CHƯƠNG 5

Dù mắt Hà Duy có mù, nhưng mắt của hơn năm trăm củ cải đỏ vẫn sáng như sao.

“Áo, thế mà lại là áo!”

“Sao vậy được nhỉ! Tư chất Đấu Linh tốt thế mà, tại sao hình dạng lại vô dụng?”

“Một cái áo nha, chả phải khôi giáp, chả phải trang phục chiến đấu, mà là một cái áo nhẹ hều…”

“… Còn dơ kinh.”

“… Hơn nữa chất vải rất mỏng.”

“Ớ, giống y xì áo ngủ đúng không!”

“A a a a… còn là kiểu nữ!”

“…”

Sau một hồi im lặng quỷ dị, Hà Duy rốt cuộc đứng hết nổi, cậu nhảy ra, tránh xa thủy kính ngay tức khắc, hình ảnh trong gương cũng biến mất theo.

Nhưng… mọi người đã khắc ghi hình ảnh mĩ lệ vừa rồi vào lòng, có biến mất cũng vô ích.

Vân Uyển Nhi triệt để ngớ người, hoàn toàn câm nín.

Ngay cả Đan Vũ xấu tính cũng đần ra, có hàng ngàn hàng vạn Đấu Linh vô dụng, nhưng Đấu Linh của một đại nam nhân lại là một cái áo ngủ kiểu nữ rách tơi tả, việc này cũng quá kỳ cục rồi!

Huống chi, Đấu Linh chẳng ra cái dạng gì này còn Đấu Linh tím trăm năm hiếm gặp.

Chuyện kỳ dị kiểu này, các mầm đậu tỏ vẻ, đúng là được mở mang tư thế mà!

*mở rộng tư thế: “tư thế (zīshì)” là hài âm của “tri thức (zhīshi)”, ý câu này là mở mang kiến thức/mở rộng tầm mắt

Các tu sĩ cầm kính cũng kinh ngạc đến ngu người, nhưng họ tốt xấu gì đã từng thấy qua ít việc đời, bấy giờ đã lấy lại bình tĩnh, cùng nhau bàn bạc một chút, cuối cùng đưa ra một phương án.

Tu sĩ tương đối lớn tuổi ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tư chất Đấu Linh càng cao, hình dạng càng không ổn định, chúng ta nên xem lại lần nữa.”

Có đánh chết Hà Duy cũng chả thiết đi lên nữa, chính cậu còn muốn thổ tào được không! Đấu Linh không phải khiên thì thôi đi, không phải khôi giáp cũng chấp luôn, cớ gì lại là áo? Còn là áo ngủ? Kiểu nữ nữa chứ!

Ta đi! Tác giả cặn bã của [Vong Đồ], mi đang ở đâu? Mau mau ra đây! Bố tuyệt đối không đập mi chết tươi đâu!

Vẻ mặt cậu âm tình bất định. Tu sĩ cầm kính rốt cuộc điềm tĩnh lại, nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức trách trời thương dân: “Nhóc này, đến thử xem đi, có lẽ lần trước nước linh tuyền không đủ nên hình ảnh phản chiếu mới nhầm lẫn, lần này phân rõ lại từ đầu, nhất định có thể thấy chính xác…”

Giọng điệu an ủi quá mức rõ ràng, Hà Duy muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó.

Kỳ thực, cậu còn đang lo sốt vó một việc. Thân là một người từng đọc tiểu thuyết, Hà Duy biết nhiều lắm.

Trong thời buổi loạn lạc đua nhau cướp đoạt thôn phệ Đấu Linh sau này, có một sự kiện để lại ấn tượng rất sâu với Hà Duy. Tuy nói đa số Đấu Linh tư chất ưu việt đều có hình dạng xuất sắc, nhưng mọi sự luôn có ngoại lệ, cậu chính là ngoại lệ, trong sách cũng nhắc tới một ngoại lệ.

Người anh em kia cũng sở hữu Đấu Linh tím bẩm sinh, nhưng hình dạng Đấu Linh của cậu ta hố cha chả thua gì Hà Duy.

Hà Duy là áo, của cậu ta là một cái bánh hoa hồng.

*bánh hoa hồng:



Lúc mới kiểm tra xong cũng khiến thiên hạ kinh hãi dữ lắm, nhưng người anh em kia xuất thân tốt, cha mẹ quyền cao chức trọng, tài nguyên tu luyện cực kỳ thừa mứa. Đấu Linh của con trai độc nhất là bánh hoa hồng, cha mẹ cậu ta tỏ vẻ, chỉ cần nỗ lực tu luyện, bánh hoa hồng cũng có mùa xuân của nó!

Vì thế, nhờ sự bồi dưỡng của số lượng khủng trân kỳ dị bảo linh đan diệu dược và bí tịch linh thuật, bánh hoa hồng đột phá kỳ thức tỉnh, rảo bước tiến lên kỳ biến hình, rồi lảo đảo leo tới kỳ linh cảnh.

Dù hình dạng Đấu Linh vẫn là bánh hoa hồng, nhưng luyện tới cảnh giới này, người anh em đó cũng coi như thành công.

Vốn dĩ đời cậu ta có thể tiếp tục trôi qua đặc sắc như vậy, xui cái là, một nhân vật phản diện trong truyện lại phát hiện ra cấm thuật thôn phệ Đấu Linh.

Chỉ cần thôn phệ Đấu Linh màu sắc tương ứng là có thể giúp Đấu Linh của mình tăng lên tư chất đó, Đấu Linh tư chất ngang hàng mà thôn phệ cũng có thể tăng lên tư chất tốt hơn nếu không ngừng tích lũy. Dưới tình huống ấy, bánh hoa hồng tím thiếu sức chiến đấu lẫn năng lực tự bảo vệ, còn là kỳ linh cảnh nháy mắt trở nên ngon miệng.

Kết quả là gì?

Hà Duy ha ha, dĩ nhiên là bị xơi rồi!

Thời điểm đọc truyện, Hà Duy một mặt cảm thấy ông anh bánh hoa hồng quá xui xẻo, mặt khác lại thấy tình tiết rất thú vị. Song đến hiện tại, cậu chỉ muốn hô to một tiếng: Bánh hoa hồng! Người anh em đồng cảnh ngộ của tui, anh đang nơi nao? Nhanh lại đây đi, tụi mình tổ đội đi săn tác giả cặn bã!

Nhớ tới bánh hoa hồng rồi nhòm lại mình, Hà Duy cảm giác bản thân giờ phút này như đang mở ra thiên nhãn, có thể đoán trước cái số bị ăn sạch của mình.

Cậu ở đây sững sờ, Vân Uyển Nhi đã phục hồi tinh thần, khuôn mặt nhỏ của cô bé tràn đầy âu lo, nhưng vẫn cố kéo căng khóe miệng: “Hà đại ca, huynh thử lại đi, biết đâu nước linh tuyền nhầm lẫn thật thì sao?”

Tiểu cô nương đã nói thế, Hà Duy nghiêm túc suy nghĩ, quyết định cứ thử xem.

Thôi thì cứ liều một phen, dù sao áo ngủ… bậy quá, phải là Đấu Linh của cậu đã bị người ta thấy hết, nhìn thêm lần nữa cũng vậy…

Ngộ nhỡ biến đổi được thì sao?

Ôm hi vọng như thế, Hà Duy một lần nữa đứng đối diện thủy kính.

Binh thần tĩnh khí một khắc, thời gian không lâu lắm, nhưng thực sự khiến người ta thể nghiệm được cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Hà Duy đến chớp mắt cũng chả dám, nhóm củ cải đỏ cũng hết dám thở mạnh, cả lũ rướn cổ chờ xem hình ảnh trên thủy kính.

Tích tắc, nước linh tuyền bắt đầu động, sóng gợn chậm rãi dạt ra, tựa như có một bàn tay vô hình đang từ tốn kéo màn che vận mệnh.

Sau đợt dao động ngắn ngủi, mặt gương xanh thẳm dần hiển lộ hình ảnh.

Lần này, nước linh tuyền được dẫn vào lần nữa, hình ảnh hiện ra quả nhiên sắc nét hơn.

Hà Duy kinh ngạc nhìn, sau đó chỉ muốn lật bàn.

Vẫn là cái áo rách nát chết bầm kia, chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, đó là lần trước được chiếu trên ti vi màu bình thường, còn lần này đổi thành màn hình lớn tinh thể lỏng chuẩn HD…

Nhưng mà… căn bản chẳng khiến người ta vui nổi được không!

Hình dạng Đấu Linh được phô bày rõ nét kiểu này, hậu quả chính là…

“A! Đúng là áo ngủ rồi.”

“Ồ! Quả nhiên là kiểu nữ.”

“A! Biến thái chắc rồi.”

Hà Duy: “…” Cho phép cậu đi tìm một chỗ chết lại lần nữa đi.

Tới lúc này, kết quả đã xác định, không thể nào thay đổi nữa. Tuy vô cùng tiếc nuối, nhưng tu sĩ cầm kính chỉ đành thở dài mà đọc kết quả: “Hà Duy, Đấu Linh tím, hình dạng…”

Chưa đọc xong, Hà Duy đã đột ngột ngẩng đầu, mắt bắn hung quang về phía hắn.

Tu sĩ cầm kính ho khan, dầu gì cũng đổi “áo ngủ kiểu nữ” thành “sa y”.

Dẫu sa y cũng rất khơi gợi liên tưởng, nhưng dễ nghe hơn bốn chữ kia, Hà Duy miễn cưỡng nhịn.

Bấy giờ, đợt thức tỉnh Đấu Linh mỗi năm một lần chính thức khép màn.

Mọi người ghi thông tin cá nhân vào danh sách xong là có thể ai về nhà nấy tìm mẹ.

Đợi khoảng bảy ngày nữa, những đứa trẻ thích hợp tu luyện sẽ đồng loạt được nhận vào Thanh Huyền Môn, tiến hành huấn luyện cơ bản…

Vân Uyển Nhi toan đi, cô bé nhìn Hà Duy, ánh mắt chan chứa niềm tiếc nuối: “Hà đại ca, chớ nản lòng, tuy không phải loại hình chiến đấu, nhưng biết đâu Đấu Linh của huynh có tác dụng khác, cứ chờ qua kỳ thức tỉnh, đến kỳ biến hình khẳng định có nhiều đất dụng võ hơn…”

Cô bé vụng về an ủi Hà Duy, Hà Duy đã thành niên không muốn một đứa bé phải lo lắng vì mình, bèn đáp: “Không sao, kết quả này là tốt lắm rồi, ít nhất ta cũng có Đấu Linh chứ không phải thất linh giả.” Dù tương lai cậu có khả năng còn hỏng bét hơn cả thất linh giả, nhưng không cần nói ra điều này, chỉ tổ khiến người khác thêm sầu thôi.

Vẫy tay từ biệt Vân Uyển Nhi, Hà Duy về chỗ Lôi Minh.

Lôi Minh thấy cậu về, mắt hổ tràn ngập kích động: “Tiểu Hà Tử! Thế nào rồi, kết quả ra sao?”

Hà Duy cười giễu: “Thức tỉnh rồi…”

Cậu chưa dứt lời, Lôi Minh đã la lớn: “Ta đã bảo con chắc chắn có thể khỏe mạnh sống sót mà!”

Lôi Minh xúc động như vậy, Hà Duy cũng bị cảm hóa.

Tuy rằng cả ngày nay đều gặp xúi quẩy, song có thể khiến Lôi Minh an tâm, đây xem như chuyện tốt duy nhất trong một ngày bi đát như hôm nay.

Cậu thuật lại tỉ mỉ với Lôi Minh trong giờ cơm, Lôi Minh lại rất thoải mái: “Sợ cái gì? Hình dạng Đấu Linh nào mà chả tu tập được đấu thuật, chỉ cần tu luyện đấu thuật là có thể cường thân kiện thể, chúng ta là dân chúng bình thường, được sống bình an là may mắn lắm rồi.”

Trong lòng Hà Duy có nỗi khổ khó giãi bày, hiện giờ chỉ đành luôn miệng vâng dạ.

Ăn xong cơm tối, Hà Duy rửa mặt qua loa rồi về phòng, lên giường ngủ.

Chẳng qua vừa nhắm mắt, bên tai liền vang lên một tiếng tích: “Tình tiết truyện sắp bắt đầu, hãy sẵn sàng biến thân.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương