… Khoan đã!

Hà Duy phản ứng chậm nửa nhịp chợt bừng tỉnh!

Cái này, cái này mẹ nó là quỷ gì?

Toàn thân y chang con gái, còn đeo bộ ngực khủng cao ngất, nhưng cớ sao thân dưới vẫn còn dấu hiệu phái mạnh rõ rệt như vậy?

Em giai à, anh giai không ghét bỏ gì cậu đâu, chẳng qua cậu mọc ở đây cũng mẹ nó quái dị quá đấy!

Trên có ngực, dưới có thằng em, cậu rốt cuộc là nam hay nữ?

Tuy bạn học Hà Duy trong sáng chưa từng đi Thái Lan, song cũng biết “nhân yêu” là gì, vì thế cậu hỗn độn trong gió.

Gió lạnh gào thét, thầm lặng vô thanh, bạn học Hà Duy bi thương cực độ hỗn độn chừng nửa khắc sau, cũng chỉ đành bi đát mà tỉnh ngộ.

Té ra, cậu đã biến thành giới tính thứ ba vừa là nam vừa là nữ, mà lại bất nam bất nữ.

Ha ha ha, phải chăng cậu nên thấy may mắn, tốt xấu gì cũng không thành con gái hoàn toàn, tốt xấu gì cũng chưa chia tay với thằng em, tốt xấu gì còn có thể đứng đi WC…

May mắn cái lông á! Rốt cuộc là ai bỡn cợt cậu? Rốt cuộc tên khốn nào đùa dai? Có ngon thì đi chọc mấy thằng ngon lành ấy! Bố mà không đập chết mày, từ nay về sau đếch gọi Hà Duy nữa mà sửa thành Tôn Tử (cháu trai)!

Lửa giận phừng phừng phừng bốc lên, Hà Duy tự nhận bản thân cực kỳ tốt tính, giờ phút này cũng nóng máu hệt Trương Phi.

Quả là hồng mềm bị nắn, người tốt bị khinh khi, dằn vặt cậu thành nông nỗi này có còn thiên lý hay không?

Hà Duy phẫn nộ, cuối cùng hết nhịn nổi phải rống lên: “Ông trời ơi, ông ức hiếp người quá đáng rồi đó!”

Rõ ràng nên là tiếng gào trầm thấp hết sức mạnh mẽ, thốt ra miệng lại thành giọng nữ dịu dàng tinh tế êm tai.

Hà Duy bị giọng mình dọa sởn gai ốc, xém nữa khụy xuống luôn.

Chẳng đợi cậu chấp nhận sự thật này, ông trời gài người lại y như rằng đang cười nhạo cậu, mây đen chẳng mấy chốc giăng đầy trời, gió lớn nổi lên, sấm chớp đùng đùng, mưa to xối xả đổ xuống.

Đen đủi cỡ này, Hà Duy chỉ biết câm nín.

Mưa to như trút nước, bộ sa y mỏng manh nháy mắt ướt đẫm, nước lạnh xuôi theo ngọn tóc nhỏ xuống, dán sát vào da thịt, cơn ớn lạnh từ từ dâng lên.

Thời tiết hiện tại cũng không ấm áp, sắp bước vào tháng mùa đông, mưa lạnh đổ xuống, gió lạnh thổi qua, Hà Duy cóng đến run rẩy.

Sự lạnh giá lại giúp cậu bình tĩnh lại.

Tuy biến cố này khiến cậu tức đến đau gan, nhưng tức thì tức mắng thì mắng, nhưng chuyện đã như thế, cậu chỉ có thể cam chịu.

Huống hồ, trước mắt vẫn còn nam chính đang hấp hối…

Hà Duy hít sâu một hơi, dù có thêm bộ ngực, nhưng chí ít thân thể vẫn khỏe mạnh, dầm mưa chút đỉnh cùng lắm cảm mạo phát sốt, chẳng có gì to tát.

Như Lăng Vân Dực mới không xong kìa, linh cảnh của hắn bị hủy, mất hết tu vi, cơ thể bị thương nặng, nếu bị trúng gió thì dẫu không chết nhờ được hào quang nhân vật chính phụ thể, cũng khó tránh chịu tội nhiều hơn.

Hà Duy thở dài, chung quy vẫn mềm lòng.

Giả như chưa bao giờ gặp Lăng Vân Dực, cậu chắc chắn sẽ không chủ động dây dưa gì với hắn, nhưng hiện hắn ở ngay trước mặt cậu, sinh mệnh sắp cạn, cậu chẳng thể làm như không thấy mà bỏ đi.

Hà Duy không chút do dự cúi xuống, tính đỡ thanh niên đang hôn mê dậy.

Tay cậu vừa chạm tới người hắn, thanh niên vốn đang im lặng ngủ say đột nhiên mở mắt, ngón tay thon dài nắm chặt tay cậu, mắt đen bắn ra sát ý kinh người: “Ngươi muốn làm gì?”

Thật không thể ngờ, Lăng Vân Dực bị thương nặng thế mà vẫn giữ được lý trí, Hà Duy sợ hãi không thốt nên lời.

Hên là Lăng Vân Dực chỉ còn sót lại ý thức bản năng chứ chưa tỉnh táo hẳn, chẳng đợi Hà Duy đáp lại, hắn đã chau mày, tiếp tục hôn mê.

Dù hắn mất ý thức, nhưng tay nắm Hà Duy lại như kìm sắt kẹp chặt gắt gao, khó lòng lay chuyển được.

Hà Duy thử gỡ mà không ra, tiếp theo cậu không dám lần chần nữa, đành mặc cho hắn nắm.

Chẳng qua tư thế này thật quái đản, cậu định cõng Lăng Vân Dực, nhưng vì tay phải bị đối phương nắm chặt, đến sức còn chả dùng được chứ đừng nói cõng, đành chậm rãi dìu hắn dò dẫm từng bước về trước.

Kiếp trước Hà Duy là trạch, kiếp này là củi mục, giờ chẳng hiểu sao lại biến thành bất nam bất nữ. Ngặt nỗi, cặp ngực mọc thêm không khiến sức cậu trâu hơn miếng nào, miễn cưỡng dìu Lăng Vân Dực đi khoảng một khắc, cậu đã mệt tới mức thở hồng hộc.

May mà Liên Thiền Tông chiếm cứ bảo địa, dù cả tông môn bị diệt, song mấy hang động tự nhiên vẫn san sát như cũ.

Đi chừng hai khắc, cuối cùng Hà Duy cũng tìm được một cái hang che gió che mưa. Bởi hang quá nhỏ, chỉ rộng cỡ hai mét vuông, nên liếc sơ từ xa là thấy ngay, bên trong cũng không có nguy hiểm, Hà Duy an tâm đi vào.

Trong hang trống rỗng, chắc do nhỏ quá nên không có giá trị sử dụng, vì vậy vẫn bỏ hoang.

Hà Duy cố gắng đỡ Lăng Vân Dực tới một chỗ khô ráo, sau đó cậu lại bắt đầu buồn rầu.

Lăng Vân Dực vẫn nắm chặt tay cậu, cậu chả làm được gì sất!

Nhưng hiện còn rất nhiều việc phải làm.

Quần áo họ đều ướt, để phòng ngừa cảm mạo phát sốt, tốt nhất nên mau chóng cởi ra, rồi nhóm lửa hong khô. Nếu may mắn bắt được con gà rừng, chén cái chân gà lấp đầy bụng càng tuyệt hơn.

Tiếc là… cậu chẳng làm được gì cả.

Hà Duy không cam lòng, thử gỡ tay Lăng Vân Dực lần nữa, ngặt nỗi đôi tay thoạt nhìn trắng trẻo thon dài lại khỏe tới kỳ cục, cậu dốc cạn sức cũng không lay động mảy may.

Rõ ràng toàn bộ tu vi đã bị phế sạch, sao vẫn khỏe vậy?

Hà Duy thở dài, chả rõ Lăng Vân Dực trời sinh đã khỏe hay thân thể nam bất nữ này quá vô dụng…

Tuy nhiên, đâu thể cứ dùng dằng như vậy hoài, trời biết Lăng Vân Dực chừng nào mới tỉnh, nếu đến ngày mai ngày mốt ngày kia thì sao. Bọn họ chưa kịp cảm mạo phát sốt thì đã chết đói rồi.

Hà Duy đang xoắn xuýt, giọng nói biến mất lúc trước lại bất ngờ vang lên trong đầu.

“Nhiệm vụ đỏ (1): Làm quen Lăng Vân Dực đã hoàn thành. Phần thưởng 10 kim tệ. Hệ thống đã kích hoạt, có mở ra hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương