CHƯƠNG 23

Giờ phút này, đầu óc Hà Duy hoàn toàn trống rỗng.

Đấu Linh của cậu? Cái áo ngủ rách nát xấu xí kia đâu mất rồi?

Con cái có hư cách mấy cũng là cục thịt rơi từ người mình! Tuy cậu ghét bỏ cái Đấu Linh tệ hại đó, nhưng thật chưa nghĩ sẽ có một ngày mất đi nó.

Hơn nữa, cậu vừa mua được thuốc gia tăng đắt đỏ, đang chuẩn bị cố gắng tu luyện rồi đại thi quyền cước.

Kết quả… ông trời lại cho cậu một bạt tai.

Dù mặt bị đánh đau như thế, Hà Duy vẫn cứ ngây ra.

Cảm giác này giống như khó khăn lắm mới cưới được trắng giàu đẹp, đêm tân hôn vừa cởi quần lại phát hiện thằng em tốt đã không cánh mà bay.

Thật mẹ nó bi thương, quả thực chẳng nỡ nhìn thẳng.

Tim Hà Duy nghẹn tới độ mất khống chế, vẫn là tiểu cô nương thiện lương đến an ủi cậu: “Đại ca ca, không sao đâu, huynh không cần lo lắng, nếu mời được Đoan Thanh chân nhân, nhất định có thể chữa khỏi cho huynh.”

Đoan Thanh chân nhân? Hà Duy miễn cưỡng tỉnh táo lại, đây là nhân vật nào? Hà Duy đã xem qua [Vong Đồ] tỏ vẻ, nghe cũng chưa từng nghe qua…

Một người chưa từng nghe qua thì có thể giỏi giang cỡ nào?

Chẳng ôm chút hi vọng nào cả.

Nhưng Vân Uyển Nhi hiển nhiên cực kỳ tín nhiệm vị chân nhân ấy, cô bé lại lay tay áo Đan Vũ. Đan Vũ làm sao chịu được bộ dạng này của cô, liền ho khan một tiếng: “Ta sẽ cố gắng, có thể mời đến hay không thì chưa chắc.”

An Chấn Sư bên này cũng nghiêm túc nói: “Nếu thực sự mời được Đoan Thanh chân nhân, hẳn là có thể cứu vãn một chút.” Nói đoạn, ông lại nhìn sang Hà Duy, thở dài, “Tuy nói Đấu Linh biến mất, nhưng nếu hình thể chưa tán thì chắc cũng có nguyên do, chỉ trách y thuật lão hủ không tinh, dò không tới gốc rễ, bởi vậy liền hạ kết luận xằng bậy.”

Vân Uyển Nhi nghe ông nói vậy, bấy giờ mới ngừng khóc, vội bổ sung: “An bá bá quá khách khí rồi, ngài y thuật cao minh, đây là chuyện ai ai cũng biết, chúng con không…”

Vân Uyển Nhi sợ An Chấn Sư tức giận, thế nên mới nói mấy lời hay, song An Chấn Sư há lại nhỏ mọn tới mức đó, ông cười nói, “Con bé này, nghĩ gì đâu không? Bá bá đâu nghĩ nhiều, con cũng không nên đa tâm, mau nghĩ cách mời Đoan Thanh chân nhân đi.”

Vân Uyển Nhi đáp ứng, nhưng vẫn nói tiếp: “Để con tiễn bá bá về núi Ngọc Phong.” Sau đó cô bé lại dặn Đan Vũ: “Đan Vũ ca cũng tranh thủ đi tìm Đan bá phụ đi!”

Đan Vũ hừ một tiếng, nhưng không trì hoãn, tạ lỗi với An Chấn Sư rồi đi trước.

An Chấn Sư: “Ai cần con tiễn, ta về với chúng nó được rồi.” Đằng sau ông còn ba đệ tử nữa.

Vân Uyển Nhi cố ý muốn tiễn, cuối cùng ông cũng mỉm cười đồng ý.

Vân Uyển Nhi nhắc Hà Duy: “Đại ca ca, huynh nghỉ ngơi nhé, chúng ta đi rồi về!”

Dẫu lòng Hà Duy đang nghẹn ứ, nhưng thấy có người bôn ba vì mình như vậy, trong lòng cũng rất ấm áp, bèn đáp: “Ừ, yên tâm đi đi, ta không sao.”

Nhóm Vân Uyển Nhi rời đi, còn một mình Hà Duy trong phòng, cậu thực tình rất không cam tâm, vì thế liền ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận khí dẫn linh.

Cậu đã thuộc lòng đấu thuật, cũng có chút kiến giải đối với dẫn linh, công pháp và khẩu quyết đều trôi chảy. Cậu dần dần thấy rõ linh khí đủ màu phiêu tán trong không khí, song do mất đi Đấu Linh nên căn bản không thể nào hấp thu, chỉ có thể trơ mắt nhìn…

Thử mấy chục lần đều chẳng mang lại hiệu quả gì, ngay cả bản thân Hà Duy cũng có phần nản chí.

Tóm lại là mất Đấu Linh thật rồi.

Hành động cuối cùng của Trúc Uyên là phá hủy Đấu Linh của cậu ư? Dầu sao cũng là đại ma đầu giết người không chớp mắt, mình vô duyên vô cớ triệu hồi hắn, phải trả giá là cái chắc.

Hà Duy khẽ cười khổ, cậu còn tưởng sẽ bị lấy mạng ấy chứ, như vậy xem ra, chỉ bị mất Đấu Linh hình như chưa đến nỗi quá thảm.

Nhưng không có Đấu Linh, dự là cách cái chết cũng chẳng xa.

Đối với sinh linh trên đại lục Đấu Linh, mười một tuổi là một cái hố, bởi đó là thời điểm kích hoạt Đấu Linh, quan hệ trực tiếp tới vận mệnh tương lai.

Mà mười bảy tuổi là một cái hố khác.

Sinh nhật mười bảy tuổi sẽ nghênh đón “lễ trưởng thành” duy nhất trong đời.

Nghe vào tai có vẻ tuyệt, nhưng kỳ thực rất xui xẻo — vì đây là đau khổ do thượng cổ thiên thần giáng xuống. Chẳng ai biết sẽ là gì, nhưng có thể khẳng định rằng nếu không đủ tu vi hộ thể, chắc chắn sẽ không vượt qua nổi.

Bao năm qua, số thiếu niên bị “lễ trưởng thành” bóp chết không hề ít.

Hà Duy cho rằng thiên phú của mình khá tốt, lại có thuốc gia tăng, chỉ cần tăng cường tu luyện là có thể chịu đựng qua, nhưng giờ coi mòi… chỉ còn con đường chờ chết thôi.

Từ lúc đến địa phương quỷ quái này, cậu liền kết duyên với “chết”.

Lần lượt nếm trải nguy nan sinh tử, rồi lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, trải qua càng nhiều thì lại càng khơi dậy lòng quật cường khó tả.

Cậu chỉ muốn sống bình yên, nhưng ông trời cố tình không chịu, nếu đã vậy thì cậu cũng không chấp nhận!

Ông muốn ta chết, ta cứ muốn sống đấy!

Ông tát ta, coi chừng ta chọc thủng trời!

Thoáng cái lại hăng hái dào dạt, ý chí chiến đấu sục sôi! Hà Duy tinh thần phấn chấn, không lề mề nữa, khoanh chân tiếp tục ngồi thiền, nhắm mắt chắp tay niệm thầm trong miệng, trước mắt lập tức hiện lên quang ảnh đủ màu sắc rực rỡ trùng điệp lên nhau.

Không có Đấu Linh thì không thể hấp thu, vậy nếu cậu cố hấp thu thì sao?

Đằng nào cũng đã quyết tâm đến cùng, cậu chẳng cố kỵ nữa, thuận thế xông lên thử chạm vào những linh khí hỗn loạn ấy.

Màu đỏ cực nóng, xanh lá ôn nhuận, màu vàng hùng hậu trang nghiêm, còn vàng kim kiên cường khí khái, cậu chạm từng cái một, đều bị bài xích kịch liệt. Nhưng Hà Duy không bỏ cuộc mà miệt mài truy đuổi. Dẫu sao cũng nhìn thấy và phân biệt rõ ràng, dứt khoát dồn hết tâm trí, hút không được cũng muốn thử nghiệm không ngừng!

Chừng một canh giờ sau, Hà Duy vẫn chẳng hề nhúc nhích, cậu trầm mê trong đó, tuy không có chút hiệu quả nào, nhưng nhờ thế mà cậu càng hiểu thêm về linh khí.

Ở đây đa số là linh khí màu đỏ, xanh lá kém hơn chút, màu vàng và vàng kim trung bình, thiếu hụt nhất là linh khí xanh lam, cực kỳ mỏng manh, lại lẫn trong hai màu xanh lá và vàng nên rất khó phân biệt.

Hà Duy tiêu hao khoảng hai canh giờ nữa, tách tia linh khí xanh lam nhỏ bé yếu ớt ra ngoài. Khi sắp triệt để thấy rõ màu lam ấy, trong lòng lại chợt động, trái tim cấp tốc nhảy dựng, sau đó một niềm khát khao mãnh liệt truyền đến, cậu muốn… cực kỳ muốn tia linh khí xanh lam này!

Chẳng cách nào kháng cự bản năng dữ dội, cậu hấp tấp bắt lấy tia linh khí, gần như thoải mái hút vào trong nháy mắt!

Cảm giác vui sướng khi dẫn linh nhập thể khiến cậu kích động khôn xiết, nhưng sau đó, cảm giác bất mãn lại ùa lên. Chưa đủ, quá ít, cậu có thể nhận thấy trái tim đang liên tục khát vọng, đòi hỏi, muốn nhiều hơn nữa, nhưng… tìm khắp nơi cũng không có.

Tuy chả biết vì sao, nhưng Hà Duy cũng ngộ ra, cậu cần linh khí màu lam, cậu có thể hấp thu chúng. Đành rằng chưa nắm được điểm đến, nhưng rõ ràng là cậu có thể dẫn linh lần nữa rồi!

Có điều… nơi này thiếu linh khí màu lam, thiếu trầm trọng.

Mãi tới khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Hà Duy mới hơi mở mắt.

Vừa mở mắt liền kinh ngạc phát hiện trời đã tối, nhưng cậu chẳng để ý nhiều, biết Vân Uyển Nhi đến, bèn lập tức đáp: “Mời vào.”

Dứt lời, Đan Vũ với Vân Uyển Nhi đẩy cửa vào, cậu bé đẹp trai, cô bé nhu thuận, tiến vào cùng nhau quả là kim đồng ngọc nữ, khả ái phi phàm.

Hà Duy định mỉm cười, lại đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp người phía sau hai đứa.

Ám dạ nguyệt minh, chỉ bạc tựa tuyết, một bộ trường bào phảng phất ngân hà chốn chân trời, đong đầy vô vàn vì sao, đẹp tới mức khó lòng dời mắt.

Hà Duy ngây ngẩn, đến lúc người nọ hơi nâng mắt, đôi đồng tử sáng màu nhìn về cậu, giọng nói mềm nhẹ thong thả, kỳ ảo như từ chốn hang sâu vọng lại: “Không ngờ lại gặp nhau rồi.”

Hà Duy ngốc lăng, ngược lại Vân Uyển Nhi sắc mặt hồng nhuận, gương mặt non nớt hướng về phía người áo trắng: “Tiền bối, ngài từng gặp đại ca ca rồi ạ?”

Đoan Thanh nhẹ giọng đáp: “Từng gặp một lần.”

Vân Uyển Nhi không hỏi kỹ, chỉ thở phào: “Vậy tốt quá, ngài nhất định có thể chữa trị cho đại ca ca, đúng không ạ?”

Đoan Thanh cười khẽ: “Sẽ tận lực.”

Hắn cười, khóe môi khẽ nhếch, mắt nhạt hơi ánh lên, dưới ánh sao nom thật rực rỡ.

Vân Uyển Nhi đỏ mặt thì khỏi nói, đến cả Hà Duy còn nhìn không chuyển mắt, trong lòng cậu không khỏi tưởng tượng, nếu là con gái thì còn thanh lệ thoát tục tới mức nào…

Toát mồ hôi… Hà Duy vội xua ý niệm hỏng bét ấy đi, đây là lần thứ hai người này xem bệnh cho mình, sao có thể nghĩ hắn như vậy? Quá vô phép rồi!

Cậu tức khắc tập trung tinh thần, cười nói cám ơn: “Lần trước thực sự biết ơn tiền bối cứu trợ.”

Đoan Thanh nhẹ nhàng bảo: “Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến.”

Nói xong, cũng không chậm trễ nữa, hắn rũ mi nói: “Mời công tử nhắm mắt nằm thẳng, để ta kiểm tra sơ lược cho ngươi.”

Vì ban nãy mới dẫn linh, Hà Duy đã có chút sáng tỏ tình trạng của mình, thế nên cũng không gấp. Song vị Đoan Thanh chân nhân này tựa hồ rất có danh vọng, vả lại lần trước hắn đã cứu mình một lần, huống hồ còn do Vân Uyển Nhi với Đan Vũ hao tâm tổn trí mời tới, nên cậu chẳng nhiều lời, nghiêm túc nằm xuống.

Nhắm mắt thì không thấy gì nữa, nhưng các ngũ quan khác thì phóng đại vô hạn, cậu có thể cảm giác được quanh thân có một khí tức đặc biệt, vô cùng mát mẻ, thấm vào ruột gan, rồi ngón tay ấm áp đặt lên cổ tay cậu.

Quá trình dò mạch dài đằng đẵng, Hà Duy không sao, nhưng cũng chẳng thể mở mắt, chỉ đành mặc cho suy nghĩ bay tới bay lui.

Lửng lơ chốc lát, bỗng dưng một cơn lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay, Hà Duy hơi ngẩn ra, đoạn nhanh chóng hồi thần, giây tiếp theo liền cảm thấy trái tim gấp gáp nhảy lên, nỗi khát vọng mãnh liệt trước đó bất ngờ bành trướng, giống như đang cực độ đói khát mà vớ được món ngon, điên cuồng muốn cướp lấy.

Linh khí màu lam, cậu nhận thấy linh khí màu lam!

Tuy cảm giác có chút không đúng, nhưng Hà Duy rất khó điều khiển chính mình, chỗ trái tim hơi trướng đau, cậu muốn, cực kỳ muốn.

Mong muốn trong đầu tăng trưởng mạnh mẽ, nhưng bất thình lình, hết thảy trở về yên tĩnh.

Hà Duy đột ngột mở mắt, đáy mắt ngập tràn mờ mịt, ban nãy… là làm sao?

Ánh mắt Đoan Thanh dừng trên ngực cậu, đồng tử nhạt màu thoáng hiện ám mang, nhưng lập tức bị vẻ lạnh nhạt lấp kín.

Hắn nhìn Hà Duy, nói khẽ: “Đấu Linh của công tử chưa biến mất, chẳng qua sau khi bị tổn thương thì linh lực trở nên mỏng manh, bởi vậy không hiện ra hình thể.”

Hà Duy rốt cuộc hoàn hồn, nghe bảo thế thì hơi thở phào, tuy kể từ khi có thể dẫn linh cậu cũng biết mình còn Đấu Linh, nhưng nghe Đoan Thanh nói vậy càng yên tâm hơn.

Vân Uyển Nhi càng vui đến nhướn mày: “Tiền bối, vậy có biện pháp trị liệu không?”

Đoan Thanh trầm mặc chốc lát, đoạn mềm nhẹ đáp: “Đấu Linh của công tử ưa thủy linh, nếu có thật nhiều thủy linh vây quanh là có thể nhanh chóng phục hồi.”

Vân Uyển Nhi đâu am hiểu cái này lắm, chỉ cau mày: “Việc này…”

“Không cần lo,” Đoan Thanh nói thêm, “linh tuyền trên đỉnh Thanh Loan chính là nơi tẩm bổ tốt nhất, mà Đấu Linh của ta cũng mang hình thể thủy linh, đúng lúc có thể dẫn đường.”

Vân Uyển Nhi cao hứng thiếu điều nhảy dựng lên: “Vậy… rất cảm tạ tiền bối.”

Linh tuyền trên đỉnh Thanh Loan thuộc về tư nhân, Đoan Thanh cho phép một người lạ sử dụng cũng thật quá rộng lượng.

Hà Duy nghe hết quá trình lại cảm thấy cả người không xong.

Linh tuyền… đúng là thứ tốt, càng là thánh vật bổ dưỡng đối với Đấu Linh hệ thủy, nếu có Đấu Linh cùng hệ thủy dẫn đường xem như làm chơi ăn thật — [Vong Đồ] từng giới thiệu sơ về thiết lập này.

Tuy nhiên, vì không phải nội dung quan trọng nên trong truyện chỉ đề cập dăm ba câu, do đó Hà Duy cũng chẳng rõ chi tiết cụ thể, nhưng cậu có thể xác định một việc.

Toàn bộ quá trình dẫn đường đều phải tiến hành trong linh tuyền, mà linh tuyền chính là một dòng suối nhỏ linh khí sung túc. Cho nên nói, vấn đề đến rồi, ở trong nước được mặc quần áo không?

—–

Trùm biến thái lên sân khấu thiệt rồi =))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương